Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trì Phương thoáng bối rối, vội vàng lui ra sau, ánh mắt từ đồng phục học sinh lớn hơn mình một số, rơi xuống gương mặt không cảm xúc của Vu Mặc.


Cậu lộ ra nụ cười khách sáo theo bản năng.


Kiếp trước tình huống của Trì gia sau này thật sự không tốt, Trì Phương cũng có thói quen tươi cười với người khác, may là cậu lớn lên nhu thuận, nên mới không làm người khác cảm thấy nịnh nọt ton hót, mà cười lên sẽ khiến người ta nhịn không được mềm lòng.


Vu Mặc nhíu nhíu mày, "Không muốn cười thì đừng cười."


Biểu cảm trên mặt Trì Phương hơi ngưng lại, sau nửa ngày vẫn hơi cười cười, "Tôi đi trước."


Vu Mặc hơi sửng sốt, không biết làm sao nhìn Trì Phương từ bên cạnh mình rời đi.


Hắn mơ hồ nhận ra dường như Trì Phương có hơi tức giận, nhưng không biết tại sao Trì Phương lại giận. Vu Mặc đứng nguyên tại chỗ một hồi, mới từ đường nhỏ đi ra ngoài, đứng ở ven đường chờ tài xế vội vàng chạy tới.


Mãi đến khi Vu Mặc ngồi trong xe, vẫn còn hơi hoảng hồn, ánh mắt quản gia bên cạnh dừng trên người Vu Mặc một chút, "Cậu chủ... Cậu có muốn đổi sang bộ quần áo khác không?"


Vu Mặc khẽ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, mới phát hiện trên đồng phục của mình in một vết dầu mỡ. Lúc nãy Trì Phương đụng vào người mình, hình như trong tay đang cầm một cái... Bánh?


Do dự một lát, Vu Mặc mới cởi áo ra, nhưng không đưa cho quản gia, mà tự mình ôm lấy.


...


Trì Phương buồn bực trong lòng đi về căn hộ nhỏ của mình, mãi đến khi đứng trong thang máy, ngẩn người nhìn cửa thang máy, mới thở dài một cái thật sâu.


Rõ ràng mình đã hơn hai mươi tuổi rồi, vậy mà còn tức giận vì câu nói đầu tiên của một cậu nhóc, huống chi sau này người ta còn trở thành đại lão của giới kinh doanh, mình không nhân cơ hội ôm đùi thì thôi, còn tỏ ra cáu kỉnh nữa chứ...


Thang máy đinh một tiếng ngừng lại, Trì Phương lấy lại tinh thần, ra khỏi thang máy.


Được rồi, dù sao cáu cũng đã cáu rồi, có hối hận cũng không làm gì được.


Cơm tối là cái bánh trứng kia, tuy có hơi nguội, nhưng Trì Phương vẫn ăn rất vui vẻ.


Chỉ là thời gian kế tiếp, Trì Phương sâu sắc nhận ra học tập không dễ tí nào, vì hồi cấp hai không chịu nghe giảng đàng hoàng, nên dù cho bây giờ có nỗ lực, thì cũng không biết phải làm thế nào.


Gập ghềnh trắc trở làm bài tập xong, Trì Phương nhìn thoáng qua đồng hồ, mở điện thoại ra.


Hồi bé Trì Phương không có hứng thú với game, nên điện thoại cũng sạch sẽ không giống như mấy cậu nhóc choai choai, game nào cũng không có, chỉ có vài phần mềm tán gẫu cô đơn đặt một bên.


Ấn mở biểu tượng chú chim cánh cụt* của QQ trong đó, Trì Phương nhàm chán lướt động thái bạn bè, lúc trước bạn tốt của Trì Phương cũng chỉ có ba, bốn người, ngoại trừ Bàng Tử Phi có vài ghi chú ra thì không còn lại gì, Trì Phương lại lướt group lớp thêm vài lần, mới đỡ nhàm chán tí.


*QQ


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Chẳng qua Trì Phương không nghĩ tới, Vu Mặc cũng có trong danh sách bạn tốt.


Trì Phương suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nhớ được mình thêm bạn tốt với Vu Mặc khi nào. Cậu sẽ không dùng tài khoản này nữa sau khi trưởng thành, nếu sớm biết nơi này có phương thức liên lạc của J, Trì Phương nhất định đã cung cấp acc [No. Chim Cánh Cụt] này ra.


Mấy ngày nay có trò chuyện với bạn học cùng lớp một tí, nên danh sách bạn tốt của Trì Phương đã bắt đầu nhiều hơn, đừng nhìn người trong lớp bình thường đứng đắn thế nào, mỗi lần đến lúc phát trạng thái là cả đám lại tự cho phép mình giải phóng bản thân.


"A a a a, anh ơi em có thể!" Đây là bản theo đuổi idol.


"Mộng bất tỉnh, tình bất diệt, hai ba hảo hữu, cầm âm nhiễu nhĩ, bạch mã tiên y." Đây là bản văn nghệ.


"Tui muốn ăn bánh ngọt sô cô la kem Oglio súp thịt cay thập cẩm bánh bao nhân thịt..." Trì Phương yên lặng nuốt ngụm nước bọt.


Còn có các loại video ngắn thần kỳ, Trì Phương tùy ý lướt qua, nhìn trang chủ trống không của mình, do dự một lát, trở mình gõ mấy chữ, nhấn post.


"Học tập không dễ, Phương Phương thở dài."


Bên kia, Vu gia.


Mẹ Vu hiếm khi không ra ngoài tham gia yến hội, quản gia bố trí bàn ăn xong, liền rời đi, để mẹ con hai người cùng nhau ăn cơm. Trên bàn cơm, mẹ Vu luôn tìm chủ đề để hỏi Vu Mặc, Vu Mặc cũng sẽ trả lời, chỉ là rất ít.


Đợi đến lúc cơm nước xong xuôi, Vu Mặc giúp mẹ Vu dọn dẹp chén đũa xong, liền muốn lên lầu.


"Tiểu Mặc." Mẹ Vu nhịn không được mở miệng gọi hắn, nhưng khi Vu Mặc quay đầu lại, bà lại không biết mình nên nói cái gì, "Trong thẻ còn tiền không con?"


Vu Mặc nhẹ gật đầu.


Mẹ Vu và ba Vu đều cho Vu Mặc một tấm thẻ, chỉ là hai người không biết, Vu Mặc từ nửa năm trước đã không còn dùng hai tấm thẻ kia nữa, hắn đã bắt đầu dùng cách riêng để nuôi sống mình.


Mẹ Vu yên tâm gật đầu, nhìn Vu Mặc lên lầu.


Vu Mặc về phòng, nhưng không bắt đầu làm bài tập, mà chần chờ nhìn đồng phục học sinh để trên bàn. Vết dầu mỡ trên đồng phục rất rõ ràng, nhưng Vu Mặc không để quản gia đem đi giặt, mà tự mình giữ lại.


Giữ lại... Để làm gì?


Vu Mặc suy tư vài giây, tìm cái túi bỏ quần áo vào.


Ngày hôm sau, Bàng Tử Phi nằm nhoài trên mặt bàn, bộ dạng như mới bị người ta đánh xong. Trông thấy Trì Phương tiến đến, mới miễn cưỡng ngẩng đầu.


Trì Phương bất đắc dĩ, ném bánh bao mang cho Bàng Tử Phi lên bàn cậu ta, "Mày lại thức suốt đêm phải không!"


Bàng Tử Phi một mạch bò dậy, hai ba miếng gặm bánh bao vào bụng, mới thở ra một hơi, như vừa được bơm đầy máu hồi sinh, "Hết cách rồi, mấy ngày nay phải đánh chung kết."


Trì Phương cũng không biết Bàng Tử Phi đang đấu cái gì, năm cấp ba Bàng Tử Phi hay cúp học dẫn cậu đi net, nhưng cậu thật sự không có hứng thú với game online, trên cơ bản đều là Bàng Tử Phi ở bên kia ác chiến, cậu ở đây yên lặng xem thi đấu bóng rổ.


"Chơi vui lắm sao?" Nhìn quầng thâm dưới mắt Bàng Tử Phi, Trì Phương nhịn không được hỏi.


Bàng Tử Phi ở một bên gặm bánh bao: "Không vui lắm, nhưng mà cảm thấy muốn thắng. Dù sao mọi người cũng cố gắng từ lâu lắm rồi, đúng không."


"Có tiền thưởng không?" Trì Phương hiếu kỳ hỏi.


"Có! Hạng nhất một vạn, hạng hai cũng năm nghìn!"


Trì Phương nhìn nét mặt hưng phấn của Bàng Tử Phi, nuốt lời nói trong miệng xuống.


Sợ là tên này đã quên mất một đôi giày của cậu ta cũng tới vài ngàn rồi.


Khi Vu Mặc vào lớp, liếc mắt đã thấy Trì Phương đang cười cười với Bàng Tử Phi, hắn nhíu nhíu mày, nắm chặt túi giấy trong tay, đi tới hướng Trì Phương.


Trì Phương vừa quay đầu, đã nhìn thấy Vu Mặc xách một cái túi giấy đến trước mặt mình.


Trì Phương: ? ? ?


"Làm sao vậy?" Trì Phương mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Vu Mặc.


Lỗ tai giấu trong tóc Vu Mặc nhịn không được hơi đỏ lên, hắn đặt túi giấy trong tay lên bàn, Trì Phương liếc mắt nhìn ra trong đó có một bộ đồng phục.


"Cậu làm dơ, cậu phụ trách." Vu Mặc cây ngay không sợ chết đứng* nói.


*Raw là lý trực khí tráng.


-------


Tác giả có lời muốn nói: đợi đến sau này, lúc hai tiểu khả ái hôn nhẹ, không lẽ Vu Mặc cũng sẽ: Em trêu chọc, em phụ trách!


A a a a, phải nhanh viết tới đoạn đó mới được.

Bình Luận (0)
Comment