Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Chương 80



Kỷ Lăng rầu vô cùng, từ nhỏ đến lớn cậu đều là con ngoan trò giỏi, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ, không hề yêu sớm hay gì hết!
Kết quả là vừa bước chân vào đại học thì đã cuốn vào “vòng xoáy tình yêu”.

Bị chú của bạn học mình theo đuổi thì không nói đi, đã thế còn bị đàn anh mà mình kính trọng bắt gặp, tình tiết lắt léo như phim cẩu huyết vậy! Tiến độ sự việc thì thật sự như là bạt miêu trợ trưởng*! Cậu chỉ cảm thấy quẫn bách vô cùng, chỉ ước mình có thuật ẩn thân, để cậu thoát khỏi tình cảnh gượng gạo này.
(*: Ý chỉ một sự việc nóng vội, vội vã.)
Kỷ Lăng bỗng đẩy Ninh Ngọc ra, sau đó cậu bình tĩnh xoay đầu đi nhìn về phía bên cạnh, nhìn vào ánh mắt của Văn Ngạn, ánh mắt ấy có hơi chăm chú.
Văn Ngạn biết được từ chỗ Vương Nhất Hâm rằng bây giờ chắc Kỷ Lăng đang ở đây, thế là đợi sau khi Kỷ Lăng tan học thì đến tìm, nhưng không ngờ lại trùng hợp thấy được Kỷ Lăng bị một người đàn ông ôm trong lòng, trong ánh mắt thấp thoáng sự lạnh giá vô tận, lạnh lùng nhìn Ninh Ngọc.
Bầu không khí bỗng có hơi trì trệ.
Kỷ Lăng gượng gạo đứng đấy, tuy cậu rất muốn né tránh sự thật, nhưng cậu suy nghĩ hết một hồi lâu, cuối cùng gương mặt nóng bừng ấy vẫn mở miệng, muốn làm dịu sự gượng gạo này.

Cậu nhìn Ninh Ngọc trước rồi giới thiệu: “Đây là đàn anh Uất Văn Ngạn, có thể anh ấy đến tìm tôi có việc…”
“Uất… Văn Ngạn.” Ninh Ngọc chậm rãi mở miệng, từng chữ rõ ràng, phát âm nặng nề, ánh mắt nhìn Văn Ngạn cũng thay đổi.
Kỷ Lăng lại không hề phát hiện ra điều gì bất thường, đến bây giờ cậu vẫn chỉ cảm thấy đây đơn thuần chỉ là trùng tên thôi, ai bảo đây là cái tên đại chúng chứ? Cậu nghĩ một hồi, không thể thờ ơ đàn anh được, vậy là lại nói với Văn Ngạn, cậu giải thích: “Đây là anh Ninh, Ninh Việt, ừm, hôm nay vừa hay anh ấy tìm tôi có chút việc ...”
Con ngươi Văn Ngạn co rút lại, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
Ánh nhìn của hai người nhìn vào nhau.
Tuy không nói lời nào, nhưng chớp mắt đã biết được thân phận của đối phương.
Vì Kỷ Lăng không biết họ xuyên không đến, nên cho dù cậu cảm thấy rất giống, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến tình trạng này.

Nhưng họ thì khác… Từ khi bắt đầu, họ đã nhận ra rằng có thể không chỉ có một mình mình đến với thế giới này, nếu như họ có thể đến đây, tại sao người khác không thể?
Mà trên thế giới này, cũng không có nhiều sự trùng hợp đến như thế.
Kỷ Lăng vừa giới thiệu xong thì cậu bỗng cảm thấy bầu không khí giữa hai người dường như ngày càng căng thẳng hơn, thầm nghĩ chẳng lẽ lời giải thích của cậu có vấn đề chăng? Dù sao “có việc” và “có chút việc”… Nghe trông có vẻ dây dưa mờ ám, giấu đầu lòi đuôi vậy, nhưng cậu nên giải thích sao mới được đây? Bảo chuyện Ninh Việt muốn theo đuổi cậu à? Nói thẳng ra hình như còn giật mình chấn động hơn đấy chứ? Cậu cũng không rõ rốt cuộc mình là thẳng hay cong nữa!
Cho nên, rốt cuộc tại sao cậu phải đối diện với sự lựa chọn khó khăn này chứ, thật sự khiến bé Kỷ đau đầu nhức óc quá đi mà!
Kỷ Lăng có hơi muốn chuồn khỏi nơi này rồi.
Cậu thấp thỏm bảo: “Tôi, tôi phải về ký túc xá rồi...”
Văn Ngạn giấu đi sự sắc lạnh trong ánh mắt, dịu dàng nói với Kỷ Lăng: “Tôi đến tìm cậu, là muốn thương lượng với cậu chuyện hình tượng nhân vật trong game, bây giờ cậu có rảnh không?”
Mới bảy giờ thôi, nếu bảo không rảnh thì giả trân quá, Kỷ Lăng bắt đầu khổ sở tìm cớ...
Nhưng chưa đợi cậu lên tiếng.
Thì Ninh Ngọc đã mỉm cười, nhếch mày nói: “Vậy sao? Tôi cũng hiểu biết đôi chút về game, là game gì, của công ty nào thế? Nói không chừng tôi có thể đưa ra một số ý kiến đấy.”
Văn Ngạn nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, như cười mà không phải cười bảo: “Tôi thấy không cần thiết phải thế.”
Ninh Ngọc không né tránh, nói: “Sao anh biết là không cần thiết?”

Kỷ Lăng: “…”
Là ảo giác của cậu sao? Sao cậu cứ cảm thấy hai người này như muốn xử nhau thế?
Đợi đã, sao hai người không hỏi tôi có muốn tham gia vào không đã?
Tại sao bỗng nhiên lại như về lại ngày tháng khó khăn tìm cách sống sót ở thế giới Tinh Tế vậy? Đây chắc chắn là ảo giác của cậu thôi!
Không đi, tuyệt đối không thể đi!
Kỷ Lăng cười khan một tiếng, nói: “Tôi bỗng nhớ ra, Trịnh Lâm bảo tối tìm tôi có việc, tạm biệt đàn anh Uất! Chuyện game lần sau mình bàn tiếp nhé…Tạm biệt anh Ninh! Tôi về trước đây.”
Nói xong không quay đầu lại, chạy cái vèo đi ngay!
Có câu “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”*! Muốn trốn chạy thì tuyệt đối không thể do dự được!
(*: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Sau này ví như làm mọi việc phải tranh thủ.)
Vẫn là xã hội hiện đại tốt hơn nhiều, ít ra cậu không cần tuân thủ theo hình tượng nhân vật, có thể bảo muốn đi là đi được liền.
Văn Ngạn nhìn bóng lưng Kỷ Lăng rời đi, ánh mắt ảm đạm đôi chút, nhưng không cản cậu lại.
Ninh Ngọc cũng không, anh thấy biểu cảm Văn Ngạn đã dần trở nên lãnh đạm thì cũng không tiếp tục giả vờ nữa.

Khi xưa anh vì không nhẫn tâm để cậu thiếu niên bị Cảnh Tùy và Carlos cưỡng bức, lại sợ cậu thiếu niên sau khi bị Văn Ngạn bắt đi sẽ bị tổn hại, nên dù cho có rủi ro để lộ thân phận, anh cũng lần theo tung tích của cậu thiếu niên mà đến thành phố Loan Thủy của hành tinh Bắc Phong.
Lần đó, anh tính đưa cậu thiếu niên rời khỏi đó.
Bất chấp mọi thứ, đưa cậu rời khỏi.
Nhưng sau khi đến đó, anh lại phát hiện sự việc không như anh nghĩ, Văn Ngạn không hề làm tổn thương cậu thiếu niên, lần đó, đối diện với lời cảnh cáo và uy hiếp của Văn Ngạn, anh lựa chọn rời khỏi đấy.

Khi đó anh cho rằng khi ở bên Văn Ngạn, cậu thiếu niên sẽ không lo âu, vui vẻ hơn, Văn Ngạn có thể cho cậu thiếu niên cuộc sống yên ổn mà anh không thể cho cậu, khi cậu thiếu niên sống ở đấy, cậu rất vui vẻ thoải mái.
Anh rời đi không phải là vì sợ Văn Ngạn, mà chỉ là vì cậu thiếu niên chịu ở lại đấy.
Văn Ngạn đoán được hết tâm tư của anh, biết rằng anh không muốn quấy rầy sự yên bình của cậu thiếu niên, nắm lấy nhược điểm của anh, ép anh rời đi.
Nhưng ở thế giới này, không còn thứ gì có thể trói buộc anh nữa, cũng không có thân phận đối lập giữa quân phiến loạn và quý tộc, không có sự tàn sát, chiến tranh mà mũi đao nhuốm đầy máu, anh cũng không còn lý do để buông tay.
Đôi môi mỏng của Ninh Ngọc nhếch lên, nói từng chữ một: “Lần này, tôi sẽ không nhượng bộ nữa đâu.”
Văn Ngạn nở một nụ cười chế giễu, ánh mắt lại trầm lắng cố chấp: “Tôi biết, nhưng… Tôi cũng sẽ không nhượng bộ.”
Ở cái thế giới đó, anh ấy bị trói buộc bởi sự cách biệt thân phận giữa anh ấy và cậu thiếu niên, anh ấy cũng biết thực lực của bản thân không đủ để một mình chiếm hữu cậu, nên mới không dám có những suy nghĩ vượt mức, anh ấy chỉ muốn âm thầm bảo vệ cậu mà thôi.

Nhưng lần này cậu thiếu niên không còn là quý tộc cao cao tại thượng, anh ấy cũng không còn là nô bộc ti tiện nữa, anh ấy chỉ là đàn anh của cậu thiếu niên, mà anh ấy cũng có đủ sự tự tin và năng lực để bảo vệ người mình yêu.
Hai người nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng.
Cho dù không ai nói gì nhưng cả hai đều hiểu rằng, đối phương quyết tâm giành được, sẽ không bỏ cuộc.

Ninh Ngọc rời khỏi chỗ đó, anh khựng lại một xíu rồi gửi một tin nhắn đi, không bao lâu sau, Ninh Khả Hàm bước ra từ trong ký túc xá.
Cô nhìn sắc mặt dường như có hơi u ám của Ninh Ngọc với ánh mắt khó hiểu, thấp thỏm nói: “Chú, chú tìm cháu có việc gì không ạ?”
Chân mày Ninh Ngọc khẽ nhếch lên, bảo: “Hôm nay chú đi gặp Kỷ Lăng rồi.”
Ninh Khả Hàm: “…”
Ninh Ngọc: “Cậu ấy giải thích với chú là giữa cháu với và cậu ấy đơn giản chỉ là bạn học bình thường, không có gì khác.”
Ninh Khả Hàm: “…” Lồng ngực như bị trúng tên!!!
Ninh Ngọc cười nhẹ một tiếng: “Xem ra cậu ấy thật sự rất sợ rằng chú hiểu lầm cậu ấy thích cháu nhỉ.”
Ninh Khả Hàm cảm thấy ông chú này quá đáng thật sự, chú vô duyên nhảy vào thì thôi đi, còn khoe khoang trước mặt cháu làm gì? Chú có biết yêu thương vãn bối tí nào không hả? Sao cháu lại có một ông chú như thế? Là nghiệp chướng cháu tạo từ kiếp trước đó ư?
Cô cười hơ hơ, nói: “Vậy sao?”
Ninh Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, sau đó chú tỏ tình với cậu ấy, bảo rằng sẽ theo đuổi cậu ấy.”
Ninh Khả Hàm: “!”
Ninh Ngọc than một hơi dài, nói: “Nhưng cậu ấy quá ngây thơ, có thể cậu ấy còn chưa hiểu rõ về bản thân lắm, nếu như chú không chủ động một chút thì e là cậu ấy khó mà nhận ra được, nên chú cần cháu giúp.”
Ninh Khả Hàm cười khẩy một tiếng: “Cháu có thể giúp gì được chứ? Cậu ấy cũng đâu có thích cháu đâu, hơ hơ.”
Ninh Ngọc: “Tuy cháu làm việc không đáng tin cho lắm, nhưng cháu là bạn học của cậu ấy, nên chắc cũng có tí tác dụng.”
Ninh Khả Hàm: Muốn cháu giúp đỡ mà còn chế giễu cháu, chú bị sao thế? Đây là thái độ cầu xin người khác của chú sao?!
Ninh Ngọc điềm đạm nói: “À đúng rồi, mẫu xe đua mới ra, cháu trông ngóng lâu lắm rồi nhưng anh hai không chịu mua cho cháu mẫu đó, chú vốn chuẩn bị mua cho cháu đấy…”
Ninh Khả Hàm: “Chuyện của chú thì là chuyện của cháu rồi, có gì cứ việc căn dặn, dù lên núi đao hay xuống biển lửa thì cháu cũng không từ chối!”
Ninh Ngọc gật đầu mỉm cười: “Bé ngoan.”
Ninh Khả Hàm nở một nụ cười ranh mãnh.

Kỷ Lăng về lại phòng của mình, đêm hôm đó cậu nằm mơ thấy ác mộng.
Cậu mơ thấy dù cậu đã về lại thế giới hiện thực, nhưng những người đó đều đuổi theo đến đây, sau khi họ biết chuyện của quyển tiểu thuyết thì đều hắc hóa, cho rằng cậu là một tên lừa đảo, trêu đùa tình cảm của họ, ai cũng vì yêu mà sinh hận, liên tục “quất” cậu từ lần này đến lần khác.
Cậu ra sức muốn trốn chạy, nhưng dù thế nào cậu cũng không tỉnh lại được, những người đàn ông đó ai cũng cười lạnh lùng nhìn cậu.
Trong sự vây quanh đó, Kỷ Tiểu Lăng ôm lấy đầu gối mình, run cầm cầm.
Nhưng họ vừa lạnh lùng tuyệt tình lại tàn nhẫn!
Ngày hôm sau Trịnh Lâm ra sức vỗ vào giường cậu: “Dậy đi, đi học rồi này.”
Kỷ Lăng bỗng giật mình thức dậy từ cơn ác mộng, khắp người đổ mồ hôi lạnh, đáng sợ quá, đáng sợ quá rồi… Sao cậu lại mơ một giấc mơ như thế!
Cậu tay chân lúng túng rời khỏi chiếc giường, mua đại một cái màn thầu ở căn tin, vừa cắn vừa chạy đến lớp, nhưng khi học thì cậu vô cùng lơ đãng, đầu óc cậu không kìm được mà nghĩ đến những chuyện ở cái thế giới đó.
Kỷ Lăng lấy điện thoại mình ra, cậu lại xem hòm thư email của mình.

Cậu nhớ ra mình từng gửi mail cho hệ thống, nhưng vẫn không có hồi âm, cứ như là một cục đá nặng chìm trong biển lớn vậy.
Đã hai tháng trôi qua, cậu không chỉ không quên dần những việc trong thế giới ấy, mà trái lại còn càng nhớ lại rất nhiều việc, Ninh Việt, đàn anh Uất Văn Ngạn, và cả anh Phó… Những người xung quanh cậu đều khiến cậu nhớ lại những con người và những việc ở thế giới đó một cách kỳ lạ.
Những thứ đó rõ ràng cậu muốn quên đi, nhưng chúng lại chen lấn giành nhau xuất hiện trong trí óc cậu.
Tại sao lại thế?
Cậu cũng đâu có thích họ đâu…
Lúc ở thế giới đó, cậu cảm thấy tình yêu của họ đối với cậu là gánh nặng, là chướng ngại cản trở cậu làm nhiệm vụ, cậu không mong họ yêu cậu chút nào, cậu luôn né tránh, trốn chạy, cậu chỉ muốn về nhà mà thôi.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ đón nhận tình yêu của họ, bất luận họ bỏ ra cho cậu bao nhiêu, cậu cũng chỉ xem mình như là khách qua đường của cái thế giới ấy, còn họ chỉ là mục tiêu nhiệm vụ, tình cảm của họ là gánh nặng cản trợ cậu.
Bây giờ cậu cuối cùng cũng về nhà rồi, theo lý mà nói có thể buông bỏ mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu, nhưng tại sao trái lại cậu lại cứ nhớ về những người đó thế? Chẳng lẽ cậu cũng không tránh khỏi lời nguyền “mất đi rồi mới bắt đầu mong nhớ”?
Không phải chứ.
Kỷ Lăng bất giác lạnh sống lưng, cậu cảm thấy bản thân bây giờ như một tên đàn ông đểu cán sau khi mất đi tình yêu mới hối hận không kịp, là một tên phụ bạc không biết trân trọng tình cảm, nhưng… Rõ ràng cậu là một con ngoan trò giỏi mà! Cũng đâu có ai quy định rằng người ta yêu cậu thì cậu bắt buộc phải đón nhận tình cảm của đối phương đâu.
Nhưng tại sao cậu lại suy nghĩ liên tục thế! Tại sao những người đó âm hồn không tan thế này?
Rốt cuộc cậu bị sao thế? QAQ …
Vì có tâm sự nên dạo gần đây Kỷ Lăng cứ mơ màng, lờ mờ, Vương Nhất Hâm khỏ hiểu hỏi cậu: “Cậu sao thế? Suốt ngày hồn vía cứ như để đâu đâu ấy?”
Sao Kỷ Lăng dám nói bản thân đang suy nghĩ những việc xấu hổ và mất mặt như thế, cậu ảm đạm nói một cách bí hiểm: “Tôi đang lên ý tưởng cho tác phẩm mới của tôi.”
Vương Nhất Hâm bỗng bái phục sát đất! Thiên tài quả nhiên có dáng vẻ của một thiên tài! Xem thử đi, ăn cơm, đi đường, đi học cũng đều đang nghĩ về tác phẩm đấy! Còn bản thân cậu ta thì sao? Chỉ nghĩ làm sao có thể thắng thêm vài ván trong game, việc này khiến cậu ta tự thấy hổ thẹn, rồi sau đấy lại chơi thêm vài ván game để giảm bớt nỗi sợ hãi.
Vài ngày sau có một tin tốt, khiến Kỷ Lăng kinh ngạc, có lại chút tinh thần.
Giáo sư Tề nói với Kỷ Lăng, bức tranh cậu triển lãm ở phòng tranh được một nhà sưu tầm giấu tên nhắm trúng và mua rồi, bảo Kỷ Lăng gửi số tài khoản qua, người đó sẽ chuyển tiền cho cậu, sau đó cổ vũ Kỷ Lăng theo thường lệ, bảo cậu tiếp tục cố gắng, giáo sư rất kỳ vọng ở cậu.
Giáo sư Tề rất đề cao những người trẻ tuổi có tài năng như thế, ông không ngại dìu dắt họ.
Kỷ Lăng cảm tạ vô cùng, không bao lâu sao cậu nhận được số tiền bán tranh đầu tiên của mình, cậu kích động vô cùng! Không ngờ thật sự có người chịu mua tranh của cậu!
Tuy ở thế giới Tinh Tế, ngày nào cậu Kỷ cũng sống cuộc sống tiêu tiền như nước, cuộc sống xa xỉ nhất cả vũ trụ, nhưng vì quá lố nên khiến cậu không có cảm giác chân thật.

Sau khi về lại thế giới hiện thực, đây là món tiền đầu tiên mà Kỷ Lăng kiếm được nhờ vào năng lực của bản thân, tuy không nhiều, nhưng lại có ý nghĩa phi thường, Kỷ Lăng vui vẻ mời bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm.
Niềm vui thì nên chia sẻ với những người bạn tốt của mình!

Lại một ngày cuối tuần, buổi sáng nhóm người Vương Nhất Hâm sau khi chơi game cả đêm thì ngủ khò khò ở trên giường, bỗng nhiên giáo viên phụ đạo lại gọi điện thoại đến, thông báo tất cả học sinh của Học viện Mỹ thuật lập tức đến hội trường họp mặt.
Mấy người họ mắt lim dim mới dậy, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng thức dậy đến hội trường, trên đường gặp được bạn học của mình thì hỏi nhau xem có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mọi người ai cũng ngơ ngác.
Sau khi nhóm người Kỷ Lăng ngồi ở dãy sau thì chẳng mấy chốc Ninh Khả Hàm cũng đến, ngồi ở dãy ghế ngay phía trước Kỷ Lăng.
Trịnh Lâm: “Ninh đại tiểu thư, cậu biết hôm nay họp gì không?”
Ninh Khả Hàm bảo: “Hình như có người quyên tặng cho trường mình một bảo tàng nghệ thuật.”
Vương Nhất Hâm bỗng kích động tám chuyện nói: “Quyên tặng bảo tàng nghệ thuật á? Vậy thì cần không ít tiền đâu đấy?! Đại gia ở đâu ra vậy?”
Ninh Khả Hàm cười: “Tôi cũng không rõ.”
Trần Minh ngáp một cái rồi nói: “Quyên thì quyên đi, họp cái gì chứ, lãnh đạo của học viện đúng là hình thức quá.” Cậu ta rất bất mãn với việc mình bị ép phải dậy.
Ninh Khả Hàm cười.
Sau khi bắt đầu cuộc họp, toàn bộ mọi người không ai nói gì nữa, nhóm người Kỷ Lăng thiếu ngủ nên cũng không hứng thú chăm chú nghe báo cáo, nằm sấp trên bàn ngủ gật, giọng nói ù ù đó của viện trưởng truyền vào tai như ca khúc ru ngủ buồn chán vậy đó.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Ninh Khả Hàm vỗ đầu Kỷ Lăng thì cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Ninh Khả Hàm nhìn dáng vẻ ngơ ngác ngây ngô đó của cậu, bất giác mà thở một hơi dài, cô cảm thấy e là cậu không phải là đối thủ của chú nhỏ cô rồi.

Nhưng cô lại nghĩ, dù sao cô cũng là người nhà họ Ninh, đâu thể cõng rắn cắn gà nhà được? Vả lại chú nhỏ cô lần đầu tiên nghiêm túc thích một người, chú ấy bằng lòng đối xử tốt với một người, theo đuổi người đó, thật ra cô cũng không có lý do gì ngăn cản… Điều duy nhất cô đắn đo là, lỡ chú nhỏ thật sự theo đuổi được Kỷ Lăng, vậy chuyện vai vế phải tính sao đây?
Chẳng lẽ cô sắp có một thím nhỏ cùng khóa với cô chăng? Tâm trạng Ninh đại tiểu thư rất phức tạp, cô ưu sầu thờ dài, biểu cảm trầm lắng đi ra ngoài.
Kỷ Lăng nhìn Ninh Khả Hàm với ánh mắt khó hiểu, gương mặt tỏ vẻ kỷ lạ.
Nhưng hình như dạo gần đây cậu ấy cũng không liên lạc với mình nữa nhỉ? Chẳng lẽ Ninh Việt đã kể lại những lời mình nói nói với anh ta rồi sao? Đại tiểu thư đau lòng rồi ư?
Kỷ Lăng lại bắt đầu áy náy tự trách và ưu sầu.
Từ chối con gái khiến cậu có hơi ngại.
Cậu và nhóm người Vương Nhất Hâm bước ra khỏi lớp cuối cùng, đang chuẩn bị về ngủ thêm một giấc thì lúc này, ở đằng xa viện trưởng Lưu gọi cậu lại: “Kỷ Lăng, em qua đây chút đi.”
Kỷ Lăng ngó đông ngó tây, sau đó không chắc chắn mà dùng ngón tay chỉ về phía bản thân.
Viện trưởng Lưu hòa nhã mỉm cười nói: “Đúng, gọi em đấy.”
Kỷ Lăng: “…”
Cậu tưởng cậu ngủ trong lúc họp nên bị tóm sống, đến lúc cậu thấp thỏm đi qua đó mới phát hiện đứng bên cạnh viện trưởng Lưu là một người đàn ông ngoại quốc cao lớn.
Người đàn ông đó có đôi mắt cùng mái tóc màu nâu, gương mặt tuấn tú thâm sâu mà lại nho nhã, bộ đồ vest vải nhung cổ điển thủ công được làm riêng ấy bao bọc thân hình thon dài và tỉ lệ vàng của anh ta, nhìn trông giống như quý tộc Anh bước ra từ trong phim, còn điển trai hơn cả những ngôi sao lớn kia, lại có sức quyến rũ chín chắn riêng biệt được tích lũy theo thời gian.
Kỷ Lăng không dám nhìn thêm, cậu e dè hỏi viện trưởng: “Thầy kiếm em có việc gì ạ?”
Viện trưởng Lưu cười hi hi, hiền từ nói: “Đây là chú Field, chú ấy rất có hứng thú với trường chúng ta, muốn tham quan trường thử, em cùng chú ấy đi dạo một vòng đi.”
Kỷ Lăng từ từ mở to mắt, cậu thấy vô cùng khó hiểu.
Cậu cũng không phải kẻ khờ, tuy cậu ngủ hết một tiếng đồng hồ nhưng cậu cũng đoán ra người đàn ông này chắc là nhân vật chính của ngày hôm nay, ông lớn quyên tặng bảo tàng nghệ thuật khiến họ phải thức dậy sớm vào sáng nay! Ông lớn đẳng cấp như thế muốn tham quan trường, chẳng lẽ không phải nên là lãnh đạo nhà trường đi cùng sao? Tìm cậu làm gì?
Cậu chớp mắt, căng thẳng nói: “Một, một mình em sao?”
Chắc là thấy được sự bất an của Kỷ Lăng, viện trưởng Lưu cười bảo: “Đúng.” Thật ra vừa nãy ông cũng đề nghị là để ông đích thân đi cùng, kết quả là anh Field này lại từ chối, anh ta không muốn khua chiêng múa chống với hình thức quá, tìm đại cậu học sinh nào đi dạo với anh ta là được, vậy là anh ta chỉ đại Kỷ Lăng đang sắp rời khỏi đấy.
Viện trưởng Lưu đương nhiên sẽ không làm trái yêu cầu nho nhỏ này của kim chủ rồi, bây giờ cũng có không ít người có tiền không thích phô trương, cũng đâu phải là yêu cầu quá đáng gì đâu, sai vặt mấy học sinh thì có đáng là gì đâu chứ?
Kỷ Lăng nhìn viện trưởng Lưu, cậu biết mình không thể từ chối được nên chỉ đành nói: “Dạ vâng.”
Sau đó cậu ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, mỉm cười ngoan ngoãn nói: “Chú Field, mời đi theo tôi.”
Carlos nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt thâm sâu.
Vừa nãy kể từ khi vừa đến đây, thật ra anh ta đã chú ý đến cậu thiếu niên rồi, mà mấy ngày nay anh ta cũng điều tra được rất nhiều thứ.

Kết quả điều tra vượt ngoài tưởng tượng của anh ta, cũng làm lỡ kế hoạch ban đầu của anh ta.
Lúc đầu anh ta làm thế chỉ là vì muốn khi gặp Kỷ Lăng, có thể hiểu được thêm về cuộc sống của cậu bây giờ.

Kết quả là sau khi điều tra cặn kẽ, một sự thật kinh thiên động địa được che giấu dưới lớp màn bí mật bỗng được làm rõ mà không có dự báo gì.
Cậu thiếu niên từng tiết lộ với rất nhiều người, linh cảm trong tranh của cậu đến từ một quyển tiểu thuyết, nhưng cậu lại không chịu tiết lộ nội dung quyển tiểu thuyết đó.
Carlos từng cho rằng đây chỉ là cái cớ mà cậu thiếu niên dùng để giải thích linh cảm của mình, nhưng khi trợ lý đưa tư liệu sau khi điều tra từ nhiều phía cho anh ta, anh ta mới biết trên thế giới này, thật sự có một quyển tiểu thuyết, mà anh ta chính là vai chính.
Một quyển tiểu thuyết được đăng trên một web nhỏ, một quyển tiểu thuyết rất dung tục và nhàm chán.
Rất hoang đường, nhưng tất cả mọi việc trong tiểu thuyết, y hệt như những việc xảy ra trong kiếp trước của anh ta.
Phản ứng đầu tiên của Carlos là đi tìm tác giả quyển tiểu thuyết, nhưng điều khiến anh ta bất ngờ là, cho dù anh ta lấy thế lực tiền bạc của mình, dùng hết mọi quan hệ, cũng không thể có được chút tin tức nào của tác giả, cứ như tác giả đó chỉ là một vong linh trên mạng, anh ta không điều tra được gì hết, nhưng lại bất ngờ phát hiện rằng, ngoài anh ta ra, còn có vài thế lực khác cũng đang điều tra tác giả quyển tiểu thuyết này.
Xem ra, không chỉ có mình anh ta đặt chân đến thế giới này.
Mới bắt đầu, khi mới biết được sự thật, tâm kế mưu mô như Carlos cũng từng mơ màng một khoảng thời gian ngắn, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thân phận của tác giả quyển tiểu thuyết vô cùng thần bí, không có ai biết thân phận thật sự của người đó, thậm chí không có ai có thể chắc chắn sự tồn tại của người đó… Nhưng Carlos chưa từng nghi ngờ sự tồn tại của mình, vì anh ta cho rằng thế giới của anh ta… vô cùng chân thật, nếu như con người tiếp tục phát triển thì ai có thể chắc chắn rằng, tương lai sẽ không như thế? Nội dung mà tác giả đó viết rốt cuộc là suy nghĩ huyền ảo, hay đó chính là tương lai?
Không ai biết được.
Anh ta cũng không quan tâm.
Bất luận anh ta đến từ một không gian khác hay là đến từ tương lai, thì anh ta đều từng chân thật tồn tại, những gì xảy ra trong thế giới đó đều là sự thật.
Mà anh ta có thể đến được đây, phát hiện sự thật, có lẽ chính là chỉ dẫn của Thần.
Tuy Kỷ Lăng có hơi căng thẳng nhưng khi đối diện với chú Field này, cậu cũng không đến nỗi tay chân lúng túng, dù sao cậu cũng là người có hiểu biết, Hoàng đế hay Công tước cậu đều đã gặp qua, cậu mà sợ một người giàu có sao? Cậu vừa đi vừa giới thiệu kiến trúc của trường, dù cậu cảm thấy ánh mắt của người đàn ông bên cạnh nhìn vào cậu, nhưng cậu cũng không quay đầu lại.
Carlos chậm rãi bước đi bên cạnh cậu thiếu niên, đi trên con đường rậm rạp cây cối, nghiêng mắt nhìn gương mặt của cậu.
Gương mặt của cậu thiếu niên trong trẻo thanh tú, làn da trắng muốt, hàng mi thon dài, giọng nói khi nói chuyện trong trẻo bắt tai, nhìn trông tràn đầy năng lượng.
Carlos thầm nghĩ, thì ra đây chính là dáng vẻ thật sự của em.
Anh ta từng nghĩ sau khi Kỷ Lăng chết đi, cũng giống như anh ta mà đến với thế giới này, nhưng sau khi phát hiện ra quyển tiểu thuyết đó, anh ta đã hoàn toàn thay đổi cách nghĩ của mình.

Sau khi Kỷ Lăng chết đã đến đó, cậu vốn thuộc về thế giới này, vì thế giới này dường như trùng khớp với tính cách và cách đối nhân xử thế của cậu hơn.
Việc này dường như cũng có thể giải thích cho những điểm khác lại của cậu và “Kỷ Lăng thuở ban đầu”, và cả những việc cậu vốn không nên làm, những bí mật trên người cậu, những điểm mà cậu thu hút anh ta… Anh ta từng nghĩ mình đã bỏ lỡ những điểm ấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó là vì lúc đầu Kỷ Lăng không có những đặc điểm ấy nên anh ta mới không phát hiện.
Vì cậu đến nên anh ta mới để ý thấy những việc ấy.
Nếu như thế giới của anh ta thật sự là một quyển sách, vậy Kỷ Lăng là người bất ngờ xông vào thế giới của anh ta, là biến số duy nhất.
Ánh mắt của Carlos dần dịu dàng lại, đôi môi mỏng mím nhẹ, nếu như Kỷ Lăng thật sự đến từ thế giới này, vậy cũng tức là cậu không hề thích Cảnh Tùy, nhưng vì một số nguyên nhân anh ta tạm thời không biết được mà cậu bắt buộc phải đóng giả vai đó… Mà cậu cũng chưa từng tuyệt tình với anh ta.
Cho dù tôi từng tổn thương em như thế, nhưng khoảnh khắc cuối cùng khi em rời khỏi, em vẫn bằng lòng xả thân cứu giúp, vẫn thương xót tôi.
Em lương thiện mềm lòng như đúng những gì tôi nghĩ.
Từ đầu chí cuối vẫn là dáng vẻ mà tôi yêu ấy.
Còn tôi rất vui, vì em bình an vô sự.
Bây giờ tôi biết em không hề yêu ai, vậy tôi, có phải cuối cùng cũng có cơ hội được em xót thương ngó ngàng đến?
Trong lòng Carlos bỗng dạt dào suy nghĩ, khi anh ta tận mắt nhìn thấy cậu thiếu niên, trong lòng không hề lay động tí nào nữa, thế giới đó rốt cuộc là thật là giả, là hư hay là ảo, thật ra cũng không quan trọng nữa rồi, quan trọng là “nắm bắt” hiện tại là được.
Đối với anh ta của hiện tại, tất cả mọi thứ khác cứ như mây khói lướt qua, anh ta chỉ muốn giữ lấy người duy nhất mà anh ta muốn mà thôi.
Carlos nhìn chăm chăm Kỷ Lăng, ánh mắt dịu dàng, bỗng dưng chậm rãi nói: “Không ngờ lại là cậu.”
Kỷ Lăng ngơ ngác, nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu.
Carlos mỉm cười: “Trước đó tôi từng mua một bức tranh, tác giả chính là Kỷ Lăng, là sinh viên của trường này, không ngờ lại trùng hợp là cậu.”
Kỷ Lăng kinh ngạc bảo: “Thì ra là chú.”
Thì ra chính người này đã mua bức tranh của cậu sao?
Carlos mỉm cười gật đầu: “Tôi rất thích tranh của cậu, nếu như sau này tranh của cậu có nhiều hơn thì có thể liên hệ với tôi, tôi bằng lòng mua hết tất cả.”
Tuy Kỷ Lăng rất vui vì có người chịu mua tranh của mình, đó là sự khẳng định của người ta đối với cậu, nhưng khi Carlos bỗng mặt đối mặt bảo vẫn muốn mua tranh của cậu, thì cậu bỗng thấy rất ngại.
Cậu vốn nghĩ rằng tranh của cậu chỉ là người nào đó mua về trang trí phòng khách hoặc là người bình thường nào đó mua mất thôi, không ngờ lại là ông lớn như thế này…
Thấp thỏm quá.
Ông lớn như thế này, chẳng lẽ không phải nên đi sưu tầm những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng sao? Tranh của cậu mà anh ta cũng thích á?
Kỷ Lăng khiêm tốn nói: “Ờm, thật ra tôi vẽ tranh cũng thường thôi…”
“Không cần phải tự coi nhẹ mình.” Đôi mắt thâm sâu của Carlos nhìn thẳng vào đôi mắt của Kỷ Lăng, cất giọng nói trầm lắng: “Tranh của cậu trong mắt người biết thưởng thức thì không thua kém bất kỳ ai cả…”
Kỷ Lăng đỏ mặt nói: “Cảm, cảm ơn.:”
Đôi môi mỏng của Carlos hé mở, nói từng chữ một: “… Trong mắt tôi, thì nó lại càng là vật vô giá.”
Kỷ Lăng nhìn ánh nhìn nồng nàn đó của anh ta, nghe những lời đầy trầm lắng và sâu sắc đó, cậu bỗng đỏ mặt, việc này, vật vô giá gì đó, có phải hơi khoa trương rồi không… Chú này, chú đừng có thế mà chú, người biết chuyện thì biết chú đang nói về tranh của tôi, người không biết còn tưởng chú đang tỏ tình đấy!


Bình Luận (0)
Comment