Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 5

“Mộ Tương! Ngươi tàn nhẫn độc ác, lấy oán trả ơn, tàn hại thủ túc, bức tử Thánh Thượng —— Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp báo ứng!”

Người đến là Thường Thanh, thân vệ của Thái tử Mộ Ngọc. Cậu bị bắt quỳ trên đất, vẻ mặt đầy hận thù.

“To gan! Tên huý của điện hạ là thứ ngươi có thể gọi thẳng sao!” Thượng Hỉ vung tay tát Thường Thanh, mặt cậu tức khắc đỏ bừng.

Mộ Tương buông bàn tay đang che cánh tay ra, lòng bàn tay đã dính một lớp máu tươi, tay áo cũng dần thấm đẫm máu.

Thượng Hỉ lập tức sai người gọi thái y đến, sốt sắng đi theo Mộ Tương.

Hiện giờ bọn họ là người trên cùng một chiếc thuyền, nếu chủ tử mới gặp chuyện, e rằng gã cũng sẽ không dễ chịu.

Mộ Tương hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến máu không ngừng chảy trên cánh tay. Hắn dịu dàng cười với Thường Thanh: “Tàn nhẫn độc ác thì cô nhận, còn về lấy oán trả ơn sát hại thủ túc… Chẳng phải huynh trưởng của cô vẫn sống tốt lắm sao? Không thiếu tay không thiếu chân, còn sống sót… Hơn nữa, chàng ta có ân với cô à?”

“…” Thường Thanh tức giận run cả lên, hồi lâu mới kìm lại được, chỉ phun ra một câu: “Ngươi chết không yên lành!”

“Cô có chết yên lành hay không cũng không tới lượt ngươi nói, nhưng chủ tử nhà ngươi sợ là không được chết tử tế đâu.”

Thường Thanh quỳ trên nền đá cứng, vẻ mặt đầy cố chấp, như thể không đồng ý với lời của Mộ Tương.

Mộ Tương nhướng môi, nói với ác ý nhè nhẹ tràn ra: “Thái tử Mộ Ngọc mưu phản bị bỏ tù, không phục tân hoàng lên ngôi, ban ngày ban mặt phái người ám sát huynh đệ —— lòng dạ đáng chém.”

Sắc mặt Thường Thanh lập tức tái mét, thị vệ tóm không chặt khiến Thường Thanh tránh thoát. Ống tay áo cậu chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo sắc bén. Thượng Hỉ kinh hãi: “Điện hạ cẩn thận!”

Song Thường Thanh lại chỉ muốn tự vẫn: “Chuyện hôm nay do một mình ta gây ra, không hề can hệ với Thái tử điện hạ, ngài ấy cũng không biết… A!”

Mộ Tương nhanh chóng bắt lấy cổ tay cậu, bẻ ngược ra sau, nhìn thấy Thường Thanh đau đớn tới mức gương mặt vặn vẹo cũng không buông ra.

“Rất đau à? Ta cũng đau lắm.” Mộ Tương nhìn vết thương vẫn không ngừng chảy máu ròng ròng trên cánh tay mình, trên tay kia lại tăng thêm sức mạnh.

Hắn bóp chặt cổ Thường Thanh, nhìn sắc mặt cậu dần xanh tím: “Rốt cuộc chàng ta cho các người rót mê hồn dược gì mà để một kẻ hai kẻ toàn là thế này…”

Đều che chở chàng ta, ủng hộ chàng ta.

Sự giãy giụa Thường Thanh dần yếu bớt, sức lực túm lấy tay Mộ Tương cũng từ từ buông lỏng.

“Mộ Tương.” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.

“…” Mộ Tương không quay đầu lại, nhưng lực tay giảm đi một chút.

Thường Thanh có thể hô hấp, ngã xuống đất thở hồng hộc từng hơi.

“Cậu ta chỉ là một đứa trẻ.” Sư Hòa chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống cầm lấy bức thư pháp mà Mộ Tương đánh rơi trên mặt đất khi bị đâm tổn thương ban nãy.

Chẳng biết phía trên cùng của chữ “Tương” đã bị bắn lên một giọt máu từ bao giờ.

“Đứa trẻ?” Mộ Tương lạnh lùng rũ mắt nhìn bức tranh chữ trên tay Sư Hòa, “Bất luận kẻ nào cũng phải trả giá đắt cho lời nói hành động của mình. Thường Thanh như thế, Mộ Ngọc cũng vậy.”

“Ta đã nói rồi!” Thường Thanh phẫn nộ đỏ ửng cả cổ, “Chuyện này do một mình ta chủ trương, không liên quan gì tới Thái tử điện hạ.”

“Nhưng ngươi là thân vệ của Mộ Ngọc, là đứa trẻ chàng ta nuôi lớn, các ngươi chủ tớ tình thâm…” Mộ Tương chậm rãi nói, “Nói chàng ta không biết chuyện, phải bảo ta tin như thế nào đây?”

Sư Hòa nhìn hắn, không lên tiếng.

Thường Thanh là đứa bé sơ sinh mà Thái tử Mộ Ngọc nhặt được ở ven đường khi đến thăm Giang Nam thuở thiếu thời.

Mộ Ngọc đối xử với cậu rất tốt, ăn mặc chi tiêu giống hệt con cháu thế gia, sau này còn dạy võ công cho cậu. Không có thân phận thích hợp, chỉ có thể coi như chủ tớ, nhưng quả thật tình cảm cực tốt.

Mộ Tương biết rõ, kể cả khi rất muốn hắn chết, Mộ Ngọc cũng không thể nào phái Thường Thanh tới đây. Vị huynh trưởng thuần lương nhân hậu của hắn sợ là không nỡ nhìn đứa trẻ mình một tay nuôi lớn đi tìm chết.

Nhưng Thường Thanh đã phí công đưa cho hắn cái cớ tốt như vậy, hắn cũng nên bắt chẹt gì đó mới được.

Hắn nói tiếp: “Chi bằng gọi thêm Thái sư, cùng nhau thương nghị chuyện đi ở của phế Thái tử lần nữa.”

Thường Thanh ngẩng đầu trừng Mộ Tương. Thiếu niên mười lăm tuổi có đôi mắt tròn xoe, chẳng có chút khí thế nào, thoạt nom như là ỷ vào Quốc sư có mặt mà cáo mượn oai hùm.

Sư Hòa không từ chối, lạnh nhạt nhìn Thường Thanh rồi theo sau Mộ Tương vào Dưỡng Tâm Điện.

Thái sư Tống Tấn tới rất nhanh, sắc mặt hơi nghiêm nghị.

Bất luận chân tướng thế nào, cho dù mọi người tin hay không, Mộ Ngọc hiện tại chính là một tội thần có ý đồ mưu phản.

Giờ chàng ta lại rắp tâm ám sát tân hoàng sắp kế vị, tội danh này nếu nói lớn thì đó chính là tội tru di cửu tộc.

Tuy Mộ Ngọc là hoàng trữ không có khả năng bị tru di cửu tộc, nhưng nếu Mộ Tương nhất định muốn mượn lý do này làm chuyện gì đó, bọn họ cũng không thể ngăn cản.

“Điện hạ, Thái Tử trời sinh tính……”

Mộ Tương thay ông nói hai chữ phía sau, giọng điệu nghe không ra là vui hay giận: “Trời sinh tính thuần lương?”

“… Đúng vậy.” Tống Tấn hành lễ với Mộ Tương, “Thái tử tuyệt đối không có khả năng làm ra việc đại nghịch bất đạo này!”

Mộ Tương: “…”

Những lời này của Tống Tấn không chỉ tự cởi bỏ hiềm nghi cho Mộ Ngọc, mà còn ngầm châm chọc Mộ Tương là kẻ “đại nghịch bất đạo”.

Mộ Tương cười lạnh: “Hiện giờ Thái sư vẫn xưng chàng ta là Thái tử à? Tuy ngài là người cũ trong triều, nhưng cũng phải chú ý họa từ miệng mà ra.”

Tống Tấn sống năm sáu mươi năm nay, lần đầu tiên trong đời bị một vãn bối thình lình uy hiếp nên giận dữ khó thở.

“Mộ Tương.” Sư Hòa nhìn lồng nguc phập phồng quá độ của Tống Tấn, rốt cuộc mở miệng gọi tên Mộ Tương.

Mộ Tương lạnh lùng thu hồi tầm mắt, rốt cuộc ngừng một bụng tội danh có thể ấn đầu áp đặt lên Thừa tướng.

Hắn nhìn về phía Sư Hòa chếch bên cạnh: “Quốc sư thấy thế nào?”

Sư Hòa trực tiếp vứt ra quả bom bằng ngữ khí thản nhiên: “Có thể giao ngọc tỷ cho điện hạ.”

Khắp nơi yên lặng.

Mặc dù Mộ Tương muốn lấy chuyện hôm nay làm ưu thế khống chế gì đó, nhưng không nghĩ đến Sư Hòa lại giáng một đòn nặng nề như vậy.

Trước đó Mộ Tương có nói, một thời gian sau uy danh phủ Quốc sư sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua hoàng quyền, cũng chẳng phải nói bậy.

Một trong những nguyên nhân là quốc tỷ Tương Quốc nằm trong tay Sư Hòa.

Việc này kể ra rất dài dòng, là bởi lúc trước Mộ Hoài Hà làm một vài chuyện hoang đường ngu xuẩn, bị Tống Tấn dẫn đầu một chúng triều thần chống lại, bức lão không còn cách nào khác, buộc phải giao nộp ngọc tỷ như một sự thỏa hiệp.

Sau này vốn định biểu hiện tốt một chút để lấy ngọc tỷ về, nhưng không ngờ lão lại chết trên tay Mộ Tương.

“Mong Quốc sư đại nhân suy nghĩ kỹ lại.” Tống Tấn nhìn Sư Hòa với vẻ mặt trịnh trọng, tuy là đồng liêu tam triều, nhưng ông vẫn không đoán được vị đồng liêu này đang nghĩ gì.

“Ngọc tỷ vốn nên ở cạnh đế quân, về tình về lý đều không nên nằm trong tay bổn tọa.”

“Tuyệt đối không thể!” Thường Thanh quỳ dưới đài lấy lại tinh thần lại, tức giận nhìn Sư Hòa, “Quốc sư đại nhân đã quên rồi sao, Thái tử điện hạ hàm oan bỏ tù, ngài ấy chính là học trò của ngài, người kính trọng nhất là…”

“Bộp ——” Vang một tiếng, mặt Thường Thanh nặng nề lệch hẳn sang một bên, dấu năm ngón tay hiện rõ bắt mắt.

“Ồn ào.”

Vết thương trên tay Mộ Tương có xu hướng càng lúc càng đau. Hắn che giấu vẻ mất tự nhiên giữa hàng lông mày, nói với Thượng Hỉ vừa tát Thường Thanh: “Chặn miệng cậu ta lại.”

Thượng Hỉ nghe lời làm theo, cầm một khối vải bịt chặt miệng Thường Thanh từ trước ra sau, khiến cậu chỉ có thể phát ra âm tiết ngắn.

Tống Tấn im lặng nhìn cảnh này, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu Quốc sư đại nhân nghĩ kỹ rồi thì cứ thế đi, thần cáo lui trước.”

Ba người ở đây đều ngầm biết rõ, ngọc tỷ là điều kiện để Mộ Tương từ bỏ việc trách cứ Mộ Ngọc “xúi giục thân vệ ám sát tân hoàng”. Ngọc tỷ tới tay, xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra.

Sư Hòa cũng đứng dậy: “Bổn tọa sẽ mang ngọc tỷ tới cho điện hạ vào bữa tối, đi trước một bước.”

“Cậu ta…”

“Mặc dù Thường Thanh chưa trưởng thành, nhưng theo như lời điện hạ, bất luận kẻ nào cũng phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.”

Những lời của Sư Hòa có nghĩa là không quản nữa, để mặc Mộ Tương xử trí Thường Thanh.

“… Thế thì xử tử đi.” Mộ Tương nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sư Hòa, song Sư Hòa nghe vậy cũng chỉ hơi khựng lại rồi rời đi không hề dừng bước.

“Ngươi xem, Quốc sư đại nhân cũng không thể cứu được ngươi.” Mộ Tương không những không thả lỏng mà hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn. Hắn không quá thoải mái mà nới lỏng vạt áo. Khi đối diện Thường Thanh, hắn vẫn mang theo vẻ chế nhạo nhàn nhạt.

“Nếu có thể để loại người ác độc như ngươi đi chết cùng ta, vậy cũng coi như là cái chết có ý nghĩa.”

Mộ Tương hơi nhíu mày, cảm giác khó chịu trong người càng trầm trọng hơn.

Hắn nhanh chóng nhận ra thanh đao Thường Thanh đâm hắn có bôi độc. Song hắn cũng không hoảng loạn lắm, chỉ nhìn về phía Thượng Hỉ nóng vội: “Nhốt cậu ta vào mật thất.”

“Nô tài lĩnh mệnh…” Thượng Hỉ sốt ruột tiến lên, “Ngự y chờ ở bên ngoài đã lâu, điện hạ mau triệu kiến đi…”

Mộ Tương không nói chuyện, không phải không muốn nói, mà là không còn sức lực.

Lúc đứng dậy, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, tay chống vịn ghế mới miễn cưỡng đứng vững.

Hình ảnh trước mắt dần mờ nhòe, cuối cùng chỉ nhìn đến một bóng dáng màu trắng bỗng chốc xuất hiện, bên tai còn vang lên tiếng gào thét của Thường Thanh: “Quốc sư đại nhân, sao ngài có thể cứu tên loạn thần tặc tử này được!”

Đúng thế, Mộ Tương từ từ ngã xuống….

Hắn độc ác nham hiểm, hãm hại học trò yêu dấu của y, cứu hắn làm gì chứ.



Một giấc mộng không quá yên ổn.

Mộ Tương đi qua một nơi la liệt xác chết. Chỗ này giống như bức tường bao bọc bên ngoài một tòa thành trì, từng khối thi thể bị người ném xuống từ trên tường cao, khắp nơi đều tản mát mùi thối rữa.

Ven tường cách đó không xa có một khối thân thể đứng dậy, loạng choạng đi về phía Mộ Tương.

Hắn vô thức tiến lên, vốn tưởng là một người sống, nhưng không ngờ sau khi đến gần lại nhìn thấy một cái xác thối rữa. Khuôn mặt trống rỗng không có con ngươi, chỉ có hai cái lỗ, sáng lên một màu xám xịt chết chóc.

Mộ Tương hít thở không thông, trông thấy một miếng ngọc bội dây buộc đỏ đeo trước ngực xác thối.

Đó là món quà mà mẫu hậu tặng hắn lúc hắn được sinh ra, hắn vẫn luôn đeo bên người chưa bao giờ tháo xuống.

Hóa ra cái xác thối này chính hắn ư…

Mộ Tương nằm trên giường trong Dưỡng Tâm Điện, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Ngự y Thân Trác Mặc kính cẩn chờ một bên, nhìn Sư Hòa châm cứu cho Mộ Tương.

Hắn ta không hiểu nổi Mộ Tương, tại sao không thừa dịp người bệnh muốn mạng người luôn, trực tiếp giết phế Thái tử Mộ Ngọc, mà là mặc kệ chàng ta trong lao ngục, thậm chí không ngăn cản bất luận kẻ nào tiến đến thăm, chẳng lẽ sẽ không sợ nuôi ong tay áo sao?

Hắn ta cũng xem không hiểu Quốc sư, rõ ràng phế Thái tử mới là học trò của y, nhưng Quốc sư không những không vội vàng cứu phế Thái Tử, mà còn ở đây ung dung châm cứu giải độc cho Mộ Tương.

Chất độc này đến hắn ta cũng khó ra tay, chỉ cần Quốc sư ngồi yên không quan tâm thì phế Thái tử có thể cứu vãn tình thế…
Bình Luận (0)
Comment