Editor: Kan Kudo
Tề Dư thấy không ổn, dùng hết khí lực đẩy người bên trên, không những không đẩy được Sở Mộ trên người mình ra, mà còn khiến hắn càng kề sát mình hơn, Tề Dư chỉ có thể kêu với ra bên ngoài:
"Hổ Phách, Minh Châu, mau vào."
Mà hai nha hoàn lúc trước bị Tề Dư sai đi ra phòng khách trải giường chiếu cho nàng ngủ hôm nay, không có ở bên ngoài nghe lệnh, Tề Dư không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể lại thử đẩy Sở Mộ, lúc này Sở Mộ lại cử động, vẫn nhắm mắt như trước, có hơi cử động thân mình, Tề Dư thấy thế, vội vàng muốn đứng dậy, cũng không ngờ Sở Mộ dường như đột ngột mất hết sức lực, cả người lại lần nữa ngã phịch xuống, suýt nữa đè Tề Dư tắt thở.
"Sở Mộ! Ngươi, ngươi đừng có giả vờ giả vịt nữa, ngồi dậy cho ta!" Tề Dư nghiến răng nghiến lợi hùng hồn nói, một khuôn mặt nhỏ trắng mịn không tì vết đỏ bừng lên, vẫn không mảy may lay chuyển được Sở Mộ.
Tề Dư đẩy Sở Mộ không được, liền dùng nắm đấm đánh vào lưng Sở Mộ mấy cái, mà nàng khoa chân múa tay đánh vào cơ thể cứng như sắt của Sở Mộ không đánh cho Sở Mộ đau được, mà ngược lại làm đau tay mình.
Có lẽ là cảm giác được Tề Dư thật sự sốt ruột , Sở Mộ xoay người một cái khiến sức nặng trên người Tề Dư đều mất hết, Tề Dư dường như đã lâu rồi không hít thở được, thở hồng hộc ngồi dậy từ trên giường, quay đầu nhìn Sở Mộ há mồm nhắm mắt, tựa như đang ngủ say khò khò.
Trông hắn như vậy, có lẽ là thật sự say rồi. Nếu không phải thì thực sự hắn diễn quá giống.
Tề Dư lớn đến từng tuổi này cũng chưa thấy qua mấy con ma men bao giờ, có hơi chần chừ, thật sự đoán không ra Sở Mộ say thật hay say giả, không kịp bình phục thêm một chút, Tề Dư liền muốn chạy khỏi nơi nguy hiểm này ngay.
Mặc kệ Sở Mộ say thật hay say giả, chung quy cứ chạy khỏi hắn là tốt nhất.
Tề Dư muốn xuống giường, lại phát hiện tay áo của còn bị Sở Mộ đè, lập tức cảm thấy thật thất bại, quả thực hối hận hồi nhỏ không bảo phụ thân tìm về cho nàng mười tám võ sư, luyện thành võ nghệ cao cường, để cho sức lực lớn một chút, giờ cũng sẽ không đến mức bị tên mãng phu Sở Mộ này không chế như vậy.
Tề Dư cố hết sức kéo tay áo mình, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đến từ đằng sau.
Bất thình lình người nào đó vươn cánh tay dài ra ôm một cái, liền ôm Tề Dư vào trong lòng mình, cánh tay như sắt cứ như áp chặt Tề Dư vào người mình, còn sợ chưa đủ, trong khi hai tay khóa chặt tề Dư, hai chân cũng khóa Tề Dư cứng ngắt, tựa như động tác một đứa trẻ ôm gối khi đi ngủ, còn thi thoảng cọ đi cọ lại lên đỉnh đầu và hai má của Tề Dư, dường như đang muốn tìm tư thế thoải mái hơn.
Tề Dư khổ không nói nổi, vất vả lắm mới đợi được đến lúc Hổ Phách và Minh Châu trở về, lúc hai người nha hoàn về, mắt đều trợn tròn, vương phi như châu như bảo của các nàng lại bị ôm chặt trong ngực như con thú bông nhỏ.
Hai người sửng sốt một lát, sau khi nghe thấy tiếng Tề Dư giãy dụa, chợt bừng tỉnh, vội ba chân bốn cẳng chạy đến cứu vương phi nhà mình.
Dưới sức kéo ra của hai nha hoàn, cuối cùng cũng tách mở được tay chân của Sở Mộ, việc đầu tiên Tề Dư làm sau khi thoát khốn là ngồi dậy, đưa tay tát một cái vào mặt Sở Mộ.
Tát người ta một cái, cho dù là ngủ say như heo cũng sẽ tỉnh, quả nhiên Sở Mộ liền mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, một bên dụi mắt, một bên lẩm bẩm hỏi:
"Nàng tại sao lại ngồi trên bụng ta?"
Tề Dư sửng sốt, cúi đầu nhìn tư thế của chính mình, nàng bây giờ thế nào lại ngồi trên người Sở Mộ với tư thế mờ ám như thế, trong đầu đột nhiên nổ ầm một tiếng, Tề Dư trước giờ luôn bình tĩnh mà cũng muốn phát điên, từ thuở cha sanh mẹ đẻ lần đầu tiên thất thố, đó chính là giờ phút này.
Hoang mang lúng túng mà trèo xuống từ trên người Sở Mộ, Tề Dư một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm vọt tới ngoài cửa, chỉ vào cửa nội muốn mắng chút gì, có thể trong đầu trống rỗng một mảnh, cái gì đều nghĩ không ra, đẹp mắt cánh môi một trương hợp lại, vận may phát run, cuối cùng lại còn là cái gì đều thật tốt đi ra, trong nháy mắt này, nàng hình như đã hiểu được cảm giác 'Tú tài gặp được binh, có lý nói không được', chính là đánh cũng đánh không lại, nói lại nói không ra, chỉ có thể xa xa , không cam lòng nuốt xuống này khẩu khí.
Tề Dư từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên tức giận, dậm chân, phất tay áo rời đi.
Mà trong phòng, người nào đó khoan khoái thoải mái lật người trên giường một cái, lại ôm lấy gối đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười tiếp tục ngủ.
**************************
Vào sáng hôm sau, lúc Tề Dư đang ăn sáng, Sở Mộ vươn vai đi đến, trên người mang theo mùi xà phòng thơm ngát, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, rõ ràng là sáng sớm đã sửa soạn đàng hoàng.
Sở Mộ ở ngồi xuống bên người Tề Dư, vẫy tay với Hổ Phách, Hổ Phách nhìn từ sau khi Sở Mộ tiến vào, Tề Dư sắc mặt còn có chút âm trầm, Sở Mộ gõ gõ lên bàn:
"Mang chén cháo đến đi, ngươi nhìn vương phi nhà ngươi làm gì?" Sở Mộ vừa nói vừa nhìn về phía Tề Dư, cười nói: "Chuyện đó, hôm qua uống hơi nhiều, khiến vương phi chê cười rồi."
Tề Dư mặt không biểu cảm bỏ chén cháo xuống, lấy khăn ra lau miệng, không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn Sở Mộ mồm to ăn cháo gặm bánh mì.
Nếu như nói là đêm qua Tề Dư hoài nghi việc Sở Mộ giả say, thì sau khi trở lại trong phòng và trấn tĩnh lại, liền xác định được.
"Nhưng mà chuyện kia cũng không còn cách nào khác, bổn vương thật sự không nghĩ tới, phụ huynh của vương phi phụ huynh trông thật ôn hòa lịch sự, vậy mà khi hợp nhau lại uống rượu lại còn lợi hại hơn cả lỗ hán tử trong quân doanh, bổn vương xem như là tửu lượng cũng tốt, vẫn không ngờ là sẽ bị trút say tới như thế." Sở Mộ vừa ăn cơm vừa nói chuyện, tiện thể dùng chiêu ‘sau đó mất trí nhớ’ ra mà dùng.
"Bổn vương tối hôm qua chắc là không có làm việc gì thất thố đâu?" Sở Mộ cố ý kề sát vào bên người Tề Dư, cứ như khe khẽ hỏi Tề Dư.
Tề Dư ghét bỏ né tránh sang phía bên kia, đôi mắt đẹp đẽ của Sở Mộ vẫn thủy chung chăm chú trên người nàng, một giây cũng không rời, dù Tề Dư không nói gì cả, hắn cũng không xấu hổ, chính hắn một người cũng có thể tự quyết định thời gian rất lâu.
"Hẳn là không có đâu! Từ trước giờ ở trong quân bổn vương cũng từng say rồi, các tướng sĩ đều nói phẩm chất khi rượu vào của bổn vương rất tốt, say cũng không làm ầm ĩ, không giống như những người uống say khác, nào là cất giọng ca vàng, nào là chỉ tay mắng trời, nào là uống đến điên, còn có kẻ nôn mửa khắp nơi, đặc biệt đáng ghét."
Sở Mộ tự mình nói.
Tề Dư nhíu mày, một bộ nghiêm trang nhìn Sở Mộ nói:
"Vậy chắc là các tướng sĩ trong quân doanh không dám nói thật với vương gia. Vương gia tối hôm qua say không nhẹ, trở về từ tướng quân phủ, không chỉ trên đường đi cất giọng ca vàng, còn chỉ tay mắng trời, uống rượu đến điên, vất vả lắm mới về lại được vương phủ, lại ghé vào chỗ sư tử bằng đá mà ói đến say sẩm mặt mày, người ta cách vách buổi tối dẫn chó đi dạo, vương gia nhìn thấy con chó kia thì cứ như nhìn thấy miếng xương thịt, sống chết bổ nhào qua, ôm chó nhà người ta không chịu buông, có thể ngài vừa phun qua, mùi trên người quá nặng, đến chó cũng thấy e dè, ai da, khiến thiếp thân thật lo lắm, mà vương gia sức lực lớn chịu không nổi, bốn năm người đều không kéo ngài về được, đành phải để ngài thân thiết với con chó kia một hồi, mới đem ngài từ bên ngoài kéo về đi ngủ."
Sở Mộ ban đầu mỉm cười, một bên ăn cháo và đồ ăn phụ, một bên lẳng lặng nghe Tề Dư bố trí hắn, nhưng càng nghe càng cảm thấy không đúng, càng nghe nụ cười trên mặt càng không nén được giận, nghe xong, chén cháo trong tay cùng đồ ăn phụ cũng đều quăng lên bàn, lại khó lòng nuốt xuống.
Các nha hoàn chia thức ăn đều khép chặt môi lại, sợ mình bật cười.
"Vương gia sao lại không ăn?" Tề Dư biết rõ còn cố hỏi.
Sở Mộ bưng cháo chén lên, tức giận nói: "Ngươi như vậy bố trí ta, có ý tứ sao?"
Tề Dư chủ động cho Sở Mộ kẹp một chiếc đũa đồ ăn phụ phóng tới cháo trong bát, ngạc nhiên nói: "Cái gì bố trí? Những lời thiếp thân nói đều là sự thật, vương gia say bất tỉnh nhân sự, căn bản không nhớ rõ việc xấu mình đã làm, sau này con chó mực lớn cách vách trông thấy vương gia đều thấy sợ ngài."
Sở Mộ trừng Tề Dư, bỗng nhiên sắc mặt lại chuyển, tâm tình tốt trở lại.
"Đúng đúng đúng, chẳng phải tối qua bổn vương đã ôm một chú chó đầy thân thiết sai? Bất quá, bổn vương ước chừng nhớ được, không phải là chó mực lớn, mà là một chú chó trắng nhỏ, vô cùng vô cùng trắng, trắng như… vương phi vậy. Ôm ở trong tay, kêu một tiếng thật mềm mại, còn thơm ngào ngạt ." Sở Mộ nói xong lời này, còn cười khiêu khích với Tề Dư.
"Ha, vậy sao?" Tề Dư nhìn hắn cười lạnh.
Sở Mộ liên tục gật đầu: "Phải! Thật sự là thế!" Nói xong, lại hỏi Tề Dư: "Đúng rồi, vương phi, hôm nay chúng ta hôm nay đi đâu? Mừng năm mới chính là tốt, không có tạp vụ công vụ phiền thần, bổn vương còn có thể ngày ngày đêm đêm ở cùng với vương phi, ra vào một đôi, ngươi nói làm giận không?"
Tề Dư nhìn hắn, trên nụ cười trên mặt càng thâm, mắt Sở Mộ chuyển hướng, chỉ vào Hổ Phách hỏi:
"Ngươi nói xem, hôm nay vương phi nhà các ngươi chuẩn bị đi chỗ nào?"
Nghĩ là biết Tề Dư sẽ không ngoan ngoãn nói ra, Sở Mộ trực tiếp hỏi người ở bên nàng.
Hổ Phách đột nhiên bị gọi tên, sợ tới mức thân thể cứng đờ, nhìn vương phi nhà mình vài cái, vương phi đều không có chỉ bảo gì, vương gia bên kia lại không kiên nhẫn mà gõ bàn, Hổ Phách đành phải kiên trì nói:
“Thưa, thưa vương gia, hôm nay quốc công phủ đãi tiệc khách. Vương phi lát nữa muốn về công phủ."
Sở Mộ vỗ đùi, vui mừng quá đỗi:
"Công phủ đãi khách à! Thế thì quá tốt rồi! Bổn vương còn nói hôm qua chưa uống đủ với nhạc phụ đại nhân, hôm nay vừa hay lại tiếp tục. Không tệ không tệ. Vương phi mau ăn nhanh, ăn xong rồi, chúng ta sớm đến quốc công phủ gặp nhạc phụ đại nhân."
Tề Dư mắt lạnh nhìn khuôn mặt tuấn tú tiến gần trước mắt, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn hất cháo vào mặt hắn.
***************************
Trước sự mặt dày kiên trì của Sở Mộ, cuối cùng cũng thành công được theo Tề Dư tới Tề quốc công phủ.
Tề quốc công phủ sơ nhị yến khách, đến đều là đừng phòng huynh đệ, bàng chi thân thiết, còn có chút trong triều ở chung thoả đáng đồng liêu bằng hữu, quy mô khách mời lớn hơn phủ tướng quân rất nhiều.
Sở Mộ vừa vào quốc công phủ, không nói hai lời liền đi tới trước mặt Tần thị, quy quy củ củ mà thỉnh an vấn an, còn giống mô giống dạng chuyển cái ghế nhỏ, ngồi ở trước mặt Tần thị cùng nàng hàn huyên nói chuyện.
Tề Dư nhìn Sở Mộ làm Tần thị không dừng cười ha ha, tâm tình cực tốt, đối với Sở Mộ cũng không tồn tại đau đầu.
Tề Ninh nhìn chằm chằm một đôi xanh đen mắt ở Tề Dư bên người ngồi xuống, ủ rũ như cà tím phủ sương.
Tề Dư thấy nàng như vậy, khó hiểu mà hỏi:
"Muội làm sao thế?"
Tề Ninh xua tay: "Hôm qua một đêm không ngủ. Cái tên oan gia kia say một đêm, nôn rồi lại nôn, vừa thay xiêm y rửa mặt sạch cho hắn, thay đệm giường xong, hắn xoay người một cái liền nôn, phía trước phía sau ít nhất ép buộc đến canh bốn thiên, còn không cho ta ngủ, cứ quấn quít lấy muội nói lời say, vô lý hồ đồ, ta một câu cũng nghe không hiểu. Này không." Tề Ninh chỉ chỉ đáy mắt mình, khổ không nói nổi nói: "Không hiểu nói gì nha ."
Tề Dư đồng tình thở dài, đem trà của mình đưa cho nàng uống trước.
Tề Ninh sau khi uống một ngụm, lại bỗng nhiên tức giận bất bình :
"Để cho người trẻ phẫn nộ là ý gì, tỷ ngươi biết không?" Tề Ninh đem chăn đắp long trọng bỏ xuống, cả giận: "Ta đoán chắc là cha, cha ở trên xe ngựa mơ mơ màng màng, trở về sau đột nhiên liền tỉnh táo, ngươi đoán như thế nào? Người căn bản không có say! Lão hồ li này, chuốc hai đứa con rể say như chết, chính mình lại như không có gì, cũng không biết nhường con rể một chút."
Tề Dư càng đồng tình nhìn Tề Ninh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Uống, uống nước đi."
Sau ngày hôm qua, Tiết Ngọc Chương liền cẩn trọng uống rượu, nghiêm nghiêm túc túc say? Vẫn là tuổi trẻ.