Vừa bước chân ra khỏi cửa, Xa Sơn Tuyết đã nhìn thấy một tia chớp lóe lên trên bầu trời.
Sau này nhớ lại thì mới nhận ra đây không phải là dấu hiệu gì cát tường, nhưng khi đó Xa Sơn Tuyết dùng linh giác cảm ứng trong gió thì chỉ thấy thủy tinh đang hoạt động tích cực, hơi nước tràn trề, cho rằng đại khái là trời sắp mưa mà thôi, bèn quay người vào phòng lấy một cái ô ra, sau đó lại tiếp tục hành trình đi tìm Kham Nguy.
Y biết Kham Nguy đang ở đâu.
Thanh Thành kiếm môn có một “cứ điểm” ở Hồng Kinh.
Ở phía nam thành Hồng Kinh có một quán trọ tên là Thanh Vân lâu (chúng ta sẽ không đề cập đến việc nó có liên quan tới Thanh Vân lộ như thế nào ở đây). Lão bản là đệ tử ngoại môn của Thanh Thành kiếm môn, mặc dù đã xuống núi nhưng quan hệ ở trong môn phái vẫn còn tốt lắm, bởi vậy có rất nhiều đệ tử Thanh Thành sẽ chọn nơi này để nghỉ chân mỗi lần ngao du qua đây. Lão bản công khai thân phận của mình, mà các đệ tử Thanh Thành cũng chẳng hề che giấu việc đi tới đó, thế nên lâu dần, ai cũng biết rằng muốn tìm người của Thanh Thành kiếm môn thì cứ việc đến Thanh Vân lâu là được.
Mấy ngày nay đúng là Kham Nguy đã ở đó thật, nhưng mà hắn chỉ ở trong phòng, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Song, uy danh của hắn hiển hách, mỗi lần bước chân ra ngoài đều có thể dọa cho đám người trong lòng có trá sợ mất mật, nhờ vậy mà Xa Sơn Tuyết đã phát hiện và ghi nhớ được không ít kẻ có hành vi khác thường.
Trước đây, Xa Sơn Tuyết đã từng “ghé thăm” Thanh Vân lâu mấy lần, mặc dù hầu hết là tới để phá quán, nhưng dẫu sao thì nó cũng giúp cho y hôm nay đỡ phải đi tìm đường.
Trời khuya rồi, tiếng chuông cấm đi lại ban đêm đã vang lên ba lần, trên đường cái chỉ còn lẻ tẻ một vài võ hầu đang đi tuần tra. Xa Sơn Tuyết không muốn để cho hành tung của mình lọt vào mắt một số người, thế là y bèn vòng qua đường lớn, đi dọc theo hẻm nhỏ, phí thêm một chút thời gian mới tới được con đường nơi Thanh Vân lâu nằm.
Lại một tia chớp nữa lóe lên. Tiếp sau đó, mưa rơi lộp bộp trên những phiếm đá xanh.
Xa Sơn Tuyết cúi đầu xuống mở ô, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Kham Nguy.
Và phong chủ Dược Thanh phong của Thanh Thành kiếm môn – Lâm Uyển.
Người này đã tới Hồng Kinh khi nào?
Gần đây Xa Sơn Tuyết không quá để ý tới hành tung của môn nhân Thanh Thành, nhưng chuyện Lâm thần y xuống núi cũng được coi là một chuyện lớn trên giang hồ, ấy thế mà bây giờ hắn đã ở Hồng Kinh rồi nhưng y vẫn chưa nhận được một tin tức nào.
Xa Sơn Tuyết không cho là thuộc hạ của mình lơ là Lâm Uyển, như vậy thì có khả năng là Lâm trưởng lão đã cố tình né tránh tai mắt của mọi người để tới đây.
Nếu thế thì chuyện Lâm Uyển gặp Kham Nguy cũng là một bí mật mà người ta muốn che giấu, lúc này y tới có lẽ là không tốt lắm.
Đáng tiếc cái suy nghĩ này nảy ra hơi chậm một chút, hai người đang tiễn nhau trước Thanh Vân lâu đã nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, bắt gặp Xa Sơn Tuyết.
Xa Sơn Tuyết nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng, còn Lâm Uyển thì lại bày ra một nụ cười kì quái đi tới chào y.
“Đại Quốc sư đến tìm chưởng môn đấy à?”
Lâm Uyển không cảm thấy nụ cười của mình kì quái ở chỗ nào, hắn vừa mới được thỏa mãn tính hóng hớt của mình từ Kham Nguy, hài lòng vô cùng. Hơn nữa, với tư cách là một thành viên hội “cha mẹ chồng” có số lượng đông đảo của Thanh Thành kiếm môn, hắn muốn dốc hết toàn lực để cho Đại Quốc sư cảm nhận được thái độ ấm áp như gió xuân của Thanh Thành kiếm môn đối với y bây giờ.
Kết quả của nỗ lực ấy là khiến cho khuôn mặt Lâm Uyển thoạt nhìn như đang lên cơn điên… Nhưng mà hắn không hề hay biết điều này…
May thay một khắc sau, Lâm trưởng lão đã trở về phong thái đứng đắn của một vị đại phu.
“Từ lúc chia tay ở núi Thanh Thành, đã lâu chưa gặp, không biết Đại Quốc sư có uống thuốc đều đặn hay không?… Có chưởng môn của chúng ta giám sát thì hẳn là không đến nỗi không uống thuốc đấy chứ?” Câu trước vừa nghiêm túc được một chút thì câu sau đã biến thành lời bông đùa, sau đó hắn lại nghiêm túc nói rằng: “Vừa khéo hôm nay gặp mặt, để ta khám lại cho ngài nhé.”
Xa Sơn Tuyết liếc nhìn Kham Nguy một cái, thấy tên khốn này mặt lạnh thờ ơ, giống như không hề để ý tới việc bị y bắt gặp, thế nên liền gật đầu đồng ý.
Vậy là, Lâm Uyển vừa định rời khỏi Thanh Vân lâu lại bước chân quay trở lại, Kham Nguy đi trước dẫn đường, Xa Sơn Tuyết đi theo ở phía sau, một hàng ba người, tiến lên lầu trong sự giật mình của tiểu nhị.
Tới giờ, vị thần y này mới cảm nhận được bầu không khí đầy sóng ngầm giữa hai người nọ.
Lâm Uyển ngơ ngác, bởi vì theo như tin tức hắn nghe được thì tình cảm của chưởng môn bọn họ với Đại Quốc sư phát triển rất chi là không tồi nhá, nhưng mà những gì hắn nhìn thấy thì lại khác tin đồn hoàn toàn.
Sau đó hắn nghĩ lại, nếu chưởng môn bọn họ và Đại Quốc sư thật sự ở bên nhau thì với tính cách của hai người nọ, e rằng sẽ thường xuyên cãi nhau, hắn không nên thấy lạ mới đúng.
Thôi, ta chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để bị đôi phu phu này lôi vào trận chiến là được rồi!
Nghĩ vậy, sau khi lên lầu, hắn dừng lại trước phòng chữ Thiên số hai, muốn dẫn Đại Quốc sư vào căn phòng mà hắn vừa mới trả, chứ không phải là phòng chữ Thiên số một của chưởng môn, để tránh cho lúc bắt mạch Đại Quốc sư nhìn thấy chưởng môn bọn họ, lòng bất ổn, nổi giận, ảnh hưởng tới mạch đập.
Lâm Uyển tự cảm thấy mình chu đáo vô cùng.
Nhưng mà Kham Nguy đã đi tới trước phòng chữ Thiên số một, mở cửa ra, không bước vào trong mà lại đứng ở đó chờ bọn họ.
Tuy rằng không lên tiếng, nhưng dù gì thì Lâm Uyển cũng đã làm việc chung với Kham Nguy nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu được là chưởng môn bọn họ đang yêu cầu khám lại cho Đại Quốc sư ở trong phòng của mình.
Xem ra là không phải không muốn gặp nhau mà.
Thế thì rốt cuộc là bọn họ đang suy nghĩ cái gì mà gặp mặt không thèm chào hỏi, lạnh mặt không nhìn, không nói với nhau một lời vậy trời?
Lâm Uyển rối rắm ở trong lòng, nhưng bề ngoài thì hắn lại cư xử giống như chưa từng dừng bước trước phòng chữ Thiên số hai, dẫn Đại Quốc sư đi vào phòng của chưởng môn.
Hắn mời Đại Quốc sư ngồi xuống ghế, mình thì ngồi ở một bên khác, sau đó nhắm mắt lại bắt mạch.
Xa Sơn Tuyết tự cảm thấy là mình đã hồi phục không tồi, nào ngờ Lâm Uyển vừa đặt ngón tay lên mạch của y thì liền nhíu mày, một nén hương sau mới ngẩng đầu lên.
“Tốt hơn là ta nghĩ đấy”, Lâm Uyển nói: “Nhưng chắc chắn là ngài không uống thuốc đúng giờ.”
Vị thần y này lấy giấy và bút mực ra từ trong áo, đưa tay viết xoèn xoẹt một phương thuốc mới, vừa viết vừa nói: “Nếu ngài đã trở về kinh thành rồi thì đại khái là có thể ở yên chỗ này một khoảng thời gian, không cần phải bôn ba bên ngoài. Ta cũng không muốn nói suông mấy câu như ngài đừng làm việc vất vả quá này nọ, dù sao thì mệnh của ngài là nhàn không nổi, thế nhưng thuốc thì vẫn phải uống, đừng có dùng mấy loại thủ đoạn lừa người như y chúc để chà đạp thân thể mình.”
Lúc kí tên ở cuối đơn, Lâm Uyển dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Ngay cả khi sống vì chính mình, Đại Quốc sư, ngài cũng phải cố gắng sống lâu một chút.”
“Đương nhiên rồi.” Xa Sơn Tuyết nói.
Y cầm lấy phương thuốc, cảm ơn Lâm Uyển. Khi biết hắn sắp rời đi thì còn định tiễn đưa một đoạn. Nhưng lúc đi tới cửa, nhìn thấy Lâm Uyển không ngừng nháy mắt ra dấu với mình, ý bảo phía sau lưng, Xa Sơn Tuyết mới nhớ ra vừa nãy không để ý, ấy thế mà y đã quên mất Kham Nguy luôn rồi.
Khoan đã, không đúng lắm?
Với độ tồn tại của Thanh Thành Kiếm Thánh, làm sao y có thể quên mất người nọ?
Xa Sơn Tuyết nhận thấy bất thường đóng cửa lại, xoay người, đảo mắt trong phòng một lần, ấy thế mà thật sự không tìm được Kham Nguy ở đâu.
Mấy nhịp thở sau, y mới nhìn thấy Kham Nguy đang ngồi ở một bên giường, hai tay ôm ngực, nhìn thẳng vào người y.
Ánh mắt hai người đụng vào nhau ở giữa không trung, Xa Sơn Tuyết phát hiện bản thân bỗng nhiên chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
Cơ mà y chột dạ cái gì chứ? Rõ ràng là không làm gì sai mà, nhỉ?
Sau khi kiểm tra lại tư duy của mình một lần nữa, Xa Sơn Tuyết xác định là mình không hề làm gì sai cả, bất kể là gắn cấm thuật uy lực cực đại vào trong con rối, hay là giấu Kham Nguy chuyện đấy —— nếu như y nói hết thì Kham Nguy tất nhiên sẽ cẩn thận từng li từng tí một để tránh làm cho cấm thuật nổ bất thình lình, mà hắn lại không quen lừa gạt Ngu Thao Hành giống Xa Sơn Tuyết, lỡ như biểu hiện không đúng ở chỗ nào thì nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Suy luận này Kham Nguy cũng có thể tự nghĩ ra sau khi xong chuyện, thế mà bây giờ cái tên dở hơi này lại đang bày trò giận dỗi gì thế không biết?
Ta cũng rất là tức giận đó, Xa Sơn Tuyết tự nhủ ở trong lòng.
Đừng nói là tới đón y sáng nay, mấy ngày trước Kham Nguy vẫn còn chưa viết thư hồi âm cho y đâu đấy!
Để nắm được tình hình Hồng Kinh hiện tại và thảo luận vấn đề hợp tác giữa hai phe, Xa Sơn Tuyết đã viết cho Kham Nguy không chỉ một bức thư trong mấy ngày ở Thuần An. Bây giờ y đứng trong căn phòng này, quét mắt qua còn có thể nhìn thấy thư của mình được mở ra, đặt chồng lên nhau trên án thư, về phần thư hồi âm thì…
Đừng nói là thư hồi âm, thậm chí trên án thư của hắn còn không có cả một tờ giấy trắng.
Cứ nghĩ như vậy, Xa Sơn Tuyết thật sự là sắp tự làm bản thân tức giận rồi, nhưng y không ngờ là mình còn có thể tức giận hơn nữa. Ví dụ như câu nói đầu tiên đánh vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng của Kham Nguy ——
“Ngươi tới đây để làm gì?” Kham Nguy hỏi.
Nếu đáp là “tới tìm ngươi” thì nghe ngu lắm, Xa Sơn Tuyết cũng không muốn nói, đành phải hỏi ngược trở lại một câu.
“Tại sao không hồi âm?”
Kham Nguy thoạt nhìn cũng chẳng muốn trả lời vấn đề của y.
Hai người – một đứng ở cửa, một ngồi trên giường, tiếp tục trạng thái giằng co ban đầu.
Mãi cho đến khi Xa Sơn Tuyết nhận thấy hành vi không trả lời này cũng khá là ngu, đang định mở miệng nói vài câu hòa hoãn bầu không khí thì Kham Nguy đã cất lời: “Ta nghĩ ngươi cũng không cần, vì sao ta phải vội vã hồi âm?”
Xa Sơn Tuyết: “…”
Nếu bàn về việc ai chỉ cần dùng một câu là có thể khiến cho Xa Sơn Tuyết bùng cháy thì nhóm thế gia đại thần quả là khó lòng theo kịp Kham Nguy.
Xa Sơn Tuyết quen miệng định mỉa mai vài câu, nhưng may thay y đã kịp bình tĩnh nhẩm lại lời Kham Nguy vừa nói mấy lần ở trong lòng, rốt cuộc tìm ra được điểm bất thường.
Cái từ “không cần” này…
Xa Sơn Tuyết hiểu ra điều gì, không khỏi nâng tông giọng lên một chút, khó tin hỏi: “Ngươi giận ta là vì câu nói đó?”
Trước khi con rối nổ tung, đối mặt với sự trào phúng của Ngu Thao Hành, Xa Sơn Tuyết đã từng nói một câu.
Y nói: “Ngươi có nhầm lẫn gì không vậy? Ta cần Kham Nguy bảo vệ lúc nào?”
Chỉ một câu như vậy – một câu nói thật hoàn toàn, không cần phải bàn cãi chút nào (Xa Sơn Tuyết tự cho là thế), lại còn không phải là nói với bản thân Kham Nguy, ấy thế mà có thể khiến cho tên khốn này giận dỗi hẳn mấy ngày?
Xa Sơn Tuyết đã từng cho rằng y là người hiểu rõ Kham Nguy nhất trên đời này, nhưng bây giờ thì không chắc lắm.
Kham Nguy trầm giọng nói: “Ta cho rằng quan hệ giữa chúng ta đã khác xưa rồi. Từ sau chuyện của Võ thần, ngươi muốn làm gì thì cũng đều bàn bạc với ta, ăn cơm uống thuốc đi ngủ đều nguyện ý nghe lời ta. Chúng ta hợp tác với nhau, kẻ thù cũng trở thành kẻ thù chung. Trên thực tế, đã từng có những khoảnh khắc ta cho rằng…”
Cho rằng bọn họ đã yêu nhau.
Do đó, mặc dù lúc ở thành Đan Châu hắn nghe thấy lời Xa Sơn Tuyết nói với Bạch Ma, nhận ra y đã nhớ lại chuyện trên Thiên Thanh phong rốt cuộc xảy ra như thế nào, nhưng Kham Nguy cũng chẳng hề nói gì.
Ấy vậy mà lúc tới Hồng Kinh, Kham Nguy lại nghe thấy Xa Sơn Tuyết mượn miệng con rối nói như thế.
Dường như là đang đáp trả Ngu Thao Hành, nhưng không hiểu sao Kham Nguy lại nghĩ đến mình.
Hắn bước lên con đường nghịch chuyển thời gian, mục đích duy nhất cho tới bây giờ cũng chỉ là để bảo vệ Xa Sơn Tuyết.
Lúc đầu, ở trong mắt hắn, Xa Sơn Tuyết là mấu chốt để cứu vớt tất cả, nhưng về sau hắn đã hiểu được sở dĩ hắn đáp ứng quay trở về là bởi vì Xa Sơn Tuyết đã để lại những dấu tích tuyệt đối không thể lơ là trong kiếm đạo của hắn, khiến cho con tim hắn rung động. Sau này, hắn lại được nhìn thấy phong thái làm việc nghiêm túc và quyết đoán của Xa Sơn Tuyết – thứ mà trước đây hắn chưa từng có cơ hội biết đến, không khỏi lo lắng rằng…
Liệu Xa Sơn Tuyết có cần hắn bảo vệ hay không?
Thật ra là cũng chẳng cần. Nếu như Xa Sơn Tuyết luôn có phòng bị, không bất cẩn giống lúc ở Nhạn Môn Quan thì cho dù y có tìm đường chết, cũng sẽ không chết.
Nhưng hắn vẫn muốn ở gần bên Xa Sơn Tuyết, bởi vì…
“Ta muốn bảo vệ ngươi.” Kham Nguy nói.
Không liên quan tới kiếm đạo, không liên quan tới thiên hạ, cũng không liên quan tới sự sống chết của Nhân tộc, Kham Nguy chỉ là muốn Xa Sơn Tuyết có thể bình an mà sống tiếp.
Cũng hi vọng mình có thể giúp y bình an sống tiếp.
Hắn nhất định phải dốc hết toàn lực mới có thể làm được điều đấy, bởi vì… Xa Sơn Tuyết không cần hắn bảo vệ.
“Nói thật đi, có phải là đêm giao thừa hôm ấy ngươi đã lừa ta đúng không? Đấy chỉ là thủ đoạn mới ngươi nghĩ ra để đùa giỡn ta phải không?” Kham Nguy dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi kết luận: “Xa Sơn Tuyết, ngươi là đồ khốn!”
Xa Sơn Tuyết bị chửi là đồ khốn đi tới trước mặt hắn.
Lúc đi tới gần, Kham Nguy mới có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người y. Cho dù đã bị nước mưa tẩy qua một lần nhưng hắn vẫn thấy nồng nặc lắm, cũng không biết trước khi tới tên này đã uống bao nhiêu.
Kham Nguy lập tức bị di dời sự chú ý, nhưng mà còn chưa kịp cất tiếng hỏi “ngươi uống rượu lúc nào?” thì đã bị đôi môi Xa Sơn Tuyết chặn lại.
Phải chăng là men rượu vẫn còn đọng lại trong nước bọt của Xa Sơn Tuyết? Nếu không thì tại sao mỗi một lần đầu lưỡi y xẹt qua lại đều khiến cho não Kham Nguy như bị say theo thế này?
Mùi máu tràn ngập trong khoang miệng làm cho hắn bình tĩnh lại, lúc này, thân thể hai người đã dính vào nhau ở trên giường, cảm giác làn da cực kỳ nóng bỏng, giống như bên trong đó không phải là máu thịt, mà là lửa lớn.
Bọn họ khác nào củi khô bị ném vào lửa, bất kể là nước trong cơ thể hay là nước mưa bên ngoài phòng, dường như tất cả đều đang sôi trào.
Lúc bị tiến vào, Xa Sơn Tuyết thở hổn hển nắm chặt tóc Kham Nguy, dùng răng cắn lỗ tai đối phương.
“Kham Nguy, ngươi mới là đồ khốn ấy”, y gằn từng chữ một: “Có bao giờ ta đùa người, mà còn dâng bản thân mình lên không hả?”