Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 10

Văn Lăng vốn đang chuẩn bị nói chính sự với Giang Sở Dung, nhưng bị Giang Sở Dung nhìn bằng ánh mắt đó không hiểu sao hắn lại cảm thấy bực dọc.

Lúc này, hắn lạnh lùng ngoảnh mặt đi, nói: "Ngươi bớt quản chuyện của ta đi."

Giang Sở Dung như có điều suy nghĩ "ò" một tiếng, sau đó dừng lại, cậu thu hồi chiếc hộp trong tay, cười nói: "Nếu hôm nay tâm tình của chàng không tốt, chuyện của ta để ngày mai hỏi chàng vậy, chàng nghỉ ngơi sớm đi."

Khi Giang Sở Dung nói ra câu này, Văn Lăng hơi khựng lại, sau đó quay đầu hỏi: "Có chuyện gì?"

Thấy vậy, Giang Sở Dung biết tâm trạng của Văn Lăng cũng không đến nỗi tệ lắm, thế là cậu mỉm cười kể đầu đuôi cho Văn Lăng nghe về những vấn đề mà mình gặp phải khi đột phát cảnh giới Tu La.

Sau khi nghe Giang Sở Dung kể xong, Văn Lăng nhớ đến hạt giống ma màu xanh sẫm mà mình vừa nhìn thấy trong cơ thể Giang Sở Dung, hắn trầm mặc một lúc mới nói: "Ngươi trước hết không cần tiến cảnh."

Giang Sở Dung sửng sốt: "Tại sao?"

Văn Lăng cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Hạt giống ma của ngươi có chút vấn đề, tùy tiện ở nơi này tiến cảnh không tốt, đi đến Đế Đô rồi nói."

Giang Sở Dung nghe vậy, trong lòng khẽ động, không khỏi nhướng mày suy đoán: "Có phải tại hạt giống ma ta luyện hóa ra có màu sắc không bình thường không?"

"Trong những cuốn công pháp mà ta đã đọc cũng có đề cập đến màu sắc và ưu nhược điểm của hạt giống ma, màu đỏ là cấp Thiên, tiếp theo là màu tím, màu đỏ thẫm, màu nâu,vân vân..., nhưng không có đề cập đến hạt giống ma màu lam, ta còn tưởng là tại vì ta song tu Chính đạo và Ma đạo, bây giờ xem ra là màu sắc này có vấn đề phải không?"

Văn Lăng im lặng một lúc, nhưng hắn cũng không giấu diếm: "Ta không biết cụ thể lắm, nhưng màu sắc hạt giống ma của ngươi thực sự rất kỳ lạ, ngộ nhỡ khi tiến cảnh Tu La dẫn tới hiện tượng đặc biệt, chắc chắn Thần Vương Tần Đô sẽ nảy sinh nghi ngờ. Chỉ còn mấy ngày nữa là chúng ta phải lên đường đến Đế Đô, đừng gây thêm rắc rối."

Giang Sở Dung nghe vậy yên tâm, gật đầu nói: "Nếu chàng đã nói như vậy, thế ta không tiến cảnh nữa."

Thấy Giang Sở Dung nghe lời như vậy, sắc mặt Văn Lăng hơi nguôi ngoai: "Ừ."

Giang Sở Dung liếc nhìn Văn Lăng, đột nhiên mỉm cười, nghiêm túc nói: "Ta thấy trên thiệp mời viết hội đấu giá đến giờ Tý mới kết thúc, bây giờ mới đến giờ Hợi thôi, có phải vì cảm nhận được ta tu luyện gặp rắc rối nên chàng mới trở về không?"

"Cảm ơn chàng nhé."

Lông mày Văn Lăng hơi nhướng lên, hắn dời tầm mắt: "Ngươi bớt tự mình đa tình đi."

Giang Sở Dung cũng không truy cứu tận gốc, tiếp tục chân thành nói: "Dù sao lần này chàng cũng đã giúp ta, mặc kệ chàng có lòng hay không có lòng thì ta cũng phải cảm ơn chàng."

Văn Lăng mặt vô biểu tình.

Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Giang Sở Dung nhe răng cười với Văn Lăng: "Ngủ ngon nhé?"

Văn Lăng xoay người bỏ đi.



Đêm khuya, trong thần điện thuộc quyền hạn của Thần Vương Tần Đô.

Trong đại sảnh, ma khí dày đặc, quang ảnh chớp nháy.

Một giọng nói hùng hậu từ tính lẳng lặng vang lên: "Vi phụ đã dạy ngươi cách phá chiêu của hắn, lĩnh ngộ như thế nào phải xem bản thân ngươi rồi."

Tần Lâu Nguyệt quỳ ở dưới bục cao, nhìn thân hình cao lớn như người khổng lồ đang ngồi sau bức màn che, khiêm tốn nói: "Cảm ơn phụ tôn, chờ khi hắn lấy được hạt giống Thiên Ma Tâm, nhi thần nhất định sẽ luyện hóa hắn trước, sau đó sẽ giúp phụ tôn tu thành thần công."

Người có thể được Tần Lâu Nguyệt xưng là phụ tôn tất nhiên là người đứng đầu Tần Đô, Thần Vương Tần Đô.

Lúc này Thần Vương Tần Đô lại nói: "Hiện tại vi phụ dù sao cũng là một trong mười hai vị Thần Vương của Tôn Chủ, cũng không tiện ra tay quá mức ở Đế Đô, đến lúc đó đều trông cậy vào hành động của ngươi. —— Bảy vị Hoàng Tử của điện hạ, ngươi nắm chắc thắng được mấy người?"

Tần Lâu Nguyệt suy tính một chút, sau đó cung kính đáp: "Bẩm phụ tôn, ngoại trừ Thất Hoàng Tử, còn lại nhi thần đều có khả năng đánh một trận."

"Tốt!" Giọng cười hồn hậu của Thần Vương Tần Đô làm chấn động cả đại điện: "Không hổ là con ngoan của ta!"

"Sau chuyện này, ta sẽ chiêu cáo thân phận của ngươi với mười hai Ma Thành, chỉ mong ngươi đừng để vi phụ thất vọng."

Tần Lâu Nguyệt làm như mừng rỡ, cúi đầu thật sâu đáp: "Đa tạ phụ tôn!"

"Đứng lên đi, trong bao nhiêu đứa con, chỉ có ngươi là người tri kỷ hiểu được tâm ý của vi phụ nhất."

Tần Lâu Nguyệt mỉm cười: "Hiếu kính phụ tôn là vinh hạnh của con."

Dừng một chút, Tần Lâu Nguyệt nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Nhưng mà phụ tôn, chuyến đi này hắn yêu cầu nhất định phải mang theo người hầu của mình, người có cảm thấy trong chuyện này có trá không?"

Thần Vương Tần Đô thản nhiên nói: "Chỉ là một tên bán ma Động Uyên thôi, ngày đó ta cũng sẽ để mắt đến cậu ta, sẽ không có chuyện bất ngờ gì xảy ra."

Tần Lâu Nguyệt yên tâm nói: "Nếu phụ tôn đã coi chừng, vậy thì không có gì đáng ngại nữa, là con đa nghi quá rồi."

Thần Vương Tần Đô cười nói: "Ngươi làm việc cẩn thận là chuyện tốt, vi phụ cũng là coi trọng ngươi ở điểm này mới giao việc này cho ngươi."

Tần Lâu Nguyệt vội vàng đáp: "Phụ tôn quá khen."

Tần Lâu Nguyệt nói xong câu này, qua một lúc lâu, giọng nói có chút mệt mỏi của Thần Vương Tần Đô mới từ từ truyền ra: "Hai ngày tới vi phụ còn phải bế quan một lần nữa để nghiên cứu điểm yếu của Tôn Chủ, vì vậy không thể lập tức cùng các ngươi đến Đế Đô, đến lúc đó ngươi tự sắp xếp là được, không cần chuyện lớn nhỏ gì cũng nói với vi phụ."

Nói xong, từ phía sau bức màn bay ra một tấm lệnh bài.

"Trong lệnh bài có truyền tin của mấy lão Thần Vương có quan hệ tốt với vi phụ, ngươi đến Đế Đô nếu gặp chuyện nguy hiểm, có thể liên hệ bọn họ xuất thủ một lần."

Tần Lâu Nguyệt mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhận lấy lệnh bài, cúi đầu thật sâu nói: "Cảm ơn phụ tôn đã tin tưởng, chúc phụ tôn sớm ngày luyện thành thần công! Nhi thần xin cáo lui."

Sau màn lại không phát ra tiếng động.

Nhưng dù là vậy, Tần Lâu Nguyệt vẫn giữ nụ cười trên môi khi gã thối lui ra khỏi cung điện, muôn phần khiêm tốn, trên khuôn mặt tuấn tú không có một chút biểu cảm dư thừa nào.

Chỉ là vừa đi ra đại sảnh, Tần Lâu Nguyệt đột nhiên đụng phải một ma tu cao lớn.

Ma tu này dáng người cao lớn anh tuấn, ngũ quan sắc bén thâm trầm, cao hơn Tần Lâu Nguyệt nửa cái đầu, tu vi cũng ngang ngửa Tần Lâu Nguyệt.

Khi Tần Lâu Nguyệt nhìn thấy người này, gã vội vàng khom mình hành lễ: "Bái kiến huynh trưởng, huynh trưởng cũng đến thỉnh an phụ tôn sao?"

Ma tu kia đến liếc cũng không thèm liếc Tần Lâu Nguyệt một cái, trực tiếp đi ngang qua gã.

Khi họ sóng vai nhau, một giọng nói từ tính không lớn không nhỏ mang theo khinh miệt cực độ cất lên: "Thứ tạp chủng."

Tần Lâu Nguyệt nghe rất rõ ràng.

Nhưng trên gương mặt gã vẫn thủy chung nở nụ cười, không hề có một tia khó chịu nào.

Mãi cho đến khi vị ma tu đó bước vào cung điện, gã mới đứng thẳng dậy, cực kỳ bình tĩnh đi ra ngoài.

Ý cười trên mặt gã phai nhạt từng chút một, cuối cùng biến thành vẻ mặt không biểu tình.



Năm ngày sau, Văn Lăng, Giang Sở Dung và Tần Lâu Nguyệt cùng nhau lên thuyền đến Đế Đô.

Con thuyền xuôi theo dòng nước, trên đường đi qua rất nhiều lãnh địa của các vị Thần Vương khác.

Giang Sở Dung đứng trên tầng hai của con thuyền nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở phía trên những thành trì đó bốc lên ma khí cuồn cuộn, quang ảnh mù mịt, đủ mọi màu sắc, giống như một thùng thuốc nhuộm khổng lồ vậy.

Ít nhiều cũng có trường hợp ma tính vượt ngoài tầm kiểm soát.

Xem ra tình trạng của Ma tộc cũng không tốt lắm, hiển nhiên những vị Thần Vương này cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy, địa vị của Ma tôn gặp nguy hiểm rồi.

Về phần đại hội thu đồ đệ lần này, ngoại trừ thu hút Thiên Ma như Văn Lăng xuất thế, có lẽ còn là một Hồng Môn Yến để Ma tôn và đám Thần Vương so kè với nhau.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Giang Sở Dung trái lại nhẹ nhõm hơn – lúc này nước càng đục càng tốt, những nhân vật nhỏ như cậu và Văn Lăng sẽ càng dễ dàng mò được cá hơn.

Cơ hội thoát thân càng nhiều.

Rất tốt, rất tốt.

Sau khi nhận ra tình cảnh của mình tốt hơn so với trong tưởng tượng, Giang Sở Dung không nhịn được cong khóe môi, có chút vui mừng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ dưới sàn thuyền tràn ra hai cỗ uy áp cực kỳ mạnh mẽ đáng sợ!

Hai cỗ uy áp này làm rung chuyển cả con thuyền, thân thuyền không thể kiểm soát lắc lư kịch liệt trên mặt sông, sóng gió vỗ vào, nước bắn tung tóe!

Giang Sở Dung giật thót trong lòng, lập tức thiết lập cấm chế để ngăn chặn ảnh hưởng của uy áp.

Sau đó cậu đầy mặt nghi ngờ bước nhanh mấy bước đi đến lan can nhìn về phía phát ra uy áp.

Vừa nhìn, Giang Sở Dung liền thấy Tần Lâu Nguyệt và Văn Lăng đang đứng ở đầu thuyền, hai người đối mặt cách xa nhau.

Quần áo của họ không gió mà tự bay, xung quanh người lượn lờ ma khí, dường như đang trong tình thế thủy hỏa bất dung.

Nhưng sắc mặt Văn Lăng rất lạnh lùng, còn Tần Lâu Nguyệt đứng đối diện mặt mày lại xanh mét, ánh mắt âm trầm, tóc dài tung bay, hiển nhiên đang rất tức giận.

Giang Sở Dung nhìn thấy cảnh này không khỏi ngẩn ra, cậu chần chờ một chút, vươn người từ lầu hai nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống sàn thuyền.

Nhấc chân đi về phía trước mấy bước, Giang Sở Dung ước chừng khoảng cách an toàn rồi mới dừng lại, mỉm cười nói: "Hai vị đại nhân thật là hăng hái, mới sáng sớm đã so tài với nhau rồi."

Tần Lâu Nguyệt nghe thấy tiếng nhìn sang, nhìn thấy Giang Sở Dung, ánh sáng trong mắt gã càng thêm u ám, cứ như bị trúng độc vậy.

Giang Sở Dung không khỏi lấy làm lạ trước ánh mắt của Tần Lâu Nguyệt, cậu không biết mình đã phạm tội tày đình gì mà lại khiến cho một người quyền lực như Tần Lâu Nguyệt phải ghét cay ghét đắng cậu đến vậy?

Mà lúc này, "đầu sỏ gây chuyện" Văn Lăng lại thản nhiên lên tiếng: "Cháu trai, nếu như ngươi không muốn, ta cũng không ép, chỉ cần để ta xuống lãnh địa của Thần Vương La Thiên ở phía trước là được."

Tần Lâu Nguyệt sắc mặt khẽ biến, gã do dự một chút, ma khí phóng ra từ trên người hơi lắng xuống.

Văn Lăng lại nói: "Hoặc là làm phiền ngươi quay thuyền trở về, ta có thể đi tìm Thần Vương Sở Giang hoặc là Thần Vương Ngự Cảnh cũng được."

Tần Lâu Nguyệt:...

Cuối cùng, Tần Lâu Nguyệt nghiến răng, rút lại hết ma khí trên người, cười ha ha một tiếng, nói: "Thúc thúc nói đùa, chỉ là cháu cảm thấy chuyện ngài vừa đề cập không thích hợp lắm. Không phải muốn ép ngài thay đổi chủ ý, nếu ngài đã quyết định rồi, cháu sẽ làm theo."

Văn Lăng không nhanh không chậm nói: "Ồ? Lời này có thật không?"

Cơ mặt cười của Tần Lâu Nguyệt hơi co giật, thật lâu sau gã mới đáp: "Thật, cháu nghe theo thúc thúc."

Văn Lăng nghe thấy câu này của Tần Lâu Nguyệt, khóe môi hắn hơi cong lên, liền ngước mắt lên nhìn Giang Sở Dung.

"Ngươi qua đây."

Giang Sở Dung nghe Văn Lăng gọi, cậu chợt nhận ra ánh mắt oán độc vừa rồi Tần Lâu Nguyệt dành cho mình không chỉ đơn giản là giận chó đánh mèo, mà còn có nguyên nhân sâu xa nữa.

Trong lòng cam chịu tiểu ma đầu này lại gây thù chuốc oán cho mình rồi, nhưng ngoài mặt Giang Sở Dung vẫn vô cùng ngoan ngoãn đi tới.

Khi Giang Sở Dung đến gần, Văn Lăng mới lên tiếng: "Ngày mai sẽ đến Đế Đô, ta đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy nếu muốn thuận lợi lấy được hạt giống Thiên Tâm Ma thì sự chuẩn bị trước đó vẫn chưa hoàn hảo. Vì vậy, ta đã tính toán điều chỉnh lại thân phận của ba chúng ta."

Giang Sở Dung cuối cùng cũng nghe ra vài manh mối, đôi mắt cậu khẽ động, ngước mắt lên nói: "Vâng, đại nhân dự định điều chỉnh như thế nào?"

Văn Lăng liếc cậu một cái, nói: "Từ ngày mai trở đi, ngươi chính là Tần Lâu Nguyệt, nhi tử thứ sáu của Thần Vương Tần Đô."

Lời vừa lọt vào tai, như sấm sét giữa trời quang.

Giang Sở Dung đột nhiên mở to hai mắt, nhưng ngay sau đó cậu liền ý thức được chuyện gì, lập tức cụp mi xuống, làm ra bộ dạng sợ hãi lại ngoan ngoãn đáp: "Đều nghe theo đại nhân."

Văn Lăng khá hài lòng với kỹ năng diễn xuất của Giang Sở Dung, hắn khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tần Lâu Nguyệt: "Về phần cháu trai—"

Văn Lăng: "Ủy khuất ngươi phải làm một hộ pháp rồi."

Tần Lâu Nguyệt cắn răng nuốt máu, miễn cưỡng cười nói: "Cháu nghe theo sự sắp xếp của thúc thúc, cháu không có ủy khuất."

Nhưng nói xong câu này, Tần Lâu Nguyệt chần chờ một chút, lại hỏi: "Còn thúc thì sao?"

Văn Lăng nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Có cháu trai làm hộ pháp, ta chỉ đành hạ mình làm người hầu của Tần công tử."

Tần Lâu Nguyệt:?!

Giang Sở Dung: Phụt——

Đừng nói đến Tần Lâu Nguyệt, ngay cả Giang Sở Dung cũng không biết trong hồ lô của Văn Lăng đang bán thuốc gì.

Nhưng biểu cảm của Văn Lăng quá mức bình tĩnh thản nhiên, hai người họ cũng không nhìn ra được gì.

Kế hoạch của Tần Lâu Nguyệt đã bị chiêu này của Văn Lăng làm xáo trộn cả lên, Thần Vương Tần Đô không có ở đây, gã lại không dám ép buộc Văn Lăng, chỉ biết nín nghẹn chịu đựng.

Cố tình Văn Lăng còn nói thêm: "Nếu đã thay đổi thân phận, mọi thứ phải chuẩn bị lại từ đầu, người hầu của ta không hiểu gì cả, những vấn đề liên quan vẫn phải làm phiền cháu rồi."

Gân trên trán Tần Lâu Nguyệt giật giật, suýt chút nữa lại nổi trận lôi đình.

Nhưng gã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, nhịn xuống, lại gắng gượng cười nói: "Không phiền, cháu đi chuẩn bị."

Văn Lăng "đại phát từ bi" nói: "Đi đi."

Tần Lâu Nguyệt xoay người, nổi giận đùng đùng bỏ đi.



Sau khi Tần Lâu Nguyệt rời đi, Giang Sở Dung vẫn luôn nhướng mày đứng bên cạnh Văn Lăng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lẳng lặng liếc nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng chú ý tới ánh mắt của Giang Sở Dung, lông mày hắn nhíu lại, lạnh lùng nói: "Đầu của ngươi tốt nhất là đừng có suy nghĩ mấy thứ lung tung."

Giang Sở Dung lập tức vô tội nói: "Oan ức quá, ta có nghĩ gì đâu!"

Văn Lăng ngữ khí lành lạnh: "Tốt nhất là như vậy."

Nói xong, Văn Lăng hóa thành một luồng ma khí bay lên gian phòng ở lầu hai.

Giang Sở Dung suy tư một lúc, sau đó cũng nhún người lặng lẽ bay lên theo.

————————————–

Tác giả:

– Giang Sở Dung: Sở thích này của ngươi hơi bất bình thường nha!

– Văn Lăng: Ta là vì ẩn nấp, ẩn nấp!
Bình Luận (0)
Comment