Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 47

Đoàn người cùng đến Đào phủ với Đại Quốc sư đối mặt với một chuỗi biến cố này, đều thật sự vô cùng hoang mang, ngơ ngác.

Đa số bọn họ còn đang leo lên xe kéo Thiết Long bị lật ngã, muốn lấy hành lý bên trong ra ngoài, nào ngờ đâu mắt chợt tối sầm lại, dưới chân là khoảng không, sau đó, người lại đột nhiên bay đến nơi khác mất rồi.

Đến nơi khác thì thôi đi, đã thế chỗ này lại còn tối om, một chút ánh sáng cũng không có, rõ ràng không phải là nơi hiếu khách gì rồi.

“Sư phụ —— sư phụ ——” – Cung Nhu cái gì cũng không nhìn thấy hô lên: “Người ở đâu vậy?”

Trong bóng tối rất nhanh truyền tới hàng loạt tiếng trả lời lung ta lung tung.

“Đứng yên ở đó đi, đừng chạy loạn.” Lý Nhạc Thành nói.

“Cung sư muội cũng ở đây à, mau tới chỗ chúng ta đi!” Các chúc sư khác hào hứng gọi.

Ngoài ra còn có tiếng các quan viên nói như là: “Cung tiểu nương tử không sao chứ?”, “Đại quốc sư —— Đại quốc sư nếu ngài ở đây thì hãy hô một tiếng ——”, cùng với “Ai thấy Đại quốc sư đâu không?” Vô số lời nói, líu ra líu ríu lẫn lộn cùng nhau.

Chỉ có hai nhóm im lặng không nói gì, chính là các đệ tử phái Thiên Nhận và 13,000 lệ quỷ. Mặc dù vậy, chỉ bằng vào sự ồn ã ngay lúc này, cũng đã đủ để biến nơi đây thành một cái chợ rồi.

Một vài chúc sư đang thử dùng linh lực để nhen chút lửa hoặc là quả cầu ánh sáng, thế nhưng không kể bọn họ thử bao nhiêu lần, đáp lại vẫn là không thành công.

Vào lúc này, một quả cầu ánh sáng đột nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ là lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người.

Tiêu hao linh lực gấp mười lần lúc thường, mới thắp sáng được một nguồn sáng, Xa Sơn Tuyết đau đầu vô cùng.

Y hoàn toàn không nghĩ tới việc mình nhắm mắt lại sẽ phát sinh chuyện như vậy, trong sách điển Ngu gia lưu lại thâm cung cũng chưa từng ghi chép trường hợp tương tự, tổ tiên ngày trước gieo Chúc Long chi loại trên mình càng là chưa từng để lại manh mối —— Đây cũng điều là đương nhiên, Chúc Long chi loại truyền thừa trong tay Ngu gia mấy đời vẫn là quả trứng, đến đời y mới ấp ra, làm sao có thể có tiền lệ để mà theo.

Về phần Chúc Long chi loại không phải trứng, trong kho sách ghi chép cũng rất ít, mà miêu tả không tỉ mỉ, lại còn mâu thuẫn lẫn nhau. Ví dụ như, tổ tiên Ngu gia vì việc Chúc Long rốt cuộc là mặt người thân rắn hay là đầu rồng thân rắn ầm ĩ vô số đời, ai biết Chúc Long nở ra lại là cái đầu rắn tròn vo mà thôi.

Còn có càng nhiều ghi chép, cái gì mà thổi là đông, hô là hạ, cái gì mà mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm. Sau khi Xa Sơn Tuyết nhìn thấy Chúc Long chi loại nở ra, đều cho rằng tất cả chỉ là khoa trương mà thôi. Dù sao thì yêu ma chú thú cường đại nhất trong Ma Vực sâu thẳm, cũng không có uy lực tới vậy.

Mà bây giờ đến xem, có lẽ cũng không phải tin đồn vô căn cứ?

Mở mắt là ngày chưa thấy, nhưng nhắm mắt là đêm, bây giờ ngược lại thật sự xuất hiện.

Chỉ là, vẫn còn một số điểm bất đồng. Đầu tiên, người nhắm mắt lại là y chứ không phải là Chúc Long chi loại. Thứ hai, nhắm mắt là đêm không phải là bởi vì vừa nhắm mắt lại mặt trời liền tắt, mà là bởi vì sau khi nhắm mắt sẽ xuất hiện bí thuật đưa người vào nơi hắc ám như thế này?

Vấn đề thứ nhất ngược lại là có thể giải thích, đại khái là do lần này y cưỡng ép nhốt Chúc Long chi loại về trong mắt, Chúc Long chi loại chưa chìm vào giấc ngủ, sức mạnh thông qua đôi mắt Xa Sơn Tuyết phóng ra bên ngoài, khiến cho lúc đó mắt y có được sức mạnh của Chúc Long.

Còn vấn đề thứ hai… Đúng rồi, những người tiến vào nơi này, hình như lúc trước đều từng nhìn thấy đôi mắt Chúc Long.

Loại hành vi như “nhìn thấy” này, trong Chúc chú có hàm nghĩa khác hẳn so với ý nghĩa thông thường. Ví dụ như “đối diện”, thì sẽ có hai nghĩa là “đồng ý” hoặc là “giao lưu”. Xa Sơn Tuyết suy đoán, khi người ta nhìn thấy đôi mắt Chúc Long, vô tình đã cùng Chúc Long kết thành một cái khế ước đơn giản, một khi Chúc Long nhắm mắt lại, bọn họ sẽ đồng thời cùng Chúc Long đi tới nơi này.

Ngoài ra vẫn còn một số khả năng khác, nhưng đều không đáng tin bằng suy đoán này.

Nếu thật sự là như thế, vậy liền xuất hiện mấy vấn đề mới ——

“Đây là đâu?”

Cung Nhu nhanh chóng chạy đến bên người Xa Sơn Tuyết hỏi.

Xa Sơn Tuyết giơ cao chùm sáng, phạm vi chiếu rọi của ánh sáng dìu dịu trở nên càng xa hơn, mọi người vừa quan sát hết thảy xung quanh, thuận tiện dựa theo thân phận và quan hệ thân sơ mà tập hợp thành những đám nhỏ. Sau đó, bọn họ tràn đầy tán thưởng mà ngắm nhìn những cụm thủy tinh khổng lồ đang phản xạ ánh sáng, cùng với những khối thạch nhũ, măng đá không thấy giới hạn.

Nơi này có vẻ như là một cái hang động trong lòng đất.

Cao lớn đến không thể nhìn thấy đỉnh hang, thủy tinh đủ mọi màu sắc tùy ý sinh trưởng khắp nơi, sáng lấp lánh đẹp đến ná thở.

Có một đệ tử phái Thiên Nhận sáng mắt lên định bẻ một khối thủy tinh, lại bị Lý Nhạc Thành ngăn cản.

Dưới ánh mắt bất mãn của đệ tử phái Thiên Nhận nghèo đến sắp cạp đất mà ăn, Lý Nhạc Thành ngồi xổm xuống nghiên cứu từng cụm thủy tinh còn cao hơn người trong chốc lát, sau đó quay đầu lại hỏi Xa Sơn Tuyết: “Sư phụ, đây là ‘Chú’ sao?”

“Đúng vậy.” Xa Sơn Tuyết đáp.

Bởi vì lo lắng sức mạnh Chúc Long chi loại vẫn chưa tan hết, lúc nói câu này, Xa Sơn Tuyết không hề mở mắt ra. Cũng may y có cách khác để quan sát nơi đây.

Linh giác tạm thời có thể tính là một loại trực giác. Chúc sư có thể sử dụng nó để nhìn thấy quỷ quái người thường không thấy được, nghe thấy âm thanh người thường không nghe được, tiếp xúc với sự vật người thường không tiếp xúc được, nó có vẻ là giống với ngũ giác của người thường, thế nhưng trên thực tế, cho dù mất đi ngũ giác, linh giác vẫn có thể tiếp tục tồn tại.

Giống như bây giờ, tuy rằng Xa Sơn Tuyết không mở mắt ra, nhưng y vẫn có thể nhìn thấy linh hồn bên trong những người xung quanh, bên tai ngẫu nhiên có thể nghe thấy mấy linh hồn này xì xào bàn tán. Còn đám thủy tinh trong mắt tất cả mọi người nhìn thấy, ở trong linh giác, chính là chú lực đọng lại thành hình.

Không chỉ có vậy, những cơn gió nhẹ thoảng qua ở đây, cũng là chú lực. Thậm chí còn nồng đậm hơn cả chú tuyết hạ xuống.

Trước khi tất cả mọi người cảm thấy không thoải mái, Xa Sơn Tuyết đã ra tay bố trí kết giới kỹ càng, đồng thời cũng hao tổn linh lực gấp bảy, tám lần bình thường.

Trong không gian nồng đậm chú lực như vậy, độ khó khi sử dụng chúc thuật tăng lên không chỉ nửa phần.

Lần này các chúc sư tụ hợp cùng Xa Sơn Tuyết khẩn cấp đi vào Đào phủ đều là những người đã thông qua vô số khảo hạch tinh nhuệ của Cung Phụng viện, dù cho không dùng được Chúc Chú, học thức cũng cao hơn người thường rất nhiều. Nghe thấy mấy đám thủy tinh này là chú lực thành hình, rất nhanh phản ứng lại, ai nấy đều sắc mặt đại biến.

“Chúng ta đang ở bên trong địa mạch sao?”

“Lại còn không phải là nơi hội tụ linh khí – dương mạch, mà là nơi hội tụ chú lực – âm mạch hả… Trời ơi, ta vẫn cho rằng địa mạch học chỉ là giả thuyết mà thôi.”

Nghe thấy các sư huynh đệ nói như vậy, Cung Nhu vội vã nhìn về phía Xa Sơn Tuyết.

Xa Sơn Tuyết gật đầu, nói: “Đúng là địa mạch.”

Địa mạch, hay còn gọi là long mạch, giống như Thiên Hà, chính là đường đi của địa khí, trong đó dương mạch ở trên mặt đất, ươm mần cho vạn vật sinh sôi nảy nở. Còn âm mạch chìm dưới mặt đất, là nơi sinh linh suy kiệt trở về với đất mẹ.

Nghe đồn chỉ có trong âm địa mạch mới có “Chú” ngưng kết thành hình, không phải nơi người thường có thể đến.

Chúc Long, chính là thần thú mạnh nhất nơi đây.

Nếu như lúc nãy y mở mắt ra chứ không phải nhắm mắt lại, nói không chừng bọn họ đã xuất hiện ở dương địa mạch rồi?

So với âm địa mạch đen thui tối mù thế này, dương địa mạch có khi là một nơi tuyệt đẹp như Tiên cảnh ấy chứ.

Xa Sơn Tuyết hiếm thấy nổi lên một chút tò mò, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để tìm tòi nghiên cứu cái này. Y vừa ở trong lòng tính toán lúc nào mới có thể có thời gian rảnh rỗi để thử một lần, vừa bảo mọi người tìm kiếm một khối đất trống.

“Đợi lát nữa ta sẽ bố trí một cái trận pháp đưa các ngươi đi, sau khi ra ngoài sau thì sửa lại đường ray Thiết Long, rồi dựa theo hành trình ban đầu, tiếp tục đi tới Đào phủ…”

“Khoan đã”, Cung Nhu ngắt lời y: “Sư phụ không đi cùng chúng con sao?”

“Có chú tuyết, chú phong là bởi vì âm địa mạch đột ngột nổi lên mặt đất, chú lực dâng trào khiến cho thời tiết thay đổi. Nếu đã vậy thì ta sẽ ở lại âm địa mạch tìm kiếm, tốc độ càng nhanh hơn.” Biết rằng Cung Nhu định nói cái gì, Xa Sơn Tuyết cắt lời nàng, nói: “Nếu có người muốn ở lại hỗ trợ cũng được, chỉ cần có thể thắp được một điểm sáng ở đây, ừm, kéo dài ba nhịp thở là được.”

Toàn bộ nhóm chúc sư không làm được, nhìn y chằm chằm.

Lúc Xa Sơn Tuyết bố trí trận pháp, nhóm chúc sư lại tiếp tục thử nghiệm, nhưng thật đáng tiếc, cho dù có kết giới của Xa Sơn Tuyết bảo vệ, tất cả đốm lửa hay quả cầu ánh sáng mà bọn họ tạo ra cũng chỉ có thể kiên trì chưa tới một nhịp thở.

Đã thế bọn họ còn không thể phản bác được yêu cầu của Xa Sơn Tuyết.

Nếu ngay cả chiếu đường cũng không làm được, bọn họ ở lại rốt cuộc là hỗ trợ, hay là làm tăng thêm trở ngại đây?

***

Vào lúc trong địa mạch đang lập lòe những đốm sáng, Kham Nguy đã tìm được sơn cốc.

Đối mặt với cảnh tượng hỗn độn trong sơn cốc, tâm trạng của hắn coi như vẫn bình tĩnh.

Cho dù hắn có lo lắng hơn đi chăng nữa, thì vẫn không thể nào thay đổi được sự thực Xa Sơn Tuyết cũng là cường giả thiên hạ hiếm có, không đến nỗi vừa rời xa tầm mắt của hắn liền gặp bất trắc.

Nhưng mà, hắn tin tưởng Xa Sơn Tuyết không gặp nguy hiểm sống còn là một chuyện, bản thân Xa Sơn Tuyết luôn thích tìm đường chết lại là một chuyện khác.

Kham Nguy đi qua lớp tuyết mỏng trên mặt đất, rất nhanh phát hiện không ít dấu vết quỷ dị. Ví dụ như hàng loạt cây cối ngã rạp bên kia, không phải là bị kiếm quang hay đao khí chém đứt, mà là bị cái gì đó hung hăng bẻ gẫy, lại tỷ như đường ray Thiết Long vặn vẹo, vết lõm mặt ngoài xe kéo Thiết Long, vân vân, đều biểu thị có gia hỏa nào đó có thân hình cộng với sức mạnh đều vô cùng lớn đã từng chiến đấu ở đây.

Thú kéo xe xe kéo Thiết Long phù hợp với điều kiện trên, nhưng mà đuôi thú lại chỉ ngắn ngủn có một đoạn, không thể nào tạo ra được hiệu quả này.

Biên quan bị công phá sao? Yêu ma khổng lồ như thế chạy vào nội địa Đại Diễn?

Còn có mấy tên sơn phỉ kia, so với cướp bóc cường nhân mà nói, trang phục càng giống như là đệ tử thông thường của một tông môn nào đó.

Xung quanh đây… Là Thiên Nhận phái có kiếm trận cũng không tệ lắm?

Vừa tự hỏi này đó, Kham Nguy vừa tiến vào trong xe kéo Thiết Long.

Hắn rất nhanh tìm được toa xe Xa Sơn Tuyết đã nghỉ ngơi qua, nhặt lên áo choàng lông đang nằm trên mặt đất của mình, xếp lại treo ở khuỷu tay. Sau đó hắn tìm kiếm một chút trong hành lý của Xa Sơn Tuyết, xác định lúc rời đi y nhất định phải rất vội vàng, đến nỗi không thể mang theo một kiện hành lý nào cả.

Lúc lật một bộ quần áo ra, Kham Nguy thấy được Tinh Mạc bị đè ở phía dưới.

Tinh Mạc lúc này âm u tràn đầy tử khí. Nó thật ra không biết được cái gì gọi là mất trí nhớ cái gì không, vốn dĩ lúc mất trí nhớ Xa Sơn Tuyết còn thường xuyên mang nó theo bên người đấy, Xa Sơn Tuyết sau khi khôi phục ký ức thì lại căn bản không hề biết rằng nó ở đây. Đừng nói thân cận một chút, ngay cả nhớ tới nó đều không có.

Nếu như không phải lúc thu thập hành lý Lý Nhạc Thành cẩn thận, Tinh Mạc nói không chừng đã bị vứt lại ở Cung Phụng quan núi Thanh Thành rồi.

Kham Nguy trấn an mà vuốt ve thân kiếm thon dài của nó, khiến cho Tinh Mạc run rẩy không ngừng.

“Y ở đâu?”

Kham Nguy hỏi.

Tinh Mạc khẽ nói một tiếng, sau khi nghe xong Kham Nguy quay người đi ra xe kéo Thiết Long.

Hắn dừng lại ở một chỗ nào đó bên ngoài xe, chính là chỗ Xa Sơn Tuyết đã đứng trước khi biến mất, thậm chí vết chân của hai người đều có thể trùng khớp vào nhau. Kham Nguy yên tĩnh chờ đợi một chút, quả nhiên cảm nhận được khí tức khác thường trong gió.

Nhưng mà cái này cũng không thể chỉ rõ vị trí của Xa Sơn Tuyết… Từ từ?

Kham Nguy cúi đầu, nhìn thấy một trận pháp hình tròn lấy vị trí hắn đứng làm trung tâm mở rộng ra, hoa văn màu vàng nhanh chóng hòa tan tuyết đọng, từng tia khí đen bốc lên trên mặt đất ướt sũng.

Liên thông âm địa mạch với nhân gian, chắc chắn sẽ có chú lực khuếch tán ra bên ngoài.

Kham Nguy trừng mắt nhìn.

Mặt đất bị trận pháp bao trùm dưới chân hắn đột nhiên trở nên trong suốt, giống như là mặt gương hay là mặt sông, nhưng ảnh ngược xuất hiện bên trong lại không phải là Kham Nguy, mà là một ít người xa lạ, cùng với…

Xa Sơn Tuyết!

Chỗ Xa Sơn Tuyết đứng vừa vặn ở dưới chân Kham Nguy, y nhắm mắt lại, không thấy hắn. Miệng y lúc đóng lúc mở, dường như đang nói gì đó, nhưng mà Kham Nguy ở bên này trận pháp không nghe thấy âm thanh.

Lúc này Xa Sơn Tuyết đang giao pháp linh chứa hồn văn sĩ râu dê cho Cung Nhu.

“Người là do con giết, vậy thì công việc thẩm tra quỷ sẽ giao cho con”, y nói: “Thời gian một ngày hẳn là đủ rồi. Lão tam, con giám sát nàng.”

Lý Nhạc Thành nghe vậy gật đầu, còn Cung Nhu thì mặt xám như tro tàn.

Xa Sơn Tuyết hơi nhếch nhếch khóe môi, nhưng rất nhanh liền buông xuống.

Y vỗ tay một cái, nói: “Đi đi thôi.”

Trận pháp đột nhiên tỏa ra hào quang, nóng rực chói mắt, khiến cho mọi người không thể không nhắm mắt lại. Chờ đến khi bọn họ mở mắt ra, phát hiện mình đã về tới sơn cốc rồi, không ít đệ tử phái Thiên Nhận mừng rỡ òa khóc lên.

Kham Nguy đang chờ đợi Xa Sơn Tuyết cũng tới đây, nhíu mày lại.

Bên kia trận pháp chỉ còn lại một mình Xa Sơn Tuyết, lại chậm chạp không thấy tên khốn kia có dấu hiệu nào của việc quay trở về.

Rất nhanh, hào quang của trận pháp bắt đầu yếu dần, mặt đất trong suốt cũng thu nhỏ lại, được mặt đất bình thường thay thế.

Kham Nguy đột nhiên vác cái vẻ mặt như đưa đám đi tới trước mặt Cung Nhu, hỏi: “Xa Sơn Tuyết đâu?”

“Á? Kham chưởng môn tại sao lại ở đây?” Cung Nhu nghi hoặc thốt lên, sau đó thấy được sắc mặt âm trầm của hắn.

Cảm giác nguy hiểm đầy mình đột nhiên dâng trào, nàng theo bản năng trả lời: “Sư phụ muốn ở lại âm địa mạch điều tra…”

Chưa nghe hết câu, Kham Nguy đã buông tay ra.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, hắn rút Tương phu nhân ra, vỗ xuống trận pháp vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment