Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 69

Nhưng nụ hôn lần này của Văn Lăng lại giống như cái lần đầu tiên, không có quy tắc, tựa như lại mất hết lý trí, chỉ biết loay hoay tới tới lui lui, cắn lên đôi môi non mềm của Giang Sở Dung.

Cắn đến mức làm Giang Sở Dung đau.

Mà Văn Lăng vẫn cứ khăng khăng nắm chặt cổ tay của cậu, nắm mạnh đến mức để lại một vết đỏ trên cổ tay trắng nõn của cậu, không cho cậu di chuyển.

Mắt thấy nụ hôn của Văn Lăng đang dần rơi xuống chiếc cằm trắng trẻo xinh đẹp, thậm chí còn có xu thế đi xuống nữa, Giang Sở Dung đột nhiên nổi giận nói: "Chàng còn không chịu dừng lại, ta sẽ giận thật đấy!"

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Động tác vùi vào cổ Giang Sở Dung của Văn Lăng chậm lại một chút, rồi hắn chợt quay mặt đi, khàn giọng nói: "Xin lỗi em."

Nói xong, hắn buông Giang Sở Dung ra.

Giang Sở Dung vốn còn đang tức giận, nhưng khi nghe thấy lời xin lỗi của Văn Lăng, cậu chợt sững sờ trong giây lát, cảm thấy Văn Lăng hôm nay thực sự không ổn chút nào.

Nhất thời, cậu cũng không để ý đến đôi môi và cổ tay đau nhức nữa, cậu hơi cau mày, ngược lại còn sáp tới gần hỏi: "Chàng làm sao vậy?"

Văn Lăng giơ tay lên ấn trán, tóc mái xõa xuống, che mất phần lớn biểu tình của hắn, khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, có chút lạnh lùng, thoáng chút u ám.

"Không sao, tâm trạng không tốt thôi."

Tất nhiên Giang Sở Dung sẽ không chấp nhận một lời nói dối thiểu năng như vậy.

Cậu nhìn sườn mặt anh tuấn thoáng vẻ phiền muộn của Văn Lăng, sắc mặt cậu thay đổi, cuối cùng nói: "Ngày đó chàng cưỡng chế thăng cấp, đúng là đã để lại tai hoạ ngầm rồi."

Là một câu trần thuật, không phải là câu nghi vấn.

Văn Lăng nhắm mắt lại: "Vấn đề nhỏ, ta có thể giải quyết."

Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Sở Dung có hơi phức tạp — Nếu thật sự có thể giải quyết, vậy thì đâu đến nỗi mất khống chế nhiều lần như vậy?

Nhưng giờ phút này, cậu lại hiếm khi biết chừng mực mà không nói ra câu này.

Cậu không muốn kí.ch thích Văn Lăng nữa.

Trầm mặc một lát, Giang Sở Dung đột nhiên chủ động vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Văn Lăng đang ấn trán, thấp giọng nói: "Chàng chờ ta vài ngày."

"Đợi ta thăng lên cảnh giới Pháp Tướng, ta sẽ dùng Vô Vọng kiếm khí giúp chàng trấn áp tâm ma."

Da thịt Văn Lăng hơi căng lên, cuối cùng cũng thả tay xuống.

Lúc này, hắn ngước mắt lên nhìn Giang Sở Dung, quả nhiên, trong con ngươi đen nhánh của hắn đang trôi nổi ma khí màu đỏ thẫm, màu đỏ đó rõ ràng đã sáng chói hơn trước.

Giang Sở Dung bất giác mím môi khi nhìn thấy tia đỏ thẫm này, vẻ mặt cậu có hơi khẩn trương, trong mắt hiện rõ sự lo lắng.

Thấy vậy, Văn Lăng đột nhiên nói: "Đây là lý do em bảo ta đợi năm ngày sao?"

Giang Sở Dung:...

Giang Sở Dung lập tức không nói nên lời: "Đầu óc của chàng có thể bình thường hơn được không?"

Lúc này còn nghĩ tới chuyện đó sao?

Văn Lăng bình tĩnh đáp: "Sở dĩ tâm ma có thể quấy nhiễu ta, đúng là bởi vì có ngòi nổ, nếu như không có ngòi nổ, nó không có khả năng ảnh hưởng đến ta như vậy."

Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, không nói nữa.

Ý của Văn Lăng chính là... hắn thích Giang Sở Dung trước, nên tâm ma mới có cơ hội lợi dụng chuyện này.

Giang Sở Dung cũng tu ma nên hiểu được những gì Văn Lăng nói là đúng, quả thực là như vậy.

Nhưng lúc này, cậu âm thầm siết chặt nắm tay, vẫn nói: "Cho dù là như vậy, ta cũng không muốn yêu đương với một người bất cứ lúc nào cũng có thể bị ma nhập giống như chàng."

Hầu kết của Văn Lăng khẽ động, một lúc lâu sau, hắn mới như có chút nhẫn nhịn đáp lại: "Được."

Giang Sở Dung không nghe ra sự ẩn nhẫn trong lời nói của Văn Lăng, cậu chỉ cho rằng Văn Lăng đã tạm thời thỏa hiệp, cậu thở ra một hơi, nhưng ngữ điệu đã chậm lại, nhỏ giọng căn dặn: "Vậy thì hai ngày này chàng nên ở yên trong phòng tu luyện khống chế tâm ma, đừng chạy lung tung chỗ này chỗ kia, chờ ta thăng cấp xong sẽ giúp chàng trấn áp tâm ma, có biết chưa?"

Văn Lăng yên lặng nhìn khuôn mặt thanh tú đong đầy sự quan tâm của Giang Sở Dung, nhìn một hồi, hắn cong lên khoé môi: "Ừm."

Thấy Văn Lăng vậy mà còn cười cho được, Giang Sở Dung không khỏi âm thầm trừng Văn Lăng một cái, nói: "Đã như vậy rồi mà chàng còn có thể cười được nữa."

Văn Lăng nhướng mày: "Tại sao không cười được?"

Giang Sở Dung:...

Bỏ đi, ông nói gà bà nói vịt, không thèm nói nữa.



Vì lo lắng cho vấn đề tâm ma của Văn Lăng, trong ba ngày này Giang Sở Dung đã làm việc rất chăm chỉ.

Gần như là không ngủ không nghỉ, tập trung tinh luyện và củng cố tu vi Chính đạo của mình.

Văn Lăng nhìn thấy tất cả, ánh mắt hắn sâu thẳm, nhưng hắn cũng không làm bất kỳ hành vi nào vượt quá quy tắc với Giang Sở Dung nữa.

Cuối cùng, thời hạn ba ngày đã đến, Giang Sở Dung nóng lòng muốn liên lạc với Cố Minh Tiêu.

Văn Lăng thấy thế, bỗng nhiên nói: "Em còn chưa chuẩn bị xong hoàn toàn, đừng vội."

Giang Sở Dung sửng sốt, Văn Lăng liền chủ động đứng dậy đi qua, chỉ ra những chỗ mà cậu còn chưa chuẩn bị xong.

Sau khi nghe Văn Lăng chỉ dẫn, Giang Sở Dung cảm thấy rất có lý, không khỏi kinh ngạc nói: "Chàng cũng biết công pháp Chính đạo sao?"

Rõ ràng Thiên Ma cũng đâu cần song tu Chính Tà đâu?

Văn Lăng đang chỉ vào huyệt Nhâm của Giang Sở Dung để giảng giải, nhưng khi nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn im lặng liếc Giang Sở Dung một cái, rồi nói: "Em coi thường ta."

Giang Sở Dung liếc nhìn Văn Lăng: "Ta nào dám, chàng lợi hại đến vậy."

Văn Lăng không nói lời nào, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, liền chọt trúng vào huyệt vị của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung co quắp người lại, lập tức cảm thấy ngứa ngáy không kiềm chế được, cậu cười ha hả, sau đó run rẩy cuộn tròn thành một quả bóng, lăn qua lăn lại, dụi vào lòng Văn Lăng.

Văn Lăng đè cậu lại, mặt không biểu tình, chỉ hỏi: "Còn dám xem thường ta không?"

Giang Sở Dung nhột đến mức muốn chảy cả nước mắt, lúc này cậu vừa cười vừa đỏ hoe mắt cầu xin tha thứ: "Thiên Ma đại nhân tha cho ta đi, ta sắp ngứa chết rồi hahaha——"

Văn Lăng cứ như vậy nhìn chằm chằm Giang Sở Dung một hồi, sau đó đột nhiên nhẹ ôm lấy cậu vào lòng, búng ngón tay một cái, giải huyệt cho Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung thả lỏng cả người, bất giác xụi lơ trong vòng tay của Văn Lăng.

Sau khi mềm nhũn một lúc, cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng, lập tức mở mắt ra muốn mắng mỏ Văn Lăng lại nhân cơ hội ăn đậu hũ của cậu.

Kết quả vừa mở mắt ra, Giang Sở Dung lại bắt gặp đôi mắt hiếm khi mang theo ý cười đạm nhạt của Văn Lăng.

Văn Lăng cứ ôm cậu như vậy, cúi đầu lặng lẽ nhìn cậu một cách chăm chú, trên gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo đã không còn vẻ u ám, hung ác nữa, trong đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, là vẻ dịu dàng mà Giang Sở Dung chưa bao giờ nhìn thấy.

Trái tim Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, nhất thời không biết mình nên bày ra biểu cảm gì.

Vẫn là Văn Lăng bình tĩnh thu hồi lại ánh mắt trước, đỡ cậu dậy rồi nói: "Tập trung nghe giảng đi, một lát nữa là phải truyền linh lực rồi."

Được Văn Lăng đỡ dậy, Giang Sở Dung hơi giật mình, trong lòng nhất thời không biết là mất mác hay là cái gì khác.

Chính là, cứ cảm thấy nơi nào đó thật trống rỗng.

Nhưng Văn Lăng từ sau vụ đó liền không trêu chọc cậu nữa, mà rất nghiêm túc giải thích cho cậu cách điều động chân khí của các huyệt chính.

Giang Sở Dung lặng lẽ kìm nén cơn rung động kỳ lạ trong lòng cùng với chút tiếc nuối không thể giải thích được, bắt đầu chăm chú lắng nghe.



Cuối cùng, sau khi Văn Lăng giảng xong, Giang Sở Dung chuẩn bị đến hành cung của Cố Minh Tiêu.

Trước khi rời đi, Giang Sở Dung chợt mềm lòng, cậu đã dành cho Văn Lăng một chút ngọt ngào —— Cậu nhờ Văn Lăng chọn y phục cho mình.

Văn Lăng chọn một bộ trường bào màu xanh lam, kiểu dáng rất giống với bộ đồng phục mà Giang Sở Dung đã mặc khi hai người gặp nhau lần đầu.

Giang Sở Dung nhận ra, trong lòng có chút khác lạ, nhưng cậu không nói gì.

Văn Lăng cẩn thận chỉnh sửa xiêm y cho cậu, ăn mặc chỉnh chu, thậm chí còn thắt cả đai lưng cho cậu.

Cách một lớp áo mỏng, bàn tay khớp xương rõ ràng ấm áp của Văn Lăng xoa nhẹ vòng eo thon thả của Giang Sở Dung, tuy không bất kỳ hành vi suồng sã dư thừa nào nhưng vẫn khiến làn da Giang Sở Dung bất giác căng cứng.

Lần này Văn Lăng còn đưa cho cậu một chiếc túi thơm, túi thơm cũng có màu lam nhạt, nhưng mùi hương bên trong thiên về dược tính, thoang thoảng một mùi thơm thanh mát tĩnh mịch.

Giang Sở Dung tò mò, cầm lên ngửi: "Đây là hương gì vậy? Mùi rất độc đáo."

Văn Lăng: "Cúc họa mi phối với Thương Truật."

Giang Sở Dung không biết gì về Trung y, nghe xong chỉ có thể gật gật đầu, cười nói: "Mùi thơm lắm."

Văn Lăng: "Ừm."

Nhìn vào đôi mắt thoáng chút ẩn nhẫn của Văn Lăng, Giang Sở Dung cứ cảm thấy mình giống như một kẻ xấu vậy.

Thế là khi đến lúc phải rời đi, Giang Sở Dung đã phá lệ bảo Văn Lăng tiễn mình ra đến tận cửa viện, phải biết rằng từ sáng đến tối Giang Sở Dung luôn dặn đi dặn lại Văn Lăng đừng bao giờ ra khỏi nhà.

Lúc này, Giang Sở Dung đẩy cửa viện ra, sau đó nói với Văn Lăng: "Chàng trở về đi."

Văn Lăng trầm mặc một giây: "Ta sẽ trở về, em đi đi."

Không có một lời dư thừa nào, nhưng Giang Sở Dung lại nghe ra được ẩn ý của Văn Lăng.

Trầm mặc chốc lát, cậu cũng chẳng biết đầu mình nghĩ cái gì, bỗng nhiên bước nhanh tới, hôn vội lên má Văn Lăng một cái.

Hôn xong, tim Giang Sở Dung đập loạn xạ lùi về sau, cố gắng bình tĩnh nói với Văn Lăng: "Chàng mau trở về đi."

Văn Lăng trầm mặc một lúc, sắc mặt không hề thay đổi, lại liếc nhìn Giang Sở Dung một cái, sau đó không nói một lời quay đầu đi vào trong nhà.

Giang Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xoay người rời đi.

Lúc đi trên mặt vẫn còn bốc lên hơi nóng.

Nhưng cậu nào có biết, trong nháy mắt cậu xoay người đi, có một đôi con ngươi màu máu đột nhiên chuyển sang đây.

Ánh mắt sâu thẳm mà ẩn nhẫn cứ thế dán chặt vào tấm lưng gầy gò mảnh khảnh của cậu, cho đến khi bóng dáng của cậu hoàn toàn biến mất ở phía chân trời...



Khi Giang Sở Dung ngự kiếm đến hành cung của Cố Minh Tiêu thì đã tới buổi trưa.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang.

Nhưng Giang Sở Dung chẳng thể nào ngờ được, Cố Minh Tiêu của ngày hôm nay lại mặc một bộ bạch y cao quý sang trọng nhất.

Phát quan hoa sen bằng ngọc, trường bào gấm hoa thêu chỉ bạc trải dài trên mặt đất, trải thẳng ra ngoài, ngay cả đai lưng cũng làm bằng kim ngân tơ, tỏa sáng rực rỡ. Phần eo đeo ngọc bội đung đưa, nạm đầy ngọc bội, cao quý bất phàm.

Nhưng ngay cả khi ăn mặc một cách lộng lẫy đến mức rườm rà như vậy, khí chất cả người Cố Minh Tiêu vẫn không giảm đi chút nào, thậm chí còn giống như một vị tiên nhân trên chín tầng trời, cao quý đến bất khả xâm phạm.

Giang Sở Dung nhìn thấy, không khỏi lấy làm kỳ lạ — Chỉ là truyền linh lực cho cậu mà thôi, cần gì phải ăn mặc như thế này? Không biết còn tưởng là sắp thành thân nữa đấy.

Nhưng thấy biểu tình hờ hững của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung nghĩ lại, cảm thấy có thể là Cố Minh Tiêu vừa mới đi dự sự kiện quan trọng nào đó, cho nên mới không kịp thay quần áo nhỉ?

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung cảm thấy có lẽ là như vậy nên thuận miệng nịnh nọt một tiếng: "Đại sư huynh ngày đêm phải lao tâm khổ tứ vì chuyện của môn phái, vất vả cho huynh rồi."

Cố Minh Tiêu cau mày, ngước mắt nhìn Giang Sở Dung, vẻ mặt hình như không hiểu cho lắm.

Nhìn thấy ánh mắt của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung biết mình nịnh không đúng chỗ rồi, cậu lập tức đổi đề tài: "Ha ha, thời tiết hôm nay đẹp thật."

Cố Minh Tiêu không nói gì, đặt con dao khắc trong tay xuống.

Không sai, khi Giang Sở Dung đến lần này, Cố Minh Tiêu vẫn đang khắc tượng ngọc.

Giang Sở Dung, người biết nguyên nhân cớ sự: Đại sư huynh chung tình thiệt đó!

Nghĩ đến đây, cậu lại càng hiếu kỳ, len lén liếc nhìn tượng ngọc một cái.

Lần này Giang Sở Dung đã nhìn thấy rõ hơn, bức tượng Cố Minh Tiêu điêu khắc xác thực không phải ma nữ —— Bởi vì ngực của nó phẳng thực sự.

Nhưng không biết vì sao, lúc này khi nhìn kỹ lại, Giang Sở Dung cứ cảm thấy quần áo và phụ kiện trên người bức tượng ngọc do Cố Minh Tiêu chạm khắc trông rất quen mắt.

Nó rất giống với bộ trường bào màu tím tua rua mà cậu từng mặc trước đây.

Đương nhiên Giang Sở Dung sẽ không tự cao tự đại như vậy, cậu chỉ đang nghi ngờ —— Nghề may y phục của Ma tộc đã phát triển đến vậy sao? Có thể làm đồng bộ nhiều bộ y phục rồi sao?

Đúng lúc này, Cố Minh Tiêu ngẩng đầu nhìn Giang Sở Dung, bức tượng ngọc trong lòng bàn tay hắn đã biến mất.

Hắn hỏi: "Sẵn sàng chưa?"

Giang Sở Dung nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nói: "Bẩm đại sư huynh, đệ đã chuẩn bị xong."

Cố Minh Tiêu gật đầu: "Cùng ta vào đây."

Nói xong, Cố Minh Tiêu đứng dậy, đi sâu vào trong hành cung.

Thấy vậy, Giang Sở Dung không dám lơ là, vội vàng đi theo.

Dọc theo đường đi, Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu giữ một khoảng cách an toàn —— Cậu sợ mình sẽ giẫm lên bộ quần áo đẹp đẽ của Cố Minh Tiêu, làm bẩn đồ của người ta.

Nhưng lúc này, Giang Sở Dung lại nhịn không được nhìn y phục của Cố Minh Tiêu thêm vài lần.

Thực sự rất đẹp, ngôi sao trên vạt áo được thêu bằng chỉ bạc đính kèm ngọc trai và pha lê, lộng lẫy đến mức khiến người ta bất giác muốn đưa tay chạm vào.

Đợi sau này cậu phất lên rồi, cậu sẽ đặt làm một bộ như vậy. Giang Sở Dung âm thầm nghĩ.



Còn chưa đi sâu vào trong hành cung, Giang Sở Dung đột nhiên nhìn thấy một màn sương khói lượn lờ.

Sương mù? Đừng nói là ở đây có suối nước nóng nha?

Giang Sở Dung đang miên man suy nghĩ, thì Cố Minh Tiêu đã giơ tay áo phất nhẹ một cái, hai bức bình phong sơn thủy tự động tách ra trước mặt bọn họ.

Một bể nước bằng ngọc thạch tỏa sáng rực rỡ xuất hiện trước mặt hai người.

Lúc này, trong bể nước chứa đầy nước linh tuyền màu trắng sữa, màn sương mù lượn lờ vừa rồi Giang Sở Dung nhìn thấy chính là linh khí của nước linh tuyền này.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Sở Dung thiếu điều hít vào một ngụm khí lạnh — Cố Minh Tiêu đối với cậu, cũng quá hào phóng rồi?

Thứ này, cậu nhớ trong sách đã từng viết tới, hẳn là Chung Linh Thạch Nhũ.

Phải mất mấy năm thì một cây Chung Linh Thạch cao hơn mười trượng mới cho ra một Chung Linh Thạch Nhũ.

Cái hồ nước này phải mất bao nhiêu năm mới có được chứ?!

Vô Vọng Kiếm Phái đúng là giàu có hùng mạnh, khiến cho Giang Sở Dung có chút xấu hổ.

Cố Minh Tiêu tựa như biết được suy nghĩ của Giang Sở Dung, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Hồ Chung Linh Thạch Nhũ này đã dùng được hai lần, linh lực trong đó chỉ còn đủ để sử dụng thêm một lần nữa thôi. Đệ may mắn lắm."

Khi Giang Sở Dung nghe thấy điều này, cậu cảm thấy đây chắc chắn không phải là vấn đề may mắn.

Càng là lần cuối cùng thì càng quý giá nha!

Vậy mà Cố Minh Tiêu lại bằng lòng cho cậu dùng sao?

Cố Minh Tiêu lại nói: "Nếu đệ đã ký kết Thiên Đạo Minh Ước, thì chính là đệ tử của Kiếm Phái ta, hiện tại Kiếm Phái đang trọng dụng người tài, những người khác tạm thời không thể sử dụng Chung Linh Thạch Nhũ, cho nên cho đệ dùng."

Giang Sở Dung vẫn không tin lời Cố Minh Tiêu hoàn toàn, cậu do dự một lúc, giọng điệu mang theo chút thương lượng nhỏ tiếng nói: "Đại sư huynh, hay chúng ta ký lại Thiên Đạo Minh Ước khác đi, ví dụ như, nếu ta phản bội Kiếm Phái sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, đại loại như thế đó."

"Nếu không, ta thật sự không thể yên lòng khi dùng Chung Linh Thạch Nhũ này..."

Cố Minh Tiêu:...............

Cuối cùng, Cố Minh Tiêu khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, cởi quần áo ra, đi vào."

Giang Sở Dung: Hả?

Phải cởi quần áo sao?

Cơ mà nghĩ lại, Giang Sở Dung cảm thấy cũng đúng —— Chung Linh Thạch Nhũ quý giá đến vậy, nếu bị quần áo thấm hết thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung cũng không rối rắm thêm nữa, cậu đáp "Vâng" một tiếng, đi đến bên rìa bể nước, quay lưng về phía Cố Minh Tiêu, cởi bỏ quần áo.

Sau khi cởi xong quần áo, Giang Sở Dung gấp chúng gọn gàng rồi đặt bên bể nước, sau đó đi chân trần dọc theo bậc thang xuống bể nước.

Ánh mắt Cố Minh Tiêu thản nhiên lướt qua, bên trong làn sương khói lượn lờ phản chiếu một bóng người thon dài mảnh khảnh trắng như tuyết, duyên dáng uyển chuyển, vòng eo gầy không nỡ ôm chặt.

Ngay lập tức, hắn lại ngoảnh mặt đi.

Giang Sở Dung lúc này không hề biết gì, cậu bước vào bể nước, đầu tiên là bị làn nước lành lạnh của Chung Linh Thạch Nhũ làm cho rùng mình một cái, sau đó cậu chịu đựng cái lạnh trầm mình xuống.

Muốn nhanh chóng nâng cao tu vi, làm sao có thể không chịu chút khổ được?

Lúc này, Giang Sở Dung đã thích ứng với nước trong bể, cậu không còn cảm thấy quá lạnh nữa nên duỗi tay duỗi chân, bơi quanh bể một vòng.

Sau khi bơi một vòng, Giang Sở Dung cảm thấy cả người mình nóng lên, thoải mái hơn rất nhiều.

Đột nhiên, cậu cảm giác được gì đó, quay đầu lại nhìn.

Thoáng cái liền thấy Cố Minh Tiêu cũng cởi sạ.ch quần áo bước lên bậc thang bằng chân trần đi xuống bể nước.

Vẻ mặt Cố Minh Tiêu cực kỳ ung dung bình tĩnh, mà ánh mắt Giang Sở Dung nhìn hắn cũng ung dung bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn mang theo mấy phần ý tứ thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.

Trong màn sương trắng lờ mờ, Giang Sở Dung có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay và bả vai của Cố Minh Tiêu cực kỳ săn chắc và dẻo dai, làn da trắng trẻo lạnh lùng của hắn tản mát thanh lãnh như sứ trắng.

Cả người giống như một bức tượng điêu khắc xuất sắc nhất ở thời Hy Lạp.

Không có chỗ nào là không hoàn mỹ.

Giây tiếp theo, Giang Sở Dung chớp chớp mắt, nhịn không được nghĩ thầm: Người yêu của Cố Minh Tiêu đúng là số hưởng.

Ừm.

Là một người đàn ông, cậu cũng có chút xíu hâm mộ.

Trong lòng nghĩ vậy, Giang Sở Dung cũng thực sự chủ động khen ngợi với một chút hâm mộ: "Dáng người của đại sư huynh đẹp thiệt đó, đệ nhìn thấy mà cũng phải hâm mộ."

Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, cũng không tức giận, chỉ đạm nhạt nói: "Đều là đàn ông, có gì phải hâm mộ?"

Đương nhiên Giang Sở Dung không thể nói trắng ra, vì vậy cậu chỉ pha trò nói: "Ai cũng có tình yêu với cái đẹp mà."

Cố Minh Tiêu nhìn sâu vào mắt Giang Sở Dung qua màn sương trắng.

———-

Tác giả:

– Giang Sở Dung: Dáng người đẹp, khụ khụ...

– Cố Minh Tiêu: Em thích là được.
Bình Luận (0)
Comment