Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 93

Bên trong chủ mộ thất ồn ào cả lên, Kham Nguy không hề để tâm tới. Hắn lại uống một ngụm nữa, đút chất lỏng Kim Luân Vân Mẫu này cho Xa Sơn Tuyết.

Đầu óc hắn trống rỗng, chỉ còn lại một câu nói.

May mà đã tìm được Kim Luân Vân Mẫu, tìm được linh vật trong truyền thuyết này rồi.

Nghe nói Hoàng đế đầu tiên của Nhân tộc đã sống lại vào ngày chôn cất sau khi bị chết dưới kiếm của con trai trưởng, là bởi vì được Thần nữ tặng cho vật này ở trong mơ. Có lúc nó được gọi là thái tuế, có lúc lại là thịt xương trắng; nó là một, lại là vạn; là không, lại là có; vừa tồn tại ở đây, lại vừa tồn tại ở kia; có thể dẫn người vượt qua ranh giới sinh tử.

Đương nhiên, những truyền thuyết này đều là giả.

Thần y Lâm Uyển đã tự mình khảo chứng, Kim Luân Vân Mẫu mọc trong hoàn cảnh hiểm ác như Ma Vực không có tác dụng cải tử hoàn sinh, thế nhưng nó có thể tái tạo kinh mạch, nối liền xương gãy, có thể đưa cho người sắp chết một hơi tàn, kéo dài tính mạng thêm nửa ngày.

Bởi vậy, sau khi nhận được thư của Khuất Hải – đại đệ tử của Kham Nguy, thấy trong đó có đề cập tới một vật khá là giống với Kim Luân Vân Mẫu thì Lâm Uyển đã cầm ngay thư tới Hồng Kinh tìm Kham Nguy, nói ra suy đoán của mình, hỏi Kham Nguy có đồng ý đi Ma Vực một chuyến không.

So với nối liền kinh mạch thì tái tạo kinh mạch quả thật là một con đường mới ngoài dự kiến. Kham Nguy không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay. Đồng thời cân nhắc tới việc trong thư đồ đệ hắn miêu tả cũng mơ hồ không rõ, lỡ như không phải thì lại uổng công người ta vui mừng một hồi, thế nên Kham Nguy không nói cho Xa Sơn Tuyết biết chuyện này.

Hành trình ở trong Ma Vực rất gian khổ, yêu thú canh giữ bên cạnh Kim Luân Vân Mẫu cũng không hề dễ đối phó, chưa kể giữa đường hắn còn phải kiếm đồ đệ của mình tặng kèm thêm một tên đồ đệ của Xa Sơn Tuyết trở về. Mặc dù đã tăng nhanh tốc độ nhưng Kham Nguy vẫn cứ bị chậm trễ hơn so với thời gian ước định mấy ngày.

Hắn đã từng tưởng tượng ra lúc mình trở về thì sẽ gặp được một Xa Sơn Tuyết tức giận như thế nào, mà không hề ngờ rằng khung cảnh lúc gặp lại sẽ là thế này.

Kim Luân Vân Mẫu không còn được dùng để tái tạo kinh mạch cho Xa Sơn Tuyết như kế hoạch nữa, mà là dùng để kéo dài một hơi tàn.

Kham Nguy dùng mu tay lau miệng, sau đó dùng ngón cái lau sạch chất lỏng Vân Mẫu dính tơ vàng bên môi Xa Sơn Tuyết.

Kim Luân Vân Mẫu chỉ còn lại một cái vỏ mềm xẹp lép, vừa rơi xuống đất thì lập tức hóa thành tro bụi. Lúc này Kham Nguy ngẩng đầu nhìn lên, mới nhận ra những người không quá quan trọng trong chủ mộ thất đều đã bị đuổi đi hết, nhóm y chúc không biết tiến vào từ lúc nào vẫn đang yên lặng niệm thầm chú ngữ, chùm sáng màu xanh lục lung lay trên lòng bàn tay bọn họ, dẫn dắt một hơi tàn của Kim Luân Vân Mẫu chuyển động trong cơ thể Xa Sơn Tuyết.

“Kham chưởng môn”, Chương Hạc Nhã hạ thấp giọng nói: “Xin hãy cho ta một giọt máu.”

Kham Nguy đang đỡ Xa Sơn Tuyết nhìn hắn, dùng kiếm khí rạch một đường trên cổ tay mình.

Máu tươi trào ra trong nháy mắt, thuận theo mu bàn tay nhỏ xuống chiếc áo trắng vốn cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ của Xa Sơn Tuyết. Trán Chương Hạc Nhã chảy mồ hôi đầm đìa, hắn dùng đầu ngón tay chấm một giọt, trên tay như có sức nặng vạn cân, chầm chậm vẽ một cái phù văn vào giữa lòng bàn tay Kham Nguy.

Phù văn vừa được vẽ xong thì vết thương cũng ngay lập tức khép lại, Kham Nguy bỗng cảm thấy trên tay nằng nặng, năm ngón tay không tự chủ được nắm lại, muốn nắm chặt cái thứ vừa nhẵn lại vừa mềm, vừa nóng lại vừa nặng, sờ được mà không thấy được, đang không ngừng nảy lên kia.

Một y chúc bước tới, nhẹ nhàng đặt chùm sáng xanh lục của mình vào giữa lòng bàn tay đang khép hờ của Kham Nguy, nó trùng khớp với vị trí của đồ vật không thể nhìn thấy kia, nhưng mà lại không hề hòa tan vào trong đó.

Chương Hạc Nhã nín thở trao đổi một ánh mắt với y chúc này, sau đó quay sang nói với Kham Nguy: “Kham chưởng môn, ta phải nói rõ với ngài một chuyện.”

“Đây là tim của ta sao?” Kham Nguy hỏi.

“Cũng không phải”, Chương Hạc Nhã nói: “Đây chỉ là tim giả được tạo ra do bí thuật mà thôi, giống như con ngươi sư phụ ta dùng bí thuật ấy. Nhưng khác với con ngươi là lực đập của tim giả liên kết với tim thật của ngài, máu chảy bên trong đó cũng là máu ngài —— “

Kham Nguy ngắt lời giải thích của Chương Hạc Nhã, hắn hỏi: “Phải làm thế nào?”

Cho dù là đại đệ tử của Xa Sơn Tuyết, nhưng thanh niên này cũng không khỏi kinh ngạc chốc lát bởi vì sự thay đổi mang tính chất nhảy vọt trong mối quan hệ giữa sư phụ mình và Thanh Thành Kiếm Thánh. Nhưng mà, cái khác có lẽ Chương Hạc Nhã còn chưa học xong chứ cái trò tỉnh bơ mặt, phân chia rạch ròi giữa lý trí và tình cảm kia của Xa Sơn Tuyết thì hắn lại học được trọn vẹn rồi, thế nên vẫn rất bình tĩnh trả lời Kham Nguy: “Lấy tim nối liền tim.”

Kham Nguy đã hiểu.

Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, nâng trái tim vô hình trên tay đặt lên ngực Xa Sơn Tuyết.

Chùm sáng xanh lục kia cũng đi theo vào ngực y. Đồng thời chùm sáng xanh lục trên tay tất cả y chúc đứng bên cạnh cũng rơi xuống. Thế nhưng, chúng không rơi xuống người Xa Sơn Tuyết mà lại rơi xuống người Kham Nguy.

Kham Nguy không có cảm giác gì với những chùm sáng này cả, bởi vì hắn đã bị cơn đau trước ngực kéo vào trạng thái tĩnh tọa.

Hắn kiểm tra thần hồn của mình, sau đó kiểm tra kinh lạc huyết mạch trong cơ thể. Nội tức gần như khô cạn sau mấy ngày liền bôn ba và thức tỉnh Kim Luân Vân Mẫu, dòng máu chảy từ tim đến phổi và từ phổi về tim bị thiếu mất một nửa. Nhưng mà đó cũng không phải là vấn đề gì lớn, vô số chùm sáng xanh lục đang bảo vệ tâm mạch của hắn, đồng thời cổ vũ nó dùng sức nảy lên.

Thình thịch ——

Một nhịp thở sau, bên tai Kham Nguy vang lên một tiếng tim yếu ớt.

Thình thịch ——

Chương Hạc Nhã: “Tiếp tục!”

Nhóm y chúc không ngừng tụng niệm, âm thanh dần dần to lên, từng chùm sáng xanh lục lập lòe ở giữa không trung, sau đó rơi xuống cơ thể Kham Nguy như sao băng, tiếp tục cổ vũ trái tim nảy lên.

Kham Nguy nghe thấy tiếng tim đập bên tai dường như mạnh hơn một chút, khoảng cách giữa tiếng tim của hắn và tiếng tim yếu ớt kia hình như cũng được rút ngắn lại.

Tiếng tụng niệm của các y chúc vẫn tiếp tục vang lên, chú ngữ được xướng lên biến thành sức mạnh cường đại tỏa ra hào quang vạn trượng. Nguồn sức mạnh giống như thác nước chảy xiết này trước tiên tích tụ lại trong cơ thể Kham Nguy, sau đó nó chuyển hóa thành một con suối nhỏ hiền hòa, chảy về phía Xa Sơn Tuyết.

Kham Nguy đang lắng nghe, một tiếng tim mạnh, một tiếng tim yếu, một tiếng mạnh, một tiếng yếu…

Tiếng tim mạnh dần dần nhỏ lại, còn tiếng tim yếu thì lại dần dần to lên.

Hai tiếng vang lên một trước một sau, khoảng cách ngày càng ngắn lại, rốt cuộc, Kham Nguy cũng chờ được khoảnh khắc ấy ——

Khoảnh khắc hai tiếng tim đập cùng một nhịp.

Thình thịch ——

Người đang nằm trong lòng hắn đột nhiên khẽ động đậy, Kham Nguy run rẩy duỗi tay đi kiểm tra, chạm được một làn khí nóng tràn ra từ bờ môi tím tái.

Thở rồi.

Kham Nguy gần như ngã oặt xuống bên người Xa Sơn Tuyết, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

Sống lại rồi.

***

Nhưng điều này không có nghĩa là Xa Sơn Tuyết sẽ tỉnh lại ngay.

Người mất nhiều máu như vậy là không thể sống nổi, Xa Sơn Tuyết có thể chống đỡ được tới lúc Kham Nguy tới là nhờ cả vào bí thuật giả chết y đã gieo lên người mình trước đó. Nhưng khi ấy y không ngờ rằng mục tiêu của Ngu Thao Hành lại là máu mình, cho nên đã không hề phòng bị.

Nếu không thì cho dù lúc đó Ngu Thao Hành có giết y thì y cũng có thể tự mình khôi phục sau khi gã rời đi.

Đại Quốc sư hôn mê bất tỉnh làm cho triều đình hỗn loạn, hoàng cung thì sập xuống, những tòa nhà tráng lệ trong Hồng Kinh cũng trở nên xập xệ, phía đông có một cái khe, phía tây có một cái hố, nha môn của quan lại thì còn tồi tàn hơn. Đợi đến khi Kham Nguy che chở Xa Sơn Tuyết ra khỏi hoàng lăng rồi mới nhận được tin là Thanh Vân lâu của Thanh Thành bọn họ cũng không thể ở được.

Bách tính khóc lóc với quan lại, quan lại khóc lóc với các đại thần, các đại thần khóc lóc với Hoàng đế. Xa Nguyên Văn không thể tìm hoàng thúc gia gia đang khóc không ra nước mắt, may thay có Chương Hạc Nhã ở bên cạnh hỗ trợ hắn.

Làm người thừa kế được Xa Sơn Tuyết lựa chọn và là Đại sư huynh của Cung Phụng viện, bất kể là danh vọng hay là năng lực thì Chương Hạc Nhã đều vượt xa các sư đệ, sư muội của hắn. Có hắn ở đấy, nhóm chúc sư hiếm thấy không bị rối loạn bởi vì Đại Quốc sư hôn mê bất tỉnh, trái lại được khích lệ đến làm việc hăng say, chờ đợi ngày Xa Sơn Tuyết tỉnh lại.

Văn võ bá quan thì khó mà đồng tâm hiệp lực được như thế, may thay, dưới sự hòa giải của mấy lão thần được Xa Sơn Tuyết mời tới để phụ tá, không cần tranh cãi gì nhiều, bọn họ đã thống nhất được phương pháp để trấn an bách tính, sửa chữa nhà ở trong kinh thành, giúp đỡ người bị thương. Những rương bạc tịch thu được từ phủ các công hầu, quan viên bị xét nhà vừa mới chuyển vào hoàng khố mấy ngày trước thì nay lại được đưa ra, lôi kéo các thương nhân mang hàng vạn lương thực, gỗ, vôi, đá và gạch xanh đi tới Hồng Kinh.

Từ sau khi mây đen tản đi, thời tiết Hồng Kinh vẫn luôn rất ôn hòa, nhân dịp này, tất cả mọi người đều làm việc vô cùng hăng hái, khí thế ngất trời.

Đồng dạng khí thế ngất trời còn có một tin tức được vô số báo chí dùng đủ loại tiêu đề đăng lên.

Trước đây, rất nhiều người từng đoán rằng quan hệ của Đại Quốc sư và Thanh Thành Kiếm Thánh không kém như vẻ bề ngoài, nói không chừng còn rất là thân nhau đấy, ngay cả thoại bản của Thị Tửu Cư Sĩ cũng được lấy cảm hứng từ tình huynh đệ của bọn họ. Thế nhưng cũng có rất nhiều người không tin, thề thốt được chứng kiến, kể lại những câu chuyện đối chọi gay gắt của Đại Quốc sư và Thanh Thành chưởng môn trong quá khứ.

Bây giờ, sự thực chứng minh là quan hệ của Đại Quốc sư và Thanh Thành chưởng môn quả thực không phải tình huynh đệ, nhưng mà đám người phản bác ấy cũng chẳng vui vẻ một chút nào.

Thoại bản mới của Thị Tửu Cư Sĩ nhanh chóng được đăng lên báo chí, trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người. Nhưng mà chỉ chưa đầy hai ngày sau, một tin tức trầm trọng hơn đã thay thế nó.

Ma tai nổi lên rồi.

Dường như yêu ma chú thú đã thương lượng từ trước, chúng nó đồng thời phát động tấn công từ bốn phía biên cảnh. Trong hành cung hoàng lăng, tin báo khẩn của phía đông còn đang đọc thì tin khẩn của phía tây đã đến ngoài điện rồi.

Ngoại trừ nhánh của Xa gia ra thì toàn bộ người trong Thần Long tông năm xưa đều ở lại quân tứ cảnh. Đáng tiếc là sau khi Xa Viêm băng hà, các lão tướng giành chính quyền cùng hắn cũng dần qua đời hết. Đời thứ hai lên nhậm chức, bây giờ đã không còn trẻ. Chu tiểu tướng quân đã từng là người dẫn đầu đời thứ ba, mà ngay cả hắn cũng chưa đủ tư chất để gánh vác trọng trách này. Binh lính trong quân tứ cảnh thì đông, mà tướng quân thì lại chưa “chín” hẳn. Mấy ngày liền, chiến báo đưa tới làm cho tân hoàng trẻ tuổi và các đại thần rất-vất-vả-mới-yên-ổn-được-chút hết xanh rồi trắng bệch mặt, sau đó lại đỏ phừng phừng, người người nhà nhà hận không thể phi ra biên quan, tát cho mấy đại soái tướng quân này một cái thật mạnh.

Dường như cảm nhận được sự oán hận của bọn họ, sau vô số chiến báo khẩn cấp thì cuối cùng hầu hết biên quan cũng đã chống đỡ được rồi.

Mặc dù để lọt mấy con yêu ma chú thú nhưng chí ít cũng đã ngăn cản được phần lớn ở bên ngoài tường thành.

Chỉ có duy nhất một biên quan bị công phá, đó chính là Tây bắc Nhạn môn.

Sau khi tin tức Nhạn môn bị công phá truyền đến không lâu, một tiểu tướng trẻ tuổi mặc áo giáp, cầm thương hồng anh xuất hiện trong hành cung, trước một cái viện lớn.

Ngoài cửa viện có hai chúc sư trông coi, bọn họ đều rất quen thuộc với tiểu tướng trẻ tuổi này, mở cửa cho hắn đi vào.

Tiểu tướng trẻ tuổi nói cám ơn, sau đó bước vào, đi tới trong điện.

Dưới ánh trăng khuya khoắt, phía sau hắn là một cái bóng đen. Mỗi khi hắn bước lên một bước thì cái bóng phía sau lại mở rộng thêm một phần. Đến khi hắn dừng trước cửa điện thì cái bóng phía sau đã che kín sân rồi.

Tiểu tướng trẻ tuổi chờ đợi giây lát, cửa phòng trước mặt mở ra.

Kham Nguy xuất hiện ở phía sau cửa, gật đầu với hắn: “Chu tiểu tướng quân.”

Chu tiểu tướng quân: “Ta đến để cầu kiến Đại Quốc sư.”

Kham Nguy nói: “Y vẫn chưa tỉnh.”

“Kham chưởng môn và Đại Quốc sư có cùng dòng máu, vậy bọn ta nói với ngài cũng được”, Chu tiểu tướng quân nói: “Ta và 13,000 huynh đệ của ta thỉnh cầu được cắt đứt khế ước, thả bọn ta tự do.”

Để một đám ác quỷ không bị quản lí chạy lung tung ở bên ngoài ư? Bất kỳ ai nghe thấy lời thỉnh cầu này của bọn họ đều sẽ cảm thấy điên rồi.

Nhưng Kham Nguy không từ chối thẳng thừng mà lại hỏi: “Sau khi được tự do thì các ngươi muốn đi đâu?”

“Kham chưởng môn, ta và các huynh đệ của ta chỉ có một nơi để trở về”, Chu tiểu tướng quân trầm giọng nói: “Đó chính là bên ngoài Nhạn Môn Quan, nơi chôn xác bọn ta.”
Bình Luận (0)
Comment