Editor: Phi
-
“Tề Dư, trước giờ ta chưa từng làm tổn thương nàng, cớ sao nàng cứ phải nhẫn tâm với ta như vậy?” Sở Tiêu ép bản thân bình tĩnh lại.
Tề Dư thu hồi tiếng cười, nhìn người thương đã từng là thanh mai trúc mã này, quả thật lúc trước nàng đã từng yêu, nhưng chỉ là đã từng, kể từ khi hắn lừa nàng, từ bỏ nàng, nàng đã không còn yêu nữa.
“Ngài cảm thấy như vậy sao? Chưa từng tổn thương ta?” Tề Dư lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Tiêu, nói: “Năm đó cha ta suýt nữa đã bị thích khách giết chết, ngài còn dám nói không phải ngài làm? Ngài muốn giết cha ta, còn nói không có tổn thương ta, nực cười.”
Sở Tiêu tức khắc á khẩu không trả lời được, hắn chỉ nói chưa từng làm tổn thương bản thân Tề Dư, nhưng hắn quả thật từng có sát ý với Tề Chấn Nam, nhưng hắn cũng không có cách nào, Tề Chấn Nam quản lí năm vạn binh lính cùng với cấm quân triều đình, nếu không diệt trừ hắn sao có thể thành công.
“Nếu ngài nói việc ám sát cha ta là bất đắc dĩ, tình thế bắt buộc, thế lần này ngươi hạ độc Sở Mộ, có từng nghĩ đến ta sao? Ngài hạ độc hắn là vì muốn để hắn tranh đấu với Tề Quốc Công phủ, ngài lại lợi dụng ta, đem ta kẹp ở trong đó mà trêu chọc.” Tề Dư không chút lưu tình vạch trần: “Sở Tiêu, hết thảy những việc ngài làm đều là vì chính ngài, đừng đem ta ra để ngụy trang, ta cũng không phải là công cụ cứu rỗi lương tâm của ngài.”
Sở Tiêu cười khổ một tiếng:
“Cho nên nàng làm những việc này là để trả thù ta sao?”
“Ta trả thù ngài làm gì, không phải là kỳ phùng địch thủ sao? Nếu ngài kết thúc, tất nhiên ta cũng sẽ hạ cờ.” Tề Dư nói.
“Nếu ta là ngài, hiện tại sẽ không nói nhiều làm gì, đột nhiên không gặp ta, Sở Mộ trở về nhất định sẽ tới tìm ta. Ngài hoặc là ngay lập tức giết ta rồi tìm một chỗ chôn, thần không biết quỷ không hay. Bất quá nếu ngài làm vậy, tin tức trong tay sư thái sẽ lập tức được thông báo cho thiên hạ. Còn nếu không giết ta, hiện giờ thả ta ra cũng không muộn, nếu ta bình an trở về, sư thái cũng sẽ không đến mức đuổi cùng giết tận.”
“Nàng thật là tỉ mỉ, mỗi một bước đều tính đúng chỗ. Đáng tiếc, nàng vẫn còn sai sót một chút.” Sở Tiêu bỗng nhiên nói.
Tề Dư nhìn hắn, chờ hắn nói ra chỗ sai của nàng.
“Nàng cho rằng ta hôm nay bắt ngươi lại đây chỉ là vì chiếu thư sao?” Sở Tiêu đi lòng vòng xung quanh Tề Dư, vòng đến phía sau, ở bên tai nàng nói:
“Muốn giải được tình cổ trên người tam ca,
phải cần máu đầu tim người trong lòng, ca ca ngốc kia của ta thích nàng đến mức mệnh mình còn không rảnh lo, vừa nghe đến phải lấy tâm đầu huyết của nàng, hắn mà tình nguyện mới thật khó hiểu.”
Tề Dư nghe hắn nói mấy lời này, ấn đường hơi hơi nhăn lại, Sở Tiêu vân còn tiếp tục nói:
“Có phải cảm thấy rất cảm động hay không? Nam nhân kia vì nàng đến cả mạng sống cũng từ bỏ, thì thế nào chứ? Còn không phải đều là giả sao. Nếu hắn giải được cổ độc, xem thường nàng còn không kịp, căn bản sẽ không yêu ngươi, nàng hiểu rõ mà không phải sao?”
“Tề Dư, ta biết nàng hận ta, nhưng có vài việc ta nhất định phải làm. Ta sẽ tìm đại phu tốt nhất cho nàng, chờ đến khi tam ca giải được cổ độc, chúng ta lại có thể ai về nhà nấy như lúc trước, nàng và ta mới là cùng một loại người.”
Sở Tiêu nói xong những lời này, muốn ôm Tề Dư từ phía sau, bị Tề Dư nhanh hơn một bước tránh ra, đối với Sở Tiêu hỏi:
“Lấy máu trong đầu tim ta là có thể giải cổ độc cho Sở Mộ?”
“Đúng vậy.” Sở Tiêu nhìn Tề Dư: “Nàng luyến tiếc? Bị hư tình giả ý của hắn đả động rồi? Đó đều là giả, mỗi một câu hắn nói với nàng đều là giả.”
“Được.”
Tề Dư sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Sở Tiêu khiến hắn thoáng sửng sốt, những lời được hắn chuẩn bị sẵn để thuyết phục Tề Dư thậm chí còn còn chưa nói xong.
Nhìn chằm chằm Tề Dư nhìn trong chốc lát, Sở Tiêu đang cố đoán xem nàng nói thật hay chỉ đang thử mình, một lát sau, Sở Tiêu nói:
“Vậy trước tiên nàng nghỉ ngơi một chút.”
“Nghỉ ngơi bao lâu? Sẽ nhanh thôi phải không?” Tề Dư hỏi.
Sở Tiêu gật gật đầu, xoay người rời đi, đi được hai bước, thật sự nhịn không được quay đầu lại, vội la lên:
“Tề Dư nàng rốt cuộc là có ý gì? Nàng vì Sở Mộ, đã tới trình độ gấp không chờ được bỏ mạng vì hắn? Nhưng tất cả những gì hắn đối với nàng đều là giả! Hay là nói, dù nàng biết là giả cũng cam tâm tình nguyện chịu vì hắn mà trả cái giá đắt?”
Sở Tiêu đột nhiên thất thố, Tề Dư mắt lạnh nhìn hắn, Sở Tiêu tiến lên chế trụ bả vai Tề Dư, lại nói:
“Nàng đừng nhìn ta như vậy, ta hạ độc Sở Mộ, nếu không phải vì nàng, sao ta lại vội vàng giải độc cho hắn như vậy? Ta chính là sợ nàng cứ tiếp tục như vậy. Tề Dư, nàng thanh tỉnh một chút.”
Tề Dư tránh khỏi Sở Tiêu, lui về sau một bước:
“Ta hiểu rõ bản thân đang làm gì. Cũng cảm ơn ngài đã cho ta biết cách giải cổ độc cho hắn, hiện giờ ta đã biết, cho dù ngài không giải cổ độc cho hắn, tự ta cũng có thể giải. Hiện tại con đường mà ngài có thể chọn đã không còn nhiều, hoặc là giết ta, hoặc là động tác nhanh một chút, tranh thủ trước khi hắn vì tìm ta mà làm lớn chuyện này lên nhanh chóng giải độc cho hắn, khiến hắn hoàn toàn quên ta.”
Sở Tiêu cảm giác bản thân đã bị Tề Dư bức tới góc tường rồi.
Nhưng những chuyện này đều là một tay hắn tính kế, vì sao hiện tại ngược lại hắn mới là người bị quản chế?
Tề Dư đối với tất cả mọi thứ đều quá bình tĩnh, nàng phảng phất như có để ý, lại phảng phất không quan tâm, đến tột cùng nàng suy nghĩ cái gì?
Sở Tiêu cảm thấy hiểu biết của mình đối với Tề Dư sau hôm nay hoàn toàn bị lật đổ, hắn thậm chí không thể xác định Tề Dư có tình ý đối với Sở Mộ hay không.
Nhưng những lời Tề Dư nói quả thật không sai, hắn đã không có lựa chọn nào khác.
*****************************
Mưa to mấy ngày liền, khiến người khác tâm tình hậm hực.
Hai ngày này Sở Mộ nếu không phải bận bảo hộ Định Ninh sư thì cũng là đại trưởng công chúa Phúc Ninh.
Sau khi An Quốc Công phủ suy sụp, lời đồn trong triều nổi lên bốn phía, Sở Mộ vô tình tham dự, nếu không có yêu cầu của Tề Dư, hắn căn bản sẽ không thèm quản trong tay đại trưởng công chúa có chiếu thư gì gì đó.
Thật vất vả mới đưa được đại trưởng công chúa bình an vào cung, cùng Thừa Tướng chờ hội hợp với các lão thần có liên quan. Dọc theo đường đi, đại trưởng công chúa cùng Sở Mộ nói rất nhiều, cũng cho thấy người mà nàng muốn đẩy thượng vị chính là huyết mạch của Tiên Đế đời trước - Nho Vương Sở Sách.
Sở Mộ không có ý kiến.
Cưỡi ngựa trở lại trong phủ, đứng dưới hiên cởi cái áo bị nước mưa xối ướt ra, một bên lau mình một bên nhìn giọt nước ngọc châu phía dưới.
“Cơn mưa này còn muốn tiếp tục tới khi nào?” Sở Mộ một bên nói thầm một bên vào cửa, hỏi người gác cổng:
"Vương phi đâu?”
Người gác cổng bung dù cho Sở Mộ, hồi bẩm nói:
“Hồi Vương gia, hai ngày nay Vương phi ở tại Quốc Công phủ, còn chưa có trở về.”
Sở Mộ dừng chân lại: “Hai ngày không trở về?”
“Vâng.”
Tề Dư này, để hắn đi làm vệ sĩ vào sinh ra tử, nàng thì hay rồi, còn không chịu ở nhà đợi hắn, thật quá phận.
Các hộ vệ đều xuống ngựa chạy đến mái hiên tránh mưa, bôn ba dưới mưa hai ngày trời, có vài người nhỏ tuổi một chút đều đã lạnh tới mức sắc mặt tái nhợt.
Lâm Khâm cầm dù từ Vương phủ đi ra, Sở Mộ thấy hắn, kinh ngạc hỏi:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Lâm Khâm thu hồi cây dù trong tay, phủi phủi nước mưa bắn vào người, cười nói:
“Vốn là tới khuyên Vương gia, nhưng Vương gia không có ở trong phủ, mưa xuống nên ở phòng trong của người gác cổng chờ một lát.”
Còn về Lâm Khâm tới khuyên Sở Mộ chuyện gì, Sở Mộ tất nhiên sẽ hiểu, vừa muốn bảo hắn cùng vào cửa lại thấy vài nữ đầu bếp từng người ôm một cái thùng gỗ lại đây.
“Canh gừng tới.”
Các hộ vệ trong phủ ra ngoài lúc trời mưa, phòng bếp lập tức chuẩn bị canh gừng, chờ bọn họ trở về uống.
Hàn Phong nhận một chén, nói:
“Chúng ta trở về cũng không có thông báo, sao các ngươi lại biết mà nấu canh gừng vậy?”
Nữ đầu bếp một bên phát canh gừng, chỉ chỉ Lâm Khâm đứng cạnh Sở Mộ, Lâm Khâm nói: “Tất nhiên là ta làm rồi. Bên trong còn bỏ thêm một ít Bản Lam Căn*, tranh thủ còn nóng mau uống đi.”
(*Bản Lam Căn là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây Tùng Lam, thuộc loài thực vật. Lá gọi là lá Đại Thanh, cũng có thể dùng làm thuốc. Vị thuốc có tính hàn, vị đắng. Có công dụng nhiều trong việc thanh nhiệt giải độc, trị phong hàn vân vân)
Nói xong, Lâm khâm đi đến trước mặt nữ đầu bếp, cũng múc một chén cho Sở Mộ: “Vương gia, tranh thủ còn nóng mau uống, ấm áp thân thể.”
Sở Mộ tiếp nhận chén canh gừng hồng hồng, kỳ quái nhìn thoáng qua Lâm Khâm, thầm nói: “Hôm nay ngươi rất kỳ quái.”
Lâm Khâm sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Vương gia, Vương phi ở Quốc Công phủ cũng đã hai ngày, ngài đừng quan tâm ta có kỳ quái hay không, nhanh chóng uống canh gừng rồi sang Quốc Công phủ tìm Vương phi đi.”
Nhắc đến Tề Dư, Sở Mộ tất nhiên là ước gì được gặp, đặt canh gừng sang bên cạnh, nói:
“Thân thể này của ta còn cần uống cái gì canh gừng. Các ngươi cứ uống đi, ta đi thay quần áo, mau cho người chuẩn bị xe ngựa.”
Lâm Khâm nhìn chằm chằm canh gừng bị Sở Mộ đặt ở một bên, đang muốn nói chuyện đã thấy Kỷ Thư tay bưng chén canh gừng đi về phía Sở Mộ:
“Vương gia, thân thể ngài cũng không phải làm bằng sắt, canh gừng vẫn cần thiết phải uống, chẳng lẽ ngài sợ cay sao.”
Kỷ Thư giọng nói mạch lạc, tất cả hộ vệ dưới mái hiên đều nở nụ cười, Sở Mộ nghiêm mặt, tiếng cười đột nhiên im bặt, lại nhìn nhìn canh gừng, giống như nếu hắn không uống là thật sự sợ cay vậy.
Lại lần nữa tiếp nhận canh gừng, ngửa đầu đem một chén uống cạn, sau đó quả thực cay đến đỏ mắt:
“Canh gừng này của ngươi sao không giống với ngày thường chút nào thế? Quá khó uống rồi.”
Sau khi nói xong, Sở Mộ ném cái chén cho Kỷ Thư, cũng không quay đầu lại đi thẳng vào phủ, Lâm Khâm nhìn bóng dáng Sở Mộ rời đi, cũng cầm dù chuẩn bị về, Hàn Phong hỏi hắn:
“Ngươi không phải tới khuyên Vương gia hay sao, Vương gia đã trở lại, sao ngươi lại đi rồi?”
Ai ngờ Lâm Khâm căn bản không để ý tới hắn, cũng không quay đầu lại vọt vào trong mưa, tựa hồ rất vội đi đâu.
“Ô, nàyyy. “Hàn Phong ở phía sau kêu cỡ nào cũng không kêu hắn quay về được.
“Hắn làm sao vậy?” Kỷ Thư vừa uống canh gừng vừa hỏi.
Hàn Phong lắc đầu: “Không biết, quả thật có chút quái lạ.”
Sở Mộ trở lại sân của mình, chuẩn bị vào tắm nước nóng, thay một bộ quần áo sảng khoái đi qua Quốc Công phủ đón người.
Bước vào làn nước ấm, Sở Mộ dựa vào thành bồn tắm, bỗng nhiên một cỗ cảm giác kỳ quái chậm rãi xuất hiện, từ đầu ngón tay hắn hướng lên trên, Sở Mộ nâng tay lên, chỉ cảm thấy cảm giác kia ngày càng mạnh, từ đầu ngón tay đến cánh tay, sau đó hội tụ thành một cổ cường đại đánh sâu vào trái tim hắn.
Sở Mộ trừng lớn mắt, khắp người đều bị cảm giác kia quét qua, có thứ gì đó đang dần dần rút ra, thân thể Sở Mộ chậm rãi chìm xuống, cho làn nước ấm phủ qua đỉnh đầu, thật lâu cũng chưa nhúc nhích.
****************
Sở Tiêu ngồi ở mép giường, lòng bàn tay gắt gao nắm lấy một bàn tay khác.
Tề Dư sắc mặt tái nhợt nằm ở đó, hôn mê bất tỉnh, trên tay cũng không hề có độ ấm, Sở Tiêu cong lưng thôi hai luồng khí nóng vào tay nàng cũng chưa thấy chuyển biến tốt đẹp.
Hướng tới bên ngoài hô:
“Lâm Khâm đâu? Còn chưa trở về sao?”
Sau khi Lâm Khâm lấy máu đi, lập tức đi tìm Sở Mộ, tính toán thời gian, hiện tại Sở Mộ cũng đã uống xong giải dược, Lâm Khâm cũng nên trở về xem xét Tề Dư mới phải.
Có người tiến vào bẩm báo:
“Vương gia, ta nghe nói đại trưởng công chúa đã trở lại trong cung, chúng ta có phải cũng nên xuất hiện rồi không, nếu là lại chờ đợi, chỉ sợ đại cục đều đã định xong.”
Sở Tiêu nhìn Tề Dư, tự giễu cười, sự tình hoàn toàn phát triển theo ý nàng, nếu nàng mà biết, hẳn sẽ thật vừa lòng.
“Chờ Lâm Khâm trở về ta liền đi.” Sở Tiêu nói.
Người kia còn định nói thêm gì đó, lại có một tên hộ vệ chạy tới ghé vào tai hắn nói thứ gì, hắn đi lại cạnh Sở Tiêu, nói:
“Vương gia, không ổn rồi. Thám tử nói, số đông nhân mã của Quốc Công phủ đang chạy tới đây.”
Sở Tiêu nhíu mày: “Cái gì?”
Binh lính của Quốc Công phủ sao lại tới đây?
Sắc mặt Sở Tiêu biến đổi, duỗi tay kéo một nửa vạt áo của Tề Dư ra nhìn nhìn, thấy bên trong nàng đã quấn băng vải ổn thỏa, Lâm Khâm lúc trước vội vội vàng vàng rời đi, nói là muốn tranh thủ lúc còn sớm ra ngoài đưa dược, bảo người khác giúp Tề Dư băng bó một chút, chờ hắn trở về sẽ băng lại một lần nữa.
Nhưng hiện tại băng vải trên người Tề Dư chỉnh chỉnh tề tề, nơi nào băng bó sơ qua một chút chứ.
Lâm Khâm nói dối.
Hắn căn bản sẽ không quay lại!
Người của Quốc Công phủ, tất nhiên là hắn ở sau lưng truyền tin.
Thời điểm hắn giúp Tề Dư lấy máu, Tề Dư đến tột cùng đã nói gì với hắn? Chẳng lẽ là thuyết phục hắn đi giúp Sở Mộ?
Sẽ không, nếu là như vậy Tề Dư sẽ không để hắn lấy máu, Lâm Khâm nếu đã phản bội Sở Mộ, vậy tuyệt đối sẽ không lại lưu bên người hắn, cho nên, hắn vẫn sẽ cho Sở Mộ ăn giải dược.
“Vương gia, là Quốc Công tự mình tới, chờ không kịp, nếu chúng ta còn không chịu đi, cùng Quốc Công đánh một trận mặt đối mặt, nhất định sẽ bại lộ thân phận.” Tên kia thấy Sở Tiêu vẫn đang đứng cạnh giường Tề Dư không nhúc nhích, cuống quít nhắc nhở.
Sở Tiêu buông tay Tề Dư ra, ngưng mi suy nghĩ một lát, nói:
“Mang nàng theo.”
Sở Tiêu hạ lệnh, tên kia khuyên nhủ:
“Vương gia, Quốc Công tới đây là vì đại tiểu thư, nếu mang nàng đi, chỉ sợ chúng ta sẽ không không thoát thân một cách dễ dàng như vậy, huống chi, đại tiểu thư còn đang bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.”
Sở Tiêu nghe xong, rối rắm nhìn về phía Tề Dư, thấy sắc mặt nàng so với lúc trước còn tái nhợt hơn, lúc này nếu còn phải chịu xóc nảy, tất nhiên thương thế sẽ năng hơn, hắn…… Rốt cuộc không đành lòng.
Cuối cùng quyết tâm, hạ lệnh:
“Mọi người lập tức rút lui, đừng để lưu lại bất luận dấu vết gì.”
Theo một tiếng lệnh này của Sở Tiêu, tất cả hộ vệ lập tức tập hợp, bằng tốc độ nhanh nhất rút lui, Tề Chấn Nam tự mình đưa người lại đây nghĩ cách cứu viện nữ nhi, sau khi xâm nhập vào cửa viện, ở trong phòng chứa củi tìm thấy Hổ Phách và Minh Châu đang bị trói lại, lại trong một gian phòng khác tìm được Tề Dư đang thoi thóp.
Tề Chấn Nam thật cẩn thận bế Tề Dư lên một chiếc xe ngựa được lót nệm thật dày, hoả tốc mang nàng trở về Quốc Công phủ.
Trên một ngọn núi cách đó không xa, Sở Tiêu ngồi trên lưng ngựa, giữ chặt dây cương, nhìn đoàn xe của Tề Quốc Công phủ rời đi, mới quay đầu ngựa lại, giục ngựa chạy đi.
Tề Dư à Tề Dư, nàng lại khiến ta phải bất ngờ rồi, bất quá sự tình…… Còn chưa có kết thúc.....
*****************
Sở Mộ được Hàn Phong và Kỷ Thư vớt ra từ trong nước.
Hai người ở bên ngoài đợi Sở Mộ một lúc lâu cũng chưa thấy hắn ra tới, đứng ngoài cửa hô lớn vài tiếng cũng không có ai đáp lại, cuối cùng Hàn Phong làm chủ, hai người xông vào phòng tắm của Sở Mộ, thấy Sở Mộ chìm dưới nước.
“Vương gia, Vương gia, mau tỉnh lại.” Hàn Phong sợ Sở Mộ bị sặc nước, đặt hắn xuống sàn nhà, ấn xuống lồng ngực hắn.
Nhưng bọn họ ấn cả buổi, cũng không thấy Sở Mộ tỉnh, Kỷ Thư nói:
“Vương gia có phải bị chết đuối rồi không. Chúng ta có cần...có cần hô hấp nhân tạo cho Vương gia không?”
Hàn Phong cảm thấy Kỷ Thư nói có lý: “Được, ngươi làm.”
“Ta?” Kỷ Thư chỉ vào mũi mình, rất khó tin Hàn Phong thế mà lại yêu cầu mình làm cái này.
Kỷ Thư máy móc quay đầu nhìn Sở Mộ đang hôn mê bất tỉnh, gian nan nuốt nước bọt.
“Nhanh lên.” Hàn Phong còn ở một bên thúc giục.
Lúc này Kỷ Thư đương nhiên không thể cự tuyệt, thứ nhất là vì đây là đề nghị của mình, thứ hai là tính mạng của Vương gia đang gặp nguy hiểm.
Liếm liếm môi, Kỷ Thư hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, dẩu miệng dán xuống môi Sở Mộ.
Sở Mộ như là đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, bỗng nhiên mở to hai mắt, thấy một gương mắt thiếu chút nữa là hôn mình, theo bản năng giơ tay ra chính là một quyền, ‘bang’ một tiếng, đánh mạnh đến mức gương mặt kia trực tiếp bay ra ngoài……
Yêu nghiệt phương nào, dám đánh lén bổn vương?