Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 125

Đám tu sĩ náo động cả lên!

Những người vừa mới bị Giang Sở Dung làm cảm động bây giờ đều cho rằng Giang Sở Dung điên rồi!

Các tu sĩ đang bàn tán xôn xao, nhưng lúc này Giang Sở Dung lại ngẩng mặt lên, nhìn Thanh Long trên đỉnh đầu nói: "Xin Thần thú ưng thuận!"

Đám tu sĩ sắc mặt đại biến, cảm xúc cũng trồi lên tụt xuống —— Dù sao Thần thú Thanh Long cũng là Thần thú, thật sự sẽ giúp Giang Sở Dung một chuyện hoang đường như vậy sao?

Nhưng bọn họ đâu có biết, bên trong thân xác Thanh Long lại là một con người hiện đại hoàn toàn.

Thanh Long chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, tất nhiên cũng bị đám tu sĩ miệng nam mô bụng một bồ dao găm hãm hại Giang Sở Dung làm cho tức chết. Đáng tiếc anh không hiểu ngọn nguồn, cũng không biết phải cãi vã như thế nào. Càng không thể ra tay đánh người —— Anh hoàn toàn không biết phải dùng cơ thể này đánh người như thế nào.

Bây giờ thấy Giang Sở Dung nhờ anh giữ thể diện cho cậu, Thanh Long sửng sốt trong giây lát, dù trong lòng sợ hãi nhưng anh vẫn cố tỏ ra nguy hiểm, chậm rãi đi đến sau lưng Giang Sở Dung, toàn thân tỏa ra uy áp!

Tức thì, kim quang sáng chói, chiếu rọi khắp đỉnh núi, đám tu sĩ trực tiếp bị uy áp chấn cho không thở nổi!

Lúc này Thanh Long không nói một lời, nhưng đã tỏ rõ lập trường của mình!

Đám tu sĩ vẫn đang trong trạng thái phập phồng lên xuống đều im lặng như tờ, chỉ còn mỗi khuất phục và sợ hãi!

Ban đầu bọn họ đoán rằng Thần thú Thanh Long sẽ không mấy quan tâm đến chuyện phàm tục, cho nên bọn họ muốn đợi Thần thú Thanh Long rời đi sẽ vây đánh Giang Sở Dung.

Mà hiện tại, mục tiêu của bọn họ đã tan tành...

Lúc này Giang Sở Dung quét mắt qua, bình tĩnh nói: "Các vị, có ai không đồng ý chứng hôn cho ta không?"

Lúc này, mọi người liếc nhìn Giang Sở Dung và Văn Lăng, rồi lại nhìn Thanh Long phía sau Giang Sở Dung, không khỏi tiếp tục rơi vào im lặng chết chóc.

Bọn họ biết rõ Giang Sở Dung không phải đang trưng cầu ý kiến, mà là đang ép bọn họ phải đồng ý, nếu không đồng ý, có nghĩa bọn họ đã chủ động trở thành kẻ thù của Giang Sở Dung.

Đám tu sĩ:...

Lúc này bọn họ mới chợt nhận ra mình không phải bóp quả hồng mềm mà đã đá phải một tấm sắt. Biết vậy đã chẳng làm rồi.

Bây giờ Giang Sở Dung đã xác nhận "tội danh" của mình, nhưng cậu lại rất bình tĩnh, im lặng chờ đợi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có một vị tu sĩ chủ động lên tiếng: "Giang huynh làm người ngay thẳng, tại hạ bái phục. Nếu chỉ là chứng hôn, tại hạ không có vấn đề gì, nhưng hy vọng sau này Giang huynh sẽ cạnh tranh công bằng với bọn ta khi gặp được cơ duyên!"

Giang Sở Dung: "Chuyện đó tất nhiên."

Một tu sĩ khác nói: "Ta cũng là hỗn huyết. Việc làm này của Giang huynh khiến ta rất khâm phục. Hôm nay ta sẵn lòng giúp đỡ Giang huynh."

Giang Sở Dung: "Đa tạ."

Sau đó, có rất nhiều tu sĩ nhao nhao bày tỏ bằng lòng tạm thời hóa kẻ thù thành bằng hữu.

Dù gì bây giờ Thần thú Thanh Long cũng đã xác định đứng bên phía Giang Sở Dung, bọn họ cũng không muốn đối đầu với Thần thú Thanh Long, nếu đã có cơ hội như vậy, vì sao không xoa dịu cục diện bế tắc này?

Lỡ như lần này Giang Sở Dung thật sự không chết, cứ vậy mà đắc tội với người ta đến cùng thì lúc ra ngoài cũng không hay.

Sở Ngọc Lân vốn nghĩ mình chắc chắn châm ngòi ly gián thành công:...

Lúc này, gã bất giác siết chặt trường kiếm trong tay, cảm thấy vết thương trên cổ ngày càng đau thấu tim gan.

Mà lúc này Giang Sở Dung đã thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn Văn Lăng một cách nghiêm túc, mỉm cười nói: "Mọi người đều nói Nhân Ma thành thân là đại nghịch bất đạo. Vậy thì Văn Lăng, hôm nay chàng có bằng lòng cùng ta đại nghịch bất đạo một lần không?"

Văn Lăng nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung lúc này, nét mặt hắn thoáng chút do dự——Hắn biết Giang Sở Dung làm như vậy cũng vì một phần tức giận.

Thế nhưng... vào thời khắc này, trong hoàn cảnh này.

Văn Lăng đột nhiên cảm thấy mình nên nói cho Giang Sở Dung biết một vài sự thật.

Bất kể mục đích của Giang Sở Dung khi làm chuyện này là vì cái gì.

Hắn im lặng mấp máy môi, nhưng đúng lúc này, Giang Sở Dung ở đối diện lại đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, truyền âm nói: "Không cho từ chối, có nhiều người nhìn như vậy, ta còn muốn giữ thể diện."

Văn Lăng ngớ ra.

Cuối cùng, hắn lặng lẽ nuốt xuống những sự thật kia, mỉm cười.

"Được, mặc kệ em muốn làm gì, ta sẽ luôn bên em."

Giang Sở Dung cười, thật lòng cười.

Mặc dù thân thể vẫn đang rất đau đớn, nhưng khi nhìn đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp đong đầy ý cười trong trẻo của Giang Sở Dung, Văn Lăng bất chợt quên hết mọi đau đớn.

Lúc này Giang Sở Dung đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ Văn Lăng đứng dậy.

Túc Tử Xuyên ở cách đó không xa nhìn thấy, do dự một chút liền tiến lên: "Giang huynh, để ta giúp ngươi."

Giang Sở Dung không từ chối, nở nụ cười chân thành nói: "Vậy thì làm phiền Túc huynh rồi."

Các tu sĩ còn lại thấy vậy cũng dồn dập bước tới giúp đỡ.

Giang Sở Dung cũng không cự tuyệt.

·

Trước mặt Thần thú Thanh Long, không ai dám từ chối Giang Sở Dung. Mà trong đó cũng có một số tu sĩ hỗn huyết thật sự bị Giang Sở Dung làm cảm động, họ còn chủ động đề xuất mấy ý tưởng cho Giang Sở Dung tổ chức lễ đường.

Cơ mà trong thâm tâm Giang Sở Dung cũng hiểu rất rõ, lần này chỉ là do thiên thời địa lợi nhân hoà mà thôi.

Đầu tiên, cậu có Thần thú Thanh Long trấn thủ, những tu sĩ đó không thể giết cậu, chỉ đành phải nghe cậu nói hết những lời đó.

Thứ hai, những người đến lần này đều trẻ tuổi, người trẻ tuổi, ít nhiều gì vẫn còn chút nhiệt huyết dễ xúc động. Nếu người tới đây đều là những lão già âm hiểm đa mưu túc trí như Ma Tôn, thì những lời nói của Giang Sở Dung không những vô dụng mà còn có tác dụng ngược lại.

Cuối cùng, sự thù địch giữa ba tộc thật sự đã gây ra thương tổn rất lớn cho những người hỗn huyết, chắc chắn những đứa con lai đó sẽ đồng cảm với cậu, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ buông bỏ sát tâm.

Nhưng Giang Sở Dung không ngờ lần này lại có hiệu quả ngoài mong đợi đến vậy.

Lúc này, với sự giúp đỡ của các tu sĩ, vậy mà Giang Sở Dung lại có thể bố trí xong một lễ đường đơn giản trước khi mặt trời lặn.

Tuy nhiên trời cũng đã xế chiều, hôn lễ phải đợi đến ngày mai rồi.

Nhưng giờ phút này Giang Sở Dung không hề thấy đáng tiếc chút nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hài lòng —— Cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một kiểu hôn lễ ỷ thế hiếp người như này.

Lần đầu tiên cậu tùy hứng như vậy, buông thả đến vậy, vậy mà vẫn nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người —— Mặc dù có một số chỉ là ủng hộ ngoài mặt, nhưng như vậy đã tốt lắm rồi, xoa hoa lộng lẫy, nở mày nở mặt!

Chẳng mấy chốc, trăng sáng treo cao, đám tu sĩ rất thức thời liền lần lượt tránh xa Giang Sở Dung và Văn Lăng, dựng lều ngủ qua đêm.

Thanh Long thì canh giữ phía sau lễ đường của Giang Sở Dung và Văn Lăng.

Giang Sở Dung và Văn Lăng lúc này đang sóng vai nhau dựa vào cột nhà ở lễ đường, cậu vừa chữa trị vết thương cho Văn Lăng vừa nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cười nói: "Hôm nay tâm trạng của ta cũng coi như khá tốt."

Văn Lăng trầm mặc một lát, hắn không phá vỡ sự bình yên ngoài mặt này, chỉ đáp: "Ừm."

Giang Sở Dung: "Mặc dù ta biết nếu không có Trương ca thì chưa chắc bọn họ sẽ làm như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy rất hài lòng."

Văn Lăng: "Trương ca?"

Thanh Long từ sau phòng tân hôn thò đầu ra, ồm ồm nói: "Trương ca ở đây."

Văn Lăng hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói: "Cảm tạ Trương ca."

Thanh Long ngượng ngùng nói: "Không có việc gì."

Dừng một chút, anh lại nhìn Giang Sở Dung nói: "Mặc dù trước kia ta rất sợ đồng tính, nhưng nhìn thấy hai người tốt như vậy, ta lại cảm thấy không sợ đồng tính nữa rồi."

Giang Sở Dung hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười nói: "Trương ca thật tốt bụng."

Thanh Long đắc ý: "Còn phải nói sao?"

Giang Sở Dung trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Thanh Long nói: "Trương ca, ngày mai là hôn lễ của ta, ta cũng muốn gửi tặng một ít lễ vật, huynh có thể giúp ta được không?"

Thanh Long cảnh giác: "Gì nữa? Ngươi lại muốn máu và vảy của ta nữa à?"

Giang Sở Dung dở khóc dở cười: "Ta đâu có tàn nhẫn đến vậy?"

Sau đó Giang Sở Dung lại nghiêm túc nói: "Là nội dung câu cuối cùng của "Thiên Thần Toán Kinh" mà huynh đã suy luận ra."

Thanh Long đột nhiên im lặng.

Câu cuối cùng à...

Câu cuối cùng mà Tổ Thần để lại là mong người giải được kinh sẽ truyền bá phương pháp giải kinh, hoặc là giúp đỡ người khác có được cơ duyên.

Tuy nhiên, phải là người có tấm lòng nhân hậu.

Thanh Long do dự một lát: "Ngươi cho rằng bọn họ đều là người tốt sao?"

Giang Sở Dung mặt mày bình tĩnh: "Không phải tất cả. Nhưng bản chất của con người không phải phi đen tức trắng. Giống như hôm nay có một vài đồng đạo cũng coi như có chút tình người, nhưng khi đối mặt với cơ duyên của Tổ Thần, mọi người đều sẽ bị nó làm cho mất trí."

Thanh Long đại khái hiểu được ý của Giang Sở Dung, anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Cho dù hiện tại bọn họ có lòng tốt, nhưng nếu như bọn họ nắm giữ được những công pháp này rồi lại trở mặt, lấy nó đi làm chuyện xấu thì sao?"

Giang Sở Dung khẽ mỉm cười: "Việc này ta đã nghĩ tới rồi, ta sẽ bắt bọn họ lập lời thề Thiên Đạo. Ngày mai vẫn phải cần đến mặt mũi của Trương ca rồi."

Thanh Long:???

Anh cáo mượn oai hùm với những người này đã đủ lắm rồi, giờ còn buộc bọn họ lập lời thề Thiên Đạo, bộ ngại mình sống quá lâu hay gì?

Nhưng Giang Sở Dung lúc này lại nghiêm túc nói: "Không sao đâu, Trương ca cứ nghe theo ta. Đến lúc đó đảm bảo bọn họ ngoan ngoãn phục tùng."

Thanh Long nghi hoặc một lúc, nhưng vẫn đưa lỗ tai tới, Giang Sở Dung như này như này nói vào tai anh...

·

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang.

Chẳng mấy chốc giờ lành sắp đến.

Hơn ba mươi tu sĩ xếp thành hai hàng, nhường ra một con đường ở giữa.

Lúc này, Thanh Long đang đứng trước lễ đường được bài trí một cách đơn sơ, nhìn hai người đã thay hỉ phục từ từ tiến về lễ đường, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt rất phấn khởi.

Giang Sở Dung và Văn Lăng vốn đã có ngoại hình ưu tú, mặc vào hai bộ hỉ phục vô cùng sang trọng hoa lệ này càng khiến dung nhan của họ tựa như tiên nhân.

Hỉ phục màu đỏ thắm dài gần nửa thước kéo dài trên mặt đất, bên trên thêu hình long phượng bằng chỉ vàng và bạc, điểm xuyết châu ngọc, tỏa sáng lấp lánh.

Một người đội mũ Phượng hoàng cửu thiên, một người đội mũ Kim long hí châu.

Mũ đội đầu Phượng hoàng cửu thiên lộng lẫy và sang trọng hơn rất nhiều, khiến cho gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Sở Dung càng thêm diễm lệ động lòng người.

Mà mũ đội đầu Kim long hí châu lại toát ra khí chất khiêm nhường anh tài, lúc này, tóc của Văn Lăng được buộc lên cao, gương mặt của hắn dưới chiếc mũ Kim long hí châu mang đến một cảm giác cao quý mà khoan thai.

Hai khí chất khác nhau, nhưng đều là tuyệt sắc của nhân gian.

Cả hai người cứ vậy mà nắm tay nhau, cùng bước từng bước về phía lễ đường.

Cuối cùng, hai người đi đến trung tâm lễ đường.

Lúc này Giang Sở Dung mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Thanh Long.

Nghĩ tới thỏa thuận đêm qua, Thanh Long do dự một lát, mặc dù trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng để đảm bảo an toàn, anh vẫn ngửa đầu lên trời, vận đủ hơi sức, phát ra một tiếng rồng ngâm cực kỳ chấn động vang dội ——

Một tiếng gầm này cuồn cuộn uy áp, khiến cho một vài tu sĩ sau một đêm đã nổi lên suy nghĩ khác phải câm nín.

Thời khắc này mọi người cũng ý thức được một điều —— Cho dù bọn họ có muốn đánh lén hai người Giang Sở Dung trong hôn lễ, nhưng nếu có Thanh Long ở đây thì cũng không làm được.

Có lẽ bản thân Giang Sở Dung cũng hiểu được điều này nên đã phái Thần thú Thanh Long đến dọa bọn họ.

Các tu sĩ đành phải buông bỏ vũ khí, không dám lỗ mãng nữa.

Nhưng chẳng ai ngờ được, tiếng gầm này của Thần thú Thanh Long chỉ mới là khởi đầu, không phải kết thúc.

Khi các tu sĩ đã hoàn toàn từ bỏ tư tưởng đánh lén, thì không lâu sau, bỗng dưng có những tiếng động ầm ầm truyền đến từ bốn phương tám hướng, mang theo khói bụi mù mịt, đủ loại đủ kiểu uy áp cấp cao xông về hướng này.

Đám tu sĩ kinh hãi, một vài người đã đứng dậy lo sợ kiểm tra tình hình, hy vọng có thể trốn thoát kịp thời.

Cuối cùng, có người hét lên.

"Có một đàn yêu thú, là thú triều tới!"

"Trời ơi, tiếng rồng gầm đã kích động thú triều, chúng ta có nên rời khỏi đây, đổi chỗ khác không?"

"Trong thú triều có tới hàng trăm con yêu thú ngang ngửa với tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng, chúng ta không đánh lại chúng nó đâu!"

Nhưng đúng lúc này, Giang Sở Dung đứng trong lễ đường lại chậm rãi nói: "Mọi người đừng hoảng sợ, cứ ngồi xuống đi, đây là hôn lễ của ta, ta sẽ không để hôn lễ xảy ra sai sót."

Các tu sĩ lo lắng không yên.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã hiểu tại sao Giang Sở Dung lại nói như vậy.

Bởi vì, sau khi làn khói bụi mù mịt dần tan đi, bọn họ nhìn thấy ba con Thần thú khổng lồ ở đằng sau thú triều cuồn cuộn đang xua đuổi đám yêu thú.

Thần thú Chu Tước bay trên bầu trời, vỗ đôi cánh đỏ rực bùng cháy hỏa diễm, tỏa ra sóng nhiệt ngập trời.

Thần thú Bạch Hổ chầm chậm cất bước phía sau đám yêu thú, trên trán có ấn ký chữ Vương 王 màu vàng, bước đi vững vàng, trong mắt tỏa ra kim quang sắc bén, dù điệu bộ thong thả từ tốn nhưng vẫn uy nghiêm vô cùng.

Thần thú Huyền Vũ lại giống như một ngọn núi nhỏ, cõng chiếc mai rùa nặng nề, linh quang lấp lánh. Nó di chuyển chậm chạp, nhưng mỗi một bước đi, mặt đất lại phát ra tiếng chấn động ầm ầm mơ hồ, tuy không oai phong như Thần thú Bạch Hổ nhưng chẳng ai dám coi thường.

Cứ như vậy, ba Thần thú đã đuổi thú triều đến nơi cách lễ đường của Giang Sở Dung một dặm, sau đó để đám yêu thú dừng lại từ từ.

Lúc này, ba Thần thú chậm rãi đi qua ba lối đi mà đám yêu thú sợ hãi phải nhường đường.

Khi nhìn thấy Thanh Long, tất cả đều cúi đầu hành lễ: "Thanh Long đại ca có gì dặn dò?"

Thanh Long vốn đang khiếp sợ, nhưng khi nhìn thấy ba Thần thú này thực sự khách khí với mình như Giang Sở Dung đã suy đoán, anh lập tức tươi cười nói: "Hây dà, hôm nay huynh đệ của ta thành thân, làm phiền chư vị ca ca tỷ tỷ giúp ta trấn giữ ở đây nhé."

Lúc này, Giang Sở Dung cũng chắp tay hành lễ với ba vị Thần thú từ xa: "Bái kiến ba vị Thần thú đại nhân."

Ba Thần thú liếc nhìn Giang Sở Dung, ánh mắt chúng sáng như đuốc, nhoáng cái đã hiểu ra nguyên nhân.

Sau đó chúng cũng lần lượt chào hỏi Giang Sở Dung: "Nếu là truyền nhân của Tổ Thần thì không cần khách khí với bọn ta, cứ trực tiếp ra lệnh là được."

Giang Sở Dung: "Làm phiền chư vị."

Ba Thần thú gật đầu, quay người chia ra đứng ở bốn góc lễ đường, vừa hay cùng Thanh Long chiếm cứ bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc.

Đám yêu thú mà chúng nó xua tới thì trực tiếp đi vờn quanh lễ đường từ xa.

Đám tu sĩ bị bao vây ở giữa:...

Cho dù bọn họ có chút xíu ý tưởng kỳ quái thì cũng không dám tùy tiện hành động.

Lúc này Thanh Long ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, mọi người nhanh ngồi xuống đi, hôn lễ bắt đầu rồi!"

Các tu sĩ đành phải lần lượt ngồi xuống, vẻ mặt nhìn Giang Sở Dung trong lễ đường thêm vài phần kính sợ, dè chừng.

———-

Tác giả

– Văn Lăng: Đối với cách làm này của bà xã, ta chỉ có thể nói... Ngầu!

– Giang Sở Dung: Chàng tiêu rồi, còn dám bại lộ thân phận nữa không?

– Văn Lăng:...Cho ta suy nghĩ lại.
Bình Luận (0)
Comment