Edit + beta: Iris
Lạc Hi miễn cưỡng lên tinh thần, cười nói: “Đào tổng, mời.”
Hai người kẻ trước người sau bước vào thang máy, đứng sóng vai nhau. Chồng của Lạc Hi ôm hộp giữ nhiệt đứng bên ngoài thang máy, vẻ mặt xấu hổ, giải thích: “Tiểu Hi, thật ra anh ——”
Lạc Hi không chờ người nọ đem nói cho hết lời, trực tiếp ấn đóng cửa kiện.
Không gian thang máy khép kín nhất thời có hơi xấu hổ, ánh mắt Lạc Hi nhìn thẳng vào cửa thang máy sáng bóng đến mức có thể soi gương, nhẹ nhàng xin lỗi: “Chuyện vừa rồi, khiến Đào tổng chê cười rồi.”
Đào Mộ biết trong loại chuyện này, Lạc Hi là đương sự chắc chắn còn xấu hổ hơn cậu. Nghe vậy cũng chỉ cười nói: “Nhà nào cũng có chuyện khó nói, Lạc tổng không cần để trong lòng.”
Lạc Hi nghe vậy, khẽ cười nói: “Cũng đúng, thời trẻ ai mà không gặp phải vài tên cặn bã.”
Đào Mộ không đáp lời câu này.
Bầu không khí lại yên tĩnh lần nữa, Lạc Hi cũng cảm thấy lời của mình có chút lỗ mãng. Dù sao thì với giao tình giữa cô và Đào Mộ, còn lâu mới đạt đến trình độ có thể thảo luận đề tài riêng tư.
Lạc Hi suy nghĩ một lát, dời đề tài lên người Lạc Dương: “… Kỳ thật tôi cũng nghĩ cha cho Lạc Dương nhập ngũ rèn luyện là chuyện tốt. Lạc Dương từ nhỏ đã bị cha mẹ tôi chiều hư, tính tình độc đoán, đầu óc hồ đồ, lại kết bạn với những người như vậy. Tôi thật sự lo lắng ngày nào đó nó bị người ta xúi giục, làm ra chuyện không nên làm, hoặc là đắc tội người không nên đắc tội, liên lụy đến Lạc gia.”
Lạc Hi cũng biết quan hệ giữa Đào Mộ và Lạc Dương không tốt. Suy cho cùng, với tính cách và lòng dạ của Đào Mộ, trước kia Lạc Dương đã làm những chuyện tệ hại đó, Đào Mộ không so đo với hắn đã phải thắp nhang cảm ơn rồi. Sao có thể hy vọng xa vời rằng Đào Mộ và Lạc Dương trở thành bạn bè.
Nhưng nói như vậy, nếu quan hệ của Đào Mộ và Lạc Dương tốt thật, Lạc Hi cũng không có khả năng hợp tác thành công với Đào Mộ. Dù sao thì tuy trông Đào Mộ giống người chỉ quan tâm đến lợi ích, nhưng trong xương cốt vẫn là người ân oán rõ ràng.
Trong khi Lạc Hi suy nghĩ, hai người đã đến cửa phòng bệnh của Lạc Dương.
Cách một cửa sổ nhìn vào trong, Lạc Hi phát hiện chân trái của Lạc Dương đang bó bột, bị treo trên không ở đuôi giường. Lạc Dương thoải mái dựa vào đầu giường nghiêng lên 45 cm, nghiêng người nói chuyện với người ngồi bên cạnh đang gọt táo giúp hắn. Bóng lưng người nọ thon gầy, khi hơi nghiêng mặt để lộ ngũ quan tinh xảo.
Sắc mặt Lạc Hi tối sầm lại, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đi đến trước giường bệnh, chất vấn: “Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Dục nhìn Lạc Hi lạnh lùng sắc bén, tức khắc hoảng sợ, vô thức đứng dậy, xấu hổ giải thích: “Tôi, tôi tới chăm sóc Lạc Dương.”
“Lạc gia chúng ta không mời nổi người chăm sóc sao?” Lạc Hi hít sâu một hơi, cảm thấy đầu như muốn nổ tung: “Còn mày nữa, chẳng phải cha nói muốn mày cách xa loại người này một chút sao? Nếu không phải vì cậu ta, mày sẽ bị người ta đánh gãy chân chắc? Sao mày nhớ ăn mà không nhớ đòn vậy hả?”
“Chị, chị đừng nói Tiểu Dục như vậy.” Lạc Dương theo thói quen chột dạ trước mặt Lạc Hi, nhưng không muốn Lạc Hi hiểu lầm Thẩm Dục: “Nếu nói ra thì chuyện này không thể trách Tiểu Dục được. Rõ ràng là họ Lâm mưu đồ gây rối. Chị không biết đâu, nếu không phải tôi phát hiện kịp thời, Tiểu Dục suýt nữa đã bị bọn họ…”
Lạc Dương ngại nói tiếp, chỉ có thể hung dữ mắng: “Những tên đó chẳng ra gì.”
Nói tới đây, Lạc Dương nhịn không được hỏi: “Cái đó, hiện giờ cha thế nào rồi?”
“Mày còn biết lo lắng cho cha hả? Nếu mày thật sự nghe lời cha thì đừng liên hệ với những người không đứng đắn nữa.” Lạc Hi tức giận lườm Lạc Dương một cái, cười nhạo: “Mày cho rằng mày là anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Nửa đêm nửa hôm, là sinh viên lại không ngoan ngoãn ở trong ký túc xá trường học, ngược lại chạy đến câu lạc bộ giải trí với người chẳng ra gì. Chị chỉ có thể nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi.”
Sắc mặt Thẩm Dục thay đổi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhìn Lạc Hi, thân hình lung lay sắp đổ: “Chị Lạc Hi, chị hiểu lầm tôi rồi. Tôi không phải loại người như chị nói ——”
“Cậu đừng gọi tôi là chị.” Lạc Hi cười như không cười, nói: “Tôi không dám nhận. Vả lại, cậu là ai, không liên quan đến tôi. Hơn nữa, tôi nhớ Thẩm tiên sinh ngài và Nghiêm Thịnh chưa chính thức chia tay đúng không? Một khi đã như vậy, tôi mong cậu có thể giữ khoảng cách với em trai tôi một chút. Em trai tôi khá ngốc, tính cách lại rất bốc đồng, tôi không mong nó tự dưng xen vào chuyện tình cảm của người khác, trở thành kẻ thứ ba.”
Lạc Dương bị chị gái nói vậy thì đỏ mặt, xấu hổ thừa nhận hắn quả thật có ý đồ với Thẩm Dục.
Thẩm Dục bị thái độ trịch thượng của Lạc Hi chọc trúng, hai mắt đẫm lệ liên tục nhìn về phía Lạc Dương, dư quang khóe mắt nhìn thấy Đào Mộ đang đứng phía sau Lạc Hi, tức khắc cảm thấy vừa thẹn vừa tức vừa mất mặt, nghĩ đến thư luật sư mà web Phi Tấn gửi cho hắn.
“Nhìn thấy hiện giờ tôi thảm như vậy, cậu vui lắm đúng không? Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng tôi xem cậu là bạn tốt, vì sao cậu cứ gây chuyện với tôi, khăng khăng bỏ đá xuống giếng lúc tôi gặp nạn? Chẳng lẽ bởi vì mệnh tôi tốt hơn mệnh cậu? Bởi vì hai chúng ta cùng là cô nhi, nhưng tôi từ nhỏ đã lớn lên ở Thẩm gia, mà cậu thì lớn lên ở cô nhi viện, vì vậy cậu ghen ghét tôi?”
Vừa dứt lời, hai chị em Lạc Hi và Lạc Dương đều shocku, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu được cái logic này.
Mặc dù Lạc Dương đau lòng Thẩm Dục, thậm chí có thể nói là cảm mến Thẩm Dục, nhưng hắn không hề muốn đắc tội Đào Mộ. Quan trọng là Lạc Dương không nghĩ Đào Mộ ghen ghét Thẩm Dục. Ngược lại là Thẩm Dục, rảnh rỗi là cứ nhắc đến Đào Mộ. Dựng flag mọi người là bạn bè, nhưng khi đụng chuyện thì muốn bôi đen Đào Mộ.
Mặc dù Lạc Dương rất có hảo cảm với Thẩm Dục, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Dục rất tự mình đa tình. Dù sao thì giữa Thẩm Dục và Đào Mộ, rốt cuộc ai không tha cho ai, ai luôn muốn bỏ đá xuống giếng, là chuyện rõ như ban ngày.
Đào Mộ không thèm quan tâm đến Thẩm Dục, nhưng không chịu nổi khi Thẩm Dục cứ ba hoa chích chòe bôi nhọ cậu: “Rốt cuộc là tôi gây chuyện với cậu, hay cậu gây chuyện với tôi? Mặc dù đầu óc cậu ngốc nghếch, nhưng chắc vẫn tự hiểu chuyện này chứ nhỉ?”
Sắc mặt Thẩm Dục thay đổi.
Đào Mộ nói tiếp: “Mọi người đều quen biết nhau, tôi khuyên cậu sau này nói chuyện nên suy nghĩ thật kỹ, đừng mở miệng là bịa đặt. Tôi không biết Thẩm gia có thể giải quyết hậu quả cho cậu bao nhiêu lần, nhưng tôi biết, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cậu sẽ nhận thư luật sư lên án cậu bịa đặt đến mỏi tay.”
Quan trọng nhất là tài sản đứng tên Thẩm Dục không có nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù những luật sư đó có thắng kiện, chỉ sợ cũng không nhận được bao nhiêu thù lao. Ra ngoài làm việc là để kiếm miếng cơm, Đào Mộ không mong các luật sư khác vất vả một trận, cuối cùng ngay cả phí luật sư cơ bản nhất cũng không thu được.
Khi Chu Thận Hành gửi thư luật sư cho Thẩm Dục có cố ý điều tra tài sản của Thẩm Dục, biết tài khoản của Thẩm Dục không có tiền nên mới tìm mọi cách để Thẩm gia trả tiền cho Thẩm Dục. Sau đó còn oán giận với Đào Mộ. Thậm chí còn chợt nghĩ, cho rằng Thẩm Dục cảm thấy mình không có tiền nên mới tung tin bịa đặt, vậy thì người khác có kiện hắn, cũng không lấy được nhiều tiền bồi thường, còn không kiện hắn thì không qua được cơn buồn nôn này.
“Nhưng cũng may, bây giờ cậu bị Quang Điện phong sát, sau này mỗi một lời nói hành động của cậu đều không có truyền thông đưa tin. Ít nhất cũng có thể bảo đảm từ một phía, cho dù cậu tung tin đồn, gây rắc rối, cũng sẽ không lan truyền quá rộng, cậu cũng không đến mức ngồi tù vì không bồi thường nổi.”
Đào Mộ hơi dừng lại, thản nhiên bổ sung: “Nếu cậu có thể thuận lợi nhịn được qua lúc này.”
“Cậu quá ác độc!” Đầu Thẩm Dục nóng lên, buột miệng thốt ra: “Sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”
“Bởi vì tôi không phải cha mẹ cậu.” Đào Mộ bình tĩnh tiếp lời: “Tôi không có nghĩa vụ chịu đựng chuyện cậu luôn tự dưng bôi đen tôi.”
“Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ bôi đen cậu.” Thẩm Dục trợn to mắt nhìn Đào Mộ, không thèm nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật sao?”
“Dựa vào chứng cứ để đưa ra kết luận mới gọi là sự thật. Chỉ nói miệng, hoặc chỉ đưa ra một số manh mối ngoài ngữ cảnh dựa trên phỏng đoán chủ quan, sau đó dẫn dắt người khác suy đoán ác ý, đây chính là bịa đặt.” Lạc Hi nghe không nổi nữa, đứng một bên, nói: “Đào tổng nói rất đúng. Thẩm Dục, cậu đã là người trưởng thành rồi, nếu đã thành niên, nên chịu trách nhiệm về lời nói việc làm của mình. Dưới tình huống không có chứng cứ, cậu nhiều lần bịa đặt gây chuyện, hòng bôi đen Đào tổng, chẳng những ảnh hưởng đến danh dự của bản thân Đào tổng, thậm chí còn liên lụy đến hình ảnh xí nghiệp của web Phi Tấn. Nếu web Phi Tấn là một công ty niêm yết, hành vi của cậu thậm chí còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu web Phi Tấn sụt giảm.”
“Chặn đường tài lộc người ta như giết cha mẹ người ta, cậu lớn lên từ nhỏ ở Thẩm gia, chẳng lẽ không hiểu đạo lý đơn giản như vậy?” Lạc Hi cười nhạo, cô ghét nhất loại người giả bộ hồ đồ, bịa đặt người khác thì là bộc tuệch, người khác kiện hắn thì là ác độc âm hiểm, tiêu chuẩn kép như lẽ dĩ nhiên. Mấu chốt là bên cạnh có đám ái mộ đầu óc ngu si bám đít hắn.
Nghĩ đến đây, Lạc Hi lại hung tợn lườm Lạc Dương một cái, tiếp tục đâm chọt: “Cậu cũng không cần phải bày ra dáng vẻ mình rất oan ức. Nếu cậu thật sự cho rằng lời cậu nói là thật, cậu có thể giải thích trên tòa án và thẩm phán, chỉ cần thẩm phán công nhận cách làm của cậu, cậu có thể thắng kiện. Đến lúc đó chẳng những không cần phải bồi thường, ngược lại còn có thể cầm kết quả kiện tụng đi rêu rao khắp nơi rằng cậu mới là người đúng.”
“Nếu cậu không có khả năng, tôi khuyên cậu đừng ở đây quấy rầy em trai tôi nữa. Nhanh mua vé máy bay trở về Hỗ Thành đi, ngoan ngoãn cầu xin Thẩm gia, có lẽ Thẩm gia sẽ nể tình nuôi nấng cậu 19 năm, sẵn sàng bồi thường giúp cậu, nếu không cậu thật sự sẽ vào tù.”
Hốc mắt Thẩm Dục ửng đỏ, vẻ mặt tủi thân cắn môi. Hắn bị hậu quả mà Lạc Hi miêu tả làm cho lòng run sợ, lại vẫn quật cường nhìn Đào Mộ, giọng run rẩy hỏi: “Cậu thật sự tuyệt tình như vậy?”
Đóa sen trắng quanh năm sống trong nhà kính cuối cùng cũng chịu đựng mưa gió, cánh hoa run rẩy phất phơ theo mưa gió, vẻ mặt thật sự gợi lên tình yêu thương của người khác. Đáng tiếc trong ba người ở đây, Đào Mộ và Lạc Hi ý chí sắt đá, chỉ có mỗi Lạc Dương có lòng thương hoa tiếc ngọc nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng.
Cuối cùng Thẩm Dục chỉ có thể khóc thút thít rời đi.
Lạc Dương vẫn còn đang bó bột ở chân, dưới tình thế cấp bách gọi Thẩm Dục một tiếng, nhưng bị Lạc Hi gọi lại.
“Chính em cũng khó tự bảo vệ mình, đừng động tới cậu ta.” Nghĩ đến đây, Lạc Hi liền cảm thấy đau đầu: “Em và Lâm Dung An của Lâm gia ở Hương Thành tranh giành tình cảm, đánh người ta từ một người đàn ông thành thái giám, em tưởng Lâm gia sẽ bỏ qua sao?”
Nói trắng gia, Lâm gia ngại thế lực của Lạc gia ở thủ đô, sẽ không dám làm gì quá phận, sẽ không dùng thủ đoạn bẩn thỉu trả thù Lạc Dương. Nhưng Thẩm Dục là đầu sỏ khiến hai bọn họ tranh giành tình cảm, một khi bị người nhà họ Lâm bắt được, liệu người nhà họ Lâm có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?
Vì vậy, Lạc Hi khuyên Thẩm Dục nhanh mua vé máy bay về Hỗ Thành cũng là vì tốt cho Thẩm Dục. Hỗ Thành là địa bàn của Thẩm gia, tốt xấu gì người nhà họ Thẩm có ơn dưỡng dục đối với Thẩm Dục, có bọn họ bảo vệ, nói không chừng Lâm gia cũng sẽ không quá phận.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Lạc Hi vừa mới nghĩ đến Lâm gia, Lâm gia đã tìm tới cửa.