Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 169

Giang Sở Dung vốn đã uống rất nhiều rượu, lúc này lại bị Cố Minh Tiêu ôm vào lòng hôn sâu như vậy, cậu càng cảm thấy toàn thân mình nóng bức rã rời, cuối cùng cậu ngã nhào vào trong ngực Cố Minh Tiêu như thể không có xương.

Toàn bộ sức nặng đều đặt lên cánh tay khỏe khoắn mạnh mẽ của Cố Minh Tiêu đang giữ chặt lấy cậu.

Bấy giờ, lòng bàn tay của Cố Minh Tiêu cách Giang Sở Dung một lớp áo lót trắng mới tinh mỏng manh, hắn có thể lờ mờ cảm nhận được độ ấm của làn da bên dưới, bàn tay hắn bất giác siết chặt thêm vài phần.

Hai người hôn được một nửa, Giang Sở Dung đã hứng tình đến không thể tự chủ, hai gò má cậu ửng hồng, vẻ mặt mơ màng đong đầy dụ.c vọng, cậu nhịn không được thở hổn hển đứng dậy, đuổi theo đôi môi mỏng hơi ẩm ướt của Cố Minh Tiêu mà hôn mà cắn.

Cậu còn duỗi tay lôi kéo chiếc thắt lưng lụa màu bạc quanh eo của Cố Minh Tiêu một cách bừa bãi.

Kết quả cậu bị Cố Minh Tiêu nhíu mày siết chặt cổ tay, đè tay cậu lại.

Giang Sở Dung giãy giụa một lúc, nhưng lại không thoát ra được, cậu uất ức ngước mắt lên nói: "Chàng làm gì vậy?"

Cố Minh Tiêu im lặng chốc lát, hắn nhìn ánh mắt ấm ức nén giận và đôi môi mỏng xinh đẹp của Giang Sở Dung, hầu kết trên chiếc cổ trắng nõn khẽ trượt một cái, sau đó ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng vẫn nhẫn nhịn khàn giọng nói: "Ta còn chưa tắm."

Giang Sở Dung ngớ ra.

Một lúc sau, Giang Sở Dung lẩm bẩm phàn nàn: "Chàng đúng là nhiều chuyện."

Cố Minh Tiêu đứng dậy bên cạnh Giang Sở Dung, lặng lẽ nhìn cậu dò hỏi: "Em tắm cùng ta nhé?"

Nghe Cố Minh Tiêu hỏi câu này, Giang Sở Dung nhướng mày liếc hắn một cái, lặng thinh một hồi, cậu lại vô thức nở nụ cười.

Sau đó Giang Sở Dung tươi cười rạng rỡ vòng tay ôm lấy cổ Cố Minh Tiêu: "Vậy chàng bế em đi đi."

Đương nhiên Cố Minh Tiêu sẽ không từ chối, hắn vén lên vạt áo dài của mình, thuận thế bế Giang Sở Dung lên.

Trên đường đến bể tắm, Giang Sở Dung cũng không thành thật, cậu đã uống quá nhiều, trái tim cậu lúc này đập nhanh hơn bình thường, cả người cũng rất khô nóng, làm thế nào cũng thấy khó chịu.

Thế là ngay cả khi đang làm tổ trong lòng Cố Minh Tiêu, cậu vẫn bắt đầu lộn xộn, hai bàn chân trần trắng trẻo đung đưa đá qua đá lại trong không trung, thỉnh thoảng lại vươn tay sờ mó gương mặt lạnh lùng như ngọc của Cố Minh Tiêu.

Còn lấy ngón tay vuốt dọc theo hàng lông mày kiếm dài rậm.

Đầu ngón tay của Giang Sở Dung mịn màng như ngọc, vì uống nhiều rượu mà tỏa ra hơi nóng ẩm, từ lông mày của Cố Minh Tiêu trượt xuống sống mũi, rồi sờ đến bờ môi mỏng có chút lãnh đạm hình dáng xinh đẹp, sau đó đến cằm ——

Cuối cùng, chạm nhẹ vào hầu kết hơi nhô lên giữa cần cổ thon dài, từ từ, nhẹ nhàng ấn lên và mơ.n trớn nó bằng bụng ngón tay... như thể đang chơi đùa với một vật gì đó rất mới lạ.

Cố Minh Tiêu:...

Mới đầu hắn còn thản nhiên để cho Giang Sở Dung sờ mó lung tung, nhưng rất nhanh, da thịt của hắn bắt đầu kéo căng, lông mày khẽ cau lại, hiển nhiên là hắn đã không chịu nổi cảm giác tê dại này.

Là một loại xúc cảm rất khác biệt.

Cuối cùng, "bộp" một tiếng khe khẽ, Cố Minh Tiêu bắt lấy bàn tay thác loạn của Giang Sở Dung, hắn cụp mắt xuống, ánh mắt thâm trầm nói: "Đừng rộn."

Giang Sở Dung:...

Liếc nhìn Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung nói: "Sao chứ? Đồ nhỏ mọn."

Cố Minh Tiêu trầm mặc một giây, sau đó nhàn nhạt nói: "Em không sợ chọc ta như vậy ta sẽ vứt em xuống sao?"

Giang Sở Dung cười nói: "Em đã phi thăng rồi, chút chuyện nhỏ này em có thể ứng biến được, vả lại có ngã thì em cũng đâu bị sứt mẻ gì."

Cố Minh Tiêu đột nhiên nhướng mày lên: "Thật sao?"

Thấy ánh mắt này của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung cảm giác được có chuyện chẳng lành, cậu lập tức tỉnh táo lại một chút, ôm chặt cổ Cố Minh Tiêu, kề sát lại nói: "Nhưng cho dù là vậy thì chàng cũng không thể vứt bỏ em."

Mục đích của Cố Minh Tiêu đã bị cậu đoán ra, hắn cũng không nói gì nữa.

Đi đến bể tắm, Cố Minh Tiêu đặt Giang Sở Dung ở bên bờ bể tắm, còn mình thì bắt đầu thong thả cởi quần áo. Giang Sở Dung nhìn nhìn, hai mắt liền sáng rỡ, cậu háo hức nhìn sang.

Nhìn thấy ánh mắt này của Giang Sở Dung, Cố Minh Tiêu cười khẽ một tiếng, sau đó hắn chợt giơ tay lên không trung——

Một tia sáng trắng lóe lên, Giang Sở Dung lập tức bị đóng băng ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích, thậm chí nói cũng không nói được.

Giang Sở Dung:?!

Mà sau khi Cố Minh Tiêu phong bế Giang Sở Dung xong, hắn cũng không làm gì cậu, bỏ mặc Giang Sở Dung ở đó, còn mình thì đứng tại chỗ tiếp tục cởi quần áo.

Giang Sở Dung bắt đầu bối rối và khó hiểu. Nhưng chẳng mấy chốc, Giang Sở Dung đã biết được "ý đồ nham hiểm" của Cố Minh Tiêu.

Bởi vì sau khi Cố Minh Tiêu cởi xong quần áo, liền bước từng bước một xuống bể nước trước mặt, thấp thoáng trong làn sương mù là làn da trắng nõn mát lạnh của Cố Minh Tiêu, những đường cơ săn chắc ưu mỹ như ẩn như hiện, thấy mà thèm.

Tiếp đó, Cố Minh Tiêu hoàn toàn phớt lờ Giang Sở Dung, bắt đầu tắm rửa một mình.

Giang Sở Dung:?

Lúc đầu, Giang Sở Dung còn tưởng Cố Minh Tiêu đang phạt cảnh cáo cậu đôi chút, nhưng đến cuối cùng, Cố Minh Tiêu tắm xong vẫn không thèm để ý tới cậu, cậu bắt đầu lo lắng.

Vừa sốt ruột vừa tủi thân, hai mắt đỏ hoe luôn rồi.

Thấy Giang Sở Dung lo lắng đến nông nỗi đó, rốt ruộc Cố Minh Tiêu cũng đưa mắt nhìn sang. Sau đó, dưới ánh mắt ấm ức và chờ mong của Giang Sở Dung, Cố Minh Tiêu bước trong nước chậm rãi đi đến trước mặt Giang Sở Dung.

Giờ phút này, mái tóc đen dài ướt sũng của Cố Minh Tiêu xõa tung sau lưng, cả khuôn mặt chìm trong làn sương trắng, vẻ đẹp tựa như trích tiên càng trở nên mờ ảo, nhưng không hiểu sao lại quyến rũ lạ kỳ.

Giang Sở Dung nhìn thấy, lại càng ủy khuất và khó chịu hơn, cậu gấp gáp đến mức muốn lên tiếng.

Nhưng cậu không thể nói được.

Thẳng đến khi Cố Minh Tiêu chậm rãi vươn tay ra, nâng chân trái đang ngâm trong nước của cậu lên.

Mu bàn chân của Giang Sở Dung bất giác căng ra, nhưng cậu đã bị cấm chế hạn chế, không thể cử động.

Mà ngay sau đó, Cố Minh Tiêu không biết lấy từ đâu ra một chiếc lông khổng tước xinh đẹp, bắt đầu khẽ khàng gãi vào lòng bàn chân trắng như tuyết của cậu.

Giang Sở Dung:!

Giang Sở Dung không thể cử động, lại bị gãi đến ngứa không chịu nổi, mới đầu cậu còn có thể chịu đựng, nhưng sau đó cậu cảm thấy cả người khó chịu vô cùng.

Cuối cùng, Giang Sở Dung nhịn đến nỗi nước mắt chảy dài, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dầm dề nước mắt, bộ dáng đáng thương cực kỳ.

Mãi đến khi Giang Sở Dung bật khóc, Cố Minh Tiêu mới dừng tay, hắn nhìn Giang Sở Dung. Giang Sở Dung đỏ bừng mũi, hốc mắt ươn ướt, đáng thương tội nghiệp nhìn hắn.

Cố Minh Tiêu: "Em biết sai chưa?"

Giang Sở Dung gật đầu.

Cố Minh Tiêu: "Lần sau không được tùy tiện trêu chọc người khác nữa."

Giang Sở Dung tiếp tục gật đầu.

Cố Minh Tiêu hài lòng, chiếc lông khổng tước trong tay hắn biến mất, sau đó hắn ngước mắt lên nhìn Giang Sở Dung, đôi con ngươi trong vắt như ngọc lưu ly từ từ lan ra nghiệp hỏa.

Giây tiếp theo, Cố Minh Tiêu "rào" một tiếng trồi lên khỏi mặt nước, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Sở Dung, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Giang Sở Dung.

Cái hôn nhẹ tựa lông hồng, cảm giác mềm mại tê dại đột nhiên ập đến như dòng điện xẹt qua——Giang Sở Dung cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh!

Giang Sở Dung bị chiêu này của Cố Minh Tiêu làm cho thần hồn điên đảo, cố tình lúc này Cố Minh Tiêu lại từ từ ngẩng mặt lên nhìn Giang Sở Dung, khuôn mặt lạnh lùng như ngọc không hiểu sao lại nhuốm một chút màu sắc ma tính, hắn thấp giọng hỏi: "Thích không?"

Giang Sở Dung điên cuồng gật đầu!

Giây tiếp theo, "ào" một tiếng rất to, Giang Sở Dung bị túm mắt cá chân kéo ngã vào bể nước ấm, bọt nước bắn tung tóe!

Vì chưa được cởi bỏ cấm chế, Giang Sở Dung rơi xuống nước lập tức bị sóng nước nhấn chìm, từ từ chìm xuống.

Cậu mơ mơ màng màng.

Sau đó trong lúc cậu đang chìm xuống, xuyên qua làn nước hồ lăn tăn màu lam nhạt, cậu nhìn thấy Cố Minh Tiêu đang bơi tới từ phía đối diện, mái tóc đen bung xõa trong làn nước, tựa như nước mực lan tràn, đôi mắt ấy, sáng như sao trời.

Hắn chẳng khác nào hải yêu trong truyền thuyết.

Hôn nhau dưới nước, dường như không có cảm giác gì, lại giống như mọi thứ đều hòa tan làm một thể.

Mọi thứ tan ra rồi lại hòa làm một. Chúng đều có màu xanh lam, lăn tăn gợn sóng, ấm áp dịu dàng.

Mái tóc màu mực của hai người quyện vào nhau dưới đáy nước, khó mà chia lìa.

Không biết qua bao lâu, Cố Minh Tiêu lại trồi lên mặt nước, bế Giang Sở Dung sắp ngạt nước đặt lên bờ, để cậu từ từ hít thở.

Giang Sở Dung thở hổn hển trong giây lát, ho ra một ngụm nước, tức giận đá một cước vào lồ.ng ngực Cố Minh Tiêu!

Nhưng lại bị Cố Minh Tiêu bắt lấy mắt cá chân, hắn nói nhỏ: "Đừng giận."

Lông mi dài ướt át của Giang Sở Dung khẽ run: "Nếu em mà chết ngạt, thì đều là lỗi của chàng."

Cố Minh Tiêu liếc cậu một cái: "Em đã là linh quân rồi, còn bị chết ngạt sao?"

Giang Sở Dung:...

Cậu chỉ có thể giận dỗi nhìn đi chỗ khác.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, làn gió thoảng sau cơn mưa mang theo mùi tươi mát ẩm ướt.

Mấy cây dành dành ngoài cửa sổ bị mưa bão đêm qua quật ngã, cánh hoa trắng muốt dính đầy bùn, nhưng những cây khác lại đang ra sức tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Cho đến khi, Giang Sở Dung bị đánh thức bởi mùi thơm.

Khi Giang Sở Dung uể oải tỉnh dậy khỏi chiếc giường lớn bằng ngà voi phủ sa tanh, lưng cậu vẫn còn đau nhức.

Bấy giờ, cậu hai mắt ngái ngủ bưng lấy eo, trở mình một cái, nằm trên giường lớn, lại ngẩn ngơ một hồi. Đột nhiên, giống như nhớ tới gì đó, đôi gò má trắng nõn của chợt hiện lên một tầng đỏ ửng.

Một giây sau, Giang Sở Dung lại vùi mặt vào tay tự cười một mình, chỉ để lộ ra hai mắt sóng nước long lanh, vừa ngượng ngùng lại vừa thích thú.

Có điều cười được một lúc, chợt nhớ tới kẻ đầu têu tối qua không biết đi đâu rồi, Giang Sở Dung không khỏi hơi nhổm người dậy, gọi một tiếng: "Đại sư huynh?"

Căn phòng im ắng, không người trả lời.

Giang Sở Dung bĩu bĩu môi, chuẩn bị đứng dậy đi tìm.

Nhưng khi đứng dậy, Giang Sở Dung vô tình đưa tay lên trước mắt, cậu chợt cảm thấy có gì đó là lạ nên nhìn kỹ lại. Kết quả nhìn một cái, liền phát hiện động phủ thu nhỏ biến mất tiêu rồi.

Giang Sở Dung đảo ánh mắt, cậu lập tức hiểu ra Cố Minh Tiêu đi làm gì rồi.

Giang Sở Dung bất đắc dĩ — Người nào đó thực sự không thể ngồi yên mà, vừa nhậm chức ngày đầu tiên đã đi làm nhiệm vụ rồi, cậu còn muốn chơi thêm mấy ngày mà.

Nhưng Cố Minh Tiêu đã đi rồi, Giang Sở Dung cũng không muốn nhàn rỗi, nghĩ một chút, cậu tùy ý mặc một bộ y phục vải sa tanh màu lam rộng rãi của Yêu tộc, tuy không mỏng lắm nhưng khá nhẹ, sau đó giẫm lên guốc mộc bước ra ngoài.

Giang Sở Dung đi dọc theo con đường lát gạch, khi cậu tìm đến bên rìa linh điền và linh lâm, rốt cuộc cũng nhìn thấy Cố Minh Tiêu.

Lúc này, Cố Minh Tiêu đang yêu cầu Cà rốt tinh và Trúc tinh dẫn theo một vài con rối ngọc làm việc trên cánh đồng.

Thấy Giang Sở Dung đi tới, hắn ngẩng đầu nói: "Em dậy rồi?"

Giang Sở Dung liếc hắn một cái: "Chàng cũng không đợi em thức dậy."

Cố Minh Tiêu hiếm khi nở nụ cười nhẹ, thu hồi ánh mắt nói: "Chẳng phải em cũng tìm được tới đây sao?"

Giang Sở Dung:...

Có điều xung quanh còn những người khác, Giang Sở Dung cũng không tiện cãi cọ với Cố Minh Tiêu, sau khi liếc Cố Minh Tiêu một cái, cậu quay đi mà không nói lời nào.

Cố Minh Tiêu trầm mặc một lúc, nhưng vẫn đi theo.

Đôi guốc gỗ của Giang Sở Dung đạp trên con đường lát gạch trắng phát ra tiếng "cạch cạch" "cạch cạch", hòa chung với âm thanh xào xạc của rừng trúc bị gió thổi, không hiểu sao nghe vào lại thấy yên tâm đến lạ.

Cố Minh Tiêu đi theo Giang Sở Dung hơn nửa đường, thì Giang Sở Dung đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn.

Làn gió thổi tung tà áo lam đơn bạc của Giang Sở Dung, chỉ vàng thêu trên đó phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Lúc này, mái tóc đen xõa sau lưng của cậu cũng bị thổi bay lên, có mấy sợi rơi xuống giữa lông mày và mắt, ánh lên gương mặt trắng trong diễm lệ, đẹp đến kinh động lòng người.

Cố Minh Tiêu thoáng ngẩn ngơ trong phút chốc.

Một giây sau, Giang Sở Dung nhỏ giọng oán trách hắn: "Chàng còn không đến dỗ em, lát nữa về nhà thì đừng hòng dỗ nữa."

Cố Minh Tiêu nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn trầm mặc chốc lát, không nói gì liền bước đến, bế Giang Sở Dung lên, vững vàng đi về phía trước.

Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu bế vào lòng, trên mặt bất giác tràn ra ý cười, nhưng lúc này cậu vẫn cố ý ngẩng mặt lên, hai mắt sáng ngời nói: "Em bảo chàng dỗ em mà, có bảo chàng bế em đâu."

Cố Minh Tiêu: "Ồ?"

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Minh Tiêu bình tĩnh nói: "Ôm ta đi."

Giang Sở Dung:?

Cố Minh Tiêu: "Nếu không ôm, ta sợ ta cũng sẽ tức giận ném em xuống."

Giang Sở Dung:...

Giang Sở Dung cắn cắn môi, vẫn quàng tay qua cổ Cố Minh Tiêu, đồng thời phàn nàn: "Chàng đó, không bao giờ cho em ở trên cả."

Cố Minh Tiêu: "Tối qua không phải để em ở trên rồi sao?"

Giang Sở Dung:???

Giang Sở Dung ngẩng phắt đầu lên, không thể tin được nói: "Rõ ràng là chàng—"

"Là ai, tối qua cứ luôn miệng "chồng giỏi quá", "chồng thật—"

Lời còn chưa nói ra, Giang Sở Dung đã mặt mày đỏ chót vội vã bịt miệng Cố Minh Tiêu lại.

Ngay sau đó, Giang Sở Dung cúi đầu hung dữ nói: "Là do em say rượu chứ bộ, lời nói trong lúc say sao có thể tin được?"

Hàng mi dài mảnh của Cố Minh Tiêu hơi rũ xuống, nhìn Giang Sở Dung: "Vậy sao?"

Giang Sở Dung:...

Qua một lúc, khuôn mặt của Giang Sở Dung hơi đỏ lên, cậu cũng cụp mắt xuống, con ngươi lóng lánh nhỏ giọng nói: "Vậy thì cứ tạm thời thừa nhận chàng... giỏi đi."

Cố Minh Tiêu nghiêng người tới thơm cậu một cái.

"Như vậy mới đúng, sau này em cứ không thừa nhận, ta sẽ mất hứng đó."

Giang Sở Dung:...

Rốt cuộc là ai phản công ai thế!!!

—————-

Tác giả

– Giang Sở Dung: Uầy, ma tính của con người này nặng quá rồi...

– Cố Minh Tiêu *nhíu mày?*: Chồng em không tốt sao?
Bình Luận (0)
Comment