Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 79

Nước sông chảy xiết, một chiếc thuyền bạch ngọc xinh xắn trôi nổi trên sông, lướt nhanh về hướng Yêu Vực.

Lúc này Giang Sở Dung đang rất nhàn nhã tựa vào mũi thuyền, mặc cho gió sông thổi tung hai bên tóc mai của cậu, ngắm nhìn cảnh vật hai bên bờ sông.

Vô Vọng Kiếm Phái nằm trong núi sâu, hai bên bờ đều là những ngọn núi cao chót vót, hùng vĩ và tráng lệ.

Hiện tại đã đi đến khu vực Giang Nam, hai bên bờ trở nên phồn hoa sầm uất, lầu các sênh ca, phố hoa mờ ảo, dây dưa triền miên, nhìn qua đều là khung cảnh xa hoa ngập trong vàng son.

Giang Sở Dung đang chăm chú nhìn ngắm, thì đột nhiên Văn Lăng vén rèm bước ra khỏi khoang thuyền.

Giang Sở Dung nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lo lắng hỏi: "Chàng sao rồi?"

Vừa rồi Văn Lăng vừa đi ra liền nói trạng thái của hạt giống Thiên Ma Tâm không ổn lắm, cần điều dưỡng một lát, Giang Sở Dung vội vàng để hắn đi, tự mình canh giữ bên ngoài khoang thuyền.

Bây giờ, Văn Lăng rốt cuộc cũng đi ra. Nhìn sắc mặt của hắn, có vẻ như đã tốt hơn nhiều.

Quả nhiên, Văn Lăng cũng nói: "Tốt hơn nhiều rồi."

Giang Sở Dung quan sát một lúc, thấy vẻ mặt của Văn Lăng đúng là đã trở về bình thường, cậu nhịn không được nói ra điều mình đã nín nghẹn nãy giờ: "Văn Lăng, để ta nói cho chàng biết một chuyện, không ngờ hôm nay ta đã thực sự nhìn thấy đại sư huynh cười đó."

Văn Lăng:...

Hắn cũng thực sự không ngờ chuyện đầu tiên Giang Sở Dung nói với hắn khi hắn bước ra ngoài lại là chuyện này.

Nhưng lúc này Văn Lăng vẫn nói: "Cười thì đã sao?"

Đã sớm biết Văn Lăng sẽ làm cụt hứng, Giang Sở Dung bĩu môi nói: "Ta ngạc nhiên lắm á, người như đại sư huynh mà cũng biết cười đấy."

"Với lại ta nói cho chàng biết, đại sư huynh cười là bởi vì ta đã ám chỉ với hắn rằng người có tình nhất định sẽ đến được với nhau."

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung lại nhịn không được cảm khái một tiếng.

"Hắn thật sự rất thích công tử Ma tộc kia nha. Cũng không biết Ma tộc kia trông như thế nào, hi vọng không phải là người xấu."

Văn Lăng: "Em nói với ta mấy chuyện này làm gì?"

Vẫn là mấy lời nói làm cụt hứng, nhưng lại có một sự nhẫn nhịn quen thuộc không thể giải thích được.

Nhưng lúc này Giang Sở Dung cũng không để ý đến sự nhẫn nhịn này, cậu chỉ cười cười, nhẹ giọng nói: "Không có gì, ta chỉ là đang rất vui, cảm thấy mình thật may mắn."

"Chàng nghĩ xem, ngay cả một thiên chi kiêu tử như đại sư huynh cũng có lúc cầu mà không được. Nhưng từ khi ta gặp được chàng, hình như ta rất may mắn."

"Dù là khi ở Ma Vực, ta cũng không phải chịu khổ gì."

"Bây giờ đã trở về Chính đạo, vậy mà vẫn còn có thời gian cùng chàng lẻn đến Yêu Vực, nghĩ lại thì, cứ cảm thấy có khi nào ta cũng có mệnh thiên chi kiêu tử không nhỉ. Thật tốt quá, hì hì." "

Nghe đến đây, Văn Lăng đột nhiên trầm mặc, tâm tình vô cùng phức tạp.

Giang Sở Dung nói... Cậu cùng hắn ở Ma Vực không phải chịu khổ gì.

Thật sự sao?

Chẳng lẽ chịu khổ trong lòng Giang Sở Dung khác với những gì hắn nghĩ sao?

Rõ ràng cái lần quyết đấu với Phạn Thần Âm, Giang Sở Dung đã ọc máu gần như suýt chết, dáng vẻ đó, bây giờ hắn nhớ lại vẫn còn sợ hãi.

Còn cái lần bị mười hai vị Thần Vương truy sát, gần như suốt thời gian đó hắn không hề lộ diện, đều là một mình Giang Sở Dung điên cuồng điều khiển thuyền bạch cốt chạy trốn...

Và sau này đi cứu Bạch Thần Băng, thực sự cũng rất nguy hiểm, chỉ là bọn họ đã gặp may, phối hợp với nhau rất tốt.

Làm sao Giang Sở Dung lại có thể cảm thấy, em ấy chưa từng chịu khổ chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Lăng bất giác dâng lên một cảm giác chua xót nhưng lại ấm áp không biết nên diễn tả như thế nào...

Thẳng đến khi, Giang Sở Dung ghé sát mặt lại nhìn hắn, có chút không vui chọc chọc hắn, nói: "Văn Lăng, chàng lại mất tập trung rồi."

Văn Lăng đột nhiên tỉnh táo lại.

Đối mặt với đôi mắt long lanh xinh đẹp nhưng thực sự thuần khiết trong veo, như thể chưa từng trải qua gian khổ của Giang Sở Dung, Văn Lăng chợt sững sờ.

Đối diện với một Giang Sở Dung như vậy, nhất thời hắn thực sự không biết mình nên nói gì.

Giang Sở Dung thấy vậy, cho rằng Văn Lăng vẫn đang lo lắng chuyện của hạt giống Thiên Ma Tâm, ánh mắt cậu khẽ động, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên chuyển chủ đề nói: "Thật ra hôm nay, khi đại sư huynh cười, ta cảm thấy huynh ấy cũng rất đẹp trai."

Văn Lăng:?

Một lúc sau, Văn Lăng vẻ mặt phức tạp nói: "Em cảm thấy hắn đẹp trai?"

Ở trước mặt hắn nói người đàn ông khác đẹp trai?

Mặc dù, "người đàn ông khác" này không thực sự là một người đàn ông khác...

Nhưng mà vẫn rất kỳ lạ.

Giang Sở Dung chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Chàng đừng có vội ghen tuông thế chứ, hãy nghe ta nói xong đã."

Văn Lăng lạnh nhạt liếc Giang Sở Dung một cái.

Lúc này, Giang Sở Dung đã lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Văn Lăng, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ cảm thấy, ngay cả đại sư huynh khi nghĩ đến người mình thích cũng có thể vui vẻ từ tận đáy lòng. Thật sự rất tốt."

Văn Lăng khẽ nhướng mày——Hắn cứ cảm thấy Giang Sở Dung đang có hàm ý gì đó.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Giang Sở Dung chính là: "Nhưng chàng và ta đã ở bên nhau rồi, vậy mà ta chưa từng thấy chàng cười như vậy bao giờ."

"Ta tự hỏi có phải chàng không thích ta nhiều đến vậy không."

Văn Lăng:..........

Phản ứng đầu tiên của hắn là trái tim chùng xuống, nhưng khi hắn nhìn kỹ vẻ mặt của Giang Sở Dung, trong mắt cậu mang theo ý cười, một chút sầu lo cũng không có, Văn Lăng chợt nhận ra Giang Sở Dung không có vẻ như đang chất vấn.

Vậy thì là......?

"Chàng cười một cái đi mà." Giây tiếp theo, Giang Sở Dung được đằng chân lân đằng đầu.

Văn Lăng theo bản năng né tránh móng heo đang nhéo mặt mình của Giang Sở Dung, sắc mặt khẽ biến: "Dừng tay!"

Giang Sở Dung vẫn nhéo nhéo: "Ta chưa thấy chàng cười thật sự bao giờ cả, bộ chàng không biết cười hả?"

"Chàng cứ như vậy, ta yêu đương với chàng cũng vất vả lắm đó."

Văn Lăng:...

Cuối cùng, Văn Lăng không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay Giang Sở Dung, đẩy cậu vào khoang thuyền đè xuống, trầm giọng nói: "Đừng có quậy nữa, còn quậy nữa ta sẽ nổi giận."

Giang Sở Dung bị Văn Lăng khống chế, phản ứng đầu tiên của cậu chính là vùng vẫy.

Nhưng giãy giụa một hồi, cậu cũng không giãy giụa nữa, trầm mặc một giây, lông mi dài của Giang Sở Dung khẽ run, ánh mắt hơi cụp xuống, môi mỏng đỏ mọng hơi mím lại.

Trông có vẻ rất là tủi thân.

Nhìn thấy Giang Sở Dung như vậy, trái tim của Văn Lăng đập lỡ một nhịp, tự hỏi bản thân có phải đã phản ứng thái quá rồi không.

Do dự một chút, Văn Lăng thấp giọng hỏi: "Làm em đau sao?"

Giang Sở Dung vẫn cụp mi mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một tia ủy khuất chịu đựng, không nói gì.

Trái tim Văn Lăng thấp thỏm không yên.

Hắn suýt chút nữa đã nói — Vậy để ta cười cho em xem nhé?

Nhưng... lúc này hắn không thể cười ra được.

Giang Sở Dung vẫn thủy chung im lặng.

Văn Lăng đợi một hồi, rốt cục cũng hoảng sợ.

Lúc này, hắn yên lặng thả tay đang giữ chặt Giang Sở Dung ra, vươn tay hơi mất tự nhiên xoa nhẹ gò má tuyết trắng của Giang Sở Dung, hiếm khi cúi đầu: "Em... Lẽ ra ta không nên nói mấy lời đó với em. Ta xin lỗi."

Nghe vậy, Giang Sở Dung khẽ cắn môi.

Một lúc sau, hàng mi dài của cậu khẽ động, cậu ngước mắt lên nhìn Văn Lăng.

Giờ phút này, đuôi mắt của Giang Sở Dung đỏ ửng, hốc mắt hơi hơi ẩm ướt, như thể sắp có nước mắt tràn ra...

Văn Lăng sửng sốt một giây, trong lòng vô thức co quắp lại.

Hắn lại nhịn không được muốn xin lỗi lần nữa, thì đột nhiên, trong đôi mắt ngấn nước của Giang Sở Dung hiện lên ý cười ranh mãnh, khóe môi cậu cong lên.

Văn Lăng:?

Giây tiếp theo, Giang Sở Dung đột nhiên nhảy lên, ôm lấy khuôn mặt của Văn Lăng, hôn mạnh lên môi hắn một cái, rồi lại cắn một cái.

Khi Văn Lăng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Giang Sở Dung đã buông hắn ra, chuồn nhanh như một làn khói.

Một tiếng cười trong trẻo truyền đến từ xa: "Ta chọc chàng thôi hahahaha, chàng đừng giận nha!"

Văn Lăng hoàn hồn lại, trong lòng bùng lên lửa giận, hắn quay đầu muốn đuổi theo thanh y đã chạy sang bờ sông.

Kết quả hắn vừa ngẩng đầu lên liền thấy Giang Sở Dung chắp tay sau lưng ở trên sông vừa bay lùi lại, vừa cười tủm tỉm nhìn hắn.

Thanh y bay phấp phới, dáng điệu linh động, khóe mắt đuôi mày tinh ranh mỹ lệ.

Văn Lăng hơi chần chừ một giây —— Giang Sở Dung vui vẻ như vậy, hắn ngược lại cũng không nỡ phạt cậu...

Lúc này, Giang Sở Dung cứ chăm chú nhìn Văn Lăng như vậy, từ xa cười nói: "Cho dù chàng mặt mày lạnh tanh thì ta vẫn thích chàng lắm."

"Ta chỉ muốn chàng cười nhiều hơn mà thôi."

"Nhưng nếu chàng không cười mà thấy hạnh phúc thì chàng không cười cũng chẳng sao cả."

Sau một khoảng lặng ngắn.

Văn Lăng nhìn bóng áo xanh tung bay trên sông nói: "Em lại đây."

Giang Sở Dung cảnh giác lắc đầu: "Không."

Văn Lăng: "Ta không đánh em."

Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn lắc đầu.

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Nếu em không tự mình tới đây, để ta bắt được em thì sẽ thảm lắm đấy."

Giang Sở Dung:...

Một lúc sau, Giang Sở Dung dùng ngón chân đạp lên mặt nước, im lặng quay trở lại thuyền bạch ngọc.

Lúc này, cậu đứng ở mũi thuyền, lén nhìn sắc mặt của Văn Lăng, giữ vững trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ chạy.

Nhưng lần này, Văn Lăng sẽ không để cậu chạy trốn.

Chỉ trong tích tắc, một đám ma khí màu đỏ thẫm phóng ra, bao phủ toàn thân thanh y trông thấy tình hình không ổn đang muốn bỏ chạy.

Một lúc sau, ma khí biến thành hình người, Văn Lăng bế ngang Giang Sở Dung hai lỗ tai đỏ bừng lên, cúi đầu hôn lên hàng mi dài rung rinh của cậu, sau đó đi thẳng vào trong khoang thuyền

Rèm thuyền lay động, trong khoang thuyền tối om, thỉnh thoảng có một vài tia sáng chiếu vào.

Xung quanh rất chật chội, Giang Sở Dung bị Văn Lăng đè lên vách tường trong khoang thuyền, hôn một cách mãnh liệt!

Môi hai người dán dính vào nhau, ẩm ướt nóng bỏng, đưa đẩy qua lại, thỉnh thoảng răng lại va vào nhau, phát ra tiếng nước lép nhép.

Không bao lâu sau, hai gò má Giang Sở Dung đỏ bừng, khóe mắt ngấn nước, thấp giọng phàn nàn: "Hôn thì hôn đi, chàng cắn ta làm gì?"

Môi đã bị cắn đến phát đau rồi.

Động tác của Văn Lăng hơi khựng lại, ánh mắt hắn sâu thẳm, lúc này hắn vươn tay ấn lên vách tường bên hông Giang Sở Dung, đột nhiên nói: "Không phải em đã nói, đến Yêu Vực rồi thì ta có thể tùy ý hôn em sao? "

Giang Sở Dung:...

Một lát sau, Giang Sở Dung cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Chàng như vậy, bây giờ ta muốn nuốt lời rồi."

Trong mắt Văn Lăng ánh lên một tia nguy hiểm.

Giang Sở Dung lẩm bẩm: "Không chịu cười cho ta xem, lại còn muốn cắn ta."

Trong khoang thuyền đột nhiên im bặt.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai Giang Sở Dung đều là tiếng rèm thuyền đập vào khoang thuyền, cậu không khỏi cảm thấy bất an——Văn Lăng lại nổi giận nữa sao?

Chàng ấy không thể hẹp hòi như vậy chứ?

Giang Sở Dung đang suy nghĩ lung tung, thì đột nhiên, giọng nói bình tĩnh lãnh đạm của Văn Lăng vang lên.

"Ngẩng đầu lên."

Giang Sở Dung:?

Hàng mi dài của cậu run lên, len lén ngước một mắt lên trước, liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối càng trở nên sắc bén của Văn Lăng.

Trông đôi con ngươi đen kịt sâu thẳm không hề có ý tức giận.

Thế là Giang Sở Dung lấy hết can đảm ngước con mắt còn lại lên.

Văn Lăng cứ vậy mà quan sát động tác nhỏ của cậu.

Đợi khi ánh mắt của Giang Sở Dung dừng lại trên khuôn mặt của Văn Lăng.

Im lặng giây lát, Văn Lăng đột nhiên, mỉm cười.

Hắn nở một nụ cười rất đạm, rất nhạt với Giang Sở Dung.

Khóe môi và đuôi mắt gần như không thay đổi biên độ, hơn nữa trong khoang thuyền lại tối như vậy.

Nhưng Giang Sở Dung có thể nhìn ra được, Văn Lăng cười rồi.

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt đẹp của Giang Sở Dung hơi mở to ra.

Dường như cậu nghe thấy âm thanh của hoa đang nở——

Sau đó, Giang Sở Dung cũng cười rồi, lông mày đuôi mắt của cậu cong cong, xinh đẹp động lòng người.

Đón lấy ý cười của Giang Sở Dung, nụ cười của Văn Lăng cũng kéo dài lâu hơn một chút.

Sau đó, Văn Lăng nhìn thấy Giang Sở Dung cứ thế mà cười mỉm chi nhìn hắn, giơ tay lên, dùng ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của hắn.

Từ lông mày, đến sống mũi, đến đôi môi.

Từng chút từng chút một, đều là những nơi hắn đã cười.

Bất cứ nơi nào cậu chạm vào, làn da ở nơi đó của Văn Lăng hơi co lại, cảm giác giống như bị điện giật vậy.

Sau khi vuốt ve xong, Giang Sở Dung hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ nhắm mắt lại, tiến lại gần, trao cho Văn Lăng một nụ hôn dịu dàng nhất và không mang theo bất kỳ d"ục vọng nào.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, chúng chỉ lặng lẽ dán vào nhau, là một sự đụng chạm mềm mại và tinh tế nhất.

Văn Lăng cũng nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Giang Sở Dung, hơi dùng sức nâng chiếc eo thon của cậu lên, đem cơ thể mềm mại ôm chặt vào lòng.

Giang Sở Dung cũng đưa tay ra ôm lại hắn.

Bên ngoài là tiếng sóng vỗ, tiếng nước bắn vào mạn tàu, còn có tiếng rèm thuyền đập vào khoang thuyền.

Nhưng ở bên trong khoang thuyền lại cực kỳ yên tĩnh và dịu êm.

————

Tác giả

– Giang Sở Dung chu mỏ: Hôn hôn.

– Văn Lăng: Vợ ngọt quá đi!
Bình Luận (0)
Comment