Diệp Thu Đồng vừa dứt lời, trong nháy mắt, mọi thanh âm đều tĩnh lặng.
Ngay lúc đó, Diệp Thu Đồng nhớ tới một câu ca từ.
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh.
Bốn người, hai đôi nắm tay, đối diện nhau, vẻ mặt mỗi người bất đồng.
Vẻ mặt Tạ Phi Triết như bừng tỉnh nhận ra, hắn bảo sao gã tổng tài này giống như có địch ý với hắn, hoá ra đã sớm có quan hệ với Diệp Thu Đồng.
Hắn quá mức kinh ngạc nên quên cả việc Diệp Thu Đồng mắng hắn rác rưởi lúc nãy.
Nhan Phái thì lại là ngơ ngẩn, nước mắt cũng quên rơi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ người đàn ông mà Diệp Thu Đồng đang khoác tay là ai, tại sao lại trông vừa có tiền lại còn soái như vậy?
Tần Dịch chậm rãi thu hồi dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu, trong tích tắc suy luận ra mọi chuyện, liền xụ mặt, không có biểu tình.
Lời đã thốt ra khỏi miệng, Diệp Thu Đồng bấy giờ chợt nhận ra chính mình đã làm gì, linh hồn hoá đá mà khoác tay Tần Dịch, không dám động đậy.
Có phải cậu nên buông tổng tài ra không, nhưng nếu buông ra liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ……
Diệp Thu Đồng lại nhớ đến một chuyện khác, Tần Dịch là có thói ở sạch, ghét nhất là bị người khác chạm vào hắn.
Cậu máy móc xoay cổ, rũ mắt nhìn vào nơi hai người tiếp xúc, cánh tay cậu vòng qua cánh tay của Tần Dịch, nắm chặt lấy vải áo của Tần Dịch, có thể cảm nhận được cơ bắp cường kiện bên dưới lòng bàn tay.
Diệp Thu Đồng yên lặng tính toán giá cả của bộ quần áo này của Tần Dịch.
Một năm này làm không công rồi.
Nhưng quái hơn là, tổng tài lại không đẩy cậu ra.
Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, đúng lúc Tần Dịch cũng quay đầu, hai người nhìn nhau, Diệp Thu Đồng từ ánh mắt lạnh lẽo của Tần Dịch đọc hiểu một câu.
Cậuchết chắc rồi.Diệp Thu Đồng: “……”
Cũng may, Tạ Phi Triết trước hết lấy lại tinh thần, nói với Nhan Phái: “Chúng ta đi thôi.”
Nhan Phái vội vàng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người lướt qua Diệp Thu Đồng và Tần Dịch, đi về phía nhà chính, lúc đi lướt qua nhau, Nhan Phái còn không quên chân thành mà nói với Diệp Thu Đồng: “Chúc phúc cho anh, bạn trai của anh soái lắm.”
Diệp Thu Đồng: “……”
Đi nhanh đi, đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa.
Nhan Phái và Tạ Phi Triết dọc theo hành lang thuỷ tinh dần dần đi xa, Diệp Thu Đồng với Tần Dịch thì lại tay trong tay đứng đó.
Tần Dịch lạnh lùng hỏi: “Buông ra chưa?”
Diệp Thu Đồng không có lập tức buông ra, mà là khẩn cầu nhìn Tần Dịch, nói: “Tần tổng, ngài nghe tôi giải thích.”
Tần Dịch ra tối hậu thư: “Buông ra.”
Diệp Thu Đồng run rẩy dời đi cánh tay của mình, Tần Dịch vừa thoát khỏi cậu, lập tức xoay người trở về.
Diệp Thu Đồng bị hù chết, Tạ Phi Triết với Nhan Phái vừa mới tiến vào, vậy chẳng phải lại chạm mặt nhau sao.
Nhưng Diệp Thu Đồng không dám ngăn trở Tần Dịch, chỉ có thể bước nhanh theo sau.
Sau khi trở lại đại sảnh, Tần Dịch đầu tiên là tìm một người, Diệp Thu Đồng không biết người nọ là ai, chỉ thấy ông ta vẫn luôn đứng bên cạnh Chu Chính Hoa, thoạt nhìn như là thân tín của Chu tiên sinh.
Người nọ và Tần Dịch nói chuyện với nhau một lát, sau đó gọi đến nhân viên bảo an của buổi tiệc.
Diệp Thu Đồng đứng từ xa nhìn Tần Dịch, một lát sau, bên hông đại sảnh thấp thoáng truyền đến tiếng ồn, Diệp Thu Đồng đưa mắt nhìn qua thì thấy Tạ Phi Triết và Nhan Phái mới vừa tiến vào đại sảnh lại bị mời ra ngoài.
Diệp Thu Đồng mới không thèm để ý đến, cậu lại chuyển đầu qua, khẩn trương dõi theo Tần Dịch, mãi đến khi buổi tiệc kết thúc, Tần Dịch cũng không nói với Diệp Thu Đồng một câu.
Yến hội kết thúc, Tần Dịch bước về phía siêu xe của mình, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc Tần Dịch mở ra cửa xe, Diệp Thu Đồng rốt cuộc lấy hết can đảm, tiến lên trước, nói: “Tần tổng, tôi nhất thời xúc động, không biết suy nghĩ, chỉ là muốn chọc tức hai tra nam kia, chuyện tối nay mong ngài đừng để trong lòng.”
Tần Dịch dùng một tay đặt trên cửa xe, nghiêng người nhìn Diệp Thu Đồng sắp rũ đầu chấm đất, trào phúng hỏi: “Cậu xem tôi như người công cụ?”
Diệp Thu Đồng sợ tới mức không dám thở, hoảng loạn đáp: “Tôi không có ý đó ạ……”
Tần Dịch không muốn nghe cậu nói chuyện, tiếp tục chất vấn cậu: “Hy vọng về sau có thể tiếp xúc với sự vụ của công ty nhiều hơn?”
“Không muốn liên quan đến chuyện cá nhân của tôi?”
“Không muốn người khác nghĩ rằng cậu là dựa mặt để tấn chức?”
Mỗi một câu Tần Dịch nói ra, Diệp Thu Đồng liền cúi đầu càng thấp, đến cuối cùng gần như là cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Tần Dịch khẽ giật khóe môi, nói: “Thật đúng là một kẻ kiêu ngạo, làm người khác phải lau mắt mà nhìn.”
Nói xong, hắn liền ngồi vào xe, mắt thấy xe muốn đi, Diệp Thu Đồng giãy giụa một giây cuối cùng, tuyệt vọng ngẩng đầu, nói: “Tần tổng, ngài đưa quần áo cho tôi đi ạ, tôi sẽ giặt sạch giúp ngài, hoặc là bồi thường cho ngài.”
Tần Dịch nhìn cậu giống như đang nhìn kẻ ngốc, thu tay, ‘phanh’ một tiếng, cửa xe đóng lại, chiếc xe ở trước mặt Diệp Thu Đồng nghênh ngang mà đi.
Lần này ngay cả rác rưởi cũng không chịu ném cho cậu, Diệp Thu Đồng tuyệt vọng mà nhìn theo khói xe, nghẹn ngào.
Hoàng Thượng, nghe thần thiếp…… không đúng, nghe vi thần giải thích.
Nhưng Hoàng Thượng không nghe thấy lời cậu nói, Diệp Thu Đồng chỉ có thể thất hồn lạc phách mà một mình gọi xe trở lại khách sạn.
Cậu mất ngủ cả đêm, cũng hiểu được tại sao Tần Dịch tức giận.
Một người tự phụ như hắn lại bị cậu xem như người công cụ để lợi dụng, hắn có thể không bực bội sao.
Ở trong lòng Diệp Thu Đồng, Tần Dịch tương lai là sẽ cưới tiểu thư vòng quanh trái đất, sao có thể ở bên cậu được.
Diệp Thu Đồng yên lặng rơi lệ, vất vả lắm mới được hoãn hình phạt, bây giờ lại bị cậu bóp tắt.
Có khi nào vừa trở lại S thành, chờ đợi cậu chính là một bức thư thông báo sa thải hay không đây.
Diệp Thu Đồng mang theo tâm tình lo sợ bất an bước lên máy bay, đương nhiên lần này không có đãi ngộ ngồi khoang doanh nhân, mà là ngồi ở ngồi khoang phổ thông.
Dọc theo đường đi, Tần Dịch cũng không ‘lật thẻ bài’ của Diệp Thu Đồng mà là bảo trợ lý khác hỗ trợ hắn, đồng sự không biết đã xảy ra chuyện gì, còn chúc mừng Diệp Thu Đồng: “Tần tổng không tìm cậu, cậu cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
Diệp Thu Đồng: Sống không còn gì luyến tiếc.jpg
Máy bay nhanh chóng đáp xuống S thành, Tần Dịch cho những nhân viên đi cùng nửa nghỉ ngày, ngày mai lại đến công ty.
Diệp Thu Đồng đang định muốn tăng ca để tỏ lòng trung thành, nhưng thật sự là quá mỏi mệt, không chống cự lại cám dỗ được về nhà.
Lại nói, đi công tác không quá một tuần, nhưng Diệp Thu Đồng lại cảm thấy như đã qua mấy đời.
Cậu thu dọn hành lý xong, bỏ quần áo dơ vào máy giặt, đột nhiên nhìn thấy một chiếc áo khoác màu đen bên trong va li, Diệp Thu Đồng sửng sốt.
Cậu cầm lấy áo khoác, vải dệt phẳng phiu lại mềm mại, phía trên còn tàn lưu mùi hương nhàn nhạt.
Diệp Thu Đồng nhớ lại dáng vẻ Tần Dịch mặc chiếc áo khoác này, không thể không thừa nhận tổng tài cực kỳ phong độ, vừa cao to vừa đẹp trai, mặc nó vào liền hiện ra khí chất đại ca xã hội đen, tiếc là không thể nhìn thấy được nữa.
Cậu thở dài, chuẩn bị mang chiếc áo khoác này đi giặt khô, sau đó đặt nó chung một chỗ với bộ quần áo lần trước, về sau truyền lại cho con cháu coi như đồ gia truyền vậy.
Cậu nghĩ đến bộ lễ phục mà Tần Dịch mặc lúc đi tham gia yến hội, cậu đã chạm vào nó, với thói ở sạch kia, tổng tài chắc chắn sẽ không cần nó nữa, nhưng sao lại không đưa cho cậu chứ.
Diệp Thu Đồng dọn dẹp xong lại đi vào phòng tắm tắm rửa một phen, sau đó nằm lên giường, vươn cánh tay, vớt lấy búp bê Tần tổng ở bên cạnh lại đây.
Hình như có chút xám xịt rồi, Diệp Thu Đồng vội vàng ngồi dậy, cầm con búp bên đi ra ban công vỗ vỗ đánh đánh, vừa vỗ sạch bụi bặm vừa lầm bầm: “Anh là thích sạch sẽ nhất, không thể nhìn thấy chút dơ bẩn nào được.”
Vỗ bụi xong, cậu nhéo cơ thể béo ú của con búp bê, nhìn ảnh chụp của tổng tài trên đầu nó, thấp giọng hỏi: “Nhiều ngày không gặp rồi, anh có nhớ tôi không.”
Búp bê đương nhiên sẽ không trả lời, Diệp Thu Đồng ôm lấy búp bê, bắt đầu phát sầu: “Ngày mai tới công ty lại gặp mặt anh, phải làm sao bây giờ đây.”
Lần trước Diệp Thu Đồng trộm mắng sau lưng tổng tài bị bắt gặp tại trận, Tần Dịch ngó lơ cậu mấy ngày, lần này Diệp Thu Đồng đi sớm đến công ty, đầu tiên là thu dọn trong ngoài một lần, bảo đảm sạch sẽ ngăn nắp, sau đó yên tĩnh chờ tổng tài đi làm.
Tần Dịch vẫn đúng giờ bước vào công ty, vừa bước vào cánh cửa kính liền nhìn thấy ánh mắt Diệp Thu Đồng sáng lên.
“Tần tổng, buổi sáng tốt lành.” Diệp Thu Đồng đứng lên, tất cung tất kính mà chào.
Tần Dịch không để ý đến, chỉ là nói: “Lát nữa mở cuộc họp, chuẩn bị một chút.”
Diệp Thu Đồng nghe thấy hắn đáp lại, cảm động muốn khóc, lớn tiếng nói: “Vâng, Tần tổng.”
Tần Dịch khẽ nhíu mày, ghét bỏ mà nện bước nhanh hơn, đi vào văn phòng.
Diệp Thu Đồng tạm thở phào, dựa theo yêu cầu của Tần Dịch chuẩn bị phòng họp.
Cuộc họp đầu tiên sau khi tổng tài trở về S thành, chủ đề vẫn xoay quanh về nhập khẩu nguyên vật liệu cùng với hướng đi của Thời Hâm, nhân tiện đưa ra kế hoạch cho năm sau.
“Ô tô Tốc Tường tuyên bố bọn họ muốn sản xuất ô tô sử dụng năng lượng mới, chắc chắn sẽ quyết định hợp tác với nhà máy pin, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta vào năm sau chính là giành được hạng mục này.”
Tần Dịch đưa ra nhiệm vụ cho các vị quản lý cấp cao đang ngồi ở đây.
Có người nói: “Quy mô thị trường của chúng ta là đứng đầu cả nước, danh tiếng cũng tốt, Tốc Tường không có khả năng không hợp tác với chúng ta.”
Tần Dịch nhìn người nọ nói: “Nước ngoài thì sao? Anh có thể bảo đảm người khác sẽ không nhúng tay vào?” Hắn nghiêm túc nói: “Tôi có dự cảm, sẽ có người cản trở giữa đường, cho dù là chuyện gì cũng phải tập trung vào chiến lược, không thể khinh địch.”
Dù có nghĩ thế nào, nhưng mặt ngoài họ đều đồng ý.
Diệp Thu Đồng có thể thấu hiểu suy nghĩ của mấy vị quản lý cấp cao, hiện tại đã gần cuối năm, nào là kiểm tra hạng mục đang lúc tiến hành, nào là hoàn thành hạng mục kết toán, mỗi người đều vội đến sứt đầu mẻ trán, ai đâu có thời gian đi suy nghĩ đến kế hoạch sang năm.
Tần Dịch cũng biết chuyện này, cho nên cũng chỉ đốc xúc vài câu, nét mặt lại nghiêm trọng khó hiểu.
Diệp Thu Đồng thần kỳ phát hiện, cậu nghe hiểu được nội dung của buổi hội nghị lần này, những vấn đề khó hiểu trước kia, hiện tại trở nên rõ ràng.
Chính cậu cảm nhận được bản thân có tiến bộ, hoá ra đi công tác lại hữu dụng đến thế, Diệp Thu Đồng lòng thầm vui vẻ.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tần Dịch trở lại văn phòng, Diệp Thu Đồng pha cho hắn một lý trà, đưa tới tay hắn.
Nhiệt khí lượn lờ ngăn cách giữa hai người, Diệp Thu Đồng thấp giọng dò hỏi: “Tần tổng, còn chuyện gì nữa không ạ?”
Tần Dịch uống một ngụm trà, nâng mắt nhìn cậu, nói: “Có.”
Tần Dịch buông chén trà, ngồi trên ghế dựa, nhìn sâu vào Diệp Thu Đồng, bình tĩnh nói: “Chúng ta tính sổ đi.”
Diệp Thu Đồng: “……”
“Là chính cậu nói muốn tiếp xúc với sự vụ của công ty nhiều hơn, phải không?”
Diệp Thu Đồng chỉ có thể gật đầu.
Tần Dịch nhìn thẳng vào Diệp Thu Đồng, nét mặt không có ý cười, bình đạm nói: “Cậu đến đây đã gần nửa năm, trước tiên tổng kết công việc của cậu, trước giờ tan tầm giao cho tôi nhìn xem.”
Diệp Thu Đồng thoáng sửng sốt, hỏi: “Hôm nay ạ?”
Tần Dịch không vui mà nheo mắt lại: “Đến bây giờ cậu vẫn không hiểu, cấp trên giao cho nhiệm vụ, cậu có quyền để cò kè mặc cả sao?”
“Tôi hiểu rồi Tần tổng, tôi sẽ đi làm ngay.” Diệp Thu Đồng rũ mắt.
Diệp Thu Đồng bước ra văn phòng, tự cổ vũ cho chính mình, lập tức vùi đầu vào công việc.
Làm tổng kết thật ra cũng không khó, vấn đề là thời gian yêu cầu quá gấp, Diệp Thu Đồng không thể trễ nãi công việc hằng ngày của mình, mà tổng tài lại mới từ nơi khác trở về, người đến thăm đặc biệt nhiều, Diệp Thu Đồng cần phải tiếp đãi, nào còn thời gian để làm tổng kết.
Diệp Thu Đồng dù có rảnh tay cũng không nghỉ ngơi một giây, rốt cuộc ở trước giờ tan tầm làm xong một phần tổng kết công việc, giao đến tay Tần Dịch.
Tần Dịch chỉ là nhìn lướt qua, sau đó trực tiếp ném bảng tổng kết vào người cậu, nói: “Cái gì đây, so với chỗ văn kiện mà Sa Mạn Toa chuyển giao cho cậu có gì khác nhau sao?”
Diệp Thu Đồng vừa định giải thích, Tần Dịch liền nói: “Làm lại, sáng mai giao cho tôi.”
Nghĩa là tối nay phải tăng ca.
Diệp Thu Đồng khẽ nhấp môi, không dám phản đối: “Vâng, Tần tổng.”
Sáng hôm sau, Diệp Thu Đồng đi tìm Tần Dịch, lần này Tần Dịch nhìn ba giây, không nói nhiều: “Làm lại.”
Diệp Thu Đồng vẫn là không nói hai lời: “Vâng, Tần tổng.”
Lần thứ ba nộp lên, Tần Dịch rốt cuộc thông qua, nhưng vẫn còn công việc tiếp theo đang chờ Diệp Thu Đồng, Tần Dịch đưa một chồng văn kiện cao ngất cho Diệp Thu Đồng: “Đem danh sách năm nay văn phòng tổng tài tiếp đãi người nào, hạng mục nào đã được tiến hành tổng kết lại toàn bộ cho tôi.”
Diệp Thu Đồng sửng sốt, lần này không thể không nói: “Đây không phải là chuyện của một mình tôi, tôi không có quyền để bảo những đồng nghiệp khác giao ra số liệu của bọn họ được, công việc thống kê tính chất bộ môn bình thường là do anh Lâm làm ạ.”
Văn phòng tổng tài là một đoàn thể gồm mười mấy nhân viên, anh Lâm chính là chủ nhiệm văn phòng, bình thường phụ trách dẫn dắt và phân phát nhiệm vụ.
Tần Dịch bảo Diệp Thu Đồng làm nội dung tổng kết nghiệp vụ của toàn bộ văn phòng, thế chẳng phải là vượt chức sao, anh Lâm chắc chắn sẽ không vui.
Tần Dịch nhìn Diệp Thu Đồng, gương mặt không mang ý cười: “Sao đến bây giờ vẫn còn cò kè mặc cả?”
“Tôi không phải đang cò kè mặc cả, Tần tổng, chỉ là như vậy không thích hợp.” Diệp Thu Đồng có chút bức thiết.
Tần Dịch nói: “Thích hợp hay không là do tôi quyết định, tôi phát hiện cậu đặc biệt thích nghi ngờ tôi đấy.”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, trong giọng nói cũng chẳng có độ ấm: “Không phải tôi không tham khảo ý kiến của cấp dưới, nhưng cậu cảm thấy cậu đạt được trình độ đấy sao? Ý kiến của cậu đáng để tôi lãng phí thời gian sao?”
Diệp Thu Đồng đứng bên trong văn phòng rộng mở, rũ đầu, thấp giọng trả lời: “Không ạ.”
Trình độ của cậu không tới, cho nên mặc dù hiện tại không thể hiểu được ý định của tổng tài, cậu vẫn phải vô điều kiện mà tuân theo.
Đây là Diệp Thu Đồng tự mình yêu cầu, yêu cầu Tần Dịch rèn luyện cậu nhiều hơn về sự vụ của công ty.
Cậu bắt đầu hoài niệm ngày tháng ở N thành.
Đi theo Tô Lâm Á làm cậu thấy nghẹn khuất, nhưng Tần Dịch sẽ động viên cậu, mời cậu ăn cơm, mua quần áo cho cậu.
Bởi vì, cho dù là Tô Lâm Á hay là sinh nhật của Chu tiên sinh, nếu là chuyện có liên quan đến việc tư của Tần Dịch, Diệp Thu Đồng bị ủy khuất thì Tần Dịch sẽ đền bù.
Nhưng vừa đến công ty, việc công xử theo phép công, mỗi một vị lãnh đạo có cách thức quản lý của riêng mình, cách thức của Tần Dịch chính là thiết huyết vô tình.
Bất kỳ nhân viên nào hắn cũng đều đối xử như vậy, không phải chỉ nhằm vào Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng hiểu rõ điểm này, hơi hơi khom lưng, nói: “Tôi sẽ làm ngay ạ.”
Tần Dịch vẫy vẫy tay, đuổi cậu: “Đi đi.”
Diệp Thu Đồng xoay người chuẩn bị đi ra văn phòng, đi đến cửa thì dừng lại, quay đầu lại nhìn Tần Dịch.
Tần Dịch nhướng mày, hỏi: “Còn thắc mắc gì?”
Diệp Thu Đồng ngẩn người, lắc đầu, sau đó đi ra ngoài.
Thật ra cậu muốn hỏi, tổng tài thật sự chỉ là đang mài giũa cậu, mà không hề có ý trả thù riêng sao?
Như Diệp Thu Đồng đã đoán trước, lúc cậu đến tìm những trợ lý khác để lấy tư liệu của cả năm, rất nhiều người không quá phối hợp, đặc biệt là anh Lâm, chẳng khác nào thấy giặc tới, trực tiếp hỏi Diệp Thu Đồng: “Có phải Tần tổng bất mãn gì về tôi không? Muốn để cậu tiếp nhận công việc của tôi sao?”
Diệp Thu Đồng bất đắc dĩ nói với hắn: “Tần tổng không có bất mãn gì về anh cả, là bất mãn về tôi thôi.”
Mặc kệ Diệp Thu Đồng có giải thích thế nào, công việc vẫn tiến triển rất chậm, cũng may lần này Tần Dịch có gia hạn thời gian cho cậu, chỉ là đến cuối năm công việc vốn đã nhiều, mỗi ngày phải tăng ca làm thêm giờ để hoàn thành nhiệm vụ, cậu càng vội đến hai chân không chạm đất.
Mỗi lần về nhà đều đã khuya, nằm trên giường không muốn nhúc nhích, Diệp Thu Đồng cảm thấy bản thân chẳng khác nào con cá mặn đang hong gió, gần như khô quắt lại, không còn chút hơi nước.
Diệp Thu Đồng uể oải chộp lấy búp bê Tần tổng, chỉ vào cái mũi Tần Dịch: “Đặt cho anh cái tên, Lỗ Kim huynh.”
Lòng còn nhỏ hơn cả lỗ kim, tên gọi tắt là Lỗ Kim.
Lần trước cậu mắng Tần Dịch sau lưng lại bị hắn nghe thấy, Tần Dịch hung hăng lăn lộn cậu một hồi, lần này cậu đem Tần Dịch như người công cụ mà khoe khoang trước mặt đôi cẩu nam nam, Tần Dịch lại không vui.
Diệp Thu Đồng cảm thấy, tổng tài thật sự là muốn bồi dưỡng cậu, nhưng đồng thời lại nuốt không trôi chuyện này, vì thế công tư lẫn lộn, bắt đầu hung ác trả đũa cậu.
“Tôi kiêu ngạo đấy, tôi sẽ không khuất phục đâu!” Diệp Thu Đồng tự cổ vũ cho chính mình, mí mắt lại như nặng ngàn cân, làm sao cũng không mở ra được.
Ngay lúc cậu mơ màng sắp ngủ, điện thoại lại vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn, cậu sợ là chuyện công việc, giãy giụa ngồi dậy, mở màn hình ra nhìn.
Là Ngô Nhược Dao.
Lúc Diệp Thu Đồng vừa trở về S thành, Ngô Nhược Dao cũng có liên lạc với cậu, nhưng vì Diệp Thu Đồng bận quá, hai người chưa nói được vài câu liền cúp máy, hôm nay đã muộn thế này, Ngô Nhược Dao lại đột nhiên tìm cậu, không biết là có chuyện gì.
Diệp Thu Đồng không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hoàn toàn tỉnh táo.
Ngô Nhược Dao gửi tới một đoạn lịch sử tin nhắn, là Nhan Phái nói xấu sau lưng.
“Thật ra tới N thành tôi còn gặp được một chuyện, tôi nhìn thấy người yêu cũ của thầy Tạ.” “Tôi không có việc gì, mọi người cũng không cần an ủi tôi đâu, người trưởng thành mà, trước khi gặp được chân mệnh thiên tử đều sẽ trả qua vài mối tình sai lầm, cho nên tôi cũng không để ý chuyện thầy Tạ trước đó có quen ai hay không.” “Lại nói, cậu người yêu cũ kia lớn lên đúng là đẹp thật, cho dù là nam thì cũng được gọi là mỹ nhân. Đáng tiếc, mỹ nhân yêu cầu quá cao, chướng mắt người dốc lòng vì học thuật như thầy Tạ của chúng ta, chọnnhảy vào vòng tay của ông chủ lớn.” “Lúc chúng tôi nhìn thấy cậu ta còn bị giật mình, cậu ta đang ôm chặt ông chủ kia, còn mắng chúng tôi nữa, tôi là buồn thay cho thầy Tạ, thầy Tạ thì không so đo với cậu ta nênkéo tay tôi vội vã bỏ đi rồi.” Cho dù Diệp Thu Đồng có buồn ngủ thì cũng bị tức tới tỉnh.
Thật đúng là bạch liên hoa, bẻ cong sự thật rồi còn muốn ném chậu phân lên đầu cậu.
Chính mình rõ ràng là tiểu tam, nhưng lời trong lời ngoài lại nói thành cậu chê nghèo yêu giàu mà vứt bỏ Tạ Phi Triết.
Còn ba chữ ‘ông chủ lớn’ này nữa, vận dụng cũng tuyệt thật đấy, làm người ta lập tức não bổ ra hình tượng một ông chú trung niên bụng phệ trọc đầu, là muốn tạt thêm một chậu nước bẩn đây mà.
Diệp Thu Đồng tức giận đến thất khiếu bốc khói, cố tình Ngô Nhược Dao còn cẩn thận hỏi lại một câu: “Cậu ta nói không phải thật đấy chứ?”
Diệp Thu Đồng cắn răng đánh chữ: “Đương nhiên là không phải!”
Cậu lại nghĩ nghĩ, đem chuyện Tạ Phi Triết ngoại tình với Nhan Phái nói cho Ngô Nhược Dao.
Dù sao mất mặt cũng đỡ hơn bị người khác vu hãm.
Ngô Nhược Dao nghe mà trợn mắt há hốc mồm, không dám tin: “Điên rồi đi, có cậu rồi mà còn muốn ngoại tình? Có bị mù không vậy? Còn Nhan Phái nữa…… gia thế của cậu ta không tệ mà, tại sao lại phải làm tiểu tam.”
Tuy Ngô Nhược Dao không ưa tính tình của Nhan Phái, nhưng cũng biết cậu ta là công tử nhà giàu, có chút nghi ngờ cậu ta không lý nào lại làm thế.
Diệp Thu Đồng còn đang nổi nóng, hỏi lại: “Cậu tin tớ hay là tin cậu ta.”
Ngô Nhược Dao vội vàng tỏ lòng trung thành: “Đương nhiên là tin cậu, nhưng Nhan Phái nói ông chủ lớn là chuyện thế nào?”
Diệp Thu Đồng nhớ tới cái mặt thúi của Tần Dịch, nếu lại làm tổng tài liên lụy vào chuyện này, tổng tài thế nào cũng phải giết cậu, nhưng cậu đã khoe ra trước mặt Nhan Phái rồi, nếu như nói cho Ngô Nhược Dao sự thật, lỡ như lại bị Nhan Phái biết thì làm sao bây giờ.
Cậu chỉ có thể hàm hồ trả lời: “Không có gì, cậu ta bịa chuyện hết đấy.”
Ngô Nhược Dao liền trịnh trọng nói: “Nếu đã vậy, cậu càng phải nhanh nhanh đi tìm một anh cao phú soái mà yêu đương đi, hung hăng vả mặt đôi cẩu nam nam kia.”
Diệp Thu Đồng nghĩ, cậu ‘mượn’ tổng tài tới đánh mặt Nhan Phái, ai ngờ da mặt Nhan Phái lại dày như vậy, còn dám lật ngược phải trái như thế nữa chứ.
Tâm tình cậu không tốt, liền nói với Ngô Nhược Dao ngủ ngon.
Diệp Thu Đồng mất ngủ cả đêm, suy nghĩ tại sao mình lại xui xẻo như vậy, lần đầu tiên yêu đương lại gặp phải loại người như Tạ Phi Triết, còn kéo theo một tiểu tam bạch liên hoa ác độc tới làm cậu buồn nôn.
Hôm sau, cậu vội vã chạy tới công ty, giành giật từng giây đi xử lí nhiệm vụ Tần Dịch giao cho cậu, không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.
Quả nhiên, làm việc vẫn tốt hơn, vừa bận rộn liền quên hết tất cả.
Diệp Thu Đồng nhớ tới lời Ngô Nhược Dao nói, đi đâu để tìm cái gì cao phú soái chứ, cậu bận đến cả chó chả thèm ngó nữa.
Hôm nay Tần Dịch đi ra ngoài, Diệp Thu Đồng ở lại công ty, vẫn luôn bận rộn với công việc của mình. Phần báo cáo mà Tần Dịch yêu cầu đã sắp hoàn thành, chỉ cần chỉnh sửa thêm lần cuối, Diệp Thu Đồng muốn làm xong luôn một lượt.
Cậu ngồi mãi trước bàn làm việc từ sáng đến tối, một vị đồng nghiệp tăng ca cuối cùng sắp rời đi, nhìn thấy Diệp Thu Đồng liền hỏi: “Thư ký Diệp, cậu vẫn chưa về sao?”
Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, cười tủm tỉm đáp lại: “Cũng sắp xong rồi, tôi chờ một lát nữa lại đi.”
Vị đồng nghiệp kia chỉ có thể nói: “Đừng vất vả quá, tạm biệt nhé.”
Diệp Thu Đồng cùng đồng nghiệp chào tạm biệt, vươn tay xoa xoa cổ của mình.
Tối qua cậu không được ngủ ngon, đến bây giờ đã thấy hoa cả mắt, nhưng báo cáo chỉ còn chút nữa là xong rồi, nếu chờ đến sáng mai cậu lại thấy không cam lòng.
Nghĩ đến sáng mai là có thể giao ra thành quả vất vả mấy ngày nay cho Tần Dịch, Diệp Thu Đồng liền tràn ngập ý chí chiến đấu.
Yêu đương là cái gì, cẩu nam nam thì lại là cái gì, Diệp Thu Đồng tuyên bố, giờ này phút này, công việc mới là chân ái của cậu.
Cậu lại lần nữa cong lưng, nhìn chằm chằm máy tính bắt đầu làm việc.
Nếu như muộn quá, cậu liền qua đêm ở công ty vậy, cũng không phải là cậu chưa từng ngủ lại công ty.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thu Đồng chợt sửng sốt.
Lần trước ở công ty qua đêm, là đợt sau khi chia tay Tạ Phi Triết cậu uống rượu say ngã xuống trước mặt Tần Dịch, Tần Dịch có lòng tốt, để cậu ngủ lại phòng nghỉ trong văn phòng tổng tài.
Lại nói, lúc đấy cậu say đến bất tỉnh nhân sự, sao lại đi vào phòng nghỉ được nhỉ?
Tần Dịch có thói ở sạch, chắc chắn là sẽ không chạm vào cậu, có thể là gọi vệ sĩ lên đỡ cậu chăng.
Diệp Thu Đồng não bổ cảnh tượng chính mình bị mấy anh trai vạm vỡ nâng vào phòng nghỉ, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Hình ảnh mất mặt như thế bị tổng tài một năm một mười nhớ rõ trong đầu, trách sao tổng tài cứ ghét bỏ cậu mãi.
Diệp Thu Đồng thở ra một hơi, vứt mấy chuyện này ra sau đầu, tiếp tục phấn đấu với báo cáo của cậu.
Hôm nay, Tần Dịch ra ngoài làm việc có mang theo Hứa Mục, hiện tại màn đêm buông xuống, cơm cũng đã ăn, người cũng đã gặp, ngôi sao trên bầu trời đêm mơ hồ lấp lánh, nhắc nhở mọi người đêm đã khuya.
Tần Dịch không vội trở về, mà là ngồi trên xe nghỉ ngơi.
Cửa xe chưa đóng lại, Hứa Mục đứng ở một bên nói chuyện với tổng tài, cách đó không xa là vệ sĩ đang vây quanh một vòng nên cũng khá an toàn.
Cả ngày chiến đấu với chuyện làm ăn, có nhiệt huyết cũng có mỏi mệt, Hứa Mục rất muốn châm một điếu thuốc, nhưng có Tần Dịch ở bên cạnh, hắn chỉ có thể nhịn: “Có lẽ cậu nghĩ nhiều quá rồi, Tốc Tường không có lý do không lựa chọn chúng ta, cho dù là Uông Đức Thành cản đường giữa chừng thì cũng chả làm được gì, ông ta làm cục sạc thì có thể nhấc lên được sóng gió gì.”
Tần Dịch ngồi nghiêng ở ghế sau, hai chân giãn ra để ở bên cạnh cửa xe, tư thái nhàn tản mà lười biếng, ngữ điệu lại lạnh lẽo: “Anh không hiểu, tôi là có dự cảm.”
Hứa Mục kinh ngạc: “Bàn bạc làm ăn cũng bàn luôn huyền học sao?”
Tần Dịch xua xua tay, ý bảo không muốn nói chuyện này, Hứa Mục thay đổi đề tài: “Được, vậy nói tới cậu thư ký giữ nhà đi.”
Nói tới chuyện này, Hứa Mục hiếm khi lại tận tình khuyên bảo: “Người ta vừa mới tốt nghiệp được hai năm, cậu liền đòi hỏi người ta linh hoạt nhanh nhẹn, cái gì cũng biết làm sao? Tôi làm trợ lý nhiều năm như vậy, có lúc còn không hiểu cậu muốn làm gì đâu. Cậu cũng đừng nóng vội quá, coi phí thời gian của người ta, mặt cũng gầy đi một vòng.”
Tần Dịch lạnh lùng nhìn hắn, cảnh cáo: “Chú ý lời anh nói đấy.”
Hứa Mục gật gật đầu, nói: “Được, tôi chỉ là muốn biểu đạt là buông tha cho thư ký Diệp đi, để người ta nghỉ ngơi một chút.”
Tần Dịch không hé răng.
Hứa Mục kỳ quái: “Sao cậu cứ thích bắt nạt thư ký Diệp thế?”
Tần Dịch liếc hắn: “Tôi bắt nạt cậu ta khi nào?”
“Như thế mà còn không gọi là bắt nạt sao?” Hứa Mục bày ra tư thế giảng giải đạo lý, bắt đầu đếm từng chuyện một với Tần Dịch: “Có phải yêu cầu cao với thư ký Diệp không? Có phải hay bắt thư ký Diệp làm lại không? Có phải hay bắt người ta tăng ca không? Sợ là bây giờ người ta còn ở lại công ty đấy.”
Tần Dịch bình tĩnh đáp lại: “Đó là vì tốt cho cậu ta.”
Hứa Mục suýt thì trợn trắng mắt: “Coi chừng người ta bỏ việc không làm nữa đấy.”
Một lát sau, hắn như ý thức được cái gì, hỏi Tần Dịch: “Cậu là học sinh tiểu học đấy à?”
Tần Dịch khó hiểu, ngẩng đầu lên.
Hứa Mục giải thích: “Chỉ có học sinh tiểu học mới kéo bím tóc của bạn học nữ thôi.”
Tần Dịch: “?”
Tuy rằng không hiểu kéo bím tóc của bạn học nữ thì có liên quan gì đến việc bắt nạt Diệp Thu Đồng, nhưng rõ ràng cũng không phải là lời gì hay, Tần Dịch lộ vẻ mặt như sương lạnh, đóng cửa xe lại ngay trước mặt Hứa Mục, bảo tài xế lái xe.
Hứa Mục bị bỏ lại phía sau, chỉ còn một mình hắn đứng đó, nhưng cũng không giận không bực, chỉ là nhỏ giọng nói thầm: “Thật là khó hầu hạ.”
Thật đúng là làm khó thư ký Diệp.
Tần Dịch ngồi trên xe, yên lặng dựa lên lưng ghế, ngoài cửa sổ xe, cảnh đêm của đô thị phồn hoa không ngừng lui về phía sau, nét mặt hắn trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì.
Tài xế theo thường lệ hỏi tổng tài hướng đi kế tiếp khi đến giao lộ, Tần Dịch thoáng khựng lại, nói: “Đi công ty.”
Chỉ bởi vì một câu nói của Hứa Mục “
Sợlà bây giờ người ta còn ở lại công ty đấy” kia.
Tần Dịch nhéo nhéo giữa mày, chợt cảm thấy nôn nóng.
Cảm giác nôn nóng này khó mà giải thích được, giống như Hứa Mục đã nói, một hai phải bắt nạt người nào đó mới có thể bình ổn được.
Hắn buông tay, nửa rũ mắt, ánh đèn đường rơi vào tầm mắt của hắn, sáng tối đan chéo, tựa như mạch nước ngầm mãnh liệt.
Nửa tiếng sau, tài xế ngừng xe trước cao ốc Khoa Học Kỹ Thuật Thời Duệ, Tần Dịch lại không vội xuống xe.
Hắn ngồi ở trong xe một lúc rồi mới bước xuống xe.
Mắt thấy đã gần 12 giờ, toàn bộ cao ốc tuy chưa hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhưng cũng đã hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Dịch chậm rãi đi thang máy lên lầu.
Tình cảnh này, giống như đã từng quen biết.
Hôm đó, hắn cũng là đạp ánh trăng đi vào công ty, kết quả ở phía sau bàn ‘thu hoạch’ được một cậu thư ký say bét nhè.
Lần này, hắn đi lên tầng lầu văn phòng, không tối tăm như lần trước, bên văn phòng tổng tài vẫn còn ánh sáng.
Tần Dịch đi từng bước một đến gần.
Đèn ngoài hành lang đã tắt, chỉ còn trản đèn trên bàn thư ký vẫn còn sáng lên, tản ra ánh sáng không tính nhu hòa, chiếu sáng một khoảnh lớn.
Dưới khoảng sáng đó, Diệp Thu Đồng ghé vào trên bàn, mắt nhắm lại, hiển nhiên là ngủ rồi.
Tần Dịch dự đoán được Diệp Thu Đồng sẽ ở lại, nhưng không nghĩ tới cậu đã ngủ rồi, đứng cách cửa kính nhìn một hồi, xác định cậu đã ngủ say, hoàn toàn không có ý tỉnh lại, hắn mới mở cửa bước vào.
Hắn đứng lại trước bàn làm việc của Diệp Thu Đồng.
Từ đầu đến cuối, Tần Dịch đều không cố ý thả nhẹ bước chân, nhưng Diệp Thu Đồng vẫn không có phản ứng, xem ra là thật sự mệt mỏi.
Tần Dịch nâng bước chân, vòng ra sau bàn, Diệp Thu Đồng đang nắm con chuột trong tay.
Màn hình máy tính trước mặt Diệp Thu Đồng đã rời khỏi chế độ màn hình chờ, phía trên hiện ra một phần hồ sơ, trên hồ sơ rậm rạp là chữ, là phần báo cáo tổng kết mà Tần Dịch yêu cầu Diệp Thu Đồng hoàn thành.
Tần Dịch cúi đầu, nhìn người đang ghé vào trên bàn.
Diệp Thu Đồng gối đầu lên cánh tay, sườn mặt đè lên cánh tay của mình, ngủ ngon lành.
Mái tóc đen nhánh mềm mại rũ trên trán cậu, gần như che khuất đôi mắt cậu, đôi mắt linh động ngày thường kia đang nhắm lại, chỉ có hàng mi dài chậm rãi phập phồng theo từng đợt hít thở nhẹ nhàng, tựa như cánh bướm chớp động.
Tần Dịch nhìn làn da trắng nõn Diệp Thu Đồng một hồi, đột nhiên nhớ tới lời Hứa Mục nói.
Khuôn mặt nhỏ gầy một vòng.
Tần Dịch cẩn thận quan sát, hình như có gầy thật.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền nhanh chóng bị Tần Dịch ném ra khỏi đầu, đêm nay hắn bị lời nói của Hứa Mục ảnh hưởng quá nhiều.
Hứa Mục hay nói chuyện không lựa lời, không cần xem là thật.
Tần Dịch lẳng lặng thu hồi ánh mắt, đứng bên cạnh Diệp Thu Đồng một hồi.
Cậu thư ký ngủ say như vậy, đêm nay phỏng chừng cũng không tỉnh lại, tình huống này hắn đã gặp rồi, lần trước Diệp Thu Đồng say đổ xong cũng là như vậy.
Diệp Thu Đồng nằm sấp mà ngủ, trên người vẫn còn mặc tây trang, đêm đông thế này cũng không giữ ấm được nhiều.
Đến nửa đêm, điều hòa trung ương đã sớm ngừng chạy, nhiệt độ xung quanh giảm xuống, trong không khí mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Tần Dịch lại nhớ tới, Diệp Thu Đồng sợ lạnh.
Lại nhìn sang, người thanh niên cuộn tròn lại ghé vào trên bàn, trông có chút giống chú sóc sợ lạnh.
“Phiền toái.” Tần Dịch thấp giọng nói một câu.
Hắn bắt đầu nhớ lại lần trước chính mình đã làm thế nào, bước vào văn phòng, từ phòng nghỉ cầm ra một cái thảm nhung.
Cũng không phải là hắn muốn dùng thảm nhung để đắp cho Diệp Thu Đồng, mà là phủ thảm nhung lên cổ Diệp Thu Đồng, hai góc trên của thảm lướt qua bả vai Diệp Thu Đồng, hai góc dưới lại rũ xuống bên chân Diệp Thu Đồng.
Tần Dịch cách tấm thảm đẩy nhẹ người của Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng ngã ra sau, dựa vào lưng ghế, đè mặt thảm dưới lưng.
Lần này dễ làm, Tần Dịch dùng một tay túm hai góc trên của thảm, một cái tay khác lại túm hai góc dưới, trực tiếp xách Diệp Thu Đồng từ trên ghế lên.
Tần Dịch mặt không đổi sắc mà dùng sức, cất bước, chuẩn bị đóng gói cả thảm lẫn người đưa vào phòng nghỉ.
Lần trước cũng vậy, Tần Dịch cũng làm như thế rồi ném Diệp Thu Đồng lên giường trong phòng nghỉ.
Nhưng lần trước Diệp Thu Đồng là say gần như bất tỉnh, tất nhiên không biết gì, nhưng lần này cậu chỉ là ngủ say.
Vì thế trong lúc xóc nảy, Diệp Thu Đồng tỉnh lại, mơ màng phát hiện chính mình bị nhốt trong một tấm vải lớn, tấm vải này còn đang lung lay, làm cậu hoảng hốt nhớ lại hồi tiểu học chơi võng……
Sau đó, cậu lại phát hiện, chính mình giống như đang ngủ trên chiếc võng, cả người cuộn lại trong tấm vải, chỉ lộ ra đầu và chân.
Mà vật cố định miếng vải lại không phải dây thừng, mà là một đôi tay hữu lực.
Diệp Thu Đồng cảm giác bản thân chẳng khác con cá mặn trong túi nilon, hoảng sợ mà trợn trừng mắt, gian nan ngẩng cổ lên trong không trung, ánh mắt hướng lên trên, nhìn thấy gương mặt Tần Dịch.
***