Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp Nuôi Nhãi Con Tui Trở Thành Tinh Tế Đệ Nhất Phú Hào

Chương 2



.

Lông mao trên bụng ta đâu?!
Tác giả: Mộc Lan Trúc
Editor & beta: wingwy.
( Chỉ đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d: @wingwy1401.)
===========================
Minh Hữu đáng thương, nhỏ yếu, mang theo một ít nét bầu bĩnh của trẻ con cùng một nhúm tóc ngốc vểnh loạn, run lẩy bẩy lui vào góc tường.

Ở trước mặt cậu, có một con mèo đen lớn đang ngồi chồm hổm một cách khí phách, hai cái chân trước phủ lên trên vai cậu, nhẹ nhàng ấn một cái, khóa cậu giữa đám lông nhung xù mà ôm ấp.

Mèo lớn vỗ vách tường! Siêu hung dữ!
“Đại Hắc, khối dinh dưỡng có đủ loại, mỗi ngày chỉ có thể ăn mười khối, ăn nhiều hơn lại làm lãng phí dinh dưỡng.” Minh Hữu ngó thấy răng nanh sắc bén của mèo lớn, tuy kinh hãi, nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc, “Hiện tại ở thế giới này tui vẫn chưa tìm được vật phẩm thay thế làm nguyên liệu để chế tạo khối dinh dưỡng, chúng ta phải biết ăn tiết kiệm một chút.”
“Cậu xem, bộ lông của cậu ảm đạm, gầy như que củi, vừa nhìn đã biết là dinh dưỡng không tốt, khối dinh dưỡng màu đỏ trước mắt chính là vật phẩm dinh dưỡng tốt nhất trong tay chúng ta, không thể lãng phí.”
“Bây giờ tui đi hầm đá ngầm xem làm sao để rã đông thịt, cho cậu ăn một bữa phong phú được không?”
Minh Hữu cố lấy can đảm, nâng lên đầu mèo của mèo mun lớn, ôn ngôn tế ngữ [1] khuyên bảo.

( [1]:Ôn ngôn tế ngữ: lời nói nhẹ nhàng.)
Trong đôi mắt của mèo mun lớn hiện lên một tia hoang mang, có chút hoài nghi “miêu” sinh.

Hình thể của ta không đủ lớn sao? Răng nanh cùng móng vuốt của ta không đủ bén nhọn sao? Mới nãy ngươi còn run lẩy bẩy thành một cục, sao bây giờ lại có gan vùng lên thế?
Ngươi cư nhiên còn đặt biệt danh cho ta? Lại còn ôm đầu của ta? Răng nanh của ta gần đụng vào ngực của ngươi rồi!
May mà đây là một nam nhân, không thì lúc ta hé miệng, chẳng phải liền xảy ra một sự cố bi thảm?
Mèo mun lớn ghét bỏ đẩy Minh Hữu ra, móng vuốt chỉ hướng cầu thang.

Minh Hữu nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, lắc lắc phủi đi lông mèo trên người, đầu tóc rối càng vểnh hơn.

Mèo mun lớn trông thấy mà ngứa miệng, rất muốn giúp Minh Hữu đem tóc liếm cho bớt loạn.

Hừ! Ở nơi này đợi một năm, thường hay mất đi lý trí mà thú hóa hoàn toàn, chịu ảnh hưởng của thú tính càng ngày càng nghiêm trọng.

Mèo mun lớn khó chịu mà suy nghĩ, hướng cầu thang mà đi.

Hắn đi được vài bước, nhìn thấy Minh Hữu còn đứng ngốc tại chỗ, quay đầu lại khó chịu gào: “Ngao!” Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi theo!
Minh Hữu tuy rằng nghe không hiểu tiếng kêu của mèo mun lớn, thế nhưng lại hiểu rất rõ động tác cùng vẻ mặt của mèo ta, cậu vội chạy hai bước nhỏ, đi tới bên cạnh mèo mun lớn, cùng bước xuống cầu thang.


Tòa nhà nhỏ chỉ có ba tầng, cộng thêm hầm đá ngầm tổng cộng bốn tầng, không xây thêm thang máy, cầu thang rất rộng, một người như Minh Hữu đi song song với một con mèo đen lớn, cũng không cần chen lấn.

Minh Hữu lặng lẽ nghiêng đầu, xem xét cái chân bị thương buông thõng của mèo mun lớn.

Ở [ Thế giới tinh linh ] liền hình thành “bệnh nghề nghiệp”, làm cho Minh Hữu khi thấy linh thú có trạng thái không tốt, liền theo phản xạ có điều kiện mà suy xét phương án trị liệu trong đầu.

Mèo mun lớn dừng lại bước chân, nghiêng đầu trừng mắt tức giận: “Ngao!” Nhìn cái gì mà nhìn! Chân ta gãy thì làm sao! Không cho nhìn!
“Đại Hắc, đợi lát nữa cậu ăn no, cho tui nhìn chân của cậu được không?” Minh Hữu nhỏ giọng đề nghị: “Tui giúp cậu xử lí một chút.”
Mèo mun lớn “Xoạt” một cái quay đầu lại, đi nhanh xuống cầu thang, không thèm nhìn Minh Hữu.

Xử lí cái rắm! Nếu có thể chữa trị, thì ta còn có thể mang theo vết thương này tròn một năm ư? Bây giờ ta chính là người què, thì sao? Ta vẫn có thể như cũ dùng một cái tát vỗ chết ngươi!
Chân trước của mèo mun lớn lúc chạm đất lại tăng thêm sức lực, tựa như muốn vỗ sập cầu thang.

Minh Hữu nhìn thấy tai sau của Đại Hắc phẩy thành tai bay, liền biết con mèo này không vui.

Cậu ở trong lòng lặng lẽ thở dài.

Mèo mun lớn trước kia nhất định là một linh thú siêu lợi hại.

Linh thú càng mạnh mẽ, lòng tự trọng lại càng lớn.

Nhưng cho dù là lòng tự trọng đi chăng nữa, cũng phải trị thương tốt aiz.

Cậu nhất định phải mau chóng có được sự tin tưởng của mèo mun lớn, giúp mèo đen trị liệu tốt.

Minh Hữu đang xuất thần, lúc xuống cầu thang lòng bàn chân dẫm lên bậc thang bên cạnh, một chân kia bước tới liền hướng phía dưới mà trượt.

Mèo mun lớn vẫn đang dùng ánh mắt theo dõi thiếu niên nhìn qua trông yếu đuối vô hại, nhưng nhất định ẩn giấu rất nhiều bí mật này.

Hắn đang tự hỏi vẻ ngoài vô hại của thiếu niên đến cuối cùng có bao nhiêu phần chân thật, đến nơi này có phải vì ý đồ gì không, chỉ thấy Minh Hữu khua chân múa tay theo bậc thang bên trên ngã xuống.

Đầu của mèo mun lớn còn chưa kịp phản ứng, song cơ thể đã vặn mạnh một cái, hướng dưới thân Minh Hữu mà bổ nhào
“A a a a ôi!”
“Ngao ô!”
Minh Hữu mặt hướng xuống, rơi vào giữa một đám lông đen ấm vù vù.

“Cảm ơn!” Minh Hữu ôm mèo mun lớn kinh hồn bạt vía.

Mèo mun lớn ngoảnh lại gầm lên giận dữ: “Ngao!!” Ngươi đừng có ăn vạ! Đi đường cẩn thận một chút!
“Thực xin lỗi, có hơi thất thần.” Minh Hữu nghe thấy tiếng rống giận đầy hung dữ của mèo mun lớn, nỗi sợ hãi trong lòng đối với mèo đen lớn hoàn toàn tiêu tan.

“Đại Hắc, cậu thật dịu dàng.” Minh Hữu gan lớn, thò tay sờ soạng hai cái tai lớn của mèo mun lớn một phen.

Tai nhọn quẹt qua lòng bàn tay của Minh Hữu, thực ấm áp, còn có chút ngứa.

Dịu dàng? Mèo mun nhìn đôi mắt mang theo ý cười của Minh Hữu, đột nhiên sinh ra một chút buồn bực.

Hắn không nghĩ như này là ngượng.

Hắn làm sao có thể ngượng ngùng? Hắn nhất định là đang tức giận, thiếu niên này cư nhiên lại dám sờ lỗ tai của hắn! Anh hắn mà sờ lỗ tai của hắn đều bị hắn vỗ bay bàn tay!
“Ngao ngao ngao!” Mèo mun lớn dùng sức giãy dụa.

Cút ngay cút ngay, không cho ôm ta, ai cho phép ngươi ôm ta.

“Được được được, không ôm không ôm.” Biết rõ tính nết ngạo kiều của các chủng tinh linh, Minh Hữu vội vàng buông cái ôm, lanh trí đứng thẳng: “Tới hầm đá ngầm rồi.

Đại Hắc, cậu có biết điều khiển loại máy móc này không?”
Chỉ số thông minh của Đại Hắc cao như vậy, nếu nó vẫn luôn ở trong viện an dưỡng động vật này, chắc chắn đã theo nhân viên nuôi dưỡng trước kia, học được cách làm sao để thao tác máy móc.

Minh Hữu nghĩ thầm.

Vị cấp trên tóc vàng mà mình không biết tên vẫn chưa gửi tin nhắn, so với việc tự mình làm bậy, còn không bằng gửi gắm hi vọng vào Đại Hắc.

Các tinh linh trong [ Thế giới tinh linh ] còn có thể bắn tên lửa mà.

Một cái hầm đá mà thôi, nhất định không thành vấn đề với Đại Hắc.

Mèo mun lớn do dự một chút, thoáng gật đầu mèo, tiếp tục ra hiệu Minh Hữu theo kịp.

Mèo mun lớn đương nhiên biết cách điều khiển loại máy móc cũ kỹ này, mật mã của hầm đá ngầm đều do hắn thiết lập.


Vuốt mèo của hắn vô cùng linh hoạt, thậm chí mỗi móng vuốt đều có thể tự co giãn, cùng với cấu tạo của động vật họ mèo bình thường hoàn toàn khác biệt.

Minh Hữu đi theo bên cạnh mèo mun lớn, một bên nhìn mèo đen lớn thao tác máy móc, một bên hỏi chỗ mà mình không hiểu.

Một người một mèo một hỏi một làm mẫu, Minh Hữu rất nhanh liền học được cách thao tác máy móc bên trong hầm đá ngầm.

Vấn đề duy nhất bây giờ, đó là thể tích mỗi khối thịt bên trong hầm đá ngầm đều quá lớn, nặng tựa tảng đá.

Nơi này lại không có thang máy, bằng sức lực hiện tại của Minh Hữu, muốn vác khối thịt trên lưng lên lại lầu một để rã đông, thật sự quá vất vả.

“Tại sao máy rã đông lại ở lầu một?” Minh Hữu đem khối thịt bỏ vào trong ba lô, vừa hồng hộc bước từng bước lại nghỉ chân thở gấp hết nửa ngày, mới đi được một phần ba cầu thang, “Tại sao lại không có thang máy?”
Nghe Minh Hữu phàn nàn, mèo mun lớn nâng lên chân trước, phiền não gãi gãi lỗ tai.

Vì sao? Đương nhiên bởi vì nhân viên nuôi dưỡng trước kia đều là quân nhân có dị năng.

Có ai giống như ngươi, cả khối thịt cũng không xê dịch nổi.

Cuộc sống đúng là không dễ dàng, mèo ta thở dài.

Mèo mun lớn hung hăng phun một hơi, đi tới trước mặt Minh Hữu, ý bảo Minh Hữu thả ba lô lên lưng hắn.

“Đại Hắc, cậu quả nhiên là linh thú dịu dàng lương thiện nhất thế giới!” Minh Hữu nhân cơ hội ôm mèo lớn một chút, sau đó không cho mèo mun lớn cơ hội từ chối, nhanh chóng đem ba lô đặt lên trên người mèo đen.

Như thế này liền là dịu dàng lương thiện nhất thế giới? Cái mũi mèo mun lớn lại phun một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới phía trước.

Có mèo mun lớn làm nhân viên bốc vác, hiệu suất công tác của Minh Hữu nhanh chóng tăng cao.

Rã đông thịt cần nửa giờ, trong lúc này, Minh Hữu bắt đầu sửa sang lại nhà bếp.

So với phòng khách lầu một chồng chất lộn xộn đồ tạp nham, nhà bếp vô cùng sạch sẽ, có vẻ như cho tới bây giờ chưa có ai dùng qua.

Người máy dọn dẹp cũ kỹ kẽo kẹt kẽo kẹt làm việc, đem sàn nhà quét dọn láng bóng trơn trượt, Minh Hữu chỉ cần đem kệ bếp lau dọn sạch sẽ.

Mỗi gian phòng ở nơi này đều rất lớn, diện tích phòng bếp nếu cũng gần xấp xỉ với phòng học thời cấp ba của Minh Hữu.

Mèo mun lớn đi theo vào nhà bếp, trông giữ bên cạnh máy rã đông, chân sau duỗi thẳng, chân trước cũng duỗi thẳng, nằm nghiêng thành một con mèo dài, cũng không chiếm bao nhiêu không gian.

Nhưng mà người máy quét dọn lại kẽo kẹt kẽo kẹt vây quanh hắn, hình như coi hắn thành đồ bẩn, nỗ lực hút hắn vào bên trong máy hút bụi của chính mình.

Mèo ta duỗi móng vuốt, đẩy, người máy quét dọn ngã xuống đất, “Ầm” một tiếng, đình công.

Minh Hữu mới vừa lau dọn xong kệ bếp nhịn cười: “Đại Hắc, người máy quét dọn hư rồi.”
Mèo ta tiếp tục nằm nghiêng, đầu mèo đặt trên mặt đất, đỉnh đầu dựa sát mặt đất, một bên tai mèo bị ép xuống đầu, chỉ có một tai mèo còn đang duỗi.

Hắn liếc mắt nhìn Minh Hữu, vẻ mặt vô tội.

Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu, ta chỉ là một con mèo lông nhung xù.

“Phốc, còn chơi xấu.” Minh Hữu càng ngày càng thích con mèo lớn này.

Đại Hắc thật sự là càng nhìn càng đáng yêu! Mỗi một động tác mỗi một vẻ mặt đều lộ ra sức hấp dẫn không gì sánh bằng!
Mèo lớn hiện tại gầy như bộ xương, lông trước bụng đều rụng gần hết, vẫn có sức hấp dẫn như vậy.

Lúc khỏe mạnh, không biết đã làm say mê bao nhiêu em trai em gái mèo? Nhân viên nuôi dưỡng trước kia, tại sao lại có thể nhẫn tâm ngược đãi con mèo lớn vừa đáng yêu vừa thông minh lại lương thiện này?
Minh Hữu ở trong lòng đã định tội cho cái viện an dưỡng động vật từ đầu đến cuối đều lộ vẻ không đáng tin này rồi.

Những thứ khác không nói, chỉ bằng việc mèo lớn dinh dưỡng không đầy đủ, viện an dưỡng động vật nhất định không thể chối bỏ trách nhiệm!
Thịt chất đống đầy ắp hầm đá mà! Vậy tại sao lại có thể khiến mèo lớn gầy đến không còn hình dạng như thế! Lông trên bụng đều trụi! Có thể thấy được nhân viên chăn nuôi trước đây có bao nhiêu lang tâm cẩu phế [2]!
( [2]: Nguyên văn là 狼心狗肺: lang tâm cẩu phế, VN mình cũng có thành ngữ tương tự như lòng lang dạ sói, nhưng do câu thành ngữ liên quan trực tiếp đến câu văn sau nên tui xin phép không thay thế.)
Nói bọn họ lòng lang dạ thú đều đang làm nhục sói cùng chó!
Ánh mắt của Minh Hữu dừng trên cái bụng hồng nhạt lộ ra sau khi mèo lớn nằm nghiêng, vô cùng đau đớn.

Mèo mun lớn đối với vẻ mặt của Minh Hữu không rõ tại sao, sau đó cúi đầu nhìn một cái.

“Ngao!!!” Mèo Đại Hắc rú một tiếng bi thương, phía sau lưng nẩy lên như cây cung, cái đuôi xù lên như gậy tiên nữ, tựa như cá còn sống trên bờ, tại chỗ búng mạnh lên nửa mét.

Lông của ta đâu? Lông bụng của ta đâu? Lớp lông dày mềm mại trên bụng của ta đâu rồi? Từ lúc nào mà không còn? Vào lần trước lúc ta mất ý thức sao?
Sau khi xù lông mèo mun lớn lập tức vung đuôi lên phía trước, dùng cái đuôi che khuất bụng, ôm đuôi cuộn thành một quả cầu lông lớn.


Hắn cụp lỗ tai, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh “Ô ô ô”, Minh Hữu thấy thế lòng cũng xoắn chặt.

“Không sao không sao, chờ sau khi bổ sung dinh dưỡng, lông rất nhanh sẽ dài ra.” Minh Hữu không rảnh lo đến chuyện độ thiện cảm của mèo lớn hiện giờ đối với cậu vẫn còn ở mức cảnh giác, vội chạy tới ôm lấy mèo lớn an ủi, “Một tháng……Không, nửa tháng có thể dài ra, đừng lo lắng.”
Ngón tay của Minh Hữu tựa như chiếc lược, chải vuốt lớp lông dài màu đen sau gáy mèo lớn.

Trên mặt, lưng, đuôi của mèo lớn đều là lớp lông thuần đen, chỉ có màu sắc của lớp lông vòng quanh cổ là màu đen xám, vả lại so với lông ở những nơi khác cũng dài hơn một khúc, giống như một cái khăn choàng cổ, tôn lên khuôn mặt vừa đen vừa tròn của mèo lớn.

Lông trên chiếc khăn choàng cũng mềm hơn so với lông trên lưng, ngón tay Minh Hữu lúc vùi vào lớp lông trên khăn choàng, giống như vùi vào một cục bông, cực kỳ thoải mái.

Mèo lớn cũng cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Trong một năm nay, lúc hắn có thể tự khống chế liền đến sân bổ sung thức ăn, nếu mất khống chế liền một đường lao nhanh chạy về ổ sống như dã thú, chẳng bao giờ được người khác giúp đỡ chải lông.

Hắn thậm chí đã quên, được người dịu dàng chăm sóc là cảm giác gì.

Càng quan trọng hơn là……Sau khi cảm xúc đã ổn định, mèo lớn lười nhát giương mắt, híp lại đồng tử màu vàng dựng đứng, bên trong phản chiếu làn sóng năng lượng mỏng màu lam đang vây quanh thiếu niên trẻ trước mặt.

Đây là dị năng gì? Hệ chữa trị? Nhưng cường giả hệ chữa trị toàn bộ tinh minh đều từng hội chẩn cho hắn, sức mạnh của trùng tộc còn sót lại cùng di chứng do sử dụng dị năng quá độ, trước mắt không có bất kì người nào, kỹ thuật nào có thể giải quyết.

Loại sức mạnh đặc biệt này, lại có thể trấn an tinh thần hắn, xoa dịu nôn nóng của hắn, ngay cả năng lượng trùng hệ còn đang xao động trong cơ thể đều an tĩnh lại.

Lúc hắn mới tới nơi này, trong một tháng hơn nửa thời gian đều ở trạng thái tỉnh táo; bây giờ, trong một tháng hắn chỉ có thể duy trì tỉnh táo trong vài ngày, mỗi lần thanh tỉnh thời gian đều không vượt quá một giờ.

Nhưng hiện tại thời gian phỏng chừng cũng gần được một giờ, hắn lại không có dấu hiệu ý thức dần dần mờ mịt, trạng thái vô cùng tốt.

Là nhờ hiệu quả của loại đồ ăn được xưng là “khối dinh dưỡng” này, hay là nhờ vào hiệu lực của lớp sóng năng lượng màu lam nhạt này?
Nhân loại này không đơn giản.

Nhu nhược vô tri mà Minh Hữu thể hiện bên ngoài, cùng với bí mật đang cất giấu trái ngược nhau quá lớn, làm cho mèo mun lớn không thể đánh giá chính xác được người này là địch hay bạn, phải chăng tất cả những ý tốt đang thể hiện ra bên ngoài, đều là vỏ đường bao độc dược —— Hắn cùng đồng đội của hắn nắm giữ dị năng có thể đè ép trùng tộc, hấp dẫn sự rình mò của không ít người có dã tâm.

Viện an dưỡng này mặc dù tuyển tất cả là người trong quân đội, cũng từng nhiều lần có gián điệp lẫn vào.

Hắn đương nhiên tin tưởng sau vài lần kiểm tra, mức độ khống chế của anh hắn đối với nơi này phải nói là nắm trong lòng bàn tay; ý tốt mà Minh Hữu thể hiện ra, cũng hấp dẫn hắn dùng thiện ý mà đối lại.

Nhưng chiến trường đã dạy hắn, bất cứ việc gì cũng cần có một phần cảnh giác.

“Keng” Tiếng nhắc nhở của máy rã đông sau khi hoàn thành công việc, cắt ngang suy nghĩ của mèo lớn.

Mèo lớn dùng thịt đệm đẩy thiếu niên chải lông đến nghiện, thậm chí còn được voi đòi tiên đem mặt đều chôn trên lưng mình một cái: “Ngao ngao.” Ăn cơm! Ta còn chưa ăn no! Chút khối dinh dưỡng này, còn chưa đủ để ta nhét kẽ răng.

“Ngay đây!” Minh Hữu thu lại tâm tình tiếc nuối, bắt đầu làm việc.

Cậu trước tiên từ trong quang não nhân viên tìm thức ăn kiêng kị của mèo lớn.

Nhưng cậu không tra được tư liệu của mèo lớn, chỉ thấy được một số điều cần biết khi cho ăn.

“Ăn sống?” Minh Hữu nhìn miếng thịt heo nửa nạc nửa mỡ, vẫn còn vài giọt nước chảy xuống trước mặt, hỏi: “Đại Hắc, cậu muốn trực tiếp ăn sống không?”
Trước đây quả thật là ăn sống…… Mèo mun lớn quăng đầu ghét bỏ.

Nếm qua hương vị của khối dinh dưỡng, ai mà còn vui vẻ đi gặm thịt mỡ sống!
==============================
Đôi lời tác giả: Quên nhắc nhở lúc mở hố: Này là sảng văn, các vai chính đều được sủng, bối cảnh xã hội cùng logic hành văn đều theo hướng sảng văn.

Nếu không thích xin lướt qua.

Hiện thực gò bó khó khăn như vậy.

Trong truyện cho tui sảng một lần đi, cầu m(-_-)m.


Bình Luận (0)
Comment