Sau Khi Nữ Trang Mỹ Nhân Gả Cho Tướng Quân Thô Bạo

Chương 30

 
Ngay vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, sắc mặt của Nam Kiến Tuyết lập tức trở nên trắng bệch, trong đầu y trống rỗng, chỉ còn đôi tay là theo bản năng kéo vội chiếc áo vừa mặc được một nửa lên người, cố gắng che kín thân thể. Thế nhưng tay y đã run bần bật, mãi vẫn không cài được nút.

Sau vài nhịp thở, y mới dần hoàn hồn trở lại, mà khoảng trống trong đầu chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất — xong rồi.

Thấy Lương Khải Phong bước đến càng lúc càng gần, toàn thân Nam Kiến Tuyết lập tức cứng đờ, không biết nên chạy trốn hay làm gì nữa cả, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn. Mãi đến khi đối phương dừng lại ngay trước mặt, môi y mới khẽ động, nhưng cổ họng lại không phát ra nổi một âm thanh nào.

Lương Khải Phong đưa tay giữ lấy cổ áo của y.

Nam Kiến Tuyết theo bản năng né tránh một chút, nhưng rồi cả người vẫn như bị đóng băng.

Là hắn..... muốn xác nhận sao? Giờ còn trốn thì có ích gì nữa chứ?

Trong đầu đang hỗn loạn thành một nùi, Nam Kiến Tuyết đang nghĩ nên mở miệng thế nào, thì lại cảm giác cổ áo bị kéo chặt lại một chút.

Lương Khải Phong cúi đầu, chậm rãi giúp y chỉnh lại áo, cài từng chiếc nút một.

Bên ngoài tấm bình phong bỗng vang lên giọng nói đầy sốt ruột của Thanh Thiển: "Công chúa, người không sao chứ?"

Môi Nam Kiến Tuyết khẽ giật giật, vẫn không phát ra được tiếng nào.

"Không sao." Giọng Lương Khải Phong truyền ra, bình tĩnh, vững vàng, nghe không khác gì với ngày thường. "Chỉ là có một con sâu bò vào mà thôi."

Thanh Thiển nhẹ nhõm thở ra, nghe ngữ điệu này thì chắc là công chúa đã mặc xong y phục rồi nên nàng cũng không hỏi gì thêm mà chỉ lên tiếng: "Người có cần nô tỳ vào trong đó dọn dẹp lại không?"

Lương Khải Phong lên tiếng, lấy chiếc áo treo bên cạnh khoác thêm cho Nam Kiến Tuyết, rồi một tay ôm người sang một bên.

Khi Thanh Thiển xách chổi bước vào, chỉ thấy Nam Kiến Tuyết đang trốn ở góc phòng, vẻ mặt còn nguyên nét hoảng sợ. Áo trong đã mặc lại chỉnh tề, bên ngoài lại khoác thêm một lớp áo choàng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quét sạch con rết rồi lui ra ngoài.

Lúc này, Lương Khải Phong mới một lần nữa bế Nam Kiến Tuyết đặt lên trên giường, lấy bộ y phục còn lại đặt cạnh y, nói: "Mặc vào trước đã."

Nam Kiến Tuyết không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, không hề động vào y phục kia, chỉ khẽ níu ống lấy tay áo của Lương Khải Phong, giọng nhỏ run rẩy: "Đừng..... đừng nói cho hoàng huynh....."

Âm giọng khàn đi, mang theo chút nghẹn ngào và run rẩy rõ rệt, khiến cho lòng Lương Khải Phong thoáng siết lại.

"Vốn định chờ ngươi bình tĩnh lại rồi mới nói." Hắn khẽ đáp, đưa tay ôm người ngồi trên giường vào trong lồng ngực. Giọng nói trầm thấp mà mềm mại đến lạ: "Đừng sợ, không sao nữa rồi."

Năm chữ ngắn ngủi ấy lập tức đánh tan sự căng cứng đè nặng trong lòng Nam Kiến Tuyết. Nước mắt y liền tuôn xuống, vòng tay cũng ôm chặt lấy eo của đối phương mà vùi mặt vào ngực hắn.

Lương Khải Phong kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng y, từng chút, từng chút một, cho đến khi cơ thể Nam Kiến Tuyết đã thôi run rẩy, hắn mới khẽ gọi một tiếng: "A Tuyết."

Nam Kiến Tuyết không trả lợi, cũng không hề động đậy.

Lương Khải Phong lại mở miệng, dùng thanh ấm rất nhỏ hỏi y một câu: "Ngươi là nam nhân sao?"

Câu hỏi đó vang lên, nhưng ngữ điệu lại mang theo sự khẳng định tuyệt đối.

Nam Kiến Tuyết lập tức cứng người, không dám có bất kỳ phản ứng nào.

Lương Khải Phong đã hoàn toàn hiểu rõ.

Từng chút, từng chút ký ức về khoảng thời gian ở chung với Nam Kiến Tuyết nối tiếp nhau hiện lên trong đầu hắn. Những điều mà trước đây hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không sao lý giải được, lúc này đều đã có câu trả lời.

Vì sao Nam Kiến Tuyết luôn giữ khoảng cách với mọi người như vậy.

Vì sao Nam Kiến Tuyết không muốn thành thân.

Vì sao rõ ràng là Nam Kiến Tuyết rất thích hắn, nhưng vẫn cố chấp duy trì một khoảng cách nhất định như vậy.

Vì sao mỗi khi hắn vô tình nhắc đến chuyện thân mật, Nam Kiến Tuyết lại phản ứng dữ dội đến thế.

Bởi vì Nam Kiến Tuyết là một nam nhân.

Bởi vì vị Yên Vui Trưởng Công Chúa kia, là nam nhân......

Lương Khải Phong cúi đầu khẽ xoa xoa giữa mày, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng có gọi chúng ta qua dùng bữa. Trước tiên ngươi cứ mặc y phục vào đi, đừng trì hoãn quá lâu, bằng không sẽ rất khó để giải thích."

Nghe đến việc phải đến chỗ của Hoàng thượng, Nam Kiến Tuyết có chút hoảng loạn mà nhìn về phía Lương Khải Phong.

Ánh mắt ấy tựa như một mũi kim nhỏ khẽ chạm vào tim hắn, để lại một vết thương đau nhói.

Hắn có chút giận vì Nam Kiến Tuyết không tin tưởng mình, nhưng nghĩ đến nguyên do khiến cho y phải làm như vậy, cơn giận ấy liền không thể dấy lên nữa, chỉ còn đọng lại như hòn đá nặng đè ở trong lòng, trầm đến khó chịu.

Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của Nam Kiến Tuyết, giọng dịu đi: "Ta sẽ không nói gì với hắn cả. Chúng ta chỉ đến ăn một bữa cơm, sau đó liền trở về. Có chuyện gì thì để sau hãy nói nhưng ngươi phải bình tĩnh lại trước đã, nếu để lộ ra sơ hở thì sao?"

Nam Kiến Tuyết lúc này mới gật đầu, vươn tay lấy y phục mặc vào, vừa thay vừa cố gắng trấn áp những thứ cảm xúc đang rối loạn kia.

Đợi đến khi mặc xong, tâm trạng của y đã dần ổn định lại. Rửa mặt xong, y liền gọi Thanh Thiển vào giúp trang điểm.

Lương Khải Phong chỉ đứng ở bên cạnh nhìn. Khi ánh mắt chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy của Nam Kiến Tuyết, trong lòng hắn vẫn thoáng ngẩn ngơ.

Đây..... là một nam nhân.

Làm sao trên đời lại có một nam nhân xinh đẹp đến vậy cơ chứ?

Năm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Nam Kiến Tuyết, hắn đã từng hoài nghi y là tiên nhân hạ phàm. Sau đó lại cho rằng y là nữ nhân, còn nảy sinh ra một loại cảm giác "Quả nhiên là thế" vì hắn vốn nghĩ rằng, sao trên đời lại có thể có một nam nhân đẹp đến mức ấy được.

Kết quả là..... Nam Kiến Tuyết thật sự là nam nhân.

Lương Khải Phong nhất thời cũng không phân rõ được đây chính là số mệnh trêu người, hay là do Nam Kiến Tuyết cố ý trêu đùa hắn.

Chờ đến khi Nam Kiến Tuyết đã trang điểm xong, hắn liền đưa tay muốn nắm lấy tay y, nhưng Nam Kiến Tuyết lại né tránh.

Thế nhưng rất nhanh, bàn tay vừa rụt về ấy lại chậm rãi duỗi ra một lần nữa.

Nhìn gương mặt mang vẻ rối rắm kia, Lương Khải Phong có chút bất đắc dĩ, quay sang nói với Thanh Thiển: "Ngươi cứ ra ngoài trước đi."

Thanh Thiển liếc nhìn hai người, cho rằng Lương Khải Phong có chuyện không tiện nói trước mặt mình nên liền gật đầu rồi lui ra.

Vào lúc nàng mới rời đi được không lâu, Lương Khải Phong liền hỏi: "Vẫn là không muốn cho ta chạm vào sao?"

Nam Kiến Tuyết có chút do dự: "Ngươi không phải là đã biết sự thật rồi sao? Ta thật ra là....."

Câu sau còn chưa kịp thốt ra, y chỉ khẽ liếc nhìn hắn một cái.

"Vậy thì sao?" Lương Khải Phong bất đắc dĩ nói, "A Tuyết, trước đây ta đã từng nói với ngươi điều gì rồi?"

Nam Kiến Tuyết thoáng ngẩn ngơ.

Lương Khải Phong nhắc nhở: "Trước đây..... cũng là ở trên ngọn núi này."

Nam Kiến Tuyết khẽ ngẫm lại một lúc, rồi lập tức nhớ tới đêm hôm đó, bầu trời đầy sao và cái hang đá kia. Còn về chuyện Lương Khải Phong đã nói gì khi đó..... y thật sự không nhớ rõ.

Nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Lương Khải Phong, y cũng không dám thẳng thừng nói thật, chỉ ậm ừ đáp: "Ừm."

"Ừm cái gì? Ngươi không nhớ sao?" Lương Khải Phong hơi giận: "Nam Kiến Tuyết, ta đã nói với ngươi rồi, ta chỉ thích duy nhất mình ngươi thôi."

Nam Kiến Tuyết cố gắng lục lọi ký ức, khó khăn lắm mới tìm ra được chút manh mối.

Khi đó, Lương Khải Phong vẫn chưa xem y là người trong lòng. Lúc ấy hắn đã từng nói, nếu người hắn thích là nam nhân thì hắn sẽ thích nam nhân; nếu người đó là nữ nhân, hắn cũng sẽ thích nữ nhân.

Sau này, khi Lương Khải Phong tin rằng y là nữ nhân, hắn rất nhanh liền chấp nhận chuyện đó.

Nam Kiến Tuyết ngây ngốc nhìn hắn: "Ngươi..... ngươi thật sự thích ta sao? Cho dù ta có là....."

"Đúng vậy." Lương Khải Phong tiến lại gần về phía y hai bước, đứng ngay trước mặt Nam Kiến Tuyết, cúi đầu ghé sát bên tai y, dùng giọng chỉ đủ cho hai người nghe: "Ta chỉ thích một mình ngươi thôi, A Tuyết."

Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng hơi thở lại khá nóng, phả lên vành tai của Nam Kiến Tuyết khiến cho nơi đó cũng như bị nhuộm thêm một chút ấm áp.

Nam Kiến Tuyết hơi bối rối nhìn hắn, ánh mắt cũng không được tự nhiên mà khẽ chớp chớp, không dám nhìn thẳng, phải một lúc lâu sau mới nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.

Lương Khải Phong thấy dáng vẻ thẹn thùng ấy của y, liền khẽ bật cười rồi xoa nhẹ vành tai y: "Hiểu rồi thì mau đi thôi."

Nói rồi liền kéo tay Nam Kiến Tuyết đi.

Lần này, Nam Kiến Tuyết cũng không từ chối nữa.

Khi hai người đến hoàng trướng, mọi người đã có mặt đông đủ ở đó. Nam Chiêm Viễn hỏi: "Sao hai người lại tới muộn thế?"

"Vừa nãy có một con rết bò vào, nàng ấy bị dọa." Lương Khải Phong kéo Nam Kiến Tuyết ngồi xuống, "Không biết con rết đó có độc hay không, ngươi bảo người sang trướng bên kia xem thử, kẻo lại cắn phải ai thì phiền."

Nam Chiêm Viễn gật đầu, bảo Phúc Lộc đi dặn dò vài câu.

Chờ lão rời đi, Lương Khải Phong mới mở miệng: "A Tuyết, nàng ấy....." Nói được một nửa, Nam Kiến Tuyết đã nghiêng đầu liếc sang, khiến hắn hơi nhướng mày rồi tiếp lời, "Rất sợ sâu."

"Là rất sợ." Nam Chiêm Viễn bật cười, "Ta nhớ hồi muội ấy mười tuổi, trong phòng bỗng chạy vào một con nhện con, chỉ cỡ nửa đầu ngón tay thôi. Vậy mà muội ấy đã sợ đến mức kêu toáng lên, tiếng kêu vang khắp Phượng Nghi Cung, khiến mẫu hậu còn tưởng là có thích khách mà vội vàng chạy tới. Từ đó về sau, trong phòng của muội ấy thường phải hun thuốc đuổi côn trùng. Mẫu hậu còn đặc biệt sai người tìm cho A Tuyết một miếng ngọc phòng côn trùng nữa đấy, hôm nay không mang theo sao?"

Lương Khải Phong đoán chắc lúc tắm y đã cởi ra nên giải thích: "Nàng ấy đặt ở xa, mới liếc thấy đã bị dọa sợ, khiến ta cũng tưởng có thích khách xông vào. A Tuyết....."

Hắn nói đến đây thì liếc thấy Nam Kiến Tuyết lại quay sang liếc mình, đành cười bất đắc dĩ: "Dọa đến mức nhảy cả lên ghế."

Sau đó, hắn lại cố tình nhiều lần gọi tên Nam Kiến Tuyết. Mỗi lần đều khiến y phải quay đầu lại nhìn, như một con mèo nhỏ cảnh giác, lúc nào cũng giương mắt đề phòng.

Lương Khải Phong chơi trò ấy mãi không biết chán.

Cuối cùng, Nam Kiến Tuyết cũng nhận ra ý đồ của hắn, khẽ đá hắn một cái dưới bàn.

Lúc này Lương Khải Phong mới chịu thu liễm lại một chút, nghiêm túc hỏi về chuyện Trần đại nhân bị ngất.

"Nghe nói là thấy thích khách, thị vệ đã lục soát khắp nơi nhưng vẫn không tìm được ai." Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Nam Chiêm Viễn bỗng trở nên vô cùng khó tả, "Tuổi tác của hắn đã lớn, mắt cũng không còn tinh như trước nữa, lá gan lại nhỏ. Ta đoán chắc là nhìn nhầm bóng của ai đó thôi, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Lương Khải Phong gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Một bữa cơm trôi qua, ngoại trừ Nam Kiến Tuyết vẫn còn giữ chút đề phòng, tâm trạng của mọi người ai nấy đều rất tốt.

Trên đường trở về, Nam Kiến Tuyết còn nhỏ giọng mắng Lương Khải Phong: "Ngươi còn cố ý dọa ta, đúng là tên hỗn đản!"

Lương Khải Phong nhướng mày: "Rõ ràng là ngươi không tin ta, ta chỉ là trả thù một chút mà thôi."

Nam Kiến Tuyết bĩu môi.

Quả thật, y rất khó để hoàn toàn tin tưởng Lương Khải Phong, nhưng cũng phải thừa nhận là Lương Khải Phong chưa từng nói dối y lần nào cả.

"Cái đó, ta...... Cũng đã lâu như vậy rồi," Nam Kiến Tuyết nói, "dù sao ngươi cũng nên để ta thích ứng lại một chút đã chứ."

Lương Khải Phong nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch: "Có gì mà phải thích ứng, chúng ta đâu có khác gì so với trước đâu?"

Nam Kiến Tuyết nghĩ thầm, vẫn là có một chút khác biệt mà.

Hiện tại y đã không còn quá luống cuống nữa, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Lương Khải Phong vừa mới nói buổi tối sẽ lại cùng mình nói chuyện, trong lòng lại dấy lên chút bất an mà muốn tìm cách lảng tránh.

Nhưng chuyện này..... có muốn trốn cũng chẳng được.

Hai người trở lại doanh trướng, Thanh Thiển còn định theo vào nhưng đã bị Nam Kiến Tuyết đã đưa tay ngăn lại: "Không cần đau, ngươi cứ đi nghỉ trước đi."

Thanh Thiển có chút khó hiểu: "Nhưng mà......"

"Cứ đi đi." Lương Khải Phong cắt ngang lời nàng, "Đã có ta ở đây rồi."

Thanh Thiển đối với khả năng hầu hạ của Lương Khải Phong vốn chẳng ôm chút hy vọng gì, liền nói: "Để nô tỳ giúp công chúa chải lại tóc trước đã."

Lương Khải Phong đành để nàng ở lại, còn mình thì vào tắm rửa trước.

Đợi đến khi hắn tắm xong, Thanh Thiển cũng đã rời đi. Trong trướng thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, Nam Kiến Tuyết chỉ mặc một chiếc áo ngủ, ngồi tựa trên giường. Thấy hắn bước vào, y chỉ khẽ liếc mắt rồi không nói gì thêm.

Lương Khải Phong bước tới ngồi xuống ở bên cạnh, mỉm cười: "Chúng ta cũng nói chuyện chút đi?"

Nam Kiến Tuyết lơ đãng khẽ "Ừ" một tiếng.

Lương Khải Phong hỏi: "Ngươi từ khi sinh ra đã giấu mọi người rồi sao?"

Nam Kiến Tuyết gật đầu.

"Trừ ta ra, còn có ai biết nữa không?"

Nam Kiến Tuyết lại gật, khẽ đáp: "Thanh Thiển."

Lương Khải Phong nhướng mày: "Hết rồi?"

Nam Kiến Tuyết gật đầu.

"Ừm....."

"Mẫu phi cũng là bất đắc dĩ phải làm như vậy mà thôi." Nam Kiến Tuyết không đợi hắn tiếp tục truy hỏi đã lên tiếng, "Năm đó Thần Quý phi vừa mới sảy mất một hài tử, vốn dĩ đã ghen ghét mẫu phi ta vốn yên ổn vô sự. Bà ta khi ấy vẫn luôn trông chờ sinh được hoàng tử để tranh giành với mẫu hậu. Nếu để bà ta biết ta là..... con trai của mẫu phi, ngày tháng của mẫu phi sau này sẽ càng thêm khổ sở."

Những điều này, trước đây Lương Khải Phong đã từng nghe Thái hậu nói qua.

Nam Kiến Tuyết vốn là công chúa, tình cảnh của Tĩnh tần trong cung đã đủ khó khăn. Nếu y là hoàng tử..... chỉ sợ Thần Quý phi sẽ càng hận đến thấu xương, thậm chí Nam Kiến Tuyết cũng khó mà có thể sống được đến khi trưởng thành.

Lúc ấy có lẽ còn có cách giải quyết tốt hơn, nhưng thế lực của Tĩnh tần quá yếu, không có thời gian cân nhắc đến chuyện lâu dài, đành phải đi nước cờ hiểm này.

Lương Khải Phong không biết Tĩnh tần về sau có từng hối hận hay không, nhưng hắn có thể khẳng định, nước cờ này quả thật đã bảo vệ được Nam Kiến Tuyết cho đến tận bây giờ.

Hắn đưa tay xoa xoa đầu của Nam Kiến Tuyết, hỏi: "Vẫn luôn giấu như vậy, là vì sợ chết sao?"

Nam Kiến Tuyết gật đầu: "Nếu phụ hoàng biết chuyện, ta vẫn còn có chút hy vọng sống sót nhưng mẫu phi thì nhất định sẽ chết."

"Vậy..... sau khi vào trung cung thì sao?"

"Không muốn liên lụy đến mẫu hậu." Nam Kiến Tuyết đáp, "Hơn nữa..... khi đó ta cũng không biết thái độ của mẫu hậu đối với ta sẽ như thế nào."

Chuyện y tới Phượng Nghi Cung, căn bản không nghĩ tới chuyện phải chọn ngày lành tháng tốt gì, chỉ là nghĩ mẫu phi mong mỏi như vậy, có thể bình yên sống sót là được. Lại không ngờ mẫu hậu sẽ vì y mà đau lòng đến thế.

Y không phải là chưa từng nghĩ đến việc nói ra chuyện này, chỉ là không biết một khi đã nói ra sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Đây là tội khi quân. Mẫu hậu là chưởng quản lục cung, xảy ra chuyện như vậy, bà ấy tuyệt đối không thể thoái thác trách nhiệm. Đến lúc đó, nếu phụ hoàng vì việc này mà làm khó mẫu hậu thì phải làm sao?

Dù mối quan hệ của bà ấy với phụ hoàng có bất hòa, y cũng không thể để mẫu hậu vì mình mà gánh bí mật lớn đến như vậy.

"A Viễn sẽ không giết ngươi." Lương Khải Phong nói, "Hắn rất thương ngươi."

"Nhưng..... ta không biết phải nói với huynh ấy thế nào." Nam Kiến Tuyết rũ mắt, khẽ lẩm bẩm, "Đã qua rất nhiều năm rồi..... ta không biết phải bắt đầu từ đâu. Nếu hoàng huynh biết, nhất định sẽ rất đau lòng."

Lương Khải Phong nghĩ ngợi một chút. Nếu hắn là Nam Chiêm Viễn, khi biết người mình nâng niu trong lòng bàn tay, sủng ái mười mấy năm nay kỳ thật lại là một nam nhân..... quả thật sẽ rất tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác bị lừa gạt và thương tâm.

Chỉ là..... Nam Chiêm Viễn thật sự không biết sao? Dựa theo hiểu biết của hắn về người kia, người kia nhìn bề ngoài trông có vẻ ôn hòa, tốt tính là thế, nhưng Lương Khải Phong quen biết hắn đã nhiều năm như vậy, cũng thừa hiểu đây không phải người dễ bị lừa.

Nếu hắn đã biết, vậy còn Thái hậu thì sao? Người đó cũng không phải là nhân vật dễ đối phó gì cho cam.

"Sau này tra được một số việc, ta có thể xác định được..... nàng chính là vì bảo vệ A Tuyết....."

"Tĩnh tần tất nhiên có nỗi khổ riêng, về sau con sẽ hiểu....."

"Tương lai nếu con phát hiện ra A Tuyết có điều gì giấu con, thì hãy nhớ lại những gì ta đã nói hôm nay."

Những lời Thái hậu từng nói vang lên trong đầu, khiến cho Lương Khải Phong mơ hồ nảy sinh ra một suy đoán.

"Ta nhớ rõ trước đây ngươi có nói là không muốn thành thân. Thái hậu và Hoàng thượng cũng chưa từng phản đối sao?" Lương Khải Phong hỏi, "Họ có khuyên gì với ngươi không?"

Nam Kiến Tuyết lắc đầu: "Ta đã từng nói với mẫu hậu là không muốn thành thân, chỉ muốn ở bên bà ấy thật lâu. Mẫu hậu cũng không ép, hoàng huynh thì bảo rằng hoàng thất có thể nuôi ta cả đời, không gả đi cũng được. Cho nên khi huynh ấy đột nhiên mạnh mẽ ban hôn cho chúng ta, ta còn cảm thấy rất kỳ quái. Sau này huynh ấy có nói là vì để kiềm chế ngươi."

"Muốn kiềm chế ta thì vẫn còn có rất nhiều cách, vì sao nhất định phải là ngươi? Ngươi không cảm thấy lạ sao?" Lương Khải Phong hỏi lại, "Hơn nữa, hắn cũng không nhất thiết phải kiềm chế ta như vậy."

"Lúc đó ta đâu có biết hai người các ngươi lại thân nhau như vậy." Nam Kiến Tuyết cau mày, "Quả thật là rất kỳ quái..... nhưng hoàng huynh làm việc luôn có lý do, ta tin huynh ấy sẽ không hại ta."

Lương Khải Phong có chút bất đắc dĩ.

Cái tiểu ngốc nghếch này..... khó trách vì sao Nam Chiêm Viễn lại có thể nhân cơ hội dùng lý do kiềm chế để lừa y vào tròng như vậy.

Hắn khẽ thở dài: "Thái hậu và A Viễn..... e là sớm đã biết từ trước rồi."

Nam Kiến Tuyết sửng sốt: "Sao có thể!"

"Vì sao lại không thể?" Lương Khải Phong chậm rãi nói, "A Viễn thương ngươi như vậy, lại đem ngươi gả cho ta, trong khi hắn biết rõ trước đó ta đã có người trong lòng rồi, hơn nữa lại còn là nam nhân."

Nam Kiến Tuyết hơi sững người, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn: "Có lẽ..... có lẽ huynh ấy chỉ là muốn chúng ta..... liên hôn thôi thì sao? Nếu không có cảm tình thì ai sống cuộc sống của người nấy."

Lương Khải Phong khẽ cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Lúc ấy ta cũng cảm thấy hắn có mưu tính gì đó, nhưng lại đoán không ra. Nghĩ hắn sẽ không hại ta nên cũng không bận tâm lắm. Nhưng nếu hắn đã biết chuyện này..... thì tất cả những chuyện kia bỗng nhiên lại vô cùng hợp lý."

Không phải là tên đó biết hắn là đoạn tụ mà vẫn đem muội muội gả cho hắn. Mà là bởi vì tên đó biết hắn là đoạn tụ, nên mới đem đệ đệ bảo bối của mình gả cho hắn.

"Thậm chí....." Lương Khải Phong nhìn thẳng vào mắt Nam Kiến Tuyết, giọng trầm xuống, "Hắn có lẽ đã sớm đoán ra được người trong lòng của ta chính là ngươi. Nói với ta 'tìm không được' cũng chỉ là để tránh lôi ra chuyện này. Ban hôn cho chúng ta là vì hắn tin ta sẽ chấp nhận, và sẽ giúp ngươi che giấu nó."

Nam Kiến Tuyết trầm mặc.

Khi ấy y chỉ cảm thấy tức giận, thật sự không nghĩ sâu đến như vậy.

"Vậy..... vậy tại sao hoàng huynh lại không nói thẳng với ta?" Nam Kiến Tuyết cau mày, trong mắt hiện lên chút hoảng loạn, "Có phải..... có phải là hoàng huynh đang giận ta đúng không? Huynh ấy....."

"Không biết." Lương Khải Phong cắt ngang lời của y, đưa tay ôm chặt lấy người kia vào trong lòng rồi khẽ vỗ lưng trấn an, "Nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ đi hỏi lại một chút."

"Không được." Nam Kiến Tuyết lập tức phủ nhận, "Đây chỉ là chuyện chúng ta suy đoán, nếu hoàng huynh thật sự không biết đến chuyện này thì sao?"

"Nếu hắn không biết thì ngươi sẽ định giấu chuyện này cả đời sao?" Lương Khải Phong hỏi, "Ngươi không cảm thấy khó chịu à?"

Nam Kiến Tuyết lắc đầu: "Mấy năm này ta đều sống rất tốt, thật sự rất vui vẻ. Nếu có thể làm cho mẫu hậu, hoàng huynh cùng mọi người vui vẻ thì ta có thể làm nữ nhân cả đời cũng được."

Lương Khải Phong im lặng.

Trong mắt của hắn, ý nghĩ này của Nam Kiến Tuyết tuy có hơi ngốc nhưng cũng không phải không thể lý giải được.

Người có chút quan hệ huyết thống còn có thể vì lợi ích mà toan tính, hãm hại lẫn nhau; ở hoàng thất, chuyện như thế lại càng thường thấy hơn, vì ngôi vị hoàng đế, vì quyền lực, đến huynh đệ ruột thịt cũng có thể chém giết đến ngươi chết ta sống. Nam Kiến Tuyết tuy không cùng một mẹ ra sinh với Nam Chiêm Viễn và những người kia, nhưng tình cảm lại chẳng kém ruột thịt. Những gì y có hôm nay, phần lớn là nhờ vào mấy người bọn họ.

Bọn họ đối với Nam Kiến Tuyết, vừa là ân nhân, lại vừa là người nhà.

Thứ tình cảm này quá nặng, nặng đến mức dù tâm của Nam Kiến Tuyết vốn rộng rãi đến đâu, trong lòng vẫn có chút lo được lo mất.

Huống chi, bí mật này y đã giấu kín nhiều năm như vậy, bỗng chốc bảo y nói ra..... quả thật vô cùng khó khăn.

Lương Khải Phong đổi lại cách hỏi: "Vậy thì không hỏi nữa. Vậy nếu ta đi dò thử xem ý tứ của hắn như thế nào thì sao?"

Nam Kiến Tuyết vẫn lắc đầu: "Hoàng huynh thông minh như vậy, nếu thật sự đã biết, ta không nói thì thôi; còn cố ý lấy chuyện này ra để thử huynh ấy, nhất định sẽ khiến huynh ấy đau lòng."

Lương Khải Phong thở dài, duỗi tay đem người kia ôm vào trong lồng ngực.

Nam Kiến Tuyết bỗng chốc ngẩn ra.

Trước đây, Lương Khải Phong cũng từng ôm y không ít lần, nhưng kiểu mặt đối mặt thế này lại rất hiếm. Chỉ vài lần ít ỏi ấy thôi mà y vẫn luôn nhớ rõ, cố gắng không để lộ, chưa từng thật sự cẩn thận cảm nhận vòng tay của hắn.

Thể trạng của Lương Khải Phong lớn hơn y khá nhiều, ôm một cái là có thể gói gọn cả người y vào trong ngực. Vì luyện võ quanh năm, thân nhiệt của hắn luôn cao hơn bình thường một chút nên cái ôm kia cũng ấm áp đến lạ.

Ấm áp đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.

Bây giờ y đã không còn lo bị lộ nữa..... ôm một chút chắc cũng không sao đâu, phải không?

Nam Kiến Tuyết thử thăm dò, khẽ đưa tay vòng qua ôm lấy Lương Khải Phong, cả người tựa vào lồng ngực hắn, giọng nhỏ nhẹ: "Mẫu phi đã đi rồi..... liền có rất ít người ôm ta như vậy."

Lương Khải Phong trầm giọng hỏi: "Thái hậu nương nương cũng không có sao?"

Nam Kiến Tuyết khẽ gật: "Hồi nhỏ thì có..... nhưng sau khi lớn hơn một chút, ta sợ bị phát hiện nên cũng không dám ôm nữa."

"Vậy..... ngươi có thích ôm như thế này không?" Hắn hỏi tiếp.

Hắn lại gật đầu, còn nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực của Lương Khải Phong, trong lòng đã không còn luống cuống như ban nãy nữa.

"Mẫu hậu..... thật sự đã biết rồi sao?" Y khẽ hỏi.

"Không chắc." Lương Khải Phong đem chuyện ngày hôm đó ở Thọ Khang Cung nghe được mà kể lại cho Nam Kiến Tuyết, "Bà ấy không nói thẳng, lúc ấy ta còn tưởng bà ấy là đang chê ngươi tính tình nhỏ nhặt. Giờ nghĩ lại thì..... có lẽ bà ấy đang ám chỉ với ta."

"Nhưng mẫu hậu làm sao mà biết được chứ?" Nam Kiến Tuyết cau mày. "Mẫu phi vẫn luôn rất cẩn thận."

"Nếu thật muốn tra ra thì cũng không phải là không thể." Lương Khải Phong nói, "Chưa nói tới ngự y hay đám cung nữ hầu hạ, chỉ riêng bà đỡ từng đỡ đẻ cho ngươi chắc chắn cũng biết rõ. Theo tính tình của mẫu hậu, hẳn là sẽ không động tới bà ấy. Năm đó nếu Hoàng thượng từng nghi ngờ, thì tra ra một cái là sẽ biết được ngay."

Nhưng Hoàng thượng đâu thể vô cớ mà nghi ngờ nữ nhi mình thật ra là nam được, nên tự nhiên cũng sẽ không đi điều tra. Còn năm đó Hoàng hậu chịu tra, là vì nghi ngờ Tĩnh tần có mưu đồ gì đó.

Nam Kiến Tuyết cúi đầu: "Vậy nghĩa là mẫu hậu vẫn luôn biết..... hơn nữa lại còn dung túng để ta diễn kịch? Ngươi nói thử xem, hoàng tỷ và A Minh có biết đến chuyện này không?"

"Ta với An Bình và An Dương không thân lắm, nhưng hai người bọn họ đều rất thông minh, nên cũng không chừng." Lương Khải Phong đáp. "Còn A Minh..... ta đoán là hắn sẽ không biết."

Nam Kiến Tuyết ngẩng lên nhìn hắn: "A Minh cũng rất thông minh."

"Đó là với người ngoài." Lương Khải Phong nói, "Hắn với người nhà thì chẳng giấu được gì, cũng chẳng muốn để tâm suy tính. Điểm này..... thật ra lại rất giống ngươi."

Nam Kiến Tuyết lập tức phản bác: "Chuyện này ta giấu rất giỏi mà!"

Lương Khải Phong khẽ "Ừ" một tiếng: "Vậy..... muốn thẳng thắn chút không?"

Nam Kiến Tuyết lại không đáp.

Lương Khải Phong cũng có chút bất đắc dĩ.

Nam Kiến Tuyết rõ ràng là đã tin đến bảy tám phần, nhưng vẫn không muốn đối diện với sự thật, y vừa là sợ hãi, lại vừa muốn né tránh.

Chỉ là hôm nay, cú đánh này đối với y đã quá sâu, không cách nào có thể cưỡng cầu bản thân bình tĩnh mà tiếp nhận lại được nữa.

"Không vui thì tạm thời đừng có nghĩ nữa." Lương Khải Phong đưa tay xoa nhẹ mái tóc của y, thấp giọng nói, "Chúng ta nói chuyện khác nhé?"

Nam Kiến Tuyết nhìn hắn: "Nói gì?"

"Ngươi." Lương Khải Phong nói, "Nhiều năm qua, có từng gặp chuyện gì khó khăn không?"

Lời hắn nói có chút hàm hồ, nhưng Nam Kiến Tuyết lại hiểu ngay, khẽ gật đầu: "Giọng nói."

Lương Khải Phong khẽ nhướng mày.

Trước đây hắn từng cảm thấy giọng của Nam Kiến Tuyết so với nữ hài tử thì không ngọt mềm đến thế, nhưng loại giọng trung tính thế này cũng chẳng phải hiếm lạ gì, nên hắn chưa từng nghi ngờ y.

"Vậy để ta nghe thử giọng thật của ngươi đi?" Lương Khải Phong nói, "Chỉ một câu thôi cũng được."

Nam Kiến Tuyết có chút do dự.

"Bên ngoài sẽ không nghe thấy được đâu." Lương Khải Phong cười trấn an, "Dù có nghe thấy cũng có thể giải thích được."

Nam Kiến Tuyết lúc này mới khẽ gật đầu, giọng nói trong trẻo, lại dùng thanh âm thật gọi một tiếng: "Khải Phong."

Giọng nói sau khi bỏ qua ngụy trang kia có phần trầm hơn, nghe ra được rõ ràng là của nam nhân, nhưng vẫn rất mềm mại, thậm chí..... thậm chí còn có chút ngọt.

Nếu đặt ở trên người nữ nhân thì hơi trầm, nhưng đặt ở trên người nam nhân lại thực sự rất ngọt.

Ngọt đến mức khiến cho trái tim của Lương Khải Phong cũng chậm đi nửa nhịp.

Hắn trầm mặc vài giây rồi mới thở mạnh ra một hơi, nói: "Ngươi đúng là muốn lấy mạng của ta mà."

Nam Kiến Tuyết: ?

Lương Khải Phong nói: "Ngươi khiến ta từ thích nam nhân thành thích nữ nhân, giờ lại quay về thích nam nhân. Nếu ta mà hay nghĩ lung tung, e là đã sớm bị ngươi bức đến phát điên rồi."

Nam Kiến Tuyết cảm thấy tai mình nóng bừng: "Ngay từ đầu là do chính ngươi hiểu lầm mà."

"Vậy là ai đã khiến ta phải hiểu lầm hả?" Lương Khải Phong cong khóe môi cười, "Ta đã thảm đến mức này rồi, ngươi không bồi thường cho ta một chút thì sao mà nói cho xuôi được chứ?"

Nam Kiến Tuyết lập tức cảnh giác, nhìn hắn dò xét, rồi chần chừ hỏi: "Ngươi muốn bồi thường cái gì?"

Lương Khải Phong không trả lời ngay mà cúi đầu hôn khẽ lên lọn tóc bên thái dương y: "Ngươi có thích ta không?"

Nam Kiến Tuyết khẽ mím môi, gật đầu rất nhẹ.

Lương Khải Phong lại hôn lên giữa mày y: "Có chán ghét ta chạm vào ngươi không?"

Nam Kiến Tuyết lắc đầu: "Thích."

Lương Khải Phong tiếp tục h*n l*n ch*p m** của y: "Trước kia không muốn ta chạm vào, có phải là vì chuyện này không?"

Nam Kiến Tuyết lại gật đầu.

Lương Khải Phong khẽ hôn lên khóe môi y, giọng trầm thấp: "Vậy bây giờ ta đã biết hết mọi chuyện..... có thể cho ta chạm vào ngươi có được không?"
 

Bình Luận (0)
Comment