Thiên Thịnh năm thứ tư, mùng ba tháng tám âm lịch, ngày lành để cưới hỏi.
Dù đã về đêm, trong thành Vĩnh An vẫn náo nhiệt như cũ. Trong tửu lâu, khách nhân tụ tập nâng chén, bàn luận sôi nổi về đội ngũ đón dâu vào ban ngày, chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng chẳng thấy được đầu của hồi môn kéo dài đến đâu. Trên đường, bá tánh còn đang quét dọn mảnh pháo giấy rơi vãi. Có phụ nhân ôm một đứa nhỏ, từ ven đường nhặt được một dải lụa đỏ, vừa khoe với người bên cạnh số tiền mừng mình nhận được ban sáng, vừa nói sẽ dùng mảnh lụa này may quần áo mới cho con.
Hôm nay là ngày mà vị muội muội được đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất - Yên Vui Trưởng công chúa xuất giá. Hơn nữa người nàng gả đi lại là một vị đại tướng quân, bởi vậy trong cung từ mấy ngày trước đã phái người ra bên đường bố trí, còn cắt cử binh tướng đứng gác dọc hai bên đường. Mỗi binh sĩ đều quấn trên người một dải lụa đỏ thẫm đồng nhất, tuy lúc này mọi thứ đều đã thu dọn xong, nhưng bầu không khí hân hoan náo nhiệt vẫn còn chưa tan hết.
Yên Vui Trưởng công chúa Nam Kiến Tuyết ngày thường hay ru rú trong hoàng cung, ít khi lộ diện trước mặt người ngoài. Những ai từng gặp qua đều nói nàng sinh ra đã khuynh quốc khuynh thành, da trắng như tuyết, trán ve mày ngài, mắt tự ngọc lưu ly, dung nhan như họa, khí chất thanh lãnh tựa băng sương, sáng tựa minh nguyệt.
Nghe nói năm đó Hoàng hậu nương nương đem vị công chúa này nhận làm con nuôi, cũng là bởi vừa thấy nàng dung mạo mỹ lệ, đáng yêu động lòng người. Mấy năm nay càng yêu thương che chở, nâng niu trong lòng bàn tay, thậm chí còn coi trọng hơn cả nữ nhi thân sinh của mình đến đôi phần.
Trong kinh thành, số người ái mộ Trưởng công chúa nhiều không kể xiết. Thi thoảng lại có người hướng Hoàng thượng hoặc Thái hậu cầu hôn, nhưng không ngoại lệ, toàn bộ đều bị cự tuyệt. Hiện giờ vị tiên tử nhân gian ấy sắp xuất giá, bá tánh trong thành cũng đổ ra đường, chỉ để chia sẻ đôi phần không khí hân hoan vui mừng.
Mà trong phủ tướng quân cũng náo nhiệt chẳng kém. Khắp nơi treo lụa hồng, các vị khách khứa cụng chén thay lời chúc tụng, tiếng cười nói không dứt. Chỉ có điều, nơi quạnh quẽ duy nhất lúc này lại chính là phòng tân hôn.
Cũng chẳng phải bởi không có người, mà là không ai dám mở miệng lên tiếng.
Nam Kiến Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, đối diện với gương đồng dặm phấn tô son, mà thị nữ đứng hầu một bên, sắc mặt cũng dần trở nên cổ quái.
Nam Kiến Tuyết lại lấy thêm một lớp phấn quệt lên mặt, làn da vốn đã trắng nõn nay càng dày nặng đến phát cứng. Liếc mắt nhìn trong gương, chỉ thấy bản thân trông chẳng khác nào một cái màn thầu chưa kịp hấp nở, trắng bệch vô hồn. Khoác thêm bộ hỷ phục đỏ thẫm lên người, cả người y đều toát ra một thứ khí tức vô cùng quỷ dị.
"Công chúa....." Thanh Thiển vội đưa tay ngăn cánh tay đang định lấy hộp phấn của y lại, khẽ cau mày, "Như vậy..... có được không? Đã rất dọa người rồi."
"Nhưng mà Lương Khải Phong trên chiến trường đã thấy qua bao nhiêu người chết, lá gan khẳng định sẽ rất lớn." Nam Kiến Tuyết chẳng buồn để ý, một tay lại quệt thêm một lớp phấn trắng bệch lên mặt. Y liếc mắt nhìn gương đồng, vẻ mặt kiên quyết, "Ta muốn để hắn vừa nhìn thấy ta liền bị dọa đến quay đầu bỏ chạy !"
"Cái đó sao giống nhau được." Thanh Thiển thấp giọng nói, "Phò mã có thể không sợ người chết, nhưng nhỡ đâu lại sợ quỷ thì sao?"
Vừa nghe đến hai chữ "phò mã", lông mày Nam Kiến Tuyết lập tức nhíu chặt lại.
Phò mã của y chính là Trấn Bắc tướng quân Lương Khải Phong. Nghe nói người này mười bốn tuổi đã tòng quân, mười bảy tuổi suất binh đại phá Bắc Lặc, nhất chiến thành danh. Từ đó về sau chinh chiến bốn phương, trải qua vô số trận lớn nhỏ mà chưa từng bại trận, được xưng là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy trong triều. Cũng chính là hảo huynh đệ vào sinh ra tử của hoàng huynh y - đương kim Thánh Thượng. Năm đó lúc hoàng thượng tranh vị, Lương Khải Phong cũng từng lập đại công, là ân nhân trợ lực không thể thiếu.
Nhưng một vị phò mã chính ra nên sớm tay bưng bánh trái thơm ngát, dắt theo kiệu hoa tới đón dâu vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Mà nguyên nhân cũng chẳng do ai khác, mà là bởi cái hung danh lẫy lừng của Lương Khải Phong. Nghe đồn, khi còn trấn thủ biên cảnh, vị tướng quân này mỗi ngày đều phải chém một tên Bắc Lặc, xách đầu người về đặt lên bàn, vừa ngắm vừa ăn cơm. Thậm chí có khi còn móc tròng mắt kẻ địch mà xâu lại thành chuỗi, định bụng mang về làm vòng cổ sính lễ cho phu nhân tương lai.
Một kẻ hung tàn như vậy, trong kinh thành này làm gì có nhà ai dám đem nữ nhi gả cho chứ?
Nam Kiến Tuyết trước đó không lâu cũng từng nghe người ta nhắc đến chuyện này, khi ấy chỉ cười cười, hoàn toàn không để trong lòng. Ai ngờ đâu chưa được mấy ngày, hoàng huynh của y đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ, trực tiếp đem cái vị hung thần kia nhét vào tay y.
Y vốn dĩ một chút cũng không muốn gả. Thế mà hoàng huynh lại lấy chuyện tiền tiêu hàng tháng của y ra uy h**p, nói nếu không chịu, từ nay về sau trong cung ban thưởng một đồng cũng đừng hòng có, tiền tiêu cũng lập tức bị cắt sạch.
Rõ ràng trước đó còn hứa hẹn đàng hoàng rằng dù không chịu gả, hoàng thất cũng sẽ nuôi y cả đời!
Quả nhiên, hoàng tỷ năm đó nói không sai, lời nam nhân nói, một câu cũng không thể tin!
"Không cho gọi hắn là phò mã!" Nam Kiến Tuyết trừng mắt, vừa nói vừa quệt thêm một lớp phấn trắng lên cổ.
"Ngài như vậy đã thực dọa người rồi." Thanh Thiển nhỏ giọng, cầm một hộp son môi đưa tới, "Dù gì cũng phải điểm chút sắc lên môi chứ."
Nam Kiến Tuyết nhận lấy, lại bất ngờ chẳng thoa lên môi, mà cầm cây son cẩn thận bôi loang lổ mấy vệt đỏ tươi trên mặt.
Hai vòng tròn đỏ tươi nhanh chóng thành hình, khiến gương mặt vốn đã trắng bệch đến quỷ dị của Nam Kiến Tuyết lại càng thêm vài phần kh*ng b*.
"Thế nào?" Nam Kiến Tuyết nghiêng đầu, nhìn về phía Thanh Thiển, còn cố ý nở một nụ cười.
Thanh Thiển bị nụ cười ấy dọa cho run lên một cái, vẻ mặt gần khóc đến nơi: "Giống..... giống như hình nhân bằng giấy vậy."
"Hình nhân giấy còn chưa bằng ta đâu." Nam Kiến Tuyết hừ một tiếng, lại quệt thêm chút son, cẩn thận vẽ lên môi một cái miệng nhỏ đỏ chót, rồi quay sang cười với Thanh Thiển lần nữa.
Thanh Thiển nghe vậy lập tức rùng mình một cái.
Nam Kiến Tuyết vừa lòng lấy khăn lau lau ngón tay dính son, khóe môi hơi nhếch lên: "Ta không tin thế này mà còn dọa không nổi hắn."
"Công chúa......" Thanh Thiển lắp bắp, ngập ngừng một thoáng rồi nhỏ giọng: "Nếu..... nếu Hoàng thượng có hỏi tới....."
"Có hỏi tới ta cũng có lý do!" Nam Kiến Tuyết hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng hợp tình hợp lý: "Huynh ấy muốn gả ta, ta chẳng phải đã gả rồi sao? Là chính Lương Khải Phong vừa thấy ta hóa trang liền bị dọa chạy, đủ thấy tâm hắn không vững, người như vậy làm sao xứng đôi với ta được?!"
Thanh Thiển cứng họng một hồi, thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy nếu phò mã gia mà không bị dọa chạy thì sao.....?"
Nam Kiến Tuyết nghe vậy khựng lại một chút, do dự chốc lát rồi khẽ thở dài, chắp tay trước ngực lẩm bẩm: "Vậy cũng chỉ có thể cầu nguyện hắn là kẻ đoạn tụ, đối với nữ nhân hoàn toàn không được."
Thanh Thiển nghẹn lời, một lúc sau mới lầm bầm: "Vậy thì để ngài dọa chạy vẫn thực tế hơn một chút."
Vừa nói, nàng vừa lấy khăn voan phủ lên đầu Nam Kiến Tuyết, dặn dò: "Ta ra ngoài trông chừng, ngài cứ ngồi yên thế này, đừng có lộn xộn gì hết."
Dứt lời, lại cẩn thận chỉnh lại khăn voan cho ngay ngắn, rồi mới bước chân vội vã rời đi.
Nam Kiến Tuyết ngồi thẳng trên giường, dưới lớp khăn voan, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem lát nữa nên dọa dọa thế nào cho tên phò mã khó ưa kia một trận ra trò.
Là nên trợn trắng mắt cứng đờ bất động ? Hay lè lưỡi ra, nói một câu "Ta thật oan khuất a" cho rợn người ? Hay lại chẳng cần làm gì, chỉ cười khẽ một cái là đủ ?
Nam Kiến Tuyết nghiêm túc cân nhắc hồi lâu, còn chưa nghĩ ra được phương án nào thật ổn, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng Thanh Thiển thanh thúy gọi: "Tướng quân!"
Nam Kiến Tuyết lập tức ngồi thẳng người, cả người căng chặt, chuẩn bị chờ Lương Khải Phong vừa vén khăn voan liền lập tức nở một nụ cười quỷ dị. Nếu thế mà hắn vẫn không sợ, vậy thì tiếp tục trợn trắng mắt, lè lưỡi, làm một loạt động tác cho giống, y không tin là dọa không được người!
Theo tiếng "kẽo kẹt" cánh cửa bị đẩy ra, một luồng gió lạnh cũng theo đó mà lùa vào trong phòng.
Nam Kiến Tuyết nghe rõ tiếng bước chân nặng nề từ ngoài cửa chậm rãi tiến đến, trong lòng thầm tính toán khoảng cách giữa hai người.
Còn năm bước.
Bốn bước.
Ba bước.
Nam Kiến Tuyết bặm môi, khóe miệng gắng sức kéo lên một nụ cười cong thành một độ cung quỷ dị cực hạn.
Nhưng trong phòng lại bỗng chốc lặng ngắt.
Tiếng bước chân của Lương Khải Phong...... đột nhiên dừng lại.
Nam Kiến Tuyết hơi khựng lại trong lòng.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra ý đồ của y rồi sao?
Đang lúc nghi hoặc, chợt nghe "vèo vèo" hai tiếng vang lên, không biết là vật gì vừa lướt qua phát ra âm thanh ấy.
Ngay sau đó, y chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Đợi đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện ra cả người mình đã bị Lương Khải Phong ôm gọn vào trong ngực, vị trí cũng bị đổi đi nơi khác. Chiếc khăn voan trên đầu vì động tác mạnh mẽ mà rớt xuống, tầm mắt vốn bị che khuất lập tức trở nên trống trải hơn đôi chút. Vừa vặn thấy ngay bên cạnh đôi giày đen của Lương Khải Phong, cắm chặt xuống đất là hai mũi tên, đuôi lông trắng vẫn còn khẽ rung rung.
Nam Kiến Tuyết lập tức hiểu ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, một tiếng thét chói tai trong nháy mắt liền vọt thẳng lên cổ họng.
Thế nhưng Lương Khải Phong vừa ôm lấy y liền xoay người một cái, trời đất trước mắt cũng theo đó đảo lộn. Nam Kiến Tuyết còn chưa kịp phản ứng, liền đối mặt với một khuôn mặt đang được che khăn.
Ngay khi ánh mắt hai bên chạm nhau, y rõ ràng thấy đồng tử của đối phương co rút lại, cổ họng khàn khàn phát ra một tiếng rên cực ngắn, sau đó vung đao chém thẳng về phía y.
Nam Kiến Tuyết cuối cùng cũng thét chói tai ra tiếng: "Có thích khách! Mau tới -- a!!"
Lời còn chưa dứt, cả người y đã bị một cánh tay phía sau kéo mạnh, né được nhát chém kia. Thế nhưng lại có một thanh đao khác từ bên cạnh bổ ngang tới, trực tiếp chém rách một đường trên ống tay áo rộng thùng thình của y.
Nam Kiến Tuyết lúc này mặt mũi bị phấn dày che phủ, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên trắng bệch.
"Thích khách! Có thích khách a!! Mau gọi người tới--!!"
Tiếng kêu vừa sắc vừa bén, cao vút đâm thẳng vào màng nhĩ, nghe giống hệt tiếng kèn xô na thành tinh.
Lương Khải Phong bị tiếng kêu chói tai kia làm cho lỗ tai ong ong, suýt nữa thì điếc nửa bên. Nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm một chưởng đánh ngất rồi nhưng khổ nỗi đây lại là trưởng công chúa.
Hắn cố nhịn rồi lại nhịn, sắc mặt đen thui quát lớn: "Câm miệng! Mấy tên thích khách nhãi nhép như vậy mà cũng đáng để ngươi hô to gọi nhỏ thế sao ?!"
Nam Kiến Tuyết bị hắn quát cho sững người, lập tức trợn mắt quay đầu lại, thở phì phì mắng lại: "Không gọi người thì ta đứng đợi chết chắc? Ngươi nếu bảo vệ không nổi thì buông ta ra mau !!"
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, trên mặt Lương Khải Phong lập tức xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bị áp xuống, đưa tay bịt chặt cái miệng đang chuẩn bị tiếp tục gào loạn của Nam Kiến Tuyết.
"Đừng náo." Lương Khải Phong nghiến răng nói nhỏ, "Có ta ở đây, còn có thể....."
Lời còn chưa kịp dứt, hai tên thích khách một trái một phải đã vung đao chém thẳng tới. Ngoài phòng đồng thời cũng vang lên tiếng đao kiếm loảng xoảng hỗn loạn.
Lương Khải Phong sắc mặt trầm xuống, lập tức bế bổng Nam Kiến Tuyết lên, nghiêng người tránh đòn.
Che lại cái tay vừa bị nắm lấy, Nam Kiến Tuyết lại lần nữa thét chói tai: "Người đâu -- mau tới a !!"
Lương Khải Phong lập tức cau mày, sắc mặt trầm hẳn xuống, lạnh giọng uy h**p: "Còn dám làm loạn nữa, ta liền đem ngươi đánh ngất rồi ném cho bọn chúng !"
Thanh âm lạnh lẽo mang theo sát khí, nghe qua còn dọa người hơn cả hai tên thích khách kia vài phần. Nam Kiến Tuyết sợ tới mức vội vàng đưa tay che miệng mình lại, vẻ mặt hoảng hốt mà "không không không" lắc đầu nguầy nguậy.
Hai tên thích khách lúc này đã đồng loạt xông lên. Lương Khải Phong ôm chặt người trong ngực, nghiêng người tránh khỏi một nhát đao, sau đó vung chân đá thẳng vào tên còn lại. Chỉ nghe "phanh" một tiếng trầm đục, tên thích khách kia đã lập tức bay ngược ra ngoài, đập thẳng lên tủ gỗ.
Tên còn lại thấy thế, lập tức hoành đao chém tới. Lương Khải Phong tiện tay quét qua một bên giá đèn ngăn tạm một đòn, nhân lúc đối phương sắp vung đao lần nữa, liền ôm lấy Nam Kiến Tuyết lùi nhanh lại mấy bước. Giữa lúc hỗn loạn ấy, hắn thấp giọng quát: "Ôm chặt !"
Nam Kiến Tuyết sợ tới mức đầu óc trống rỗng, nghe thấy hai chữ này, thân thể theo bản năng lập tức làm theo. Hai cánh tay y mềm nhũn như bạch tuộc quấn chặt lên cổ Lương Khải Phong, gắt gao ôm cứng lấy hắn không buông.
Lương Khải Phong bị y quấn đến mức hô hấp cứng lại, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, thì trường đao của thích khách đã bổ thẳng tới trước mắt. Hắn chỉ đành ôm người nghiêng người né tránh, thuận tay rút lấy cây kim thoa cắm trên tóc Nam Kiến Tuyết, nhắm thẳng vào gáy tên thích khách mà đâm mạnh xuống, rồi lập tức xoay cổ tay, dùng sức rút ngược trở ra --
Dòng máu tươi ấm nóng lập tức bắn thẳng lên mặt Nam Kiến Tuyết khiến y suýt chút nữa thì ngất tại chỗ.
Nhưng Lương Khải Phong căn bản không cho y cơ hội choáng váng, lại ôm người xoay người tránh đòn, trong tay tiện đà phóng kim như mũi tên, chuẩn xác lấy mạng tên thích khách còn lại.
Chờ đến khi giải quyết xong mọi thứ, hắn mới buông người trong ngực ra. Có điều, Nam Kiến Tuyết hai tay vẫn còn gắt gao quấn chặt lấy cổ hắn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt mơ màng, cả người nhìn qua rõ ràng là bị dọa đến ngẩn người rồi.
Lương Khải Phong nhíu mày, trầm giọng: "Buông tay."
Nam Kiến Tuyết ngơ ngác "a" một tiếng khiến Lương Khải Phong bất đắc dĩ, đành phải nén lại cơn giận, lặp lại lần nữa: "Đám đó đã chết rồi. Buông tay."
Mấy nhịp thở sau, Nam Kiến Tuyết mới phản ứng lại được ý hắn, hai tay mềm nhũn buông xuống, cả người như tấm lụa vô lực ngã phịch xuống đất. Sắc mặt y trắng bệch, biểu tình ngây dại, ánh mắt vô hồn, nhìn qua hệt như một con hình nhân giấy thật sự.
Đúng lúc Lương Khải Phong chuẩn bị mở miệng gọi người kia đứng dậy, thì "hình nhân giấy" kia lại đột ngột cứng người, chậm rãi xoay đầu nhìn hắn, run run rẩy rẩy, nghẹn ngào mà hộc ra bốn chữ: "Ta..... ta muốn tắm gội....."
Lương Khải Phong nghe vậy, trong lòng thầm cảm thấy nữ nhân này đầu óc đúng là có bệnh, loại tình huống sống chết trước mắt thế này vậy mà lại còn nhớ đến chuyện tắm rửa.
Hắn không buồn để ý, xoay người định ra ngoài giải quyết nốt đám thích khách còn sót lại. Nào ngờ phía sau lại truyền đến một tiếng run rẩy, lần này còn mang theo mấy phần nức nở: "Ta muốn đi tắm gội mà....."
Lương Khải Phong dứt khoát cất bước đi ra ngoài, nào ngờ vừa đi được hai bước liền bị người túm lấy ống tay áo.
Hắn nhíu mày cúi đầu nhìn, liền chạm phải một đôi mắt đẫm lệ u oán. Chỉ nghe thấy đối phương mang theo giọng mũi nghẹn ngào, yếu ớt lặp lại một câu: "Ta muốn tắm gội.....", hai hàng huyết lệ chậm rãi lăn xuống theo đôi má trắng bệch trông thê thảm vô cùng.
Lương Khải Phong: "......"
Hắn trầm mặc nhìn Nam Kiến Tuyết một hồi lâu, sắc mặt khó nói, tâm tình phức tạp không thôi. Cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra hai chữ: "Chờ chút."
Hắn dứt lời liền rút lại ống tay áo, xoay người bước thẳng ra ngoài.
Người vừa đi, Nam Kiến Tuyết mới giơ tay lung tung lau qua mặt mình vài cái, trong miệng không ngừng gọi Thanh Thiển.
Nhưng gọi nửa ngày cũng chẳng thấy bóng dáng Thanh Thiển đâu, ngược lại là Lương Khải Phong chẳng bao lâu sau đã quay trở lại.
Chỉ thấy hắn tay xách một thanh kiếm còn nhỏ máu bước vào phòng. Trên người là bộ hỉ phục mới nãy còn sạch sẽ giờ cũng đã dính đầy máu tươi, từng mảng lớn loang lổ. Có không ít vệt máu bắn lên mặt hắn, thậm chí còn vướng cả trên hàng lông mi. Hắn vừa rũ mắt nhìn xuống, liền thấy Nam Kiến Tuyết đang len lén run run nhích nhích người, động tác nhỏ chẳng thoát được khỏi mắt. Một giọt máu theo lông mi hắn tụ lại, chậm rãi rơi xuống, hòa vào khuôn mặt vốn đã loang lổ huyết sắc của Nam Kiến Tuyết, chảy xuống thành một dòng cực nhỏ.
Nam Kiến Tuyết nhìn thấy giọt huyết lệ kia trên mặt Lương Khải Phong, trong lòng lập tức hiểu ra người này vừa mới đi làm cái gì. Sắc mặt vốn đã khó coi, giờ càng thêm trắng bệch thảm đạm. Cả người sợ đến cứng đờ tại chỗ, động cũng không dám động.
Y vừa rồi thế mà lại còn muốn hù dọa người này ? Đây là thật sự mới là ác quỷ từ địa ngục bò lên a !
Lương Khải Phong thấy y cứ ngây người nhìn mình chằm chằm, lạnh giọng: "Không phải ngươi bảo muốn đi tắm sao?"
Nam Kiến Tuyết nghe vậy, thần hồn mới hơi hơi hoàn hồn lại, giọng vẫn còn run run: "Tắm..... tắm, được, được, ta, ta đi liền đây....."
Nói rồi gắng gượng ngồi dậy từ dưới đất, muốn bước đi, nhưng hai chân mềm nhũn, căn bản chẳng bước nổi nửa bước. Cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, cả người như cọc gỗ, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Lương Khải Phong.
Lương Khải Phong ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Nam Kiến Tuyết đối diện với ánh mắt ấy, biểu tình lập tức cứng đờ. Y run rẩy nói một câu:
"Ta..... ta hiện tại liền đi..... đi ngay....."
Lời còn chưa dứt, thân thể đã mềm nhũn, cả người ngã sụp vào trong ngực Lương Khải Phong.