Một người bị gắn mác đồng tính sâu sắc vẫn chưa hề hay biết gì cả, ngày hôm sau vẫn đến đến trường quay để họp như thường lệ.
Trong lúc chờ thang máy, Mục An An tình cờ đi qua, hai người gặp nhau.
“Chào buổi sáng.” Thường Hạ chào cô.
Mục An An cũng không thèm nhìn anh, đi thẳng vào khi cửa thang máy vừa mở ra, hừ lạnh một tiếng, Thường Hạ bước vào đã ấn nút đóng cửa.
“…”
Cả ngày nay, Thường Hạ đều bị bầu không khí u ám bao trùm, không chỉ có đồng nghiệp lén lút nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, mà Mục An An, người từng rộng lượng vui vẻ với anh, cũng lạnh lùng dị thường như một khối đá đông lạnh.
Thường Hạ không biết mình đã làm những điều tồi tệ gì cho đến khi tan làm.
Trở lại căn hộ, mở cửa nhìn thấy Thí Đào đang ngồi xổm trên huyền quang chờ anh trở về nhà với cái đuôi quẩy quẩy của mình. Thường Hạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mèo chân ái thật không sai chút nào. Thường Hạ lau đi giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt.
Sau khi kéo đống đồ trong túi mua sắm bằng chân của mình, Thí Đào mặc kệ chúng, vươn vai bước vào phòng ngủ, và biến hình thành người khi bước ra, và mặc bộ đồ ngủ hình mèo Thường Hạ mới mua cho mình.
Thí Đào mặc bộ đồ ngủ màu xanh bạc hà rất mãn nhãn. Cậu chạy đến bên cạnh Thường Hạ, trên tay cầm một trang thực đơn mà Thường Hạ đã đặt trên bàn, chỉ vào món sashimi trên bức ảnh trên và nói rằng: “Thường Hạ, món này có ngon không?”
Thường Hạ đã lấy trang thông tin đó và thấy rằng đó là một cửa hàng bán đồ ăn Nhật Bản mà anh ấy đã viết đánh giá vào tuần trước, sau khi nhớ lại hương vị của món sashimi, anh trả lời: “Không tệ, nguyên liệu rất tươi và kỹ thuật đi dao của đầu bếp cũng rất tốt. “
Đôi mắt của Thí Đào lấp lánh ánh sao khao khát, và dòng chữ “muốn ăn” hiện lên trên khuôn mặt của cậu.
“Đói không?” Thường Hạ hỏi cậu.
“Không đói lắm, vẫn ổn á.” Thí Đào nuốt nước miếng trả lời.
Hai giờ sau, hai người đã ngồi ngay ngắn trong cửa hàng đồ ăn Nhật Bản.
Thí Đào đội chiếc mũ len màu trắng mà hai người họ đã chọn trong cửa hàng phụ kiện khi họ đến đây lúc nãy, trông cậu mềm mại như bông.
Sushi được đặt trên đĩa quay và di chuyển theo chu kỳ, ánh mắt của Thí Đào di chuyển qua lại đĩa sushi lươn (Cá chình – Lươn biển – Ni Anago) ở giữa.
Thường Hạ lấy đĩa sushi xuống đặt ở trước mặt cậu, anh cầm thực đơn lên lật trang sashimi, để cho Thí Đào tự chọn, “Cậu muốn ăn món gì nào?”
Thí Đào cẩn thận so sánh các thành phần trong bức ảnh, tìm thấy món sashimi tôm hùm trong đó và hào hứng nói: “Tôi tìm thấy rồi, chính là nó!”
Cô gái phục vụ nhỏ bé phụ trách order cảm thấy thích thú và nhanh chóng đặt món cho họ.
Thí Đào mở nắp miếng sushi lươn, cúi người ngửi, lẩm bẩm một lúc, gật đầu hài lòng rồi dùng đũa gắp miếng lươn ra, cho vào miệng.
Thường Hạ cảm thấy thích thú khi nhìn thấy điều này, và hỏi cậu: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Ngửi thử xem cái này có thể ăn được không á,” Thí Đào giải thích một cách mơ hồ trong khi nhai con lươn– “Nếu cá không tươi, sẽ bị tiêu chảy đó nha”.
“Nó có vẻ không ngon lắm.” Thường Hạ bước tới và ngửi thử. Nói chung, những thành phẩm đã được nấu chín không để lại hương vị hôi tanh gì.
“Ừm.” Thí Đào gật đầu, lắc đũa và bắt đầu ăn miếng lươn thứ hai, “Tất nhiên là anh không thể ngửi thấy nó. Mũi mèo của chúng tôi tốt hơn của con người rất nhiều. Con cá này khá tươi. Cá trong nhà hàng đã được đông lạnh trong một thời gian dài và không có vị mặn.”
Sau khi giải quyết xong vấn đề trước mặt, đôi mắt của Thí Đào bị thu hút bởi một đĩa sushi khác.
Trên đĩa còn lại hai viên cơm trắng, Thường Hạ lấy đôi đũa ra, gắp một viên rồi nhét thẳng vào miệng cậu.
Trên cơm nắm còn dính chút nước sốt của lươn, vị mặn nhẹ ăn không bị ngán. “Vậy thì cậu nghĩ sao về hương vị của món lươn này?” Thường Hạ tiếp tục hỏi Thí Đào.
Thí Đào xem xét cảm giác vừa rồi trên vị giác, chớp mắt trả lời: “Độ nóng vừa phải, nhưng nước sốt hơi hăng, và vị cá bị ảnh hưởng nên không đậm vị.”
Thường Hạ mở tài liệu trên điện thoại ra, xem bảng đánh giá gần đây nhất, tìm kiếm ảnh hồ sơ của các nhà hàng bên trong rồi đưa cho Thí Đào, “Những nhà hàng này ở gần đây, cậu có muốn đi không, nhưng không phải dựa chỉ có mỗi hcá và hải sản đâu đấy.”
Chỉ cần có thịt. Thí Đào, người không thích ăn thịt, sẵn sàng đồng ý.
Món sashimi tôm hùm được bưng lên, trong mắt Thí Đào lộ ra vẻ phấn khích, khi đặt lên bàn, lập tức duỗi đôi đũa ra.
Thường Hạ uống trà lúa mạch thấy Thí Đào rất vui và anh cảm thấy công việc không còn buồn chán vô vị nữa.
Thí Đào cầm một miếng sashimi và đưa vào miệng Thường Hạ.
“Hả?” Thường Hạ nhất thời không kịp phản ứng.
“Anh phải ăn miếng đầu tiên.” Thí Đào đút thịt vào miệng Thường Hạ, thịt tôm hùm ngọt ngào tích tụ trên đầu lưỡi.
“Mỗi ngày, Thường Hạ đều làm việc chăm chỉ nên anh phải ăn thật no mới được.” Thí Đào nghĩ rằng Thường Hạ thường làm thêm giờ vào nửa đêm, và cảm thấy có chút đau lòng cho anh.
Mũi của Thường Hạ hơi chua xót, nghĩ đến khi người cha già đã nuôi mình lớn khôn. Anh chỉnh lại chiếc mũ len bị lệch khỏi đầu Thí Đào, đút cho cậu món sashimi dạng đũa.
“Cậu cũng phải ăn. Có lẽ sau này tôi sẽ có rất nhiều việc phải dựa vào cậu ấy chứ.” Thường Hạ bóp lấy da thịt mềm mại trên mặt của cậu và mỉm cười.
“Tôi có thể giúp anh được luôn á!” Thí Đào ngạc nhiên và hạnh phúc.
“Đương nhiên rồi.” Thường Hạ gật đầu. Anh chịu trách nhiệm về một chuyên mục ẩm thực trong tài khoản chính thức của studio, nội dung chính là viết đánh giá cho các nhà hàng khác nhau và giới thiệu một số nhà hàng chất lượng cao mỗi tuần. Nhưng vì khẩu vị của anh không nhạy như một người sành ăn chuyên nghiệp nên nhiều đánh giá hơi mơ hồ, tập trung nhiều hơn vào môi trường, phong cách hoặc cách thức hoạt động của nhà hàng. Theo thời gian, nó có vẻ rất thương mại và thiếu chuyên nghiệp. Chuyên mục này đã trở nên nhàm chán.
Nhưng với Thí Đào, có lẽ mọi thứ đã khác. Mặc dù khứu giác và vị giác của mèo hơi khác so với con người nhưng độ nhạy cảm của chúng lại được nâng cao đáng kể. Có thể nắm bắt được nhiều chi tiết nhỏ mà Thường Hạ không thể để ý.
Thường Hạmỉm cười nhìn Thí Đào đang ăn, và nhân tiện dạy anh ta một số cách cư xử trên bàn ăn của con người và cách sử dụng đũa đúng cách.
Không khí giữa hai người rất hòa hợp và thân mật, họ gần nhau đến mức nhìn từ phía sau họ giống như một cặp tình nhân.
Cô gái bồi bàn vừa gọi món đứng sau lưng họ, cô gần như bị cái nhìn đầy bong bóng của họ làm cho mờ mắt, cô thầm nghĩ: “Bây giờ những người đàn ông đẹp trai không chỉ tiêu hóa trong nội bộ, mà còn mạnh dạn rắc thức ăn cho chó một cách công khai, những con chó độc thân của chúng tôi thực sự rất cay đắng, gâu gâu gâu.”
Hết chương 7