Chú tuyết thành họa.
So với tuyết tai đơn thuần còn đáng sợ hơn.
Từ xưa tới nay, tuyết lành được gọi là Thụy tuyết, tuyết tai thì gọi là Chú tuyết. Muốn phân biệt cả hai vô cùng đơn giản, nếu như bông tuyết rơi xuống mang theo Chú lực thì sẽ được gọi là Chú tuyết.
Nếu chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài, Thụy tuyết và Chú tuyết cũng không có gì khác biệt, đều là những bông tuyết trắng nhẹ bay, nhưng sau khi Chú tuyết hòa tan, chú lực trong nó sẽ làm ô nhiễm đất đai, khiến cho nơi ấy không mọc nổi một ngọn cỏ, chứ chưa nói gì tới hoa màu hay cây bông, cây dâu tằm.
Tám năm trước, dân chúng Đại Diễn đã phải trải qua một đợt nạn đói cực kỳ thảm khốc, chính là do một trận đại Chú tuyết gây ra.
Nhưng đấy vẫn chưa phải là chỗ đáng sợ nhất của Chú tuyết, thứ đáng sợ nhất chính là, nó có thể chuyển hóa một vùng đất phì nhiêu thành Ma Vực.
Nghe nói, có mấy lần Nhân tộc đã từng đi chiếm cứ đất đai vùng khác để mở rộng ranh giới cho Đại Diễn, nhưng mà sau đó, chút ranh giới này đều bị Ma Vực nuốt hết, trở thành nơi nghỉ chân của yêu ma chú thú.
Nhân tộc cũng không phải là không nghĩ tới phản công, nhưng mà dòng sông, mảnh đất biến thành Ma Vực đều mang theo Chú lực, không cần yêu ma ở bên, người thường đi lại trong đó, chỉ vẻn vẹn là chân giẫm lên đất đai bị chú lực ô nhiễm, mũi hít phải gió bị chú lực ô nhiễm, chưa tới ba ngày liền nổi cơn điên.
Nếu như người điên vô cớ chết ở Ma Vực, năm sau, lúc yêu ma chú thú tiến đánh biên quan, bên trong lại sẽ tăng thêm một tên tạp binh.
Chú lực như vậy, chỉ có chúc sư mới có thể sử dụng Chúc thuật để chống đỡ.
Mà trên đời có bao nhiêu chúc sư? Lại có bao nhiêu chúc sư có thể sử dụng chúc thuật để tịnh ma? Duy trì lãnh thổ trước mắt của Nhân tộc đã là miễn cưỡng lắm rồi, làm gì còn dư sức lực để đi khai hoang Ma Vực.
Cho nên, đối với thế gia môn phái mà nói, Đại Diễn có lẽ là một khối thịt mỡ dày béo bự. Nhưng ở trong mắt Xa Sơn Tuyết, nó chỉ là một hòn đảo hoang, bấp bênh không chắc chắn.
Không ai để tâm, chỉ có một mình y để tâm.
“Cứ như vậy, là có thể dẫn dắt sự chú ý của Xa Sơn Tuyết ra khỏi phản quân.”
Nằm giữa Bình phủ và Đào phủ, ở một đỉnh núi nhỏ nào đó phía tây Vũ di sơn Đào phủ, người khiến cho Xa Sơn Tuyết tra xét khắp nơi cũng không tìm ra được tung tích – Ngu Thao Hành đặt chén trà xuống, nói với lâu chủ Võ Di lâu – Túc Phi.
Lâu chủ Võ Di lâu – Túc Phi người cao tám thước, trên mặt là một đôi mày rậm rạp khiến ai gặp rồi cũng khó mà quên được. Mà nói về tướng mạo, so với Thanh Thành chưởng môn Kham Nguy, hay thậm chí là Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ Tiêu Ngôn, hắn thoạt nhìn không giống như người đứng đầu một môn phái một chút nào, trái lại càng giống như một bác nông dân kham khổ hơn nửa đời người trong ruộng hơn.
Trang phục của hắn cũng vậy.
Đầu hắn quấn khăn, người mặc vải thô quần áo ngắn, ngồi xổm trên ghế, răng cắn một tẩu thuốc rách nát, không bật lửa, bên trong trống rỗng, không nỡ đốt lá thuốc lá.
Túc Phi cứ như vậy cắn tẩu thuốc trang trí, mơ hồ không rõ nói: “Ôi, Ngu thừa tướng và Đại quốc sư – cuộc chiến giữa hai vị đại thần ta vốn dĩ tuyệt đối không muốn bị cuốn vào đâu nha.”
“Đáng tiếc Túc lâu chủ đã sớm cuốn vào”, Ngu Thao Hành mỉm cười: “Lúc trước người của ta truy tìm hành tung của Xa Sơn Tuyết, hết lần này tới lượt khác ở dọc bờ sông gặp được người của Võ Di lâu. Túc lâu chủ đừng nói với ta rằng, các ngươi đi tìm Xa Sơn Tuyết chỉ là để trợ giúp Ngũ đệ tử đang ở nhờ Võ Di lâu của y đấy nhé.”
“Khụ khụ”, Túc Phi lúng túng gõ gõ tẩu thuốc, nói: “Tiểu tử Vạn Tử Hoa này vẫn rất đáng yêu, đối với sự học cơ quan cũng rất có thiên phú.”
“Như vậy chẳng phải là vừa vặn”, Ngu Thao Hành nói: “Nếu Xa Sơn Tuyết chết rồi, đệ tử của y cũng có thể gia nhập người khác —— ”
Túc Phi trừng mắt nhìn.
“Chờ chút!” Hắn đột nhiên cắt ngang lời Ngu Thao Hành: “Ngu thừa tướng nói đông nói tây, không phải là đang muốn quỵt nợ đấy chứ!”
Ngu Thao Hành yên lặng liếc mắt nhìn cái tên Túc Phi dung mạo xấu xí này, lời gã vốn định nói cứ như thế bị cắt mất đi.
Con người Túc Phi vốn luôn rất láu cá như cá chạch. Thế nhưng, cá chạch dù sao cũng chỉ có thể nhảy nhót trên mặt đất, chẳng lẽ còn thật sự có thể chạy khỏi lòng bàn tay ư?
Giúp đỡ gã khơi ra đại Chú tuyết, lại còn muốn lắc lư không chừng giữa hai phe, cứ cho là Ngu Thao Hành nguyện ý cho Túc Phi cái cơ hội ấy, Xa Sơn Tuyết cũng sẽ không cho.
Nhưng mà Ngu Thao Hành cũng không nói ra sự thật đó, Túc Phi muốn nằm mơ giữa ban ngày thì cứ để hắn tiếp tục mơ đi, dù sao gã vẫn còn nhiều kế sách dự phòng khác.
Ngu Thao Hành vỗ vỗ tay, tôi tớ của gã liền bưng một cái rương nhỏ lên đặt trước mặt Túc Phi.
Túc Phi cầm lấy, ước chừng trọng lượng bên trong, sau đó lại hé nhẹ chiếc rương, để lộ một khe nhỏ. Ánh sáng lấp lánh của hoàng kim bên trong chiếu vào mắt hắn, nhất thời làm cho Túc lâu chủ không khép được miệng cười.
“Thật hào phóng! Thật sảng khoái!” Hắn đứng dậy nói với Ngu Thao Hành: “Lần sau có sinh ý thì hãy nhớ tới Võ Di lâu nữa nhé.”
Ngu Thao Hành đã mang người đi ra khỏi cứ điểm bí mật của Võ Di lâu này, nghe vậy khẽ động khóe miệng mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Hai phe cáo biệt, từng đoàn người đi bộ xuống núi, một con chim sẻ tiến lên bung dù cho Ngu Thao Hành.
Ngu Thao Hành sửa lại cổ áo của mình, tầm mắt thoáng nhìn, đột nhiên dừng bước.
Gã đứng trước một gốc cây già trong núi, ngẩng đầu lên nhìn.
Vỏ cây sần sùi đã bị những bông tuyết hòa tan thấm ướt đẫm, dọc theo vỏ cây có những vết nứt, màu vôi bẩn lan tràn khắp thân cây. Một tầng tuyết mỏng phủ trên rễ của nó, có mấy nhánh cỏ dại từ phía dưới chui lên, màu sắc không khác Chú tuyết này là bao, cũng là màu xám trắng.
Liếc mắt nhìn bốn bề xung quanh, tuyết rơi mênh mông, trên Vũ Di sơn dường như chỉ còn dư lại hai màu xám, trắng.
Nạn đói lần trước không thể khiến loài người tuyệt diệt. Thế nhưng, những nơi Chú tuyết rơi xuống, tối nay hẳn là sẽ kêu khóc không ngừng đi.
Nghĩ như vậy, trên mặt Ngu Thao Hành rốt cuộc lộ ra nụ cười chân tâm thực lòng đầu tiên của ngày hôm nay.
***
Núi Thanh Thành, Cung Phụng quan.
“Cung Phụng quan xung quanh Đào phủ đã khởi động Phong hỏa đại trận, tạm thời khống chế Chú lực lan truyền theo gió. Một đội y chúc của đại Cung Phụng viện cũng đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, chỉ là bên phía Thánh thượng…”
“Thánh thượng tâm ưu Chú tai, đến nỗi bị bệnh không dậy nổi, thần trí không rõ, còn có thể nói cái gì?”
Xa Sơn Tuyết nói.
Y vừa nói, vừa xoa ngọn lửa ở đầu ngón tay, đối diện với ngọn lửa là nhân thủ bí ẩn Đại quốc sư lưu lại Hồng Kinh. Bọn họ nghe xong mệnh lệnh liền khom người cúi chào Xa Sơn Tuyết, quay người rời đi, đi làm cho Xa Hoành Vĩnh “bị bệnh không dậy nổi, thần trí không rõ”.
Bên trong Hồng Kinh, phe phái vốn tưởng đã như rắn mất đầu đến nỗi không thể không ẩn núp của Đại quốc sư bắt đầu hoạt động.
Trên núi Thanh Thành, Xa Sơn Tuyết cũng đồng thời bước nhanh như gió.
Tóc y còn đang nhỏ nước, bên ngoài trung y chỉ khoác thêm một kiện ngoại bào, Cung Nhu nhớ kỹ lời dặn của Lâm Uyển nhảy nhảy nhót nhót ở phía sau, muốn phủ thêm cho y một chiếc áo choàng lông. Xa Sơn Tuyết liếc mắt nhìn tiểu cô nương vóc dáng thấp bé một cái, kéo lấy tự mình mặc vào.
Lúc buộc dây thắt, y mơ hồ cảm thấy chiếc áo choàng này không giống như trang phục của mình. Thế nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị đè xuống, bởi vì chúc sư lên núi báo tin đã đứng trước mặt Xa Sơn Tuyết.
Chúc sư báo tin chắp tay hành lễ, động tác nhanh gọn không làm chậm trễ hắn cất lời.
“Chú tuyết đã bao trùm hai mươi trong số hai mươi bảy thành phía Tây nam Đào phủ, lúc phát hiện phạm vi vẫn còn đang không ngừng mở rộng. Diêu chúc sư Thuần An thành đã hạ lệnh mở Phong hỏa đại trận, nhưng hiệu quả rất thấp.”
“Không thể nào.” Xa Sơn Tuyết nói.
“Vâng, đúng thế! Diêu chúc sư cũng cảm thấy vậy”, chúc sư báo tin nói: “Thế nhưng không biết vì sao, cho tới bây giờ, có mười một thành vẫn chưa mở Phong hỏa đại trận, thậm chí không tiếp liên lạc…”
Phân phó Lý Nhạc Thành gói ghém hành lý, Xa Sơn Tuyết nghe vậy khựng lại.
Chúc sư phái thế gia chỉ làm việc ở Hồng Kinh, cho nên chúc sư địa phương trên cơ bản đều là phái bình dân.
Xa Sơn Tuyết cũng không phải không cảm thấy mấy chúc sư này đó sẽ không bị người thu mua, thế nhưng Chú tuyết trời giáng là chuyện trọng đại, chậm trễ mở Phong hỏa đại trận có thể phòng hộ Chú lực chính là tử tội. Coi như bọn họ có thể thoát khỏi tội chết, nhưng mà cả đời cũng phải sống trong sự khiển trách của thế nhân.
Vào lúc này, sẽ có tận mười một chúc sư không đi mở Phong hỏa đại trận sao?
Xa Sơn Tuyết cũng không phải là không muốn suy nghĩ theo hướng tích cực, nhưng mà lúc nghe thấy chúc sư báo tin nói vậy, y liền cảm thấy mấy chúc sư kia đại khái đã gặp phải bất trắc rồi.
Bởi vì nếu là y, y cũng làm như vậy.
Bị tính kế rồi.
Thế nhưng, Xa Sơn Tuyết cũng chỉ có thể nhảy vào trong cạm bẫy.
Chỉ là, còn quên mất một việc.
Xa Sơn Tuyết liền gọi ra một con hỏa tinh, phân phó thuộc hạ đi cắt đứt khoản tiền cung cấp cho Chim sẻ quân.
Thuộc hạ của Ngu Thao Hành không có ai là nhân tài am hiểu kinh doanh, Xa Sơn Tuyết ngược lại cũng muốn nhìn xem một chút, vị biểu ca này lấy cái gì để nuôi đám thích khách ấy đây.
Ngu gia đã sớm kiệt quệ sao? Ha.
Hành lý xuống núi rất nhanh đã được gói ghém xong xuôi.
Xa Sơn Tuyết thì không có cái gì để gói ghém, còn Lý Nhạc Thành và Cung Nhu đều mới đến núi Thanh Thành chưa được bao lâu, hành lý chỉ mở ra một phần nhỏ. Hai người bọn họ cũng không cảm thấy mình sẽ ở lại lâu trên núi Thanh Thành, hiện tại thu dọn vô cùng nhanh chóng.
Chỉ có một mình Mẫn Cát còn đang ngơ ngác, hắn vẫn đang đắm chìm trong bí ẩn kinh thiên động địa trong lời nói của Lâm trưởng lão, đảo mắt liền nhìn thấy hành lý trong đường chất lên thành đống, muốn đi lên hỗ trợ, lại không biết phải làm gì.
Sau khi do dự một hồi lâu, nhìn thấy chúc sư báo tin nói xong, mà Xa Sơn Tuyết cũng không hỏi gì nữa, Mẫn Cát bèn cẩn thận hỏi nhỏ: “Tiên sinh, ngài phải đi sao?”
Xa Sơn Tuyết vẫn luôn không chú ý tới hắn ngẩng đầu lên, phát hiện trong mắt thiếu niên tràn đầy thấp thỏm bất an, lại nhìn thấy bội kiếm bên hông hắn.
Mặc dù không nhớ rõ việc Mẫn Cát đã từng làm, nhưng ơn cứu mạng là sự thật. Xa Sơn Tuyết suy nghĩ một chút bèn nói: “Tuy rằng ngươi lên Thanh Thành học kiếm, nhưng cũng đừng buông bỏ Chúc chú công khóa.”
Ông nói gà bà nói vịt làm cho Mẫn Cát sửng sốt trong nháy mắt, sau đó hắn nghe thấy Xa Sơn Tuyết nói tiếp.
“Chuyện thu đồ đệ, tương lai hẵng nói sau. Mặt khác, ta lại không đi gặp Kham Nguy, chắc hẳn hắn cũng lười gặp ta. Đợi đến khi ngươi nhìn thấy hắn, hãy nói với hắn xem trọng Vương công công.”
Câu nói này làm cho Mẫn Cát sửng sốt càng lâu, mãi cho đến tận khi có người dắt xe ngựa đi đến trước Cung Phụng quan, lúc Cung Nhu, Mẫn Cát cùng với chúc sư báo tin chuyển từng kiện từng kiện hành lý vào xe ngựa, hắn mới bật thốt lên.
“Chưởng môn mới sẽ không lười gặp tiên sinh đâu!” Mẫn Cát sốt ruột kéo ống tay áo Xa Sơn Tuyết: “Trước khi xuống núi còn có chút thời gian, chào tạm biệt nhau không mất bao lâu đâu mà!”
“Gặp hắn làm gì?” Xa Sơn Tuyết có chút không kiên nhẫn.
Mẫn Cát còn đang định nói thêm gì đó, lại bị Cung Nhu hô to cắt ngang.
“Sư phụ, đồ vật đều đã được chuyển lên hết rồi, có thể xuất phát.”
Nghe thấy vậy, Xa Sơn Tuyết liếc mắt nhìn Mẫn Cát một cái, tiểu chúc sư cả người run lên, theo bản năng buông lỏng ống tay áo bị hắn bóp nhăn nhúm.
Một bộ dáng thật là đáng thương biết bao!
Xa Sơn Tuyết rốt cuộc hiểu vì sao bản thân khi mất trí nhớ lại mang theo cái tiểu chúc sư ngốc nghếch này bên người rồi, tuyệt đối là để lúc phiền muộn kéo ra chọc cười.
Nhưng mà bây giờ y cũng không có tâm tình chọc cười, chỉ tiện tay sờ sờ đầu Mẫn Cát, quay người trực tiếp lên xe.
Từ khi chúc sư báo tin tới, cho đến khi đoàn người Xa Sơn Tuyết đánh xe xuống núi, ngay cả thời gian để ăn một bữa cơm đều không có.
Tiếng vó ngựa và bánh xe đồng thời đi xa, vô số hắc hồng quỷ ảnh vượt qua tường rào trong viện, rơi vào trong bóng xe ngựa. Mẫn Cát cảm thấy chỉ là chớp mắt một cái, cả Cung Phụng quan liền trống rỗng chỉ còn dư lại một mình mình, ngay cả quỷ cũng đi rồi, nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Hắn ôm hai tay, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cũng không biết phải rời đi bao lâu, chưởng môn chắc chắn muốn gặp ngài một lần cuối đó, tiên sinh.”
Dù cho biết rằng Chú tuyết trời giáng là chuyện vô cùng khẩn cấp, Mẫn Cát vẫn cứ cảm thấy tiên sinh nhà mình nên đi nói lời tạm biệt với chưởng môn.
Trong mắt tiểu chúc sư, đôi oan gia này quan hệ rõ ràng rất tốt, tuy rằng ngoài mặt thì lạnh nhạt, nhưng hành động thì vẫn luôn suy xét cho đối phương.
Nếu như chưởng môn biết tiên sinh rời đi lại không thể đưa tiễn, tâm trạng nhất định sẽ rất kém đi.
Đây là mùng Một Tết, cho dù chia tay, cũng phải chia tay thật vui vẻ mới được.
Tiên sinh bây giờ vẫn chưa đi xa, chưởng môn đuổi một lúc nói không chừng vẫn có thể đuổi kịp đấy!
Nghĩ như vậy, Mẫn Cát quay người lại đội tuyết chạy về phía Quân Tử đường.
Hắn thở hồng hộc chạy đến Quân Tử đường, lại phát hiện bên trong chỉ có một kiếm phó đang canh gác ở đấy.
“Sư, sư huynh ơi!” Hai tay hắn chống trên đầu gối, thở hổn hển không rõ mà hỏi: “Chưởng môn đi đâu rồi?”
Kiếm phó áo xanh kinh ngạc nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Sao vậy, ngươi không biết gì hả?”
Mẫn Cát bỗng có dự cảm chẳng lành, nhưng hắn vẫn cứ hỏi tiếp: “Biết gì ạ?”
Kiếm phó trả lời: “Ngay sáng sớm hôm nay, chưởng môn đã tuyên bố bế quan rồi.”