Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 13

Ngọn nến trong Ngự Thư Phòng vẫn sáng đến tận nửa đêm không tắt. Thượng Hỉ lắng nghe từng tiếng ve kêu, ngáp một cái. Gã nhìn trời đêm rồi bước vào trong điện: “Bệ hạ, đã khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

Mộ Tương chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương dưới ánh nến, còn sai khiến Thượng Hỉ: “Lấy mấy quyển ở bên trái lại đây.”

“…” Thượng Hỉ bất đắc dĩ, đành phải làm theo.

Nếu không phải sợ bệ hạ tức giận, gã thậm chí còn muốn gọi Quốc sư đại nhân tới, chung quy bệ hạ vẫn luôn nghe lời y.

Mộ Tương không ngoan ngoãn vẫn luôn phê chữa sổ con đến tận canh bốn, sau đó ngủ thêm một hai canh giờ là có thể thức dậy vào triều sớm.

Khi đứng lên, bả vai tay chân Mộ Tương đều đau nhức vô cùng, buồn ngủ cực kỳ. Thượng Hỉ vội vàng đi tới: “Nô tài giúp ngài xoa bóp nhé?”

“Không cần.” Mộ Tương nhíu mày, “Không phải đã bảo ngươi đi nghỉ trước rồi à?”

Thượng Hỉ lắc đầu: “Bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi thì làm sao nô tài ngủ được?”

Mộ Tương lười nghe những lời khách sáo này, tự xoa nhẹ bả vai hai cái rồi lên giường.

Công bằng mà nói, thực ra Mộ Tương thừa hưởng một phần bản tính ngang ngược xa xỉ từ Mộ Hoài Hà, đa số là hưởng thụ, chẳng hạn như hiện giờ có thức ăn, giường mềm, y phục cao quý,……

Nhưng lại không quá để ý đến các khía cạnh khác, ví dụ như sức khỏe của hắn.

Hắn chẳng hề đụng đến thuốc bổ quý báu mà Thái Y Viện trình lên, ngày thường cũng không thích có người hầu hạ theo sát bên, đặc biệt không thích người khác đụng chạm, kể cả là Thượng Hỉ vẫn luôn đi theo hắn.

Hiện giờ, có lẽ người duy nhất chạm vào hắn mà hắn có thể thản nhiên không bài xích cũng chỉ mỗi Sư Hòa.

Thượng Hỉ thổi tắt ngọn nến, bóng đêm nhanh chóng nuốt chửng chút ánh sáng ít ỏi trước mắt Mộ Tương.

Hắn bất giác nắm lấy miếng ngọc bội trên ngực, nhớ lại cảnh bị nhốt trong phòng tối lúc trước.

Tuy Thường Thanh là hạ nhân, nhưng tâm trí lại không cứng cỏi như hắn. Ngày xưa hắn bị nhốt nhiều lần mà cũng chỉ từ ban đầu khủng hoảng đến cuối cùng dần chết lặng, thậm chí còn bình tĩnh.

Mãi đến khi bị lãng quên và suýt chết trong phòng tối, hắn mới xuất hiện ảo giác, gần như tan vỡ trong bóng đêm vì đói khát.

Những sự việc đã qua không để lại cho hắn quá nhiều ám ảnh, chỉ khiến hắn càng tàn ác hơn mà thôi.

Bây giờ hắn đã có thể đối diện với bóng tối, càng có thể nhìn thẳng vào thay đổi chóng vánh theo sự thịnh suy, tình người ấm lạnh. Các hành vi tự gây ra cũng chẳng qua là vì một “tương lai không hối hận”.

……

Có lẽ ngọc bội thật sự có tác dụng thần kỳ, hoặc có lẽ là quá mệt mỏi, Mộ Tương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau ——

Lâm triều hao phí hơn một canh giờ, có quá nhiều việc phải giải quyết nên mọi người tranh cãi không dứt. Đầu tiên, việc Giang Thành “bị bệnh” tạm thời cách chức làm dấy lên sự lo lắng của những kẻ có lòng dạ khác nhau. Xét cho cùng thì các chuyện mà Công Bộ quản lý hiện nay đều có liên quan mật thiết đến tương lai đất nước, chức Thượng thư vắng mặt lâu sợ rằng sẽ gây náo loạn.

“Cô rất tán thành.” Mộ Tương chầm chậm nói, “Nhưng Giang khanh bệnh nặng, không nên mệt nhọc. Sau khi tham khảo ý kiến ​​của Quốc sư và Thừa tướng, cô quyết định trước tiên tìm một vị nhân tài tạm thời đảm nhiệm chức Công Bộ Thượng thư.”

Dưới điện xôn xao, mọi người kinh ngạc nhìn nhau, đều không ngờ rằng Mộ Tương thật sự dám cách chức Giang Thành.

Nói là thay thế tạm thời, song nếu thật sự đã lên rồi thì đâu thể đi xuống dễ dàng như vậy?

Nhưng tất cả chúng thần nhất thời không phản bác, giữ im lặng không nói gì, cũng chẳng ai dám phản bác.

Không nghe thấy ý tứ trong lời bệ hạ à, đây là quyết sách được Thừa tướng và Quốc sư đại nhân cho phép.

Ngay cả những người thân cận với Giang Thành cũng không lên tiếng phản đối. Hôm nay Quốc sư đại nhân không tới lâm triều, sau bình phong trống rỗng, song Thừa tướng lẳng lặng đứng dưới đài trầm mặc không nói, như thể chấp nhận lời giải thích của tân hoàng.

Mộ Tương khẽ gõ tay vịn vàng ròng, nhìn triều thần dưới điện: “Cô nghĩ, cô vừa kế nhiệm, còn chưa đủ hiểu rõ về nhân tài Đại Tương, chư vị có tiến cử nào không?”

Ngay khi những lời này được nói ra, trọng tâm của vấn đề đã được chuyển dời. Mọi người không còn băn khoăn chuyện Giang Thành bị miễn nhiệm, thay vào đó đều muốn người của chính mình tạm thời thế chỗ đối phương. Phải biết rằng, năm ấy Giang gia không tiếng tăm gì, toàn bộ phụ thuộc vào chức Công Bộ Thượng thư nâng thành thế gia vọng tộc ở kinh thành, hai đời liên tục đều là con kế nghiệp cha.

Dưới điện tất nhiên cũng có không ít kẻ muốn kéo Giang Thành và Giang gia xuống ngựa, ai ai cũng tranh cãi tới đỏ mặt tía tai.

Mộ Tương nhìn trò khôi hài bên dưới: “Nếu các khanh có ý kiến bất đồng, vậy chi bằng trở về suy nghĩ kỹ hơn, ngày mai quyết định ứng cử viên cũng không sao.”

Thấy bọn họ dần dần an tĩnh, không người phản bác, Mộ Tương nói thêm: “Chư vị ái khanh còn có chuyện gì khác không?”

Thấy không ai lên tiếng, giọng nói the thé của thái giám vang vọng: “Bãi triều!”

Bãi triều cũng không có nghĩa là an bình. Ôn Anh Trác và Lễ Bộ Thượng thư Trần Lạc đồng thời đi cầu kiến Ngự Thư Phòng, có điều lúc này Mộ Tương đã tới cung Vị Ương, dù sao hắn cũng còn chưa ăn sáng.

Ngự Thư Phòng.

Trần Lạc gật đầu với Ôn Anh Trác: “Ngươi tới trước.”

Ôn Anh Trác: “… Không thì ngươi ra ngoài trước đi?”

Trần Lạc ngạc nhiên hỏi: “Tại sao bản quan phải đi ra ngoài trước?”

Ôn Anh Trác cắn răng: “Bản quan có chuyện quan trọng muốn khởi bẩm.”

Trần Lạc chậc một tiếng: “Đều là quốc sự, đều là triều thần, có cái gì mà bản quan không thể nghe chứ?”

Ôn Anh Trác tức nổ phổi: “Trần Lạc, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Trần Lạc thở dài: “Ôn đại nhân đừng nóng, còn chẳng phải là do lệnh muội nhìn trúng gia đệ à. Gia đệ cũng xem như là tài học uyên bác, lệnh muội thì có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hai người là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa…”

Ôn Anh Trác giận run lên: “Vô sỉ!”

Đúng lúc Mộ Tương tiến vào, nghe vậy bèn hỏi: “Làm sao thế?”

Ôn Anh Trác còn chưa kịp nói gì, Trần Lạc đã tường thuật tóm lược câu chuyện từ đầu đến cuối một lần.

Chuyện này cũng rất trùng hợp, vào ngày Mộ Tương đăng cơ, Ôn Anh Nhuyễn tiến lên tặng khúc nhưng không được Mộ Tương thưởng thức. Sau khi lui ra, nàng vốn có một màn múa đơn, kết quả Mộ Tương tửu lượng không tốt say chếnh choáng nên rời đi trước. Ôn Anh Nhuyễn vừa khéo gặp phải tiểu nhi Trần gia, rất có thiện cảm với người này……

Ôn Anh Nhuyễn vốn dĩ không có tình cảm gì với tân hoàng, lúc hiến khúc là lần đầu tiên họ gặp gỡ, muốn gả vào hoàng thất chẳng qua vì cảm thấy mình nên gả cho nam nhân có địa vị tối cao làm chính thê.

Kết quả gặp được tình yêu đích thực, quyền thế địa vị gì đều thành mây bay, hai ngày nay ngày nào cũng ở nhà ầm ĩ đòi ra ngoài, muốn kết thân với Trần gia.

Nguyên văn nàng nói: “Dù sao bệ hạ cũng chướng mắt ta, ta cũng không muốn làm hoàng hậu. Hoàng đế trông còn xinh đẹp hơn hoàng tậu, áp lực quá lớn, ta mới không làm đâu.”

Những lời này chọc Ôn Anh Trác tức giận quá chừng, vì thế liền ghi hận Trần Lạc, cho rằng toàn là tiểu đệ nhà hắn ta không biết xấu hổ, móc nối dụ dỗ muội muội bảo bối ngoan ngoãn nghe lời của mình trở nên phản nghịch.

Mộ Tương hơi kinh ngạc. Hôm ấy hắn thấy Ôn Anh Nhuyễn, tuy diện mạo có chút diễm lệ nhưng tính cách xem như dịu dàng hòa nhã, không ngờ con người thật lại phóng khoáng như thế.

Ôn Anh Trác hừ lạnh một tiếng: “Kể cả Anh Nhuyễn ở Ôn gia suốt đời cũng tuyệt đối không thể gả vào Trần gia của ngươi. Nếu lệnh đệ ở rể thì cũng không phải là không thể suy xét.”

“Thật hả?” Trần Lạc không theo lẽ thường, vỗ tay một cái, “Được! Bản quan sẽ trở về trao đổi với lão nhân trong nhà, chỉ cần Ôn đại nhân đưa đủ của hồi môn thì cái gì cũng dễ nói thôi.”

Ôn Anh Trác: “…”

Y nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt kia giống như muốn nói, ta chưa bao giờ thấy có kẻ vô sỉ thế này.

Mộ Tương không quan tâm đến chuyện hai người cãi vã. Trước đây khi còn chưa dốc sức làm việc chung cho hắn, họ đã thích tranh cãi không ngừng, chuyện gì cũng có thể ầm ĩ nhao nhao. Bây giờ thì tốt rồi, muội muội bảo bối của Ôn Anh Trác vừa ý đệ đệ của Trần Lạc, đơn giản là khí thế của Trần Lạc tiêu diệt uy phong của Ôn Anh Trác.

Trần Lạc cười tủm tỉm như con hồ ly: “Bệ hạ thấy chuyện này thế nào?”

“Hôn nhân là sự kiện trọng đại, theo lý thì càng nên cân nhắc kỹ hơn, nhưng cũng nên tôn trọng ý kiến ​​của đệ muội, đừng gây xung đột là được.” Mộ Tương nói một đoạn chẳng khác gì chưa nói.

“Bệ hạ nói rất đúng.” Trần Lạc ra vẻ vô cùng tán đồng.

“…” Ôn Anh Trác nghiến răng nghiến lợi.

“Được rồi, nói chính sự đi.” Mộ Tương ngồi trở lại chủ vị.

“Ôn đại nhân trước.” Trần Lạc đưa tay ra hiệu.

Ôn Anh Trác hít sâu một hơi, đè nén cơn giận: “Trần đại nhân trước đi, bản quan nói đại sự, phải trì hoãn chút thời gian.”

Trần Lạc không từ chối, lập tức nói rõ mục đích của mình: “Bệ hạ, lễ tiếp đãi Quần Long Yến Hội đã được chuẩn bị xong. Đây là tất cả các khoản, cần phải rút ra từ ngân khố, kính xin bệ hạ xem qua.”

Hắn ta đặt giấy tờ xuống, không để ý đến cái trừng mắt của Ôn Anh Trác, thong dong rời đi.

Chờ Trần Lạc hoàn toàn đi khỏi, Ôn Anh Trác mới phất tay áo nói: “Bệ hạ, bắt đầu từ một tháng trước đến bây giờ, biên cảnh thành Bất Dạ đã có 67 người chết, trạng thái chết kỳ quái. Dân chúng trong thành hoảng sợ, có đồn đãi là do dị tộc sai sử yêu quái.”

Mấy ngày trước, Mộ Tương đã đọc về chuyện này trong một tấu chương, cũng từng hạ lệnh tăng cường phòng thủ biên cảnh, từ hai ca luân phiên thành bốn ca thay phiên. Nào ngờ số người chết lại tăng nhiều hơn, trước đó chỉ có tám người, hiện tại đã lên 67 người.

Tuy nhiên, biên cảnh cách xa Hoàng thành, tin tức chậm chạp, hơn nữa khoảng thời gian trước có cung biến, tấu chương kia vốn bị trễ.

Như vậy xem ra, khi Mộ Tương đọc được quyển sổ con đó là đã chết không ít người.

Song nếu nói đây là việc làm của dị tộc thì mưu đồ là gì? Là vì khiêu khích phát động chiến tranh? Nhưng dị tộc phía thành Bất Dạ chỉ là một quốc gia nhỏ, khai chiến với Tương Quốc là tuyệt đối không có phần thắng. Khả năng liên minh với nước khác cũng không lớn, xét cho cùng thì tộc này hoàn toàn bị Đại Tương ngăn cách, không hữu ích lắm về mặt chiến lược.

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục, trên mặt Mộ Tương vẫn không biến sắc: “Trạng thái chết kỳ quái là thế nào?”

“Không được kể tỉ mỉ.” Vẻ mặt Ôn Anh Trác nghiêm túc, “Chỉ là quan phủ địa phương hy vọng các thành xung quanh có thể điều binh đến chi viện, củng cố phòng ngự.”

Mộ Tương khẽ nhíu mày, trong lòng dường như nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại tìm không ra manh mối.

“Phái thêm vài vị y sư qua.” Mộ Tương nói, “Không phải tất cả mọi người sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử, nếu có kẻ may mắn chạy thoát, kịp thời trị liệu, chưa biết chừng có thể hỏi ra gì đó.”

Ôn Anh Trác ngập ngừng: “Nếu thật sự là việc do dị tộc, bệ hạ cho rằng……”

Mộ Tương lạnh nhạt nói: “Con người làm sai là phải gánh vác hậu quả, dị tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.”

“Thần đã rõ.”

Ôn Anh Trác hành lễ lui ra, ở ngoài cửa gặp Trần Lạc còn chưa rời đi.

Trần Lạc tươi cười, cố ý chờ y ở đây: “Ngươi xem, ngay cả bệ hạ cũng cảm thấy phải tôn trọng ý kiến của đệ muội. Ngươi mạnh mẽ ngăn cản, cẩn thận trở mặt thành thù với lệnh muội đó……”

Ôn Anh Trác cười lạnh: “Không cần nhọc lòng, có bản lĩnh thì ngươi thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn đi, ta tuyệt đối không hai lời!”

Tứ hôn có hơi khó khăn, Trần Lạc tiếp tục khuyên nhủ, “Nếu hai nhà ngươi ta có thể thông gia, chẳng phải là một chuyện vui sao. Chúng ta cùng cống hiến cho tân đế, cũng coi như là cùng chung mục tiêu…”

“Không phải lúc trước ngươi rất ủng hộ phế Thái tử à? Phản chiến nhanh lắm.” Ôn Anh Trác châm chọc mỉa mai nói, “Làm sao bản quan biết trong tương lai ngươi có lật lọng hay không chứ?”

“Lòng trung thành mà bản quan dành cho bệ hạ có trời đất chứng giám!” Trần Lạc chỉ thiếu nước thề với trời.

Mộ Tương nghe tiếng ồn ào ngoài điện càng lúc càng xa, rũ mắt trầm tư.

Hắn hỏi Thượng Hỉ bên cạnh: “Ngươi nghĩ nếu hai người họ thành thông gia, có xem như một chuyện tốt không?”

“Đệ muội kết thân tất nhiên là chuyện mừng rồi, chẳng qua trong quá khứ, Trần đại nhân…” Thượng Hỉ muốn nói lại thôi.

Trước đâyTrần Lạc ủng hộ Mộ Ngọc, nhưng vì ích lợi đầy đủ nên lâm thời phản chiến. Lập trường của hắn không tính là kiên định, chỉ có thể nói ngộ nhỡ tương lai xuất hiện kẻ cho hắn càng nhiều ích lợi hơn thì cũng sẽ phản chiến thôi.

Nếu bọn họ thật sự thành thông gia, hai người đó chính là châu chấu trên cùng một dây thừng. Đến lúc đó nếu phản chiến thì chính là giao dịch mua một tặng một.

Mộ Tương trầm ngâm dựa vào ngự ỷ, song trong lòng lại đang nghĩ về Sư Hòa.

Sư Hòa sống nhiều năm như vậy, dung mạo không hề có dấu hiệu già đi, cũng chưa bao giờ đến gần nữ sắc, càng miễn bàn chuyện cưới vợ.

Hơn nữa, trong triều không có ai ý kiến về dung mạo nhiều năm chưa biến của Sư Hòa.

Hay là đã sớm phát hiện ra nhưng không dám hỏi?

Câu trả lời là không rõ.

Mộ Tương không biết mình có thể sống bao lâu, còn Sư Hòa có thể sống bao lâu, song đột nhiên một ý nghĩ mạnh mẽ và đáng sợ dâng trào. Chỉ cần hắn còn tại vị, tuyệt đối không thể để người khác xuất hiện bên cạnh Sư Hòa.

——

Lại là một ngày bận rộn, vào bữa trưa và bữa tối hôm nay, Mộ Tương không tới cung Vị Ương, chỉ vội vàng phê duyệt sổ con, dùng bữa cũng chỉ là hai miếng qua loa lấy lệ.

Đến canh bốn, hắn cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ, còn có một giấc mơ không biết nên nói là tốt hay xấu.

Sau màn rèm đỏ, hai thân ảnh dây dưa bên nhau, bầu không khí kiều diễm quyến rũ. Mộ Tương chỉ cảm thấy đối phương đang hôn mình. Hai người quấn quít triền miên vô cùng thân mật, mà hình như thiếu sót gì đó.

Hắn cố gắng dò xét khuôn mặt đối phương, nhưng cố thế nào cũng mờ ảo không thể thấy rõ như một làn sương mù, đối phương cũng chưa từng lên tiếng……

Mộ Tương bừng tỉnh vì lớp lót ướt át.

Hắn choáng váng giơ tay che trán, mắt nhắm nghiền. Sau lần Sư Hòa dạy hắn cách tự giải quyết, đây đã là lần thứ hai xuất hiện tình huống này khi tỉnh giấc vào sáng sớm.

Hắn không nhớ mình đã mơ thấy ai, cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra, song cái cảm giác tim đập thình thịch hầu như không tan biến mãi đến lúc hắn đứng dậy rửa mặt.

Hôm nay là lễ Chi Hương.
Bình Luận (0)
Comment