Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 98

Hai mắt Ngu Thao Hành sáng lên.

Mệnh đèn của Xa Sơn Tuyết?

Ngu Thao Hành biết mệnh đèn ở Vi Quang các chỉ thể hiện rằng chủ nhân của nó còn sống hay không, chứ không phải cầm mệnh đèn trên tay là có thể nắm giữ sinh tử một người như trong truyền thuyết dân gian. Nhưng để tạo ra một chiếc mệnh đèn thì cũng cần phải có vài giọt máu đầu tim của Xa Sơn Tuyết.

Chiếc đèn này được thờ cúng tại Vi Quang các cùng linh vị tổ tiên Xa gia, ở trong mắt rất nhiều người nó được coi như là bản thân Xa Sơn Tuyết.

Mặc dù không bằng người thật, nhưng trong tình thế cấp bách thì lấy nó làm vật thay thế cũng được.

Ngu Thao Hành cảm thấy khí huyết trước ngực sôi trào, không kịp suy nghĩ cẩn thận, há miệng nuốt luôn cây đèn nho nhỏ kia vào bụng.

Gã nuốt xong rồi thì mọi người mới kịp đáp xuống, đồng thời vẫn duy trì đội hình bao vây gã. Xa Sơn Tuyết nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong Vi Quang các, dừng mắt lại tại giá gỗ bị Ngu Thao Hành cắn đứt và kim bài viết tên mình chốc lát, sau đó nhớ ra điều gì, không khỏi ngừng bước chân, lộ ra vẻ mặt có vài phần kinh ngạc.

Y thấp giọng nói: “Mệnh đèn…”

Kham Nguy đứng bên cạnh y nghe thấy vậy ngẩn người, cũng nhớ ra một chuyện: “Mệnh đèn? Là —— ”

Thanh Thành chưởng môn còn chưa dứt lời thì đã bị tiếng rồng gầm cắt ngang. Con Chúc Long đen bị bọn họ vây quanh nhấc cổ lên, tiếng rống như tiếng sấm vang vọng khắp thành Hồng Kinh, chấn động cả nửa phần còn lại của Vi Quang các.

Trong thanh âm ấy tràn ngập sự phẫn nộ không nói nên lời, làm cho đa số cao thủ đến đây vây đánh chẳng hiểu gì cả.

Chỉ có Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy là nghe hiểu gì đó thông qua tiếng rống này, liếc mắt nhìn nhau.

—— Là cái mệnh đèn đồ đệ ngươi trộm ra từ Vi Quang các, bây giờ vẫn đang đặt trong bí cảnh ở Thiên Thanh phong ấy hả?

—— Đúng vậy.

—— Nhưng sao ở đây lại cũng có một cái?

—— Ta nhớ ra rồi… Cung tiểu Tứ từng nói rằng để phòng ngừa bị bại lộ, nàng tiện tay tìm thêm một chiếc Trường Minh Đăng(*), làm giả thành mệnh đèn của ta, lén giấu trong một góc ở Vi Quang các.

(*)Tương truyền rằng, Trường Minh Đăng (đèn Trường Minh) là những ngọn đèn không bao giờ tắt dù trải qua hàng trăm hay thậm chí hàng ngàn năm.

Đợi đến khi tin Xa Sơn Tuyết giả chết truyền ra, Xa Hoằng Vĩnh cảm thấy mình bị lừa gạt nổi trận lôi đình, hạ lệnh kiểm tra khắp mọi ngóc ngách trong Vi Quang các. Nhóm cung nhân tìm thấy chiếc đèn giả này từ một góc khuất, cho rằng nó là đèn thật nên đã đi đổi cho chiếc đèn giả bị tắt khác.

Sau khi Xa Sơn Tuyết khôi phục ký ức thì chỉ xác nhận lại xem mệnh đèn của mình đang ở đâu, sau đó cũng quên bẵng đi mất. Do đó, đến giờ khắc này, mệnh đèn thật của y vẫn đang lặng lẽ cháy trong hàn đàm bí cảnh ở Thiên Thanh phong núi Thanh Thành, chưa từng được lấy ra để đổi lại.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, bọn họ không khỏi âm thầm cảm khái cho vận may của Ngu Thao Hành. Tiếc thay, Ngu Thao Hành cũng sẽ không cho rằng số mình đen đủi mà lại chỉ cảm thấy gã bị trúng kế của tên khốn khiếp Xa Sơn Tuyết một lần nữa mà thôi.

Mệnh đèn giả nuốt vào chẳng đem lại tác dụng gì cả. Điều này khiến cho Ngu Thao Hành đang cố gắng điều hòa khí huyết suýt chút nữa hộc máu, ngay cả sức lực để bay lên trời cũng bị mất sạch, đồng thời trong lúc ấy long phách vẫn đang liều mạng cướp lấy quyền khống chế cơ thể từ tay gã. Thế là đoàn người vây quanh con Chúc Long đen còn chưa kịp hành động thì đã nhìn thấy cái đuôi bị đứt một đoạn của Ngu Thao Hành vung lên, tự đánh vào đầu mình.

Tiêu Ngôn: “Gì vậy trời? Con rồng này bị ngã hỏng đầu, điên rồi à?”

Những người khác cũng nghi hoặc ở trong lòng, đồng loạt chuyển mắt về phía Đại Quốc sư và Thanh Thành chưởng môn.

Bọn họ nhìn thấy Đại Quốc sư và Thanh Thành chưởng môn thì thầm với nhau được hai câu, sau đó Đại Quốc sư đẩy Tinh Mạc về vỏ, đi tới chỗ con Chúc Long đen đang lăn lộn trên mặt đất.

Kham Nguy chắn cây cột trụ bị nghiêng do Chúc Long lăn lộn cho y, còn Xa Sơn Tuyết thì nhìn Chúc Long đang đắm chìm trong công cuộc tranh đoạt thân thể, không hề chú ý tới xung quanh.

Không hiểu sao y đột nhiên cảm thấy toàn thân mình nóng lên.

Loại cảm giác nóng bỏng này rất quen thuộc.

Trước đây không lâu, lúc đang chiến đấu với Võ thần trên núi Vũ Di, long phách nằm trong đáy mắt y đã không biết trời cao đất dày là gì mà chạy ra nuốt lấy đôi mắt sẽ biến thành mặt trăng mặt trời của con Chúc Long già năm xưa trong ký ức của Linh Mạch Bảo Châu.

Chuyện xảy ra sau đó Xa Sơn Tuyết quả thực là không muốn nhớ lại, nhưng cảm giác nóng bỏng giờ khắc này đúng là giống y hệt với sự bốc hỏa khắp toàn thân lúc đó.

Dường như có cái gì muốn bay ra khỏi lòng bàn tay y. Đầu tiên là chúng cháy hừng hực, sau đó…

“!!!”

Kham Nguy nhìn thấy Xa Sơn Tuyết biến thành một cây đuốc lớn ở ngay trước mặt mình.

May mà ngay sau đó lửa lớn trên người Xa Sơn Tuyết đã bị dập tắt một cách khó giải thích, nhưng lúc này ngọn lửa đã thuận theo bàn tay đang duỗi ra của Xa Sơn Tuyết, lan đến trên người Chúc Long. Thân rồng khổng lồ vốn nên là nước lửa bất xâm, đao kiếm bất nhập ấy thế mà lại bốc cháy toàn bộ trong chớp mắt, như củi gỗ bị tưới dầu hỏa.

Ngu Thao Hành gào lên trong ngọn lửa. Thế nhưng, ẩn giấu bên trong tiếng rú ấy là âm thanh vui sướng của một vật khác, khiến cho người nghe phải âm thầm toát ra mồ hôi lạnh sau lưng.

Kham Nguy không chú ý tới điều này, hắn đang vội vã kéo Xa Sơn Tuyết ra khỏi Chúc Long, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt. Sau khi xác nhận là không có vấn đề gì, quần áo cũng không bị đốt cháy thì mới yên lòng.

Xa Sơn Tuyết thì lại vẫn luôn để ý thân hình vặn vẹo để dập lửa của Ngu Thao Hành, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt gã, khiến cho thoạt nhìn cứ tưởng rằng nó cũng đang bốc cháy hừng hực.

“Đây là ngọn lửa quái quỷ gì vậy?” Kham Nguy hỏi: “Chỉ đốt rồng mà không đốt người và cung điện, là lửa chúc chú triệu đến à?”

Xa Sơn Tuyết lắc đầu.

“Là lửa rồng mà Chúc Long phun ra để ấp nở đời sau.” Y vừa nói, vừa nhớ lại lần đối mặt với con Chúc Long già có thể được gọi là tổ tiên của hết thảy sinh linh trên mảnh đất này trong ký ức của Linh Mạch Bảo Châu.

Cho dù đó vẻn vẹn chỉ là một cái bóng mờ được lưu trữ trong kí ức của Linh Mạch Bảo Châu thì nó vẫn có thể vượt qua ngàn vạn năm tháng, nhìn thấy vật có cùng huyết thống với mình ở trong đáy mắt của Xa Sơn Tuyết.

Chúc Long nhắm mắt là đêm, mở mắt là ngày. Đôi mắt của nó cũng có thể nhìn xuyên qua quá khứ và tương lai.

Vì vậy nó gửi một ngọn lửa rồng này lên người Xa Sơn Tuyết, chờ đợi ngày hôm nay tương phùng.

***

Trước Vi Quang các, mọi người yên lặng nhìn Ngu Thao Hành kêu gào thảm thiết trong ngọn lửa, rên rỉ rồi sau đó im bặt đi.

Không có chuyện gì xảy ra nữa, đoàn người nhanh chóng cảm thấy hết việc để làm.

Sau khi màn đêm buông xuống, bọn họ lần lượt chào tạm biệt Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy. Đợi đến khi tiễn xong người rời đi cuối cùng là Lâm Uyển thì phía trước ngọn lửa lớn chiếu sáng nửa bầu trời chỉ còn lại Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy.

Kham Nguy xoay người lại, thấy mặt Xa Sơn Tuyết vẫn tràn đầy vẻ âu lo.

Y híp mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa bập bùng, thấp giọng hỏi: “Có khi nào nó đốt luôn cả xương rồng không?”

“Không đâu.” Kham Nguy nói.

“Ngươi lấy đâu ra sự tự tin ấy vậy?” Xa Sơn Tuyết liếc hắn.

Bốn bề vắng lặng, chỉ còn lại hai người bọn họ ở cùng nhau. Kham Nguy đối diện với y, đột nhiên rũ mắt, ho khan một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Cược không?”

Xa Sơn Tuyết ngẩn người, sau đó hiểu ra điều gì, không khỏi cũng nghiêm mặt lại, hỏi: “Cược gì?”

“Nếu như xương rồng không bị thiêu hủy”, Kham Nguy nói: “Thì sau này ngươi hãy đến núi Thanh Thành ở đi.”

Xa Sơn Tuyết chớp chớp mắt: “Thế nếu như nó bị thiêu hủy thì sao?”

“Nếu vậy…”

Khóe mắt Kham Nguy cong cong lên, nói: “Nếu vậy thì ta sẽ… A, lửa tắt rồi.”

Xa Sơn Tuyết vội vã quay đầu sang.

Ngọn lửa lớn cháy suốt mấy canh giờ tắt nhanh như lúc nó bùng lên. Tro tàn chất cao tựa núi, gió thổi qua, để lộ ra khung xương đồ sộ lấp lánh như ngọc ở phía dưới.

Xa Sơn Tuyết nhìn nó chằm chằm, tựa như là đang nhìn vào một cái tâm nguyện kéo dài suốt 700 năm.

Kham Nguy nắm chặt tay y, nói: “Đến Thanh Thành ở đi.”

Chọn thời điểm quá tốt rồi, Xa Sơn Tuyết nghĩ, chẳng lẽ là ông trời cũng đang giúp tên khốn này hả?

Y xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa ra vẻ chần chừ, đáp: “Nếu mà ở một, hai ngày thì… ừm, không thành vấn đề.”

Kham Nguy bật cười, sóng vai cùng y, đề nghị một câu: “Ở lâu thêm chút đi.”

“Bao lâu?”

“Cả đời.” Kham Nguy nói.

Xa Sơn Tuyết dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn “kẻ thù” của mình.

Đối diện chốc lát, y cũng cười rộ lên.

“Mơ đẹp lắm.”

Phía sau, một con Chúc Long nhỏ bằng cánh tay bay lên, vui sướng xoay quanh bọn họ hai vòng rồi bay về phía tây.

Mưa xuân đuổi theo nó, từ đông nam ra ngoài Lục sơn, rơi xuống mảnh đất chứa đầy nỗi đau thương này.

Chim mang hạt giống bay đến, vùi vào lòng đất. Cuối cùng rồi ngày ấy cũng sẽ tới thôi – ngày chúng nảy mầm.

—— Chính văn hoàn ——
Bình Luận (0)
Comment