Chương 95 Anh không tin
Editor Trúc Dạ Ngọc
============15/11/21=================
Dọc theo đường đi Đường Lê cũng không nói gì, tâm trạng buồn bực mà đạp thẳng đến cửa hàng kem kia lúc này mới dừng xe lại.
Giống như cũ, Đường Lê để Tề Diệp ở ngoài chờ, cô vào trong mua rồi ra.
Nhưng đợi đến khi cô mua xong trở về lại không thấy bóng dáng thiếu niên đâu nữa.
Đường Lê sửng sốt, theo bản năng nhìn qua xung quanh, thấy trên đường cũng không thấy bóng dáng anh.
Cũng chỉ có nơi đây mà thôi, cô vừa chân trước vào trong, không hiểu sao chân sau ra ngoài lại không thấy người đâu nữa.
Cô định đi xa hơn để đi tìm người, tuy nhiên hiên giờ đang là mùa hè, để lâu 2 que kem trên tay sẽ bị tan chảy ra hết.
Không bao lâu sau, cây kem vị dâu tây kia chảy xuống lòng bàn tay cô. Đường Lê nhíu nhíu mày, định cúi đầu nghiêng mặt liếm chút kem dính vào tay
Nhưng không đợi đến lượt cô hành động, một bóng ngườ đã rơi xuống trước mặt cô
"...... Em đang làm gì vậy? "
Người tới không phải ai khác, chính là Tề Diệp.
Thiếu niên vừa đi tới từ bên kia đường, anh nhìn động tác cô sắp làm, cổ họng anh trở nên căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng đình trệ trong chớp mắt.
Đường Lê nuốt kem đã tan trong miệng xuống, khi nghe được giọng của anh thì nhấc mắt nhìn qua. Đối diện với Tề Diệp đang đen hết mặt lại, không hiểu sao cô có chút chột dạ.
"Không phải tôi mới là người nên nói lời này sao, tôi đã nói anh chờ ở chỗ này mà, anh đã đi đâu mà lâu vậy, kem sẽ tan mất."
Cô vừa nói vừa đưa que kem dâu tây có vị hóa chất qua, tay vừa động, lại có một giọt chảy xuống ngón tay cô. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Tề Diệp duỗi tay khẽ nắm cổ tay cô, nâng nhẹ lên, phủ hai mảnh ấm áp lên.
Lúc chuẩn bị rời đi đầu lưỡi anh khẽ nhúc nhích, khẽ chạm xuống đầu ngón tay cô.
Đường Lê nuốt nuốt nước miếng, mặt đỏ ửng
"Mẹ kiếp, bây giờ vẫn đang ở bên ngoài, cmn anh có thể kiềm chế một chút được không."
Thiếu niên cũng biết mình làm như vậy là không tốt, nhưng không hiểu sao lúc anh đối mặt với Đường Lê cứ hành động như vậy, thân thể so với đầu óc còn động nhanh hơn.
Chờ đến khi phản ứng kịp thì anh đã hành động rồi.
"...... Tôi không phải em, tôi không thể chịu đựng được. "
Anh rầu rĩ nói như vậy, từ trong túi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch vệt ướt trên tay, sau đó mới tiếp nhận kem dâu tây kia.
Cây kem kia không lớn, anh đem chỗ sắp tan liếm một chút, lúc này mới ngước mắt nhìn qua.
"Em muốn ăn sao?"
"...... Không, tôi không thích ăn thứ này. "
Bên ngoài cửa hàng kem này có chỗ ngồi, bởi vì lúc đạp xe không dễ ăn, Đường Lê liền để cho anh ngồi ăn xong rồi mới đi.
Tề Diệp ăn rất điềm đạm, cho dù là uống sữa hay là ăn kem đều ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, nhiều lần Đường Lê nhìn thấy đều hận không thể đi qua giải quyết hộ anh vài ba miếng.
Biết Tề Diệp ăn chậm, cô cũng không thúc giục, cứ như vậy ôm cánh tay tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại trong chốc lát.
Thỉnh thoảng một trận gió nhẹ thổi tới, đem mái tóc Đường Lê sắp dài đến ngang vai bay phất lên, tóc mái cũng vậy.
Tề Diệp tuy rằng đang ăn kem, nhưng tầm mắt từ đầu đến cuối cũng không dời khỏi người Đường Lê một chút nào.
Không giống như cổ của các chàng trai khác, cổ của Đường Lê vừa trắng vừa dài vừa mảnh mai, giống như ngà voi, sờ cũng nhẵn nhụi ấm áp.
Nhưng phần lớn thời gian đều bị tóc che lấp, thoắt ẩn thoắt hiện, không có hoàn toàn lộ ra.
Ngoại trừ khi thi đấu lúc trước, cô quá nóng nên mượn dây cột tóc của một nữ sinh tùy tiện buộc lại.
Vừa rồi Tề Diệp không đi nơi khác, mà trực tiếp đi đến một cửa hàng trang sức đối diện.
Lần trước khi đến anh liền nhìn thấy, nhưng anh chưa từng nghĩ tới mình có thể có cơ hội mua dây cột tóc tặng cho cô.
"Đường Lê, vừa rồi tôi không đi lung tung, tôi đi cửa hàng trang sức đối diện."
Sau khi ăn cây kem trong tay xong, Tề Diệp giống như sợ dọa cô, nhẹ nhàng nói.
"Tôi mua cho em một sợi dây cột tóc, rất đáng yêu."
"Em có muốn xem không?"
Lông mi Đường Lê run rẩy, mở mắt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.
"Không phải anh vừa nói là mua cho tôi sao?"
Cô vừa nói vừa đưa tay ra.
"Mang tới đây đi."
Tề Diệp cong khóe môi, lấy sợi tóc đã mua ra nhẹ nhàng đặt ở lòng bàn tay cô.
Lúc mới bắt đầu anh cầm nó trên tay, Đường Lê mơ hồ có thể nhìn thấy sợi dây cột tóc là màu đỏ, đợi đến khi anh cầm buông ra, lúc này mới nhìn thấy phía trên còn có một quả dâu tây rơi xuống.
Nó bé bé như cái móng tay.
"...... Tề Diệp, anh coi tôi là một cô bé năm sáu tuổi, màu đỏ còn chưa tính lại còn dâu tây. Anh có ngây thơ quá không vậy? "
Đường Lê trong khoảng thời gian ngắn không biết Tề Diệp đang nghiêm túc hay là cố ý đùa giỡn cô.
Cô cầm sợi dây kia nhìn trong chốc lát, càng nhìn càng cảm thấy nó trái ngược hoàn toàn với hình tượng của mình.
"Không, tôi thực sự cảm thấy nó rất phù hợp với em. Làn da của em trắng, và tóc cũng đen, dùng màu sắc này buộc lên khẳng định nó đẹp. "
Thiếu niên vừa nói vừa lấy sợi dây từ trong tay cô đặt lên ngón tay, tay kia vuốt tóc cô lên.
"Dể tôi buộc giúp cho, nếu em cảm thấy không dễ nhìn thì thôi, được không?"
Giọng điệu của anh rất chắc nịch, giống như chắc chắn cô sẽ thích.
Đường Lê thấy anh rất có hứng thú, bộ dáng nóng lòng muốn thử, cũng không tiện từ chối anh.
Sau khi được cho phép, Tề Diệp nhẹ nhàng vuốt tóc cô lại với nhau.
Cầm sợi dây buộc ba vòng, cố ý đem quả dâu tây nhỏ kia gạt sang vị trí bên cạnh.
Tóc Đường Lê không dài, cũng chỉ có thể thắt nhéo một chút, không thể tránh khỏi vẫn có chút tóc vụn nhảy ra, sát lên cổ cô, chạm vào gò má cô.
Tề Diệp lấy tay nhéo nhéo quả dâu tây nhỏ kia, rũ mắt nhìn cổ Đường Lê trắng nõn, nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ muốn cúi người hôn xuống.
Anh nhẹ nhàng xoay người Đường Lê, ý bảo cô nhìn về phía cửa sổ thủy tinh trước cửa tiệm.
Đường Lê ngước mắt lên, nhìn thấy hình ảnh mình chiếu rọi trên cửa sổ thủy tinh.
Khi tóc được buộc lên, khuôn mặt của cô càng thêm thanh lệ nhu mỹ, môi đỏ răng trắng, mặt mày ôn hòa. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Hơn nữa thêm quả dâu tây nhỏ kia, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, cúi đầu đặt cằm lên vai Đường Lê.
"Thế nào, nó rất phù hợp với em, phải không?"
Đường Lê muốn phản bác, nhưng sự thật không thể hùng biện, cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh kia nửa ngày cũng không chọn ra được nó xấu ở đâu.
"Thật đúng là..."
"Thì ra khi tôi buộc tóc lên sẽ thành ra như vậy."
Tề Diệp bị lời này của cô chọc cười, anh thân mật dùng chóp mũi cọ cọ hai gò má cô.
"Không phải là thành ra như vậy, em vốn rất đẹp."
"Tôi nói lời nàyem đừng tức giận, có nhiều lần tôi đều cảm thấy em giống như một người con gái. tay vừa nhỏ vừa mềm, eo cũng đặc biệt nhỏ, hơn nữa..."
Anh tiến lại gần ngửi ngửi mùi hương trên người cô, giữa cánh mũi tất cả đều là mùi sữa hoa nhài.
"Trên người cũng thơm, so với con gái còn thơm hơn."
Tề Diệp nói lời này cũng không phải thừa nhận anh từng qua lại với người con gái khác, vì Trần Điềm Điềm ngồi cùng bàn với anh.
Cô ấy mỗi ngày đều sẽ bôi một ít kem lên tay, trên người cũng có chút mùi sữa cơ thể. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy không dễ chịu như của Đường Lê.
Ít nhất anh chưa từng ngửi được mùi thơm như vậy từ trên người các nam sinh khác.
Ngay cả lúc trước khi chơi bóng xong trên người cô cũng không có mùi mồ hôi, vừa thơm vừa ngọt, giống như một người con gái.
Đường Lê nghe lời này của anh thì há miệng, rất muốn nói anh không cảm thấy sai, nhưng lại lo lắng bị ooc.
Vì thế chỉ đành thở dài, tùy ý để đối phương ôm thân cận trong chốc lát.
"Anh dù có khen thế nào cũng vô dụng, sợi dây này nhiều lắm tôi chỉ có thể buộc ở nhà một chút, lúc ra ngoài thì đeo tay. Thời gian còn lại tôi sẽ không dùng, bị bọn họ nhìn thấy còn không chê cười chết tôi mới là lạ. "
Nhất là mấy tên luôn đối địch với cô, cười còn chưa tính, khẳng định còn có thể chụp ảnh đăng lên diễn đàn đăng lên công khai cười nhạo.
Vừa nghĩ đến khả năng này, Đường Lê liền hít thở không thông.
"Vậy được rồi..."
Tề Diệp có thể lý giải suy nghĩ của Đường Lê, dù sao cô cũng coi trọng mặt mũi, nhưng lý giải là một chuyện, anh vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Thật đáng tiếc, nó trông đẹp như vậy kia mà.
Anh không thể được tận mắt thấy nó mỗi ngày.
Nhưng mà nghĩ lại, lúc ở nhà cô cột tóc lên chỉ có anh có thể nhìn thấy, người ngoài không được thấy.
Nghĩ như vậy trong lòng anh cũng theo đó cân bằng không ít.
Đường Lê không biết trong đầu đối phương đang chuyển mấy ý nghĩ, tự mình dỗ dành mình.
Lúc này ở bên ngoài.
Cô vốn định lấy chiếc dây xuống, ánh mắt quét qua xung quanh, thấy trên đường cũng không có người.
Đường Lê quyết định bỏ đi ý nghĩ này.
Một mặt cảm thấy Tề Diệp vừa buộc lên cho mình mà đã lấy xuống liền thì cũng không tốt lắm, mặt khác cô cảm thấy...
Đường Lê ngước mắt lên, không dấu vết nhìn thoáng qua cửa sổ thủy tinh.
yo, nó cũng rất đẹp.
"Anh còn có muốn ăn hay là muốn mua gì nữa hay không, nếu không thì chúng ta trở về đi, bằng không qua muộn mẹ cậu sẽ lo lắng."
Tề Diệp lắc đầu, anh hôm nay sở dĩ đưa ra muốn tới nơi này cũng không phải vì ăn kem.
Anh chính là muốn mua sợi dây cột tóc cho cô.
Hiện tại mục đích đã được thực hiện, anh cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại.
Đường Lê vừa mới đứng dậy vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại trên người, đang chuẩn bị đạp xe tới về nhà.
Điện thoại di động đặt trong túi đột nhiên "ù" rung lên.
Cô cũng không nghĩ nhiều, thuận tay lấy điện thoại ra. Khi cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy "Ninh ca" phía trên là dòng chữ "Ninh ca", chợt hoảng sợ.
Đường Lê theo phản xạ có điều kiện nhìn quét qua chung quanh, thấy không có ai càng không có biển số quen thuộc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên thấy cô khẩn trương như vậy, ngạc nhiên nhìn lại.
Đường Lê hướng về phía anh làm dấu hiệu.
"Tề Diệp anh lát nữa đừng lên tiếng, là anh trai tôi gọi tới."
Đường Lê nói lời này xong liền đi về một góc khuất nào đó. Tề Diệp không đi theo, chỉ mím môi mỏng, nhìn thẳng vào phương hướng của cô.
Cô không quá chú ý đến vẻ mặt thiếu niên, thấy vị trí tương đối bí mật an toàn, lúc này mới nhấn nút nghe máy.
"Ninh ca, tìm em có chuyện gì sao?"
"Nếu hỏi chuyện học thêm thì anh yên tâm đi, em học rất tốt, lần này đừng nói là top 10 lớp, thứ nhất cũng không có vấn đề gì."
Người đàn ông bên kia điện thoại còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Đường Lê nói một tràng giang đại hải.
Anh dừng một chút, nhẫn nại nghe cô nói xong.
【trước tiên không đề cập đến chuyện này. Anh hỏi cô một câu, bây giờ cô đang ở đâu? 】
【không phải trường học của các cô đã tan lúc 5 giờ 30 rồi sao, bây giờ đã gần tám giờ rồi, sao cô còn ở bên ngoài đi lung tung? 】
"Không phải, em làm sao dám lung tung..."
Đường Lê vừa nói xong được nửa câu, chợt ý thức được cái gì. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
"Chờ một chút, làm sao anh biết em ở bên ngoài không về nhà?"
【anhvừa đến đại viện, vào phòng không thấy người đâu. 】
Anh giai nói đến đây giọng trầm xuống một phần, ngước mắt nhìn lướt qua nhà Tần Uyển.
Tề Diệp cũng chưa trở về.
【có phải cô đang ở cùng Tề Diệp không, hai người đi đâu vậy? 】
Đường Lê bên này còn chưa nói được mấy câu, đối phương cũng đã đoán được cô cùng Tề Diệp ở cùng một chỗ.
Cô nuốt nước miếng, có chút chột dạ giơ tay sờ sờ mũi.
"Có đi đâu đâu, bọn em chính là đến trường nam sinh bên cạnh chơi mấy ván game thư giãn thả lỏng. Anh yên tâm đi, bọn em sẽ không làm chuyện gì vi phạm kỷ luật. "
Ninh Đệ trầm mặc trong nháy mắt, có thể là cảm thấy gần đây Đường Lê có thể học tập mệt mỏi.
Cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để cho bọn họ nhanh chóng trở về, đừng la cà dọc đường.
Nghe được bên kia cúp điện thoại, Đường Lê lúc này mới vỗ vỗ ngực, nặng nề thở dài một hơi.
"Có chuyện gì vậy? Anh ấy đã nói gì làm em lo lắng như vậy? "
Tề Diệp thấy Đường Lê cúp điện thoại, lúc này mới đi tới nhẹ giọng hỏi.
"Cũng không phải chuyện to tát, chính là có thể bà ngoại tôi mấy ngày nay lo lắng tôi ở nhà một mình, để cho ca ca tôi tới đây. Bây giờ anh ấy vừa về nhà, thấy tôi không có ở đó, liền gọi điện thúc giục tôi trở về. "
Đôi mắt thiếu niên lóe lên, tầm mắt vô thức dừng lại trên chiếc xe đạp bên cạnh.
"...... Vậy hôm nay tôi có thể đi về cùng với em không? "
Bởi vì mối quan hệ của hai người bọn họ không thể công khai, hơn nữa bản thân Ninh Đệ cũng không thích Tề Diệp.
Ninh Đệ là ca ca của Đường Lê, anh không muốn xuất hiện ở trước mặt anh ấy làm cho anh thêm chán ghét.
"Tại sao không thể? Chúng ta cho dù không qua lại, tôi cũng không thể bỏ mặc anh lại một mình, anh nghĩ nhiều rồi. "
Đường Lê đẩy xe đạp tới, ý bảo anh nhanh chóng đi lên.
"Đến lúc đó anh chỉ cần giống như lúc trước là được, chúng ta giữ một chút khoảng cách, chắc cũng không phải vấn đề gì quá lớn. đừng lo. "
Khác với Đường Lê không thèm để ý, Tề Diệp muốn trở thành chuyện nhỏ cũng không được.
Không vì cái gì khác, nếu như những người khác còn tốt, nhưng nếu đối tượng là Ninh Đệ, Tề Diệp một chút nắm chắc cũng không có.
Lúc trước anh còn chưa ý thức được tình cảm của mình đối với Đường Lê, anh đã cảm giác rõ ràng người đàn ông này đang chán ghét anh.
Mới đầu Tề Diệp cũng rất ấm ức, cảm thấy mình còn chưa làm cái gì. Thế nhưng anh cũng dần dần hiểu được.
Người đàn ông này từ đầu đến cuối đều không nhắm vào một mình anh, anh ấy cũng vậy với Sở Bắc Thần.
Hoặc là chính xác hơn mà nói, bất kì ai chỉ cần đối với Đường Lê mang một chút tâm tư nào đó, anh ấy đều rất phản cảm.
Hầu hết các bậc cha mẹ sẽ không muốn con cái của họ yêu sớm, tương tự như vậy, cũng không muốn con cái của họ bị bắt đi bởi những người khác.
Mà Tề Diệp đều chiếm hết, không được người ta chào đón là chuyện bình thường.
Tề Diệp trong lòng có cố kỵ, anh không muốn gây thêm phiền toái cho Đường Lê. Anh im lặng một lúc, đi qua và ngồi sau lưng cô.
"Đường Lê, lát nữa khi em đi qua con hẻm kia thì thả tôi xuống đi. Anh trai em biết anh và em ở bên nhau là một chuyện, nhìn thấy chúng ta ở bên nhau lại là một chuyện khác. "
"Dến lúc đó tôi băng qua đường là đến cổng viện, rất gần. Em không cần phải lo lắng về tôi. "
Đường Lê vẫn là lần đầu tiên thấy Tề Diệp cẩn thận như vậy, phải biết rằng lúc trước ở trường anh còn dám đối với cô vừa hôn vừa ôm vừa cắn.
Ninh Đệ cái gì cũng không biết, chỉ cần không có động tác thân mật gì cũng sẽ không có chuyện gì.
Kết quả thiếu niên ngay cả cùng anh trai cô cũng có chút e dè.
Đường Lê quay đầu lại nhìn thiếu niên một cái.
Trên mặt anh cũng không có cảm xúc gì, ngoan ngoãn khéo léo ngồi sau lưng cô, đưa tay ôm chặt eo cô.
"Làm sao vậy?"
"Tề Diệp, có phải anh sợ bị anh trai tôi phát hiện rồi sẽ đánh không?"
Đường Lê nhíu nhíu mày, nhớ tới chuyện Sở Bắc Thần bị người anh trai kéo vào ngõ.
"Anh đừng sợ, nếu anh ấy dám động thủ thì có tôi. Có lẽ tôi không thể đánh lại anh ta, nhưng cũng đủ để bảo vệ anh. "
Thiếu niên không nghĩ tới đối phương cho rằng mình cố ý tránh né Ninh Đệ là đơn thuần sợ bị đánh, trong lúc nhất thời anh có chút dở khóc dở cười. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
"Đường Lê, em hiểu lầm rồi, tôi không phải..."
"Được rồi, mặc kệ anh có phải hay không, lát nữa tôi cũng sẽ không để anh xuống."
Đường Lê vừa nói vừa đạp bàn đạp đi về phía trước, Tề Diệp nghe được giọng cô hòa cùng gió của người phía trước truyền tới.
"Đúng rồi Tề Diệp, anh trai tôi tối nay hẳn là sẽ ở lại. Phòng của anh ấy ở ngay bên cạnh tôi, đến lúc đó anh đừng có tới tìm tôi. "
"Bằng không chân anh không bị liệt cũng sẽ trở thành tàn phế."
"......"
......
Lúc Đường Lê trở về Ninh Đệ vừa thay quần áo trong nhà, mặc tạp dề ở trong phòng bếp cắt rau.
Nghe được ở cửa viện có âm thanh truyền đến, động tác trên tay anh dừng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thiết nghĩ làm sao nhanh như vậy đã trở về, kết quả phát hiện bọn Đường Lê không phải là đi trở về, mà là đạp xe trở về.
Hơn nữa còn là Đường Lê ngồi trước, chở Tề Diệp.
Tuy rằng Tề Diệp không biết Đường Lê là con gái, nhưng Ninh Đệ vẫn nghĩ nếu dựa vào vóc dáng hay gì đó thì Tề Diệp vẫn phải là người ngồi trước.
Sao còn ngược lại?
Không chỉ như thế, đứa ngốc Đường Lê này một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Lúc cô đi đến cổng viện vừa đẩy xe, vừa nói chuyện vui vẻ với Tề Diệp, bộ dáng đã mệt mỏi thì chớ còn cực kỳ cao hứng.
Tề Diệp cong khóe môi, lúc muốn mở miệng định nói trở về.
Ánh mắt anh dừng lại, vừa vặn đụng phải tầm mắt của người đàn ông đứng ở vị trí bên cửa sổ cách đó không xa.
Tề Diệp đè nén sự chột dạ trong lòng, hướng về phía người đàn ông hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Sau đó cùng Đường Lê nói một câu gì đó, liền trực tiếp trở về phòng.
Đường Lê thấy bộ dáng thiếu niên như chuột thấy mèo mà rời đi, cô chớp chớp mắt.
Lúc này mới nhìn theo hướng tầm mắt anh lúc trước.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn qua liền phát hiện Ninh Đệ đứng bên cửa sổ, trên tay cầm một con dao phay.
Lưỡi dao sắc bén, mặt mày anh cũng có chút lạnh.
Không chỉ có Tề Diệp, ngay cả Đường Lê cũng giật mình.
" Ninh ca, anh làm gì vậy? Tề Diệp lại không làm gì anh, tại sao lại cầm dao nhà bếp hù dọa người ta? "
Ninh Đệ còn chưa kịp mở miệng hỏi cô vì sao trễ như vậy mới trở về, đối phương ngược lại đánh đòn phủ đầu đi lên.
"Tiểu tổ tông, cậu có thể hay không đừng chưa làm rõ nguyên nhân hậu quả liền định tội cho anh không? Cậu thấy anh đang làm gì, anh đang nấu ăn cho cậu đấy, tôi không cầm dao thì cầm gì, cầm cái giỏ? "
Anh bật cười, dùng một bàn tay khác không cầm dao, kéo tạp dề màu lam buộc trên người.
"Anh trai cậu vừa trở về ngay cả miếng nước cũng chưa uống liền không ngừng vó ngựa đi mua thức ăn nấu cơm cho cậu, chỉ sợ cậu trở về lại gọi đồ ăn mang đi. Cậu không cảm tạ anh thì thôi đi, còn vì người ngoài mà hiểu lầm anh, cậu có chút lương tâm hay không, hả? "
Đường Lê nhìn anh, cô dừng một chút, cũng biết là mình đuối lý.
"Được rồi, là em sai, em không nên không biết rõ sự tình đã hiểu lầm anh. Lần sau em sẽ không thế nữa. "
Anh tức giận lườm đối phương một cái, thấy Đường Lê từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
Lúc này mới nhìn thấy sợi tóc dâu tây buộc phía sau cô.
"Dây cột tóc mới mua?"
Đường Lê vừa mới bỏ cặp sách xuống lấy một lon coca từ trong tủ lạnh, còn chưa uống mấy ngụm đã nghe được người đàn ông đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa sặc nước.
Lúc này mới nhớ tới lúc trước mình vào cửa đã quên lấy dây cột tóc xuống.
"Vâng, em mới mua nó ngày hôm nay. Bởi vì khi chơi bóng quá nóng, vì vậy em đã đi đến một cửa hàng trang sức bên ngoài trường để mua. "
Đường Lê có chút chột dạ, nói đến đây dừng một chút, tầm mắt bất giác nhìn về phía phòng bếp.
"Có chuyện gì vậy? Nếu anh cảm thấy xấu, em sẽ lấy nó ra. "
"Không, rất đáng yêu. Anh chỉ ngạc nhiên khi em lại chọn quả dâu tây, anh còn tưởng em sẽ chỉ mua loại đầu lâu đen trắng giống như vỏ điện thoại di động của em. Cho nên thuận miệng hỏi một chút. "
Đúng là vậy.
Nếu thật sự là Đường Lê tự mình chọn mà nói, phỏng chừng rất có khả năng cô sẽ mua loại có đầu lâu xương chéo. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Chỉ tiếc không phải, đây là Tề Diệp chọn cho cô.
Nghĩ tới đây Đường Lê chột dạ vuốt ve lon coca, nghe trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái rau "lạch cạch", không hiểu sao sống lưng phát lạnh.
Lúc trước cô còn bảo Tề Diệp đừng sợ, cô sẽ che chở anh, kết quả khi chân chính đối mặt với Ninh Đệ, đối phương còn chưa thấy được manh mối gì, cô đã bắt đầu hoảng hốt.
"Đúng rồi Tiểu Lê, mấy ngày nay em có vào phòng ngủ của anh không?"
"Làm sao vậy?"
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là lúc nhìn sợi dây thun của em làm anh nhớ tới cái áo sơ mi của anh, màu đỏ sậm. Vừa rồi lúc trở về muốn đổi, kết quả không tìm được trong tủ quần áo. "
"Cho nên nghĩ có phải lúc các em quét dọn xong có để đồ của anh vào nơi khác hay không."
"-khụ khụ?!"
Anh vừa dứt lời, Đường Lê sặc đến ho khan nước coca.
Không vì cái gì khác, chiếc áo sơ mi màu đỏ sậm mà anh muốn tìm chính là chiếc áo sơ mi màu đỏ sậm mà cô đã mang cho Tề Diệp ngày hôm qua, buổi sáng nay hình như anh đã giặt sạch quần áo đã thay ngày hôm qua.
Hôm nay còn nói buổi tối trở về trả lại cho cô.
Ninh Đệ nghe được tiếng ho khan bên ngoài phòng khách, vội vàng buông con dao trên tay đi ra.
Thấy Đường Lê sặc đến lợi hại, nhíu nhíu mày nhẹ nhàng vỗ lưng giúp thuận khí cho cô.
"Em còn là đứa trẻ con ba tuổi sao, uống coca cũng có thể sặc."
"Không phải, khụ khụ, em, em..."
"Được rồi, sặc rồi thì đừng nói nữa."
Ninh Đệ vừa nói vừa thở dài, thấy cô gần như bình tĩnh lại, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Kết quả rũ mắt thoáng nhìn, nhìn thấy khóe môi cô có chỗ giống như bị rách da.
"Miệng em bị sao vậy? Để anh xem nào. "
Anh híp mắt, nói xong liền chuẩn bị nắm cằm Đường Lê đem mặt cô quay qua.
Đường Lê thấy vậy nhanh chóng đập rơi tay anh, trong lòng luống cuống trong nháy mắt, trên mặt lại giả vờ trấn định.
"Không có gì, vừa rồi uống bị coca sặc nên không cẩn thận đụng phải da. Nó, nó đâm vào miệng lon. "
Ninh Đệ nhìn chằm chằm cô một hồi, tạm thời nhìn không ra manh mối gì, giơ tay lên thân mật xoa xoa tóc cô.
"Lần sau coi chừng một chút."
"Vâng, em biết rồi."
Anh mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, từ lúc vừa rồi nhìn thấy Đường Lê chở Tề Diệp trở về đã bắt đầu.
Nhưng Ninh Đệ nhìn muội muội nhà mình vừa trở về liền lấy máy chơi game ra, thật sự không nhìn ra dấu hiệu yêu sớm trên người cô.
Giống như trước đây, vẫn vô tâm vô phế như trước.
Anh đoán chừng cho dù có manh mối gì, chắc là do Tề Diệp nóng đầu, cũng không có quan hệ gì với Đường Lê.
Huống chi Tề Diệp lại không biết Đường Lê là nữ, cho dù có thích cũng khẳng định không dám biểu lộ, càng đừng nói đến tỏ tình.
Nghĩ như vậy, Ninh Đệ vẫn cảm thấy hẳn là mình đa tâm.
"Đúng rồi Tiểu Lê, trong khoảng thời gian này em đi theo Trầm Lộc học thêm, em cảm thấy cô ấy thế nào? Nếu em cảm thấy ổn, tháng sau anh sẽ tìm cô ấy nhờ cô ấy dạy kèm đến kết thúc kỳ thi cuối cùng, được không? "
Trong khoảng thời gian này anh và Trầm Lộc thỉnh thoảng có nhắn tin với nhau, cũng thấy Đường Lê gần đây làm bài tập cùng đề thi, hiệu quả rất tốt.
Tiến bộ càng ngày càng nhiều.
Ninh Đệ không thể xác định đây rốt cuộc là Trầm Lộc dạy kèm tốt, hay là Đường Lê trước đây căn bản là không nghiêm túc làm, tùy tiện ứng phó cho xong chuyện.
Nhưng cho dù là khả năng nào, anh cảm thấy lần huấn luyện này đều có công không thể thiếu. Phải biết rằng lúc trước anh mời vài gia sư, Đường Lê đều làm rối tinh rối mù.
Chỉ có lần này mới mang lại kết quả đáng kể.
Cho nên theo anh thấy, không thể thiếu công lao của Trầm Lộc.
"Có thể, em rất thích cô ấy."
Đường Lê điều khiển nhân vật trên màn hình né tránh sự công kích, nghe được lời này của anh thì dừng lại, theo đó trả lời một câu.
Tuy rằng cuối cùng không phải Trầm Lộc dạy kèm cho cô, nhưng cùng lắm cô có thể đưa tiền cho Tề Diệp, bảo anh tiếp tục dạy kèm cho mình.
Có anh từng bước dạy như vậy, phạm vi cô có thể cho phép làm đúng cũng càng ngày càng nhiều.
Kết quả này chắc sẽ tốt hơn.
"Được rồi, để anh nói cho cô ấy một chút, xem cô ấy còn có nguyện ý tiếp tục dạy em hay không."
Ninh Đệ vốn tưởng rằng tốn nhiều hơn một chút miệng lưỡi thì Đường Lê mới có thể đồng ý, kết quả không nghĩ tới lại dễ dàng thuận lợi như vậy.
Anh nhếch môi cười cười, tâm tình có chút suиɠ sướиɠ.
"Vậy em cứ chơi thêm một chút nữa đi, cơm anh nấu xong sẽ gọi cho em."
Đường Lê nghe xong lời này thì trong lòng cũng chợt thả lỏng xuống, lúc này đây mới thực sự đem lực chú ý hoàn toàn rơi vào trên màn hình trò chơi.
Ninh Đệ vừa chuẩn bị đi, sau đó nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng rồi, vừa rồi em còn chưa về với anh. Cái áo của anh, em có thấy không? "
"À, anh nói áo sơ mi kia hả, Tề Diệp cầm đi giặt, phỏng chừng..."
Cô vừa nói được một nửa, phản ứng lại cái gì sau đó dừng lại, thân thể cũng chợt cứng đờ tại chỗ.
"Không phải, ý em là tối hôm qua trời mưa, Tề Diệp không mang ô về nên người bị ướt, em liền mang cho cậu ấy để thay..."
Ăn cứt rồi!!!
Càng nói càng không đúng.
Nhà Tề Diệp ở ngay bên cạnh cô, anh bị ướt làm gì không về nhà đổi, nhất định phải chạy tới chỗ cô?
Cái này rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Đường Lê nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn anh trai sắc mặt chợt trầm xuống, rất là chột dạ rụt cổ.
"Anh, nếu như em nói hôm qua mưa quá to làm bên ngoài ngập nước, cậu ấy vừa vặn lại không thể bơi về được. Anh xem có tin điều đó không? "