Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 29

Thật sự không nhớ nổi giấc mộng đã khiến hắn khóc, Mộ Tương chỉ nhớ mình kề sát một hơi thở ấm áp, rất an ủi thỏa mãn…

Nhưng thực ra Mộ Tương nhớ rất rõ giấc mơ cuối cùng lúc sắp tỉnh lại. Hắn mơ thấy sau khi mình giả chết thoái vị, Sư Hòa tới tìm hắn và nói: “Bổn tọa chỉ là đến xem ngươi sống chật vật ra sao”. Sau đó hắn bùng nổ cơn giận đại phát thần uy giam cầm Sư Hòa trong tiểu viện của mình, trói Sư Hòa lại bằng chiếc xích dày cộp mà chủ nhân trước của căn nhà để trong phòng củi, sau đó nữa thì cưỡng ép y triền miên với mình.

Thấy Mộ Tương đang ngẩn người, Sư Hòa tựa hồ tưởng hắn đang suy nghĩ về giấc mơ rơi lệ kia, bèn mở miệng: “Nhớ không ra thì đừng nghĩ nữa, đừng vây khốn chính mình.”

Mộ Tương thật ra đang cân nhắc tính khả thi của việc giam cầm: “…”

Hắn ho khan một tiếng, chân thành nói: “Quốc sư đại nhân vẫn nên đi ở quán trọ thôi. Hàn xá đơn sơ, sợ khiến ngươi ấm ức.”

Hắn sợ nếu Sư Hòa ở đây ba ngày thì mình thật sự sẽ không kìm lòng được mà ra tay với y, dùng chiếc xích sắt trong phòng chất củi kia.

Sư Hòa khom lưng xách con thỏ lên, nói: “Dùng hết bạc rồi.”

Mộ Tương: “…”

Dùng hết bạc rồi? Nghiêm túc đấy à?

Đôi mắt Sư Hòa nhạt màu chút ít, như đang trấn an Mộ Tương: “Ba ngày sau ta sẽ rời đi.”

Mộ Tương nghe giọng điệu Sư Hòa, biết y nghiêm túc, sắc mặt không khỏi lạnh lùng: “Tùy ngươi.”

Thấy tầm mắt Sư Hòa lại dừng trên đầu mình lần nữa, Mộ Tương xoa nhẹ chiếc trâm xanh cài tóc, câu chữ gai góc: “Quốc sư đại nhân đừng nghĩ quá nhiều, thảo dân mang cái này chỉ nhằm cảnh tỉnh chính mình.”

Sư Hòa sững người một lúc lâu, cũng không hỏi hắn cảnh tỉnh cái gì. Y quay lưng lại: “Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi.”

Mộ Tương lạnh lùng nhìn bóng dáng Sư Hòa, ước gì có thể đến Nam Vực tìm loại cổ có thể khiến con người ta bộc lộ tâm tư sâu kín của mình. Hắn vô cùng muốn xem nội tâm Sư Hòa có thể tĩnh lặng không gợn sóng nhường nào.

Chiếc trâm xanh trên đầu được đeo lên vào cái ngày sau khi rời khỏi Hoàng thành. Thay vì nói là cảnh tỉnh, chi bằng nói là muốn mang món quà thuộc về Sư Hòa bên mình.

Mặc dù ý nghĩa của chiếc trâm màu xanh lục này trong giấc mơ có vẻ không được tốt đẹp cho lắm, nhưng quả thực đây là món quà cá nhân duy nhất mà Mộ Tương nhận được từ khi có ký ức, huống chi đối phương còn là Sư Hòa.

Mộ Tương nhìn Sư Hòa khuất dạng ở chỗ rẽ, trong lồng nguc đột nhiên có một cơn đau âm ỉ, giống như may mắn, cũng giống bất đắc dĩ, lại có chút ưu thương không nói nên lời.

Hắn đứng ở tại chỗ chốc lát, mãi đến lúc ánh nến trong phòng Sư Hòa vụt tắt, mới trở lại phòng chính nằm ngủ.

Đêm nay, ngọc bội cũng không thể tạo ra hiệu quả kỳ diệu, Mộ Tương lăn qua lộn lại, trong mộng có vô số thanh âm quấn quanh hắn như bóng đè, như nung như nấu…

“Ngươi huỷ hoại chính ngươi, còn muốn hủy diệt y sao!”

“Thái Thanh của ta không có kẻ bội nghịch như thế!”

“Đại đạo vô tình, nhưng ngoài tình yêu, y có cái gì chưa từng cho ngươi cơ chứ… Mộ Tương, ngươi quá đáng.”

“Ngươi tạo nhiều nghiệt nợ nhường ấy, nếu không phải y bảo vệ ngươi, những vong hồn đã chết đi kia đã có thể xé xác ngươi!”

……

Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ đều biến thành một tiếng thở dài buồn bã nặng nề: “Mộ Tương —— ngươi thành công kéo y xuống thần đàn, vừa lòng ư?”



Mộ Tương bật dậy, trán lấm tấm mồ hôi.

Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trượt dài trên sườn mặt hắn, lăn vào vạt áo và ngập sâu vào cơ thể ẩn hiện của hắn…

Bấy giờ Mộ Tương mới định thần, nhìn ra ngoài cửa sổ sáng trong, đã là rạng sáng rồi.

Hắn khẽ lung lay đi ra sân. Mặt trời còn chưa ló dạng, trên cây cổ thụ bên ghế bập bênh có mấy con chim khách hót ríu ra ríu rít.

Mộ Tương không nhớ rõ đêm qua đã mơ thấy gì, nhưng không hiểu sao lại rất muốn nhìn thấy Sư Hòa.

Hắn đẩy cánh cửa gỗ phòng ngủ Sư Hòa ra, bên trong trống rỗng, chăn trên giường được gấp gọn gành chỉnh tề, chủ nhân có vẻ đã rời đi từ lâu.

Hơi thở Mộ Tương trở nên nghẹn cứng, mãi đến khi phía sân sau đột nhiên vang lên một tiếng kẽo kẹt, hắn ngơ ngác quay đầu lại, thấy Sư Hòa bê một bát hoành thánh xuất hiện ở trước mắt, hơi thở trong cổ họng mới thoát ra.

Hắn vô thức nỉ non câu: “Sư phụ…”

Sư Hòa khựng bước, ngước mắt nhìn hắn: “… Cái gì?”

Mộ Tương ngây ngẩn, sau một lúc lâu mới lắc đầu, làm đầu óc hỗn độn của mình tỉnh táo chút: “Không có gì, tưởng ngươi đã đi rồi.”

“…” Sư Hòa đặt hoành thánh lên bàn đá trong sân, “Ngươi chờ thêm hai ngày đi.”

“…” Mộ Tương vốn định nói “không có ý muốn đuổi ngươi đi”, nhưng Sư Hòa đã ngồi bên bàn đá và ra hiệu: “Tới ăn.”

Mộ Tương không hiểu lắm, chỉ một bát hoành thánh thì hai người ăn kiểu gì? Nhưng phát hiện chỉ có một đôi đũa, hắn mới kịp nhận ra đây là do Sư Hòa cố tình mua cho mình.

“Ngươi…”

“Ta đã ăn rồi.” Sư Hòa lời ít ý nhiều, lẳng lặng nhìn hắn.

Mộ Tương nghe vậy bèn cúi đầu, gắp miếng hoành thánh vừa thổi vừa cho vào miệng. Hương vị thực sự không tồi, màu sắc mùi vị đều đầy đủ, lớp vỏ ngoài có loại cảm giác bỏ vào miệng là tan.

Hắn do dự một chút rồi kẹp lên một miếng hoành thánh đưa đến bên môi Sư Hòa: “Nếm thử đi, không tồi.”

Sư Hòa lại hơi né tránh: “Đã thử rồi.”

Ánh mắt Mộ Tương thoáng lãnh đạm, căn bản không tin Sư Hòa đã ăn. Hắn thu hồi hoành thánh bỏ vào trong miệng: “Quốc sư đại nhân thật đúng là không dính khói lửa nhân gian.”

Nói xong, hắn bèn thả chén đũa, xoay người trở về nhà chính.

Hương Hương ngủ gật bên cạnh cũng tỉnh giấc, dùng sức bật kinh người nhảy từ ghế đá lên bàn đá, ngửi ngửi hoành thánh còn thừa trong bát, mắt sáng lên.

Thật thơm! Không ăn thì nó ăn.

Mộ Tương về phòng sửa sang lại áo mũ, không hề báo một câu đã chuẩn bị ra cửa. Trước khi Sư Hòa mở miệng dò hỏi, hắn lạnh lùng nói: “Liên quan gì tới Quốc sư đại nhân đâu.”

Sư Hòa như bị hắn chặn lời, không hỏi nhiều nữa.

Mộ Tương đi một đoạn, thấy Sư Hòa thật sự không truy vấn hoặc theo cùng, trong lòng càng thêm khó chịu.

Hắn không thích dáng vẻ như thể chưa từng có gì xảy ra của Sư Hòa, còn giống như quá khú, dùng ngữ điệu sóng yên biển lặng gọi hắn là điện hạ.

Huống hồ, qua hai ngày nữa là y vẫn phải đi.

Lúc trước Mộ Tương còn là đế vương Đại Tương, cũng chưa có khả năng giữ Sư Hòa, hiện giờ chẳng qua là một thảo dân, càng khó nắm chắc thân tâm Sư Hòa.

Trong lòng phiền muộn nồng đậm, còn có nỗi bi thương vô ngần mà giấc mơ đêm qua mang tới cho hắn vẫn luôn dây dưa hắn, làm hắn hiếm khi phóng túng say một phen ở quán rượu.

Mãi cho đến ban đêm, cũng không có ai tiến đến tìm hắn.

Quán rượu sắp đóng, Mộ Tương nhìn cánh cửa trống vắng, mỉm cười tự giễu.

Còn chờ mong gì chứ?

Hắn loạng choạng đi về, lúc đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề, hắn dựa vào tường và lặng lẽ nhìn Sư Hòa vẫn ngồi bên bàn đá như khi hắn rời đi.

Sư Hòa nghe thấy tiếng động bèn ngoái đầu nhìn hắn.

Mộ Tương nhìn thẳng y một hồi lâu, đột nhiên cất lời: “Ngươi không nên tới.”

“…” Sư Hòa chậm rãi đứng dậy nói: “Xin lỗi.”

Mộ Tương ngẩng đầu bật cười.

Sau đó hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Sư Hòa, hận không thể cho y một quyền, nhưng giơ tay giữa không trung rồi rốt cuộc vẫn hạ xuống.

Mộ Tương nắm chặt cánh tay Sư Hòa: “Tại sao ngươi phải tới?”

Sư Hòa đỡ hắn hơi lắc lư: “Ngươi uống say rồi.”

“Ta không say.” Mộ Tương khép hờ mắt, cười mỉa mai, “Ngươi tiếp tục đi làm Quốc sư Đại Tương không nhiễm khói lửa của ngươi đi. Tương đế đã chết, học trò ngoan của ngươi thành công kế vị —— ta còn có điểm gì đẹp đẽ nữa đây?”

Cơ thể Mộ Tương khẽ run lên, không chống đỡ được mà nhào vào trong lòng Sư Hòa.

Sư Hòa nửa ôm lấy hắn, bàn tay định đẩy ra kia dừng lại một lúc lâu, cuối cùng y nắm lấy cẳng tay gầy gò của Mộ Tương:: “Về phòng đi, nên nghỉ ngơi.”

Mộ Tương ngước mắt nhìn y: “Sau đó ngươi lại phải đi à?”

Sư Hòa: “…”

Không biết viền mắt Mộ Tương đã hoe đỏ từ bao giờ: “Tại sao vậy, Sư Hòa?”

Giọng hắn run rẩy: “Ngươi muốn ở lại thì ở lại muốn đi thì đi, thế ta là gì đây?”

Sư Hòa im lặng nhìn hắn.

Mộ Tương bất ngờ hôn lên môi y. Lần này không rõ là do Sư Hòa chưa kịp trốn tránh hay vì gì khác, hắn thành công kề sát bờ môi ấm áp.

Đôi môi Sư Hòa mềm mại và ấm áp giống người bình thường, không lạnh lẽo giống hắn.

Nhưng trong nháy mắt, Sư Hòa lùi lại một bước: “Điện hạ…”

“Nếu không chấp nhận được thì cút.” Mắt Mộ Tương ngày càng đỏ, giọng ngày càng bình tĩnh, “Thỉnh ngươi lập tức biến mất, Quốc sư đại nhân.”

Cánh tay Sư Hòa run lên rất khẽ khó có thể nhận ra, song y không nói gì ngoài thở dài: “Ta đỡ ngươi vào trước đã.”

Mộ Tương đột ngột đẩy mạnh y ra, xoay người chẳng chút do dự, sau đó còn ngoái nhìn và lạnh lùng nói: “Ngươi không đi thì ta đi.”

“…”

Sư Hòa vô thức bước theo, rồi chợt khựng lại.

Y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Mộ Tương, cảm nhận được trái tim rung động, nhưng ánh mắt y vẫn như thường ngày, mãi tới khi thân ảnh Mộ Tương biến mất nó mới chậm rãi nhạt dần, mất đi tất cả màu sắc.

Có lẽ là thật sự chuẩn bị hoàn toàn đoạn tuyệt, Mộ Tương chẳng hề phát hiện ra cây trâm xanh trên đầu đã rơi trên đất.

Sư Hòa rũ mắt nhìn nó chốc lát, không nhặt lên giống lần trước. Y xoay người, chậm rãi đi vào nhà chính.

Đệm chăn trên giường hơi lộn xộn, vì sáng sớm chủ nhân rời đi vẫn chưa thu dọn nó.

Sư Hòa cũng không để ý, khẽ dựa vào giường, nhẹ nhàng cầm lấy một góc chăn.



Một ông lão ăn mặc rách rưới đột nhiên ngăn cản Mộ Tương: “Vị tiểu huynh đệ này, lão phu tính cho ngươi một quẻ có được không?”

Đi dạo trên con phố vắng cả đêm, Mộ Tương rốt cuộc tỉnh táo chút. Nhớ lại lời nói và hành động đêm qua, thật ra hắn không hối hận, có cảm giác chết lặng bất chấp tất cả.

Tùy thôi, đều được.

Hắn liếc ông lão: “Cút.”

“Cáu kỉnh thế cũng không tốt đâu.” Ông lão cười thần bí, “Ta thấy trên người ngươi có công đức, nhưng lại bị nghiệt nợ trói buộc vì tiếp xúc với người đại nghịch. Tiểu huynh đệ vẫn nên cách xa y chút mới tốt.”

Mộ Tương lạnh lùng nhìn ông lão: “Ta không có bạc.”

“Lão phu không cần bạc.” Ông lão đánh giá Mộ Tương từ trên xuống một phen, thầm thì, “Nhưng hình như y sắp chết. Người thiên ngoại vốn không nên quấy nhiễu phàm trần, sẽ gặp Thiên Đạo báo ứng đó…”

Vốn dĩ đã nhấc chân chuẩn bị rời đi, Mộ Tương chợt dừng bước: “Ngươi nói cái gì?”

Ông lão cũng không sợ hắn, lặp lại: “Lão phu nói, y sắp chết.”

Hình như do nghe thấy cái từ “chết” này, Mộ Tương đột nhiên đau đến nghẹt thở, quay người không chút do dự, lập tức chạy về đống sân phòng mình mua.

Ông lão phía sau còn đang gọi hắn: “Ấy, ngươi đừng chạy chứ ——”

Nhưng Mộ Tương chỉ cảm thấy nếu không nhanh lên, sẽ có một số thứ thật sự không bắt được nữa, như thể thứ quan trọng nhất trong lòng bàn tay đang từ từ vuột mất.

Hắn lao vào sân, ở đây không có ai. Hắn như có cảm ứng mà nhìn về phía nhà chính, Hương Hương đang nằm bên ngạch cửa, thấy hắn xuất hiện thì kêu lớn u buồn.

Mộ Tương hơi hé miệng, gian nan bước tới nhà chính, đi vào phòng phụ, nhìn về bóng người trên giường chưa bao giờ suy yếu như hiện tại.

Sư Hòa nghe thấy động tĩnh, hiếm khi nghiêm giọng: “Đừng tới đây.”

Mộ Tương đừng bước, thanh âm nghẹn ngào: “Ngươi… Làm sao thế?”

Dường như cảm thấy mình vừa nói quá nghiêm khắc, lần này Sư Hòa khôi phục ngữ khí bình thường: “Đừng nhúc nhích, đứng đó.”

Đầu ngón tay Mộ Tương run lên không khống chế được. Hắn lặp lại: “Ngươi làm sao thế?”

Sư Hòa không trả lời: “Xoay người rời khỏi nơi này.”

Mộ Tương lại lặp lại lần nữa, cắn răng nói: “Sư Hòa, có phải là ngươi nghe không hiểu tiếng người không hả! Ta hỏi ngươi làm sao thế!”

Sư Hòa có vẻ khá bất đắc dĩ. Y đối diện với Mộ Tương cách tấm bình phong: “Chẳng phải là đã đi rồi à… Trở về làm gì?”

Mộ Tương đỏ hồng đôi mắt: “Ta bảo ngươi lập tức biến mất, cũng không phải là bảo ngươi biến mất bằng cách này!”

Sự tĩnh lặng lan tràn trong phòng, rất lâu sau mới truyền ra một tiếng thở dài xa xăm: “Điện hạ, đừng tùy hứng nữa… Nghe lời một lần, được không?”

Mộ Tương vừa nâng bước chân đã nghe thấy giọng Sư Hòa càng ngày càng nhẹ: “Quay người rời khỏi đây đi ——”

“Đừng nhìn lại…”

Mộ Tương trơ mắt nhìn bàn tay đặt bên hông Sư Hòa chậm rãi hạ xuống, vẫn không nhúc nhích trên mép giường.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Sư Hòa sẽ kết thúc như thế này.

Hắn run rẩy toàn thân, đau đớn đến mức hắn cảm thấy mình như sắp chết. Ngay cả trái tim dường như đã ngừng đập trước sự ra đi của Sư Hòa.

Hương Hương chầm chậm cọ qua chân hắn, kêu một tiếng trầm thấp.

===============
Bình Luận (0)
Comment