Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 120

Đại xà một hơi ngốn hết toàn bộ đồ ăn vặt mà Giang Sở Dung mang theo, sau đó còn chưa đã thèm mà ưỡn mình trên mặt đất, để lộ ra cái bụng trắng như tuyết——

Đến lúc này Giang Sở Dung mới phát hiện ra, không ngờ đồng hương của cậu lại có bốn cái chân nhỏ ở dưới bụng.

Rắn có chân hả?

Chẳng lẽ lai với rắn mối?

Trong lòng Giang Sở Dung rất nghi ngờ chủng loại của vị đồng hương này, nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện buồn của người ta, vì vậy Giang Sở Dung cũng không tiện hỏi nhiều.

Con người xuyên thành yêu thú đã đủ thảm lắm rồi, nếu mình còn truy hỏi giống loài thì có hơi thiếu đạo đức thiệt.

Đại xà không hề biết trong lòng Giang Sở Dung đang suy đoán rốt cuộc nó là rắn lai với con nào, nó lười biếng ưỡn mình trên mặt đất một hồi, rồi lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng có một người đồng hương đến đây, số tôi khổ quá mà."

Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, vừa định đáp lời, Đại xà đã lật mình lại hỏi: "Đúng rồi đồng hương, tôi còn chưa biết tên cậu?"

Giang Sở Dung hơi ngớ người, sau đó báo ra tên của mình.

Đại xà "Ồ" một tiếng, nói: "Tiểu Giang à, tôi tên Trương Nguyên Viễn." (Zhāngyuányuǎn)

Do dự một lúc, Đại xà lại nói: "Cậu có thể gọi tôi là Tiểu Trương, hoặc là, tôi còn có tên tiếng Anh là Jack, cậu gọi tên tiếng Anh của tôi cũng được."

Giang Sở Dung:?

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Giang Sở Dung, Đại xà vội nói: "Không phải tôi sính ngoại đâu! Chỉ là... cậu đọc tên tôi thêm vài lần nữa sẽ biết."

Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, nhẩm vài lần, sau khi đọc nhanh cái tên đó thì chợt hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

Quả thực... nghe cứ như Trương Viên Viên (tròn vo) vậy. (Zhāngyuányuán)

Nhìn lại thân hình của Đại xà, Giang Sở Dung có căn cứ nghi ngờ rằng anh ta thường bị trêu ghẹo bởi biệt danh này khi còn là con người.

Vì vậy Giang Sở Dung vô cùng lương thiện nói: "Được thôi, Tiểu Trương."

Đại xà nhất thời cảm động đến rơi nước mắt: "Đồng hương tốt!"

Giang Sở Dung đưa tay ra, Đại xà Trương Nguyên Viễn hiểu ý, thế là nó cũng cố hết sức vươn bàn chân nhỏ ra để bắt tay với cậu.

Sau khi bắt tay xong với Đại xà, Giang Sở Dung không định đợi thêm nữa, cậu giới thiệu ngắn gọn về tình hình của mình, sau đó chân thành nói với Đại xà: "Tiểu Trương, anh thấy đấy, tình hình hiện tại của tôi tương đối phức tạp, tôi phải mau chóng đi tìm cơ duyên, nếu anh đã nói thần thú Thanh Long không còn ở đây nữa, chắc tôi nên rời khỏi nơi này thôi."

Do dự một lúc, Giang Sở Dung nói: "Anh bò có nhanh không? Nếu nhanh thì chúng ta có thể cùng nhau xuống núi. Đến khi tôi gặp lại người yêu của mình thì tôi có thể thu anh vào trong động phủ thu nhỏ."

Đại xà nghe vậy liền giật mình, lập tức trở mình một cái, chống đỡ thân rắn khổng lồ nói: "Thần thú Thanh Long đã đi rồi, nhưng hình như nó không mang theo bí bảo. Nghe nói còn ở trong núi, hay là để tôi dẫn cậu đi tìm thử?"

Tim Giang Sở Dung đập mạnh một cái, vui mừng khôn xiết: "Bí bảo còn chưa mang đi hả? Vậy thì làm phiền tiểu... anh Tiểu Trương rồi!"

Đại xà vui vẻ đáp lại, nhanh chóng vươn dậy bò về phía trước: "Cậu đi theo tôi——"

Giang Sở Dung vội vàng chạy theo.

Đại xà đi phía trước mở đường, Giang Sở Dung cầm kiếm đi theo phía sau, sau khi đi được một quãng đường, Giang Sở Dung chợt phát hiện ra anh Tiểu Trương đúng là rất có uy tín, dọc đường, cậu bắt gặp có rất nhiều chim chóc và thỏ chủ động dâng linh quả lên.

Đại xà hôm nay rất cao hứng, bèn nói với những chú chim nhỏ và bé thỏ đó: "Hôm nay ta đã tìm thấy đồng hương của mình rồi, ăn no rồi, không ăn những thứ này nữa, các ngươi tự giữ lại cho mình đi."

Thấy vậy, Giang Sở Dung không khỏi mỉm cười: "Anh Tiểu Trương giỏi thật đấy, không ngờ còn có tiểu đệ chủ động dâng lễ nữa."

Đại xà sửng sốt một giây, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không phải tiểu đệ. Là do mấy lần trước tôi không có gì ăn suýt chết đói, tụi nó thấy tôi tội quá nên chủ động ngậm trái cây đến cho tôi. Về sau không biết thế nào mà trở thành thói quen luôn."

Nghĩ nghĩ, Đại xà đắc ý nói: "Có lẽ là do rắn tôi đáng yêu nhỉ?"

Giang Sở Dung:?

Trong lòng cậu không hiểu sao lại càng ngày càng nghi ngờ —— Thật sự những con chim con thỏ đó tặng lễ vật là bởi vì Đại xà đáng yêu sao? Không thể nào.

Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc kính sợ của những con chim con thỏ đó.

Chỉ có bản thân Đại xà là không biết gì.

Cứ cảm thấy có gì đó sai sai?

Nhưng Giang Sở Dung có thể cảm giác được bên trong của Đại xà đúng chất là một người Địa Cầu, vì vậy cậu cũng không có thắc mắc gì, chỉ vừa âm thầm quan sát hình dạng của Đại xà vừa đi theo.

Không lâu sau, Đại xà đã dẫn Giang Sở Dung đến một hang động khổng lồ bên trong núi.

Giang Sở Dung vừa bước vào hang động liền sợ ngây người.

Trên những bức tường đá trong hang động vẽ đầy đồ án trận pháp hình thù phức tạp, những con đường trong hang động cũng lấp lánh linh quang.

Lúc này, Đại xà bèn giới thiệu: "Chắc là ở chỗ này rồi. Cái hang này rất tốt, đông ấm hạ mát, tôi xem nó như một căn phòng có điều hòa để ở đó."

Giang Sở Dung câm nín: "Anh Tiểu Trương thật lạc quan."

Đại xà tự hào nói: "Chứ sao nữa, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm không chịu nổi rồi!"

Giang Sở Dung cười cười, bấy giờ cậu quan sát chung quanh hang động một cách cẩn thận.

Nhìn một hồi, Giang Sở Dung thấy có hai bức tượng đá khổng lồ đặt ở trung tâm hang động, điêu khắc dáng hình một người đàn ông trung niên anh tuấn oai phong, cùng một cậu thiếu niên gương mặt tròn trĩnh dáng vẻ hoạt bát đang mỉm cười đứng bên cạnh nhau.

Hai bức tượng đá vốn dĩ không có gì đặc biệt, nhưng Giang Sở Dung chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra thanh trường kiếm mà người đàn ông trung niên đeo trên người — Vô Vọng Kiếm!

Bội kiếm của Tổ Thần!

Mà bức tượng này lại xuất hiện ở nơi truyền thừa của thần thú Thanh Long, tám chín phần mười chính là tượng của Tổ Thần.

Về phần thiếu niên có gương mặt tròn trĩnh ở bên cạnh, cậu suy nghĩ một chút liền có thể đoán ra được, có lẽ là hình dạng của thần thú Thanh Long khi biến thành người.

Mà ở đây còn có một chỗ rất kỳ lạ —— Chính là phía trước hai bức tượng đá lại có ba trái dừa.

Giang Sở Dung: Xem ra anh Tiểu Trương cũng không phải là một người theo chủ nghĩa duy vật hoàn toàn, còn biết sống ở địa bàn của người khác thì phải cống nạp, như vậy rất tốt.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung không khỏi bước tới để nhìn kỹ hai bức tượng đá hơn.

Đại xà ở một bên thấy Giang Sở Dung rất để ý đến hai bức tượng đá, nó liền mỉm cười, chia sẻ với giọng điệu rất thích thú: "Đúng rồi Tiểu Giang, cậu biết không? Khi lần đầu tiên tôi xuyên đến đây, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy hai bức tượng này, mà điều kỳ lạ chính là bức tượng đá bên này trông rất giống tôi."

"Tôi mới đoán có lẽ bởi vì điều này mà thời không mới sinh ra dao động song song, dịch chuyển tôi tới thế giới này."

Giang Sở Dung:?

"Anh Tiểu Trương, anh nói bức tượng đá kia rất giống anh?"

Đại xà: "Đúng á!"

Giang Sở Dung:...

Sau đó Giang Sở Dung lại im lặng liếc nhìn Đại xà, nhìn cặp sừng trên đầu Đại xà và móng vuốt trên bụng nó, muốn nói lại thôi.

Đại xà không phát hiện ra sự kỳ lạ của Giang Sở Dung, lúc này nó còn duỗi móng vuốt ra khều khều hai bức tượng đá, nói: "Tôi nghe tụi nó nói, có lẽ truyền thừa nằm trong tượng đá, có mấy con yêu thú còn muốn xúi giục tôi đập bể thứ này lấy đồ trong tượng đá ra cho tụi nó. Tôi không có làm. Hừ, nhìn tôi giống một đứa dễ lừa như vậy sao?

"Vừa nhìn đã biết bản thân không có sức liền muốn tôi bán công bán sức cho tụi nó."

Khi Giang Sở Dung nghe thấy câu trước đó, cậu có hơi ngạc nhiên vì đồng hương của mình có vẻ như chỉ số IQ không thấp, cậu do dự không biết có nên nói cho đồng hương biết suy đoán của mình hay không.

Nhưng sau khi nghe đến câu cuối cùng, Giang Sở Dung liền đỡ trán, quyết định âm thầm thu hồi những suy nghĩ trước đó.

Có điều cân nhắc một lúc, Giang Sở Dung lại nhìn hai bức tượng đá trước mặt, rồi hỏi: "Bí bảo truyền thừa có khả năng nằm trong tượng đá sao?"

Đại xà gật đầu: "Đúng vậy, tụi nó đều nói như vậy."

Giang Sở Dung do dự một lúc, sau đó nói: "Vậy thì anh Tiểu Trương, anh có thể lùi lại một chút không, tôi muốn đập vỡ bức tượng đá này."

Đại xà không hề chần chừ, lập tức bò lui về sau.

Giang Sở Dung triệu hồi pháp kiếm, nắm chặt nó trong tay, sau đó biến ra một lớp chắn bảo vệ toàn thân.

Rồi cầm kiếm nhảy lên, vung ra một đường pháp kiếm, bổ xuống bức tượng có hình dạng cậu thiếu niên——

Ầm một tiếng nổ vang!

Vào khoảnh khắc khi kiếm phong của Giang Sở Dung va chạm với bức tượng thiếu niên, hư ảnh màu vàng kim khổng lồ của một con Thanh Long gầm thét xông ra ngoài, hung hãn lao thẳng vào Giang Sở Dung!

Giang Sở Dung kinh hoàng, lập tức quay đầu bỏ chạy——

Nhưng ngay cả khi Giang Sở Dung đã dựng lá chắn bảo vệ và bay ngược về tức thì nhưng cũng vô dụng.

Sau khi hư ảnh vàng kim của Thanh Long va vào lá chắn bảo vệ của Giang Sở Dung, nó gần như không hề dừng lại mà "răng rắc" một tiếng đập nát tấm chắn của Giang Sở Dung!

Cảm giác của Giang Sở Dung khi đối mặt với uy áp hùng hậu này còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với hư ảnh Thanh Long của Giang Triều Sinh đã gặp phải lần trước.

Trong nháy mắt đó, cậu không thở nổi!

Nhưng lúc này, có hơn mười đạo kiếm quang sắc bén từ trong cơ thể Giang Sở Dung phóng ra trước, va đụng kịch liệt với hư ảnh vàng kim kia!

Tiếp đó, kiếm quang nhạt đi, lại có thần thông của cường giả Nhập Thánh xông ra đối kháng với hư ảnh vàng kim của Thanh Long!

Trong nhất thời, liên tục có linh quang bùng phát trong hang động, cả hang động sáng như ban ngày, núi non rung chuyển, phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.

Đại xà nhìn thấy một màn này trực tiếp ngu người, nó quay đầu muốn bỏ chạy.

Nhưng trong nháy mắt muốn bỏ chạy, Đại xà vẫn hơi do dự.

Cuối cùng, Đại xà vẫn nhớ kỹ ân tình của những món ăn vặt kia, nó nghiến răng nghiến lợi đối mặt với nguy cơ bị một tảng đá lớn đập vào đầu, bò nhanh về hướng mà Giang Sở Dung đã bị đánh bay lên không trung.

Trong lúc bò qua, bản thân Đại xà không hề phát giác, nó đã nhiều lần vô thức tránh được một số nguy hiểm sắp ập xuống đầu.

May là âm thanh chấn động rất nhanh đã lắng xuống dần dần.

Đại xà cũng tìm thấy Giang Sở Dung dường như đã bị đập va vào vách núi.

Nó vươn đuôi ra, vừa níu vừa kéo Giang Sở Dung, cuối cùng cũng lôi được Giang Sở Dung ra khỏi khe đá.

Khi bị lôi ra ngoài, Giang Sở Dung ho ra một ngụm máu, phun ra một ít máu, cậu nhìn biểu cảm của Đại xà mà không nói nên lời.

Đại xà ở một bên thấy vậy, xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chuyện này... Tôi thật sự không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy. Cậu biết không, bình thường tôi đều ngủ cùng với tượng đá, đôi khi còn dùng chúng để khui dừa, chưa từng thấy chúng như thế này. Tôi còn nghĩ chúng chỉ để trưng bày thôi."

Giang Sở Dung:...?

Hả?

Ba trái dừa không phải để cúng mà để khui ra ăn hả? Tình cảm đúng là chủ nghĩa duy vật mà...

Cậu triệt để câm nín.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Sở Dung, Đại xà tưởng cậu không tin, thế là nó chủ động bò lại trước tượng đá, dùng đuôi cuộn một trái dừa trên mặt đất lên ném nó vào bức tượng đá——

Giang Sở Dung trợn to hai mắt, vừa định lên tiếng ngăn lại, thì trái dừa của Đại xà đã tiếp xúc thân mật với chuôi kiếm bên hông Tổ Thần!

"Rắc" một tiếng giòn tan, trái dừa nứt ra.

Đại xà nhanh chóng cúi đầu ngoạm lấy trái dừa, ừng ực ừng ực hớp hai ngụm, sau đó một bộ vô tội nhìn Giang Sở Dung nói: "Cậu xem, đâu có chuyện gì đâu."

Giang Sở Dung:...............

Cuối cùng, Giang Sở Dung lại ho ra một ngụm máu bầm, yếu ớt nói: "Anh Tiểu Trương, không, tôi phải gọi anh là anh Đại Trương. Anh đừng có đụng vào tượng đá nữa được không?"

Đại xà suy nghĩ một chút: "Có lẽ là do tôi chỉ công kích vật lý, cho nên tượng đá mới cảm thấy tôi không có sức uy hiếp. Cậu thử dùng công kích vật lý xem sao?"

Giang Sở Dung vẻ mặt kỳ lạ: "Tôi cảm thấy không phải vấn đề công kích vật lý gì đó."

Đại xà vẻ mặt vô tội: "Vậy là vấn đề gì?"

Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn nên ngả bài với Đại xà.

Sau nửa canh giờ.

Đại xà há to miệng, cười ha ha nói: "Cậu nói tôi có khả năng đã xuyên vào người của thần thú Thanh Long sao? Ha ha ha ha, nếu tôi thật sự là thần thú Thanh Long, tôi sẽ sống thảm như vậy sao?"

Giang Sở Dung lộ ra chút đồng tình, còn muốn nói: Nguyên nhân thần thú Thanh Long trở thành thần thú, có khi nào không chỉ dựa vào huyết thống, mà còn dựa vào đầu óc không?

Tất nhiên, câu này có đánh chết thì Giang Sở Dung cũng sẽ không nói ra.

Ngược lại là Đại xà, cười đã đời xong thì vẻ mặt đột nhiên dại ra một lúc, sau đó nó nói: "Xong rồi, tiêu thật rồi."

Giang Sở Dung:?

Đại xà lẩm bẩm nói: "Nhưng mà nếu tôi thật sự xuyên vào thần thú Thanh Long, thì hình như tôi biết bí bảo cất giấu ở đâu rồi."

Giang Sở Dung:!

Cậu vội vàng hỏi: "Ở đâu?!"

Giang Sở Dung đi theo.

Không lâu sau, Đại xà ngậm ra một cuốn sách đầy vết răng, dính đầy nước trái cây, bị vò nhăn nhúm không biết làm từ vật liệu gì, ngậm đến trước mặt Giang Sở Dung rồi nhổ ra.

Giang Sở Dung nhìn cuốn sách tỏa ra mùi kỳ lạ, mặt cậu xanh như đít nhái, cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, lấy bao tay ra đeo vào, bóp mũi rồi cầm cuốn sách lên.

Đại xà ở bên cạnh nói: "Cuốn sách này được đặt trên hai bức tượng đá, nó được viết bằng chữ Hán, nhưng tôi đọc không hiểu một chữ nào, tôi cứ nghĩ nó là do một tu sĩ nào đó để lại từ trước, nên... tôi định dùng nó để lau đít."

Giang Sở Dung:...

Thấy vậy, Đại xà vội bổ sung: "Tôi mới chỉ nghĩ tới thôi, chưa từng dùng đến! Sau này tôi phát hiện ra có một loại lá cây dùng rất thoải mái nên cũng không định dùng nó nữa. Tôi còn nghiêm túc nghiên cứu nó một đoạn thời gian nữa đấy, nhưng lại chẳng nghiên cứu ra được gì."

Giang Sở Dung cuối cùng cũng thở phào một hơi, lúc này cậu tìm thấy một nhánh cây ở gần đó, cẩn thận mở trang đầu tiên của cuốn sách ra.

Sau khi mở ra, Giang Sở Dung nhìn bốn chữ lớn trên đó, chợt rơi vào trầm tư.

Thiên Thần Toán Kinh?

Nếu cậu nhớ không nhầm, Toán Kinh là một cuốn sách viết về toán học cổ đại mà nhỉ?

Đây là... một cuốn sách toán?

Giang Sở Dung cau mày nghĩ, nhanh chóng lật vài trang, mà sau khi lật vài trang, cậu nhận ra nó quả thật là một cuốn sách toán học.

Có điều trong đó có thêm một vài suy luận về Thiên Tinh (sao trời) — cũng giống như nội dung của thiên văn học hiện đại, đến cuối cùng mới đề cập tới phương pháp kết hợp những thứ này với Thương Giao Cửu Thức mà Giang Sở Dung đã học.

Câu cuối cùng viết rằng——Nếu ngươi có thể thấu hiểu cuốn sách này, thì ngươi có thể tìm ra giải pháp tối ưu để mở ra con đường thông Thiên.

Sau khi xem xong, vẻ mặt của Giang Sở Dung vô cùng phức tạp, muốn nói lại thôi.

Chuyện này thực sự làm khó sinh viên khoa Văn như cậu rồi...

Ngay sau đó, cậu vừa yêu vừa hận nắm cuốn sách trong tay, không nói nên lời lẩm bẩm: "Muốn đọc hiểu thứ này, phải có một tiến sĩ Toán học và một tiến sĩ Thiên Văn học mới được sao? Truyền thừa của thần thú Thanh Long yêu cầu cao như vậy sao?"

Đại xà ở bên cạnh lộ ra vẻ nghi hoặc cùng cảnh giác: "Sao cậu biết tôi là tiến sĩ Toán học kiêm tiến sĩ Thiên Văn học?"

Giang Sở Dung:???

Giây tiếp theo, Giang Sở Dung một bộ mừng rỡ như điên nhìn Đại xà nói: "Anh Tiểu Trương! À không phải, anh Đại Trương! Anh làm ơn nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra với cuốn sách này đi?!"

Đại xà:?

"Tôi đọc có hiểu đâu."

Giang Sở Dung mỉm cười: "Nó kết hợp giữa toán học cổ đại và thiên văn học, anh đọc không hiểu là vì nó chưa chuyển đổi đơn vị. Để tôi phiên dịch lại cho anh."

Đại xà bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lộ ra bộ dạng có chút rụt rè, nói: "Vậy cũng được, cậu phiên dịch đi, để tôi xem tôi có hiểu hay không."

Lại qua nửa canh giờ.

Đại xà trừng mắt nhìn Giang Sở Dung đang choáng đầu hoa mắt dịch sách ở bên cạnh, tức giận nói: "Đều tại cậu. Vừa rồi dịch sai một đơn vị nên bây giờ phải làm lại từ đầu!"

Giang Sở Dung ở một bên điên cuồng tìm ra chỗ sai, vừa bất lực xin lỗi: "Đại ca à, anh là đại ca của tôi có được chưa! Tôi chỉ là thạc sĩ Văn học, thi đại học môn Toán được có 110 điểm (110/150). Toán học cao cấp năm thứ hai chỉ đủ điểm qua môn, phải dịch cái thứ này thật sự rất khó cho tôi đó biết không!"

Đại xà: "Tôi còn chưa yêu cầu cậu tính toán đó, dịch có chút thôi mà lên bờ xuống ruộng như vậy."

Giang Sở Dung cụp mắt, nhận sai: "Phải, tôi sai rồi, hồi đó tôi nên học hành chăm chỉ."

Đại xà: "Hừ. Cậu như vậy mà cũng đòi làm người truyền thừa của thần thú Thanh Long."

Giang Sở Dung:...

Sao tự nhiên lại cảm thấy như có mũi tên bắn vào đầu gối thế này? Lúc nãy là ai cảm thấy đại ca IQ thấp hả?

Ngược lại là Đại xà, vừa nắm lấy cành cây bằng móng vuốt nhỏ vẽ ra các phép tính một cách thuần thục trên mặt đất, vừa nói: "Cơ mà chuyện này cũng thú vị lắm. Tại sao hai người xuyên việt chúng ta lại đúng lúc gặp nhau ở đây nhỉ?"

"Hơn nữa còn đúng lúc cậu là thạc sĩ tiếng Trung, còn học tiếng Trung Quốc cổ đại nữa, có thể dịch những đơn vị này, nếu là những người khác thì đọc rồi cũng không hiểu."

"Còn tôi nữa, tình cờ tôi cũng là tiến sĩ Thiên Văn học kiêm Toán học, nên có thể suy ra những điều này."

"Thật là trùng hợp, giống như một kịch bản đã được sắp đặt kỹ càng vậy haha——"

Tiếng cười vang lên nửa chừng thì đột nhiên im bặt.

Giang Sở Dung và Đại xà liếc nhìn nhau, cả hai đồng thời rùng mình một cái.

Ngay sau đó, bọn họ đồng loại cúi đầu, điên cuồng tiếp tục giải mã "Thiên Thần Toán Kinh"...

Nhưng hai người không hề hay biết, hư ảnh vàng kim của Thanh Long mà vừa rồi Giang Sở Dung kích phát ra đã gây chấn động lớn đến mức gần như toàn bộ người trong Cấm địa đều có thể nhìn thấy.

Lúc này, gần nơi truyền thừa của thần thú Thanh Long, từng đợt từng đợt tu sĩ đang chạy về phía này...

Văn Lăng trốn trong bóng tối nhìn thấy cảnh đó, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.

Hắn sẽ chờ đến khi Giang Sở Dung lấy được truyền thừa ra ngoài, hắn sẽ lập tức yểm trợ cho Giang Sở Dung chạy trốn——

————

Tác giả

– Giang Sở Dung: Chỉ là bí bảo truyền thừa của Thanh Long thôi có cần phức tạp đến vậy không?

– Tổ Thần: Cho phép ta giải thích một chút, đó không phải là bí bảo truyền thừa của Thanh Long.
Bình Luận (0)
Comment