Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 35

(Phủng: bưng, nâng, bế, ôm. Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, ẩn dụ một đám người vây quanh một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.)

Ngày đại hội thu đồ đệ đang đến gần.

Chẳng mấy chốc, Giang Sở Dung đã biết được "Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương" mà Văn Lăng đã nói vào đêm hôm đó là có ý gì.

Hai ngày qua, Văn Lăng đã lấy danh nghĩa "Tần Lâu Nguyệt" để gửi thư mời cho tất cả các Hoàng Tử ngoại trừ Sở Thiên Khuyết và Sở Thiên Tuyệt, cũng gửi cho một số công tử nhà Thần Vương có tiếng tăm.

Nội dung của bức thư cực kỳ ái muội buồn nôn.

Mở đầu là "Ngưỡng mộ Điện hạ đã lâu/ Công tử phong độ trác tuyệt, ngày đêm thương nhớ, mong được gặp mặt", v.v.

Sau khi tự mình đọc những bức thư này, Giang Sở Dung líu lưỡi không nói nên lời ——thật sự không thể ngờ đây là những thứ mà Văn Lăng có thể viết ra.

Quả nhiên, tiểu Thiên Ma nhìn thì đơn thuần, nhưng thực tế lại muộn tao, chậc chậc.

(Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm nhiệt tình như lửa)

Cơ mà, lúc này Giang Sở Dung một tay chống cằm, cầm một tờ giấy viết thư, tò mò hỏi: "Thứ này hữu dụng không? Cháu trai mà biết được, sẽ không giận chúng tôi bôi nhọ thanh danh của gã chứ?"

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Chúng ta giúp gã kết giao với nhiều Hoàng Tử quý tộc như vậy, gã nên cảm ơn chúng ta mới đúng."

Giang Sở Dung bật cười: "Cũng phải."

Lời này vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến tiếng thông báo, nói có một vị công tử ma tu mộ danh tới thăm.

Giang Sở Dung và Văn Lăng nhìn nhau, trong mắt họ có một sự hiểu ngầm không cần phải nói.

Thế là, mấy ngày này, phủ đệ mà Giang Sở Dung đang ở đông như trẩy hội.

Lúc đầu, những vị Điện hạ và công tử này không biết Văn Lăng đang giăng lưới rộng, đều cảm thấy bản thân mình độc nhất vô nhị nên rất đắc chí tìm đến.

Giang Sở Dung cũng phục trang lộng lẫy chào đón họn họ, hành vi cử chỉ tươi cười rạng rỡ, dỗ cho bọn họ vui vẻ như đón gió xuân.

Nhưng sau đó bọn họ dần dần nhận ra "Tần Lâu Nguyệt" không chỉ mời một mình bọn họ, có vài người tức giận đứng lên, tuy nhiên nghĩ đến dáng vẻ duyên dáng xinh đẹp động lòng người của "Tần Lâu Nguyệt" khi gặp bọn họ, lại nhịn không được âm thầm so kè với nhau...

Cũng vào lúc này, tin đồn về "Tần Lâu Nguyệt" đột nhiên lan truyền khắp Đế Đô.

Có người biết chuyện liền nói, sau khi "Tần Lâu Nguyệt" đánh thắng Phạn Thần Âm, người hầu Thiên Ma của "Tần Lâu Nguyệt" đã đến sòng bạc lớn nhất ở phụ cận lãnh được rất nhiều tiền từ vụ cá cược.

Nhưng ngay sau đó, người hầu Thiên Ma đã dùng số tiền này mua rất nhiều y phục lộng lẫy, nhưng tất cả đều là kích cỡ của "Tần Lâu Nguyệt".

Tiếp đó, các vị Hoàng Tử và công tử nhà Thần Vương dồn dập đến thăm, "Tần Lâu Nguyệt" mỗi lần đón khách đều mặc y phục khác nhau, nhưng chưa bao giờ giữ người ở lại qua đêm, khó mà không khiến người ta liên tưởng đến mấy chuyện kia nha...

Dẫu sao trước kia trong Ma tộc, vì để thượng vị, công tử ma tu có hơi sa sút trước tiên sẽ làm cho mình nổi tiếng một thời gian, sau đó kết giao rộng rãi với các vị Hoàng Tử và công tử nhà Thần Vương khác. Cuối cùng chọn ra một người giỏi nhất, thuận lợi kết thành ma lữ, thành công thượng vị.

Bây giờ xem ra, chắc là "Tần Lâu Nguyệt" muốn đi theo con đường này nhỉ? Thảo nào trước đây gã luôn ăn mặc như một con khổng tước xòe đuôi, thì ra là vì nguyên nhân này — muốn bái Ma Tôn làm sư phụ chỉ là vỏ bọc, mục đích thực sự của "Tần Lâu Nguyệt" là bán thân với giá cao, leo lên cành cây cao chót vót!

Nghĩ lại thì cũng thấy rất hợp lý, dù sao thì "Tần Lâu Nguyệt" cũng chỉ mới là Tu La sơ kỳ, dù có lợi hại đến đâu đánh bại được Phạn Thần Âm trong trận quyết đấu công bằng đồng cảnh giới thì đến cửa ải thứ ba loạn đấu của đại hội thu đồ đệ cũng khó mà vượt qua. Dù sao đại hội thu đồ đệ cũng không phải quyết đấu công bằng, loạn đấu ở vòng cuối cùng sẽ không giới hạn tu vi. Trước đó "Tần Lâu Nguyệt" nổi tiếng càng nhanh thì khi loạn đấu e là gã sẽ chết càng nhanh.

Chắc là bản thân gã cũng biết điều này nên mới nhân cơ hội tất cả Điện hạ và công tử nhà Thần vương tề tụ ở Đế Đô mà chơi trội một phen, phô trương thanh thế, rồi lại chờ cá cắn câu.

Đám ma tu bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhao nhao tán thưởng chiêu này của "Tần Lâu Nguyệt" thật cao siêu.

Còn tốt hơn nhiều so với việc tham gia đại hội thu đồ đệ cùng một đám cao thủ chiến đấu đến một mất một còn.

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ thế lực ở trong Đế Đô đều chấn động cả lên.

Nhưng không có một Hoàng Tử hay công tử nhà Thần Vương nào cảm thấy mình chịu thiệt, hầu hết bọn họ đều đang nghĩ —— làm thế nào để đoạt được "Tần Lâu Nguyệt".

Dù sao cũng là Yểm Ma, còn có thiên phú đồng cảnh giới đánh chết Phạn Thần Âm.

Mặc dù là nam nhân, nhưng Ma tộc có rất nhiều bí pháp, bọn họ muốn lưu lại huyết mạch cũng không thành vấn đề.

Nghĩ đến việc có con nối dõi với Yểm Ma, các Hoàng Tử và công tử nhà Thần Vương đều không khỏi có chút hưng phấn.

Trong lúc nhất thời, bậc cửa nơi Giang Sở Dung ở lại bị đạp vỡ.

Đều là đến tặng quà, hơn nữa đều là bảo vật, thậm chí còn khiến người ta động lòng hơn những thứ mà Giang Sở Dung đã nhận được ở Thần Tàng Lâu trước đó.

Mấy món lễ vật này Giang Sở Dung có đưa liền nhận.

Và khi có một công tử nhà Thần Vương dò hỏi cậu có yêu cầu gì đối với người mình thích, khi đó Giang Sở Dung mặc một bộ y phục tím diễm lệ khẽ mỉm cười nói: "Ý trung nhân của ta phải là anh hùng cái thế, anh hùng bình thường cũng không được, ít nhất cũng phải dưới một người trên vạn người."

Công tử nhà Thần Vương nghe xong liền hiểu ngầm trong lòng, cáo từ rời đi.

Ngày hôm sau, tiêu chuẩn chọn bạn đời của "Tần Lâu Nguyệt" đã được lan truyền khắp Đế Đô ——không phải là người đứng đầu đại hội thu đồ đệ thì "Tần Lâu Nguyệt" không cần.

Các Hoàng Tử và công tử nhà Thần Vương nghe xong, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, càng quyết tâm giành chiến thắng hơn.

Lúc này, chỉ còn một ngày nữa là đến thời gian cử hành đại hội thu đồ đệ.



Hoàng hôn buông xuống, Giang Sở Dung khoác lên mình sa y màu thiên thanh đang chán muốn chết nằm sấp trên bàn đá trong sân, vươn những ngón tay trắng nõn ra trêu chọc con rối chim hoàng yến trong lồng sắt ở trên bàn —— đây là món quà của một vị công tử nhà Thần Vương tặng cho cậu để làm cậu vui lòng.

Không lâu sau, tiếng bước chân của Văn Lăng truyền đến từ phía sau, Giang Sở Dung lập tức lấy lại tinh thần, háo hức nhìn Văn Lăng.

Khi Văn Lăng nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Sở Dung, khóe môi hắn không hiểu sao lại cong lên một chút, sau đó hắn lại thản nhiên nói: "Đều gặp hết rồi, tối nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

Giang Sở Dung thở phào một hơi, nhịn không được xoay người sang một bên, ngã người xuống ghế mây than thở: "Mỗi ngày đều phải tươi cười, cười đến ê cả mặt luôn rồi."

Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: "Chí ít cũng hữu dụng, bây giờ ai ai cũng biết "Tần Lâu Nguyệt" vì muốn bán mình với giá cao nên mới đến đại hội thu đồ đệ, cho nên bọn họ sẽ không đề phòng ngươi quá nhiều trong cuộc thi."

Giang Sở Dung nhướng đôi mi dài, nhìn Văn Lăng, lẩm bẩm: "Những người này biết thì cùng lắm là nhường ta trong lúc thi, nhưng Ma Tôn cũng không dễ đối phó đâu."

Văn Lăng nghe vậy, lặng lẽ liếc nhìn Giang Sở Dung: "Làm sao ngươi biết ta làm như vậy không có tác dụng với Ma Tôn?"

Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, lập tức ngồi dậy: "Ý của chàng là —— "

Văn Lăng khẽ nhướng mày: "Năm đó Ma Tôn có thể dựa vào Ma Hậu để thượng vị, ông ta đương nhiên là người biết rõ nhất, ông ta thấy ngươi bộc lộ hết dã tâm như vậy, ai biết được ông ta có muốn lợi dụng ngược lại hay không?"

"Ngay cả khi đến lúc đó ngươi không đạt được thứ hạng cao, nói không chừng ngươi có thể vớt được một vị trí Ma Phi, huyết thống của Yểm Ma, chắc gì Ma Tôn sẽ không động lòng. Lại có Thiên Ma như ta thu hút sự chú ý làm một cái phương án dự phòng, ông ta sẽ không đến nỗi lập tức luyện hóa hay đoạt xá ngươi đâu."

Giang Sở Dung:???

Giang Sở Dung nhịn không được hung dữ trừng mắt nhìn Văn Lăng, đang định mắng mỏ Văn Lăng ngay cả chuyện đó cũng nằm trong tính toán của hắn, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận la hét.

Nghe thấy động tĩnh này, Giang Sở Dung vội vàng đứng dậy, nói: "Không hay rồi, có khi nào mấy ngày nay gặp nhiều người quá nên bị lật xe rồi, chàng nhanh đi xử lý đi, ta đi trốn một lúc rồi ra!"

Văn Lăng cau mày: "Ta đi xem một chút sẽ trở lại, ngươi cũng đừng có trốn, tự nhiên trốn như vậy chẳng khác gì chột dạ cả."

Giang Sở Dung lúc này không thèm nghe lời Văn Lăng, cậu quay đầu muốn chạy vào nhà thì bất thình lình, một thân y phục đỏ quen thuộc từ bên ngoài xông vào, nộ khí xung thiên, vậy mà lại là Sở Thiên Tuyệt.

Theo sau là một đám gia nhân vội vàng ngăn lại.

Nhìn thấy Sở Thiên Tuyệt, đừng nói là Giang Sở Dung, ngay cả vẻ mặt của Văn Lăng cũng trở nên vi diệu.

Bất quá theo quy tắc, Văn Lăng vẫn ngăn Sở Thiên Tuyệt lại, lễ phép nói: "Thất điện hạ hôm nay tới đây là có chuyện gì sao?"

Giang Sở Dung tạm thời từ bỏ ý định chuồn đi, cậu đứng bên cạnh bàn đá cách đó không xa, thò đầu quan sát tình hình bên này.

Sở Thiên Tuyệt nhìn cũng không thèm nhìn Văn Lăng, chỉ từ xa cười lạnh với Giang Sở Dung: "Thiệt cho ngươi trước kia còn luôn mồm nói chỉ yêu mình bổn Điện hạ, mấy ngày nay lại chỉ lo đi dụ dỗ đám đàn ông khác!"

"Đồ của ngươi, bổn Điện hạ không cần nữa, trả lại cho ngươi!"

Vẻ mặt Giang Sở Dung kỳ dị, đang muốn giải thích——

Nhưng giây tiếp theo, Sở Thiên Tuyệt đã giơ tay ném một thứ gì đó vào Giang Sở Dung, "bộp" một cái nện vào người cậu.

Giang Sở Dung tránh không kịp, bị chiếc hộp đập trúng, nhịn không được kêu lên một tiếng.

Đòn này của Sở Thiên Tuyệt đã sử dụng ma khí, Văn Lăng muốn đỡ cũng đỡ không được, thứ đó đập mạnh vào người Giang Sở Dung, khiến đùi cậu ẩn ẩn đau.

Ném đồ xong, Sở Thiên Tuyệt quay đầu bỏ đi.

Giang Sở Dung trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng giận dữ bỏ đi của Sở Thiên Tuyệt:...?

Chẳng lẽ mấy ngày mà cậu hôn mê đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết sao, nếu không thì sao lại có một màn như thế chứ?

Ngược lại là Văn Lăng, hắn do dự một chút, nhìn Giang Sở Dung rồi lại nhìn Sở Thiên Tuyệt, rồi lại nhìn chiếc hộp trên mặt đất.

Lòng hắn khẽ động, như ý thức được điều gì đó, bèn bước nhanh đi tới trước mặt Giang Sở Dung, vừa đỡ Giang Sở Dung đứng dậy, vừa vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Trong hộp ắt hẳn có thứ hữu ích cho thi đấu."

Giang Sở Dung giật mình, vội vàng thò tay nhặt nó lên, im lặng giấu vào trong ngực...



Đúng như suy đoán của Văn Lăng, quả nhiên trong chiếc hộp mà Sở Thiên Tuyệt mang đến có chứa bản đồ địa hình và giới thiệu sân đấu của ba trận thi.

Cực kỳ chi tiết, có lẽ người sưu tầm cũng đã đặt tâm huyết vào đó.

Chữ viết bên trên thẳng thớm sắc nét, vừa nhìn liền biết là do chính Sở Thiên Khuyết viết ra.

Giang Sở Dung và Văn Lăng có được tấm bản đồ này cũng coi như là một niềm vui bất ngờ.

Vừa nhìn bản đồ, Giang Sở Dung vừa nhịn không được cảm thán: "Đại hoàng tử thật thông minh, ngay cả chúng ta muốn làm gì anh ta cũng đoán ra được."

Nói xong, Giang Sở Dung lại không khỏi cau mày phàn nàn: "Chỉ là không biết tên khốn Sở Thiên Tuyệt có phải bị điên hay không, tự nhiên lại ném mạnh như vậy, làm ta đau muốn chết."

Văn Lăng nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn theo bản năng cảm ứng một chút, chưa kịp cảm ứng được gì thì hắn đã cau mày nói: "Để ta xem xem."

Giang Sở Dung xốc vạt quần bằng lụa lên, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Quả nhiên, trên bắp đùi của cậu lúc này đã tụ ra một vết bầm tím lớn, trông rất đáng sợ.

Khi Giang Sở Dung nhìn thấy, cậu không khỏi căm giận nói: "Thằng nhóc này, nhất định là lấy việc công trả thù riêng. Nhưng mà ta đâu có đắc tội với cậu ta đâu?"

Văn Lăng không nói gì, hắn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vết bầm tím của Giang Sở Dung.

Lòng bàn tay ấm áp có vết chai mỏng của Văn Lăng dán lên, Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu nhạy cảm đến suýt nữa kêu lên một tiếng, nhưng cậu đã lập tức cố gắng kiềm lại.

Bởi vì lúc này có một luồng ma khí cuồn cuộn từ lòng bàn tay của Văn Lăng truyền đến, từng chút một làm tan đi vết bầm tím tụ máu trên vết thương của cậu.

Rất dễ chịu.

Giang Sở Dung dần dần thả lỏng, sau đó cậu lại nhịn không được liếc nhìn Văn Lăng.

Từ góc nhìn của cậu vừa vặn nhìn thấy sườn mặt đường nét rõ ràng lộ ra một chút dã tính của Văn Lăng, ma văn chi chút trên làn da màu lúa mạch che đi hầu hết đường nét trên khuôn mặt, khiến Giang Sở Dung cảm thấy có hơi đáng tiếc—— Văn Lăng thực sự rất ưa nhìn.

Cũng chính lúc này, lông mi dài của Văn Lăng khẽ động, hắn nhíu mày nói: "Đừng có nhìn lung tung."

Giang Sở Dung hoàn hồn, bĩu môi: "Nhìn cũng không được à."

Văn Lăng: "Không được."

"Keo kiệt."

Văn Lăng không nói nữa.

Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Văn Lăng đột nhiên bình tĩnh nói: "Sở Thiên Tuyệt nổi giận là vì ngươi đã phá kế hoạch của cậu ta, ngày hôm đó cậu ta ở trước mặt bao nhiêu người tuyên bố ngươi là Hoàng Tử Phi của cậu ta, chính là muốn lôi kéo quan hệ với ngươi."

"Bây giờ lôi kéo không thành cậu ta đương nhiên không vui."

Giang Sở Dung chớp mắt, chống cằm nói: "Vậy thì cũng là do tự cậu ta tình nguyện, liên quan gì đến ta?"

Văn Lăng liếc nhìn vẻ mặt ngạo kiều của Giang Sở Dung: "Ừ, đúng là tự cậu ta tình nguyện, không liên quan đến ngươi."

Nhìn thấy biểu tình của Văn Lăng, Giang Sở Dung cứ cảm thấy câu nói đó có hàm ý khác, thế là cậu nhịn không được nhìn chằm chằm Văn Lăng một lúc.

Nhưng sau đó Văn Lăng liền khôi phục lại trạng thái bình tĩnh không một gợn sóng thường ngày, dù Giang Sở Dung có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được gì, Giang Sở Dung đành phải bỏ cuộc.



Ngày hôm sau, đại hội thu đồ đệ của Ma Tôn chính thức được tổ chức trước quảng trường Ma cung.

Đối với đại hội thu đồ đệ lần này, chỉ cần là ma tu từ cảnh giới Tu La trở lên đều có thể đăng ký, cho nên lúc này quảng trường đã chật kín ma tu.

Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, liền có thể nhận ra sự khác biệt giữa thường dân và quý tộc.

Các quý tộc đa số đều ngồi tọa kỵ đến, được hộ tống bởi gia nhân cảnh giới Thiên Hầu, đã chiếm hết vị trí trung tâm ở quảng trường từ sáng sớm.

Thường dân chỉ có thể chen chúc nhau ở bên ngoài rìa.

Giang Sở Dung và Văn Lăng cùng nhau ngồi tọa kỵ đến, Tần Lâu Nguyệt vẫn là người khiêng tọa kỵ.

Chỉ là tọa kỵ mà Tần Lâu Nguyệt khiêng lần này xa hoa hơn gấp mấy lần tọa kỵ lần trước, đã đổi thành tọa kỵ bằng vàng ròng, gấm vóc bên trong được đổi thành loại quý giá nhất, trước rèm châu treo mười mấy món pháp khí cấp Địa làm vật trang trí, khi gió thổi qua sẽ tỏa sáng tứ phía, quả thực sang trọng xa xỉ vô cùng.

Nhưng hôm nay, Giang Sở Dung cố ý không đóng rèm châu mà mở toang nó ra, còn mình thì khoanh chân lười biếng ngồi ở giữa chiếc ghế mềm mại xa hoa.

Hôm nay cậu mặc một bộ trường bào bằng lụa màu tím khói, phối với đủ loại trang sức bằng vàng đủ màu sắc, trên đầu cài một chùm trang sức bằng thạch anh tím, ở đuôi mắt hẹp dài còn phủ bột kim tuyến và đính vài hạt đá quý, đôi môi mỏng đỏ tươi, mang đến một vẻ thần bí, hào quang bắn ra bốn phía.

Trên đôi chân trần trắng như tuyết đeo mấy sợi dây xích mỏng bằng vàng đính đá quý, theo chuyển động lên xuống của tọa kỵ mà nhẹ nhàng lắc lư, khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi xa xôi.

"Là Tần lục công tử, Tần Lâu Nguyệt, hôm nay cậu ấy cũng thật đẹp ~"

"Vừa đẹp vừa có thể chiến đấu, còn có huyết thống đặc biệt, đúng là nghịch thiên mà!"

"Thật muốn lại gần nhìn kỹ cậu ấy hơn, nhìn một cái là đủ rồi."

Ở đây, đám ma tu bình dân đang bàn tán ca ngợi.

Ở bên kia, cách đó không xa, đám Điện hạ và công tử đã chiếm các vị trí thuận lợi ở trung tâm quảng trường nhìn thấy cảnh này, mỗi người một vẻ mặt vi diệu.

Một người sắc mặt âm trầm nghĩ: "Lúc này còn không quên trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là phó/ng đãng không biết điểm dừng mà! Đợi lần này bổn công tử đoạt được hạng đầu rồi nhất định bắt cậu ta phải đích thân tới cửa khúm núm cầu xin bổn công tử lấy cậu ta!"

Một người thoáng lộ ra vẻ bí ẩn mừng thầm: "Hôm đó mình nói cậu ấy mặc áo tím đeo trang sức vàng rất đẹp, hôm nay cậu ấy liền mặc áo tím đeo trang sức vàng, có thể thấy trong lòng cậu ấy có mình rồi, mình phải cố gắng thi đấu nhiều hơn mới được."

Còn có một vị bình tĩnh nghĩ: "Không giành được hạng đầu thì đã làm sao? Nam nhân giống như cậu ta nhất định sẽ không an phận bị một người độc chiếm. Cứ để người khác liều mạng đi, chỉ cần ta sống sót, có lẽ sau này còn có thể làm một khách hàng thân thiết? Song tu với Yểm Ma có rất nhiều lợi ích, ta cũng không cần có con nối dõi, làm như vậy cũng có thể coi như một mũi tên trúng hai đích."

Ngay lúc đám Điện hạ và công tử đều đang suy nghĩ thì đột nhiên có một giọng nói dẫn đầu nói to: "Tần huynh, đến bên cạnh ta nè, ta đã dành riêng một chỗ cho ngươi rồi!"

Giọng nói vừa cất lên, đám Điện hạ và công tử hãy còn giả bộ bình tĩnh lập tức rối loạn cả lên, bọn họ không thể bình tĩnh được nữa.

"Lâu Nguyệt, tới chỗ bổn Điện hạ nè, hai ngày trước bổn Điện hạ đã đặc biệt tìm cho ngươi một Ma Hồn Binh cấp Thiên. Chỉ chờ ngươi tới, bổn Điện hạ liền đưa cho ngươi!"

"Lâu Nguyệt, mặc dù ta không có Ma Hồn Binh cấp Thiên, nhưng ta đã là Thiên Hầu hậu kỳ, ngươi tới chỗ ta đi, lúc thi đấu ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để người khác đả thương ngươi. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau bái Tôn Thượng làm sư phụ, chẳng phải là một chuyện rất tốt đẹp sao!"

"Lâu Nhi, tấm chân tình của ta đối với ngươi, ngươi cũng biết mà..."

"Nguyệt Nhi..."

Nghe những lời ân cần và xưng hô buồn nôn của cả đám Điện hạ và công tử, Giang Sở Dung ngồi trong tọa kỵ còn chưa thấy thế nào, Tần Lâu Nguyệt đang khiêng tọa kỵ đã hừ một tiếng, mặt đen như đáy nồi.

Có mấy lần gã ước gì mình có thể lập tức quăng tọa kỵ ở trên vai xuống đất!

Thằng nhãi Giang Sở Dung này, đúng là nghiệp chướng mà!

Rảnh rỗi không có việc gì đi hủy hoại thanh danh của người khác!

—————-

Tác giả:

– Giang Sở Dung bùi ngùi: Làm vạn nhân mê thiệt là khổ mà.

– Văn Lăng: Nhịn một chút sẽ qua thôi.

– Tần Lâu Nguyệt điên tiết chửi: *&...... &*%...... %
Bình Luận (0)
Comment