Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 157

Sau khi Cố Minh Tiêu đưa Giang Sở Dung đi mất, các đệ tử trên phi thuyền và thuyền lâu của tam tộc chứng kiến ​​toàn bộ đều triệt để bùng nổ!

Bọn họ không thể tin nổi diễn cảnh đã xảy ra trước mắt, thậm chí còn nghi ngờ có khi nào Ma tộc đã dựng ra một ảo cảnh hay không, khiến bọn họ trong vô thức đã rơi vào trong đó.

Đệ nhất thiên tài của tam tộc, đại sư huynh được Vô Vọng Kiếm công nhận của Nhân tộc, không ngờ lại là Ma Thần Ba Tuần chuyển thế?

Chuyện này còn hoang đường gấp trăm lần chuyện Ma Tôn bị tàn hồn của Ba Tuần đoạt xá!

Nhưng sự thật vừa xảy ra trước mắt, cho dù bọn họ có hoài nghi nhân sinh thì cũng không thể thay đổi được sự thật chắc như đinh đóng cột này.

Cho đến khi ——

Sở Thiên Khuyết, người vẫn luôn đứng trên thuyền lâu Ma Long chứng kiến ​​​​toàn bộ sự việc, hai mắt phiếm đỏ, chắp tay lạy dài với Kiếm Thần và Yêu Tôn, và nói: "Phụ tôn đã căn dặn, nếu ông ấy không may chết trong trận chiến này, thì ta sẽ tiếp quản vị trí Ma Tôn."

"Sở Thiên Khuyết tại đây, nguyện cùng Nhân tộc và Yêu tộc ký hiệp ước hòa bình ngàn năm, cũng mong Kiếm Thần của Nhân tộc và Yêu Tôn của Yêu tộc xem xét đại nghĩa giữa tam tộc mà tạm thời buông bỏ thành kiến ​​​​với phụ tôn ta."

"Người chết đèn tắt, ta bằng lòng gánh chịu tất cả lỗi lầm của phụ tôn, chỉ xin hai vị đại năng đừng trút giận lên Ma tộc."

Sở Thiên Khuyết vừa nói ra những lời này, đệ tử của hai tộc đều bắt đầu phẫn nộ dấy lên tranh cãi, bọn họ đều cho rằng vì lòng tham và sự sơ suất của Ma Tôn mà suýt nữa đã hủy diệt hơn một nửa tinh anh của tam tộc, nếu như không có Cố Minh Tiêu thì kết cục sẽ không thể cứu vãn.

Cũng xin Kiếm Thần và Yêu Tôn nhân cơ hội này thẳng tay san bằng Ma tộc, đem lãnh địa của Ma tộc nhập vào lãnh thổ Nhân tộc và Yêu tộc.

Sở Thiên Khuyết nghe đám đệ tử của hai tộc căm phẫn phát biểu ý kiến, vẻ mặt y ngưng trọng, nhưng y không nói một lời, chỉ chờ chỉ thị của Kiếm Thần và Yêu Tôn.

Lúc này Kiếm Thần im lặng hồi lâu, sau khi định thần lại, chỉ bằng vài ba câu ông đã áp chế được sự phẫn nộ bất bình của đệ tử hai tộc.

"Lãnh địa Ma tộc chướng khí mù mịt, một ngọn cỏ cũng không mọc nổi, dù chiếm được cũng không sử dụng được. Hơn nữa, trong Ma Vực có hàng vạn Ma tộc, ai có thể đi giết bọn họ? Và ai có thể giết hết bọn họ? Nếu không giết sạch, thì ai có thể đảm bảo bọn họ sẽ phục tùng Nhân tộc và Yêu tộc chúng ta, không náo loạn nữa?"

Sau khi Kiếm Thần nói xong, hiện trường liền lặng ngắt như tờ.

Đám đệ tử bất mãn cúi đầu, biết đề nghị trước đó quá kích động nên bọn họ không nói nữa.

Lúc này Kiếm Thần lại khẽ ho khan hai tiếng, quay đầu lại nhìn Sở Thiên Khuyết cách đó không xa, nói: "Mấy lời đó có phải Ma Tôn dạy ngươi nói không?"

Sở Thiên Khuyết trầm mặc chốc lát, đáp: "Vâng."

Kiếm Thần mỉm cười: "Ngươi trả lời như vậy, ta liền biết không phải. Tuy nhiên, nếu ông ấy đã chọn ngươi, có lẽ cũng đã dự liệu trước ngươi sẽ nói như vậy."

"Ngươi rất giống mẹ ngươi, mặc dù là ma nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, chính nghĩa. Về mặt này, phụ tôn của ngươi không bằng ngươi. Nhưng phụ tôn ngươi lại biết lợi dụng điều này để làm mềm lòng bọn ta."

"Hừ, Sở Tiểu Ngọc, tuổi không bao nhiêu, mà thủ đoạn lại rất nhiều."

Sở Thiên Khuyết cụp mắt xuống: "Kiếm Thần quá khen, Thiên Khuyết không dám nhận."

Kiếm Thần: "Ngươi là một đứa trẻ ngoan, đứng dậy đi."

Khi đám đệ tử của hai tộc nghe thấy đánh giá của Kiếm Thần về Sở Thiên Khuyết thì lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Sở Thiên Khuyết làm ngơ trước những nghị luận này, đứng dậy.

Lúc này Kiếm Thần lại nhìn sang Yêu Tôn ở một bên, gật đầu ra hiệu.

Yêu Tôn liền lấy ra một quyển trục minh ước.

Kiếm Thần bảo Sở Thiên Khuyết tiến lên, thủ lĩnh tam tộc cắt đứt lòng bàn tay, ấn vết máu lên quyển trục minh ước.

Hiệp ước hòa bình của tam tộc dần dần ngưng tụ trong ánh sáng vàng lấp lánh.

Kiếm Thần thu hồi quyển trục, ánh mắt sâu thẳm nhìn Sở Thiên Khuyết nói: "Hãy nhớ kỹ lời ngươi đã nói hôm nay, đừng trở thành một Ma Tôn giống như phụ tôn ngươi."

Ánh mắt Sở Thiên Khuyết khẽ run lên, y cúi đầu chắp tay đáp: "Vâng."

Kiếm Thần: "Trở về Ma tộc đi, ta và Yên Tôn tạm thời sẽ chặn đứng tin tức ở bên này giúp ngươi. Nhưng ngươi làm thế nào để ngồi vững vị trí Ma Tôn ở Ma tộc thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi."

Sở Thiên Khuyết lại lần nữa cảm tạ Kiếm Thần, sau đó y đi đến bên mạn thuyền, nhặt lên một mảnh vải từ trên tôn bào của Ma Tôn bị nổ tung trong lúc tự bạo, rồi hết sức trân trọng cất đi.

Kiếm Thần thấy vậy không nói lời nào.

Thấy Kiếm Thần không ngăn cản, Sở Thiên Khuyết lại cảm ơn.

Sau khi cất mảnh vải đó xong, y lặng lẽ quay trở về thuyền lâu, điều khiển thuyền lâu bay về Ma Vực——

Kiếm Thần nhìn chằm chằm chiếc thuyền Ma Long dần biến thành một điểm đen rồi biến mất trong không trung mới thu hồi tầm mắt.

Lúc này ông trầm mặc một lát, bình tĩnh nhìn Yêu Tôn ở bên cạnh vẫn xinh đẹp như xưa trong bộ trường bào khổng tước lam sắc, ánh mắt ông sâu xa thấp giọng nói: "Từ khi hai ta bị thương, Nhân tộc và Yêu tộc cũng phong tỏa không giao lưu với nhau nhiều năm. Đúng lúc hôm nay có cơ hội, không biết Yêu Tôn có bằng lòng đưa những thanh niên tài tuấn của Yêu tộc đến Kiếm Phái luận đạo với các đệ tử của bọn ta một phen hay không?"

Đôi mắt màu xanh ngọc bích đẹp như ngọc lưu ly của Yêu Tôn lẳng lặng liếc nhìn Kiếm Thần một cái, ông cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu nói: "Được."

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng đã khiến gương mặt vốn có chút tiều tụy của Kiếm Thần sáng bừng lên, nhưng sau khi dừng lại một chút, ông còn muốn tiến xa hơn một bước, bèn nói: "Nhiều năm không gặp, hay là chặng đường trở về Yêu Tôn lên phi thuyền của Kiếm Phái bọn ta ngồi đi, chúng ta có thể ôn lại chuyện xưa? Đúng lúc Linh sư muội cũng ở đây, chúng ta hãy tiếp tục nghiên cứu công cuộc khai Thiên lộ đi."

Yêu Tôn im lặng giây lát, còn chưa kịp nói gì thì Linh Toàn Anh đã mỉm cười bước tới, nói: "Đúng vậy, hoặc là chúng ta lên cỗ xe Thanh Loan của Khổng sư huynh ngồi đi, cũng lâu rồi ta không được ngồi xe Thanh Loan."

Vẻ mặt của Kiếm Thần càng mang theo chút mong đợi.

Linh Toàn Anh đã lên tiếng rồi, Yêu Tôn cũng không thể nói được gì, nhưng ông khựng lại một chút liền nhàn nhạt nói: "Ngồi phi thuyền của Kiếm Phái đi, Thanh Loan gầy rồi, ta sợ nó không chở được nhiều người như vậy."

Kiếm Thần:...

Nhưng Yêu Tôn đồng ý ngồi chung đã là chuyện tốt lắm rồi, Kiếm Thần cũng không rối rắm nữa, liền nói: "Yêu Tôn, Linh sư muội, xin mời."

Linh Toàn Anh lên thuyền trước, Yêu Tôn theo sau, Kiếm Thần đi cuối cùng.

Mà sau khi Kiếm Thần lên phi thuyền, ông mỉm cười nói với các đệ tử trên phi thuyền và xe của hai tộc: "Mọi người, đi thôi!"

Các đệ tử lập tức hoan hô một trận —— Từ sau tai nạn khai Thiên lộ, bọn họ rất ít giao lưu với đệ tử ngoại tộc, hiện giờ tai họa diệt thế đã được giải quyết, giao lưu giữa hai tộc được khôi phục, đối với bọn họ mà nói đây chính là một chuyện vô cùng đáng mừng!

Cứ như vậy, Thanh Loan kéo cỗ xe nạm ngọc lên, phi thuyền Ma Long giương cánh, chậm rãi khởi động, cùng nhau bay về hướng Vô Vọng Kiếm Phái...

·

Sao bay đầy trời, rực rỡ tráng lệ.

Giang Sở Dung ngẩng đầu nhìn sao băng lướt qua trong vũ trụ mênh mông, cậu không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng.

Lúc này, ánh sáng rực rỡ của sao băng chiếu sáng đôi gò má thanh tú xinh đẹp của cậu, soi sáng làn da trắng nõn của cậu tựa như trong suốt.

Cố Minh Tiêu chầm chậm bay tới sau lưng cậu, hỏi: "Đẹp không?"

Giang Sở Dung phục hồi tinh thần, bất giác mỉm cười: "Đẹp lắm, cơ mà, đây là đâu thế?"

Nghiệp hỏa màu đỏ vàng trong đôi ma đồng của Cố Minh Tiêu khẽ lay động hai cái, hắn nhẹ giọng đáp: "Thế giới nhỏ của ta."

Giang Sở Dung "wow" lên một tiếng: "Đại sư huynh lợi hại quá."

Cố Minh Tiêu không nói gì, nhưng từ vẻ mặt có thể thấy hắn rất hài lòng với lời khen này của Giang Sở Dung.

Lúc này hắn đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ động, cách đó không xa có những ngôi sao chậm rãi xoay tròn theo động tác của hắn, qua một lát, không ngờ những ngôi sao đó lại tạo thành hình dạng một đóa cúc họa mi.

Giang Sở Dung nhìn thấy cúc họa mi, trong lòng khẽ động, nhịn không được hỏi: "Lại là hoa này, đại sư huynh, rốt cuộc hoa này có ý nghĩa gì vậy?"

Cố Minh Tiêu nhìn đóa cúc họa mi được tạo thành từ các ngôi sao ở xa xa, sau một lúc im lặng hắn mới nói: "Ta đã từng không biết ý nghĩa của nó, nhưng bây giờ ta biết rồi."

Giang Sở Dung nhận ra cảm xúc của Cố Minh Tiêu có hơi kỳ lạ, thế là cậu cứ nhìn hắn.

Qua một lúc Cố Minh Tiêu mới nói: "Dù là Chánh Thần hay Ma Thần thì đều cần phải liên tục luân hồi chuyển kiếp để củng cố Thần tâm của mình. Nhưng thân thể chuyển kiếp của họ phải tách biệt với bản thể, nếu không thì Thần đình sẽ hỗn loạn."

Đây là lần đầu tiên Giang Sở Dung nghe thấy thuyết pháp này, cậu không khỏi lấy làm ngạc nhiên, nhưng sau đó cậu chợt nhớ tới một đạo lý — Nếu hôm nay ngươi lịch kiếp, ngày mai ngươi cũng lịch kiếp, ngày nào cũng xin nghỉ phép, vậy thì chẳng phải Thần đình sẽ trống không sao? Làm sao duy trì được hoạt động bình thường chứ?

Có điều, chuyện này thì liên quan gì tới cúc họa mi?

"Chuyển thế kiếp trước của Ma Thần Ba Tuần là ở thế giới này, chính là vị Ma Thần mà bọn họ cung phụng —— Nhưng thực ra người đó không phải bổn tôn, mà chỉ là chuyển thế."

Nghe đến đây, tim của Giang Sở Dung đập thình thịch.

"Vốn dĩ Ma Thần Ba Tuần đến thế giới này là muốn tu Phẫn Nộ Tướng và Hủy Diệt Thân, cho nên hắn đã thiếp lập cho chuyển thế của mình một thân thế cực kỳ thê thảm. Một ngày nọ, chuyển thế của hắn bị mọi người ức hiếp, bị ném vào một cánh đồng hoa, cả người hắn lấm lem bùn đất, lại sắp chết đói."

"Sau đó, hắn gặp được chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả."

"Khi đó, chuyển thế của Ba Tuần đang nằm trong cánh đồng hoa, điên cuồng tàn phá những bông hoa trong cánh đồng, bộ dạng của hắn xấu xí vô cùng, đau đớn và tức giận trong lòng hắn lúc ấy lên đến đỉnh điểm, nhưng cố tình lúc này, chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả lại xuất hiện."

"Đó là một thiếu niên rất xinh đẹp, cậu ấy nhẹ nhàng nhặt lên một đóa cúc họa mi sắp điêu tàn, nắm lấy bàn tay của chuyển thế Ba Tuần, đặt đóa hoa đó vào tay hắn, và đưa tất cả thức ăn khô có trên người cậu cho chuyển thế Ba Tuần."

"Cậu ấy nói: Nếu ngươi thấy đau khổ, ngươi vẫn có thể ngắm hoa, chúng đẹp lắm. Nhưng nếu ngươi hủy mất hoa, ngươi thật sự sẽ chẳng còn gì cả."

"Khoảnh khắc ấy, hết thảy phẫn nộ trong lòng chuyển thế Ba Tuần đều tan biến hết."

"Ở kiếp đó, chuyển thế Ba Tuần không tu thành Phẫn Nộ Tướng và Hủy Diệt Thân, mà tu thành Tĩnh Lặng Tướng, trở thành Ma Thần được người người kính ngưỡng trong Ma tộc."

Giang Sở Dung nghe đến đây liền sửng sốt, sau đó cậu khẽ mỉm cười: "Như vậy không phải tốt lắm sao?"

"Nhưng khi chuyển thế của Ba Tuần phi thăng quay về bản thể, Ma Thần Ba Tuần lại nổi giận. Bởi vì hắn không đạt được mục đích ban đầu, còn vì tu luyện Tĩnh Lặng Tướng mà khiến tâm ma của hắn bị tổn hại. Hắn cho rằng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đã cố ý tính kế hãm hại hắn."

Giang Sở Dung:...

Cũng đúng, Tĩnh Lặng Tướng đại biểu cho bác ái, tượng trưng cho lòng nhân từ và trắc ẩn, là thứ mà rất nhiều Chánh Thần tu không được, khó trách Ma Thần Ba Tuần lại tức giận đến vậy —— Kết quả này e là sẽ trở thành trò cười trong giới Ma Thần.

"Sau đó, liền có ta."

"Sự tồn tại của ta là để quấy rối việc tu hành của chuyển thế Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả kiếp này." Cố Minh Tiêu cụp mắt xuống, nhìn Giang Sở Dung ở trước mặt bằng đôi mắt nóng bỏng chứa đầy nghiệp hỏa.

Giang Sở Dung sửng sốt một giây: "Còn có chuyện như vậy sao? Theo lời tiên tri, chuyển thế kiếp này của Tôn Giả hẳn là để cứu thế giới. Vậy nên mục đích của chàng là hủy diệt thế giới sao? Nhưng tại sao lại..."

Lại biến thành như bây giờ?

Chẳng lẽ bởi vì Cố Minh Tiêu gia nhập Kiếm Phái nên cũng phát triển theo chiều hướng khác sao?

Vậy lỡ như Ma Thần Ba Tuần bản thể biết được chuyện này, chẳng phải hắn sẽ lại nổi giận nữa sao?

Lúc này Giang Sở Dung đang suy nghĩ lung tung, mãi đến khi Cố Minh Tiêu giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của cậu, dùng chất giọng khàn khàn nói một cách kỳ lạ: "Không, ta đã thành công."

Giang Sở Dung nghe Cố Minh Tiêu nói vậy, cảm nhận được hành động của Cố Minh Tiêu, trái tim cậu bất giác run lên, thấp thoáng cảm giác có chút nguy hiểm.

Thẳng đến khi Cố Minh Tiêu nghiêng người tới, động tác chậm rãi cắn lên môi cậu một cái, sau đó hôn cậu từng chút một, nhấm nháp đôi môi của cậu.

Hắn cũng duỗi tay ôm lấy vòng eo thon thả của Giang Sở Dung, buộc Giang Sở Dung phải đến gần hắn hơn.

Vốn trong đầu Giang Sở Dung còn ngạc nhiên sao Cố Minh Tiêu lại nói đã thành công? Nhưng khi Cố Minh Tiêu lại gần hôn cậu như vậy, cậu lập tức quên hết tất cả.

Hơi thở nóng bừng, hàng mi dài như cánh bướm của Giang Sở Dung run lên hai lần, sau đó cậu chủ động nhắm mắt lại, đưa tay vòng qua cổ Cố Minh Tiêu, đón nhận nụ hôn ái muội và ướt át của Cố Minh Tiêu từng chút một.

Hai người ôm hôn nhau dưới bầu trời đầy sao.

Môi lưỡi quyện vào nhau, hơi thở của hai người hòa làm một với hơi thở của đối phương, dính nhớp mà nồng nàn.

Sau khi nụ hôn kết thúc, khóe mắt đuôi mày của Giang Sở Dung ánh lên sắc đỏ ướt đẫm mê hoặc lòng người, lúc này cậu thở hổn hển mấy hơi, tựa vào trán Cố Minh Tiêu, cong môi cười nói: "Đại sư huynh, kỹ thuật hôn của chàng càng ngày càng giỏi. "

Cố Minh Tiêu nghiêng đầu, cắn nhẹ lên khóe môi ẩm ướt của cậu: "Ta là chuyển thế của Ma Thần, sao có thể không biết những chuyện này?"

Bấy giờ, Giang Sở Dung mới nhớ lại câu nói kỳ lạ mà Cố Minh Tiêu vừa mới nói lúc nãy —— Hắn đã thành công.

Sao chàng ấy lại thành công?

Giang Sở Dung nhịn không được muốn hỏi.

Nhưng Cố Minh Tiêu tựa như nhìn ra được suy nghĩ của cậu, hắn hơi nhướng mày, lại ôm lấy eo cậu, nhấc hai chân của cậu, bế bổng cậu lên.

Giang Sở Dung:?

Cố Minh Tiêu vỗ nhẹ vào lưng cậu, muốn cậu vòng tay qua cổ hắn, hai chân cũng quắp lấy eo hắn.

Tư thế này khiến Giang Sở Dung cảm thấy rất vi diệu, cậu hơi hơi kháng cự.

Lúc này Cố Minh Tiêu lại ghé sát vào tai cậu nói: "Em có muốn biết vì sao lúc nãy ta lại nói câu đó không?"

Giang Sở Dung lườm hắn một cái: "Chàng lại muốn giở trò gì?"

Cố Minh Tiêu cắn vành tai cậu, thủ thỉ: "Làm ta vui ta sẽ nói cho em biết."

Giang Sở Dung: "Hứ, biết ngay chàng lại giở trò xấu!"

Bỗng nhiên, Cố Minh Tiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Giang Sở Dung, vuốt nhè nhẹ.

Giang Sở Dung còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì hắn lại hôn lên thật mạnh.

Giang Sở Dung:...

Cậu chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng Giang Sở Dung không ngờ Cố Minh Tiêu vừa tiếp nhận ký ức của Ma Thần Ba Tuần lại trở nên biết chơi hơn!

Đáng nhẽ Cố Minh Tiêu đang hôn cậu, nhưng sau đó, Cố Minh Tiêu lại biến thành hình dáng bản thể của Ma Thần Ba Tuần.

Bởi vì Văn Lăng tuổi còn nhỏ, nên vóc người không thể trưởng thành hoàn mỹ như Cố Minh Tiêu, dáng người của Cố Minh Tiêu đã là cực phẩm trong phạm vi nhận thức của Giang Sở Dung rồi.

Nhưng Ma Thần Ba Tuần lại là hiện thân của d.ục vọng, thân hình của hắn thật sự quá nóng bỏng!

Cánh tay rắn chắc màu đồng cổ nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác như làn da và cơ bắp đó sắp hút lấy ngón tay của Giang Sở Dung.

Đặc biệt là lúc này, trên mặt Cố Minh Tiêu trải đầy ma văn, nhưng vẫn lộ ra một vẻ đẹp tuấn mỹ sắc bén chấn động tâm hồn, đôi mắt phượng hẹp dài đó đang cháy rực nghiệp hỏa, tựa như muốn hút người ta vào trong.

Mới đầu Giang Sở Dung còn hơi phản kháng, nhưng chẳng mấy chốc, dưới sự cám dỗ của mỹ sắc, cậu đã hoàn toàn rơi vào tay giặc...

Bởi vì Cố Minh Tiêu biến thành bản thể Ma Thần Ba Tuần thực sự rất giỏi, thậm chí là quá xuất sắc!

Chỉ hôn cậu thôi, nhưng đã hôn đến sắ/c tình ướt át, khiến cả người cậu nóng bừng lên.

Giang Sở Dung: Lần đầu tiên cậu nhận ra mình háo sắc đến vậy, aaaa...

Hai người cứ vậy mà hôn nhau cuồng nhiệt dưới màn trời chiếu đất trong thế giới nhỏ tách biệt của Cố Minh Tiêu...

·

Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu mang theo bay hết tinh vực này đến tinh vực khác.

Thậm chí hắn còn dùng mưa sao băng để chơi một chút trò đặc biệt, cái trò mà vừa nghĩ đến thôi Giang Sở Dung đã đỏ mặt.

Cuối cùng, Cố Minh Tiêu cũng ngừng tra tấn Giang Sở Dung.

Lúc này Giang Sở Dung nằm xụi lơ trong lòng Cố Minh Tiêu, trên cổ và lỗ tai trắng như tuyết của cậu rải đầy dấu hôn ái muội, cậu không khỏi nhỏ giọng phàn nàn: "Càng ngày đại sư huynh càng được voi đòi tiên."

Cố Minh Tiêu ôm cậu ngồi trên cánh đồng cỏ của một tiểu hành tinh, cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi qua, đột nhiên hắn cụp mắt xuống thấp giọng nói: "Em có biết vì sao ta lại nói thật ra ta đã thành công không?"

Giang Sở Dung cứ tưởng Cố Minh Tiêu nói ra câu đó chỉ là đang kiếm cớ ăn hiếp cậu thôi, nhưng không ngờ Cố Minh Tiêu lại nhắc tới, cậu không khỏi lườm Cố Minh Tiêu một cái, đôi mắt ươn ướt nói: "Ta không quan tâm, nếu chàng không nói, ta cũng không mắc câu chàng nữa đâu."

Cố Minh Tiêu khẽ cười một tiếng, cũng không có ý định đánh đố nữa.

Lúc này, hắn đưa tay vén một sợi tóc ra sau tai cho Giang Sở Dung, rồi ghé sát vào tai Giang Sở Dung, nhẹ giọng nói: "Bởi vì em là chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả ở kiếp này."

Giang Sở Dung:?!

"Khiến cho chuyển thế của Chánh Thần ở hồng trần chìm đắm trong ái tình không thể siêu thoát."

"Em nói xem, ta có thành công không?"

Giọng nói lúc nào cũng trong trẻo lạnh lùng của Cố Minh Tiêu lúc này lại mang theo một tia ma lực và mê hoặc không thể giải thích được, như muốn dụ dỗ người ta rơi vào vực sâu dụ/c vọng vô cùng tận...

Nhoáng cái, cơ thể Giang Sở Dung liền run rẩy kịch liệt.

Cố Minh Tiêu cảm nhận được điểm này, ánh sáng trong mắt hắn chợt trở nên nguy hiểm hơn một chút, lúc này hắn chậm rãi siết chặt vòng tay đang ôm Giang Sở Dung, chờ đợi Giang Sở Dung nổi giận.

Thậm chí tưởng tượng đến dáng vẻ Giang Sở Dung mắng hắn, hắn còn có chút hưng phấn.

Bởi vì hắn biết, chỉ cần Giang Sở Dung mắng hắn, hắn sẽ càng táo tợn dùng phương thức khác để đáp trả lại!

Đến lúc đó, hắn sẽ khiến cho chú khổng tước nhỏ này hãm sâu vào lòng hắn, cả đời này đừng hòng rời khỏi hắn.

Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không ngờ được, sau khi cơ thể Giang Sở Dung run rẩy một lúc, cậu lại ngước mắt lên, hết sức kích động nhìn hắn nói: "Wow... Cái kịch bản cẩu huyết gì thế này, Ba Tuần biết chơi đến vậy sao?"

Cố Minh Tiêu:?

————-

Tác giả

– Giang Sở Dung nhảy cẫng lên: Chồng ơi, em thích kịch bản này quá! Chơi gì đó kí/ch thích hơn đi!

– Cố Minh Tiêu (tự hoài nghi bản thân sâu sắc): Mẹ kiếp... Chẳng lẽ tìm lộn người rồi? Tôn Giả chuyển thế phóng túng như vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment