Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 36

Sư Hòa và Mộ Tương tới hạ giới. Nơi đây vốn hẳn là kinh thành Đại Tương, nay đã được thay thế bằng quốc đô mới, nhưng cuối cùng nó đã khôi phục lại sự thịnh vượng trước đây.

Trong quán trà đông đúc, hai người ngồi trong phòng riêng và gọi một bàn những món ăn ngon.

Mộ Tương không quá dám nhìn vào mắt Sư Hòa, cho dù đã xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn vẫn giống năm đó, đầy luống cuống sau khi phát hiện tâm ý của mình dành cho Sư Hòa.

Mặc dù hiện giờ là luống cuống vì sự thân mật giữa hai người ngày hôm qua.

Sư Hòa thì rất tự nhiên nhìn Mộ Tương, thấy vành tai hắn dần đỏ lên từng chút một trong sự chăm chú của mình, còn cả ánh mắt trốn tránh quen thuộc kia, chợt hiểu ra tại sao Mộ Tương né y vào cái năm vấn tóc ấy.

Sư Hòa nhìn Mộ Tương lơ đễnh, hỏi: “Không hợp khẩu vị à?”

Mộ Tương định thần lại, lắc đầu: “… Không phải.”

Sư Hòa ngẫm nghĩ: “Vậy là thân thể còn khó chịu à?”

“…” Mộ Tương cứng đờ, mặt không biểu cảm mà quay đầu đi, “Không có gì khó chịu, khá tốt.”

Sư Hòa gắp miếng cá cho hắn: “Thế thì ăn nhiều chút.”

Mộ Tương yên lặng nhìn trên bàn đồ ăn ngon một hồi lâu mới hỏi: “Sư phụ.”

Sư Hòa ngước mắt: “Hả?”

Mộ Tương uyển chuyển nói: “Ngươi mang bạc không?”

Sư Hòa: “… Ngươi không mang à?”

Mộ Tương đâu nhớ nổi chuyện phải đem bạc chứ. Hắn được Sư Hòa dỗ dành choáng váng đến mức muốn cùng Sư Hòa sinh sống ở hạ giới ngay lập tức. Trong lúc vội vàng chẳng có gì ngoài quần áo.

“Đến đâu thì hay đến đó.”

Nếu đã gọi thì ăn trước rồi nói sau.

Tuy hai người không đem bạc theo, nhưng có không ít vật phẩm quý giá, có thể làm thế chấp trước.

Ăn xong, Sư Hòa lấy khối phong ngọc ra, giải thích nguyên nhân với chưởng quỹ, lát nữa sẽ mang bạc tới.

Chưởng quỹ cũng là người có mắt nhìn, cách ăn mặc và khí chất của Sư Hòa và Mộ Tương vừa thấy đã không giống người thường, không phải kẻ thiếu tiền, hơn nữa màu sắc của ngọc bội trông đã biết là giá trị xa xỉ, dù hai người này thật sự một đi không trở về thì họ cũng không lỗ.

Mộ Tương chứng kiến tất cả, mấp máy môi nhưng chưa nói gì.

Suốt quãng đường đi đến tiệm cầm đồ, Mộ Tương không hề nhìn thẳng Sư Hòa, cũng không chủ động nói chuyện.

Sư Hòa lấy noãn ngọc trên người ra, cho chủ hiệu cầm đồ định giá nó.

Trong lúc đó, y quay đầu nhìn tiểu đồ đệ, hỏi: “Không vui à?”

Mộ Tương mím môi: “Không có.”

Sư Hòa không nghe lời phản bác của hắn: “Vì sao không vui?”

“…” Mộ Tương không đáp, cúi đầu không trả lời.

Đúng lúc ông chủ cũng đã định giá xong, nói với vẻ hơi khó xử: “Khối ngọc bội của ngài hiếm gặp trên đời, chạm vào da là có cảm giác ấm áp, nên là vật báu vô giá, thật đúng là không dễ định giá.”

Sư Hòa trả lời: “Không sao, ngài cứ xem xét cho giá đi.”

Ông chủ trầm ngâm rất lâu: “Ngài thấy thế này được không, khối ngọc bội này giữ ở chỗ tiểu nhân trước. Ngài thiếu bao nhiêu ngân phiếu thì nói với ta, ta lấy cho ngài. Chờ khi trong tay ngài dư dả thì lại mang ngân phiếu tới đổi lại khối ngọc bội, ngài nghĩ sao?”

Hiệu cầm đồ đương nhiên không thiếu tiền, nếu có thể kiếm được một mối quan hệ dựa vào một chút ngân phiếu, tất nhiên là không lỗ.

Người có thể lấy ra loại ngọc bội bực này, đương nhiên thân phận sẽ không thấp.

Sư Hòa đồng ý, nói ra một con số không tính nhỏ.

Tuy kinh ngạc nhưng ông chủ vẫn sảng khoái móc tiền ra, đích thân đưa tận tay Sư Hòa.

Ra khỏi hiệu cầm đồ, bọn họ phải quay về quán rượu, sắp đến trước cửa thì Sư Hòa đột nhiên hiểu ra: “Ngươi không vui vì ta thế chấp ngọc bội cho chưởng quỹ à?”

Khi lấy ra ngọc bội, Sư Hòa không nghĩ nhiều đến thế. Với y, mấy thứ này đều là vật ngoài thân. Trước đó Mộ Tương đã nói là trả cho y, không cần nữa, y tưởng là thực sự không cần.

Thấy Mộ Tương vẫn không nói gì, Sư Hòa rất bất đắc dĩ: “Bây giờ sẽ lấy về ngay.”

Nhưng khi bọn họ quay về quán rượu, bên trong đang rất rối loạn, chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn mau chóng tiếp đón: “Hai vị khách quan, thực sự rất xin lỗi, miếng ngọc bội ngài mới vừa để tại đây đã bị kẻ khác trộm mất!”

Sư Hòa: “…”

Mộ Tương nắm chặt tay: “Người đâu?”

Chưởng quầy thấy sắc mặt hắn rất tệ, vội vàng nói: “Chúng ta đã phái người đuổi theo. Ngài yên tâm, nhất định sẽ cho ngài một công đạo!”

Mộ Tương: “Đi về hướng nào?”

“Cái này…” Chưởng quỹ kinh sợ trước ánh mắt hắn, lập tức đáp, “Thưa vị công tử này, kẻ trộm đi về phía ngõ thanh lâu.”

Mộ Tương tức khắc quay đầu, nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà. Chẳng bao lâu sau hắn lại trở về, mất tự nhiên nắm lấy cánh tay Sư Hòa, thấp giọng nói: “Mạo phạm.”

……

Mộ Tương và Sư Hòa cũng chưa ngờ rằng, ngõ thanh lâu nhìn tên đoán nghĩa, chính là ngõ toàn thanh lâu.

Mộ Tương đứng ở cửa một lúc lâu, nhớ trong đời luân hồi cuối cùng cùng Sư Hòa nằm trên một chiếc giường, nữ tử tên Liên Chi bên cạnh k3u rên một ít từ càn rỡ…

Sư Hòa nhìn Mộ Tương mà không hiểu gì, tại sao bên tai lại đỏ rồi?

Y nghĩ, chẳng lẽ là do rất ít khi đến những nơi cởi mở kiểu này?

“Tâm tĩnh là sẽ không sao.” Sư Hòa đến gần trước, tú bà lập tức đon đả đón.

Mộ Tương tê dại đi theo sau Sư Hòa vào Hồng lâu, tú bà nhiệt tình hỏi bọn họ nghĩ muốn cô nương thế nào.

Sư Hòa trực tiếp cho bà một tấm ngân phiếu, miêu tả đại khái tướng mạo của tên trộm mà chưởng quỹ mô tả, hỏi bà đã từng gặp chưa: “Giữa mũi và mắt có một nốt ruồi.”

“Dạ…” Tú bà hơi chần chừ, song hiển nhiên có biết điều gì đó.

Sư Hòa lại cho bà một tấm ngân phiếu.

Tú bà lập tức cười tít mắt, thoáng do dự rồi nói: “Vị cô nương mà công tử muốn tìm không tiếp khách đâu!”

Mộ Tương: “…”

Cô nương? Nhưng chưởng quỹ nói là nam mà.

Sư Hòa suy nghĩ: “Có thể để ta gặp nàng không, ta có đôi điều muốn hỏi nàng.”

“Được thôi! Lão Triệu, gọi Tiểu Liệu tới Thính Hương Các!”

Thật sự là Sư Hòa trả quá nhiều tiền, tú bà vô cùng nhiệt tâm, sắp xếp cho bọn họ một căn phòng riêng có điều kiện rất tốt, thậm chí muốn nâng Sư Hòa lên lầu hai.

Mộ Tương đẩy mạnh tay bà ra: “Đi đường của ngươi đi, đừng động thủ động cước!”

Tú bà bị đánh đỏ cả tay cũng không tức giận, chỉ aiya một tiếng, uốn éo nói với Sư Hòa: “Thị vệ nhà công tử hung dữ như thế sẽ dọa sợ các cô nương của chúng ta đấy.”

Mặt Mộ Tương đen thui không khác gì than.

Lần này không cần hỏi, Sư Hòa đã biết Mộ Tương nổi giận.

Y nắm lấy tay Mộ Tương, kéo người sát gần chút rồi bình tĩnh nói: “Đừng nói bậy, đây là xá đệ.”

Tú bà vừa dẫn đường vừa tò mò: “Hai vị công tử trông chẳng hề giống nhau chút nào.”

Nếu không phải bị Sư Hòa nắm lấy, Mộ Tương đã ra tay rồi: “Liên quan gì đến ngươi chứ?”

Tú bà chớp chớp mắt, aiya một tiếng, đột nhiên hiểu ra: “Nô gia đã hiểu! Hai vị là “huynh đệ dị tính”?”

Ngữ điệu của tú bà làm người ta ngứa ngáy khó chịu, Mộ Tương nổi da gà toàn thân. Sau khi vào phòng, hắn lập bảo tú bà đi xuống, nhanh chóng dẫn người tới.

Nếu không phải vì muốn lấy ngọc bội về, hắn không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào.

Tú bà thức thời rời đi, trước lúc đóng cửa còn lưu lại một câu: “Hai vị công tử thật sự xứng đôi!”

Mộ Tương: “…?”

Sau đó Mộ Tương mới biết, hóa ra bầu không khí phàm trần hiện nay đã cởi mở hơn Đại Tương mà hắn biết nhiều. Tình yêu nam nam không coi là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng nếu nam tử và nam tử muốn gắn bó bầu bạn vượt qua quãng đời còn lại, để ngăn người khác nói năng lỗ m4ng, đa số sẽ khiêm tốn sống với cách gọi huynh đệ dị tính.

Tiểu Liệu nhanh chóng bị mang lên, quả nhiên mặc một thân nữ trang, cúi đầu không chịu nhấc lên.

Mộ Tương cau mày, càng nhìn càng thấy quen: “Thường Thanh?”

Tiểu Liệu lập tức thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là nhận sai người à?

Cậu ta ngẩng đầu, vừa bắt gặp Sư Hòa ngay bên cạnh liền sửng sốt, không nhận sai, là chủ nhân khối ngọc bội mà cậu ta mới trộm!

Cậu ta xoay người muốn chạy trốn, lại bị Mộ Tương vụt tới ngay bên cậu ta và bắt được bả vai.

Mộ Tương ép nâng cằm cậu ta lên, cẩn thận đánh giá một phen. Người này trông giống hệt Thường Thanh, ngoại trừ nốt ruồi đen gần mắt, hầu như không có sự khác biệt.

Nhưng Thường Thanh hẳn là đã chết, ở kiếp đầu tiên, chết trước cả ôn dịch, chết dưới tay Mộ Tương.

Sư Hòa nói: “Là luân hồi.”

Mộ Tương nghi vấn: “… Luân hồi thành một kẻ không có của quý?”

Sư Hòa: “…”

Mặc dù cảm thấy có lỗi với ngàn vạn linh hồn của Đại Tương, Mộ Tương vẫn không thích Thường Thanh.

Hắn suy tư một giây, đột nhiên ném Thường Thanh lên giường, sau đó lột quần cậu ta.

Tiểu Liệu há mồm cao giọng hét lên: “Cứu mạng aaaaa! Ban ngày ban mặt trắng trợn cướp đoạt dân nữ!!!”

Mộ Tương cười lạnh: “Hét đi, bọn họ thu tiền rồi, ngươi hét khàn giọng cũng vô dụng.”

Sư Hòa ở bên cạnh: “…”

Luận việc đồ đệ nhà mình kiêm bạn đời từng có quan hệ giường chiếu đang lột quần của một vị không biết nam nữ khác, nên ngăn cản hay mặc kệ?

Chiếc quần của Tiểu Liệu dễ dàng bị Mộ Tương giật xuống: “Có tiểu huynh đệ à?”

Sư Hòa đi đến bên Mộ Tương, có chút bất đắc dĩ kéo hắn ra, kết quả bị Mộ Tương che kín mắt: “Ngươi không được nhìn.”

Sư Hòa: “…”

Tiểu Liệu: “… Cứu mạng aaaaaaaaa!!!”

Hắn chưa kịp bắt Tiểu Liệu im tiếng, một bóng người đột nhiên xông vào: “Hai vị công tử tha mạng!”

Người tới không màng tú bà lôi kéo, bịch một cái quỳ gối trước mặt bọn họ: “Là xá muội không hiểu chuyện, lấy thứ không nên lấy đồ, cầu hai vị công tử tha nàng một mạng!”

“…” Mộ Tương nhíu mày nhìn nam tử có bảy tám phần tương tự Thái tử Mộ Ngọc của Đại Tương trước mặt.

Càng khó chịu hơn.

Sau luân hồi hai người này vẫn ở cạnh nhau, phiền vô cùng.

“Lấy?” Hắn lạnh lùng nói, “Đây là trộm cướp, báo quan phủ rồi dùng vương pháp xử trí là được.”

Theo vương pháp hiện thời, hành vi ăn cắp luận tội bằng giá trị, ăn cắp thứ có giá trị càng cao thì tội danh càng nặng, nghiêm trọng nhất có thể kết án tử hình.

Người tới ngẩn ra, có chút tuyệt vọng: “Xá muội còn nhỏ, nếu hai vị công tử muốn bắt thì bắt ta đi! Xem như là ta trộm!”

“Ngươi nói xem như ngươi trộm là tính ngươi trộm? Thế còn cần vương pháp làm gì?”

Mộ Tương thấy hình như Mộ Ngọc chuyển thế thật sự coi Tiểu Liệu thành muội muội, trực tiếp xách chàng ta đến trước mặt Tiểu Liệu: “Ngươi nhìn thật kỹ đi, cậu ta có phải là muội muội của ngươi không.”

Mộ Ngọc kiếp này tên là Thường Lạc, sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, vì nuôi sống chính mình mà tới sau bếp Hồng lâu làm một số việc vặt để kiếm sống. Chàng ta cũng đã gặp Tiểu Liệu ở đây. “Nàng” bị người khác bán tới, Thường Lạc thấy “nàng” quá nhỏ nên không đành lòng, bèn tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm để chuộc thân rồi dẫn theo bên cạnh.

Hai người sống nương tựa lẫn nhau đã được hai năm, Thường Lạc thật sự coi Tểu Liệu như muội muội ruột thịt.

Hai năm trở lại đây, sức khỏe của chàng ta ngày càng giảm sút, tiền mua thuốc ngày càng đắt đỏ, Tiểu Liệu chỉ đành lén ra ngoài ăn cắp sau lưng chàng ta, lần này vừa khéo bị chàng ta tóm gọn, đang định để Tiểu Liệu trả đồ lại thì tú bà phái người mang cậu ta đi.

Ánh mắt Thường Lạc dừng ở đôi chân trắng nõn gầy guộc của Tiểu Liệu, tưởng “nàng” đã bị người khác cướp mất trong sạch, trong lòng càng bi thương, càng không cách nào nhìn thẳng thân thể “muội muội”, chỉ có thể thống khổ gục đầu xuống.

Nếu chàng ta không thua kém ai thì tốt rồi.

Nếu chàng ta xuất thân tốt một chút, hoặc là mình thi đậu ít công danh, cũng có thể bảo vệ Tiểu Liệu nhà chàng ta, sẽ không đến nỗi làm Tiểu Liệu đì trộm cắp vì chữa bệnh cho chàng ta.

Mộ Tương tức giận bật cười, trực tiếp xốc quần áo của Tiểu Liệu, đẩy đến trước mặt Thường Lạc: “Ngươi mở to hai mắt ra xem!”

Tiểu Liệu suy yếu gọi: “Ca…”

Chẳng qua là vì chột dạ, dù sao cậu ta vẫn luôn lừa gạt Thường Lạc, lúc đầu còn tưởng Thường Lạc nảy sinh lòng thương hại với mình vì mình là thân nữ nhi, sợ bị đuổi đi nên đâm lao phải theo lao.

Sau này quen với cách ăn mặc của nữ tử, nhất thời cũng không biết nên mở miệng thẳng thắn với Thường Lạc thế nào, lôi kéo mãi cho đến bây giờ.

Thường Lạc thoáng sửng sốt: “Tiểu Liệu… Ngươi là nam?”

Tiểu Liệu nặng nề gật đầu: “Ca, ta biết sai rồi!”

Mộ Tương lạnh lùng nhìn, cũng không cho bọn họ thời gian tâm tình: “Ngọc bội của ta đâu?”

Thường Lạc như vừa tình giấc chiêm bao, vội vàng lấy ngọc bội trong lòng ra: “Chỉ cần công tử không báo quan, muốn hai chúng ta làm gì cũng được!”

Mộ Tương dùng y phục lau mặt ngọc bội, giữ chặt Sư Hòa rời khỏi không ngoảnh lại.

Thật ra Sư Hòa hơi kinh ngạc. Suốt quá trình, y không can thiệp vào hành động của Mộ Tương, vốn tưởng Mộ Tương sẽ báo quan hoặc bắt họ phải trả cái giá nên trả, nhưng cuối cùng hắn không làm gì cả.

Phía sau, Thường Lạc và Tiểu Liệu đang ôm nhau, nghĩ lại phát sợ, rất có cảm giác như vừa tai qua nạn khỏi.

Bọn họ quay về quán rượu lần nữa, chưởng quỹ thở phào khi thấy bọn họ tìm lại ngọc bội: “Hai vị công tử quả thực thân thủ bất phàm! Ta thấy hai vị công tử giống như dường xa mà đến, có cần ở trọ không? Tiểu nhân có thể mở hai gian phòng thượng hại cho hai vị công tử, bày tỏ lòng áy náy.”

Ngụ ý là, ở trọ qua đêm sẽ không thu bạc.

Bóng đêm đã sâu đậm lắm rồi, Sư Hòa khẽ gật đầu: “Một gian phòng thượng hạng là đủ.”

Đôi mắt Mộ Tương khẽ động nhưng hắn chưa nói thêm gì.

Sư Hòa bỗng hỏi: “A Tương có muốn sống ở kinh thành này không?”

“… Đều được.” Tất nhiên Mộ Tương không thành vấn đề, miễn là có mặt Sư Hòa, hắn ở đâu cũng thế cả.

Sư Hòa: “Thế ngày mai chúng ta đi mua một tòa nhà, đặt chân ở đây đi.”

Mộ Tương vu0t ve phượng ngọc trong tay, cũng không có ý trả lại cho Sư Hòa. Hắn im lặng chốc lát rồi hỏi: “Kiếp này bọn họ rơi vào loại tình trạng này, cũng là vì nhân quả à?”

Sư Hòa hơi ngừng lại: “Đúng vậy.”

Đời trước Mộ Ngọc là Thái tử Đại Tương, được vạn người kính ngưỡng, đáng lẽ phải dẫn dắt Đại Tương về hướng phồn vinh hưng thịnh, nhưng vì tư tình nên trì hoãn không muốn kế vị, cuối cùng bị kẻ khác mưu mô đoạt được hoàng vị.

Trong kiếp đầu tiên họ trải qua, cuối cùng là nữ vương gia duy nhất của Đại Tương lên làm nữ đế, Sư Hòa không có ký ức bị hại nặng nề, rồi sau đó Mộ Tương vì cứu Sư Hòa mới làm chuyện ngu xuẩn.

Còn Thường Thanh “mê hoặc” Thiên Tử của một quốc gia động tư tình không nên động. Nếu không có cậu ta, Mộ Ngọc sẽ không có khả năng như thế lúc tranh hoàng vị, nói một cách nghiêm trọng thì chính là họa loạn triều cương.

Hai người, một không làm tốt những việc nên làm, cuối cùng đẩy Đại Tương đi về kết cục diệt vong, một tham lam tình cảm không nên nghĩ đến, tái nhập luân hồi tự nhiên sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng ít ra, tái thế làm người.

Mộ Tương đột ngột hỏi: “Vậy còn ngươi?”

Sư Hòa ngẩn ra: “Ta?”

Mộ Tương đỏ hoe mắt, mím môi nhìn Sư Hòa.

Y đã gánh tội nghiệt cao nhất thay mình, tuy còn có cơ hội luân hồi, nhưng kiếp sau sao có thể tốt hơn Mộ Ngọc chứ?

Mặc dù muốn đầu thai làm người, chỉ sợ cũng muôn vàn khó khăn.

Sư Hòa khẽ thở dài: “Đừng lo lắng quá, Thiên Đạo tự có chừng mực.”

Tiểu nhị lên đưa nước ấm cắt ngang sự bế tắc giữa hai người. Mộ Tương chỉ gọi người mang tới một thùng nước, nhưng thùng đủ lớn để dư dả cho cả hai.

“Tắm rửa thôi.” Mộ Tương hít sâu một hơi, không tiếp tục rối rắm kiếp sau nữa.

Nếu thực sự có kiếp sau thì có liên quan gì với hắn đâu?

Hắn tìm không thấy, Sư Hòa cũng nhớ không nổi.

Khi hắn cởi áo ngoài, Sư Hòa ôm lấy eo hắn, buông một nụ hôn giữa trán hắn: “Đừng suy nghĩ nhiều, cứ sống trọn khoảnh khắc.”

Nước mắt mà Mộ Tương vất vả kìm nén rốt cục lại bắt đầu trào ra, hắn làm sao có thể không nghĩ nhiều được?

Hắn thậm chí còn muốn gào lên với Sư Hòa, nếu hai người đổi vị trí cho nhau, nếu Sư Hòa là người nhật hết ban ân, liệu y có thể thực sự yên tâm sống phần đời còn lại không?

Mộ Tương không làm được, cũng không muốn làm.

Hắn thực sự không muốn phá vỡ sự ấm áp hiếm có lúc này, bước vào làn nước nóng với Sư Hòa, da kề da.

Ở chuyện giường chiếu, Sư Hòa thản nhiên hơn hắn nhiều lắm.

Sư Hòa nhận thấy Mộ Tương đã di chuyển, bèn hôn hắn giống đêm qua.

Mộ Tương ngoan ngoãn ôm vai Sư Hòa, giấu đi nỗi buồn thương trong mắt.

Nhiệt độ xung quanh dần trở nên nóng hơn nhiệt độ nước, cổ Mộ Tương vẽ ra một độ cong hoàn mỹ trên không trung. Hắn căng chặt cơ thể, không kìm được cắn lên vai Sư Hòa: “Sư phụ…”

Sợ giống lần luân hồi cuối cùng, cắn cổ Sư Hòa máu me be bét khi y quyết định rời đi, Mộ Tương cũng chưa dám thật sự hạ miệng, chỉ lo mình không biết nặng nhẹ tổn thương thân phàm không có tu vi của Sư Hòa.

“Rất khó chịu à?” Sư Hòa không hiểu, y dừng động tác đợi Mộ Tương trả lời.

“…” Mộ Tương nghẹn một hơi lưng chừng, khó chịu vô cùng, “Đừng quản ta.”

Đương nhiên Sư Hòa không có khả năng mặc kệ, thế là thỉnh thoảng phải hỏi một câu: “Như vậy còn khó chịu không?”

“Thế này thì sao?”

“A Tương không thích nơi này à?”

“Về giường nhé?”

Mộ Tương gục trên vai Sư Hòa. Nếu là người khác thì có lẽ là cố ý tán tỉnh hư hỏng, nhưng với Sư Hòa thì lại có vẻ vô cùng đứng đắn.

Hắn được Sư Hòa bế lên, nước vang ào ào. Khi tiếng động lắng lại, bọn họ cũng đã về tới trên giường, Mộ Tương trực tiếp xoay người đè lên Sư Hòa: “Ngươi đừng nói gì cả.”

Sư Hòa nhìn trên người đồ đệ: “… Hả?”

Mộ Tương thực sự không thể chịu được câu hỏi thẳng thắn của Sư Hòa, hắn lặp lại một lần: “Ngươi đừng nói chuyện, cũng đừng cử động. Ta sẽ tự làm.”

Sư Hòa trước nay nghe theo hắn: “Được rồi.”

Mộ Tương chống lồng nguc Sư Hòa, từ bên tai đỏ tới tận ngón chân. Hắn không dám nhìn đôi mắt Sư Hòa, luôn sợ rằng ngay lúc này bên trong sẽ không hề gợn sóng, bình lặng như nước.

Hắn rút ra dây cột tóc của mình bịt mắt Sư Hòa, cuối cùng lấy hết can đảm cúi đầu hôn lên bờ môi Sư Hòa.

Sư Hòa như thể sợ hắn té ngã, hơi dùng sức ôm eo hắn.

Nhưng Sư Hòa thật sự đã không nói một lời nào kể từ khi đầu đến bây giờ.

Mộ Tương cảm thấy mình như đang ngủ với một con rối sang trọng và tinh xảo.

Vì thế, khi nước mắt của Mộ Tương rơi trên người, Sư Hòa kéo dây cột tóc xuống rồi hỏi: “Sao vậy?”

Mộ Tương bĩu môi: “Ngươi không nói lời nào.”

“…” Sư Hòa im lặng một giây, “Không phải ngươi đã nói là đừng nói chuyện sao?”

Mộ Tương quay đầu: “Vậy ngươi cứ không nói đi.”

Sư Hòa không rõ ràng cho lắm mà đem người ôm vào trong lòng, thật sự bất đắc dĩ: “Rốt cuộc là ta nói hay không nói?”

Y cất lời: “A Tương, ngươi nói rõ đi.”

Mộ Tương không thể giải thích rõ ràng, hắn muốn Sư Hòa có đáp lại, đừng chỉ động mà không nói một lời, nhưng cũng không muốn Sư Hòa mở miệng nói những lời trắng ra đó.

Sư Hòa thấy hắn không nói gì liền đổi lại vị trí cách nhìn giống hôm qua: “Đừng khóc —— ta sai rồi.”

Mộ Tương ngẩn ngơ, viền mắt cay xè khó chịu, đây có tính là Sư Hòa đang dỗ hắn không?

Ánh nến phòng trong sáng suốt đêm, đến ngày hôm sau Mộ Tương mới chìm vào giấc ngủ.

Suy nghĩ duy nhất trước khi ngủ là, tại sao sư phụ nhà hắn không có tu vi mà còn có thể làm cả đêm…



Căn nhà nhanh chóng được đặt, thanh toán ngân phiếu, ký hợp đồng đất đai, nơi đây xem như là ngôi nhà kế tiếp của họ.

Ròng rã nửa tháng, bọn họ rốt cuộc được vào ở. Mộ Tương nhìn khoảnh sân trống rỗng, chợt nghĩ: “Còn thiếu cái gì nhỉ?”

Sư Hòa: “Ừm?”

Mộ Tương dẫn Sư Hòa vào Hồng lâu, tìm tú bà tính định dẫn Thường Lạc và Tiểu Liệu đi, kết quả lại được báo rằng Thường Lạc đã chết vì bệnh.

Mộ Tương thoáng giật mình: “Khi nào?”

“Ba ngày trước.” Tú bà thở dài, “Cũng là đứa trẻ đáng thương, bệnh nặng đến vậy, thuốc quá đắt. Hai huynh muội bọn họ đâu mua nổi chứ.”

“Tiểu Liệu đâu?”

“Vẫn ở trong phòng ca ca mình, khóc vài ngày, hậu sự cũng đều tự xử lý.”

Người như Thường Lạc nào có hậu sự gì để xử lý, bọn họ thậm chí không có tiền để mua một chiếc quan tài. Họ chỉ có thể tìm bừa một khu đất hoang chôn thi cốt, lập một tấm bia mộ đơn giản và chờ đợi ngôi mộ mọc um tùm cỏ dại.

Mộ Tương nói: “Đưa ta đi xem xem.”

Tú bà dẫn bọn họ tới sân sau, nhưng không ngờ rằng vừa mở cửa là thấy Tiểu Liệu treo trên xà nhà, đã không còn tiếng thở.

Mộ Tương khẽ cử động đầu ngón tay, trầm mặc không nói.

Sư Hòa lẳng lặng chứng kiến hết thảy, đột nhiên như thể trông thấy kết cục của Mộ Tương sau khi mình đi.
Bình Luận (0)
Comment