Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 164

Sóng gió bản đồ sao đã được giải quyết trong tình huống không thể tưởng tượng được như thế đó.

Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ——Ma Tôn cũng coi như còn chút lương tâm, nếu không phải ông ta còn muốn khai Thiên lộ, thì ông ta cũng sẽ không dễ dàng giao ra bản đồ sao như vậy. Thế nên mọi người cũng tạm thời không truy cứu những thủ đoạn xấu xa mà ông ta đã từng làm, nhắm mắt làm ngơ để ông ta lăn lộn ở Linh tộc.

Trong khoảng thời gian này, vô số thuyền lâu và phi thuyền của tam tộc nườm nượp đến Linh tộc cầu hôn, thời gian này, Giang Sở Dung bởi vì bận hoàn thành bản đồ sao nên bèn giả vờ tâm trạng không tốt, không đích thân đi gặp mặt, đều để các quản sự trẻ tuổi của Linh tộc giúp cậu đi xã giao với những người đó.

Ban ngày du ngoạn, ban đêm tiệc tùng, hết sức xa hoa nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.

Giang Sở Dung không xuất hiện nhưng lại tiếp đãi mọi người rất nồng nhiệt, mọi người càng sôi nổi suy đoán về mục đích thực sự của Giang Sở Dung. Ngoài ra, bản thân Linh tộc đã rất giàu linh khí, phong cảnh lại vô cùng đẹp, mỗi ngày còn có yến tiệc miễn phí, món ăn đều được chế biến từ nguyên liệu cao cấp. Những tu sĩ này lúc đầu còn hoài nghi, về sau dần dần buông lỏng cảnh giác, đều yêu thích cảnh sắc và món ăn ở nơi này, không muốn rời đi.

Mà những quản sự trẻ tuổi do Giang Sở Dung cử đến cũng tại lúc này phát huy vai trò của họ.

Khi ngày càng quen thuộc hơn, trong lúc nâng ly cụng chén thì số lượng thần kim mà các tu sĩ mang theo đã bị những người quản sự của Linh tộc thăm dò rõ ràng.

Khi gần như đã xác nhận được số lượng thần kim trên người những tu sĩ này đã vượt quá một phần ba số lượng thần kim cần để xây dựng cầu sao, Giang Sở Dung cuối cùng cũng đưa ra tuyên bố ——Hai ngày sau bắt đầu đại hội chiêu thân.

Hiện tại, cậu và Trương Nguyên Viễn đã bổ sung xong tấm bản đồ sao cuối cùng.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu thần kim.

·

Đêm trước ngày chiêu thân.

Trương Nguyên Viễn đang hào hứng hớn hở đi khắp nơi vơ vét những thứ tốt của Linh tộc, nhét đầy mấy chiếc nhẫn trữ vật, ảo tưởng khi trở về thế giới hiện đại có thể lòe thiên hạ.

Lúc này, Giang Sở Dung tìm tới cửa.

Trương Nguyên Viễn nhìn thấy Giang Sở Dung, anh định xin cậu tí lộc, nhưng đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Giang Sở Dung có chút nghiêm túc đứng đắn.

Không hiểu sao Trương Nguyên Viễn lại giật thót trong lòng, cảm thấy nhất định không phải chuyện gì tốt, thế là anh thấp giọng hỏi: "Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"

Giang Sở Dung trầm ngâm một lát, mới nói: "Trương ca, thật ra anh có rất nhiều ký ức đã bị chính anh phong ấn."

Trương Nguyên Viễn:!

"Tôi tới là muốn hỏi anh, có cần tôi giải trừ những phong ấn này cho anh không?"

Trương Nguyên Viễn:...

Trương Nguyên Viễn cau mày hỏi: "Ký ức gì cơ?"

Giang Sở Dung: "Ký ức thuộc về Thanh Long."

Dừng một chút, Giang Sở Dung lại nói thêm: "Anh không muốn giải phong ấn cũng không sao, nhưng tôi lo lỡ như anh quay về thế giới hiện đại, một ngày nào đó phong ấn ký ức bị phá vỡ, có thể anh sẽ cảm thấy khó chịu hơn."

Trương Nguyên Viễn liếc nhìn Giang Sở Dung: "Có phải cậu đang âm thầm tính kế tôi không?"

Giang Sở Dung cười nói: "Đến lúc này rồi tôi còn tính kế anh làm gì?"

Trương Nguyên Viễn nhìn vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp trong veo của Giang Sở Dung, sau một lúc im lặng anh mới nói: "Được rồi, thật ra tôi cảm thấy dù cho ký ức trước kia như thế nào đi nữa, mở ra thì cũng vẫn là tôi thôi. Nếu cậu đã không có ý xấu gì thì giúp tôi giải phóng ký ức đi."

Giang Sở Dung mỉm cười: "Được. Trương ca, anh nhắm mắt lại đi."

Trương Nguyên Viễn do dự một lát, sau đó im lặng nhắm mắt lại.

Qua một lúc, có một tia sáng dịu nhẹ chui vào trong tâm trí anh——

Tia sáng này đẩy ra một cánh cửa, Trương Nguyên Viễn đi theo cánh cửa đó bước vào trong ký ức đã bị phong ấn của mình...

Không biết qua bao lâu, Trương Nguyên Viễn ngơ ngác mở mắt ra, anh cứ thế mà nhìn Giang Sở Dung ở trước mặt, sau đó hai mắt đột nhiên đỏ lên.

Trương Nguyên Viễn lập tức dời tầm mắt đi, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn một mình yên tĩnh một lát."

Giang Sở Dung hiểu tâm trạng của Trương Nguyên Viễn lúc này, cậu không nói gì, chỉ đáp: "Ừm."

Nói xong, Giang Sở Dung rời đi, để lại một mình Trương Nguyên Viễn.

Trương Nguyên Viễn đứng ngốc tại chỗ một lúc, lấy tay lau nước mắt, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài sân, đến bên gốc cây hoa hải đường xinh đẹp, ngồi xuống ghế đá dưới tàn cây.

Gió đêm thổi qua, mát lành, nhưng lúc này lòng anh lại đau đớn vô cùng.

Hóa ra, mọi chuyện là như vậy...

Trương Nguyên Viễn trước kia, không có tên, nó chỉ là một con rồng nhỏ màu lam.

Ở Thần đình Thượng giới, Thanh Long trong Long tộc có huyết thống rất thấp kém, cũng không quá thu hút. Tiểu Thanh Long từ khi sinh ra đã ăn không no, nên nó học cách ăn trộm đồ ăn ở khắp nơi.

Cho đến một ngày, nó đã ăn trộm đồ của Thất hoàng tử, con của một trong những vị Thần tối cao ở Thần đình.

Lúc Thất hoàng tử xách nó lên, nó tưởng mình chết chắc rồi, nên nó liều mạng cắn người, nhưng Thất hoàng tử chỉ cười nói: "Răng bén nhỉ, đúng lúc ta còn thiếu một con linh sủng, lấy mi vậy."

Mặc dù Tiểu Thanh Long không thông minh, nhưng nó cũng biết linh sủng mỗi ngày sẽ được cho ăn đúng giờ, nó lập tức nhả miệng đang cắn Thất hoàng tử ra, vẫy đuôi với hắn.

Thất hoàng tử kinh ngạc: "Bé con này cũng thông minh đấy, không tồi."

Kể từ đó, Tiểu Thanh Long trở thành linh sủng của Thất hoàng tử. Mà sau đó bởi vì Thất hoàng tử nhận một con thanh long làm linh sủng nên bị rất nhiều người khinh thường, dù sao hắn chỉ là con của thứ thiếp, mẫu thân của hắn chỉ là một cung nữ quét dọn trong Thần đình.

Điều này khiến Tiểu Thanh Long hơi bất an, nó sợ Thất hoàng tử sẽ bỏ rơi nó, nhưng Thất hoàng tử không làm như vậy, thậm chí hắn còn bình tĩnh ung dung nói với Tiểu Thanh Long những câu mà Tiểu Thanh Long nghe không hiểu.

Hắn nói: "Có một nơi mà Thanh Long là Thần thú mạnh nhất, trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, trước Chu Tước, sau Huyền Vũ. Thanh Long vi tôn!"

Mặc dù Tiểu Thanh Long chỉ là một con rồng xanh, nhưng nó chưa bao giờ nghe thấy chuyện vô căn cứ như vậy— Dù gì Bạch Hổ tộc và Chu Tước tộc ở một trình độ nào đó cũng không kém gì Long tộc.

Khi đó Tiểu Thanh Long chỉ cho rằng Thất hoàng tử buồn bực đến mất trí, nó chỉ muốn được ăn được uống nên bèn gật đầu cho có lệ, giả vờ hùa theo.

Những ngày bình yên cứ thế mà trôi qua từng ngày, cho đến một hôm, Thất hoàng tử mặt mày bình tĩnh trở về, nói với Tiểu Thanh Long đang ngủ ở trong ổ linh sủng: "Tiểu Long, ta đã đâm Thái Nguyên Đế Tôn, chúng ta phải chạy trốn thôi."

Tiểu Thanh Long:!

Thần Đình có hai vị Đế Quân, một vị Đế Tôn, Thái Nguyên Đế Tôn là người quyền lực nhất, Thất hoàng tử đâm ông ta làm gì?

Tiểu Thanh Long còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác, thì đã bị Thất hoàng tử bế lên, nhét vào trong nhẫn trữ vật, mang theo bỏ chạy.

Cứ như vậy, Tiểu Thanh Long ngốc nghếch đã cùng Thất hoàng tử bước vào con đường lưu vong——

Rất lâu sau này, khi Thanh Long không còn là Tiểu Thanh Long nữa, trong một lần tán gẫu tình cờ, Thất hoàng tử uống say, Thanh Long mới biết vì sao năm đó Thất hoàng tử lại đâm Thái Nguyên Đế Tôn.

Bởi vì thời gian đó Thái Nguyên Đế Tôn có mâu thuẫn với Thiên Huyền Đế Quân, phụ thân của Thất hoàng tử, nhưng lúc đó Đế Quân không tiện công khai trở mặt, Thái Nguyên Đế Tôn liền ở trong một bữa yến hội tuyên bố rằng ông ta đã ngủ với mẫu thân của Thất hoàng tử, ám chỉ Thất hoàng tử chưa chắc là con của Thiên Huyền Đế Quân.

Mà khi đó mẫu thân của Thất hoàng tử đã qua đời, chết không đối chứng.

Lúc đó Thất hoàng tử bị làm nhục trước mặt mọi người, nhưng hắn không hề biện bạch hay nổi giận, sau sự việc đó hắn bình tĩnh lên kế hoạch, sau vài năm ở ẩn, có một ngày hắn lợi dụng lúc Thái Nguyên Đế Tôn tắm rửa chơi đùa với phi tử xong, còn chưa kịp mặc quần áo thì hắn đã nhảy ra, gọn gàng dứt khoát đâm Thái Nguyên Đế Tôn một kiếm.

Đâm xong liền chạy, cực kỳ dứt khoát! Ỷ vào việc Thái Nguyên Đế Tôn là Thần Tôn tối cao, chân thân không thể rời khỏi Thần đình.

Lúc đó Thanh Long nghe kể xong liền trợn mắt há hốc mồm, khi ấy Thất hoàng tử say bí tỉ còn cười hỏi: "Tiểu Long, ta lợi hại lắm phải không?"

Thanh Long:...

Nó chỉ nghĩ tại sao mình lại rơi vào tay một chủ nhân coi trời bằng vung như thế này?

Nhưng lúc đó, nó nhìn ánh sáng cô độc ẩn giấu trong đôi mắt tươi cười của Thất hoàng tử, cuối cùng nó chỉ im lặng không nói gì.

Về sau, một người một rồng cùng với một vài tùy tùng trồng trọt linh điền trong không gian tùy thân của Thất hoàng tử, bôn ba chạy trốn đến các hành tinh khác nhau, cuối cùng tìm đến một tiểu hành tinh cực kỳ xa xôi, tạm thời định cư ở đó —— Cũng chính là Tu chân giới bây giờ.

Dọc đường, Thất hoàng tử còn bảo Thanh Long thu nhận ba tiểu đệ ở các hành tinh khác, thực sự hợp thành Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ mà hắn từng nhắc tới.

Thất hoàng tử ở Tu chân giới khai hoang, Thanh Long cũng dần dần từ một Tiểu Thanh Long ngốc nghếch trở thành đại ca chững chạc. Những tùy tùng trồng trọt trong không gian tùy thân của Thất hoàng tử cũng ở lại Tu chân giới, trở thành Linh tộc.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Thất hoàng tử vẫn bị Thái Nguyên Đế Tôn truy lùng phát hiện ra, cùng lúc đó lại trùng hợp có tin tức Thiên Huyền Đế Quân muốn phát động chiến tranh, Thất hoàng tử quyết định đánh cược một phen.

Nhưng hắn lại lo lắng cho dân chúng ở đây nên đã cầu xin Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, một vị tiền bối mà hắn thân quen chiếu cố nơi này, sau đó mới rời đi.

Trước khi đi, hắn đã nói với Thanh Long, ngoan ngoãn ở lại đây đợi hắn.

Nếu một ngày nào đó hắn và Thiên Huyền Đế Quân đấu tranh thành công, hắn sẽ trở về đón Thanh Long.

Nhưng Thanh Long đợi mãi đợi mãi, lại chẳng đợi được tin tức gì, nó không nhịn được, nóng lòng muốn truy tìm tung tích của Thất hoàng tử.

Thế nhưng con đường sao phi thăng từ lâu đã bị thám tử của Thái Nguyên Đế Tôn chặt đứt, nơi này chẳng khác gì bị lưu đày, Thanh Long không thể thoát ra được. Mà cho dù Thanh Long có xé rách không gian, cũng chỉ có thể truyền tống đến tiểu hành tinh ở lân cận, nhưng nó là một đứa mù đường, căn bản không tìm được phương hướng.

Thanh Long càng ngày càng bức bối.

Mãi cho đến sau này, khi Thanh Long đang lật xem sách của Thất hoàng tử, thì đột nhiên nhìn thấy trong sách có một mảnh giấy do Thất hoàng tử để lại——Tiểu Long, nếu em không thể chờ đợi được nữa, một ngày nào đó khi em có thể hiểu được những cuốn sách ta để lại, thì em hãy đến tìm ta.

Nó bắt đầu đọc những cuốn sách đó, nhưng nó xem không hiểu, trên thế giới này cũng không có ai hiểu được. Mãi sau này nó mới nhớ ra một hành tinh có tên là "Địa Cầu" mà Thất hoàng tử từng miêu tả.

Thất hoàng tử từng nói —— Hầu hết trí tuệ của hắn đều bắt nguồn từ đó.

Cũng không biết lúc đó Thanh Long đã lấy can đảm từ đâu ra, mà nó đoán chừng một phương hướng, rồi xé rách không gian, thần hồn xuyên qua đó.

Mà một lần xuyên không này, kéo dài tận mấy trăm năm...

Thanh Long biết mình phải học một thứ gì đó, nhưng nó lại không có tính nhẫn nại, tính cách cũng không hòa hợp với thế giới này, thường bị coi là kẻ lập dị.

Sau đó nữa, Thanh Long không còn cách nào khác, nó bất chấp tất cả, phong ấn ký ức của mình, hoàn toàn coi mình là người bản xứ, một lần nữa luân hồi chuyển kiếp.

Mà ký ức duy nhất anh không hề phong ấn chính là —— Anh phải học tập chăm chỉ, học số học và giải mã tinh tượng.

Bằng cách này, sự học hỏi đời này qua đời khác được tích lũy trong linh hồn anh.

Mới đầu anh chỉ là một kẻ du thủ du thực bỏ học giữa chừng, về sau anh trở thành một học bá tài ba được mọi người khen ngợi.

Sau đó nữa... Khi anh học xong tiến sĩ, liền kích hoạt một phong ấn khác trong tâm trí anh, truyền tống anh trở về.

Nhưng lúc đó anh đã quên hết rồi, ký ức của anh vẫn còn bị phong ấn.

Vậy nên anh chỉ nhớ tên mình là Trương Nguyên Viễn, là một tiến sĩ Thiên Văn Học kiêm Toán Học.

Cho đến khi, Giang Sở Dung xuất hiện, đưa anh ra khỏi nơi đó...

Nghĩ đến đây, Trương Nguyên Viễn ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt nhìn vầng trăng trên cao. Ánh trăng khuyết tàn, không tròn chút nào, nó giống như một sợi chỉ mảnh, lặng lẽ điểm xuyết cho bầu trời đêm, tản ra ánh sáng nhạt nhòa.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, Trương Nguyên Viễn đột nhiên cảm thấy mặt mình lạnh buốt, anh đưa tay lên sờ, mới nhận ra nước mắt đã chảy đầy mặt.

Anh luôn cho rằng mình là một người xuyên không, nhưng đến bây giờ anh mới biết, người luôn gọi anh là Tiểu Long mới phải...

Anh một mình ngồi lặng lẽ trên ghế đá rất lâu.

Khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.

Khóc mệt rồi, anh liền nằm sấp xuống bàn đá trước mặt.

Trong mơ màng, anh như nhìn thấy Thất hoàng tử chọc chọc gò má phúng phính của anh khi vẫn còn là Tiểu Thanh Long, cười nói: "Tiểu Long, hôm nay ăn gì đây?"

Xa xa, một bạch y và một thanh y sóng vai nhau ngồi trên mái nhà, tay áo khẽ tung bay trong gió.

Giang Sở Dung tựa vào vai Cố Minh Tiêu, từ xa nhìn bóng dáng nhỏ bé nằm sấp trên bàn đá, không khỏi nhỏ giọng nói: "Trên đời có chín trên mười việc không vừa ý."

Cố Minh Tiêu im lặng một lát, sau đó đưa tay khẽ khàng che mắt cậu lại: "Nếu em không nhìn thấy thì chỉ có một hai việc thôi."

Trước mắt Giang Sở Dung tối om, lúc này cậu lẳng lặng cảm nhận vân tay của Cố Minh Tiêu, hồi lâu sau cậu mới mỉm cười đáp: "Ừm."
Bình Luận (0)
Comment