Sau Khi Sống Lại, Vai Ác Chỉ Một Lòng Sủng Thê

Chương 5

Ảnh Cửu khẽ rũ đầu, trong lòng dâng lên một sự do dự khó tả. Y băn khoăn không biết có nên tiết lộ sự thật này cho chủ nhân hay không.

Nam Cung Nhận nhận ra sự ngập ngừng của y, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng vốn có: "Ngươi có điều gì không thể nói với ta sao?"

Trong sâu thẳm tâm hồn, Nam Cung Nhận vẫn luôn mong mỏi Ảnh Cửu sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì với hắn. Sống lại một kiếp, hắn quyết tâm phải khiến những kẻ đã từng ức h**p Ảnh Cửu phải trả giá đắt.

Nam Cung Nhận buông nhẹ hai bàn tay đang nâng niu gương mặt Ảnh Cửu, ánh mắt kiên định chờ đợi câu trả lời.
Ảnh Cửu im lặng một lát, không gian xung quanh dường như đặc quánh lại. Cuối cùng, y khẽ cất tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo một nỗi chua xót: "Thuộc hạ trúng phải loại độc... là do chủ nhân ban."

"Cái gì!"

"Không thể nào!"

Phản ứng đầu tiên của Nam Cung Nhận là sự phủ nhận tuyệt đối. Dù trí nhớ của hắn không được tốt lắm, nhưng việc ban độc dược cho Ảnh Cửu là một chuyện hắn chắc chắn chưa từng làm. Hắn tin tưởng Ảnh Cửu sẽ không nói dối hắn. Vậy thì, rốt cuộc là ai đã dám mạo danh hắn để ra lệnh? Trong lòng Nam Cung Nhận dâng lên một mối nghi ngờ sâu sắc. Kẻ đó chắc chắn không phải là Thiên Ảnh. Sự trung thành và tận tâm của Thiên Ảnh đối với hắn là điều không cần bàn cãi, kiếp trước y cũng đã vì hắn mà hy sinh.

"Là ai đã đưa độc dược cho ngươi?" Sắc mặt Nam Cung Nhận tái mét, giọng nói trở nên gấp gáp.

Ảnh Cửu ngập ngừng đáp: "Là... Cảnh Tiêu công tử."

Trong lòng Ảnh Cửu thấp thỏm không yên. Người trong Khung Thiên Điện ai cũng biết chủ nhân sủng ái Cảnh Tiêu công tử, hai người họ mới là một đôi trời sinh. Y chẳng qua chỉ là một kẻ hề bị chủ nhân chợt nhớ đến rồi lại lãng quên, nói không chừng ngày nào đó sẽ lại bị chủ nhân vứt bỏ không thương tiếc. Việc y dám nói xấu Cảnh Tiêu trước mặt chủ nhân, không biết có khiến chủ nhân nổi giận trách phạt hay không.

"Cảnh Tiêu!" Nam Cung Nhận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận đến thấu xương. Tên tiện nhân này, sao ta lại không nghĩ đến hắn sớm hơn chứ!

"Chủ nhân?" Thấy chủ nhân trầm mặc không nói, Ảnh Cửu lại không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt hắn, y cẩn thận gọi một tiếng, nỗi bất an trong lòng càng thêm lan rộng.

Nam Cung Nhận cố gắng thu hồi cảm xúc đang cuộn trào, trấn an y bằng một cái xoa đầu nhẹ nhàng lên mái tóc mềm mại: "Không có gì đâu. Chuyện này ta đã biết, cứ giao cho ta giải quyết."

Ảnh Cửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chủ nhân dường như không hề giận y. Về việc Cảnh Tiêu đã đưa độc dược cho y, liệu đó có phải là mệnh lệnh của chủ nhân hay không, thực ra y cũng không mấy để tâm. Chỉ cần chủ nhân vui vẻ, y nguyện ý làm bất cứ điều gì.
(wp: olongcheese)

Trong địa lao âm u ẩm ướt, đủ loại hình cụ rỉ sét bày bừa bãi, mùi ẩm mốc hòa lẫn với mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn đến khó chịu.

Ngay cả Nam Cung Nhận, người đã quen với cảnh máu me, cũng không khỏi nhíu mày. Thiên Ảnh đi theo phía sau hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như băng, không chút biểu cảm, xa cách đến đáng sợ.

Người canh giữ thấy điện chủ đến, vội vàng cung kính hành lễ rồi mở cánh cửa sắt nặng nề của địa lao.

Trên chiếc giá chữ thập hình chữ đại (大), một người bị trói chặt. Nếu kẻ này còn có thể được gọi là người. Mái tóc dài rối bời che khuất hơn nửa khuôn mặt, vài sợi tóc tán loạn dính bết vào mồ hôi và máu khô trên má. Khắp cơ thể hắn chằng chịt những vết thương do các loại hình cụ gây ra, da thịt gần như đã nhuộm thành một màu đỏ sẫm. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy mười đầu ngón tay hắn đều bị những chiếc đinh nhọn ghim sâu vào.

Nam Cung Nhận nhìn kẻ trên giá chữ thập, khẽ cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ hài lòng với cách thủ hạ tra tấn.

"Vẫn chưa khai gì sao?"

"Bẩm điện chủ, vẫn chưa."

Đúng như dự đoán, Nam Cung Nhận cũng không hề tức giận.

"Đánh thức hắn."

"Tuân lệnh."

Thiên Ảnh bước lên hai bước, nhanh nhẹn điểm vào mấy đại huyệt quanh thân kẻ đang hôn mê. Tên kia thét lên một tiếng đau đớn xé ruột gan, bị đánh thức một cách tàn nhẫn.

"Cảnh Tiêu." Nam Cung Nhận lạnh lùng gọi tên kẻ đang cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Cảnh Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Cung Nhận. Bất chợt, gã nở một nụ cười quỷ dị. Máu tươi đầy miệng, gã nhe răng trợn mắt cười lớn, trông chẳng khác nào miệng một con quái vật đang há rộng chiếc chậu máu tanh tưởi.

"Nam Cung Nhận!"

Nếu Cảnh Tiêu là quái vật, thì hai người đứng trước mặt hắn chẳng khác nào những con quỷ già sống cả ngàn năm, làm sao có thể sợ hãi một con quái vật không có nanh vuốt?

"Bổn tọa hỏi ngươi," giọng Nam Cung Nhận lạnh như băng, "Việc Ảnh Cửu trúng độc, có phải ngươi đã mạo danh lệnh của bổn tọa, ép y uống vào hay không?"

Cảnh Tiêu khựng lại một chút. Kế hoạch vốn tưởng như hoàn hảo không một kẽ hở của gã không biết từ đâu đã bị bại lộ, bị Nam Cung Nhận vạch trần. Bị bắt giam trong địa lao mấy ngày, mỗi ngày gã đều phải chịu đựng những hình cụ khác nhau. Gã còn bị ép dùng một loại dược vật không rõ tên, khiến nỗi đau đớn tăng lên gấp bội, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Gã bị tra tấn đến sống không bằng chết, đầu óc ong ong trống rỗng, vậy mà nhất thời lại không thể nhớ ra Ảnh Cửu mà Nam Cung Nhận nhắc đến là ai.

"Y... là ai?"

Kẻ này đã hãm hại Ảnh Cửu đến mức này, vậy mà lại có thể quên Ảnh Cửu một cách dễ dàng như vậy sao? Cơn giận dữ không thể kiềm chế khiến Nam Cung Nhận siết chặt cổ Cảnh Tiêu.

"Còn giả ngu với bổn tọa? Ảnh vệ bên cạnh bổn tọa, năm đó nếu không phải ngươi bày trò, để y xông vào phòng khi bổn tọa luyện công tẩu hỏa nhập ma, khiến bổn tọa trong lúc thần trí không rõ đã c**ng b*c y!"

Cảm giác bị người khác tính kế chẳng dễ chịu chút nào, đặc biệt đối với một kẻ kiêu ngạo như Nam Cung Nhận. Một chút mưu mô nhỏ nhặt cũng có thể khiến hắn giận dữ đến phát điên.

Ngón tay đang siết chặt cổ Cảnh Tiêu của Nam Cung Nhận từ từ thít lại. Cảnh Tiêu bị ép ngửa cổ ra, gương mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng thêm đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí, trong cổ họng phát ra những âm thanh quái dị.

Thấy sắp b*p ch*t người, Nam Cung Nhận đột nhiên buông tay. Hiện tại hắn vẫn chưa thể để Cảnh Tiêu chết.

Nam Cung Nhận móc ra một chiếc khăn tay, với vẻ mặt cực kỳ ghê tởm, hắn dùng sức lau mạnh tay, như thể bàn tay vừa chạm vào cổ Cảnh Tiêu đã dính phải thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

Cảnh Tiêu kịch liệt ho khan vài tiếng, há miệng th* d*c hít lấy không khí. Sau khi được Nam Cung Nhận nhắc nhở, cuối cùng Cảnh Tiêu cũng nhớ ra Ảnh Cửu là ai.

Chỉ thấy Cảnh Tiêu nhìn Nam Cung Nhận, lại nở một nụ cười quỷ dị: "Ảnh Cửu? Ngươi hiện giờ tức giận như vậy là vì y sao?"

"Đúng thì sao? Không thì sao? Trả lời bổn tọa!"

"Xem ra đúng là vậy rồi. Nam Cung Nhận, không ngờ ngươi lại để ý đến một tên ảnh vệ hèn mọn. Thật là chuyện lạ."

"Ngươi đúng là tìm chết!"

Xúc phạm Ảnh Cửu chẳng khác nào chạm vào vảy ngược của Nam Cung Nhận. Lần này, Nam Cung Nhận đã khôn ngoan hơn. Hắn cầm lấy chiếc roi da ở bên cạnh, dùng đầu roi nhọn hoắt hung hăng chọc vào một vết thương hở trên người Cảnh Tiêu.

Nam Cung Nhận dùng thêm vài phần nội lực, đầu roi sắc nhọn như một lưỡi dao xé toạc da thịt, đâm sâu vào cơ thể Cảnh Tiêu, chỉ chừa lại một đoạn cán trong tay hắn.

"A!" Cảnh Tiêu thét lên một tiếng kinh hoàng, máu tươi từ vết thương tuôn xối xả.

Cơn giận của Nam Cung Nhận vẫn chưa nguôi. Hắn nắm chặt cán roi, không chút lưu tình vặn mạnh sang trái rồi lại sang phải, khiến Cảnh Tiêu không ngừng kêu la thảm thiết, máu tươi càng chảy ra nhiều hơn.

"Đừng có giở trò liều lĩnh với bổn tọa. Bổn tọa có rất nhiều cách khiến ngươi sống không bằng chết, ngươi vẫn chưa nếm đủ sao?"

Trong mắt Cảnh Tiêu cuối cùng cũng lộ ra một tia sợ hãi. Những hình thức tra tấn phi nhân tàn khốc không ngừng giày vò ý chí của hắn. Nếu Nam Cung Nhận có thể một đao g**t ch*t gã ngay lúc này, có lẽ gã còn cảm kích đối phương.

"Ta chỉ nói với y rằng độc dược này là do ngươi ban cho, y liền tin thật, không chút do dự uống xuống." Cảnh Tiêu đau đớn đến mồ hôi nhễ nhại, há miệng th* d*c mấy hơi mới tìm lại được giọng nói, "Bất quá ta không ngờ ý chí của y lại kiên cường đến vậy, vậy mà vẫn gắng gượng vượt qua cơn độc phát mà không chết."

"Vì sao ngươi lại làm vậy?" Theo những gì hắn biết, Cảnh Tiêu và Ảnh Cửu vốn ít khi tiếp xúc, hà tất Cảnh Tiêu phải gây khó dễ cho một ảnh vệ?

"Bởi vì y có thể đã phát hiện ra điều gì đó..."

Năm đó, việc Nam Cung Nhận luyện công tẩu hỏa nhập ma hoàn toàn là do Cảnh Tiêu đã động tay động chân vào lư hương của hắn. Mà cảnh tượng đó lại vừa vặn bị Ảnh Cửu nhìn thấy. Lúc đó trời tối, Cảnh Tiêu không chắc Ảnh Cửu có nhìn rõ là ai hay không, nhưng gã thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Chỉ là Cảnh Tiêu không ngờ rằng sau khi uống độc dược, Ảnh Cửu lại không chết. Lúc đó, Ảnh Thất lại thường xuyên đến thăm Ảnh Cửu. Để tránh rút dây động rừng và cũng cảm thấy Ảnh Cửu cả đời này khó mà xoay chuyển được tình thế, Cảnh Tiêu mới tạm thời buông tha cho y.

Thế nhưng, tất cả chỉ vì lý do đó!
Nam Cung Nhận cố gắng kìm nén ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng: "Thuốc giải độc ở đâu?"

"Không có." Cảnh Tiêu không hề nói dối, hắn vốn dĩ dùng độc dược để giết người, làm sao có thể có thuốc giải?

Nói thêm với loại người này cũng vô ích. Nam Cung Nhận không thèm liếc nhìn Cảnh Tiêu thêm một cái nào nữa, xoay người rời đi.

Sau khi điện chủ rời đi, kẻ canh giữ cẩn thận khóa chặt cánh cửa sắt lạnh lẽo một lần nữa. Thiên Ảnh, vẫn lặng lẽ theo sát phía sau Nam Cung Nhận, lúc này mới cất tiếng hỏi: "Điện chủ, kẻ này định xử lý như thế nào?"

"Nếu không moi được gì nữa thì không cần phí thời gian. Phế bỏ tay chân gã, giữ lại mạng sống, rồi đưa về Li Sát Môn." Giọng Nam Cung Nhận lạnh lùng ra lệnh.

"Tuân lệnh." Thiên Ảnh đáp ngắn gọn.

Về việc điện chủ làm thế nào biết Cảnh Tiêu là kẻ nằm vùng do Li Sát Môn phái đến, Thiên Ảnh không hề hay biết, cũng không dám mạo muội hỏi. Kể từ khi nhận được mệnh lệnh của điện chủ phải nghiêm hình khảo vấn Cảnh Tiêu về mọi việc liên quan đến Li Sát Môn, Thiên Ảnh chưa từng dám lơ là dù chỉ một khắc. Hắn đã thử nghiệm gần như tất cả các loại hình cụ lên người Cảnh Tiêu, nhưng vẫn không thể khiến kẻ đó hé răng. Thậm chí, Thiên Ảnh còn có chút kính nể sự cứng đầu của Cảnh Tiêu.

Vài ngày sau, người của Li Sát Môn phát hiện thiếu chủ của mình nằm thoi thóp trước sơn môn. Thiếu chủ quần áo tả tơi, đầu tóc rối bời, toàn thân đầy thương tích, tay chân đều bị phế bỏ, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
Môn nhân không dám chậm trễ, lập tức chạy đi thông báo cho môn chủ. Lão già Cảnh Hồng Thiên, mặc một thân áo đen, khi nhìn thấy thảm trạng của Cảnh Tiêu, lửa giận ngút trời, hận không thể lột da rút gân Nam Cung Nhận.

"Nam Cung Nhận! Lão phu nhất định phải khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!" Tiếng gầm phẫn nộ vang vọng như chuông lớn, làm kinh động cả đàn chim đang đậu trên cây gần đó.

-

Sau lần trước, Ảnh Cửu không còn dám tự tiện bước chân ra khỏi Thanh Phong Viện nữa.

Chủ nhân trăm công ngàn việc, y càng không dám làm phiền hắn bầu bạn với mình. Trải qua quá trình điều trị bằng dược vật, thân thể Ảnh Cửu đã khỏe lên rất nhiều, độc tố trong người được loại bỏ khiến y cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Những lúc thực sự buồn chán, y sẽ ra sân luyện tập võ nghệ. Dù không còn nội lực, nhưng những chiêu thức quyền cước cơ bản y vẫn sử dụng thành thạo.

Tả Hạc định kỳ đến kiểm tra sức khỏe cho Ảnh Cửu. Y cũng từng hỏi Tả Hạc liệu nội lực của mình có khả năng phục hồi hay không, nhưng câu trả lời nhận được vẫn là một sự không chắc chắn. Loại độc mà Ảnh Cửu trúng phải đối với y thuật của Tả Hạc mà nói là tương đối khó giải quyết, Tả Hạc không dám đảm bảo chắc chắn có thể giúp y khôi phục nội lực.

Với câu trả lời như vậy, Ảnh Cửu không khỏi cảm thấy mất mát. Nếu ngay cả Tả Hạc cũng không có cách, thì nội lực của y có lẽ là vô phương khôi phục. Bất quá, dù không quen với cuộc sống thiếu vắng nội lực, Ảnh Cửu vẫn cố gắng thích nghi. Điều y lo sợ nhất chính là việc chủ nhân sẽ chán ghét y, bởi một ảnh vệ không còn chút tác dụng nào ở bên cạnh thực sự là vô ích.

Giữa ngày hè oi ả, chỉ một lát sau Ảnh Cửu đã mồ hôi nhễ nhại. Không có nội lực hộ thân, cơ thể y quả nhiên không thể gắng sức trong thời gian dài. Ảnh Cửu th* d*c, chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Nhưng y còn chưa kịp cử động, thân thể đã bị một vòng tay rắn chắc ôm trọn từ phía sau, theo tư thế lưng áp ngực.

"Làm gì mà để bản thân mệt mỏi đến vậy?" Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai.

Ảnh Cửu vừa định giãy giụa, nghe ra giọng chủ nhân liền lập tức khựng lại. Không còn nội lực, chủ nhân đến bên cạnh y từ lúc nào mà y lại không hề hay biết?

"Chủ nhân, thuộc hạ vừa mới luyện công."

Nam Cung Nhận khẽ nhíu mày: "Không phải đã bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt sao?"

Giữa ban ngày ban mặt, đứng ngay giữa sân, tay chủ nhân còn đang ôm chặt lấy eo mình, Ảnh Cửu có chút không được tự nhiên, bất giác vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi vòng tay kiềm chế của chủ nhân.

"Độc tố trong cơ thể thuộc hạ đã được thanh trừ hết, không còn đáng ngại nữa."

Nam Cung Nhận vốn tính cường thế, Ảnh Cửu càng muốn tránh thoát, hắn lại càng ôm chặt y hơn. Hai người ngực áp lưng, dán sát vào nhau không một kẽ hở.

"Vậy cũng không được. Việc luyện công không cần gấp gáp, thân thể của ngươi mới là quan trọng nhất. Cho dù ngươi không có võ công, bổn tọa vẫn có thể bảo vệ ngươi chu toàn." Kiếp trước và kiếp này hoàn toàn khác biệt, đời này Nam Cung Nhận nhất định sẽ không để Ảnh Cửu phải chịu dù chỉ một chút tổn thương nào nữa.

"Chủ nhân..." Ảnh Cửu còn muốn nói thêm điều gì đó.

"Chuyện này không cần bàn cãi, nghe lời bổn tọa. Ngươi cứ việc ở lại Thanh Phong Viện dưỡng bệnh cho tốt."

"Vâng..." Ảnh Cửu khẽ đáp, ánh mắt cụp xuống, vẻ mặt có chút mất mát. Nếu đây là điều chủ nhân muốn, y tất nhiên sẽ vâng theo.

Bình Luận (0)
Comment