Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 96

Sau tiếng sấm vang ầm ầm là một khoảng lặng.

Cơ thể dài ngoằn nghèo uốn lượn trong cuồng phong của Ngu Thao đột nhiên cứng đờ, chốc lát sau mới chậm rãi thả lỏng ra. Tiếng cười từ trong miệng gã dần dần lớn lên, râu rồng và mây đen ngập trời cũng phải run rẩy theo.

“Ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha!” Gã nói: “Xương rồng ư?”

Con Chúc Long đen kịt vung đuôi một cái, hàng vảy sắp xếp chỉnh tề như dãy núi đánh về phía Kham Nguy, mây đen quay cuồng thì lại là sóng biển mà cuồng phong thổi tới. Bị cả hai thứ đồng thời tấn công, Kham Nguy như là cây trúc xanh nghiêng ngả trong gió lốc, ánh kiếm hỗn loạn thì lại là lá cây bị gió cuốn, bay đi thật xa.

Ánh sáng của chú thuật, thần quang từ mũi kiếm, sấm sét và cột lửa, băng sương và nước mưa lộp bộp, tất cả đan xen vào nhau. Át hết tất thảy chính là tiếng cười ha hả của Ngu Thao Hành.

“Ái chà chà, can đảm ghê ta”, gã thong dong né qua một kiếm Kham Nguy bổ về phía mình trong lúc bận rộn, giọng điệu khá là khó thể tin nổi: “Ngươi dám… Các ngươi thế mà lại dám nghĩ như vậy ư?”

Ngu Thao Hành quả thực là chẳng thể nào ngờ tới Xa Sơn Tuyết sẽ lấy gã ra để phục sinh dương địa mạch.

Ý đồ này rất bất ngờ, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý. Nếu linh mạch được tạo ra từ xương rồng, vậy thì giết một con rồng là được, nếu như không có rồng… ồ, không phải là gã đây sắp thành rồng rồi sao?

“Ta thực sự là quá xem thường y rồi”, Ngu Thao Hành thấp giọng nói: “Biểu đệ một khi điên lên thì ta cũng không thể nào sánh nổi, may mắn thay y đã ngã xuống. Chỉ có điều, các ngươi cũng hơi bị coi thường ta rồi đấy!”

Vừa dứt lời, Kham Nguy đã bị gã hất bay, móng vuốt sắc nhọn để lại một lỗ hổng trên ngực Kiếm Thánh, máu chảy ra như mưa.

“Kham chưởng môn”, Ngu Thao Hành đắc ý nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật của đệ nhất thiên hạ lúc này, tự cảm thấy quyết định vứt bỏ thân xác loài người của mình quả thật là quá thông minh, gã huênh hoang hỏi: “Ngươi muốn lấy xương rồng, vậy ngươi có giết được ta không?”

Kham Nguy không hề thay đổi sắc mặt, hắn đã sớm dự đoán được khi Ngu Thao Hành biến thành giun dài khổng lồ thì sẽ khó đối phó hơn từ trước rồi, chỉ trầm giọng đáp: “Sức lực của một người rồi cũng sẽ đến lúc cạn kiệt thôi.”

Một giọng nói khác tiếp lời: “Hợp lực cả thiên hạ, chúng ta vẫn có thể đấu với nhãi con nhà ngươi một trận đấy.”

Ngu Thao Hành sững sờ.

Vừa rồi gã đặt toàn bộ sự chú ý lên người Kham Nguy, không để ý tới những chỗ khác, bây giờ nhìn kỹ lại mới chợt nhận ra xung quanh bọn họ đã xuất hiện thêm không ít người.

Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ – Tiêu Ngôn gác thanh đại đao của hắn lên vai, dải lụa treo ở trên đó bị ngấm nước mưa, càng thêm phần đỏ thắm. Sư phụ hắn – lão môn chủ Đoạn Đao môn dùng trường đao làm gậy, đứng sau lưng Tiêu Ngôn. Ông cụ cùng vai vế với sư phụ Kham Nguy hay thậm chí là cả Tô Tín trưởng lão của Thanh Thành tuy rằng nay đã già rồi, nhưng vịn vai đồ đệ thì vẫn có thể đứng thẳng được, toàn thân toát lên khí khái của một tông sư.

Lâm Uyển châm kim cầm máu cho Kham Nguy. Cỏ cây hoa lá phía sau bọn họ thì đang lay động.

Đó là đám dây leo, cây cỏ, hoa hiên vàng mọc đầy trên đỉnh đầu, ngực, vai và cánh tay của Võ thần.

Đằng Lương Trạch phái Thiên Sơn cũng đang đứng ở trên đó.

Ngoài ra còn có Xuân Thu Đao, Phiêu Linh Vũ, Ngũ Hình đảo chủ…

Đại soái tướng quân đông nam Lư Tân, đại soái tướng quân tây nam Vương Quốc Đống, đại soái tướng quân tây bắc Đỗ Ngang Hữu…

Đã rất lâu rồi những người này chưa từng xuất hiện cùng một chỗ, ngày hôm nay lại đồng thời mặc quân trang đi tới đây.

Lần gần nhất Nhân tộc có cảnh tượng long trọng như vậy hình như đã là 700 năm trước. Đại tông sư và tông sư, chúc sư Ngu gia, thậm chí là cả một vài gia tộc cũng tu tập chúc chú khác tụ hội về cùng một chỗ (nơi mà nay đã nằm sâu trong Ma Vực).

Vì cùng một mục đích, để làm cùng một chuyện ——

—— Diệt rồng.

Ánh mắt Ngu Thao Hành lướt mắt qua từng người, không một ai lùi bước. Ngay cả người trẻ tuổi nhất là Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ Tiêu Ngôn cũng rất là dửng dưng, hắn quay đầu lại nói với sư phụ mình: “Lão già ngươi có ổn không đấy? Lát nữa có vung đao được không?”

“Đùa à?” Môn chủ Đoạn Đao môn trừng mắt lên nhìn hắn: “Sáng nay ông đây đã ăn ba bát cơm!”

“Ba bát?” Tiêu Ngôn cũng trợn mắt lên: “Đại phu đã dặn ngươi mỗi bữa ăn một ít, mỗi ngày chia làm nhiều bữa để tu thân dưỡng tính rồi cơ mà, con mẹ nó ngươi lại coi như gió thổi bên tai đấy à?”

Các tiền bố trên giang hồ khác nghe thấy hai thầy trò cãi nhau như vậy, thi nhau lắc đầu.

“Cái tên đồ đệ này của Trâu lão tiền bối quả thật là không được dạy dỗ tốt, chẳng biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo cả.”

“Đúng thế, mấy năm trước tiểu Tiêu tới khiêu chiến ta, vừa vào cửa đã lấy chuôi đao ra đâm mũi ta.”

“Thế có đâm trúng không?”

“Sao mà trúng được?”

Cãi nhau với sư phụ xong, Tiêu Ngôn tức tối nhận ra mình bỗng nhiên trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán, dù sao thì trong số này cũng chỉ còn mấy tên “chó săn” của triều đình là chưa bị hắn khiêu chiến mà thôi.

Hắn lấy đao xuống, gào lên với đám tiền bối kia: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không phục thì lại đây đánh thêm một trận nữa!”

Thế là các tiền bối liền dời ánh mắt, đổi chủ đề: “A, con Ma Long kia đang nhìn chúng ta kìa.”

Những người khác nghe thấy vậy, đồng thời quay sang nhìn nhau một cái. Sau đó, người thì đạp không bay lên, người thì vận khinh công nhảy lên Võ thần, làm theo những gì đã được bàn bạc từ lúc gặp mặt, chia nhau ra đi tới bốn phương tám hướng xung quanh Ngu Thao Hành.

Vừa đi bọn họ vừa cười to.

“Kham chưởng môn, ta đã đến theo lời hẹn nhá.”

“Thời khắc tồn vong của Nhân tộc, chúng ta cũng không thể không ra mặt như sự kiện Vạn môn minh lúc trước được.”

“Mặc dù Thái Tổ đã ban chiếu quân tứ cảnh không thể rời xa biên quan, nhưng mà bây giờ biên cảnh đã ổn định, chúng thần một mình đến đây hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.”

“Kham Nguy! Đã nói rồi đấy! Bây giờ ta giúp ngươi đánh một trận, sau khi trở về ngươi cũng phải đánh với ta một trận!”

Ngay cả Võ thần cũng đấm đấm ngực mình, bày tỏ sự bất mãn đối với việc một phàm nhân mưu toan đánh cắp sức mạnh của chân long. Kham Nguy gật đầu với bọn họ, sau đó nhận ra chỉ có một mình đại tông sư phái Thiên Sơn không mời mà tới – Đằng Lương Trạch là không nói gì.

Đằng Lương Trạch im lặng, nhưng trong ánh mắt lại đang dấy lên ngọn lửa báo thù.

Ngu Thao Hành tùy tiện giết chóc ở Ma Vực làm cho yêu ma chú thú chạy trốn hết ra ngoài, Nhạn Môn Quan tây bắc bị phá. Nhưng mà trước khi tới được Nhạn Môn Quan, mảnh đất bị yêu ma chú thú giẫm phẳng chính là lãnh thổ người Man.

Hoang mạc, đồng cỏ của quan ngoại vốn đã dần bị thu hẹp do Ma Vực liên tục mở rộng, bao nhiêu năm qua người Man đều chưa từng được phi ngựa một cách thoải mái, mấy bộ lạc chen chúc sinh hoạt cùng nhau, đông hay hè đều có người chết đói.

Nếu không phải vậy thì bọn họ tội gì cứ phải xuôi nam cơ chứ, sống trên thảo nguyên không sướng hơn sao?

Tới năm ngoái, người Man phái Thiên Sơn phát hiện Ma Vực đã lan tới gần chân núi, bọn họ đã không còn đất để lùi lại nữa rồi. Vừa vặn lúc ấy Ngu Thao Hành tìm tới, đồng ý sẽ phân cho bọn họ một mảnh đất phì nhiêu trong lãnh thổ sau khi giết được Đại Quốc sư.

Dưới sự cám dỗ ấy, phái Thiên Sơn đã đáp ứng.

Nào ngờ Thanh Thành chưởng môn lại nhúng tay vào, Đại Quốc sư không chết.

Không chết thì thôi. Ma Vực cũng chẳng phải chỉ là tai họa của mỗi người Man bọn họ, cho nên sau này Đằng Lương Trạch lên núi Thanh Thành thấy không giết được người thì đổi thành hẹn gặp nhau để xem có thể giải quyết được vấn đề Ma Vực hay không.

Ai ngờ đâu ngày ước định còn chưa tới, phái Thiên Sơn đã bị một làn sóng yêu ma chú thú tràn vào, chọc thủng đại trận hộ sơn. Chưởng môn sư huynh của Đằng Lương Trạch vốn không giỏi võ, ngày đấy bị chết trong miệng yêu ma.

Phái Thiên Sơn giờ đây chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, mà Ngu Thao Hành chính là ngọn nguồn của tất cả.

Bây giờ, đứng trước con Chúc Long do gã biến thành, Đằng Lương Trạch không còn lời gì để nói.

Việc duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là tra tên, kéo cung.

Dây cung căng như trăng tròn rồi lại thành trăng khuyết, mũi tên mang theo kình khí giống như là sao chổi từ trên trời rơi xuống, vọt tới chỗ Ngu Thao Hành, lúc đi trong không khí còn ma sát ra một chuỗi lửa.

Ngu Thao Hành đang định né tránh thì bị Tiêu Ngôn và Đoạn Đao môn lão môn chủ đồng thời xuất đao tấn công, buộc gã không còn đường lui; gã gọi gió tới chắn lại, nhưng mũi tên kia cứ thế mà xuyên thủng qua hết thảy sấm sét cột lửa, tường băng mưa gió, trong chớp mắt bắn trúng ngực Ngu Thao Hành.

Phù văn trên vảy rồng cũng không ngăn cản được nó, mũi tên xuyên qua vảy, cắm ngập vào hai phần ba.

Tiêu Ngôn: “Ồ, hóa ra cũng không phải là đao thương bất nhập mà.”

Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ vừa nói xong, Ngu Thao Hành cảm thấy đau đớn đã thét dài một tiếng, con rồng này điên lên rồi.

Gã xé rách mây đen, há mồm phun ra ngọn lửa trắng gần như tuyết.

Nước mưa vẩn đục ẩn chứa chú nguyền rủa gặp phải lửa trắng liền biến thành hơi nước. Cho dù những người đến vây công ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới cao thủ nhất lưu (bị mấy vị đại soái kéo trình độ trung bình xuống) nhưng vẫn cứ cảm thấy toàn thân nóng như muốn bong da tróc thịt.

Tất cả mọi người đều lùi lại, duy chỉ có mình Kham Nguy xông ra, vung một kiếm vừa nhanh vừa chuẩn. Ánh sáng màu xanh hiện lên, đâm trúng chỗ mũi tên Đằng Lương Trạch vừa bắn vào.

Cùng lúc ấy, Võ thần không sợ nhiệt độ cao cũng giơ cái nắm đấy to gần bằng đầu Chúc Long lên, định đấm bẹp con rồng kia.

Ngu Thao Hành phải né cú đấm nên không kịp tránh kiếm, bị đâm cho tóe máu ngực.

Một khắc sau, Kham Nguy bay ngược ra ngoài, rơi xuống hoàng lăng hành cung phía dưới.

Trên mặt đất vang lên những tiếng kêu đầy sợ hãi. Kham Nguy bị móng vuốt của Ngu Thao Hành đánh vỡ kình khí hộ thân há miệng thở gấp, nhưng vẫn không thể nào điều động được nội tức đang bị cản trở do đau đớn.

Lúc này, Lâm Uyển đã phi như bay xuống định đỡ lấy hắn, được nửa đường thì bỗng dưng trợn tròn mắt, sau đó dừng bước lại.

Kham Nguy đã chuẩn bị sẵn tâm lý gãy mấy cái xương rồi, không ngờ trước khi bị đập xuống hắn lại được một ngọn gió mềm mại đỡ lấy.

Gió dịu dàng bao bọc người hắn, quấn lấy hắn như xiềng xích khiến cho tốc độ rơi xuống của Kham Nguy dần trở nên chậm lại. Dường như cảm nhận được gì đó, hắn cứng ngắc người, cúi đầu xuống, liếc mắt liền nhìn thấy một đôi tay duỗi ra từ phía sau, ôm chặt lấy hắn.

“Chật vật ghê cơ đấy, Kham Nguy ạ.” Hắn nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười.

Môi Kham Nguy khẽ run rẩy chốc lát, đáp trả người nọ: “Vẫn chưa chật vật bằng cái người nằm thẳng cẳng mất một tháng đâu, Xa Sơn Tuyết ạ.”

Hắn quay đầu lại nhìn tên khốn đang ôm lấy mình, thấy Xa Sơn Tuyết đã đổi quần áo, buộc tóc, một thân áo trắng không dính bụi trần, khác hẳn với phong cách chỉ thích mặc đồ màu đen sì trước đây của Đại Quốc sư.

“Đang ra chiến trường đấy”, Kham Nguy cau mày nói: “Ngươi ăn mặc kiểu gì vậy?”

Xa Sơn Tuyết vốn cho rằng Kham Nguy sẽ nói mấy lời thân mật với mình: “…”

Y tiếc nuối cử động ngón tay, phong tinh ngoan ngoãn mang bọn họ bay thẳng lên trời.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt ngạc nhiên nghênh đón bọn họ trở lại, Lâm Uyển vội vàng chạy tới quan sát sắc mặt y.

Một lát sau, hắn cảm thấy Xa Sơn Tuyết đã khôi phục được tương đối tốt rồi, gật gật đầu với Kham Nguy, đến lúc đấy Kham Nguy mới dám thả lỏng tay y ra.

Sau đó hắn gỡ lấy Tinh Mạc đang ngân vang như khóc lóc bên hông mình xuống, trả lại cho Xa Sơn Tuyết.

Một lần ở núi Thanh Thành, một lần trên hòn đảo núi lửa chết, đây đã là lần thứ ba Xa Sơn Tuyết nhận lấy Tinh Mạc từ tay Kham Nguy.

Lần này y sẽ không ném trả lại cho hắn nữa, sau này cũng sẽ không.

Kim Luân Vân Mẫu tái tạo kinh mạch, nội tức tứ tán khắp cơ thể bấy lâu nay của Xa Sơn Tuyết cuối cùng cũng được di chuyển một cách thông suốt, đã rất lâu rồi y chưa từng cảm thấy thân mình thoải mái như vậy.

Xa Sơn Tuyết rút kiếm ra, đứng cùng một chỗ với Kham Nguy.

Y mỉm cười, nói với cái đầu rồng trước mặt: “Ngu Thao Hành, lại gặp mặt rồi.”
Bình Luận (0)
Comment