Edit + beta: Iris
Ngoài thành điện ảnh H, Đại Mao và Tiểu Béo phồng mặt như hai con cá nóc đi theo sau Đào Mộ.
“Họ Lạc kia có phải đầu óc bị bệnh hay không vậy, Diệp Dao thích ai thì liên quan gì đến anh, dựa vào cái gì bắt anh đổ vỏ a!”
“Đúng vậy! Bỏ đoàn phim này đi, chúng ta không làm ở đây nữa! Không phải chỉ là nhà đầu tư thôi sao! Cùng lắm thì ông đây gọi điện cho ba, kêu ba đầu tư cho đoàn phim, chúng ta nâng anh làm nam một!”
“Đúng là bắt nạt người quá đáng!”
Bị súng nước phòng cháy tưới nguyên buổi sáng, tinh thần và thân thể Đào Mộ hơi không chống đỡ nổi, cậu dừng lại, Đại Mao và Tiểu Béo lải nhải phía sau cũng dừng lại theo.
Tháng 7 ở H trấn là tháng nóng nhất trong năm.
Về cơ bản, công hội diễn viên sẽ ngừng cấp giấy phép làm diễn viên vào cuối tháng 6, nhưng không ngăn được giấc mộng làm minh tinh của những người mới, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, tìm mọi cách chạy đến chỗ này để đóng vai quần chúng.
Cùng với dòng người đến đây du lịch vào kỳ nghỉ hè, đoàn phim tự mang nhân viên công tác và minh tinh lập thành một đội cũng có rất nhiều, nên thành điện ảnh H nho nhỏ luôn luôn đông nghịt người.
Nhưng lúc này, con đường mà Đào Mộ đi rất vắng vẻ.
Ngẫu nhiên có người đi qua nhưng đều trông vội vội vàng vàng, cúi đầu ôm ngực như đang lãng tránh — — là do con đường phía trước tụ tập nhiều diễn viên quần chúng cởi trần lưng hùm vai gấu.
Để tiện cho việc đóng phim và tránh nóng, nhiều người còn đi cạo trọc đầu, trông như hung thần ác sát chẳng khác gì xã hội đen sống mái với nhau trên phim truyền hình.
Người không liên quan đương nhiên đều trốn rất xa.
Đào Mộ nhận ra những người này.
Họ đều là võ thế chung đoàn phim 《Tử Tiêu》với cậu, nhưng không đóng đơn như Đào Mộ, nhóm người kia tự tổ chức thành một nhóm để làm việc.
Dẫn đầu là Cẩu Nhật Tân, biệt danh Đại Cẩu, mọi người đều kêu là anh Cẩu, là nhóm trưởng nhỏ có chút danh tiếng.
Nhiều người nói rằng hắn làm người trượng nghĩa, rất có nghĩa khí.
Nhưng Đại Mao và Tiểu Béo thấy đám người này lại đỏ mắt như gặp kẻ thù — — bởi vì người Lưu mập tìm để kéo hai người ra đoàn phim chính là đám người này.
Đại Mao giận dữ: “Mẹ nó dây dưa mãi không xong! Thật cho rằng ông đây sợ bọn nó chắc?”
Tiểu Béo cũng mắng to: “Họ Cẩu mấy người đừng khinh người quá đáng, mẹ nó tiếp tay cho giặc đến nghiện rồi đúng không? Họ Lưu kia là cha ruột của tụi mày hay sao mà đáng giá để tụi mày hiếu kính hắn như vậy! Có bản lĩnh thì solo đi, ông nội mày không đánh mày tè ra quần thì là cháu của mày!”
Đào Mộ đau đầu xoa giữa mày: “Mấy người muốn làm sao?”
Khi nói chuyện, ánh mắt cậu nhìn dưới chân tường các góc nhà, xem xem có gậy gỗ hay gạch đá gì đó không.
“Đừng hiểu lầm, các anh em ở đây là để xin lỗi.” Cẩu đầu đàn da ngăm đen, dáng người cao tráng đi đến phía trước hai bước.
Anh đại cao 1m8 ngại ngùng xoắn xuýt đứng trước mặt Đào Mộ: “Chuyện hồi chiều, chúng tôi cũng không hẳn là nghe lệnh Lưu mập để làm việc.
Dù sao cậu còn phải làm ở đoàn phim, hai tiểu tử này đi ra náo loạn, đối với ai cũng đều không tốt.”
Lời này là thật.
Nhưng — —
Đào Mộ khẽ cười một tiếng: “Nói như vậy là tôi phải cảm ơn anh?”
“Cái đó thì không cần.” Không biết Cẩu Nhật Tân có nghe hiểu Đào Mộ đang trào phúng hay cố ý giả bộ không hiểu, hắn vẫy vẫy tay, vẻ mặt chính trực: “Anh đã nói, hôm nay anh mang theo anh em đến đây là để nhận lỗi.
Cậu nha, tính tình cứng rắn, công phu lại tốt, mấy anh em đều rất bội phục cậu.
Anh biết chuyện hôm nay dù nói thế nào cũng là tụi này không đúng.
Cho nên...”
Cẩu Nhật Tân lấy tay gãi sau gáy: “Chúng tôi đã hỏi thăm, hôm nay là sinh nhật cậu.
Nên mọi người đã thương lượng với nhau, định tổ chức một bữa tiệc.
Đầu tiên là để chúc mừng sinh nhật cậu, thứ hai là nhận lỗi.
Trên bàn tiệc, chúng ta ai nên phạt thì phạt, ai muốn uống thì uống, nếu họ làm cậu không vui, thì họ sẽ không đi tiểu đứng nữa.”
Cẩu Nhật Tân là người nói rất ít, bây giờ nói nhiều nên có hơi lắp bắp.
Nhưng lời nói lại giống những câu thoại trong những bộ phim Hongkong cũ.
Cơn gió trung nhị ập thẳng vào mặt...
Đào Mộ nhướng mày, hai bên thái dương đau nhức.
Hình như cậu bị cảm mạo rồi.
Đại Mao phản bác: “Ai mẹ nó cần mày nhận lỗi.
Đánh một gậy xong lại cho một quả táo ngọt hả? Xem tụi tao là mấy bé nhà trẻ mà dỗ hả?”
“Đúng vậy!” Tiểu Béo cũng chèn ép: “Còn uống rượu bồi tội.
Mày hù dọa ai vậy? Có bản lĩnh thì nhào vô!”
Bị chèn ép như vậy, vai võ phụ phía sau Cẩu Nhật Tân cũng ngồi không yên: “Tiểu tử cậu đừng có nói chuyện âm dương quái khí như vậy.
Chúng tôi là nghe Lưu mập nói kéo hai cậu ra ngoài.
Cũng đâu có ý gì với các cậu, không phải sao? Cẩu ca sợ các cậu gây phiền toái cho đoàn phim.
Bộ dạng của các cậu lúc đó, lỡ như xông lên đánh nhà đầu tư — —”
Phú nhị đại Đại — trong nhà có quặng — Mao hừ lạnh một tiếng: “Tao sợ tên đó chắc?”
“Đúng, cậu không sợ.
Nhưng Đào Mộ thì sao? Sau này hắn phải ở đoàn phim như thế nào?”
Nói như vậy, khiến Đại Mao Tiểu Béo hậm hực.
Cẩu Nhật Tân chờ đàn em nói xong, vẻ mặt thành khẩn nhìn Đào Mộ: “Người anh em, chúng tôi thật sự rất bội phục cậu, muốn làm bạn với người như cậu vậy.
Anh biết cậu thi đậu chính quy, không giống đám chúng tôi.
Sau này cậu chắc chắn sẽ nổi như cồn.
Anh biết nói như vậy có hơi trèo cao...”
“Mọi người đều là võ thế diễn viên quần chúng, có gì trèo cao đâu.” Đào Mộ xua tay, mặt hơi tái nhợt, nói chuyện dứt khoát: “Buổi tối chúng tôi định đi chơi rồi.
Nếu các anh chịu đi chung thì cứ đến.
Tôi bị súng nước bắn nên hơi đau đầu, bây giờ trở về ngủ một giấc.”
Thấy Đào Mộ lên tiếng, Đại Mao hừ lạnh một tiếng, nói tên quán bar ra.
Còn về thời gian thì chờ Đào Mộ thức rồi tính.
Cẩu Nhật Tân nhận được câu trả lời cũng không dây dưa nữa, mang theo anh em đi ăn cơm, thuận tiện đến quán bar mà ba người Đào Mộ nói, trả tiền trước — — mọi người nói rất giữ lời, đã nói uống rượu bồi tội thì phải trả tiền thanh toán!
Bên kia, Đào Mộ về phòng cho thuê, đi thẳng đến phòng ngủ, ngủ đến trời đất tối tăm.
Lúc ba người Đào Mộ đến H trấn, các diễn viên quần chúng cũ đã hỗ trợ cho thuê căn phòng này.
Rất gần với khu danh lam thắng cảnh và bộ phận dịch vụ, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.
Phòng chờ thì ở lầu dưới.
Ba phòng ngủ một phòng khách, bày trí như ký túc xá đại học, mỗi phòng có bốn cái giường, bên dưới là tủ quần áo và bàn làm việc.
Bên ngoài có phòng tắm và nhà bếp riêng, trong phòng tắm có vòi sen, phòng khách có TV.
Giá thuê là 200 tệ một giường, không bao gồm điện nước.
Trong lúc bọn cậu về phòng, tin tức Đào Mộ tỏa sáng rực rỡ ở phim trường đã được truyền ra ngoài.
Đám diễn viên quần chúng dưới mái hiên đều chạy đến hỏi thăm bát quái.
Khi Đại Mao và Tiểu Béo nghe được tin này cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng hai người lo, nhiều người tụ tập nói chuyện ở phòng khách sẽ quấy rầy đến Đào Mộ đang ngủ, nên dẫn mọi người xuống quán ăn nhanh dưới lầu nói chuyện phiếm — — quán ăn nhanh có máy điều hòa, diễn viên quần chúng đến nghe bát quái còn mời hai người ăn cơm.
Vừa có thể chiếm tiện nghi vừa không quấy rầy giấc ngủ của Đào Mộ, quả thực là một công đôi việc.
Đến khi Đào Mộ thức dậy xuống dưới lầu tìm người thì thấy Đại Mao Tiểu Béo đang đứng trong quán ăn nhanh, quơ chân múa tay như đang kể chuyện.
Một đám người ăn dưa ngồi cạnh cái bàn tròn nhỏ — — trên bàn toàn là bia, đậu phộng xào, nghêu xào, dưa biển xào linh tinh, nghe xong thì hưng phấn vỗ tay huýt sáo.
Ở bên kia đường còn nghe được cả tiếng ầm ĩ.
Chị chủ quán đang nằm trên quầy thấy Đào Mộ đẩy cửa đi vào thì ngừng cắn hạt dưa, hô: “Ui, Tiểu Mộ tới rồi? Tối nay muốn ăn cái gì, chị mời cưng nha.”
Chưa kịp dứt lời liền có khách quen cười trêu ghẹo: “Ôi chao, phân biệt đối xử a! Tôi nói nè chị chủ, chị không thể vừa nhìn thấy Đào Mộ liền nặng bên này nhẹ bên kia chứ.
Mời khách sao có thể chỉ mời một mình Đào Mộ, dù sao cũng nên để mọi người dính chút mưa móc đi?”
“Đmm! Xem bà là đồ ngu hả! Mời con sói đói mấy người để sập tiệm hay gì.” Chị chủ quán liếc khách quen một cái: “Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật Đào Mộ.
Bà mời tiểu thọ tinh ăn cơm, nói có sách mách có chứng.
Nói không chừng ngày nào đó tiểu thọ tinh bạo hồng sẽ tuyên truyền quán này giúp bà.
Mời mấy người thì dùng được cái rắm gì.
Khác gì lấy bánh bao thịt đánh con chó.”
Chị chủ quán xắn tay áo, nói một tràng khiến khách cũ choáng váng, quay người hô to vào nhà bếp: “Lão Phùng, làm hai món đặc biệt, thêm một tô mì trường thọ cho Tiểu Mộ.
Thịt xá xíu tối qua em làm cũng mang lên luôn.”
Quay đầu lại cười với Đào Mộ: “Thịt xá xíu này là tay nghề độc môn của chị.
Người bình thường chị không có cho ăn đâu.”
Đào Mộ cười nói cảm ơn.
Biết Đào Mộ còn chưa ăn tối, đầu bếp ở phía sau nhanh nhẹn làm mì trường thọ và thịt xá xíu đưa lên cho Đào Mộ.
Đào Mộ còn chưa cầm đũa, Đại Mao và Tiểu Béo đã háo hức duỗi móng vuốt.
Thịt xá xíu được đặt trong nồi sắt đặc biệt của chị chủ, lúc vớt ra còn nóng hôi hổi.
Hai con sói nhỏ ăn vụng bị bỏng gào lên, con có lông dày hơn còn không quên cảm khái: “Món này ngon thật.
Không hổ là đích thân chị chủ nấu, chẳng những xinh đẹp mà trù nghệ cũng tốt.
Thảo nào Phùng ca xem chị như báu vật.”
Tiểu Béo không cho là đúng nói: “Tao thấy cũng tạm thôi.
Không ngon bằng Mộ ca nấu.
Mộ ca mới thật sự là trù nghệ giỏi, chân gà ướp rất ngon, da giòn tan, còn gân thì co dãn.
Rải hạt mè lên rồi nướng, hận không thể ăn mãi không ngừng.” Đáng tiếc Đào Mộ quá lười, số lần xuống bếp có thể đếm trên đầu ngón tay. (Xin lỗi ( ;∀;) editor chưa từng ăn gà nên không biết miêu tả thế nào.)
Câm miệng đi! Ăn cơm của người ta mà còn chê ỏng chê ẹo!
Đại Mao hận sắt không thành thép trừng Tiểu Béo.
Được ăn miễn phí còn nói nhiều như vậy, thằng này thiếu đánh à.
Tiểu Béo không hiểu chuyện: “Mày trừng tao làm gì?”
“Thì ra Tiểu Mộ cũng biết nấu ăn?” Mắt chị chủ quán sáng lên, cười tủm tỉm nhìn Đào Mộ: “Tuổi trẻ đẹp trai, nấu cơm còn ngon như vậy, bạn gái cưng thật có phúc.”
Cô biết Đào Mộ biết nấu cơm là do có một hôm cô và lão Phùng đi chợ từng gặp qua Đào Mộ.
Nghe nói là không quen ăn mấy món phương Nam nên muốn tự nấu.
Cô chủ quán đặc biệt nhớ rõ, lần đó Đào Mộ đã làm sườn xào chua ngọt, cá hấp và rượu vang thịt cừu, lúc nấu xong đem ra, mùi thơm bay xuống dưới lầu suýt nữa câu mất khách của quán.
Lúc đó, chị chủ quán đã có một ký ức mới mẻ về tay nghề của Đào Mộ.
Đáng tiếc lúc ấy mọi người không quen thân với nhau, chị chủ quán cũng ngại đi lên gõ cửa.
“Tất nhiên rồi.
Chị cứ tin đi, hôm nào để Mộ ca bộc lộ tài năng cho chị thưởng thức.” Tiểu Béo choàng vai Đào Mộ nói rất có trách nhiệm, sau đó cẩn thận bỏ cái tay phải dính đầy dầu mở khỏi vai vì bị Đào Mộ nhìn chăm chú.
Nghe Tiểu Béo nói như vậy làm cho không ít khách cũ nhớ lại mùi đồ ăn giữa trưa hôm đó, tức khắc ồn ào nói: “Không tin, không tin, trừ khi Đào Mộ nấu cho mọi người ăn.”
“Này, mấy người đừng có không tin chứ.” Tiểu Béo thấy có người nghi ngờ Đào Mộ thì nóng nảy, mặt mày đỏ bừng nói: “Tui không có nói dối đâu, trù nghệ Mộ ca tụi tui thật sự rất tuyệt đấy.”
Các thực khách bao gồm cả vợ chồng chủ quán đều phá lên cười.
Vương Dã che mặt lại, không đành lòng nhìn thẳng tên ngu ngốc này.
Chỉ có Đào Mộ là không phản ứng gì.
Chị chủ quán ỷ vào mình tặng đồ ăn miễn phí, cười hỏi: “Chị nói Tiểu Mộ nha, có hứng thú bộc lộ tài năng cho chị thưởng thức không?”
Ngừng một chút, cô bổ sung: “Không cần cưng chuẩn bị nguyên liệu đâu, trong tiệm đều có sẵn cả.
Cưng xem khi nào thuận tiện thì đến đây nấu là được.”
“Hơn nữa chị cũng không để cưng nấu một cách vô ích.
Thế này nhé, nếu cưng thật sự nấu món hầm này ngon hơn chị.
Trong một tháng này, cưng và Đại Mao Tiểu Béo không cần phải tự nấu, mỗi ngày đều tới quán chị ăn.
Được không?”
Chưa kịp dứt lời đã có vị khách ở đằng kia ồn ào: “Nè, chị chủ chơi vậy là không được nha, phú bà người ta chỉ bao dưỡng một lần một tiểu soái ca, chị đây bao dưỡng một lúc ba đứa!”
“Đmm!” Chị chủ mắt phượng lườm vị khách kia, véo eo chửi người: “Dám giễu cợt mẹ mày, không muốn sống nữa sao?”
Vị khách bị véo vẻ mặt em sai rồi chắp tay xin lỗi, mọi người cười vang một trận.
Chị chủ quán đã nói đến vậy, Đào Mộ cũng không tiện từ chối, chỉ nói: “Vậy thứ bảy đi.
Thứ bảy em không có lịch quay, đúng lúc mượn hoa hiến Phật nấu một bữa, coi như cảm ơn hai anh chị chủ quán đã chăm sóc chúng em mấy ngày qua.”
°°°°°°°°°°
Sườn xào chưa ngọt
Cá hấp
Rượu vang thịt cừu
.