"Lạc Lạc, với tình trạng cơ thể ngươi hiện tại, có lẽ chịu không nổi qua mùa đông này."
Dương Khiêm thu hồi bàn tay đang bắt mạch cho Bạch Lạc, trên mặt tràn đầy tự trách nói: "Xin lỗi, ta không cứu được ngươi."
"Không sao, ta sớm đã biết rồi."
Bạch Lạc nhìn Dương Khiêm cười cười, vốn dĩ y muốn tìm Dương thần y đến xem xem tình trạng của y bây giờ, còn có thể chữa trị hay không?.
||||| Truyện đề cử: Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang |||||
Xem ra là thật sự không thể...
Bất quá có thể ngây ngốc ở lại bên cạnh Xích Viêm 5 năm, đối với y như vậy là đủ rồi.
Chịu không nổi thì chịu không nổi đi.
Dù sao y chết đi cũng chỉ khiến Xích Viêm cảm thấy thoải mái mà thôi.
Rốt cuộc cưỡng bách Xích Viêm phải giao hợp với một nam nhân, Xích Viêm cũng rất phiền não đi...
Bạch Lạc là thị vệ mà đương kim hoàng đế bệ hạ ban cho Thụy vương Xích Viêm.
Nói là thị vệ, kỳ thật nhiệm vụ chủ yếu của y cũng không phải là bảo vệ Xích Viêm, mà làm một dược cổ giải độc cho Xích Viêm.
Nói chính xác hơn thì y nên tính là một nam sủng.
Xích Viêm từ nhỏ đã trúng cổ độc, thân thể vẫn luôn vô cùng suy yếu.
Mà Bạch Lạc chính là dược cổ đặc biệt được bồi dưỡng vì hắn.
Mỗi lần sau khi cùng Xích Viêm giao hợp, cổ độc trong thân thể Xích Viêm sẽ từng chút từng chút một truyền vào trong cơ thể Bạch Lạc.
Điều này dẫn đến việc thân thể Xích Viêm ngày càng khỏe mạnh, thân thể Bạch Lạc liền ngày càng yếu đi...
Bạch Lạc câu nhẹ một nụ cười.
Hiện tại y sắp chết rồi, Xích Viêm hẳn là rất nhanh sẽ có thể khỏi hẳn...
Hắn rốt cuộc có thể thực hiện tham vọng của mình.
Cũng có thể cưới vợ sinh con, hưởng thụ hết thiên luân chi lạc*.
(*thiên luân chi lạc: ý chỉ niềm vui và hạnh phúc gia đình.)
Thật tốt...
Đây còn không phải là mộng tưởng của chính y từ trước tới nay sao?
Chỉ là, trong lòng rốt cuộc có một chút đau thương.
Nếu có thể nói, thật sự muốn làm bạn ở bên cạnh hắn cả đời.
Cho dù chỉ là đứng từ xa nhìn cũng được.
Sau khi bái biệt Dương thần y, Bạch lạc chậm rãi hướng chỗ ở của y đi đến.
Thân thể suy yếu làm cho Bạch Lạc đặc biệt sợ lạnh.
Hắn đem áo choàng trên người kéo chặt hơn một chút.
Đôi mắt nhìn về cây đại thụ cách đó không xa, gió tuyết lớn khiến cho từng chiếc lá trên cây cứ thế rớt xuống...
Cũng giống như y, tùy thời đều sẽ tàn lụi.
————
Trong phòng tối đen, Bạch Lạc ngồi ngốc ở chỗ kia, ngay cả một ngọn đèn cũng không thắp.
Hôm nay là ngày mà hoàng đế bệ hạ chỉ hôn cho Xích Viêm.
Xích Viêm ái mộ thiên kim nhà Thừa tướng đã lâu...!Có thể có được chỉ hôn như vậy, hắn chắc hẳn vô cùng cao hứng.
Bạch Lạc trên mặt lộ ra một nụ cười chua xót.
Hiên tại y cũng nên rời đi thôi.
Không biết đây có được tính là công thành thân lui* không?
(*công thành thân lui: sau khi việc thành thì lui về ở ẩn)
Bạch Lạc trong lòng tràn ngập tự giễu.
Hoàng đế bệ hạ nhân từ, cũng không nói cho Xích Viêm biết việc y giải cổ cho hắn xong sẽ chết...
Như vậy sẽ không khiến cho Xích Viêm cảm thấy tự trách.
Mà y thời điểm này nên một mình lặng lẽ rời đi.
Không cho bất luận kẻ nào biết.
Bạch Lạc chậm rãi thu dọn tay nải, sự chua xót trên mặt càng thêm nồng đậm.
Trái tim cũng ngày càng đau đớn.
Thật muốn trước khi chết, có thể lại được nhìn người kia một lần...
Nhưng mà ngay vào lúc này, cửa phòng vốn đang đóng chặt lại bỗng nhiên mở ra.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng đỏ tiến vào.
"Hôm nay sao lại không thấy ngươi ở trong phòng ta?"
Bạch Lạc có chút ngẩn người, y vốn tưởng rằng hôm nay Xích Viêm đi bái phỏng thừa tướng, đã không còn cần mình nữa.
Thật không ngờ tới hắn lại đến nơi này tìm mình.
Trong lòng Bạch Lạc vui vẻ không nói nên lời.
Có thể trước khi chết lại được nhìn thấy người mình yêu, Bạch Lạc cảm thấy cho dù bây giờ ngay lập tức bảo y chết, cũng không sao cả...
"Thuộc hạ cho rằng hôm nay Vương gia sẽ không hồi phủ.
Hơn nữa, thân thể Vương gia đã rất tốt rồi.
Rất nhanh sẽ đại hôn..."
Bạch lạc không có nói hết, những ý tứ của y lại rất rõ ràng.
Vương gia đã không còn cần y nữa.
Nghe y nói như vậy, Xích Viêm lập tức nhíu mày.
Hắn xác thực rất nhanh sẽ đại hôn, nhưng chuyện này không cần tên thị vệ nhỏ nhoi trước mắt này phải quan tâm.
Xích Viêm lời nói mang theo một tia châm chọc.
"Ta đại hôn hay không có liên quan gì tới ngươi? Bạch Lạc, hay là nói ngươi hy vọng có thể có được thân phận địa vị gì từ trên người ta? Dù sao thì ngươi cũng đã hầu hạ ta nhiều năm như vậy không phải sao?"
Bạch Lạc nghe hắn nói như vậy, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, y biết mình đã chạm vào giới hạn của Vương gia.
Vội vàng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Vương gia.
"Thuộc hạ không dám."
Xích Viêm hừ lạnh một tiếng.
"Biết thì tốt, làm người vẫn là phải biết thân biết phận chút.
Đừng nên mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.".