Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 27

“Bệ hạ, ngài…” Khi Thượng Hỉ còn hầu hạ tiên đế Mộ Hoài Hà, gã từng nghe qua một ít bí mật về Nhã Đế, vì thế cũng có phán đoán về sự khác thường giữa bệ hạ nhà mình và Quốc sư đại nhân suốt khoảng thời gian này.

Nhưng thực sự xác định, vẫn là nhờ câu “Ta nhớ y rồi” ban nãy của Mộ Tương.

“Cô nhớ y, nhưng cô lại không thể đi tìm y.” Mộ Tương rũ mắt, khẽ vuốt v3 ngọc bội trong tay.

“…” Thượng Hỉ đến gần Mộ Tương, khoác kiện áo ngoài cho hắn, “Theo kiến giải vụng về của nô tài, tất cả mọi người ở Đại Tương đều là con dân của bệ hạ, nếu bệ hạ muốn ai thì cứ mang về thôi.”

“Nhưng y không phải con dân Đại Tương ——” Đầu ngón tay mảnh khảnh của Mộ Tương xoa xoa hoa văn trên ngọc bội, “Cũng không phải con dân của cô.”

Thượng Hỉ im lặng, một lúc sau mới nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ…”

“Dù cô đi tìm y…”

Sợ rằng y cũng sẽ không cần cô.

Mộ kéo vạt áo xoay người, nỗi lòng phức tạp trong mộng phai nhạt bớt, cũng thu hết tâm tư trên mặt mình.

“Đi thôi, đi thăm hoàng huynh tốt của cô.”



Buổi tối trời đổ mưa to, gió đêm buốt giá tạt lên người, nhưng vì sức khỏe đã cải thiện nên Mộ Tương không còn cảm thấy lạnh lẽo như trước.

Nhưng cơ thể dù có ấm áp đến đâu cũng không thể chống lại được sự trống rỗng trong lòng.

Rốt cuộc Sư Hòa muốn làm gì, nghĩ thế nào về hắn? Rõ ràng cảm thấy hắn chưa chắc đã có thể làm một vị hoàng đế tốt, nhưng khăng khăng đứng về phía hắn. Chưa cho Mộ Ngọc một chút ít trợ giúp gì thì cũng thôi, thậm chí còn kéo dài mạng sống của hắn.

Cửa lao chậm rãi mở ra, từng bậc thềm đá kéo dài xuống tầng ngầm. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong phòng giam trống trải.

Mộ Ngọc bị giam ở chính giữa bệ đá, khép hờ mắt nói: “Lần này bệ hạ lại muốn làm gì?”

Mộ Tương không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Mộ Ngọc hồi lâu: “Còn ba tháng nữ là đến sinh nhật của cô.”

Mộ Ngọc lạnh nhạt nói: “Không phải bệ hạ tới để đòi quà đấy chứ?”

Mộ Tương không quan tâm đến sự mỉa mai trong lời nói của chàng ta: “Cô đã đồng ý với Quốc sư rằng, dịp sinh nhật sẽ thả ngươi rời khỏi kinh thành.”

Mộ Ngọc thoáng giật mình, dường như có chút bất ngờ.

“Nhưng tiền đề là, cả đời này Quốc sư cũng không được rời khỏi…” Mộ Tương hơi ngừng lại, “Không được rời khỏi Hoàng thành.”

Mộ Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu rồi nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì mới khiến y rời đi?”

Mộ Tương dừng lại, ngay sau đó khẽ cười thành tiếng: “Cô làm gì?”

Hắn chưa làm gì cả, không làm gì được, nên Sư Hòa mới có thể rời đi dễ dàng đến vậy.

Giọng điệu Mộ Ngọc nghiêm túc mà nặng nề: “Thái Tổ có nói, Quốc sư đại nhân đã hứa, trừ phi…”

Mộ Tương lạnh nhạt nhìn chàng ta: “Trừ phi cái gì?”

“Không có gì.” Mộ Ngọc im lặng phút chốc, “Nếu Quốc sư đại nhân đã đi rồi, muốn chém muốn giết gì thì tùy bệ hạ xử trí.”

“Hóa ra hoàng huynh không màng sống chết thế cơ à?” Mộ Tương hỏi, “Vậy Thường Thanh thì sao? Để cậu ta chết cùng, hoàng huynh cũng có bạn đồng hành trên đường hoàng tuyền, được chứ?”

Mộ Ngọc lần nữa nhắm mắt lại, thầm thì: “Cũng coi như là một chuyện may mắn…”

Mộ Tương cảm thấy tẻ nhạt vô vị: “Hoàng huynh nghỉ ngơi đi, cô đi thăm Thường Thanh.”

Mí mắt Mộ Ngọc giật giật, nói với vẻ mệt mỏi: “Mộ Tương, ngươi đã là một đế vương, không còn là đứa trẻ con bị người khác dùng thế lực chèn ép khắp nơi nữa, hà tất đến trút giận lên một đứa bé khi trong lòng không thoải mái chứ?”

“… Hoàng huynh nghĩ là cô muốn đi tìm cậu ta trút giận à?” Mộ Tương quay đầu liếc chàng ta, cười một tiếng hàm súc, “Chỉ là đi tìm cậu ta trò chuyện tâm tình thôi.”

“…” Mộ Ngọc ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào bóng dáng Mộ Tương.

Phòng giam của Thường Thanh không quá xa, đi hai bước là tới. Thường Thanh đã gầy tới nỗi không ra cái dạng gì, chủ yếu là khoảng thời gian trước đột nhiên không chịu ăn cơm tù, Mộ Tương bèn bảo người dừng đưa cơm, mặc cậu ta.

Nhưng sau khi Sư Hòa rời đi, Mộ Tương bỗng đổi chủ ý, tìm người nhét thức ăn vào miệng Thường Thanh, tuy vẫn ăn không quá nhiều, nhưng ít nhất đã sống sót qua nửa tháng này.

“Mang người lại đây.”

“Dạ.”

Thường Thanh gầy yếu bị người xách tới trước mặt Mộ Tương, ánh mắt tan rã, tay chân hơi run rẩy.

Mộ Tương ngồi xổm xuống, lập tức ngửi thấy mùi thối chua lè. Bây giờ vẫn là mùa hạ, hơn một tháng không tắm gội nên trên người thực sự không dễ ngửi.

Mộ Tương cũng không để ý, hơi nâng cằm Thường Thanh quan sát chốc lát: “Trông cũng khá tuấn tú.”

Thường Thanh chậm rãi ngước mắt nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng rã rời rũ xuống.

“Không muốn sống đến vậy sao?”

Mộ Tương buông cằm cậu ra, phủi phủi tay đứng dậy: “Ngươi thích chàng ta hả?”

Thường Thanh không có phản ứng.

Mộ Tương đánh giá phòng giam lộn xộn một phen, nói tiếp: “Ngươi thích Mộ Ngọc.”

Lần này là một ngữ điệu tương đối trần thuật. Nghe được cái tên quen thuộc kia, cơ thể Thường Thanh run lên, quả nhiên ngẩng đầu.

Nhưng điều khiến mọi người sửng sốt là, Thường Thanh nhanh chóng bò đến bên chân Mộ Tương: “Cầu xin…”

Thượng Hỉ hoảng sợ, tưởng Thường Thanh muốn gây bất lợi cho bệ hạ nên lập tức đạp một cước.

Thường Thanh đập mạnh xuống đất và phát ra tiếng kêu, rồi vẫn run lẩy bẩy bò dậy, hướng về phía Mộ Tương.

Thượng Hỉ vốn định gọi người nâng cậu đi, lại bị Mộ Tương xua tay ngăn cản.

Thường Thanh bò chậm chạp, Mộ Tương lẳng lặng chờ, mãi đến khi vạt áo bị túm chặt, Thường Thanh run rẩy ngẩng đầu: “Cầu xin ngươi… Ngươi đã có được ngôi vị hoàng đế, buông tha điện hạ đi…”

Có lẽ là lâu lắm chưa nói chuyện, giọng Thường Thanh khản đặc và mỏng manh: “Điện hạ đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi phải làm một chuyện tuyệt tình như vậy…”

Mộ Tương rũ mắt nhìn xuống cậu: “Chàng ta đối xử với ta không tệ?”

Thường Thanh run giọng nói ra việc mình biết: “Nếu không phải nhờ điện hạ… Ngươi đã sớm bị tiên đế bóp ch3t…”

“Láo xược!” Thượng Hỉ lập tức tiến lên, muốn ngăn Tthường Thanh mở miệng.

“Để cậu ta nói.” Ánh mắt Mộ Tương rất lạnh.

Sở dĩ Thường Thanh biết việc này cũng không phải do Mộ Ngọc kể, chỉ là cậu ở bên Mộ Ngọc cực kỳ được sủng ái, thỉnh thoảng có giao thiệp với các công tử thế gia khác, một lần tình cờ nghe được câu chuyện không tính là bí mật này.

Năm đó sau khi Mộ Tương được sinh ra, lời tiên đoán nói hắn khắc Thái Tử, Hoàng đế bấy giờ đã muốn bóp ch3t đứa trẻ mới sinh này, hoàn toàn không đoái hoài tới Vu phi vẫn đang hôn mê.

Chẳng qua lão bị Quốc sư ngăn lại, còn cho vị hoàng tử mới sinh này một miếng ngọc bội. Nhưng không ngờ mấy ngày sau, Mộ Hoài Hà bị mê hoặc bởi người bên gối lúc ấy đối lập với Vu quý phi, khăng khăng muốn xử tử trẻ sơ sinh vô tội.

Mà Mộ Ngọc không đành lòng, dù mẫu hậu chàng ta chết vì Vu quý phi, nhưng rốt cuộc vẫn nghĩ trẻ con vô tội, không đến mức mất mạng vì một lời tiên đoán.

Thuở nhỏ, điện hạ dẫn cậu đi hái anh đào ở điện phụ, tuy không nói rõ song sau này Thường Thanh nhớ lại, dẫn cậu đi hái anh đào là giả, đi thăm Mộ Tương mới là thật.

“Mẫu hậu ngươi qua đời, tiên đế vốn định định nuôi thả…”

Nuôi thả xem như là cách nói dễ nghe, căn bản vốn muốn nhốt Mộ Tương trong điện phụ không quan tâm, bỏ mặc tự sinh tự diệt.

Là Mộ Ngọc phái người báo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn đưa tới điện phụ của Mộ Tương. Tiên đế sủng ái Mộ Ngọc, thấy thế cũng chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt, kệ chàng ta.

“Nhưng ngươi còn muốn điện hạ làm thế nào nữa…” Thường Thanh rơi nước mắt, “Mẫu hậu ngài ấy chết do mẫu hậu ngươi. Ngài ấy không có mẫu thân, ngài ấy còn có thể đối xử với ngươi thế nào…”

Bởi thân thể suy yếu, lời nói của Thường Thanh có phần không nhất quán, nhưng ý tứ rất rõ ràng: “Điện hạ biết ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, ngài ấy không muốn tranh cùng ngươi. Ngài ấy vốn dĩ, vốn dĩ…”

Ánh sáng trong mắt Thường Thanh trong dần tắt. Cậu chậm rãi cúi đầu mệt mỏi, trong miệng lẩm bẩm: “Ngài ấy vốn dĩ đã nói rằng, muốn dẫn ta đi Giang Nam… Đi ngao du thiên hạ…”

Thượng Hỉ sớm đã cho binh vệ xung quanh lui xuống, dù sao nó cũng là bí mật hoàng thất, vẫn đừng để người ngoài nghe được.

Mà Mộ Tương cũng không cắt ngang Thường Thanh, chỉ lên tiếng khi cậu đã kết thúc: “Thế tức là, cô còn phải cảm ơn điện hạ nhà ngươi à?”

Thấy đôi mắt Thường Thanh càng ảm đạm, Mộ Tương trầm ngâm một lúc lâu mới cười giễu: “Vậy hiện tại điện hạ nhà ngươi nên hối hận mới đúng, lúc trước nên để Mộ Hoài Hà bóp ch3t cô.”

Thì bây giờ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Giây cuối cùng, Mộ Tương liếc bàn tay mắc bệnh ngoài da vì môi trường kém của Thường Thanh, xoay người: “Tìm người tắm cho cậu ta, quá thối.”

“… Dạ.”

Ngoài lao ngục, sắc trời đã tờ mờ sáng. Mộ Tương đứng dưới mái hiên, ngây ngốc nhìn cơn mưa to ào xuống đột nhiên.

Thật ra hắn không nảy sinh chút áy náy nào trước những lời này của Thường Thanh, vốn chẳng phải kẻ lương thiện, cũng không cần bày ra tư thái hối hận.

Hai huynh đệ ban đầu không tình cảm gì cả, Mộ Ngọc đối xử với hắn ra sao thì hắn cũng sẽ không oán, chỉ là trả thù trở về mà thôi. Bây giờ biết Mộ Ngọc tốt với hắn thế nào, hắn cũng sẽ không cảm động rồi biết ơn.

Nếu hắn có thể lay động lòng người bằng cảm xúc thì đã không có cục diện ngày hôm nay.

Hắn giữ lại Mộ Ngọc và không giết Thường Thanh, dù tương lai có thả hai người, cũng tuyệt đối không phải vì mềm lòng.

“Bệ hạ…”

“Ngươi nói xem… Trong mắt y, cô là người như thế nào?”

Thượng Hỉ căng dù, sửng sốt một giây rồi kịp nhận ra “y” trong miệng Mộ Tương là chỉ Quốc sư.

“Theo thiển kiến của nô tài, Quốc sư đại nhân vô cùng tán thưởng bệ hạ ——” Thượng Hỉ cân nhắc hai giây rồi tiếp tục nói, “Cũng vô cùng tín nhiệm bệ hạ.”

Mộ Tương liếc gã: “Thật ra ngươi rất biết cách chọn lời làm vui lòng người khác.”

Thượng Hỉ cười gượng, trấn an nói: “Có lẽ Quốc sư đại nhân chỉ đi xử lý một chuyện quan trọng, khi tới lúc cũng sẽ trở về thôi.”

“Y sẽ không trở về.” Mộ Tương nhìn Thượng Hỉ, cầm lấy cây dù trong tay gã rồi đi vào trong mưa, “Ngươi lại đi tìm một cái khác đi.”

Thượng Hỉ tròn mắt đứng ở tại chỗ, đi đâu tìm? Cũng may bọn họ có hộ vệ đi theo, chỉ đành uất ức tìm đoàn người cùng bước vào mưa.

Trở lại Dưỡng Tâm Điện, Mộ Tương phê sổ con một lát, nhưng vì tâm trí không nằm ở đây nên chẳng được bao lâu đã gọi: “Hương Hương, tới đây.”

Hắn chờ chốc lát, không có tiếng động gì cả.

Mộ Tương không khỏi hốt hoảng, tuy con thỏ này ngày thường bướng bỉnh, nhưng rất thông minh, nghe tiếng hắn sẽ lập tức lại đây, song hôm nay mãi mà không thấy bóng dáng đâu.

Hắn gọi Thượng Hỉ và cung nhân, không ai trông thấy con thỏ.

Mộ Tương vội vàng bước vào màn mưa, thậm chí quên cả mở dù.

Vẫn luôn tìm đến tận cung Vị Ương phủ đầy bụi, Mộ Tương khẽ thở phào khi thấy con thỏ xám đang lăn lộn không ngừng dưới mái hiên.

Hắn túm sau cổ Hương Hương: “Cô thấy ngươi chán sống rồi.”

Hương Hương ỉu xìu kêu vài tiếng, hông còn dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa.

Mộ Tương hơi nhíu mày, quay đầu nói: “Truyền Thân Trác Mặc.”

Nửa nén nhang sau, Thân Trác Mặc nhìn con thỏ trước mắt, trầm mặc một lúc lâu.

Hắn ta đường đường là ngự y chuyên chúc của Hoàng đế, thế mà lại lưu lạc đến tình cảnh chữa trị cho một con thỏ, lần đầu tiên trong đời.

“Bệ hạ, theo như thần thấy, nó hẳn là không có việc gì.”

Mộ Tương nghe vậy bèn sững lại, bảo Thân Trác Mặc lui xuống.

Hắn vuốt bộ lông mềm mại của Hương Hương, hỏi: “Làm sao, ngươi cũng nhớ y rồi à?”

Hương Hương kêu một tiếng, có lẽ là đáp lời.

Hôm ấy, Mộ Tương đeo miếng ngọc bội lên cổ lần nữa, cũng ở lại cung Vị Ương một đêm, không người biết nguyên do.

[Sử sách có ghi, Tương đế lên ngôi, giam cầm Quốc sư không có kết quả, sau này rời đi. Vào ngày hai mươi tháng Sáu năm Triêu Húc thứ mười hai, Tương đế bước vào cung Vị Ương phủ bụi, một đêm chưa ra, hôm sau tuyên bố cung Vị Ương giải phong, không nói gì thêm.]



Ngày Quần Long Yến Hội bắt đầu, các nước khác đều phái đại biểu tới, nhất thời toàn bộ kinh thành náo nhiệt tưng bừng. Dòng người dâng trào đủ loại màu sắc hình dạng, chen chúc đồng thời cũng ẩn giấu nguy cơ.

Hiện giờ nội bộ Đại Tương không đồng đều, các quốc gia có đủ tính toán, vốn muốn mượn cơ hôi thăm dò rõ ràng tình huống rồ lên kế hoạch, lại không ngờ đương kim Thánh Thượng Đại Tương chơi một màn khiến bọn họ trở tay không kịp.

Tương đế nói là thông qua Quần Long Yến Hội để báo muôn nơi biết, chuyện phế Thái tử Mộ Ngọc mưu nghịch đã được điều tra rõ chân tướng, không phải là ý muốn của Thái tử, chính hắn cũng bị nghịch thần châm ngòi, mới hiểu lầm huynh trưởng.

Sau đó, Tương đế thả phế Thái Tử Mộ Ngọc, khôi phục danh phận con cháu hoàng thất rồi phong làm Vũ vương.

Một chiêu này làm mọi người ngỡ ngàng, bao gồm Thừa tướng Tống Tấn.

Tống Tấn vội vàng bước vào Hoàng thành, muốn muốn yết kiến, nhưng được báo rằng bệ hạ đang thương nghị quốc sự với đại thần, bảo Tống tấn lần sau lại đến..

Tống Tấn cũng không chịu đi, trực tiếp đợi nửa canh giờ trước Ngự Thư Phòng rồi mới được Mộ Tương triệu kiến.

“Bệ hạ làm như vậy là vì cái gì?”

“Thái phó tới đúng lúc lắm.” Mộ Tương không trả lời vấn đề của ông, mà sai Thượng Hỉ mở bức họa nữ tử trên bàn cho ông xem, “Đại Khánh, nước phụ thuộc, có suy nghĩ muốn liên hôn với Đại Tương của chúng ta. Cô từng nói muốn để tang ba năm cho tiên đế…”

Hắn vuốt bức họa nữ tử khá thanh tú: “Cô cảm thấy, vị này rất thích hợp làm chính phi tương lai của Vũ Vương Đại Tương, Thái phó nghĩ sao?”

Chính phi Vũ Vương, tương đương với tuyển chính phi cho Mộ Ngọc.

Nhưng Mộ Tương mới tuyên bố chàng ta vô tội, “rửa sạch” tội danh mưu nghịch, lúc này Mộ Ngọc chắc vẫn ở trong phòng giam, có lẽ xiềng xích nặng nề còn chưa được tháo ra.

“Thứ lỗi cho thần không rõ, tại sao bệ hạ làm thế?”

Tầm mắt Mộ Tương dời khỏi nữ tử trên bức họa: “Tất nhiên là thực hiện lời hứa lúc trước giữa cô và Thái phó rồi.”

Tống Tấn ngẩn ra, đương nhiên ông nhớ rõ ngay ngày sau cung biến, Mộ Tương đến tìm ông, bọn họ mật đàm ước định.

“Nhưng lúc trước theo như lời bệ hạ, nếu trong vòng hai năm không công trạng thì sẽ giao ra vương quyền ——”

“Nhưng mấy ngày nay cô cảm thấy, cô không hề có chút thiên phú nào. Hoàng huynh có thể làm tốt vị trí này hơn cô.” Mộ Tương bình đạm nói, “Thái phó nên vui vẻ mới đúng. Cô sẽ mau chóng kết thúc quốc sự trên tay, giao ngọc tỷ ——”

Hắn tạm dừng rồi nói tiếp: “Giao vào tay hoàng huynh.”

“Hồ đồ!” Tống Tấn tức giận dựng cả râu, “Bệ hạ coi việc ngồi lên ngôi vị hoàng đế này là trò đùa sao? Muốn ngồi thì ngồi, muốn…”

Ông đối diện với ánh mắt của Mộ Tương, đột nhiên im lặng, lúc lâu sau mới nói: “Hoang đường… Bệ hạ còn hoang đường hơn Thái Tổ…”

Ông chợt khom người, như thể quá đỗi mệt mỏi, trong miệng chậm rãi kể về những bí mật quá khứ: “Lúc trước Tưởng Tướng quân công cao chấn chủ, đã bị vô số kẻ rắp tâm buộc tội. Vì an bình của tân triều, hắn bất đắc dĩ giả chết, lại bị Thái Tổ cậy thế cưỡng ép giam cầm trong cung, cuối cùng sầu muộn qua đời…”

Tất cả các người, đều đang coi hoàng vị như trò đùa.

“Hiện giờ bệ hạ lại từ bỏ ngôi vị đã ngồi yên ổn vì một người xa xôi, vùi lấp Đại Tương trong hỗn loạn…” Tống Tấn hít sâu một hơi, “Thứ lỗi cho thần không thể chấp nhận.”

Mộ Tương nghe được nửa đoạn trước, trong mắt toát lên nỗi kinh ngạc khó nén.

Khi Nhã Đế tại vị, hậu cung chỉ có một mình muội muội của Tưởng Tướng quân là Tưởng Chấp Tiêu. Nhưng theo lời Thừa tướng, Tưởng Chấp Tiêu này chính là Tưởng Tướng quân?

Đường đường là danh tướng một đời, nam sống phận nữ, nằm dưới thân Đế vương…

“Quốc sư biết……” Mộ Tương vô thức hỏi ra miệng, nhưng nói nửa chừng lại cảm thấy không cần thiết, sao Sư Hòa có thể không biết chứ.

Y biết tiền lệ nam nhi vướng mắc với nam nhi, tất nhiên cũng đã hiểu lời nói hành vi của hắn… Hiểu rõ vọng niệm của hắn.

Nhưng Sư Hòa đã lựa chọn ra đi, cũng nói là khó gặp lại.

Mà ý tứ nửa câu sau của Tống Tấn hiển nhiên cũng là nhìn thấu nỗi lòng của Mộ Tương hắn dành cho Sư Hòa.

Mộ Tương vịn thư án, nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nói: “Thái phó không cần lo lắng, cô tin tưởng hoàng huynh sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”

Trong khoảng thời gian ngắn lại thay đổi triều đại mới lần nữa, mặc dù mặt ngoài có vẻ như không có lợi cho tình hình đất nước Đại Tương, nhưng nếu Mộ Ngọc lên ngôi thì sẽ chỉ làm xuất sắc hơn Mộ Tương. Về lâu dài, tất nhiên là Mộ Ngọc có thể làm Đại Tương đi được ổn định hơn, tiến xa hơn.

Mộ Tương dùng thời gian Sư Hòa rời khỏi mới nhìn thấu tỏ. Lúc trước hắn muốn ngôi vị hoàng đế, có lẽ cũng chỉ là muốn nhận được sự dịu dàng của Sư Hòa thôi.

Nếu không, trước đây cần gì phải hứa hẹn hai năm chứ, chẳng qua là biết mình thân thể ốm yếu, không sống được bao lâu, muốn liều một phen cuối cùng…

Nhưng Tống Tấn già rồi, ông chỉ muốn duy trì sự an ổn tạm thời hiện nay, không muốn lại xảy ra biến số nữa.

Những ngày qua, tất cả những gì Mộ Tương làm cũng đã chứng minh hắn vẫn là một hoàng đế đủ tư cách, không phải là không thể tiếp tục trong thời gian dài.

Tống Tấn thở dài: “Bệ hạ, đừng chấp nhất người hư vô, Quốc sư đại nhân tuyệt đối không xứng đôi vừa lứa.”

Cái gọi là hư vô, đó là đoán không ra, bắt không được.

“Tâm ý cô đã quyết, Thái phó không cần nói nữa.” Mộ Tương xoay lưng lại, nuốt xuống nỗi chua xót trong cổ họng, “Hôm nay hoàng huynh sẽ ra tù, bây giờ Thái phó nên đi đi, còn kịp đón gió tẩy trần cho hoàng huynh.”

Tống Tấn: “…”

Mộ Tương nói: “Cô sớm thực hiện lời hứa, cũng không phải vì Quốc sư…”

Hắn tạm dừng rồi tiếp tục: “Cô mệt rồi.”

Tống Tấn không thể làm gì khác hơn, đành lui ra, nếu không phải biết rõ Nhã Đế chưa bao giờ lâm hạnh người nào khác ngoài Tưởng Tướng quân, ông đã cho rằng Mộ Tương chính là huyết mạch.

Cố chấp giống nhau, đối xử với tư tình hoang đường giống nhau.

Ngày xưa ông từng khuyên vô số lần, nhưng Nhã Đế không nghe, mạnh mẽ cầm tù chim nhạn vốn nên bay lượn trên trời cao vào sau bức tường. Tuy hai người ý hợp tâm đầu, song cả đời cũng không thẳng thắn công khai, cộng thêm chính kiến không hợp nên khúc mắc không dứt, cuối cùng không có kết quả tốt.

Mà Mộ Tương càng quá mức hơn, thương nhớ một người không biết lai lịch không rõ đường về.

……

Sau khi Tống Tấn rời đi, Mộ Tương mới sai người cất bức họa chân dung ba vị công chúa nước khác, lộ ra một bức thư ở phía dưới.

Đây là thứ hắn gỡ xuống từ bồ câu đưa tin với Nhất Kiến bảy ngày trước, nhưng bên trên lại là bút tích của Sư Hòa.

Ý đại khái là thành Bất Dạ đã có mấy trăm người tử vong, đều là do ôn dịch màu đen mà Nam Vực chế tạo, nhưng nó đã được kiểm soát hoàn toàn và nguồn gốc đã bị tiêu diệt, cùng với ít thuốc tốt, vài ngày nữa sẽ trở lại bình thường.

Mà mấy chữ cuối cùng Sư Hòa để lại là: Mong bệ hạ trân trọng, đừng nhớ.

Trước đó, dẫu Sư Hòa từng nói sẽ không trở về nữa, Mộ Tương vẫn luôn ôm một tia may mắn. Ngộ nhỡ trong lòng Sư Hòa dành một góc nhỏ trong tim cho hắn, có lẽ sẽ trở về thôi, nhưng lúc nhìn đến phong thư, hắn mới hoàn toàn chết tâm.

Ban nãy còn nghe Tống Tấn kể, rõ ràng Sư Hòa đã biết chuyện giữa nam nam từ lâu, chỉ sợ còn nhìn thấu tâm tư tà đạo của hắn sớm hơn cả lúc hắn tỉnh ngộ.

Có lẽ tai ương Nam Vực chẳng qua là lấy cớ, chỉ muốn mượn cơ hội rời xa hắn.

Là vì không thích hắn, hay là cảm thấy Hoàng đế không nên hoang đường như thế… Nhưng lúc trước Sư Hòa cũng không ngăn cản chuyện giữa Nhã Đế và Tưởng Niệm Thanh.

Mộ Tương nắm chặt bức thư, trái tim nhói đau.



Mấy ngày sau.

Tiếng chuông ngân dài lần lượt vang lên. Sư Hòa đang cắt hoa trong đình viện, sau khi nhận ra tiếng chuông đã vang lên rất lâu, y dừng động tác và nhìn về phía tháp đồng hồ xa xăm.

Hôm nay là sinh nhật của đương kim Thánh Thượng, ngày đại hỉ, tất cả tháp đồng hồ Đại Tương đều sẽ sẽ rung chuông chín lần để kỷ niệm ngày sinh của đế vương.

Sư Hòa ngước nhìn một lát, sau đó lại rũ mắt, tiếp tục cắt tỉa cành lá.

Hoa dành dành đã đến thời kỳ khô héo. Cành trong bồn đã được y bẻ tới c4m vào trong mùa hoa cuối cùng, vì bố trí thỏa đáng nên nó vẫn nở rất đẹp.

Nhưng giây tiếp theo, khí huyết cuồn cuộn đè nén trong ngực Sư Hòa mấy tháng nay đã không thể khống chế được, phun lên cánh hoa mềm mại yêu kiều.

Không phải chuông hỉ.

Là quốc tang.

Sư Hòa chậm rãi ngước mắt, tiếng chuông đáng lẽ phải đánh chín lần rồi ngừng vẫn đang tiếp tục vang xa, không có dấu hiệu dừng lại. Tiếng chuông kéo dài cũng càng lúc càng nhuốm bi thương.
Bình Luận (0)
Comment