Mẫn Cát có chút hoảng loạn —— là một người dân bình thường mười sáu năm, không phải ai cũng có nhiều kinh nghiệm đánh nhau —— đồng thời cũng cảm thấy rất là không nói nên lời.
Hắn bàng hoàng nói: “Không chiếm được suất của ta, trước mặt mọi người luận võ cũng thua, khụ khụ, tuy rằng chiến thuật của ta có chút mờ ám…nhưng Lưu gia ấy thế mà còn có mặt tìm tới đây?”
“Giới hạn phương diện độc ác và ngu xuẩn của địch nhân so với những gì ngươi nghĩ còn thấp hơn rất nhiều.” Xa Sơn Tuyết vừa đặt tay trên cầu thang, nghiêng tai lắng nghe sự ồn ào bên ngoài đường cái, vừa nắm lấy cơ hội mà giáo dục tiểu đệ tử còn chưa chính thức thu nhận: “Cho nên dù cho bọn họ có làm ra chuyện gì ngoài dự kiến của người thì cũng đừng quá kinh ngạc.””
Mẫn Cát: “Thế thì phải làm gì?”
Xa Sơn Tuyết hơi suy nghĩ một chút, đáp lời: “Liền hạ thấp giới hạn kia xuống một chút vậy.”
Mẫn Cát: “… Tiên sinh đang đùa ta hả?”
Xa Sơn Tuyết: “Không sai.”
Làm cho Mẫn Cát nghẹn đến không nói nên lời xong, Xa Sơn Tuyết cười bảo: “Trước đây có người từng nói cho ta, trên đời này thứ không cần thiết nhất chính là một cao thủ kiêu ngạo. Lưu thiếu gia kia quá mức tự mãn với chiêu kiếm nọ, nếu như hắn làm đâu chắc đấy với ngươi thì ta liền thật sự chỉ có thể sai quỷ sứ ăn gian, sau đó đứng nhìn ngươi và người ta đánh nhau mà thôi, sử dụng chiêu thức hầu tử thâu đào(*) gì đó,…”
(*)Hầu tử thâu đào: Theo google, đây là một chiêu võ rất ác, bắt chước tư thế hái đào của Tôn Ngộ Không, thò tay bóp … =)))Mẫn Cát giống như xấu hổ mà hỏi “Cái gì cơ”, ý cười trên mặt Xa Sơn Tuyết càng sâu hơn, đột nhiên lại cứng đờ lại.
Từ sâu thẳm bên trong bóng tối u ám, bên tai y bỗng như vang lên một giọng nam hồn hậu, ân cần dạy dỗ y.
“Làm sao để thắng được tiểu tử Thanh Thành ấy à?” Người kia cười ha hả: “Lần trước con đá háng hắn một cước không phải là rất tốt sao?”
Người nói chuyện xuất hiện trong bóng tối, diện mạo mơ hồ không rõ nhưng có thể nhìn ra thân thể khôi ngô cao lớn, khoác áo choàng đỏ tươi bay phần phật trong gió, lại không ngồi xuống mà chỉ dựa vào bàn trà, giống như không có xương vẫy tay với Xa Sơn Tuyết.
“Con út”, hắn vỗ vỗ mặt đất bên cạnh, ý bảo Xa Sơn Tuyết lại đây ngồi, nói: “Con chỉ nhớ rõ Thanh Thành tiểu tử mà không nhớ người cha đã nuôi nấng con đúng không?”
“…” Xa Sơn Tuyết.
Câu chỉ trích này thật là khiến người ta phải suy nghĩ, y lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Y đã quên mất dưới chân bây giờ là cầu thang, nếu không phải Mẫn Cát nhanh tay lẹ mắt đỡ được từ phía sau thì sợ là Xa Sơn Tuyết đã ngã lăn xuống rồi.
“Tiên sinh?” Mẫn Cát hỏi: “Sắc mặt ngài không tốt, ngài có làm sao không?”
Xa Sơn Tuyết khoát khoát tay, đồng thời giọng nam hồn hậu bên tai y kia lại tiếp tục lải nhải hệt như lão thái bà, không chịu ngừng đi chút nào.
“Con út, con thật sự muốn đánh thắng tiểu tử Thanh Thành ư, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục khổ luyện nền tảng mà thôi —— làm thế nào để luyện tốt nền tảng? Cha nói cho con, nếu chỉ vì đánh thắng một người tầm thường mà sinh ra kiêu ngạo tự mãn thì nhất định sẽ không thành công. Kiêu ngạo sẽ có sơ hở, bị người phát hiện liền sẽ chết. Mà muốn không chết thì con chỉ có thể giết đối thủ trước khi hắn tìm ra điểm yếu của mình, đừng để hắn sống tiếp.”
“Cha”, Xa Sơn Tuyết nghe thấy thanh âm non nớt xa lạ của mình nói: “Con không phải là Thái tử.”
“Nói như thế nào thì con cũng đều không nghe lọt đúng không? Không muốn yên ổn làm Hoàng đế, thôi thôi, giang sơn đã có đại ca ngươi kế thừa, còn con đó, cứ tập trung làm cái Vương gia chỉ biết đánh nhau của mình đi.”
“Khụ khụ, khụ!” Trong một khách điếm tại trấn Thanh Thành, trên cầu thang, Xa Sơn Tuyết cúi người dùng tay áo che miệng, hộc ra một ngụm máu.
“Tiên sinh”, Mẫn Cát bị hù sợ: “Ngài ngài ngài như này không giống như không có chuyện gì.”
“Thật sự không sao”, Xa Sơn Tuyết thở ra một hơi, âm thanh vững vàng trở lại: “Ta nhớ lại một chút chuyện trước kia, hiện tại tốt rồi.”
Mẫn Cát căn bản không tin, sốt sắng đẩy y lên lầu. Cùng lúc đó nhóm kiếm phó áo xanh trên đường cái đã tản ra, xông vào từng khách điếm tìm người.
Lúc đóng cửa gian phòng số ba lại, hắn nghe thấy tiếng lão bản nhà trọ cẩn thận từng li từng tí đáp trả giọng điệu nghi hoặc của nhóm kiếm phó áo xanh, liền nghĩ việc bọn người kia lên lầu chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mẫn Cát áp tai vào cửa, nỗ lực muốn nghe tiếng bước chân lên lầu của bọn chúng. Hắn quá mức chăm chú, bởi vậy không nhìn thấy Xa Sơn Tuyết túm lấy một lệ quỷ từ trong bóng của mình, ném ra ngoài.
Lệ quỷ kia hùng hùng hổ hổ xuyên qua sàn nhà xuống lầu, Mẫn Cát đợi nửa ngày không nghe thấy tiếng bước chân lên lầu mà chỉ ngóng được mấy tiếng thét chói tai.
“Quỷ đánh tường aaaaa —— ”
Khuôn mặt Mẫn Cát tràn đầy sự khó hiểu, mà Xa Sơn Tuyết cũng không giải thích gì, giấu nhẹm công lẫn danh. Y bắt chuyện: “Ngày mai còn phải đi núi Thanh Thành, sớm nghỉ ngơi dưỡng sức đi thôi.”
Tiểu chúc sư liền mơ mơ màng màng rửa mặt lên giường, sau khi thổi tắt đèn không lâu, Xa Sơn Tuyết liền nghe được tiếng ngáy nho nhỏ truyền tới từ một chiếc giường khác.
Bản thân đại quốc sư y thì lại không buồn ngủ chút nào.
Y còn đang suy nghĩ tới câu chuyện cũ vừa nhớ ra lúc nãy.
Hoàng thất phả hệ y đã sớm tìm hiểu qua, có thể làm cho Xa Sơn Tuyết gọi cha chỉ có thể là hoàng đế khai quốc Đại Diễn – Xa Viêm mà thôi. Chu tiểu tướng quân từng giảng giải cho y, vị tiên đế này là một hoàng đế anh minh thần võ, một tay khai sáng đất nước thái bình thịnh thế như hiện giờ, là một tồn tại không thể phỉ báng, tuyệt đối không thể đứng cùng, không thể ngồi chung, một lời thật rõ ràng dễ hiểu.
Nhưng nhớ lại đoạn kí ức ngắn ngủi vừa nãy, Xa Sơn Tuyết sâu sắc cho rằng mình chín phần mười không phải con ruột của Xa Viêm.
Nhưng mà, nghe danh không bằng gặp mặt, bởi chuyện như vậy cũng không phải mới chỉ phát sinh một, hai lần.
Mà bản thân y có thể coi là ví dụ lớn nhất. Theo lời kể của Chu tiểu tướng quân, vị đại quốc sư kia đem lại cảm giác thâm sâu không lường được, Xa Sơn Tuyết lại không cảm thấy điều đó có nửa phần giống với tính cách của mình.
Xa Viêm trong trí nhớ vừa nãy cũng tương tự, không chút nào hình dung được sự quyền thế ngập trời kia.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra khiến cho chính y không còn nhận ra được mình nữa?
Xa Sơn Tuyết mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, cuối cùng nhớ tới tại Thiết Long nghe được đôi câu vài lời.
“Tên khốn Kham Nguy kia, lại dám nói giết ta…”
Y vô thức nỉ non.
“Ta hầm ngươi đến nỗi mẹ cũng không nhận ra bây giờ…”
***
Lưu viên.
Phía bắc Thanh Thành trấn sừng sững một tòa trang viên tráng lệ. Đây chính là tài sản của Thanh Thành Lưu gia.
Phía trước Lưu gia còn gắn hai chữ Thanh Thành là bởi vì không lâu trước đây, địa vị gia tộc này ở trong Thanh Thành kiếm môn giống như cá gặp nước, dùng tư thế sét đánh liên tiếp leo lên.
Từ khi Kham chưởng môn bế quan, gia tộc hắn ta làm việc liền càng ngày càng tùy ý. Thanh Thành kiếm môn hai năm tuyển một nhóm đệ tử ngoại môn, tổ chức một vòng sơ tuyển để nhận đệ tử nội môn, kết quả người họ Lưu chiếm tận một phần tư. Chứ chưa nói gì tới quản sự to nhỏ ngoại môn nội môn, đầu bếp làm cơm hay thậm chí cả người chăn ngựa, chỉ cần là quan hệ họ hàng với Lưu gia là có thể chen một chân vào được.
Đa số người nhà họ Lưu cho rằng chỉ cần bọn họ sinh ra một thiên tài như Kham Nguy là sẽ có thể thu luôn vị trí chưởng môn Thanh Thành vào tay.
Kham chưởng môn đã trăm tuổi có thừa, cứ cho là tuổi thọ đại tông sư dài lâu thì cũng nhất định phải bắt đầu bồi dưỡng người để nối nghiệp. Mà Kham chưởng môn mấy năm nay chỉ nhận một đệ tử, vị đại sư huynh này lại hay ra ngoài ngao du, rất ít khi ở trong tông môn, bởi vậy không thu được lòng người. Lưu gia đưa nhiều người vào Thanh Thành kiếm môn như vậy chính là đánh chủ ý vào vị trí đồ đệ thân truyền của chưởng môn này.
Bọn họ lên kế hoạch rất tốt, bằng cách tham ô các loại thiên tài địa bảo, trong gia tộc xác thực cũng xuất hiện mấy nhân vật đáng khen.
Vị Lưu thiếu gia trước kia xuất thân từ Lưu gia tam phòng, cũng được xem là một hạt giống trọng điểm để bồi dưỡng, thế nhưng nếu thật sự muốn gọi là thiên tài thì hắn ta không đủ phân lượng. Huynh trưởng của hắn – Lưu Minh Nghiệp mới đúng.
Lưu Minh Nghiệp hai năm trước bái vào Thanh Thành kiếm môn cùng một nhóm con cháu Lưu gia, nhưng hắn khác với đám người họ Lưu ở chỗ hắn là người ôn hòa phúc hậu, nhân duyên vô cùng tốt. Người người nhìn thấy đều gọi một tiếng Lưu sư huynh, chỉ cần là chuyện hắn nhờ thì rất ít đệ tử ngoại môn nỡ từ chối.
Nhóm kiếm phó áo xanh mà Mẫn Cát nhìn thấy cũng thuộc về Thanh Thành kiếm môn, nhưng là do Lưu thiếu gia dựa vào quan hệ của Lưu Minh Nghiệp gọi tới.
Bọn họ không dám đắc tội Lưu gia, nghe Lưu thiếu gia bảo tìm người thì đương nhiên là đồng ý. Sau khi nhìn thấy Mẫn Cát và Xa Sơn Tuyết giống như lời miêu tả, đưa bọn họ xuống xe liền xoay người đi báo tin.
Hai ngày trước, Lưu thiếu gia lo lắng trở về, đầu tiên là cãi lớn một trận với một hạt giống khác của Lưu gia ở cửa nhà, trong câu nói đều là chất vấn đối phương tại sao ám hại hắn. Đến khi gọi đại phu trong nhà kiểm tra thì lại không tìm được nửa điểm bệnh tật, Lưu thiếu gia trong mắt các vị trưởng bối thế hệ trước hoàn toàn mất điểm.
Đến lúc đấy thì sao Lưu thiếu gia có thể không nhận ra là mình bị trêu đùa rồi, tiêu chuẩn đến Thanh Thành còn chưa tới tay mà đã bị người ta cười nhạo như vậy, hắn nhất định không thể không xả giận.
Tối nay, hắn đã bắt đầu ngồi chờ từ lúc được báo tin và sai người đi bắt, mãi cho đến tận nửa đêm canh ba đều không đợi được nhóm kiếm phó kia đem Xa Sơn Tuyết và Mẫn Cát tới.
Lúc Lưu Minh Nghiệp mang một thân khí lạnh bước vào tiểu viện liền nhìn thấy đệ đệ ruột vô dụng của mình đang đi đi lại lại ở dưới hiên nhà.
Lời các trưởng bối trong tối ngoài sáng chỉ trích bào đệ(**) hẵng còn ở bên tai, Lưu Minh Nghiệp tức giận bước tới: “Đệ đang làm gì đấy?!”
(**)Bào đệ: Em trai ruột.“Đại ca!” Lưu thiếu gia chạy tới: “Đệ mời một ít kiếm phó giáo huấn người trêu chọc đệ lúc trước…”
Hắn nhắc tới liền làm cho Lưu Minh Nghiệp nhớ lại đệ đệ mình đã bị trêu đùa như thế nào, nói: “Lúc trước, ta đã dặn đệ nghe đại phu nói nhiều một chút thì đệ không chịu. Nếu như đệ nghiêm túc nghe thì sao không biết những điểm bất thường trên người kia là biểu hiện sắp đột phá. Đệ cho rằng nhà chúng ta nuôi nhiều đại phu như thế là do rảnh rỗi à? Ấy thế mà lại bị người khác dăm ba câu lừa liền mất bình tĩnh.”
Lưu thiếu gia cúi đầu vâng vâng dạ dạ. Nhìn thấy hắn đã biết nhận sai như vậy, Lưu Minh Nghiệp liền hài lòng chuyển chủ đề: “Nhưng mà người ta trêu đùa đệ như vậy chính là không để Lưu gia ta vào mắt, cần phải nếm thử một chút dạy dỗ.”
“Đệ cũng cho là vậy!” Lưu thiếu gia trong nháy mắt vui vẻ trở lại, một giây sau lại nhụt chí nói: “Nhưng mà mấy người đệ sai đi đến giờ vẫn chưa quay lại, không biết có phải là đã xảy ra vấn đề gì hay không?”
Hắn đang nói dở thì một kiếm phó áo xanh gấp rút chạy vào viện.
“Lưu Ngũ thiếu! Có, có, có… Có quỷ!”
Một trận cười cực kỳ đáng sợ sắc bén đuổi theo phía sau kiếm phó áo xanh, hàn quang của thiết kiếm đang treo lơ lửng trước cửa tiểu viện lóe lên từng hồi ngăn cản quỷ ảnh tiến vào. Bọn họ đứng trong viện nghe tiếng quỷ cười lởn vởn quanh sân hai vòng, thấy không vào được mới dần dần đi xa.
“Người ta bảo các ngươi bắt về đâu rồi?” Lưu thiếu gia hỏi kiếm phó áo xanh.
Trái ngược với hắn, Lưu Minh Nghiệp không câu nệ thân phận thiếu gia đỡ kiếm phó dậy, vỗ vỗ người giúp kiếm phó bình tĩnh trở lại, tốt bụng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi kinh hoảng như vậy?”
Kiếm phó áo xanh nói năng lộn xộn khóc lóc kể lể, nghe nửa ngày, hai huynh đệ Lưu gia mới hiểu được lời hắn nói.
Hắn kể rằng hai người kia không tới khách điếm Lý gia, bọn họ ở trên đường hỏi thăm một vòng mới biết hai người này đang ở nhà trọ Từ gia. Lúc bọn hắn đang cố gắng hỏi gian phòng để nhìn rõ hai người kia một chút thì đám người trên cầu thang liền gặp quỷ đánh tường.
“Tiểu nhân vận khí tốt mới chạy thoát”, kiếm phó áo xanh than thở khóc lóc: “Ác quỷ, đó nhất định là ác quỷ, hắn ta máu me đầy mặt đầy người chặn trên cầu thang. Tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là chạy về báo tin cho Lưu Ngũ thiếu gia.”
Lưu Minh Nghiệp nói: “Ngươi vất vả rồi, những huynh đệ kia ta sẽ sai người đi cứu. Ngươi đến phòng người gác cổng kia ngồi một chút, uống chén trà nóng đuổi hàn khí đi.”
Kiếm phó áo xanh thiên ân vạn tạ rời đi, lúc này Lưu Minh Nghiệp mới xoay người, lớn tiếng chất vấn Lưu thiếu gia: “Sao đệ không nói trong hai người kia có chúc sư?”
“Chúc sư thì sao?” Lưu thiếu gia kỳ quái.
“Hôm nay tất cả chúc sư ở đây đã tuyên bố rời đi, tộc trưởng đang khổ não buồn rầu không biết phải đi đâu để mời chúc sư tới quản lý Cung Phụng quan kia kìa”, hai mắt Lưu Minh Nghiệp lập lòe thần thái dị thường: “Chưởng môn đắc tội quan chức Cung Phụng viện, làm gì có chúc sư nào nguyện ý đến Thanh Thành kiếm môn cơ chứ? Bây giờ tộc trưởng đang lo lắng không mời được ai, không ngờ lại đúng lúc có chúc sư tự đưa mình tới cửa.”
Lưu Minh Nghiệp xoay người sai tôi tớ, vội vàng ra cửa.
“Đệ đi báo tin cho tộc trưởng. Còn nữa, chuẩn bị một gian phòng tốt, nhen lửa lò sưởi, ta muốn dùng sự tiếp đãi thượng hạng nhất để mời chúc sư đến Lưu gia!”