Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 167

Vấn đề khai Thiên lộ đã được giải quyết xong.

Sau khi cầu sao được nối liền, linh khí đậm đặc ồ ạt trút xuống tựa như sóng biển, trong nháy mắt đã tràn ngập đất trời, hồi sinh những linh mạch khô héo cạn kiệt ở khắp nơi.

Tiên hạc vỗ cánh chao liệng, bách điểu đua nhau hót vang, vạn thú phi nước đại trên những cánh đồng hoang.

Thu hút chúng tu sĩ của các chủng tộc sôi nổi ra ngoài vây xem.

Nhìn thấy linh quang lấp lánh trên bầu trời Linh tộc trút xuống như thác nước, chúng tu sĩ đều lấy làm kinh ngạc, sau đó mọi người đều quay về hướng Linh tộc hành lễ từ xa!

Tuy bọn họ không biết người anh hùng đã khai Thiên lộ là ai, nhưng giờ này phút này, bọn họ đều hết sức cảm kích.

Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu sau khi hạ giới trở về Linh tộc cũng nhận được sự chào đón và ngưỡng mộ lớn lao, các tu sĩ tham gia khai Thiên lộ lần này đều lấy làm vinh dự.

Mới đầu những tu sĩ bị cướp thần kim bởi vì không cam lòng mà vẫn len lén chờ đợi ở bên ngoài lãnh thổ Linh tộc, đợi Ma Thần rời đi sẽ lại đến Linh tộc đòi công bằng, nhưng đến bây giờ, bọn họ mới biết mình đã bị "sắc dụ".

Nhưng Thiên lộ đã mở ra, đám người Giang Sở Dung khí thế cường đại khó mà ngăn cản, bọn họ cũng không có mặt mũi đi đòi thần kim, chỉ có thể mặt xám mày tro từ đâu đến thì quay về chỗ đó.

Lúc này, Giang Sở Dung đang thiết yến chiêu đãi những công thần của sự kiện khai Thiên lộ, chợt cảm nhận được điều gì đó, cậu bất giác mỉm cười.

Trời đã về đêm, toàn bộ Linh tộc náo nhiệt vô cùng, thanh niên Linh tộc múa hát tưng bừng, té rượu tung hoa, bầu không khí sôi nổi vui vẻ lạ thường.

Hiếm khi Giang Sở Dung không mặc lễ phục của tộc trưởng, mà thay vào một bộ thường phục màu xanh nhạt, lần lượt đi kính rượu từng bàn.

Lúc này sắc mặt mọi người đều đỏ bừng, nở nụ cười mừng vui tươi sáng hiếm hoi, ai đến cụng ly chúc mừng đều không từ chối, cười nói vui vẻ không ngớt.

Những đại năng chưa lành vết thương cũ cũng quét sạch mọi lắng lo của ngày xưa, cảm thấy mình đã bước sang một cuộc đời mới, cảm thấy tương lai sáng lạn vô cùng.

Ngay cả Yêu Tôn vẫn luôn đoan trang kín đáo hôm nay cũng uống rất nhiều, người ngà ngà say, lặng lẽ tựa vào chiếc ghế ở trong góc, mỉm cười nhìn mọi người.

Giang Sở Dung đi kính rượu một vòng, thấy mọi người đều tự mình uống đến vui vẻ, không cần cậu đi cỗ vũ tinh thần nữa, nên cậu cũng lặng lẽ cầm ly rượu quay về chỗ ngồi.

Nhưng ai ngờ vừa trở về, cậu đã bị đám thanh niên tài tuấn của Linh tộc ngồi chồm hổm chờ sẵn hô hào bao vây, ồn ào đòi cụng ly chúc mừng với cậu.

Những thanh niên Linh tộc này đều có tướng mạo không tầm thường, đầu óc cũng thông minh sáng dạ, bọn họ đều là trợ thủ trong sự kiện khai Thiên lộ lần này, lúc này bọn họ mang theo ba phần sùng bái, bảy phần vui sướng và một chút hàm súc dồn dập vọt tới trước mặt Giang Sở Dung nói: "Tộc trưởng, bọn ta kính ngài một ly, ngài nhất định phải uống rượu của bọn ta đó! "

Giang Sở Dung vốn tưởng không cần uống rượu, nhưng không ngờ lại có người đang đợi mình, nên cậu cũng không khỏi sửng sốt trong chốc lát.

Nhưng lúc này nhìn những gương mặt tràn đầy tinh thần mừng vui của các thanh niên này, cậu không đành lòng từ chối, thế là cậu cười nói: "Ta không thể uống nhiều, mọi người đừng có chuốc say ta."

Mọi người cười hì hì nói: "Không đâu, không đâu".

Miệng thì nói không, nhưng trên thực tế đã vây quanh Giang Sở Dung chuốc rượu một phen.

Giang Sở Dung uống được nửa chừng, mặt mày bị xông đến đỏ bừng, cậu ấn ấn trán, phì cười chặn lại ly nói: "Không uống được nữa, mọi người tự chơi đùa đi, tửu lượng của ta thật sự không tốt lắm."

Lúc này các thanh niên Linh tộc nhìn vị thiếu tộc trưởng trẻ tuổi Giang Sở Dung đang mỉm cười, hàng mi dài rung rinh, đôi mắt đào hoa sóng nước lăn tăn vì say rượu, bọn họ càng động lòng hơn.

Có người bạo dạn xung phong hỏi: "Tộc trưởng, ngài với vị Cố đạo hữu của Nhân tộc kia là thật sao?"

Giang Sở Dung hơi giật mình, lập tức nghe ra được chút ý tứ khác thường.

Ánh mắt cậu chuyển động, đang nghĩ cách nói vài câu uyển chuyển để khiến những chàng trai cô gái này bỏ cuộc. Nhưng ngặt nỗi rượu của Linh tộc có tác dụng chậm quá mạnh, cậu lại uống hơi nhiều, đầu óc nhất thời chậm chạp đờ đẫn, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra lời từ chối nào thích hợp.

Cứ như vậy, mọi người nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Giang Sở Dung mông lung, mờ mịt, càng cảm thấy đáng yêu hơn, nhịn không được nói: "Tộc trưởng, ngài là người của Linh tộc chúng ta, nếu ngài đã có người trong lòng, hiển nhiên bọn ta sẽ không nói nhiều. Nhưng nếu như ngài chưa có, vậy thì xin ngài hãy cân nhắc đến người Linh tộc chúng ta nhiều hơn."

Lúc này cũng có người nhẹ giọng cười nói: "Nghe nói tộc trưởng thích mỹ nhân, Linh tộc chúng ta cũng không ít mỹ nhân nha~"

Giang Sở Dung vô cùng bất đắc dĩ —— Rốt cuộc là ai đã tung tin đồn cậu thích mỹ nhân đi khắp nơi vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt bất lực và ngại ngùng của Giang Sở Dung, mọi người lại càng muốn trêu chọc vị tộc trưởng trẻ tuổi này hơn.

Bất chợt ——

Một cơn gió mát lạnh thổi qua.

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, liền trông thấy Cố Minh Tiêu trong bộ trường bào hoa văn tiên hạc đen trắng đứng ở trên mặt đất cách đó không xa, đang nhìn về phía bên này.

Quanh người Cố Minh Tiêu tự tỏa ra khí lạnh, hắn chỉ đứng ở đó, bầu không khí vui vẻ lập tức biến mất một nửa.

Đám thanh niên Linh tộc biết Cố Minh Tiêu không dễ chọc, nên mọi người đưa mắt nhìn nhau, ồn ào một lúc liền giải tán hết.

Giang Sở Dung vẫn còn say, thấy mọi người đột nhiên tản đi hết không khỏi lấy làm ngạc nhiên.

Đến khi cậu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cố Minh Tiêu đang đứng ở gần đó.

Giang Sở Dung hơi sửng sốt, rồi mỉm cười nói: "Thì ra chàng đến rồi, em nói mà, sao tự nhiên bọn họ lại giải tán hết chứ."

Cố Minh Tiêu bước tới, nhíu mày cầm lấy ly rượu từ tay Giang Sở Dung, Giang Sở Dung thuận thế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đồng thời cười tủm tỉm kéo bàn tay còn lại đang buông thõng trong tay áo của Cố Minh Tiêu.

Xương tay của Cố Minh Tiêu rất đẹp, mát lạnh nhẵn mịn như ngọc vậy.

Giang Sở Dung nắm tay Cố Minh Tiêu một lúc, không ngờ lại thấy tỉnh táo hơn vài phần.

Nhưng lúc này lực chú ý của cậu không nằm ở đây, cậu ngẩng đầu lên, nhìn bộ trường bào thủy mặc trắng đen nho nhã mà tiêu sái, lại nhìn hoa văn tiên hạc bay lượn cùng mặt trời trên tà áo và họa tiết sơn thủy gợn sóng ở vạt áo trước của Cố Minh Tiêu, cậu vừa ngắm nghía vừa ngạc nhiên hỏi: "Bộ quần áo này của đại sư huynh từ đâu có thế? Trông đẹp quá."

Cố Minh Tiêu: "Ta mượn của Thần Băng, vừa nãy sư tôn uống nhiều quá, hưng phấn đến nỗi vết thương cũ lại tái phát, nôn mửa khắp sàn, ta phải đi thay y phục."

Giang Sở Dung kinh ngạc, quan tâm hỏi: "Chưởng môn có sao không?"

Cố Minh Tiêu lắc đầu: "Vẫn ổn, không có gì đáng ngại."

Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để lát nữa em đi tìm mẹ đến xem cho chưởng môn."

Vừa nói, cậu vừa quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Linh Toàn Anh, lại không thấy bóng dáng của Linh Toàn Anh đâu, sau khi nhìn quanh một vòng, Giang Sở Dung phát hiện Linh Toàn Anh đang kéo theo Giang Ngưng Thiên nhảy múa cùng một đám thanh niên Linh tộc.

Bên lửa trại bập bùng, chiếc váy màu tím vàng của Linh Toàn Anh xòe ra như đóa hoa, Giang Ngưng Thiên đứng ở bên cạnh mỉm cười đánh trống con cổ vũ cho bà, khuôn mặt hai người được ánh lửa chiếu sáng, trông thoải mái vui vẻ cực kỳ. Các thanh niên Linh tộc ở xung quanh cũng nhiệt tình hát ca và đánh đàn đệm theo hai người.

Thấy cảnh này, Giang Sở Dung cũng mỉm cười theo.

Nhìn một lúc, Giang Sở Dung mới quay đầu lại nói: "Xem ra tối nay cha mẹ của em không rảnh rồi, lát nữa để em tự mình đi thăm chưởng môn vậy."

Cố Minh Tiêu đột nhiên nói: "Không cần nữa."

Giang Sở Dung:?

Cố Minh Tiêu: "Đã có người đi rồi."

Giang Sở Dung nhận ra điều gì đó, cậu vội quay đầu lại nhìn —— Yêu Tôn mới nãy còn ngồi trên ghế nghỉ ngơi đã không còn thấy bóng dáng.

Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, trong lòng sáng tỏ.

Vì thế cậu cười nói: "Vậy thì ổn rồi, chúng ta cũng bớt việc."

Nói xong, Giang Sở Dung lại đứng dậy, khoác tay Cố Minh Tiêu nói: "Đại sư huynh, ở đây náo nhiệt quá, chúng ta đi dạo một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Vừa hay em cũng muốn đi hóng gió để tỉnh rượu."

Cố Minh Tiêu chưa bao giờ từ chối Giang Sở Dung.

·

Hai người không đi đến nơi nhộn nhịp nhất, mà chỉ thong thả đi dọc xung quanh chậm rãi ngắm nhìn. Mọi người đang ca hát nhảy múa tưng bừng ở ven hồ, biểu diễn nhiều màn trình diễn khác nhau, lửa trại phản chiếu mặt nước hồ gợn lên làn sóng ánh vàng lay động tuyệt đẹp.

Một bầu không khí vô cùng vui vẻ và ấm cúng.

Mà cách một bờ hồ, khung cảnh lại hoàn toàn khác.

Dưới bầu trời xanh thẳm, đối diện với đám người đang ca hát nhảy múa là rừng rậm bạc ngàn sâu hút cùng những dãy núi nhấp nhô tĩnh lặng, trong đó có nhiều loài chim đen bay vút lên, thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu trong trẻo, chậm rãi vang vọng dưới bầu trời đêm.

Giang Sở Dung vừa hứng gió đêm sảng khoái vừa ngắm nhìn cảnh vật hai bên.

Bấy giờ Giang Triều Sinh đã uống quá nhiều, anh ta đang biểu diễn một điệu múa kiếm dưới sự theo dõi của một đám thanh niên, kiếm khí của anh ta tựa cầu vồng, khí thế như rồng, vừa phóng khoáng vừa đẹp mắt.

Mọi người vỗ tay khen ngợi, các cô nàng Yêu tộc và Linh tộc cũng nhiệt tình ném hoa vào anh ta.

Giang Triều Sinh đang múa kiếm giữa chừng thì đột nhiên có một bông hoa ném vào người, anh ta giật mình dừng lại.

Bông hoa tình cờ bị ném vào vạt áo của anh ta, anh ta khó hiểu đưa tay lấy nó ra, nhìn về hướng bông hoa được ném tới, lập tức có rất nhiều người la ó.

Giang Triều Sinh lúc này mới phát giác, nghe thấy những tiếng la ó này mới biết hàm ý của việc ném hoa, mặt anh ta bất giác đỏ lên, chân tay luống cuống, không biết nên ném hoa đi hay giữ lại.

Ngược lại là Bạch Thần Băng ở bên kia đã bình tĩnh đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta cười nói: "Sao đang múa giữa chừng lại ngừng lại vậy? Ngươi không được thì đi xuống đi."

Giang Triều Sinh sửng sốt một chút, lại bị Bạch Thần Băng yên lặng đẩy sang một bên, hiện trường xấu hổ cứ vậy mà được hóa giải.

Sau đó Bạch Thần Băng đứng ở trung tâm, không múa kiếm mà sử dụng một số kỹ xảo trong thuật luyện khí, tay không phóng ra pháo hoa ngập trời, lại biến ra một đóa hồng cực kỳ xinh đẹp bằng thần kim. Khiến mọi người xung quanh phải lóa mắt mê mẩn reo hò.

Tuy Bạch Thần Băng xuất thân là một tu sĩ luyện khí, nhưng tướng mạo của y rất đẹp mắt, cũng không có thân hình vạm vỡ như những tu sĩ luyện khí khác, thay vào đó y rất tuấn tú lịch lãm. Bạch y tung bay trong gió, vô số pháo hoa rực rỡ bay ra khỏi lòng bàn tay y, thậm chí còn xoay tròn xung quanh y, trông cực kỳ hoa lệ phóng khoáng.

Rất nhiều nam nữ càng thêm hưng phấn, họ lại ném hoa tới, hoa lần này còn nhiều hơn hoa của Giang Triều Sinh lần trước,

Bạch Thần Băng vẫn mỉm cười, nhưng y không đáp lại, chỉ nói: "Đa tạ mọi người đã tặng hoa cho ta, ngày mai ta sẽ đem tất cả đi trồng, chăm sóc chúng thật tốt."

Bạch Thần Băng vừa nói ra lời này, mọi người cũng hiểu được ý tứ của y, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Bạch Thần Băng liên tục cảm ơn mọi người, vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi vòng tròn, ngồi xuống bên cạnh, chờ xem những người khác biểu diễn.

Kết quả vừa ngồi xuống, Giang Triều Sinh lại đột nhiên "xẹt" một tiếng đứng dậy, đi ra ngoài.

Bạch Thần Băng:?

Do dự một lát, Bạch Thần Băng cũng đứng dậy đuổi theo.

Những thiếu nam thiếu nữ đang muốn tiếp cận Bạch Thần Băng đều ngỡ ngàng trước diễn cảnh này, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu đứng ở xa xa nhìn bao quát một màn này, Giang Sở Dung không khỏi cười nói: "Biểu ca và Bạch sư huynh thật thú vị."

Cố Minh Tiêu: "Chỉ là bạn bè thôi, giận tới giận lui, ta hiểu bọn họ."

Giang Sở Dung hơi sửng sốt, không nói nữa.

Tuy nhiên, cậu cũng có thể nhìn ra được, Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh còn cách rất xa trình độ mà cậu đang nghĩ đến.

Nhưng đôi khi hóng hớt cũng rất vui mà phải không?

Lúc này, trong sân nơi Kiếm Thần ở.

Trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu, bên ngoài náo nhiệt vô cùng, nhưng trong sân lại yên tĩnh cực kỳ, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Gió mát thổi qua đại sảnh, thổi tung tấm rèm tre treo trước cửa, đung đưa không ngừng.

Kiếm Thần đầu tóc bạc trắng đang nằm nghỉ trên chiếc giường mềm mại trước cửa, gió lay động góc áo buông xuống giường, lông mi dài rũ xuống, nửa mê nửa tỉnh.

Gương mặt ông vẫn anh tuấn như hai mươi năm trước, nhưng bao nhiêu năm bôn ba đã mài mòn đi khí thế hăng hái thuở nào của ông, chỉ để lại một chút hòa nhã và ổn trọng, cùng một chút phong sương.

Lúc này, một bóng dáng thon dài vô cùng xinh đẹp lặng lẽ bước vào sân, đi vào phòng, đến bên chiếc giường Kiếm Thần đang nằm.

Tất nhiên là Yêu Tôn đã lén ra khỏi bữa tiệc.

Lúc này ông lặng lẽ ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của Kiếm Thần một lúc, rồi định giơ tay lên kiểm tra vết thương của Kiếm Thần.

Kiếm Thần đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, lẳng lặng nhìn ông.

Yêu Tôn:!

Bàn tay đang đưa ra nửa chừng của ông lập tức cứng đờ giữa không trung.

Kiếm Thần chỉ nhìn ông, cũng không làm gì cả, mặt mày mừng rỡ cười nói: "Sư đệ, đệ đến thăm ta rồi."

Nghe giọng điệu này của Kiếm Thần, Yêu Tôn im lặng một lúc rồi lặng lẽ rút tay về.

Kiếm Thần rướn người ngồi dậy, thẳng lưng nhìn Yêu Tôn ở đối diện.

Yêu Tôn lại tránh ánh mắt của Kiếm Thần.

Kiếm Thần mặt không đổi sắc, nói: "Sư đệ, ngày mai ta sẽ cùng các đệ tử của Kiếm Phái trở về. Có phải đệ cũng sẽ quay về Yêu tộc không?"

Nghe hỏi vậy, Yêu Tôn bất giác nhìn về phía Kiếm Thần, nét mặt ông lộ rõ vẻ phức tạp khác thường, ông hoàn toàn không hiểu câu này của Kiếm Thần là có ý gì?

Kiếm Thần lại nói: "Nửa năm, nửa năm sau, ta sẽ đột phá cảnh giới Nhập Thánh đỉnh phong. Sư đệ, đệ cần bao lâu?"

Kiếm Thần không nói ra nửa câu sau, nhưng Yêu Tôn cũng hiểu được.

Từ rất lâu trước kia, Kiếm Thần đã nói, sư huynh đệ hai người sẽ cùng nhau phi thăng, như vậy khi lên Thượng giới cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Nhưng lúc này Yêu Tôn lại hơi sửng sốt, trong lòng ông dâng lên vô vàn cảm xúc giống như thủy triều, giây tiếp theo, ông nghiến răng mang theo oán hờn nói: "Cố Tầm Phương, bây giờ huynh mới nói mấy lời này, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?"

Kiếm Thần không nhiều lời, ông chỉ nói: "Xin lỗi đệ."

Yêu Tôn trầm mặc chốc lát, sau đó lạnh nhạt nói: "Huynh chỉ biết nói câu này."

Kiếm Thần: "Vậy nên là, Tiểu Cẩn, đệ không còn muốn phi thăng cùng sư huynh sao?"

Yêu Tôn đột nhiên mím môi, không thể thốt nên lời.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, thoảng qua hai người, mang đến chút mát mẻ.

Lúc này Yêu Tôn nhìn vào mắt Kiếm Thần, trong hoảng hốt, ông chợt nhớ lại một sự kiện nhiều năm về trước...

Khi đó lão Kiếm Thần xé rách không gian, dùng một phương thức đặc biệt để phi thăng, trước khi phi thăng, ông ấy đã giao lại Kiếm Phái cho Kiếm Thần.

Ông ấy đưa kiếm cốt cho Yêu Tôn, đồng thời nói cho Yêu Tôn biết thân phận thật của Yêu Tôn, muốn ông đến Yêu tộc để kế thừa sự nghiệp.

Yêu Tôn hết sức kinh ngạc, nhưng đối mặt với lời dặn dò của lão Kiếm Thần trước khi phi thăng, ông không thể không đồng ý.

Đêm đó, gió thổi mạnh hơn đêm nay rất nhiều. Ông cùng Kiếm Thần sóng vai nhau nhìn lão Kiếm Thần xé rách không gian, rời khỏi Tu chân giới, người mặt mày nghiêm túc, người vẻ mặt ngơ ngác.

Yêu Tôn không ngờ chuyện lại thành ra thế này —— Ông cứ tưởng lão Kiếm Thần có thể khai thông Thiên lộ, khôi phục lại vinh quang cho thế giới này, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này.

Phải biết rằng, ông đã chuẩn bị xong tất cả, đợi sau khi lão Kiếm Thần phi thăng, ông sẽ nói với vị sư huynh mà ông yêu nhất——Đại sư huynh, chúng ta kết đạo lữ đi.

Thậm chí, ông còn vì một lời nói đùa của sư huynh trong lúc say mà làm tốt chuẩn bị...

Lúc ấy Kiếm Thần say khướt hai mắt lờ đờ, dung mạo anh tuấn càng tiêu sái động lòng người, hắn đang bày ra một quyển xuân cung đồ vừa tịch thu từ một gã tu sĩ dâm loạn, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ông, rồi làm bộ đường hoàng đứng đắn trêu chọc: "Chiếc áo yếm thêu hoa lan này rất đẹp, nhưng người này không xứng mặc nó, nếu là Tiểu Cẩn mặc chắc chắn sẽ đẹp hơn gấp trăm lần."

Kiếm Thần chỉ trêu đùa thôi, nhưng không ngờ tiểu sư đệ của hắn lại khắc ghi câu đó vào trong lòng.

Thế nhưng... Sau khi lão Kiếm Thần phi thăng theo cách khác thường, tất cả ảo mộng đẹp đẽ này đều vỡ tan.

Yêu Tôn phải lập tức chạy đến Yêu tộc, còn Kiếm Thần cũng phải tiếp quản Vô Vọng Kiếm Phái vốn đã dần suy tàn vào thời điểm đó.

Hai người bắt buộc phải xa nhau, không thể tiếp tục chuyện nữ nhi tình trường.

Yêu Tôn khi ấy, không, không phải Yêu Tôn, mà là Khổng Ngọc Cẩn mười chín tuổi, Kiếm Thần hai mươi ba tuổi.

Khi ấy Kiếm Thần mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, ​đích thân đưa Khổng Ngọc Cẩn đến Yêu tộc.

Đêm cuối cùng, Khổng Ngọc Cẩn mời Kiếm Thần đến động phủ thu nhỏ mà tự tay Kiếm Thần chế tạo cho ông, hai người đứng bên hồ ngắm trăng uống rượu.

Uống được một lúc, Khổng Ngọc Cẩn bèn dắt tay Kiếm Thần bước vào phòng ngủ.

Trước mặt Kiếm Thần ngà ngà say, y đỏ mặt, lần đầu tiên đánh bạo từ từ cởi ra ngoại bào——

Phút chốc, căn phòng liền tràn ngập ánh sáng.

Kiếm Thần bất chợt lặng thinh.

Chuyện xảy ra sau đó, Yêu Tôn thật sự không muốn nhớ lại.

Bởi vì nó quá... nhục nhã.

Ông không ngờ trong tình huống như vậy, Kiếm Thần vẫn có thể ngồi yên bất động, hắn chỉ kéo lên vạt áo của ông, nghiêm túc nói với ông: "Tiểu Cẩn, đừng làm bậy. Đệ còn nhỏ, chưa hiểu sự đời."

Sau đó, Kiếm Thần bị Yêu Tôn đuổi ra khỏi động phủ, Yêu Tôn ngồi trong phòng khóc đến nửa đêm.

Ngày hôm sau, ông như thể mất hết cảm xúc, biến thành một con rối đoan trang điềm tĩnh.

Về sau, trên thế giới không còn Tiểu Cẩn nữa, chỉ có Yêu Tôn.

Vậy nên, bây giờ Yêu Tôn cũng nói như vậy, hai mắt ông phiếm hồng, nhưng lại cười nhạt nói: "Tiểu Cẩn muốn cùng sư huynh phi thăng, nhưng Yêu Tôn chưa chắc muốn cùng Kiếm Thần phi thăng."

Kiếm Thần trầm mặc chốc lát, sắc mặt tái nhợt đi: "Yêu Tôn không thể trở lại làm Tiểu Cẩn sao?"

Yêu Tôn không nói gì.

Nhưng ngay sau đó, Kiếm Thần lại mỉm cười, dùng chất giọng vô cùng bình tĩnh và dịu dàng nói: "Không sao, Tiểu Cẩn tức giận cũng không sao. Dù thế nào đi nữa, nửa năm sau, Cố sư huynh cũng sẽ đến Yêu tộc đón Tiểu Cẩn."

"Kiếm Thần có thể sợ mất mặt, nhưng Cố Tầm Phương thì không, Cố sư huynh của Tiểu Cẩn càng không sợ."

Nháy mắt đó, thời gian như bất động, gió cũng tựa ngừng thổi.

Nhìn đôi mắt đen láy sáng như ngọc của Kiếm Thần, trái tim của Yêu Tôn giờ phút này đập mạnh liên hồi.

Ông không biết tại sao, khoảnh khắc nghe thấy Kiếm Thần nói ra những lời này, con đê kiên cố mà trước đây ông đã dựng lên trong lòng lập tức sụp đổ, những cảm xúc mãnh liệt cũng vỡ òa trong ông——

Thật lâu sau, ông khàn giọng nói: "Đệ có nên tin huynh không?"

Kiếm Thần thì thầm: "Dù Tiểu Cẩn có tin hay không, thì sư huynh cũng sẽ làm."

Hàng mi dài của Yêu Tôn chớp động, ông cụp mắt xuống: "Được."

Cuối cùng Kiếm Thần cũng giơ tay lên, khẽ khàng chạm vào tóc mai bên trán của Yêu Tôn, đến nỗi ông còn không dám chạm vào da thịt của Yêu Tôn.

Yêu Tôn ngước mắt lên nhìn ông, cũng không hề kháng cự.

Ngoài sân, trăng sáng như gương, bình yên đến lạ.

Hoa nở hoa lại tàn, Xuân đi Hạ đến Thu tàn Đông về.

Ngày Yêu Tôn và Kiếm Thần phi thăng tuyết rơi dày đặc, cả bầu trời và mặt đất phủ một màu trắng xóa.

Khi đó Kiếm Thần đã từ chức chưởng môn Kiếm phái, ông không mang theo bất cứ thứ gì, trang bị đơn giản lên đường, một bộ thanh y một chiếc thuyền con, đi đến Yêu tộc.

Khi thuyền của Kiếm Thần cập bờ sông Mê Đồ của Yêu tộc, Yêu Tôn đang cử hành đại lễ kế vị ở Minh Vương Điện.

Kiếm Thần đứng đó, lặng lẽ quan sát, vô cùng kiên nhẫn.

Đại lễ kế vị kết thúc, Yêu Tôn lặng lẽ đi ra sau điện, lúc này ông cởi bỏ bộ tôn bào màu lam lộng lẫy, thay vào y phục trắng thuần giản dị nhất, cũng không mang theo gì, nhanh chóng rời khỏi điện.

Vào thời điểm đó, người ta kể lại rằng, có một số đệ tử của Yêu tộc nhìn thấy Yêu Tôn đi ra khỏi Minh Vương Điện, bước lên một chiếc thuyền nhỏ, rời đi cùng một người thanh niên bạch y tóc trắng.

Hai người sóng vai nhau đứng ở đầu thuyền, bóng lưng thon dài ưu mỹ, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.

Ngày hôm đó, trời đổ một trận tuyết lớn, hoa tuyết trắng xóa bay lượn đầy trời, hai bóng người cùng nhau bước lên Thiên lộ, không ngoảnh đầu lại...

Lúc này, Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu đứng trên đài cao của Linh tộc chứng kiến toàn bộ ​​cảnh này, bất giác nhìn nhau mỉm cười.

Ở Nhân tộc, trên Kiếm Tháp của Vô Vọng Kiếm Phái, Bạch Thần Băng nay đã là chưởng môn và chấp pháp trưởng lão Giang Triều Sinh cũng ngẩng đầu nhìn hai bóng người quen thuộc trong màn tuyết dày đặc, hai người xúc động không thôi.

Lại một năm nữa trôi qua.

Hiện giờ, Giang Sở Dung và Trương Nguyên Viễn đã đem những Toán Kinh do Tổ Thần để lại phiên dịch thành một bản ngắn gọn, có thể phổ biến rộng rãi ra ngoài.

Đầu tiên, họ truyền tin cho các thế gia đại tộc bị "sắc dụ" lần trước, nói rằng có thể dùng công pháp độc môn từ cấp Địa trở lên để đổi lấy công pháp trong Toán Kinh.

Trong nhất thời, các thế gia đại tộc thay phiên nhau đổi công pháp liên tục không dứt, họ cũng tuyệt đối không nhắc đến chuyện năm đó bị lừa thần kim nữa.

Nhưng những thế gia đại tộc này dù thế nào cũng không ngờ được, bọn họ vừa đổi công pháp xong, Giang Sở Dung đã xây dựng một Tàng Kinh Các trên sông Mê Đồ, đặt tất cả công pháp trong Toán Kinh và những quyển công pháp Giang Sở Dung đổi được vào trong Tàng Kinh Các, chỉ cần các tu sĩ đạt đến cảnh giới là có thể miễn phí vào xem.

Các thế gia đại tộc tức muốn chết, nhưng lại không dám làm gì Giang Sở Dung.

Suy cho cùng, Giang Sở Dung hiện tại là cao thủ được hoan nghênh nhất trong bốn tộc, đánh cậu tương đương với vả mặt bốn chủng tộc.

Sau khi Tàng Kinh Các xây xong, cũng là lúc Trương Nguyên Viễn trở về Địa Cầu.

Trước khi rời đi, anh vẫn vơ vét rất nhiều đặc sản của Tu chân giới, còn vô cùng lạc quan chào tạm biệt Giang Sở Dung và mọi người.

Giang Sở Dung mỉm cười tiễn thiếu niên dễ thương có khuôn mặt tròn trịa, nhưng khi quay về cậu lại ngẩn ngơ cả ngày.

Bất tri bất giác, người rời đi càng ngày càng nhiều...

Giang Sở Dung cũng biết, sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời đi.

Hơn nữa, rõ ràng không phải sinh ly tử biệt, nhưng đến ngày chia tay, cậu vẫn không đành lòng.

Lại nửa năm trôi qua, Giang Sở Dung nhận được một lá thư gửi từ Ma tộc.

Trong thư không viết gì nhiều, cũng không có chữ ký.

Chỉ có một dòng chữ, để lại một địa chỉ.

Ma tộc Cửu Phượng Sơn.

Giang Sở Dung vừa nhìn lướt qua liền hiểu, ngày hôm sau cậu cùng Cố Minh Tiêu lên đường đến Ma tộc.

Trên núi Cửu Phượng, Giang Sở Dung gặp lại Ma Tôn.

Lúc này, Ma Tôn đứng trước mộ của Ma Hậu, không quay đầu nhìn hai người Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu, chỉ nói: "Đến rồi."

Giang Sở Dung nói: "Vâng, sư tôn chuẩn bị phi thăng sao?"

Ma Tôn: "Ừ."

Một thoáng im lặng.

Một cơn gió thổi qua, bạch y của Ma Tôn khẽ lay động, không hiểu sao trông ông có chút gầy gò.

Ba người cứ im lặng đứng đó, không ai lên tiếng nữa.

Không biết qua bao lâu, Ma Tôn mỉm cười nói: "Rõ ràng chỉ là giả vờ làm sư đồ. Nhưng trước khi rời đi, ta vẫn muốn gặp ngươi, thật kỳ quái."

Giang Sở Dung cười cười: "Chứng tỏ ta vẫn rất được người quý mến."

Ma Tôn hừ lạnh một tiếng.

Lại là một trận trầm mặc.

Cuối cùng Ma Tôn cũng ngước mắt lên, nhìn thái dương rực sáng trên bầu trời, chợt nói: "Cả đời ta quả thật ích kỷ, không có ai đối xử thật lòng với ta."

Giang Sở Dung không biết tiếp lời thế nào, chỉ im lặng lắng nghe.

Ma Tôn không cần cậu đáp lại, liền nói tiếp: "Nhưng đôi khi nghĩ lại, nếu làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy."

"Vậy nên kiếp này, ta tự hỏi mình không có gì phải hối tiếc".

Giang Sở Dung nhịn không được nói: "Sư tôn, đây là lời cảm khái của một tra nam sao?"

Ma Tôn:?

Giang Sở Dung ho khan một tiếng: "Người tiếp tục."

Ma Tôn lại không nói nữa, ông ta đưa tay chạm nhẹ vào tấm bia trước mộ Ma Hậu, trầm giọng nói: "Nguyệt Trác, là ta có lỗi với nàng."

"Nhưng lúc này ta vẫn muốn trả lời câu hỏi năm đó của nàng—Ta không hối hận."

"Ta chính là một ma như vậy, nàng có hận ta thì cứ hận đi."

Giây tiếp theo, Ma Tôn lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, vào lúc này, ánh nắng đã có chút chói chang.

Sau một hồi im lặng, Ma Tôn một thân bạch y đột nhiên bay lên trời——

Giang Sở Dung:!

Cậu không nhịn được tiến lên hai bước, nhưng lại bị Cố Minh Tiêu giữ lại.

Giang Sở Dung đứng nguyên tại chỗ, cau mày ngẩng đầu nhìn bạch y càng ngày càng xa, cuối cùng xuyên phá ranh giới của linh khí nơi này, phi thăng lên trời...

Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt phức tạp nói: "Lão già nham hiểm này đúng là..."

Cặn bã đến phút cuối cùng.

Cố Minh Tiêu nói: "Giang Sơn dễ đổi bản tính khó dời."

Giang Sở Dung quay lại cười nói: "Đúng đó, cũng may em có khiếu thẩm mỹ cao, con mắt tinh tường, nhìn trúng đại sư huynh chàng."

Cố Minh Tiêu tự nhiên được người yêu tâng bốc, im lặng chốc lát, hắn cũng nhìn Giang Sở Dung, nhẹ giọng nói: "Ta cũng rất may mắn."

Nghe Cố Minh Tiêu nói câu này, Giang Sở Dung hơi bất ngờ, trái tim khẽ rung rinh, sau đó bật cười.

Ý cười lan tràn, tựa như nước hồ mùa xuân, vô cùng đẹp đẽ rạng ngời.

Phía dưới, bàn tay nắm lấy nhau của họ càng siết chặt hơn.

·

Thời gian trôi hết năm này đến năm khác.

Trong khoảng thời gian này, Linh Toàn Anh và Giang Ngưng Thiên cũng phi thăng.

Sau khi Linh Toàn Anh rời đi, Giang Sở Dung thẳng thừng thanh trừ thế lực của mười trưởng lão của Linh tộc, phế bỏ tu vi của họ, trục xuất họ khỏi Linh tộc.

Giang Sở Dung có thể nhìn thấu, kể từ khi Thiên lộ mở ra, Linh Toàn Anh đã không còn đặt nặng vấn đề thù hận.

Nhưng cậu vẫn nhớ những chuyện đó.

Vì thế Linh Toàn Anh vừa phi thăng, cậu liền ra tay.

Mười trưởng lão đã chuyên quyền độc đoán ở Linh tộc nhiều năm, một đêm liền rớt đài nhưng lại có rất nhiều đệ tử Linh tộc vỗ tay hoan hô.

Sau khi phế bỏ mười trưởng lão, Giang Sở Dung chọn ra mười người trong những người trẻ tuổi giỏi nhất để làm trưởng lão, mỗi người thực hiện một nhiệm vụ, phân chia quyền hạn của mình.

Phương pháp này được truyền tới Kiếm Phái, Bạch Thần Băng cũng làm theo, điều này cũng khiến Kiếm Phái trở nên thịnh vượng hơn.

Lại nửa năm trôi qua.

Cuối cùng, ngày hôm nay, tu vi của Cố Minh Tiêu đã không thể áp chế được nữa, hắn phải phi thăng rồi.

Giang Sở Dung tập hợp quần chúng Linh tộc lại, trước mặt mọi người cởi bỏ lễ phục của tộc trưởng Linh tộc, lấy ra pháp ấn và vương miện, trao cho tộc trưởng tiếp theo mà cậu đã chọn.

Thế là, dưới ánh mắt lưu luyến của người Linh tộc, cậu khoác lên mình thanh y đơn giản, cùng Cố Minh Tiêu leo ​​lên đài cao rồi cùng nhau phi thăng.

Ngày hôm đó, thần quang sáng lạn, chiếu khắp Thần Châu đại địa.

Mọi người đều nhìn thấy hư ảnh Khổng Tước cực kỳ lộng lẫy bay ngang qua bầu trời, rải ra một dải linh khí.

Trước Minh Vương Điện, Túc Tử Xuyên đã là Yêu Tôn mặc tôn bào màu tím vàng, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này, trên khuôn mặt nho nhã dịu dàng thoáng một tia buồn bã.

Hồi lâu sau, anh mới lấy ra một miếng ngọc bội bị thiếu mất một góc, lẳng lặng nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

—— Nguyện người một đời bình an.

————————
Bình Luận (0)
Comment