Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 7

Lần đầu tiên Giang Sở Dung nhìn Văn Lăng bằng ánh mắt nghi ngờ và khó có thể tin được.

Thấy vẻ mặt này của Giang Sở Dung, Văn Lăng lại bình tĩnh trở lại, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một miếng ngọc giản ném qua cho cậu.

Mặc dù Giang Sở Dung vẫn còn hoài nghi, nhưng phản ứng theo bản năng của cậu rất nhanh, chỉ bằng một tay đã đón được miếng ngọc giản.

Văn Lăng thấy vậy, khóe môi hiện lên ý cười nhạt: "Cái này ta trộm được ở trên người Cố Minh Tiêu, nhưng chỉ có tâm pháp và kiếm quyết của phần đầu, nếu ngươi cảm thấy không đầy đủ thì không cần học"

Giang Sở Dung liếc nhìn Văn Lăng, người trông có vẻ thản nhiên bình tĩnh.

Giang Sở Dung mím môi, rốt cuộc cũng không đi phân tích việc Văn Lăng trộm được Vô Vọng Kiếm Quyết từ trên người Cố Minh Tiêu có bao nhiêu tính khả năng. Thay vào đó, cậu nhanh chóng nắm chặt ngọc giản, rót linh thức của mình vào đó.

Chỉ vừa xem lướt qua tâm pháp của Vô Vọng Kiếm Quyết một lần, hai mắt Giang Sở Dung liền sáng rỡ.

Suy nghĩ một chút, cậu hạ quyết tâm.

"Ta sẽ học cái này."

Văn Lăng: "Hửm? Ngươi không sợ kiếm quyết này là giả sao?"

Giang Sở Dung ngước nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng bình tĩnh đối mắt với cậu, trong đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Giang Sở Dung cân nhắc một lúc, cẩn thận cất ngọc giản đi, nghiêm túc nói: "Kiếm quyết này rất tốt, tốt hơn Thương Giao Cửu Biến của Giang gia ta và Trạc Trần Kiếm Quyết mà đệ tử nhập môn được học không biết bao nhiêu lần. Ta tin nó là một công pháp cấp Thiên, còn về việc nó có phải là Vô Vọng Kiếm Quyết thực hay không thì không còn quan trọng nữa."

Hơn nữa, cậu chỉ có ba thức đầu của Thương Giao Cửu Biến, nội dung còn chẳng bằng phần đầu này.

Mặc dù cậu đoán được có thể Văn Lăng vẫn còn che giấu thực lực, nhưng cậu cũng không cảm thấy gì, dù sao cũng là cậu tính kế Văn Lăng trước.

"Cảm ơn chàng." Đây là lần đầu tiên Giang Sở Dung thật lòng cảm ơn hắn.

Văn Lăng nhíu mày một cái, mặt không đổi sắc nói: "Không cần cảm ơn ta, ta giúp ngươi cũng là vì bản thân ta thôi."

Giang Sở Dung nhịn không được nhìn về phía Văn Lăng.

Hồi lâu sau, Văn Lăng mới nói: "Nếu chỉ có một mình ta, ta chỉ có thể lựa chọn một trong hai việc lấy hạt giống Thiên Ma Tâm hoặc là lấy công pháp của Ma tôn, muốn có cả hai thì rất khó. Nhưng nếu có thêm ngươi, sẽ chắc ăn hơn một chút."

Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, sau đó ngạc nhiên mỉm cười: "Coi trọng ta như thế thật làm khó cho chàng rồi."

Cậu còn tưởng Văn Lăng vẫn luôn xem cậu là kẻ kéo chân sau chứ.

Văn Lăng lạnh nhạt nói: "Tư chất tu Chính đạo của ngươi chẳng ra gì nhưng tư chất tu Ma đạo lại không tệ, cũng không tính là vô dụng."

Giang Sở Dung mỉm cười: "Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chàng khen ta như vậy đó."

Văn Lăng mặt mày lạnh lùng.

Giang Sở Dung nhìn mặt đoán ý, biết nói thêm nữa cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân, nghĩ nghĩ, cậu liền yên lặng từ trên ghế mềm đứng lên.

"Cũng khuya rồi, ta sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, chàng cũng đi ngủ sớm đi."

Khi Văn Lăng nghe Giang Sở Dung nói sẽ sang phòng bên cạnh, sắc mặt hắn có hơi kỳ lạ.

Nhưng hắn liếc nhìn Giang Sở Dung một cái, lại không nhìn ra bất kỳ biểu cảm dư thừa nào trên gương mặt tươi cười của Giang Sở Dung, sau cùng hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Đi đi."



Hai ngày tiếp theo, Văn Lăng không có việc gì đi dạo khắp nơi trong thành Tần Đô, trông có vẻ rất nhàn nhã. Giang Sở Dung thì ngược lại chưa từng rời khỏi con thuyền nửa bước, một mực tu luyện hai cảnh giới Chính đạo Ma đạo.

Trong thời gian này, Tần Lâu Nguyệt nhiều lần đến thăm hai người, ân cần hiếu khách và tặng rất nhiều lễ vật quý giá.

Văn Lăng ai đến cũng không từ chối, nhưng thái độ từ đầu đến cuối vẫn luôn thờ ơ, vẫn đi lang thang khắp nơi, lại không chịu mở miệng đồng ý với chuyện Tần Lâu Nguyệt đã đề cập lúc đầu.

Hôm nay, Tần Lâu Nguyệt lại phái người tới đưa một thiếp mời, mời Văn Lăng và Giang Sở Dung đến tửu lâu tốt nhất thành Tần Đô để thưởng thức hoa khôi khiêu vũ.

Văn Lăng ngay cả thiếp mời cũng chẳng thèm nhìn đã muốn mở miệng từ chối, nhưng lúc này tên Ma Tướng đưa thiếp mời tới nhìn thấy thế sắc mặt liền tái nhợt, lập tức quỳ xuống, giơ cao thiếp mời, run giọng nói: "Xin Thiên Ma đại nhân thương xót cho tiểu nhân, nếu ngài không nhận tấm thiếp mời này, tính mạng của tại hạ khó mà giữ được..."

Văn Lăng khẽ nhíu mày.

Giang Sở Dung ở một bên nghe thấy tiếng không khỏi quay đầu nhìn sang.

Lúc này Văn Lăng từ trên cao yên lặng nhìn chằm chằm Ma Tướng, hắn có thể thấy rõ từng chi tiết biểu cảm trên mặt Ma Tướng.

Một lát sau, Văn Lăng mặt không chút biểu tình đưa tay rút tấm thiếp mời ra khỏi tay Ma Tướng.

"Cút đi."

Ma Tướng sửng sốt, vui mừng khôn xiết thở ra một hơi, vội vàng dập đầu thật mạnh với Văn Lăng vài cái rồi rời đi.

Sau khi Ma Tướng rời đi, Văn Lăng cúi đầu nhìn tấm thiếp mời màu đỏ thếp vàng trong tay, vùng giữa lông mày từ từ nhăn lại.

Cá, mắc câu rồi.



Ban đêm, trên Đăng Nguyệt Lầu cao nhất thành Tần Đô, một vầng trăng máu treo giữa không trung, hoa thơm tung bay khắp nơi, vô số ma nữ dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ múa lượn dưới ánh trăng máu.

Văn Lăng ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất, Giang Sở Dung dựa vào trong lòng hắn, vẫn một thân trang phục lộng lẫy bó sát của người hầu. Giữa mi tâm điểm hồng ngọc, trang sức đầy người, tôn lên làn da trắng nõn nà của cậu, dung nhan xinh đẹp đến mức dường như lấn át cả những ma nữ kia.

Một số ma nữ không biết Giang Sở Dung không khỏi khe khẽ thì thầm, bàn luận lai lịch của Giang Sở Dung. Tất cả đều ghen tị với người mới có thể hầu hạ Thiên Ma đại nhân này.

Tần Lâu Nguyệt ngồi ở bên dưới, xung quanh trái phải là một ma nữ xinh đẹp, mái tóc đen xõa tung, vạt áo tơ lụa phanh ra, lộ ra lồ,ng ngực trắng nhợt, đuôi mắt xếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ bày ra sắc thái hoan lạc.

Hôn ma nữ thẹn thùng ở bên cạnh một cái, Tần Lâu Nguyệt cười nói: "Thúc thúc, thúc là đại nhân vật có một không hai, cháu kính người một ly!"

Vừa nói, gã vừa cầm lấy một ly rượu trong tay ma nữ bên cạnh, tỏ ý với Văn Lăng ở phía xa xa.

Sau đó một hơi uống cạn.

Tần Lâu Nguyệt mỉm cười hướng đáy cốc về phía Văn Lăng: "Cháu uống cạn kính người, thúc thúc xin mời."

Tức thì có một ma nữ bưng mâm đi tới trước mặt Văn Lăng, khóe mắt đuôi mày đều là cung kính, nâng ly nói: "Mời Thiên Ma đại nhân uống rượu."

Văn Lăng chỉ ôm Giang Sở Dung, không chút nhúc nhích.

Tần Lâu Nguyệt hai tay ôm ma nữ kiều diễm, nhìn chằm chằm về phía bên này, trên môi treo nụ cười, nhưng ánh sáng trong đôi mắt say lờ đờ của gã lại tối đi từng chút một.

Ma nữ đang cầm ly rượu cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, gượng cười một cái lại mời rượu: "Thiên Ma đại nhân, mời uống rượu."

Văn Lăng vẫn bất động.

Ý cười trên môi Tần Lâu Nguyệt dần tắt ngấm, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Trên trán ma nữ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ả còn muốn mời lần nữa, nhưng đột nhiên, Tần Lâu Nguyệt giơ tay lên, nhẹ chỉa ra một ngón tay!

Một tia sáng ma thuật đâm xuyên qua ngực của ma nữ, đùng một tiếng!

Ma nữ vừa rồi vẫn còn sống sờ sờ nũng nịu mời rượu cứ thế mà nổ tung thành một đám bụi máu trên mặt Văn Lăng và Giang Sở Dung!

Nếu không phải Văn Lăng nhanh chóng ngưng tụ một kết giới chắn trước mặt thì hắn và Giang Sở Dung đã bị máu bắn tung tóe lên đầu và mặt rồi.

Một làn gió từ con sông ngoài cửa sổ thổi vào, mát lạnh.

Chứng kiến ​​cảnh này, đôi đồng tử của Giang Sở Dung đang ngồi trong lòng Văn Lăng lập tức co lại, nhưng cậu lại nhanh chóng cụp mi xuống, mím môi không nhúc nhích.

Gần như cùng lúc đó, Giang Sở Dung cảm giác được lòng bàn tay của Văn Lăng đặt trên vai mình bất giác siết chặt, khiến cậu có chút đau.

Giang Sở Dung nhận ra điều này, trái lại tỉnh táo hơn một chút, lúc này cậu bình tĩnh nghiêng đầu đi, để mái tóc che mặt mình lại.

Cậu dùng một thanh âm không để ai nghe thấy trấn an Văn Lăng: "Ổn định."

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, bàn tay đặt trên vai cậu của Văn Lăng mới hơi thả lỏng.

Lúc này, Tần Lâu Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng trong một mảnh im lặng.

Giọng điệu của gã nhẹ nhàng bâng quơ: "Ngay cả việc mời rượu cũng khiến thúc thúc không hài lòng, tiện nhân đáng chết."

Văn Lăng mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Lâu Nguyệt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy sát khí của Văn Lăng, đột nhiên gã lại mỉm cười, trong mắt mang theo một chút khiêu khích, chống cằm nói: "Chỉ là một ma nữ Tu La trung kỳ mà thôi, không đáng gì đâu, thúc thúc đừng bận tâm."

Tu La trung kỳ, chính là tu vi của Văn Lăng.

Đây chính là uy hiếp, một sự uy hiếp trắng trợn.

Tần Lâu Nguyệt làm như không có chuyện gì chuyển tầm mắt, nhìn ma nữ đang cầm mâm vàng cách đó không xa, mắng: "Tiện nhân không hiểu quy tắc, chẳng lẽ các ngươi cũng hiểu không? Còn không mau đi kính rượu thúc thúc?"

Gương mặt của đám ma nữ bưng mâm vàng trắng bệch, đôi mắt rũ xuống lạnh run, không ai dám bước tới.

Tần Lâu Nguyệt tối sầm mặt lại, đang định chất vấn thì bỗng nhiên Văn Lăng lại lên tiếng.

"Cháu ngoan." Văn Lăng hơi dựa vào sau ghế, chống tay, ung dung cười một cái: "Nếu ngươi muốn kính rượu thúc thúc, tại sao không tự mình tới kính?"

Nháy mắt cả tòa lâu đồ sộ lặng ngắt như tờ.

Trong mắt Tần Lâu Nguyệt đột nhiên bắn ra một tia sáng giết người, nhưng gã lại lập tức nở nụ cười.

Duỗi hai tay ra, Tần Lâu Nguyệt buông hai ma nữ đang ôm ra, cười lớn rồi đứng dậy.

"Nếu thúc thúc đã lên tiếng, tất nhiên cháu không thể chối từ."

Thản nhiên nhìn lướt qua đám ma nữ bên cạnh, Tần Lâu Nguyệt nói: "Còn không lên rượu?"

Lần này rốt cục cũng có ma nữ quỳ gối đi qua dâng rượu lên.

Tần Lâu Nguyệt cúi đầu nghiêm túc bưng ly vàng lên, phất tay áo tiến lên một bước——

Dưới chân gã tràn ra một cỗ khí tức vô hình cực kỳ khủng bố, khiến cho không gian xung quanh như rúng động cả lên.

Đám ma nữ mặt mày biến sắc, ngả nghiêng chao đảo, nhưng họ chỉ có thể nghiến răng chống đỡ.

Văn Lăng vẫn một bộ hứng thú ngồi tại chỗ, một tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Giang Sở Dung, một sợi tóc cũng không bay lên.

Tần Lâu Nguyệt bước tới từng bước.

Mỗi khi gã bước một bước, uy áp xung quanh lại tăng thêm một phần!

Cuối cùng, ma nữ tu vi thấp không nhịn được quỳ rạp xuống đất, "ọc" một tiếng phun ra máu tươi, những ma nữ khác cũng dìu đỡ nhau miễn cưỡng chống chịu, vẻ mặt ai cũng tái nhợt như quỷ, khóe miệng rỉ máu, lung lay sắp ngã.

Văn Lăng vẫn không nhúc nhích chút nào, nhưng vẻ mặt của hắn từ đùa giỡn cũng từ từ chuyển sang vô biểu tình.

Về phía Giang Sở Dung, mặc dù có Văn Lăng ở bên cạnh ngăn cản phần lớn uy lực của Tần Lâu Nguyệt, nhưng trong đầu cậu vẫn ong ong từng trận âm ma, vô số giọng nói quyến rũ thì thầm bên tai cậu.

Lúc thì là giọng của ông cụ "Kết một thiện duyên", lúc thì là giọng của Văn Lăng "ngươi có nguyện vọng gì", qua một lúc lại biến thành Tần Lâu Nguyệt cười dữ tợn cầm đao chém cậu...

Cuối cùng, Tần Lâu Nguyệt cầm ly rượu trong tay cũng dừng lại.

Dừng lại trước mặt Văn Lăng.

Khoảng cách giữa hai người không quá hai thước, đối mặt với nhau, tay áo không gió mà bay.

Lúc này, uy áp ma tính trên người Tần Lâu Nguyệt cũng phát huy đến mức tối đa!

Những ảo ảnh không thể kiểm soát bắt đầu xuất hiện trước mắt Giang Sở Dung, cậu trong hỗn loạn như nhìn thấy vô số xúc tua đẫm máu tràn lan khắp nơi, quấn quanh người cậu, mà cậu không hề có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể để mặc những xúc tua đó nuốt chửng mình...

Nuốt chửng cậu vào bóng tối vô tận...

Sự dao động tâm ma do cường giả Ma tộc cảnh giới Thiên Hầu gây ra thật kinh khủng!

Lúc này, Giang Sở Dung mới chân chính cảm nhận được sự nghiền ép tuyệt đối khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu mang lại!

Bỗng nhiên, Văn Lăng cử động.

Hắn chậm rãi dùng một tay ôm chặt eo Giang Sở Dung, trong lòng bàn tay tràn ra ma khí, bao phủ toàn thân Giang Sở Dung, để Giang Sở Dung có thể thoát khỏi ảo cảnh của Tần Lâu Nguyệt, lấy lại một chút không gian để thở.

Tay còn lại hắn vươn ra đón lấy ly rượu trong tay Tần Lâu Nguyệt.

Động tác của hắn bình thản tự nhiên, không có bất kỳ áp lực nào, nhưng lại dễ dàng vượt qua bức tường uy áp của Tần Lâu Nguyệt vươn đến trước mặt gã.

Sắc mặt Tần Lâu Nguyệt khẽ biến, áo choàng rung lên, gã lập tức phóng ra uy áp để chống lại bàn tay đang vươn ra của Văn Lăng.

Nhưng rất nhanh, trên mặt gã liền lộ ra vẻ kinh hãi.

Bởi vì gã phát hiện ra, cho dù gã có chống cự như thế nào thì cũng không thể ngăn cản bàn tay đang vươn ra của Văn Lăng.

Những ngón tay xương cốt rõ ràng của Văn Lăng nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu.

Tần Lâu Nguyệt nháy mắt như bị đóng băng tại chỗ.

Gã cứ vậy mà nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, nước rược ban đầu vốn dĩ trong veo bắt đầu xoáy tròn cuộn trào lên ma khí đen đỏ, giống như máu bị thối rữa, sau đó ma khí bắt đầu tràn ra ùng ục.

Tần Lâu Nguyệt vô cùng kinh sợ, nhưng gã còn chưa kịp né tránh, ma khí trong ly rượu đã bạo tạc ra ngoài...

Tần Lâu Nguyệt triệt để chìm trong bóng tối vô tận của ma khí.

Gã không thể mảy may chạm vào ma khí kia, nhưng ma khí lại có ở khắp mọi nơi, gã không có nơi nào để trốn.

Lúc này năm giác quan cũng dần mất đi.

Một cảm giác kinh hoàng dâng lên trong lòng Tần Lâu Nguyệt.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Tần Lâu Nguyệt tuyệt vọng cho rằng mình đã bị ma khí của Văn Lăng nuốt chửng hoàn toàn, thì tay gã đột nhiên nhẹ đi——

Ma khí vốn đang bao trùm cơ thể gã lập tức tan biến, ánh sáng lại rọi đến.

Tần Lâu Nguyệt nhìn gian phòng riêng nhộn nhịp của tửu lâu ở trước mặt, ngửi thấy mùi phấn son trên người ma nữ, nghe thấy tiếng đàn và tiếng hát văng vẳng dưới lầu, gã tưởng như đã qua mấy đời.

Văn Lăng vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, nhưng trên tay lại có thêm một ly rượu.

Chiếc ly vừa nhận được từ tay Tần Lâu Nguyệt.

Tần Lâu Nguyệt thẫn thờ nhìn Văn Lăng ở trước mặt.

Văn Lăng dùng đầu ngón tay cầm ly rượu, lắc lắc một cái, hắn khẽ mỉm cười, đưa lên môi uống cạn.

Uống xong, Văn Lăng hất tay một cái, ly vàng bay thật xa rơi xuống sông ngoài cửa sổ.

"Cháu ngoan, rượu của ngươi thúc uống rồi, còn chuyện gì nữa không?" Văn Lăng nhìn Tần Lâu Nguyệt cười hỏi.

Nghe thấy giọng của Văn Lăng, Tần Lâu Nguyệt rùng mình, cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc này gã mới phát hiện quần áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Gió sông thổi vào, lành lạnh đến rợn người.

Tần Lâu Nguyệt không còn tinh thần chiến đấu, gã chỉ có thể gắng gượng mỉm cười, người vẫn luôn ăn nói hùng hồn như gã lúc này lại ngu ngơ đần độn, chỉ có thể thốt ra hai chữ từ kẽ răng: "Không còn."

Đám ma nữ vây xem toàn bộ quá trình đều cảm thấy bối rối và kinh ngạc — họ chỉ thấy Tần Lâu Nguyệt tỏa ra khí tràng mạnh mẽ, uy thế bức người nâng ly kính rượu Văn Lăng, thái độ như muốn bức vua thoái vị. Nhưng ngay sau khi Văn Lăng mặt vô biểu tình nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu, sắc mặt Tần Lâu Nguyệt lại tái nhợt, ngơ ngác đứng ngây ra đó, như thể bị rút cạn toàn bộ sinh lực.

Không còn một chút thái độ hung hãn ngang ngược của ban đầu nữa.

Ma nữ có tu vi cao hơn đoán được một chút manh mối, nhưng lại chỉ càng thêm kinh ngạc, cũng không dám lộ ra chút khác thường nào.

Văn Lăng đưa tay vỗ nhẹ vào vai Giang Sở Dung trong lòng, ôm cậu đứng dậy: "Nếu cháu đã không còn việc gì, ta đi về trước."

Tần Lâu Nguyệt còn có thể nói gì nữa, gã chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Thúc thúc tự nhiên.
Bình Luận (0)
Comment