Edit + beta: Iris
Được Đào Mộ chú ý và bảo đảm, nỗi lòng tích tụ trong lòng Lệ Khiếu Hằng lập tức tiêu tan. Đêm đó, sau khi dùng bữa xong, anh muốn mời Đào Mộ xem phim, là 《 Hắc Bạch 》 bản cải biên ở nội địa đang được công chiếu, còn được công chúng khen ngợi.
Là một nhà làm phim 《 Hắc Bạch 》 bản nội địa, trong lúc đó, Đào Mộ tham gia toàn bộ quá trình quay phim và chỉnh sửa hậu kỳ, xem đi xem lại đến mức mắc ói. Bây giờ, dù cậu có nhắm mắt lại cũng có thể đọc tất cả lời thoại trong phim. Nhưng Lệ Khiếu Hằng thì chưa xem bản cải biên ở nội địa.
Đào Mộ có thể hiểu suy nghĩ của Lệ Khiếu Hằng, có lẽ là anh không muốn bở lỡ bất kỳ tác phẩm nào có sự góp mặt của cậu. Ngày lễ công chiếu đầu tiên của 《 Hắc Bạch 》 nội địa, Đào Mộ vẫn dẫn người nhà đến xem phim. Chỉ có Lệ Khiếu Hằng là lẻ loi một mình, anh vốn định mời người nhà họ Lệ đến xem phim cùng, kết quả không hiểu sao không muốn đi mời nữa nên không đi luôn.
Nghĩ đến đây, Đào Mộ đột nhiên nói: "Sau này nếu em có đóng phim điện ảnh hay phim truyền hình, anh cũng làm nhà đầu tư cho em đi." Vậy thì bọn họ có thể dùng danh nghĩa đối tác để cùng đi thảm đỏ hoặc tham gia lễ trao giải.
Mắt Lệ Khiếu Hằng sáng lên, đáp: "Được."
Anh hơi dừng lại một chút, do dự hỏi: "Nhưng mà, làm vậy có gây rắc rối gì cho công việc của em không?"
Đào Mộ cười nói: "Em kéo nhà đầu tư thì có rắc rối gì chứ. Còn anh đó, chỉ cần anh chịu tin tưởng ánh mắt đầu tư của em là được."
Lệ Khiếu Hằng nghe vậy thì cười: "Em vốn là cố vấn đầu tư có một không hai của anh mà, em nói gì anh nghe nấy, không tin em thì tin ai."
Trong giọng nói là tình cảm sâu sắc chân thành và đắc ý vui vẻ không thể nào kiềm chế được.
Cũng nhờ ánh mắt tuyệt vời của anh, có thể phát hiện những phẩm chất tốt đẹp của Đào Mộ trước, cố gắng theo đuổi Đào Mộ, giữ người lại bên cạnh mình. Anh rất vui vì Đào Mộ cũng để ý đến anh. Không những phát hiện ra sự chán nản đang tích tụ mà anh cố hết sức che giấu, mà còn chủ động an ủi anh. Thậm chí còn cố tìm lý do để cùng đi thảm đỏ và tham gia lễ trao giải.
Lệ Khiếu Hằng đột nhiên nhớ những lời trước đây của Đào Mộ. Đào Mộ nói chuyện tình cảm đòi hỏi sự nỗ lực của hai bên mới có thể duy trì được. Nếu chỉ dựa vào sự trả giá của một bên, qua một thời gian dài sẽ rất mệt mỏi, sẽ không vui. Trước đây, Lệ Khiếu Hằng không nghĩ điều đó là đúng. Bây giờ nghĩ lại, đúng là thật thơm*.
*Thật thơm (真香): một từ thông dụng trên Internet, thường đề cập đến tình huống mà một người ban đầu quyết định không làm hoặc làm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chủ động làm điều ngược lại.
Hóa ra hai bên cùng nỗ lực duy trì mối quan hệ tình cảm, hóa ra được người mình yêu quan tâm lại có cảm giác tuyệt vời như vậy.
Trong lúc xem phim, trên mặt Lệ tổng không thể hiện ra gì, bao gồm trong suốt tháng giêng kế tiếp, anh luôn trong trạng thái Đào Đào thật tuyệt*. Theo lời người nhà họ Lệ ngầm đánh giá về người anh cả khuôn mẫu là toàn thân tỏa ra mùi chua của tình yêu.
*Nguyên văn là "mỹ tư tư (美滋滋)", mô tả niềm hạnh phúc trong trái tim và niềm hạnh phúc thể hiện trên khuôn mặt.
Năm nay, do được người yêu che chở, được người nhà hai bên tán thành công nhận, Lệ tổng có những ngày tháng khá thoải mái.
So ra thì, Lâm Dung An đang lén chạy trốn lại khá khổ cực.
Đúng như Đào Mộ dự đoán, sau khi biết được chuyện mình mướn hung thủ giết người bị bại lộ, vì để tránh bị cảnh sát bắt được, Lâm Dung An đã cạy két sắt nhà họ Lâm, lấy tất cả tiền mặt và trang sức quý giá rồi chạy trốn. Đương nhiên, khi Lâm Dung An chạy trốn cũng không quên là ai đã hại hắn rơi vào tình trạng như hôm nay.
Việc đã đến nước này, tình cảm của Lâm Dung An dành cho Đào Mộ đã không còn là yêu nữa mà chuyển thành thù hận, canh cánh trong lòng. Chính là thù hận sinh tử, Đào Mộ đã hại nhà họ Lâm cửa nát nhà tan.
Lâm Dung An muốn báo thù, vì vậy sau khi chạy trốn, Lâm Dung An không cầm số tiền mặt và trang sức quý giá đó đến một đất nước nhỏ để tránh đầu sóng ngọn gió, mà là chủ động tiếp xúc với một vài tên liều mạng trên đường, muốn dùng tiền để mua mạng Đào Mộ. Nhưng cho dù là tên liều mạng, chỉ cần đầu óc vẫn dùng được thì đều biết Đào Mộ không dễ chọc, hơn nữa nội địa được quản lý rất chặt chẽ, không phải muốn ra tay là ra được.
Vì vậy, trải qua mọi khó khăn, cuối cùng Lâm Dung An cũng tìm được một đám người liều mạng như chó nhà có tang. Nghe nói đám người này đắc tội lão đại xã hội đen nào đó ở Hương Thành, lão đại đó treo giải thưởng cho những người cung cấp manh mối của đám người này cho cảnh sát. Có giải thưởng cao ngất đó, đám người này gần như không có chỗ đặt chân ở Hương Thành, chỉ có thể vớt một số tiền để nhanh chóng chạy trốn. Vì tiền, đám người này dám làm bất cứ chuyện gì, đúng lúc trong tay Lâm Dung An có rất nhiều tiền.
Hai bên ăn nhịp với nhau. Lâm Dung An tốn hơn nửa tài sản trên người để mua mạng Đào Mộ. Lâm Dung An đưa một nửa tiền đặt cọc trước cho đám liều mạng này, đợi sau khi Đào Mộ chết rồi sẽ đưa một nửa còn lại. Lâm Dung An tính toán rất hay, nhưng hắn không biết rằng ngay khi hắn tiết lộ số tài sản hiện có để tiện trao đổi với đám liều mạng, thì thứ mà đám liều mạng kia muốn không còn là tiền thuê của Lâm Dung An nữa, mà là toàn bộ tài sản của Lâm Dung An.
- - Chỉ là một cậu ấm ăn chơi trác táng đang chạy án mà thôi, đám liều mạng tay dính đầy máu, bọn họ hoàn toàn không có chút áp lực nào khi giết người cướp của. Mặc dù Lâm Dung An có chút tâm cơ, nhưng nửa đời người hắn sống ở giới thượng lưu giàu có an nhàn, nào có chứng kiến hành vi muốn tiền không muốn mạng như này. Phòng ngày phòng đêm, cuối cùng vẫn lộ ra sở hở, đám liều mạng lợi dụng sơ hở đó để chui vào.
Nếu không phải Lâm Dung An vẫn còn chút đầu óc khi tiếp xúc với đám liều mạng, không mang theo tất cả tài sản trên người. Còn đám người kia lại muốn ép hỏi số tiền nên không dám diệt khẩu Lâm Dung An, chỉ sợ Lâm Dung An không đợi được đến lúc Lương Thư Văn dẫn cảnh sát đến bắt người --
Không sai, đám liều mạng mà Lâm Dung An tiếp xúc, nói trùng hợp thì đúng là trùng hợp, bọn họ chính là kẻ thù của Lương gia. Trước đó, do không nhìn nổi Lương gia tẩy trắng nên đã âm thầm tiếp xúc với nguyên lão trong băng đảng, muốn bắt cóc Lương Thư Văn, ép Lương lão tiên sinh phải giao lại quyền lực trong băng đảng. Kết quả âm mưu bị vạch trần, trong cơn tức giận, Lương lão tiên sinh đã treo giải thưởng bắt người, thu thập bằng chứng phạm tội của mấy nguyên lão trong băng đảng giao lên cho cảnh sát. Hơn nữa còn hợp tác với cảnh sát, truy nã đám liều mạng tay dính đầy mạng người.
Cuối cùng, trùng hợp giải cứu Lâm Dung An khỏi nơi ẩn náu của đám liều mạng, hắn bị tra tấn, khắp người toàn những vết bầm tím, gân tay gân chân bị đánh gãy hết, thậm chí trên đùi còn không có miếng thịt nào.
Nhắc mới nhớ, năm ngoái, cha con Lương gia đã hứa với Đào Mộ rằng họ sẽ chú ý chặt chẽ tung tích của Lâm Dung An. Chắc chắn sẽ không để tên tội phạm có ý xấu với Đào tổng ung dung ngoài vòng pháp luật. Kết quả bọn họ tìm được người rồi, nhưng Lâm Dung An đã tự gánh chịu hậu quả, nhìn số phận hiện giờ của hắn, thà lúc trước bị cảnh sát bắt còn hơn.
Ít nhất ngồi tù cũng không thảm đến mức này.
Tình cảnh lúc đó quá máu me, dù là cảnh sát Hương Thành hiểu biết rộng rãi cũng cảm thấy buồn nôn. Lập tức Liên hệ với bệnh viện, đưa Lâm Dung An đi cấp cứu. Các phương tiện truyền thông tin đồn luôn nắm bắt tin tức một cách nhanh chóng, sau khi biết tin cũng mò đến, chẳng những chụp được hiện trường máu me đám liều mạng ép hỏi Lâm Dung An, còn chụp được bức ảnh Lâm Dung An máu thịt lẫn lộn. Tình cảnh đó, không khác gì cực hình lăng trì thời cổ đại.
Trên thực tế, khi Lâm Dung An bị đám liều mạng kia đâm, hắn đã không nhịn được. Từ nhỏ đến lớn hắn toàn sống trong nhung lụa, dù chỉ bị dao cắt trúng tay cũng phải đến bệnh viện băng bó, chưa từng phải chịu loại đau đớn này. Nhưng so với đau đớn, Lâm Dung An sợ chết hơn. Vì vậy, hắn cắn răng chịu đựng. Bởi vì hắn biết, khai ra là chết chắc, nếu không khai ra, có lẽ còn có cơ hội sống sót.
Lâm Dung An không phải là người tốt lành gì. Từ việc hắn lựa chọn không màng sống chết của người nhà khi Lâm gia sụp đổ, trộm một khoản tiền rồi bỏ trốn là có thể nhìn ra, hắn là một người cực đoan ích kỷ. Cho nên dù Lâm Dung An có nhịn đau và chết đi, hắn chắc chắn cũng sẽ không để đám liều mạng hại hắn xong còn có thể cầm tiền của hắn ung dung ngoài vòng pháp luật. Giống như lúc trước hắn hận Đào Mộ đến mức cho dù chạy trốn cũng không quên mua hung thủ giết người.
Khi báo chí đưa tin tức này ra, toàn bộ Hương Thành, thậm chí là toàn Hoa Hạ đều ồ lên khiếp sợ. Một mặt là không ngờ đám liều mạng lại điên như thế, dám làm ra loại chuyện này. Mặt khác là không ngờ tam công tử Lâm gia năm đó tự xưng là phong lưu lại rơi vào kết cục này. Nhưng sau khi báo chí đào sâu vào tin tức hơn, rất nhiều dân chúng đều biết, sở dĩ Lâm Dung An rơi vào kết cục này, hoàn toàn là do hắn chủ động tiếp xúc với đám liều mạng, thậm chí còn lặp lại trò cũ mướn hung thủ giết người, các cư dân mạng vốn dĩ có chút đồng tình với Lâm Dung An tức khắc cạn lời.
Quả nhiên cái này gọi là không tìm đường chết thì sẽ không chết đúng không? Nếu không phải Lâm Dung An luôn muốn đi đường ngang ngõ tắt để trả thù Đào tổng, cũng không đến mức trêu chọc phải đám liều mạng này. Vì vậy bây giờ cũng coi như là tự chuốc lấy hậu quả. Nhóm quần chúng ăn dưa nói chuyện say sưa. Thậm chí còn có paparazzi tin đồn không sợ chết, lẻn vào bệnh viện truy hỏi cảm tưởng hiện giờ của Lâm Dung An ra sao? Bị mẹ của Lâm Dung An suýt nữa nổi điên đánh cho bỏ chạy.
Khi tin tức truyền đến nội địa, phía chính phủ nội địa cũng vô cùng khiếp sợ. Không thể tưởng tượng nổi thế lực ngầm ở Hương Thành lại hung hăng ngang ngược như vậy. Lập tức ra lệnh cho các thế lực ngầm ở Hương Thành phải được chấn chỉnh nghiêm ngặt. Do Lương gia xuất thân từ băng đảng, nên cũng bị liên lụy. Nhưng may mà cha con Lương gia vẫn luôn muốn tẩy trắng, đã nhiều năm qua không làm ra chuyện trái pháp luật. Hơn nữa, lần này Lương Thư Văn còn suýt bị người ta bắt cóc, Lương lão tiên sinh muốn trả thù nguyên lão trong băng đảng, dứt khoát giao toàn bộ chứng cứ phạm tội trái pháp luật của những nguyên lão đó cho cảnh sát. Hiện giờ cũng coi như là nhân chứng của vết nhơ. So với những phần tử băng đảng bị đả kích nặng nề, ngược lại nhận được sự bảo vệ.
Nhưng quyền lực của Lương gia cũng hao tổn nặng nề vì vụ việc này. Lương lão tiên sinh bị kết án 7 năm tù do có bằng chứng vô cùng xác thực chuyện năm đó hắn tham dự vào việc quản lý sự vụ băng đảng. Lương Thư Văn là quạt giấy trắng của băng đảng, mặc dù không tham gia vào quản lý băng đảng, nhưng những chuyện hắn chịu trách nhiệm đều là công việc kinh doanh tẩy trắng của băng đảng. Về phần những lời buộc tội khác, bởi vì không có đủ bằng chứng, hoặc dù có bằng chứng thì cũng được Lương lão tiên sinh gánh chịu hết thảy, cuối cùng Lương Thư Văn vô tội được thả ra.
Còn Lương lão tiên sinh, sau khi ngồi tù không lâu thì được đưa vào bệnh viện chữa trị do bị bệnh tim, xét đến tuổi tác và sức khỏe của Lương lão tiên sinh, hơn nữa trước đây còn có biểu hiện tích cực lập công chuộc tội, cảnh sát quyết định thả Lương lão tiên sinh. Đến tận lúc này, cuối cùng Lương lão tiên sinh cũng có thể thanh thản yên tâm ngủ ngon. Còn Lương Thư Văn thì tiếp tục xử lý công việc kinh doanh tẩy trắng của Lương gia sau khi băng đảng giải tán. Tuy nhiên, hắn cũng không giữ lại số tiền đó, mà là dùng nó dưới hình thức tiền lương, trả cho người nhà của những cấp dưới trung thành với Lương gia - hiện vì Lương lão tiên sinh nên phải ngồi tù với các tội danh khác nhau.
Bởi vì Hương Thành đang trấn áp các thế lực ngầm, những con cá lọt lưới ngứa mắt cha con Lương gia, cho rằng cha con Lương gia bán đứng mọi người cũng không dám ngoi đầu ra. Do đó, mặc dù Lương gia tổn hại nặng nề, nhưng kinh doanh vẫn có thể miễn cưỡng duy trì được. Quan trọng nhất là an toàn của người thân được bảo đảm. Không giống như trước đây, ngày nào cũng sống trong lo sợ.
So với cha con Lương gia yên tâm thoải mái, Lâm Dung An tự chuốc lấy hậu quả thì có vẻ xui xẻo hơn. Khó khăn lắm mới sống sót được từ trong tay đám liều mạng, giờ phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc của luật pháp Hương Thành. Tuy được thả ra để chạy chữa do vết thương quá nặng, nhưng một người đang khỏe khoắn, bây giờ lại biến thành người tàn tật, mãi mãi nằm liệt trên giường, đến cả việc đi vệ sinh cũng cần có người giúp đỡ...
Sau khi biết được kết cục của Lâm Dung An, các nạn nhân năm đó bị Lâm Dung An cưỡng hiếp dụ dỗ đồng loạt vỗ tay tỏ ý vui mừng, những người cực đoan hơn thậm chí còn mang theo vòng hoa đến bệnh viện thăm bệnh. Lâm Dung An trước giờ luôn mắt cao hơn đầu không chịu được loại sỉ nhục này, nhưng lại không có gan tìm đến cái chết, chỉ có thể trút giận lên những người xung quanh. Dần dà, bởi vì tính tình Lâm Dung An không tốt, nên ngay cả mẹ của Lâm Dung An cũng rất ít khi đến bệnh viện chăm sóc hắn, chỉ tiêu tiền mướn y tá.
Khi Đào Mộ biết được những tin này, cái Tết năm 2010 đã trôi qua hơn một nửa. Cậu đang chuẩn bị trở lại quân đội để tiếp tục tập luyện cùng các diễn viên của đoàn phim 《 Binh vương 》. Lúc nhìn thấy báo chí đưa tin trên mạng, cậu không khỏi nhớ đến những chuyện ở kiếp trước, tức khắc có hơi thổn thức.
Thẩm Dục ở bệnh viện cũng đã lâu, lúc vừa xuất viện, nhìn thấy tin tức này, biết được những bất hạnh mà Lâm Dung An gặp phải hoàn toàn là do Lâm Dung An muốn thuê đám liều mạng để giết Đào Mộ thì sửng sốt.