Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 51

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không, hẳn phải nói là trái tim của Thánh nữ Ngu thị.

Trong suy nghĩ của tổ tiên Võ Di lâu, uy lực của “Võ thần” có thể sánh ngang được với sức mạnh của đại tông sư.

Một tuyệt tác tinh hoa như vậy, cho dù linh kiện cần thiết là một khối đá, cũng không thể là khối đá bừa bãi vô danh. Năm đó vị tổ tiên kia có lẽ chỉ là vung bút quá đà, viết vào bản thảo: trái tim Thánh Nữ Ngu Thị của Đại – Tiểu Hưng sơn. Hắn hẳn là không bao giờ nghĩ tới, đến lúc Võ Di lâu sắp hoàn thành được “Võ thần” thì đời Thánh nữ Ngu thị cuối cùng đã hương tan ngọc nát từ hơn chín mươi năm trước, thậm chí còn không thể lưu lại đời sau để kế thừa huyết thống.

Đời sau là nam không tính.

Các trưởng lão Võ Di lâu nghiên cứu bản thảo của tổ tiên, tính toán suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng ở mấy tháng trước nói với Túc Phi rằng: Bọn họ cho là Đại quốc sư chảy dòng máu của Ngu thị, hơn nữa lại còn là chúc sư mạnh nhất Cung Phụng viện, có lẽ miễn cưỡng có thể thay thế được trái tim Thánh nữ Ngu thị.

Lúc đó Túc Phi nghe xong đã trực tiếp ném cuốn vẽ tràn ngập phép tính kia vào mặt trưởng lão, làm gãy mất nửa cái mũi của người nọ.

Nhưng ý nghĩ xằng bậy ấy chung quy vẫn cứ được gieo xuống. Nếu quả thật có thể có cơ hội…

Ài, bây giờ đã không còn nữa.

Túc Phi lạnh lùng nghĩ.

Gã đi vào hang động dưới chủ điện, lấy tay xoay mở một khối đá trên vách tường. Chỉ nghe thấy một tiếng “phụt” vang lên, toàn bộ đèn tường dọc theo đường đi được nhen lửa. Trong hang động sâu thẳm hầu như không có gió, ánh đèn chiếu sáng hang động tối tăm và các bức họa kỳ quái trên vách tường.

Dùng gỗ lim đã tẩm nước thuốc chống phân hủy để làm vật liệu, một cái bục nho nhỏ được đặt sâu trong hang động. Túc Phi bước lên trên đó, rung nhẹ lục lạc một chút, bục nhỏ liền chậm rãi đi xuống mặt đất, đưa Túc Phi đi vào càng sâu hơn.

Càng đi xuống càng nóng, Túc Phi nhanh chóng lấy khăn trên cổ xuống, lau một vòng quanh mặt.

Tiếng gõ leng keng leng keng vẫn đang không ngừng vang lên từ khi gã bắt đầu đi xuống, trong đó còn trộn lẫn một vài âm thanh kéo vật nặng, tiếng gọi hò dô, tiếng cơ quan kẽo kẹt chuyển động,.. Không cần nhìn, chỉ cần nghe thôi, là đã đủ để tưởng tượng ra đó là một khung cảnh khí thế ngất trời như thế nào.

Nhưng bục gỗ cũng không dừng ở đây, trái lại tăng nhanh tốc độ, đi vào tầng sâu hơn.

Trong tầng này, đến cả Túc Phi cũng không thể không vận nội tức lên để chống lại sự nóng bức. Gã bước xuống bục, trước tiên liếc mắt nhìn cái lò thép cao ba mươi trượng ở chính giữa hang động. Màu sắt nóng chảy giống như màu dung nham chảy ra từ tám cái lỗ phía dưới lò thép, đệ tử Võ Di lâu để mình trần, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà dùng muỗng lớn múc cặn bã trôi nổi phía trên ra, rót vào bên trong các loại khuôn đúc.

Túc Phi đốt một tẩu thuốc lá phía trên phần sắt nóng chảy, vòng qua đám đệ tử, tìm tới một chiếc cầu thang bí mật, tiếp tục đi xuống.

Tầng thứ hai nếu như nói là nóng bức, vậy thì tầng thứ ba lại giống như là luyện ngục.

Túc Phi cởi giày, chân trần đạp trên mặt cát nóng bỏng. Lúc đặt chân xuống có thể nghe thấy tiếng thịt cháy xèo xèo, khi nhấc chân lên có thể nhìn thấy khói nhẹ toát ra.

Cũng may gã đã quen rồi.

Tiêu chuẩn chọn lâu chủ của Võ Di lâu chính là có thể đi qua đi lại ở tầng thứ ba một lần, người thành công là người mang theo được đồ vật đã được đặt trước ở tầng thứ ba trở về, còn người thất bại sẽ bị thiêu chết ở trên đường. Tro tàn trộn lẫn với cát trắng, trở thành một phần của nơi đây.

Nhưng mà hôm nay Túc Phi cũng không cần đi tới nơi sâu như vậy, phòng giam Vạn Tử Hoa ở ngay không xa lối vào nơi này.

Lúc Túc Phi đi tới, lão ngũ nhà Xa Sơn Tuyết vẫn đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

Ngũ đệ tử của Đại quốc sư – Vạn Tử Hoa còn ít tuổi hơn cả Mẫn Cát, năm nay chỉ mới mười bốn tuổi. Tướng mạo không có gì đặc sắc, thoạt nhìn chỉ là một đứa nhỏ bình thường. Nhưng nói tới thiên phú, hắn ngược lại là người giỏi nhất trong số sáu đệ tử của Xa Sơn Tuyết, trời sinh có thể giao tiếp với vạn linh, chỉ cần biết tên là có thể gọi hồn người đã chết trở về nhân gian.

Trên người hắn có không ít những câu chuyện ly kỳ được dân chúng kể lại, ví dụ như chuyện Túc Phi đã từng nghe qua, Vạn Tử Hoa sau khi sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, là tinh linh trong núi đã nuôi hắn lớn lên, không hiểu chuyện đời, cũng không biết nói tiếng người.

Nếu như không phải ba năm trước hắn không cẩn thận gọi toàn bộ quỷ hồn ở Quỳnh phủ ra, làm cho tất cả người dân một phủ ban ngày ban mặt gặp phải quỷ, khiến cho Đại Cung Phụng viện phải sai người tới hàng phục thì nói không chừng bây giờ vẫn là một con khỉ hoang trong núi cũng nên.

Đại quốc sư thấy viên ngọc thô chưa mài dũa như vậy thì yêu thích vô cùng, đặt tên cho hắn, thu làm môn hạ.

Thế nhưng, sau khi bái sư, Vạn Tử Hoa cũng không học Chúc chú với y mà trái lại luôn ngâm mình trong Bạch Trạch cục từ sáng đến tối, cùng ăn cùng ngủ với nhóm thợ thủ công, lắp ráp cơ quan, khiến cho không ít người biết được tài năng của hắn tiếc hận không thôi.

Đại quốc sư thì lại có vẻ như không cảm thấy việc đồ đệ của mình không học Chúc Chú thì có gì không đúng, thậm chí sau khi Vạn Tử Hoa đưa ra ý tưởng muốn đến Võ Di lâu nhìn qua các loại bẫy võ đạo, y còn vì vậy mà đích thân viết thư gửi cho Túc Phi.

Trước khi Đại quốc sư xảy ra chuyện, Túc Phi đối xử với Vạn Tử Hoa quả là không thể chê vào chỗ nào được, thậm chí ngay cả đồ đệ của gã cũng phải đố kị vì cách đối xử thân thiết của gã với Vạn Tử Hoa. Bởi thế cho nên, sau khi Túc Phi trở mặt không quen biết, ai nấy đều bàng hoàng không thôi, trong lúc nhất thời đều theo không kịp.

Thân là người bị bắt giam, Vạn Tử Hoa ngược lại hết sức bình tĩnh.

Thực ra, Túc Phi có chút không hiểu đứa trẻ này. Mỗi lần nhắc tới tầng thứ ba trong hang động, người người trong Võ Di lâu đều biến sắc. Không chỉ là bởi vì sự nóng bức của nơi này, mà còn bởi vì đây là nơi đã chôn vùi không biết bao nhiêu sinh linh từ xưa đến nay. Theo như lời nói rất lâu trước kia của một chúc sư, linh hồn đã chết đi vẫn đang không ngừng bị thiêu đốt, đến nay vẫn chưa thể yên giấc. Túc Phi chỉ mới tưởng tượng một chút cảnh tượng đó thôi mà cũng đã cảm thấy mồ hôi lạnh chảy róc rách rồi, ấy thế mà đứa nhỏ nghe đồn trời sinh có thể gặp quỷ này lại không sợ hãi một chút nào.

Chỉ cần cho hắn một cái cơ quan, cho dù là núi đao biển lửa, hắn cũng có thể tiếp tục chờ đợi.

Túc Phi ngồi xổm ở bên ngoài phòng giam, dùng tẩu thuốc gõ bang bang vào cửa đá, làm cho Vạn Tử Hoa ở bên trong ngẩng đầu lên nhìn.

Túc Phi nói: “Bọn ta không lấy được trái tim của sư phụ ngươi.”

Vạn Tử Hoa không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục loay hoay với chú chim báo giờ đã bị hắn tháo tung trên tay.

Túc Phi bất đắc dĩ nói: “Ta vốn dĩ cũng không muốn làm vậy. Thiên phú của ngươi rất khá, so với ngươi, đám đồ đệ kia của ta đều là bọn đầu đá cả. Thế nhưng mà, những ngày qua chúng ta đã thử rất nhiều lần, trái tim của chúc sư khác không có hiệu quả, không thể làm ‘Võ thần’ thức dậy.”

Vạn Tử Hoa dừng một chút, vẫn tiếp tục không nói chuyện.

Túc Phi hút một hơi thuốc lá, gã nói: “Nếu như có thể lấy được trái tim sư phụ ngươi, được rồi, ta cũng biết đây chỉ là mơ tưởng hão huyền, nếu vậy thì để cho ngươi sống sót cũng không sao. Nhưng bây giờ không lấy được, ta đây cũng là không còn cách nào.”

Vạn Tử Hoa lặng yên bắt đầu lắp ráp linh kiện của chim báo giờ.

“Ngươi cũng rất thích cơ quan đúng không?” Túc Phi hỏi: “Hẳn là ngươi cũng muốn nhìn thấy ‘Võ thần’ cử động chứ? Vậy thì hãy giúp đỡ thế thúc một việc nho nhỏ đi.”

Vạn Tử Hoa không thành công lắp ráp chim báo giờ, trái lại lắp thành một cái đồ chơi kỳ kỳ quái quái trông chẳng ra ngô ra khoai gì.

Túc Phi không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Vừa rồi làm việc chưa kịp xóa sạch dấu vết, chắc chắn chẳng mấy chốc nữa thôi Đại quốc sư sẽ tìm tới cửa. Aida, ta nói cho ngươi nhiều như vậy để làm gì cơ chứ? Tử Hoa à, đợi đến khi ‘Võ thần’ tỉnh lại, ta sẽ khắc tên của ngươi lên trên người nó… Này, ngươi đang làm gì đấy?”

Vạn Tử Hoa đẩy linh kiện cuối cùng vào, tạo ra một cơ quan giống như hình chữ “bát” (八) (*).

(*) Giống như cử chỉ bắn súng.



Hắn nhắm đầu dài về phía Túc Phi, sau đó thả cò súng ra.

Đoàng.

Cùng với mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, một viên đạn lấy tốc độ sét đánh không kịp trở tay đánh về phía Túc Phi.

Túc Phi dù gì cũng là một tông sư, tẩu cái trong tay xoay một cái, một tiếng leng keng vang lên, viên đạn bị đánh bay sang hướng khác.

Tiếp đó, hàng loạt viên đạn khác kéo theo tiếng rít đánh về phía gã, Túc Phi dùng sức lực vung khăn lên, vải thô vốn nên không chịu nổi một đòn ở trên tay gã bỗng chốc cứng rắn như là sắt thép.

“Hóa ra ngươi còn muốn chạy à?” Túc Phi nói: “Nhưng mà ở chỗ này ngươi cũng không dùng được chúc chú, tội gì phải… Hả?”

Vạn Tử Hoa ném thứ không ra ngô ra khoai gì trong tay về phía Túc Phi, đi được nửa đường thì nó bỗng bốc cháy, khói đen cuồn cuộn bay lên, giống như là một giây sau sẽ ngay lập tức tan thành từng mảnh.

Rốt cuộc thằng nhóc này định làm gì vậy? Cho dù là đạn có uy lực như sét đánh thì cũng không có tác dụng là bao đối với tông sư. Túc Phi dùng khăn định đánh bay thứ đồ kỳ quái kia, nhưng kình phong khăn tay vung ra vừa mới chạm tới nó, thứ đồ chơi kia đã xé họng gào lên.

“Giờ Tỵ rồi, giờ Tỵ rồi, chớ có ham ngủ trong chăm mềm ấm áp nữa, một tấc thời gian một tấc vàng…”

“Ầm” một tiếng, phòng giam bị nó nổ tung.

Gạch đá tứ tán, cát trắng mang theo khí than đá trên đất bay lả tả, khơi mào ngọn lửa, một lần nữa nổ tung nơi đây.

Uy lực lần này cực lớn, làm đổ sập một nửa phần trần tầng thứ ba. Gạch đá vỡ vụn ầm ầm rơi xuống, làm cho Túc Phi một thân dính đầy bụi đất.

Một phần trần sập xuống phá vỡ lối ra phía dưới lò thép, sắt nóng chảy tựa như dung nham chảy trên mặt đất, nóng bỏng làm cho đệ tử Võ Di lâu điên cuồng gào thét.

Túc Phi bất chấp những thứ đó, vọt vào trong đống phế tích tìm người.

Vạn Tử Hoa đã sớm rời đi, chỉ để lại một cái ống dài cháy đen bị chôn dưới gạch đá, còn đang không ngừng kêu lên.

“Giờ Tỵ rồi, giờ Tỵ rồi, chíp!”

***

“Tỵ, giờ Tỵ?”

Nghe thấy tiếng chim báo giờ kêu lên, Xa Sơn Tuyết đột nhiên tỉnh dậy, theo bản năng đi lấy y phục hẳn là đặt ở đầu giường.

Kết quả y chạm được chính là một khối thân thể ấm áp.

Xa Sơn Tuyết mờ mịt mở mắt ra, lại một lần nữa ngơ ngác mà nhìn thấy khuôn mặt của Kham Nguy ở ngay bên cạnh mình.

Y không có một chút ấn tượng gì về việc mình đã ngủ từ bao giờ, càng không cần nói gì tới việc cái tên Kham Nguy này đã lên giường từ lúc nào. Một gian phòng xa lạ, giường cũng xa lạ, còn có chim báo giờ xa lạ ——

Đây là đâu vậy?

Chim báo giờ của Đào phủ lệnh – Giang đại nhân ồn ào như vậy, Kham Nguy cũng bị đánh thức.

Từ hải đảo ngồi thuyền trở về đất liền, cho tới khi đến thủ phủ Thuần An thành, hắn vẫn luôn chăm sóc Xa Sơn Tuyết, đến bây giờ mới chợp mắt được hơn hai canh giờ.

Hắn ngáp một cái, xốc một góc màn giường lên, tìm tới nơi phát ra âm thanh kia, bắn ra một đạo kình khí, thay chim báo giờ đóng lại cái miệng líu lo không ngừng của nó.

Gian phòng lập tức yên tĩnh hẳn đi.

Ở bên kia, Xa Sơn Tuyết theo bản năng kiểm tra một chút thân thể mình, sau khi xác nhận bản thân vẫn ăn mặc chỉnh tề, cũng không cảm thấy dị dạng gì, y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn thấy hành động ấy của y, Kham Nguy vô cùng cạn lời.

Hắn nhìn rất giống người sẽ làm chuyện đấy với bệnh nhân hôn mê sao?

Không giống. Nhưng rất rõ ràng, Xa Sơn Tuyết tuyệt đối không hề không coi tâm ý của Kham Nguy ra gì như cách y tỏ ra ở bên ngoài. Nhưng mà phương hướng coi ra gì của y lại có chút vấn đề, đây cũng chính là căn bệnh lưu lại từ sau đêm giao thừa hôm đó.

Kham Nguy lại thở dài một hơi, sau đó hắn đứng dậy, vén màn giường lên, mở cửa sổ ra, để cho ánh mặt trời xua tan bóng tối trong phòng.

“Nhìn ngươi có vẻ như cũng tỉnh táo lại rồi đấy.” Hắn nói với Xa Sơn Tuyết.

Xa Sơn Tuyết càng thêm mờ mịt chớp mắt.

Y nhớ rằng trước khi y nhắm mắt vẫn còn là sáng sớm, mà giờ Tị(**) thì cũng cách đấy không xa là bao, hẳn là y chỉ mới nghỉ ngơi hơn một canh giờ thôi nhỉ?

(**)Giờ Tị: Từ 9 giờ sáng đến 11 giờ trưa.

Kham Nguy không chú ý tới vẻ mặt tràn đầy cảm giác lẫn lộn mơ hồ của Xa Sơn Tuyết, chỉ mặc một cái tiết khố, bộc lộ trọn vẹn mười phần tám khối cơ bụng của mình ra ngoài, đi tới đi lui ở trong phòng.

Hắn lấy y phục ra cho Xa Sơn Tuyết, bưng trà giúp cho sự tỉnh táo tới bên Xa Sơn Tuyết, ngoài ra còn lấy thêm cả nước ấm, khăn mặt và bàn chải. Cuối cùng hắn quay đầu lại nhìn Xa Sơn Tuyết vẫn đang ngơ ngác ở trên giường, hỏi: “Không dậy nổi sao?”

Xa Sơn Tuyết nhìn thấy tất cả những hành động ấy của hắn, cảm thấy bản thân mình hình như vẫn còn đang mơ.

“Không dậy được cũng không có vấn đề gì”, Kham Nguy đặt trà xuống trước mặt y, đồng thời nói tiếp: “Đại phu nói ngươi tỉnh lại có thể sẽ có chút tứ chi vô lực…”

Không, y cũng không hề cảm thấy tứ chi vô lực, Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ, trái lại còn hiếm thấy cảm giác được tinh lực dồi dào nữa cơ.

Cho nên y càng không nghĩ ra, những thứ trước mắt này rốt cuộc là ——

Kham Nguy: “… Dù sao thì sau khi ngủ một ngày một đêm, tỉnh lại không phân biệt được bắc nam cũng là chuyện bình thường.”

—— Cái gì cơ?

Sáng sớm mồng ba Tết, Xa Sơn Tuyết tỉnh dậy, lại một lần nữa nhìn thấy Kham Nguy ở bên cạnh mình. Đồng thời nghe thấy hắn nói mình đã lãng phí hoàn toàn một ngày một cách vô ích.

Sau khi chú tuyết dừng lại cần phải điều hành việc cứu tế khắp mọi nơi, cần phải đứng ra động viên thương nhân bách tính, cần phải điều tra các quan chức lớn nhỏ trong Đào phủ, điều tra Cung Phụng quan ở các nơi trong Đào phủ, điều tra Võ Di lâu… Mỗi một chuyện cần phải lập tức giải quyết biến thành một con ngựa, mười nghìn con ngựa lao nhanh trong đầu Xa Sơn Tuyết, mỗi lần chạm móng xuống đất là một lần Xa Sơn Tuyết lại cảm thấy đau đầu thêm.

Ta vẫn là nên ngất đi thì hơn.

Xa Sơn Tuyết mặt không cảm xúc nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment