Ở dưới mặt đất, âm dương địa mạch vốn dĩ mỗi cái có chín đoạn.
Dương bị chém một, còn lại tám đoạn. Mà âm địa mạch thì vẫn là chín đoạn.
Nếu xét về số lượng thì tám với chín cũng không cách nhau là bao, thế nhưng trên thực tế thì lại hoàn toàn trái ngược.
Bảy trăm năm qua âm địa mạch dần dần thừa thế xông lên, còn dương địa mạch thì lại bị đàn áp mạnh mẽ, khiến cho quy luật dương địa mạch nổi trên mặt đất, âm địa mạch chìm vào trong lòng đất thay đổi. Âm trái lại nổi lên, hóa thành Ma Vực, dương thì lại chìm xuống, không tiếp tục dùng sinh khí sinh cơ để hóa sinh linh.
“Sự biến hóa này là từ từ, đồng thời càng lúc lại càng nhanh hơn. Trong một trăm năm đầu Ma Vực xuất hiện, phạm vi chỉ là từ một cái đầm lầy nhỏ mở rộng bằng một ngọn núi. Hiện tại sau bảy trăm năm, trái lại dồn Nhân tộc từ trải khắp đất trời, đông tây nam bắc trong quá khứ vào một góc Lục Sơn nho nhỏ này.”
Ngón tay Xa Sơn Tuyết thấm rượu, vẽ lên bàn một bức hình có biên giới nhấp nhô gập ghềnh.
Kham Nguy nhìn qua liền cảm thấy rất xa lạ, hắn nghĩ không ra hình ảnh này là chỉ nơi nào, dù sao thì cũng không phải là bản đồ biên giới Đại Diễn.
“Đây là mặt đất phía dưới chân chúng ta.” Xa Sơn Tuyết nói, rút một cây tăm màu bạc từ trong túi nhỏ, thấm rượu vào, tiếp tục vẽ lên bức hình.
Y vẽ một vòng tròn ở phía đông bức hình, nói: “Đây là Đại Diễn.”
Địa bàn người Man chiếm cứ trực tiếp bị Xa Sơn Tuyết bỏ qua, so với Nhân tộc Đại Diễn thì diện tích của người Man ở quan ngoại xác thực không là gì cả.
So với toàn bộ đại lục trong quá khứ thì lại càng không là gì.
Xa Sơn Tuyết tiếp tục dùng rượu thay mực, vẽ ra mười bảy dải nhỏ ngẫu nhiên giao nhau lên trên hình.
“Đây là bản đồ âm dương địa mạch giản lược theo ghi chép trong điển tịch mà Ngu gia lưu lại, nhưng mà hiện tại hoàn toàn không dùng được”, Xa Sơn Tuyết thả tăm bạc xuống, dùng đầu ngón tay xóa đi một vùng lớn nay đã biến thành Ma Vực: “Bên trong Ma Vực âm dương mất cân bằng, trong bảy trăm năm qua địa hình địa vật đều có thay đổi rất lớn. Nghe đâu ở nơi sâu nhất, có một đoạn âm địa mạch đã hoàn toàn bộc lộ ở trên mặt đất. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho tốc độ khuếch trương năm nay của Ma Vực càng lúc càng nhanh.”
Dòng suy nghĩ của Kham Nguy xưa nay đều thẳng như kiếm của hắn, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không hiểu Xa Sơn Tuyết đang muốn nhắc tới cái gì.
“Muốn chém âm địa mạch, đầu tiên là phải đào nó ra.”
“Nhưng trước khi đào ra được”, Xa Sơn Tuyết nói tiếp: “Bởi vì âm địa mạch bộc lộ trên mặt đất, âm khí chú lực trong đất trời mạnh lên, trước khi kịp chặt đứt thì mảnh đất cuối cùng còn cân bằng âm dương này cũng đã chuyển hóa thành Ma Vực.”
Nói xong, y duỗi tay xóa luôn hình ảnh Đại Diễn ở trên mặt bàn.
“Kết quả là như vậy.”
Bên trong bình rượu chỉ còn lại mấy giọt rượu cuối cùng.
Xa Sơn Tuyết mặt ửng hồng, dốc miệng bình vào chén của mình, lắc lắc, sau khi nhìn thấy rốt cuộc không còn một giọt nào nữa thì mới đặt cái bình rượu bị một mình y uống hết sạch này sang một bên.
So với khuôn mặt thì ánh mắt của Xa Sơn Tuyết lại không có nửa điểm say. Uống hết một bình rượu trái lại làm cho mạch suy nghĩ của y trở nên càng rõ ràng, thậm chí có thể chú ý tới rất nhiều chuyện lúc thường không chú ý tới.
Ví dụ như Kham Nguy trước mắt y lúc này.
Hai hàng lông mày của Thanh Thành Kiếm thánh nhíu tít lại, chặt vô cùng. Cho dù là ngày hôm qua nhìn thấy y thức đêm, Kham Nguy cũng không nhíu chặt mày như thế. Trong đôi mắt đen láy dưới hàng lông mày hình lưỡi kiếm lập loè lửa giận, kèm theo kinh hãi cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, làm cho đôi mắt của nam nhân này thoạt nhìn sáng đến kinh người.
Đẹp như những vì sao.
Là bỗng nhiên tỉnh ngộ cái gì vậy? Hắn lại nhớ ra điều gì đó?
Khi còn mất trí nhớ, lúc mình lần đầu tiên nhìn thấy Kham Nguy, hắn rõ ràng có dấu hiệu thần hồn bất ổn…
Vũ nhân dùng thân thể làm lô đỉnh để rèn luyện thần hồn, so với chúc sư dựa vào linh giác trời cho tiếp xúc trực tiếp với linh hồn thì loại phương pháp rèn luyện này cách một tầng, không phải trực quan, nhưng cũng rất an toàn.
Cứ cho là Kham Nguy bởi vì phá quan mà tẩu hỏa nhập ma thì đó cũng là vấn đề về mặt khí huyết, tuyệt đối không có khả năng làm cho thần hồn bất ổn. Nếu bảo rằng một chúc sư nào đó dùng chúc chú để đụng chạm vào linh hồn của Kham Nguy… Dùng cảnh giới đại tông sư của hắn, dựa vào kiếm khí là có thể thắng được hơn một nửa số chúc chú thuật, làm sao có khả năng để cho thần hồn của mình bị thương được?
Đoạt xác thì lại càng không thể.
Tuy rằng tình trạng của Kham Nguy lúc đó rất giống như là đoạt xác.
Nhưng cho dù hóa thành tro thì Xa Sơn Tuyết cũng có thể nhận ra Kham Nguy, thay đổi linh hồn không thể gạt được tai mắt của y. Thế nên y xác định Kham Nguy trước mắt chính là Kham Nguy, tuyệt đối không phải là người khác giả mạo.
Kham Nguy tuyệt-đối-không-phải-người-khác-giả-mạo này lại biết rất nhiều chuyện hắn không nên biết đến, hơn nữa lại có liên quan đến lão tam, còn sót lại được mấy khả năng?
Xa Sơn Tuyết nhớ tới bí thuật thời gian y đã tu bổ được một nửa, tạm thời có thể sử dụng, cảm thấy mùi rượu chưa tan nơi yết hầu đều biến thành đắng chát.
Nếu như… Y thật sự chết ở hồ Lạc Nhạn, mà Kham Nguy vẫn cần phải bế quan thêm một năm.
Bình dân bách tính không biết vì sao Nhân tộc lại phải chịu đựng bảy trăm năm tội nghiệt này, liệu có bị Ngu Thao Hành thúc đẩy đi đào âm địa mạch hay không?
Vào lúc ấy…
Chú tuyết, chú phong thổi qua mỗi một góc trên mặt đất, mặt trời không còn mọc lên nữa, nhân gian cũng không còn phân ra ngày và đêm. Phần lớn người nếu như không bị chết trong chú phong, chú tuyết thì cũng sẽ bị mất đi thần trí, trở nên không khác gì thú hoang. Mẹ ăn con, chồng ăn vợ, không ai có thể may mắn thoát khỏi, không một ai có thể sống sót, trên đời không còn nhân gian, chỉ còn sót lại địa ngục.
Vô số thảm trạng đã từng tận mắt chứng kiến vụt qua trong đầu Kham Nguy, tay hắn đặt trên Tương Phu Nhân, khống chế không cho trường kiếm hô ứng tâm tình của hắn mà phẫn nộ rung lên.
Tận thế ấy, lại là do người làm?
Ở kiếp trước, Ngu Thao Hành về sau im hơi lặng tiếng, có phải là đã đi đào âm địa mạch hay không?
Mà kết quả đúng như dự đoán của Xa Sơn Tuyết, đào âm địa mạch căn bản không phải là để cứu sống Nhân tộc, ngược lại là ném đi một cọng cỏ cuối cùng trên tay bọn họ…
Chờ chút, dòng suy nghĩ Kham Nguy đột nhiên ngừng lại.
Chuyện này nói không thông.
Điều Xa Sơn Tuyết có thể đoán ra, Ngu Thao Hành không thể sao?
Hiển nhiên suy đoán của Xa Sơn Tuyết cũng không phải là mới nghĩ ra mấy năm nay, trước khi y và Ngu Thao Hành mỗi người đi một ngả, nghe nói Ngu Thao Hành muốn chém âm địa mạch, y sẽ không nói suy đoán của mình cho Ngu Thao Hành nghe sao?
Kham Nguy nói nghi hoặc của hắn ra, Xa Sơn Tuyết nghe vậy thì sững sờ.
“Tất nhiên là ta đã nói rồi. Hơn nữa ta còn tìm thêm các lý do khác, trong quá khứ có không ít tộc nhân Ngu thị đã cố gắng chuộc lỗi, thế nhưng lại đều bỏ qua suy nghĩ chém âm địa mạch không làm, nhất định là trong đó có chỗ không ổn, nhưng gã vẫn cứ kiên trì…”
Càng nói đến phần sau, giọng y càng chậm lại. Đến cuối cùng, dứt khoát không nói nữa.
Trong ấn tượng của Xa Sơn Tuyết, Ngu Thao Hành thường ngày nhìn như ẩn dật, xa lánh sự đời nhưng thực ra bản tính cực đoan, luôn luôn cố chấp đi theo con đường mình đã chọn, cho dù đụng tường nam cũng không quay đầu lại. Thế nên lúc trước, sau khi cực lực khuyên can mà không thành, Xa Sơn Tuyết cũng có chút bất đắc dĩ, mà không phải là quá ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, đây chính là việc có liên quan đến sự tồn vong của Nhân tộc, thậm chí là vô số sinh linh khác, cho dù là người cố chấp đến đâu thì cũng phải cân nhắc đi cân nhắc lại nhiều lần. Ngu Thao Hành quyết tâm làm theo ý của mình, trong lòng chưa từng thấp thỏm bất an hay sao?
“Ngươi nói ngươi sở dĩ biết đến việc âm dương địa mạch, linh mạch bảo châu là bởi vì đọc trong ghi chép của tổ tiên Ngu thị”, Kham Nguy trầm giọng nói ra một khả năng hắn vừa nghĩ tới: “Nếu những ghi chép này đều bị Ngu Thao Hành nắm ở trong lòng bàn tay, dựa theo tính cách của gã, tại sao lại đưa tất cả cho ngươi xem?”
***
Cầm chén rượu cuối cùng ở trên tay, nhưng Xa Sơn Tuyết đã hoàn toàn quên mất nó.
Sắc đỏ ửng trên hai má nhanh chóng rút đi, chỉ để lại màu trắng tái nhợt.
Cho dù con đường đi không giống nhau, cho dù những việc làm không chút kiêng kỵ của Ngu Thao Hành đã khiến cho bọn họ trở thành kẻ thù vừa nhìn thấy mặt đã nhất định phải giết chết đối phương thì Xa Sơn Tuyết vẫn rất quý trọng một trong số ít những người thân còn sót lại của y này, đặc biệt đây lại là người thân duy nhất nguyện ý tới gặp y trong suốt sáu mươi năm khổ tu.
“Nếu dựa theo suy đoán của ngươi”, Xa Sơn Tuyết từ từ nói, không biết biểu tình của mình doạ người đến cỡ nào: “Vậy thì ngay từ đầu, gã…”
Nếu như đúng là thế, vậy thì ngay từ đầu, Ngu Thao Hành đã lừa gạt Xa Sơn Tuyết.
Điều này cũng không phải là chưa từng xảy ra, người đời đều nói Ngu Thao Hành không thể tập võ, cũng không thể dùng chúc chú, khi còn trẻ Xa Sơn Tuyết cũng đã cho là vậy. Nếu như không phải sau này cần Xa Sơn Tuyết hỗ trợ dịch bản thảo thì e rằng Ngu Thao Hành vĩnh viễn sẽ không dự định bại lộ chính mình.
Đầu Xa Sơn Tuyết đau như sắp nứt, cảm xúc trong lòng như sóng gió dâng lên cuồn cuộn, ngay cả Chúc Long chi loại ở đáy mắt cũng vung vẩy đuôi, muốn quậy loạn vào lúc này.
Ngón tay cầm chén rượu vô lực buông ra, thế nhưng tiếng chén sứ vỡ vốn nên vang lên ngay sau đó lại không hề truyền tới.
Xa Sơn Tuyết thất thần nghiêng đầu ra xem, trùng hợp tránh được bàn tay đang duỗi ra của Kham Nguy.
Y sững sờ, ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ khi nào Kham Nguy đã đi đến bên cạnh mình, tiếp đó hắn cầm lấy chén rượu kia, uống vào.
Một khắc sau, đôi môi mang theo mùi rượu chạm vào miệng Xa Sơn Tuyết, dừng lại mấy nhịp thở, sau đó mạnh mẽ cạy mở hàm răng y ra.
Kham Nguy đem toàn bộ rượu mà hắn vĩnh viễn uống không quen rót vào miệng Xa Sơn Tuyết, cảm thấy đối phương nuốt xuống rồi mới buông đôi môi bị hắn lưu lại một vệt hồng ra, sau đó xoa xoa miệng mình.
“Tỉnh táo hơn chút nào chưa?” Kham Nguy nói.
Xa Sơn Tuyết cứng lưỡi, trố mắt nhìn hắn, rõ ràng còn chưa kịp phản xạ lại.
Để tránh thật sự chọc giận tên khốn khẩu thị tâm phi này, Kham Nguy giả vờ như mình chẳng hề làm gì cả ngồi về chỗ cũ, vô cùng đứng đắn nói: “Việc liên quan đến sự tồn vong của Nhân tộc, Thanh Thành kiếm môn sẽ không ngồi yên không để ý tới. Ta đồng ý hợp tác, thế nhưng Thanh Thành kiếm môn chỉ là một tông môn, không thể ngăn lại nghìn nghìn vạn vạn môn phái vừa và nhỏ, ít nhất là dựa vào vũ lực không được.”
Lúc này, Xa Sơn Tuyết thoạt nhìn vô cùng giống như muốn đấm một cái vào mặt Kham Nguy.
Trên thực tế, dưới cuồn cuộn linh lực, mái tóc dài của y đang nhảy múa.
“Ngươi muốn làm thế nào?” Xa Sơn Tuyết hỏi.
Nếu như Kham Nguy trả lời không tốt, cú đấm kia sẽ không còn chỉ là nằm trong suy nghĩ của Xa Sơn Tuyết nữa.
Nhưng mà Kham Nguy thật sự là không nghĩ ra được chủ ý gì, hắn vốn cũng không phải là người am hiểu nghĩ kế.
“Công khai mục đích của Ngu Thao Hành cho dân chúng?”
Xa Sơn Tuyết bắt đầu dùng ngón tay vẽ bùa chú, đồng thời liếc mắt lườm cái tên Kham Nguy không đáng tin cậy này.
“Các môn phái vừa và nhỏ, thế gia cùng Ngu Thao Hành là đồng minh về mặt lợi ích, chỉ cần lợi ích vẫn còn, không có lợi ích lớn hơn mê hoặc thì minh ước này sẽ không tan rã. Còn dân chúng… Đã làm nhiều chuyện như vậy, bọn họ bây giờ không thèm để ý đến bộ dáng của mình trong mắt bách tính là gì nữa rồi.”
“Vậy thì cho bọn họ lợi ích lớn hơn.” Kham Nguy nói.
“Làm theo ý nghĩ của đám môn phái vừa và nhỏ đó, trở lại thời kì khi mà các tông môn lớn lớn bé bé mọc san sát nhau, mỗi tông môn làm chủ một phương, mỗi đệ tử đều có thể xem mạng người như cỏ rác ấy hả?” Xa Sơn Tuyết nghiêm túc nói: “Việc làm ăn của ta đây thật vất vả mới có chút khởi sắc. Lại muốn trở về chịu khổ? Sao ngươi không cắt đầu ta đưa bọn họ đi cho rồi?”
“…” Kham Nguy.
Bùa chú nơi đầu ngón tay Xa Sơn Tuyết tan đi, y đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi vòng vòng trong phòng.
Sau ba vòng, y chợt dừng bước lại, trên mặt đã không còn sự tức giận ban nãy nữa.
“Cũng không phải là không được.” Y đột nhiên nói.
“…?” Kham Nguy.
“Nếu như Ma Vực bị tiêu diệt thì chắc chắn có vô số tông môn muốn di chuyển ra ngoài Lục sơn. Vậy thì cứ chia hết số đấy cho bọn họ đi, Đại Diễn chỉ cần mảnh đất Xa Viêm đánh lấy này là đủ rồi.”
Nói xong y lại suy nghĩ chốc lát, sau đó tiếp tục: “Nếu vậy thì nhất định phải làm cho bọn họ tin rằng Ngu Thao Hành không thể tiêu diệt được Ma Vực, phía ta mới có thể. Việc này phái sứ giả e rằng không ổn, ta nhất định phải tự mình ra trận mới được.”
Xa Sơn Tuyết cầm lấy áo choàng lông vũ treo ở trên lưng ghế, quay người bước ra khỏi phòng.
Đi được một nửa, y bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, quay đầu lại, phát hiện Kham Nguy ấy thế mà vẫn đang ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Xa Sơn Tuyết trầm mặc chốc lát, sau đó tức giận mở miệng.
“Ngươi bị ngu à?” Y nói: “Mau đi thôi.”