Xích Viêm dùng sức siết chặt ngón tay mình, nhất thời ngay cả đốt ngón tay cũng bởi vì sức lực thật lớn kia mà trở nên trắng bệch.
Mà Xích Phong đang lúc cao hứng, hắn thấy Bạch lạc không chịu uống rượu, không những không phẫn nộ, mà ngược lại hưng phấn gọi người tới giữ chặt y.
"Ngươi cái tên cẩu nô tài này, cư nhiên dám trái lệnh của bổn vương, hôm nay phải để cho ngươi thếm thử tư vị trái lệnh bổn vương!
Ngươi không phải không chịu dạy dỗ sao? Bổn vương tới dạy dỗ ngươi thật tốt!"
Rượu mạnh nháy mắt rót vào cổ họng Bạch Lạc.
Y thống thể giãy giụa, nhưng mà lại không có tác dụng gì cả.
Hai tay Bạch Lạc đều bị đè lại, cằm cũng bị giữ chặt, ngay cả miệng cũng bị ép mở ra.
Xích Viêm nhìn hình ảnh như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, nhất thời ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn...
Hắn muốn khiến Bạch Lạc chịu một ít giáo huấn, nhưng mà tuyệt đối không phải là như vậy.
Bạch Lạc chưa từng uống rượu, trước đây ngay cả khi Xích Viêm vô cùng cao hứng, bắt y uống rượu, y cũng chỉ uyển chuyển từ chối, nói là không biết uống.
Xích Viêm còn cười nhạo y, một nam nhân sao mà ngay cả uống rượu cũng không biết?
Lúc ấy, Bạch Lạc luôn là có chút xấu hổ mà cười với Xích Viêm.
Xích Viêm rất thích nhìn thấy Bạch Lạc lộ ra biểu cảm đáng yêu như vậy, vì vậy trước giờ cũng chưa từng cưỡng ép y như vậy...
Nhưng mà bây giờ, Xích Phong lại đem rượu rót vào cổ họng Bạch Lạc như vậy.
Quả thực vô cùng thô bỉ!
Xích Viêm không biết, thân thể Bạch Lạc căn bản cực kỳ hư nhược, rượu mạnh như vậy cũng giống như thuộc độc, sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng y.
Y sao có thể chủ động uống những thứ này...
Chỉ là bây giờ, rượu mạnh không thể tránh khỏi chảy xuống cổ họng Bạch Lạc.
Mùi vị kích thích ấy khiến cho Bạch Lạc bị sặc không ngừng ho khan, cả khuôn mặt y nghẹn đến mức đỏ bừng.
Xích Phong thấy Bạch Lạc như vậy lại vẫn chưa thỏa mãn.
Hắn nhìn hình ảnh trước mắt, nhìn chất lỏng trong suốt thuận theo cổ họng Bạch Lạc chảy xuống, trượt qua yết hầu y, lăn vào bên trong y sam của y...
Hình ảnh có chút dâm mĩ kia thế nhưng lại khiến cho Xích Phong hận không thể lập tức đem người này vào trong phòng, hưởng thụ một phen mới được.
Mặc dù kỹ nữ ở đây vô số, nhưng mà những nữ nhân kia lại không có ai xinh đẹp như Bạch Lạc.
Bây giờ trên mặt Bạch Lạc lộ ra biểu tình khuất nhục như vậy, càng khiến cho Xích Phong thú tính bộc phát.
Hắn dâm đãng cười nhìn Bạch Lạc, sau đó nới lỏng thắt lưng của mình, nói với Bạch lạc:
"Tiểu mỹ nhân, ta thấy ta vẫn là dạy dỗ ngươi ở trên giường mới tốt!"
Hắn vừa nói, vừa kéo thên thể Bạch Lạc tiến vào trong phòng.
Xích Viêm cả người đều ngây ra.
Không ngờ tới Xích Phong sẽ làm ra hành động như vậy.
Mày gắt gao nhíu chặt lại.
Mặc dù Bạch Lạc bất quá là một thị hệ hạ tiện, là một người hắn căn bản không nên quan tâm...
Nhưng mà hắn nhìn thấy Xích Phong thế nhưng muốn chiếm hữu y, trong lòng lại ruột gan cồn cào khó chịu.
Giống như là thứ đồ vốn dĩ thuộc về mình sắp bị người khác cướp đi mất.
Cảm xúc như vậy gần như đạt tới đỉnh điểm trong tiếng kêu thống khổ của Bạch Lạc...
"Không! Đừng mà!"
Bạch Lạc điên cuồng hét lớn, giờ phút này Bạch Lạc bi ai phát hiện, y thế nhưng chỉ có thể cầu cứu Xích Viêm.
Nam nhân đã ném y xuống vực sâu vạn trượng...
"Vương gia, vương gia...xin lỗi...xin lỗi!"
"Là ta sai rồi! Cầu xin ngươi, tha cho ta..."
"Ta không dám nữa, không bao giờ dám nữa!"
Bạch Lạc tuyệt vọng hét lên những lời như vậy, y ra sức giãy giụa, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cảm xúc của Xích Viêm cuối cùng bắt đầu sụp đổ.
Tâm phiền ý loạn khiến cho hắn không khống chế được mà muốn ra tay ngăn cản.
Nhưng mà, chính vào lúc này, một thanh âm thanh lãnh đột nhiên cất lên.
"Đủ rồi! Xích Phong, ngươi thả hắn ra đi."
Người nói lời này là tiểu hầu gia Nhiếp Hoài Vũ phủ Trung Dũng hầu, hắn bước tới trước mặt Xích Phong, trực tiếp kéo Xích Phong ra.
Sau đó dùng chính thân mình bảo hộ Bạch Lạc.
"hôm nay chúng ta tới đây là để ngâm thơ tác đối, đừng làm những chuyện quá mức thô bỉ như vậy."
Xích Phong lúc này nới có chút không tình nguyện buông bàn tay đang nắm Bạch Lạc, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng.
Bạch Lạc quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu với Nhiếp Hoài Vũ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Những người này đều là nhân vật lớn, Bạch Lạc không biết thân phận của bọn họ, vì vậy chỉ có thể dùng phương thức như vậy để biểu đạt lòng biết ơn của mình.
Nhiếp Hoài Vũ có chút thương xót người trước mắt.
Trong lòng cảm khái, Xích Viêm trước giờ đều không phải là người sẽ làm khó thuộc hạ như vậy.
Hôm nay không biết phát điên cái gì mà lại đem thị vệ này tới đây để Xích Phong vũ nhục.
"Ngươi đi xin lỗi Thụy Vương, việc này liền như vậy cho qua đi..."
Trong mắt Bạch Lạc toàn bộ đều là cảm kích.
Đôi mắt y nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Vũ, sau đó gật gật đầu.
Xích Viêm lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Hoài Vũ, nhìn bộ dạng hắn bảo hộ Bạch Lạc phía sau lưng, lại nhìn sự cảm kích đối với Nhiếp Hoài Vũ trong mắt Bạch Lạc.
Trong lòng quả thực bực bội đến cực điểm.
Bạch Lạc lộ ra bộ dạng như vậy, quả thực giống như Nhiếp Hoài Vũ mới là chủ tử của y vậy.
Rõ ràng cho dù Nhiếp Hoài Vũ không ra tay, hắn cũng sẽ đi ngăn cản.
Bạch Lạc rõ ràng nên dùng ánh mắt như vậy nhìn mình!
Nhưng mà bây giờ y lại dùng ánh mắt tràn đầy cảm kích và tín nhiệm ấy đi nhìn người khác...
Xích Viêm đột nhiên có chút khó chịu.
Chính vào lúc này, Bạch Lạc thế nhưng lại nói với mình:
"Vương gia, xin lỗi, thuộc hạ sai rồi."
Trong lòng Xích Viêm càng hận, vừa nãy chính mình bảo y xin lỗi, y lại không chịu mở miệng.
Nhiếp Hoài Vũ bảo y xin lỗi, y liền nói.
Xích Viêm lạnh lùng nhìn Bạch Lạc, sau đó nói với hắn:
"Ngươi sai ở đâu?"
Bạch Lạc có chút sửng sốt, y có chút thống khổ nhìn Xích Viêm, gắt gao túm chặt góc áo của mình.
Y thật sự bản thân rốt cuộc sai ở đâu?
Nếu như thật sự sai rồi, thì chính là y lại dám dùng thân phận thấp hèn này đi thích vương gia cao cao tại thượng.
Bạch Lạc biết, thân phận y thấp hèn, y không xứng đi thích Xích Viêm.
Mưu toan dùng thân thể ti tiện này tiếp cận vương gia thân phận tôn quý, đây chính là sai lầm lớn nhất đời này của y...
Bạch Lạc trước đây thật sự không biết, hóa ra thích một người, lại là một việc tội ác tày trời như vậy.
"Vương gia, nếu như thích ngài, là một sai lầm không thể tha thứ.
Thuộc hạ sẽ không bao giờ thích ngài nữa có được không? Ngài tha cho thuộc hạ...!Thuộc hạ sai rồi...!Thuộc hạ sẽ sửa...!Cầu xin ngài..."
Bạch lạc liều mạng mà dập đầu.
Y là một thị vệ, hoặc là y cũng có thể bất chấp lòng tự tôn nực cười của mình, coi chính mình thành một con chó, mặc cho tất cả mọi người coi thường.
Nhưng mà y tuyệt đối không phải là loại kỹ tử* có thể để cho ngàn vạn người cưỡi.
(*kỹ tử: làm kỹ, làm ddix)
Nếu như thật sự phải giống như một kỹ tử, cùng với tùy tiện một người phát sinh quan hệ.
Bạch Lạc hận không thể đi chết!
Cơ thể Bạch Lạc nhịn không được run rẩy, đầu cũng càng cúi thấp hơn.
"Vương gia, thuộc hạ sai rồi...!thật sự sai rồi...".