Tần Dịch nhìn túi đậu phộng nhắm rượu trong tay Diệp Thu Đồng, nghĩ thầm, hắn đúng là rảnh rỗi quá, hơn nửa đêm ngồi đây bồi thư ký uống rượu nổi điên.
Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn dựa lên lưng ghế, dùng đầu ngón tay đẩy tay của Diệp Thu Đồng ra, nói: “Tôi không cần.”
Diệp Thu Đồng lại tự mình đổ ra mấy viên đậu phộng bỏ vào miệng, nói: “Đúng ha, ngài có thói ở sạch.”
Trong không khí tràn ngập mùi bia, cũng làm đêm tối nặng nề trở nên ấm áp hơn.
Tần Dịch duỗi tay kéo giãn cổ áo, điều chỉnh dáng ngồi cho thoải mái hơn, mặc kệ bản thân bày ra vẻ lười nhác, thảnh thơi.
Thành phố vào đêm bị ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng, sau khi hai mắt đã thích ứng với bóng tối, dù không bật đèn thì vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, loại trạng thái tối tăm này ngược lại làm con người cảm thấy thả lỏng hơn.
Bên cạnh là cậu thư ký đang nhai đậu phộng rôm rốp, nghe giống như con sóc đang gặm quả hạch, cũng giúp Tần Dịch thả lỏng tinh thần, hắn nói: “Cậu lại không khóc vì chuyện công việc, tại sao tôi lại phải buông tha cho cậu.”
Diệp Thu Đồng biết Tần Dịch rất thù dai, cậu vừa ăn vừa nói: “Đã nói là tôi không khóc rồi.”
Cậu buông đậu phộng, hít hít cái mũi: “Thật ra, tôi cũng không buồn bã chuyện chia tay, ai lại đi đau khổ vì tra nam chứ.”
“Tôi chỉ là cảm thấy thời gian và tinh lực của bản thân đều bị chó gặm rồi, thấy hơi khó chịu thôi.”
Lúc Diệp Thu Đồng nói chuyện mang theo chút giọng mũi, trong hoàn cảnh an tĩnh lại càng có vẻ mềm mại.
“Tôi được nhiều người theo đuổi lắm, nếu như sớm biết hắn là dạng người thế này, tôi đã không thèm lãng phí thời gian rồi.”
Tần Dịch nghe Diệp Thu Đồng lải nhải, đột nhiên mở miệng: “Đừng giả vờ.” Hắn nghiêng đầu nhìn Diệp Thu Đồng, chọc thủng lớp ngụy trang của cậu: “Chia tay sao lại không buồn được, trừ phi cậu chưa từng trả giá, chỉ cần đã trao ra chân tình thì đau khổ cũng là bình thường.”
Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tần Dịch.
Cái người gì mà đáng ghét, sao lại phải nói huỵch toẹt ra, để cậu tự tìm cớ cho mình không được sao.
“Tôi chỉ là…… Chỉ là không muốn thừa nhận……”
Lúc trước đồng ý quen Tạ Phi Triết, trong lòng cậu là thật sự có cảm tình, cậu mang theo nguyện vọng tốt đẹp, hy vọng có thể tiếp tục dài lâu, ai ngờ chưa đến bốn tháng lại gặp phải kết cục như vậy.
Cũng giống như Tần Dịch nói, từ đầu đến cuối, cậu vẫn luôn thật tâm thật lòng.
Hai mắt không nhịn được lại lần nữa ướt nhoè, Diệp Thu Đồng cúi đầu che giấu, vội vàng lau mặt.
Mất mặt quá.
Cậu lại vớt lấy chai rượu bên cạnh, trực tiếp rót vào miệng, uống cạn.
Tần Dịch bấy giờ mới nhận ra đó là một chai rượu trắng, hơn nữa đã bị uống gần hết, không nghĩ tới, giữa một đống bia lon lại có một chai rượu trắng nồng độ cao như vậy, bia rượu đều uống, khó trách lại say.
Tần Dịch cúi người tới, đoạt lấy chai rượu từ trong tay Diệp Thu Đồng, mắng: “Muốn chết sao.”
Diệp Thu Đồng tủi thân nhìn tổng tài.
Tần Dịch giáo dục cậu: “Thất cái tình thôi đã muốn chết muốn sống, nhóc con, năm đó tôi đầu tư bị lỗ vốn cũng không có uể oải như cậu.”
Diệp Thu Đồng dùng cái đầu mơ màng của mình suy nghĩ đến mối liên hệ giữa thất tình với đầu tư bị thất bại, nói: “Này đâu có giống nhau……”
“Bị lỗ vốn nghiêm trọng hơn thất tình nhiều.” Tần Dịch giảng giải cho Diệp Thu Đồng về giá trị quan của hắn.
Diệp Thu Đồng gật gật đầu: “Nói rất đúng, nếu như tôi có tiền thì đã không bị ngoại tình.”
Tần Dịch không nhịn được cốc lên trán cậu: “Còn nhớ thương cặn bã sao, muốn hắn hồi tâm chuyển ý?”
Diệp Thu Đồng lớn tiếng nói: “Mới không thèm nhớ thương, tôi chỉ là không cam lòng!” Cậu giật giật khóe môi, vẻ mặt ủy khuất: “Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tôi lại gặp phải cặn bã chớ.”
“Người khác cứ nghĩ tôi yêu đương nhiều lắm, nhưng làm gì có, tôi nghiêm túc, cũng cẩn thận lắm chứ, những vẫn gặp trúng chuyện này.”
Diệp Thu Đồng càng nói càng khổ sở, muốn lấy lại chai rượu từ trong tay Tần Dịch.
Tần Dịch đặt chai rượu trắng ở nơi cậu không với tới, nhấp môi, nói: “Coi như tích lũy kinh nghiệm, trải qua vài lần là có thể kiếm lời.”
“Ồ.” Diệp Thu Đồng mơ hồ cảm thấy lý luận của Tần Dịch không đúng, nhưng lại không nói rõ là không đúng chỗ nào, ngây ngốc hỏi lại: “Vậy phải chịu thiệt thêm mấy lần nữa đây?”
Tần Dịch cũng không nói được, hắn chưa từng an ủi ai, cũng không biết phải làm gì mới có thể làm Diệp Thu Đồng hết buồn, chỉ có thể nói: “Chuyên tâm làm việc, kiếm thật nhiều tiền, đừng nghĩ chuyện khác.”
Diệp Thu Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Bởi vì men say mà gương mặt Diệp Thu Đồng trở nên ửng hồng, đôi mắt như phủ sương mù, cậu ngồi dưới đất, nghiêm túc lắng nghe Tần Dịch nói chuyện, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Tần Dịch bị cuộc đối thoại ngớ ngẩn này làm cho chịu không nổi, duỗi tay vớt lấy một lon bia từ dưới đất lên, khui nắp lon, đưa đến bên môi, nhấp một ngụm nhỏ.
Diệp Thu Đồng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Dịch sẽ chủ động lấy bia uống.
Tần Dịch vẫn còn mặc áo khoác, chẳng qua áo sơmi bên trong đã cởi bỏ vài nút áo, mơ hồ để lộ xương quai xanh, ngón tay hắn hờ hững cầm lon bia, hai mắt nửa mở, thi thoảng lại uống một ngụm bia, hầu kết theo động tác nuốt mà chuyển động.
Đây cũng là lần đầu tiên, Diệp Thu Đồng nhìn thấy tổng tài như vậy, có chút mới lạ.
Tần Dịch nghiêng mắt nhìn cậu: “Nhìn cái gì?”
Diệp Thu Đồng cười ngây ngô: “Tần tổng, ngài soái ghê.”
“Khỏi vuốt mông ngựa.” Tần Dịch nói: “Chắc chắn là cậu lại ở trong lòng mắng tôi.”
Cho dù Diệp Thu Đồng đã uống say, nhưng cậu cũng không thể thừa nhận chuyện này, mà kiên định đáp lại: “Tuyệt đối không có, bây giờ trong lòng tôi, hình tượng của ngài……”
Cậu duỗi cánh tay ra, vẽ thành một cái vòng lớn: “To như vậy nè.”
Tần Dịch hừ cười một tiếng.
Diệp Thu Đồng tiếp tục nói: “Thật mà, hôm nay ngài chịu ngồi tâm sự với tôi thật sự là quá tốt, ngài đúng là người tốt mà huhuhu.”
Tần Dịch: “……”
Vẫn là uống say phát điên, hết thuốc chữa.
Tần Dịch một tay cầm lon bia, một tay lại kéo giãn cổ áo thêm, nói: “Tôi mới không cố ý ngồi đây với cậu.”
Diệp Thu Đồng giống như không nghe thấy lời Tần Dịch nói, cầm lấy một lon bia bên cạnh, run run rẩy rẩy mở nắp lon, nói: “Hai người uống vui hơn uống một mình nhiều.”
Vừa rồi chỉ có một mình cậu, bốn phía tối tăm không có tiếng động, cậu nhìn ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ, một mình lặng lẽ uống rượu.
Cảm giác buồn bã, chua xót này mấy ai có thể kể ra, tựa như bọt biển che lấp miệng mũi, hít thở không thông.
Nhưng sau khi Tần Dịch đến đây rồi, tâm tình của cậu lại trở nên tốt hơn, tảng đá đè nặng ở trong lòng cũng lặng lẽ biến mất, không còn khó chịu như trước nữa.
Hiện tại, Diệp Thu Đồng có cảm giác như đang bước đi trên đám mây, cậu nâng lon bia về phía Tần Dịch: “Cụng ly!”
Tần Dịch thấy cậu híp mắt, cơ thể lung lay, biết cậu thư ký muốn gục rồi, cầm lon bia ở trong tay đưa lại gần, nói: “Được, cụng ly.”
Hai lon bia va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Hì hì.” Diệp Thu Đồng vừa uống bia, vừa cười, bởi vì trên mặt còn vương nước mắt, nên nụ cười này trông có hơi xấu.
Tần Dịch nhìn cậu, nói: “Đừng uống nữa.”
Diệp Thu Đồng liền nốc cạn một hơi hết lon, nói: “Không uống.”
Không uống bia nữa, nhưng người lại bắt đầu mệt rã rời, Diệp Thu Đồng ngáp một cái, gập hai chân, gác đầu lên đầu gối.
“Này, cậu có ngủ ở đây tôi cũng không quan tâm đâu đấy.” Tần Dịch uy hiếp nói.
“Được.” Diệp Thu Đồng mơ hồ đáp lại, sau đó rũ đầu xuống.
Tần Dịch: “……”
Chú sóc bên cạnh phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, chưa gì đã ngủ ngon lành, mặc kệ đại tổng tài vẫn còn ngồi bên cạnh.
Tần Dịch vứt đi lon bia rỗng, vừa định đứng dậy mặc kệ cậu, nhất thời không để ý, Diệp Thu Đồng lại trực tiếp đổ người về phía hắn, đầu va lên đùi hắn.
Diệp Thu Đồng là bị tiếng chuông báo thức của điện thoại gọi tỉnh.
Cậu nghe thấy tiếng chuông liền giật mình, nhớ ra phải dậy đi làm, nhưng đầu lại đau như muốn vỡ ra.
Cậu mở mắt, thoáng thấy hoang mang, đang tự hỏi tại sao mình lại như vậy, rồi chợt nhớ ra tối hôm qua uống rượu.
Không những uống rượu, mà còn uống với Tần Dịch nữa.
Diệp Thu Đồng từ trên giường bật người dậy.
Tửu lượng của cậu thật ra còn tạm, chỉ là do tối qua uống chung bia với rượu, hơn nữa tâm tình cũng không tốt, nên bị say nhanh hơn.
Cho nên, chuyện đêm qua, cậu cũng nhớ rõ đại khái.
Diệp Thu Đồng lập tức chột dạ, sau đó cậu phát hiện chính mình không ở nhà, càng cảm thấy xấu hổ.
Nơi này là phòng nghỉ của Tần Dịch, tương liên với văn phòng của tổng tài, mà cậu thì ngủ ở đây cả đêm.
Diệp Thu Đồng gian nan bò xuống giường.
Trên người cậu vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, sau một đêm cũng đã nhăn nhúm bèo nhèo. Lúc này, Tần Dịch lại đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Diệp Thu Đồng như thế, lộ rõ vẻ ghét bỏ, nói: “Đi sửa soạn lại cho sạch sẽ.”
Nói xong, không đợi Diệp Thu Đồng đáp lại, hắn liền đóng sầm cửa.
Tần Dịch không dùng phòng nghỉ nhiều lắm, nhưng Diệp Thu Đồng vốn là thư ký nên cũng biết cấu tạo của căn phòng này, cậu rửa mặt xong, từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo thun có in logo của công ty, lại dùng bàn ủi ủi thẳng áo khoác.
Bây giờ không có cách nào giặt sạch được, đành phải chắp vá vậy.
Chờ cậu thu dọn xong, mở cửa đi ra ngoài, trực tiếp tiến vào văn phòng của Tần Dịch.
Cậu chậm chạp đi đến trước bàn làm việc của Tần Dịch, cúi đầu, nhỏ giọng gọi: “Tần tổng.”
Tần Dịch vẫn tây trang giày da, vẫn xụ mặt như ngày thường.
Diệp Thu Đồng không biết tối qua hắn nghỉ ngơi ở đâu, cũng không biết hắn thay quần áo thế nào, dù sao thì Tần Dịch vẫn như ngày thường, lạnh nhạt lại tự phụ, trông không giống như đã uống rượu, hoàn toàn khác với cậu.
Tần Dịch đưa mắt nhìn Diệp Thu Đồng một cái, cau mày, cố ép bản thân nhẫn nhịn: “Trên người vẫn toàn là mùi rượu.”
Diệp Thu Đồng cúi đầu càng ngày càng thấp, hận không thể vùi chính mình xuống nền đất, nói: “Thật sự xin lỗi, Tần tổng.”
Nghĩ lại những gì đã nói, đã làm ngày hôm qua ở trước mặt Tần Dịch, cậu chỉ muốn dùng ngón chân moi mặt đất.
Chuyện chia tay, cậu vốn không muốn nói cho ai biết, hiện tại Tần Dịch lại biết hết rõ ràng, cậu còn ở trước mặt Tần Dịch bộc bạch bản thân, nói với Tần Dịch cậu không có kinh nghiệm yêu đương, thậm chí còn ngủ trong phòng nghỉ của tổng tài.
…… Để tui ngủm cho rồi đi.
Tần Dịch nhìn chằm chằm Diệp đỉnh đầu Thu Đồng, nói: “Ngẩng đầu lên.”
Diệp Thu Đồng lập tức ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đỏ bừng, lại không dám nhìn thẳng vào tổng tài, ánh mắt ngó nghiêng khắp nơi.
Tần Dịch hỏi: “Không có gì khác muốn nói sao?”
Diệp Thu Đồng khẽ hắng giọng, đáp: “Còn có, cảm ơn Tần tổng.”
Tần Dịch cho cậu một ánh mắt ‘này còn tạm được’, rồi chỉ sang bên cạnh, nói: “Đi xử lý cái kia.”
Diệp Thu Đồng quay đầu, nhìn thấy ở dưới đất phía trước bàn làm việc có đặt một cái túi giấy.
Diệp Thu Đồng vừa đi qua lấy túi, vừa hỏi: “Tần tổng, đây là cái gì, xử lý như thế nào ạ?”
Vẻ ghét bỏ trên gương mặt Tần Dịch càng ngày càng nặng, nói: “Đây là quần áo của tôi, đi ném đi.”
Diệp Thu Đồng sửng sốt.
Tần Dịch lạnh lùng nói cho cậu biết: “Bởi vì tửu quỷ nào đó cọ nước miếng lên đó rồi.”
Diệp Thu Đồng: “……”
***