Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 225

Edit + beta: Iris

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, Đào Mộ chưa từng trải qua chuyện bị bảy cô tám dì đồng tâm hiệp lực giục chuyện hôn nhân, cho dù có đi đóng phim cũng không thể trải nghiệm cốt truyện kiểu này, khiến cậu đơ hết cả ra.

Kiểu như bị các trưởng bối nắm tay ám chỉ trong sáng ngoài tối hỏi thăm khi nào đính hôn khi nào kết hôn muốn làm lễ ở đâu ngày kết hôn mặc tây trang hay trang phục truyền thống thích sinh con trai hay sinh con gái…

Nếu không phải hàm dưỡng và sức chịu đựng của cậu cao, Đào Mộ thật sự muốn dựng lông.

Con chỉ muốn đặt may và lấy số đo bộ lễ phục lúc trước lễ trao giải thôi mà, vì sao phải trải qua cuộc trò chuyện kỳ lạ như vậy?!

Nụ cười trên mặt Đào Mộ gần như cứng đờ. Nhân lúc các trưởng bối Lệ gia không chú ý, cậu đã lườm Lệ Khiếu Hằng bằng ánh mắt siêu hung dữ.

Bắt đầu từ kỳ nghỉ đông năm 19 tuổi, mỗi năm gia tộc tụ hội đều phải trải qua một đợt giục kết hôn, tới bây giờ chuyện này đã là vô cùng bình thường, thậm chí Lệ Khiếu Hằng có thể xem cuộc trò chuyện của các trưởng bối thành nhạc nền rồi bỏ qua một bên, ngại ngùng sờ mũi, trong lòng đã và đang lén suy xét xem bàn phím và ván giặt đồ cái nào dùng tốt hơn.

Đào Mộ ở trong nhà chính Lệ gia một tiếng đồng hồ mà như một năm, nhà thiết kế đến từ Hỗ Thành mới khoan thai đến muộn.

Lão tiên sinh họ Ngô, đã hơn 60 tuổi, nhưng được bảo dưỡng cực kỳ tốt. Mái tóc trắng là khuôn mặt trẻ con, đôi tay dài trắng nõn, lại còn đẹp hơn tay của rất nhiều nữ sinh. Ông đeo một cặp kính viễn thị, mang hai bao tay, trên cổ vắt một sợi dây đo. Khi đo kích thước, thước dây tung bay trên đầu ngón tay, động tác chậm rãi trông cực kỳ nhẹ nhàng và nhàn nhã. Trong khi đo đạc còn trò chuyện với cậu, giọng nói mang theo sự nhấn nhá đặc trưng của người Hỗ Thành, dường như ngay cả thời gian cũng trở nên nhàn nhã.

Đào Mộ vừa trải qua một đợt sóng giục kết hôn, vì vậy tâm trạng bất an lập tức được xoa dịu. Cậu có chút tò mò quan sát Ngô lão tiên sinh. Kiếp trước cậu sống ở Hỗ Thành tận 10 năm, nhưng lại chưa từng gặp lão tiên sinh này, thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.

Nhưng nghĩ lại thấy cũng rất bình thường. Kiếp trước khi cậu ở Thẩm gia, trưởng bối Thẩm gia có thói quen mỗi khi muốn đặt làm trang phục là sẽ bay đến Ý để mời nhà thiết kế nổi tiếng may cho. Còn về phần cậu và Thẩm Dục thì là vì nhận đại ngôn, nên mỗi lần đi dự những trường hợp lớn đều phải mặc lễ phục do những thương hiệu đó cung cấp. Vì vậy cũng không có cơ hội tiếp xúc với nhà thiết kế trong nước. Càng không biết khi những nhà thiết kế lớn tuổi trong nước đo kích cỡ sẽ trò chuyện với khách hàng thế này.

Cảm giác rất thoải mái. Không giống những nhà thiết kế thời trang và nhà tạo hình trong ấn tượng của Đào Mộ, mỗi lần hợp tác đều hùng hổ liên tục đẩy nhanh tốc độ, giống như đang đi đánh giặc vậy.

Ngô lão tiên sinh dường như chú ý đến cảm xúc của Đào Mộ, ông hơi mỉm cười, chậm rãi nói: “May quần áo hẳn là một chuyện vô cùng vui vẻ. Khi ông còn trẻ, trong nước rất thiếu thốn vật tư. Lúc ấy việc mua trang phục cũng không thịnh hành. Mỗi khi đến ngày Tết thì có người cầm phiếu giảm giá đến Cung Tiêu Xã mua vải, hoặc là tự mình may, hoặc là nhờ thợ may may. Nếu nhờ thợ may may thì sẽ trả hai tệ làm phí thủ công. Sau này, khi thị trường được cải thiện tốt hơn, có vài người sẽ nhờ người đến Hương Thành mua quần áo thời thượng về. Tình cảnh của những ông lão may vá như các ông càng trở nên xấu hổ hơn. Cũng may Lệ lão tiên sinh vẫn luôn lo cho việc làm ăn của ông.”

Nghe đến đó, Lệ gia gia cười ấm áp, nói: “Đó là vì tay nghề của ông rất giỏi. Người nhà chúng tôi đều thích mặc trang phục do ông làm. Không quen mặc trang phục ở bên ngoài.”

Cho dù là thương hiệu quốc tế lớn, quần áo của họ cũng cắt may theo hình dáng cơ thể và thói quen hành động theo người phương Tây. Lệ gia gia cả đời đều mặc quần áo may đo, không quen mặc quần áo bên ngoài. Tuổi tác của ông cũng đã lớn, không muốn chạy theo thời trang, cũng lười bận tâm đến nó, nhưng lại không ngờ người trong nhà cũng làm theo ông. Đến cuối cùng, người Lệ gia đã quen với việc mời ông Ngô may quần áo trước khi họp mặt gia đình.

Bây giờ Đào Mộ cũng bị Lệ Khiếu Hằng dẫn đến nhà chính để đo kích cỡ. Trong lòng các trưởng bối Lệ gia hiểu rõ mà không nói ra, đều đang chờ ngày mà hai người công khai mối quan hệ và tuyên bố kết hôn ——

Nhưng xét đến tuổi tác và nghề nghiệp của Đào Mộ, có lẽ phải tiếp tục chờ rồi.

Đo kích cỡ xong còn phải chọn vải dệt và kiểu dáng, làm xong hết mọi chuyện cũng đã qua buổi trưa. Thấy sắp đến giờ cơm chiều, cha Lệ và mẹ Lệ giữ Đào Mộ lại ăn bữa cơm. Còn đặc biệt kêu nhà bếp làm vài món Đào Mộ thích ăn nhất. Cũng may Lệ gia không có thói quen gắp đồ ăn, chỉ là liên tục dặn Lệ Khiếu Hằng gắp đồ ăn lột tôm cho Đào Mộ.

Lúc này Đào Mộ mới chú ý tới, trên bàn cơm, đàn ông Lệ gia đều không hẹn mà cùng lột tôm cho vợ và con gái, ngay cả người già như ông nội Lệ cũng không ngoại lệ.

Để ý thấy Đào Mộ đang nhìn, bà nội Lệ mỉm cười hiền từ giải thích: “Có thể lột tôm cho vợ là niềm kiêu hãnh của đàn ông Lệ gia. Chỉ có đàn ông đã kết hôn mới có tư cách lột tôm cho nửa kia. Người độc thân chỉ có thể tự ăn cơm một mình.”

Em hai Lệ em ba Lệ và các tiểu bối khác của Lệ gia vẫn đang độc thân: “…”

Cô út vừa mới giục Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ xong, bắt đầu đổi đầu súng giục em hai Lệ: “… Con cũng già đầu rồi, cho dù không kết hôn thì cũng phải có bạn gái đi chứ? Cô nói chứ, gia tộc này liên hôn cũng không có gì không tốt. Ít nhất con có thể tìm được ai đó trong buổi xem mắt, đúng không? Mấy đứa trẻ các con ghét đi xem mắt, đều muốn yêu đương tự do. Nhưng quan trọng là ở chỗ, nếu các con muốn yêu đương tự do thì cũng nên dẫn một người về nhà đi…”

Em hai Lệ không nuốt nổi miếng cơm trong miệng nữa. Vì vậy chuyện hắn đau đầu nhất chính là họp gia đình. Có phải các trưởng bối này có hiểu lầm gì đó với con cái trong nhà hay không? Thời cấp 3 không cho phép yêu sớm, khi vào đại học thì dặn dò con cái phải ngoan ngoãn hoàn thành việc học, tốt nhất không được nợ môn. Vừa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu giục kết hôn.

Tốt xấu gì cũng phải cho con có thời gian tìm đối tượng yêu đương đã chứ!

Em hai Lệ rất khó chịu, tự lột cho mình một con tôm, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Em ba Lệ và em gái Lệ lo lắng nhìn nhau. Thề rằng sau khi lên đại học phải lập tức tìm đối tượng. Tuyệt đối không được đợi đến 22 tuổi bị cô út giục kết hôn, còn bị kéo đi xem mắt bằng đủ mọi cách!

Chầu cơm này có lẽ là bữa cơm gian nan nhất mà Đào Mộ từng ăn. Các trưởng bối Lệ gia ân cần dặn dò khiến cậu cảm thấy xấu hổ, cô út Lệ gia tìm cách giục kết hôn khiến cậu cảm thấy xấu hổ, cha Lệ và mẹ Lệ nói bóng nói gió khiến cậu cảm thấy xấu hổ. Dù sao thì đến cuối buổi, mỗi khi có người trong Lệ gia lên tiếng là lòng Đào Mộ lại run lên.

Cứ như vậy, còn vô tình bị Lệ Khiếu Hằng đút ba chén cơm! Tối về còn phải tập thể hình giảm cân! Trầm cảm!

Khi rời khỏi nhà chính Lệ gia, trời cũng đã khuya.

Lệ Khiếu Hằng lái xe đưa Đào Mộ về nhà. Trên đường, anh xin lỗi rất tích cực: “... Anh cũng không ngờ người tới nhà lại nhiều như vậy. Dọa đến em rồi hả?”

“Đúng là có một chút.” Đào Mộ thản nhiên thừa nhận, hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Nhưng cảm giác này rất mới lạ.”

Mặc dù có chút phiền chán và không thích, nhưng có thể cảm nhận được ý tốt và sự quan tâm của các trưởng bối. Không hề giống bầu không khí ở Thẩm gia chút nào. Kiếp trước Đào Mộ sống ở Thẩm gia, những thân thích ở Thẩm gia đối với cậu hoặc khách sáo xa cách, hoặc nịnh bợ nịnh nọt, hoặc ác ý bài xích. Cho dù cố ý giới thiệu bạn bè nam nữ cho cậu, cũng ôm đủ loại mục đích. Không giống như cô út Lệ gia, chỉ đơn thuần là giục kết hôn. Thậm chí còn không thèm để ý đối tượng là ai. Giăng lưới toàn diện quét ngang ngàn quân, chỉ cần là tiểu bối Lệ gia trên 22 tuổi, không một ai may mắn thoát khỏi.

Theo lời mẹ Lệ, nghe nói bên nhà chồng, cô út Lệ gia cũng như vậy. Thậm chí khi ở công ty cũng ghép CP cấp dưới trẻ tuổi rất nhiệt tình. Lệ gia không có quy định phụ nữ trong nhà không thể vào công ty. Hoàn toàn ngược lại, tất cả con cháu Lệ gia, không phân nam nữ, bắt đầu từ cấp 3 là đã tiến vào công ty thực tập rèn luyện. Bắt đầu với việc làm trợ lý thực tập, tiểu đệ bưng trà, cô gái hậu cần, đi từng bộ phận để làm quen với quá trình quản lý hàng ngày và cơ cấu bộ phận của công ty. Đến khi bắt đầu vào đại học, nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm sẽ ở lại công ty làm công, tự kiếm phí sinh hoạt và học phí. Nếu thật sự không muốn làm trong công ty của gia tộc, vậy thì tự gây dựng sự nghiệp hoặc nhận lời mời của công ty khác.

Ví dụ như Lệ Khiếu Hằng, anh cực kỳ ghét xí nghiệp gia tộc, cũng ghét làm từng bước nêu trên. Vì vậy, ngay từ khi mới vào đại học đã sáng lập ra Tư Bản Khiếu Hằng. Sau đó thậm chí còn trở thành trợ lực mạnh mẽ cho gia tộc.

“Thật ra con cháu Lệ gia rất ghét đi làm ở tập đoàn.” Lệ Khiếu Hằng mỉm cười nhớ lại, nói: “Em có thể thử tưởng tượng, trẻ con vừa mới tốt nghiệp cấp 2, có vài con trai phát dục muộn, có khả năng còn không cao bằng máy lọc nước đã bị trưởng bối trong nhà bắt đến công ty làm việc. Mấy đứa trẻ nhà khác khi nghỉ hè có thể ra nước ngoài du lịch, con cháu Lệ gia lại không được. Trẻ con 14 15 tuổi vốn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch. Khi anh mới vừa bị cha anh ép đến công ty, anh thậm chí còn gọi điện báo cảnh sát, khiếu nại tập đoàn Phong Hành thuê lao động trẻ em.”

Đào Mộ hơi kinh ngạc mở to mắt nhìn, không ngờ Lệ Khiếu Hằng trông trưởng thành mà cũng có lúc nghịch như vậy: “Kết quả thế nào?”

“Kết quả đương nhiên không khiếu nại được.” Lệ Khiếu Hằng nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, cũng có chút buồn cười: “Cha anh dẫn anh từ Cục cảnh sát về, hỏi anh nếu không muốn làm việc trong tập đoàn thì sau này muốn làm gì?”

“Anh nói anh thích chơi, anh muốn ăn uống vui chơi cả đời.” Dù sao Lệ gia cũng có tiền, có thể nuôi nổi một tên ăn chơi trác táng.

“Anh nói với cha anh, anh muốn giống như Lạc Dương. Lạc gia còn không có nhiều tiền bằng nhà chúng ta, dựa vào đâu Lạc Dương muốn cái gì thì cha cậu ta mua cho cậu ta cái đó, Lạc Dương cũng không cần phải đến công ty gia tộc, có thể chơi bời bên ngoài mỗi ngày.”

Sau đó cha Lệ hỏi Lệ Khiếu Hằng muốn chơi cái gì.

“Cha anh làm một thời khóa biểu, dùng hai tháng dẫn anh bay khắp thế giới. Ép anh chơi tất cả những thứ anh muốn chơi một lần.”

Đào Mộ cười nói: “Không phải khá tốt sao?”

Lệ Khiếu Hằng dùng vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, không đành lòng nhớ lại, u oán liếc nhìn Đào Mộ một cái, giải thích: “Anh nói muốn đi công viên trò chơi. Cha anh bắt anh đến Disneyland ở nước M, công viên mở cửa từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối, mỗi ngày ngoại trừ ăn uống đi WC, thời gian còn lại toàn là chơi các hạng mục trò chơi. Một hạng mục chơi trên 20 lần 30 lần 40 lần, chơi xong còn phải viết cảm tưởng. Anh nói anh thích đua xe, anh được dẫn đến sân huấn luyện F1, vẫn là mỗi ngày từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối. Anh có muốn ngủ thì cũng phải ngủ trên phi cơ…”

Đào Mộ tưởng tượng ra cảnh như vậy, không khỏi thương cảm cho Lệ Khiếu Hằng 14 15 tuổi.

“Anh không kiên trì nổi hai tháng.” Lệ Khiếu Hằng cũng cười theo: “Anh tước vũ khí đầu hàng, cha anh lại dẫn anh về công ty, đưa cho anh một chồng hóa đơn thật dài, bắt anh trả tiền. Nếu trả không được thì cắt tiền tiêu vặt và phí sinh hoạt, đến khi trả xong mới thôi.”

Lệ Khiếu Hằng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi làm trả tiền. Con cháu Lệ gia từ khi bắt đầu học tiểu học đã có tiền tiêu vặt. Mỗi tháng giao cho bọn nhỏ bao nhiêu tiền, để bọn nhỏ tự tính toán chi tiêu. Muốn mua cái gì thì tự mua, một khi chi tiêu hết thì không còn tiền. Bởi vì cha Lệ yêu cầu Lệ Khiếu Hằng phải chia tiền tiêu vặt ra một nửa để trả nợ hóa đơn, khiến Lệ Khiếu Hằng con nhỏ tuổi đã trải qua những ngày lấy trứng chọi đá. Vì vậy bắt đầu từ khi đó, Lệ Khiếu Hằng chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền và ghét đi chơi. Đây cũng là lý do quan trọng khiến Lệ Khiếu Hằng — con trai cả, cháu đích tôn của Lệ gia — dù đã biết rõ thực nghiệm của Lệ gia, nhưng lại chọn học đại học tài chính quốc tế, hơn nữa vừa vào đại học đã sáng lập ra Tư Bản Khiếu Hằng, kiên quyết không muốn về nhà thừa kế gia nghiệp.

Kết quả khi truyền ra ngoài lại biến thành cha con Lệ gia tranh đấu nội bộ quá khốc liệt, Lệ Khiếu Hằng trốn ra nước M để sáng lập Tư Bản Khiếu Hằng, từ đó cản trở việc kinh doanh của xí nghiệp gia tộc.

Đào Mộ nghe mà buồn cười, bất giác mỉm cười.

“Lúc ấy anh cực kỳ ghét quy định Lệ gia. Hơn nữa cũng cảm thấy mọi người trong nhà đều rất kỳ quặc. Sau khi tốt nghiệp đại học, ngày nào cô út cũng khuyến khích mẹ anh cho anh đi xem mắt, thậm chí còn kêu anh về nước xem mắt, khuyến khích mẹ anh giả bộ bệnh, lừa anh từ nước M về.”

“Lúc đó thật ra anh đã định đặt trọng tâm sự nghiệp của mình ở nước M, sau này không về nữa. Có lẽ bọn họ nhìn ra kế hoạch của anh, sợ anh thật sự sẽ ở lại nước M không về nữa, vì vậy chiêu trò cũng lợi hại hơn.”

Suy cho cùng, ngoại trừ Lệ Khiếu Hằng, mẹ Lệ và cô út Lệ gia không có dùng chiêu giả bộ bệnh để lừa các tiểu bối khác.

Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng đột nhiên bật cười, tranh thủ lúc chờ đèn đỏ, nắm lấy tay Đào Mộ: “Cũng may anh gặp được em. Quyết định dời trọng tâm sự nghiệp về nước. Người nhà anh cũng yên tâm, bây giờ không dùng chiêu trò nữa.”

Cô út và mẹ Lệ không dùng chiêu trò nữa, nhưng cha Lệ lại bắt đầu đâm chọt đủ thứ, ghét bỏ con trai không có bản lĩnh, lo lắng con trai bị con dâu tương lai đá.

Nhưng loại chuyện mất mặt này không cần phải nói ra!

“Kỳ thật nghĩ lại, mặc dù tính phiền toái của người nhà anh có hơi đáng ghét, nhưng dù sao cũng là người một nhà.” Lệ Khiếu Hằng nhìn thẳng vào mắt Đào Mộ, giọng dịu dàng: “Nếu em cảm thấy không kiên nhẫn, cũng đừng nóng giận. Có thể phạt anh quỳ ván giặt đồ, quỳ bàn phím.”

Đào Mộ: “…” Vì sao chủ đề lại chuyển sang đề tài này vậy?!
Bình Luận (0)
Comment