Trì Chính làm bộ lơ đãng đến gần Trương Sâm, mãi đến khi có thể nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ của hắn, mới đứng lại.
"Anh nói rồi, thật sự không được." Trương Sâm khổ sở nói.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, huống chi lão gia lớn tuổi rồi, nhất định phải có người chăm sóc mà, có đúng không?" Giọng nói của cô gái trẻ có hơi lanh lảnh, chỉ là lời này lại tăng thêm cảnh giác cho Trì Chính.
Lão gia bên kia vẫn luôn có người chăm sóc, sao cô ta lại nhắc tới chuyện này?
Sắc mặt Trương Sâm như bị làm khó dễ, "Anh thật sự không có cách nhúng tay vào chuyện của ông."
"Thử đi anh, em chỉ muốn giúp một chút thôi mà." Cô gái nũng nịu nói.
Nửa ngày sau Trương Sâm cũng không lên tiếng.
Cô gái thấy hắn hơi dao động, chủ động nhào vào trong lồng ngực hắn, "A Sâm, ngay cả chút chuyện nhỏ thế này, mà anh cũng không giúp em sao?"
Trương Sâm thở dài, rốt cuộc cũng đồng ý: "Vậy em phải hứa với anh, không được nói lung tung trước mặt ông ngoại."
Cô gái cười gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Dạ."
Trì Chính cười lạnh một tiếng trong lòng, đây chính là đứa con được bà cô ba hoa chính chòe khen đến tận trời xanh, một chút đầu óc cũng chẳng có, chắc bị phụ nữ làm nũng là quên mất mình họ gì ngay.
Trương Sâm dẫn cô gái chạy đến ghế salon, vừa khéo đi qua bên người Trì Chính. Trì Chính lặng lẽ liếc mắt nhìn, cô gái kia lớn lên rất đẹp, chỉ là đôi mắt đó vừa nhìn là đã biết chẳng phải người đơn giản gì, vậy mà Trương Sâm lại dám thả mấy người thế này bên cạnh lão gia.
Trì Chính nghĩ đến tin nhắn em trai gửi cho mình, im lặng theo sau lưng hai người.
Chuyện ông Trì xác định di chúc đã ầm ĩ hai tiếng đồng hồ, tuy người của chi thứ không phục, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Vẻ mặt cô Trì Phương khó chịu, mẹ Trì lặng lẽ nhéo nhéo trán, bị người cô này làm cho vô cùng tức giận.
"Ông ngoại," Trương Sâm ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Ông Trì tùy ý liếc nhìn hắn, rồi nhàn nhạt đáp lời.
Trong lòng Trương Sâm sợ hãi, đang nghĩ nói ra có 'xong' không, thì chẳng ngờ cô gái sau lưng mình lại chủ động tiến lên một bước, nói: "Ông ngoại ạ, con là Lạc Tinh, bạn gái của Trương Sâm."
"Ồ." Ông Trì nhìn cô một cái, gật gật đầu, cũng không phản ứng gì.
"Ông ngoại..." Lạc Tinh còn muốn nói gì đó, thì lại bị Trì Chính sau lưng cắt ngang.
"Ơ, sao cô lại ở đây?" Trì Chính làm bộ như mới vừa đi đến, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lạc Tinh.
Lạc Tinh ngẩn ra, trên mặt hiện lên một nét khó hiểu, "Quý ngài này, hình như tôi chưa từng gặp ngài?"
Trì Chính khoát tay một cái, cười nói: "Cô đương nhiên là chưa từng gặp tôi, chuyện là tuần trước tôi đi ăn cơm với bạn, thấy cô cũng ở đó." Lạc Tinh biến sắc, đáy mắt có hơi bối rối, Trì Chính tiếp tục nói: "Ơ, tôi nhớ hình như hôm đó cô đi với cậu Mã nhỉ? Sao mà nay lại..."
Lạc Tinh kiên cường chống đỡ nụ cười, "Ngài cứ nói đùa, tôi có quen cậu Mã nào đâu..."
"Sao có thể," Vẻ mặt Trì Chính khó hiểu, "Tôi nhớ không lầm đâu, tôi quen cậu Mã, nên lúc đó còn cố ý nhìn thêm một lát, tôi nhớ lúc đó chân cô bị đau, nên cậu Mã bế cô vào trong thang máy đấy."
Sắc mặt Lạc Tinh tối sầm.
"Khoan đã, cậu Mã nào?" Trương Sâm bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại.
"À, không có gì, chỉ là hình như cô Lạc đây là bạn gái của cậu ba nhà họ Mã, sao thế? Cô Lạc là bạn của em sao?" Trì Chính vô tội nói.
Cái này gọi là không có gì à!
Ông Trì liếc nhìn Trì Chính một cái, trên mặt không có cảm xúc gì. Sắc mặt của mẹ Trương Sâm bên cạnh tái xanh, bà hung tợn nhìn Lạc Tinh, "Trì Chính nói thật?"
Lạc Tinh không duy trì nổi nụ cười trên mặt nữa, cô nỗ lực trốn ra sau lưng Trương Sâm, nhưng tay cô vừa chạm vào Trương Sâm, lại lập tức bị hắn dùng sức tránh ra.
Rốt cuộc Trương Sâm cũng nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt hắn như muốn ăn thịt Lạc Tinh, hắn đẩy cô ta ra, điên cuồng hét lên: "Con đĩ này!"
Trì Chính yên lặng nhường sân cho hắn.
Trương Sâm vốn chẳng có phong độ thân sĩ gì, lúc trước bị khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tinh làm cho thần hồn điên đảo, nay phát hiện ra hết thảy mọi chuyện đều là một âm mưu, càng ngày càng không biết lựa lời nói, "Chả trách, chả trách mày nhất định phải đi dự tiệc với tao, còn nỗ lực muốn lại gần ông ngoại, mày nói mau! Rốt cuộc mày có mục đích gì!"
"Em..." Lạc Tinh cắn môi, nhìn bộ dạng còn muốn ngụy biện.
Trì Chính đứng bên ngoài đoàn người, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ thật sự là tôi nhìn lầm? Vừa khéo tôi quen ông chủ quán rượu kia, không thì tôi hỏi cậu ta cuộn băng ghi hình nhé, để không oan uổng cô Lạc."
Lạc Tinh vừa nghe thế, không dám nói lời nào.
Trương Sâm ăn thiệt lớn vậy, sao mà chịu giảng hòa, tính tình mẹ Trương Sâm cũng chẳng chịu nhẫn nhịn, trực tiếp đi lên cho Lạc Tinh một bạt tay. Lạc Tinh che mặt khóc, Trương Sâm tạo ra trò cười lớn thế, sao mà dám ở đây nữa, không nói tiếng nào rời đi.
Trì Chính xem trò hay xong, hài lòng ngồi xuống.
Mẹ Trì liếc anh một cái, dù sao cũng là thịt rơi xuống từ trên người mình, còn không biết cái gì nữa.
Mẹ Trì: "Con đây là coi như đắc tội cô con rồi."
Trì Chính không để ý chút nào: "Đắc tội thì đắc tội thôi ạ, sau này cũng đâu có lui lại nữa."
Một trò khôi hài lớn đến thế, mà ông Trì vẫn còn rất bình tĩnh, chỉ là cười như không cười mà liếc nhìn Trì Chính. Trong lòng Trì Chính vang lên một tiếng cảnh báo, biết ông Trì đây là đang nhắc nhở mình, vội cười cười lấy lòng.
"Trì Phương?" Vu Mặc nhìn Trì Phương ngẩn người cầm điện thoại, nhịn không được gọi cậu một tiếng.
Trì Phương lấy lại tinh thần, "Ừ?" Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện màn hình trước mặt đã đi đến đoạn phim cuối cùng. Trì Phương ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, "Xin lỗi, tôi thất thần."
Cơm nước xong, hiếm khi Trì Phương rảnh rỗi mà không kéo Vu Mặc đi đọc sách, mà là tìm một bộ phim điện ảnh rồi rủ Vu Mặc xem chung. Kết quả phim đã chiếu xong, mà cậu cũng không biết nội dung thế nào.
Vu Mặc cũng không tức giận, mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Trì Phương lắc đầu cười, cậu nhìn thời gian, hỏi: "Hôm nay ba mẹ cậu không về à?"
Vu Mặc gật gật đầu, mẹ Vu đã nói trước với hắn, dù gì hắn cũng thường xuyên ở nhà một mình, quen rồi.
"Vậy chúng ta... Xem thêm một bộ phim khác nhé?" Trì Phương đề nghị.
Vu Mặc hơi chần chờ, hắn liếc nhìn Trì Phương, rồi đáp: "Được."
Trì Phương nhìn Vu Mặc đứng dậy, gõ gõ bàn phím máy tính một hồi rồi ngồi xuống, màn hình vốn màu đen đã đổi sang hình ảnh khác. Động tác duỗi người của Trì Phương dừng lại, cậu yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô gái áo đỏ trên màn hình, thanh âm nhỏ dần: "Cậu lựa phim kinh dị à?"
Vu Mặc gật đầu, "Sao vậy?"
Ánh mắt Trì Phương hơi đảo loạn, cậu ho nhẹ một tiếng: "Không có chuyện gì, xem đi xem đi."
Dù sao một hồi cậu cũng thất thần thôi.
Thế nhưng, rất nhanh Trì Phương đã trả giá lớn vì cái miệng của mình. Cũng chẳng biết Trì Chính bên kia thế nào rồi, mà không nhắn tin cho cậu, Trì Phương cũng không tiện cúi đầu chơi điện thoại. Bọn họ đã đặt màn hình máy tính đến mặt tường trước mặt, Trì Phương chỉ cần ngẩng đầu là sẽ đối diện với hình ảnh trong bộ phim, muốn dời mắt cũng không được.
Ánh đèn lờ mờ, âm thanh bên ngoài, cùng với...
Cô gái tóc dài không biết xuất hiện từ đâu.
Trì Phương mãnh liệt co rụt vào nguồn nhiệt bên cạnh, ôm cánh tay của Vu Mặc không buông.
Vu Mặc đang buồn chán, đột nhiên bị Trì Phương ôm cánh tay, cả người lập tức có tinh thần. Hắn bất động thanh sắc liếc nhìn Trì Phương, trong lòng gửi một đánh giá to lớn cho bộ phim.
Trì Phương cũng chẳng biết trong lòng Vu Mặc đang nghĩ là phải lôi cậu xem phim kinh dị nhiều hơn, từ nhỏ cậu đã sợ phim ma nhất, đặc biệt là loại không đầu không đuôi thế này!
Bộ phim tổng cộng hai tiếng, Trì Phương ôm cánh tay Vu Mặc suốt cả quá trình đó, chỉ cảm thấy hai tiếng này dài dằng dặc, thậm chí cậu còn hận không thể kéo thanh tiến độ đến cuối cùng. Đợi đến lúc bộ phim kết thúc, bắt đầu xuất hiện tên nhà sản xuất, Trì Phương mới thở phào nhẹ nhõm, buông cánh tay trong lồng ngực ra.
Vu Mặc sửng sốt một lát, rồi mới nhận ra bộ phim đã kết thúc.
Nhanh quá...
Trì Phương bị dọa đến hơi kinh sợ, phim hết rồi mà căn phòng vẫn còn rất tối, cậu nhịn không được chiếu lại nội dung của bộ phim trong đầu. Trì Phương co lại bên người Vu Mặc theo bản năng, rồi đột nhiên phát hiện hắn đã đứng lên!
Trì Phương kéo góc áo Vu Mặc lại, "Cậu cậu cậu cậu cậu đi đâu?!"
Vu Mặc ngẩn ra, nhìn ánh mắt kinh hoảng của Trì Phương, rồi ngồi xổm xuống, "Tôi đi tắt phim, không nó sẽ phát lại."
Trì Phương lưu luyến không rời buông cánh tay kia ra, chỉ là tầm mắt vẫn theo sau Vu Mặc, giống như sợ liếc mắt một cái là sẽ không thấy hắn đâu. Vu Mặc nhìn bộ dạng đó của Trì Phương, tuy rất tiếc nuối nhưng vẫn gạch phim kinh dị ra khỏi kế hoạch.
Tuy lúc được Trì Phương ôm rất cao hứng, nhưng nhìn dáng vẻ Trì Phương kinh hoảng thế này, hắn lại thấy có hơi... Đau lòng?
"Vẻ mặt, động tác và lời nói của người kia đều sẽ ảnh hưởng đến bạn, bạn sẽ không thể điều khiển cảm xúc của mình nữa. — — 1923L"
Vu Mặc đứng dậy, mở đèn phòng lên trước. Có ánh sáng, cuối cùng Trì Phương cũng thả lỏng, Vu Mặc tạm dừng bộ phim, nhìn Trì Phương, "Xem nữa không?"
Trì Phương lắc đầu, cự tuyệt nói: "Không không không không."
Cậu thật sự không thể xem thêm bộ phim kinh dị nào nữa, còn chả bằng đọc sách, ít nhất cậu sẽ không bị bài học dọa.
Vu Mặc muốn nói là không xem phim kinh dị nữa, thì chợt nghe tiếng điện thoại Trì Phương vang lên, hắn đành nuốt lời nói trong họng xuống.
Trì Phương liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn của Trì Chính, anh đang cười trên sự đau khổ của người khác, không khó để tưởng tượng sắc mặt Trương Sâm xấu xí thế nào. Có người còn xui xẻo hơn cả mình, Trì Phương ác độc nghĩ.
Trì Chính: Đúng rồi, sao em biết cô gái kia là bạn gái của Mã Thiên Hoa?
Trì Phương hơi do dự, không biết nên nói thế nào. Cậu biết những chuyện này là vì cậu đã từng trải qua, nhưng cậu lại không thể nói thế với Trì Chính.
Trì Chính: Anh biết rồi, là vì tên nhóc Vu Mặc kia nói với em đúng không?
Trì Phương hơi sửng sốt.
Trì Chính: Ôi, không ngờ tên nhóc này trượng nghĩa thế, còn biết giúp em, không tệ.
Trì Phương mặt không cảm xúc liếc người kia một cái, hung tợn trả lời: Dạ, là Vu Mặc nói với em.
Không! Rõ ràng là em! Là em! Em mà!
Trong lòng Trì Phương điên cuồng hất bàn, cậu yên lặng liếc Vu Mặc bên cạnh, nghĩ đến công lao của mìng cứ bị hắn chiếm như thế, liền hừ lạnh một tiếng.
Vu Mặc: ???
Đợi đến khi bữa tiệc của Trì gia kết thúc, sắc trời đã tối sầm. Ông Trì trực tiếp lên tiếng, bảo ba Trì bọn họ ở lại nhà cũ. Tuy mẹ Trì lo cho Trì Phương ở nhà một mình, nhưng bà cũng chỉ có thể gật đầu.
Trì Phương nhận được tin nhắn của mẹ, cũng chẳng kinh ngạc lắm. Cho dù là cậu của hiện tại, thì có lúc cũng không rõ rốt cuộc ông Trì đang nghĩ cái gì.
Sắc trời bên ngoài đã sớm tối sầm, Trì Phương nhìn bóng đêm bên ngoài đến hơi phát sầu. Vốn cậu dự định về nhà lúc 8 giờ, nhưng mà... Bây giờ đừng nói về nhà, cậu còn chả dám để Vu Mặc rời khỏi tầm mắt của mình. Biệt thự Vu gia rộng, cách âm cũng tốt, Vu Mặc mà ra ngoài đóng cửa lại, là cậu sẽ không nghe được động tĩnh gì.
Bộ phim kinh dị này... Trì Phương thở dài.
"Sao thế?" Vu Mặc cầm cốc nước trong tay đưa cho Trì Phương.
Trì Phương nhận lấy, sờ sờ cốc nước một lát, cẩn thận từng ti từng tí mở miệng hỏi: "Vu Mặc, phòng cho khách nhà cậu ấy... Ở được không?"
Vu Mặc nhìn thoáng qua Trì Phương, không trả lời, mà hỏi sang câu khác: "Sao vậy?"
Trì Phương ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cậu xem, trời tối thế này rồi, trên đường... Hơi không an toàn lắm, đúng không?"
Vu Mặc yên lặng nhìn đồng hồ, bây giờ là 9 giờ tối, bầu trời bên ngoài cũng tối đen, nhưng nhà Trì Phương chỉ cách nhà hắn có 10 phút đi bộ mà thôi. Vu Mặc hơi cụp mắt, mặt không biến sắc gật đầu, "Ừ."
Cậu nói tiếp đi! Trong lòng Trì Phương gấp gáp.
"Căn phòng cậu ở lần trước còn chưa kịp dọn." Vu Mặc nói. Lời này của hắn cũng chẳng tính là nói dối, vì đúng là căn phòng kia còn chưa dọn dẹp, chỉ là Vu gia có rất nhiều phòng cho khách, nhưng Trì Phương không cần biết chuyện này.
Trì Phương bất đắc dĩ, "Thế à..." Vậy thì cậu vẫn nên về nhà rồi, cùng lắm thì buổi tối bật đèn lên ngủ, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu... Nhỉ?
Vu Mặc liếc nhìn Trì Phương một cái, tiếp tục nói: "Cậu có muốn... Ngủ chung với tôi không?"