Mô hình kinh doanh của tổ chương trình rất đơn giản, chính là làm ruộng.
Tuy bây giờ không phải mùa gieo trồng, nhưng đã đến lúc thu hoạch. Lúa nước vàng ươm một mảng, bắp trĩu nặng trên cành, lúc quả hồng trước cửa ửng đỏ, đạo diễn đã phân đất cho mỗi nhà.
Mặt trời lên cao, tổng đạo diễn cầm loa ho nhẹ một tiếng: “Chương trình của chúng ta không có kịch bản, cũng không có trò chơi hay tương tác, điều chúng ta cần là thực tế đi vào cơ sở. Đất đai đã phân cho mọi người chắc mọi người cũng thấy rồi, bắp và lúa nước mọi người thu hoạch bán đi chính là tiền mọi người kiếm được, giá cả đều tính theo giá thị trường, người khác bao nhiêu thì mọi người bấy nhiêu.”
Giang Thời đội chiếc mũ rộng vành nghe đạo diễn nói, bất giác nhìn ra cánh đồng lúa mênh mông sau lưng ông. Ánh nắng hun đúc hạt gạo tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có châu chấu nhảy nhót trong sóng lúa vàng, tiếng ve sầu chưa dứt.
Y hoảng hốt như quay về những ngày còn ở thôn Khê Liễu, cây lê trước cửa khẽ đung đưa trong gió, Giang Tuyết ôm quả dưa hấu ướp lạnh nửa ngày từ giếng nước dưới gốc đa cổ thụ lên.
Nghe đạo diễn nói xong, hai người về nhà. Trong nhà trống không, hai người bốn cái túi, đưa tay sờ, một đồng cũng không có, túi còn sạch hơn mặt.
Hồng trước cửa đã đỏ rồi, nhưng nắn vẫn chưa đủ mềm, chắc phải phơi thêm vài ngày nắng nữa. Giang Thời ngồi dưới gốc cây hồng vừa ăn măng cụt vừa thở dài: “Đều tại em cứ đòi mua đồ đắt tiền như vậy, giờ thì hay rồi, một xu cũng không còn.”
Trình Dã mặc áo phông ngồi xổm bên cạnh y làm khung cửa sổ, một tay cầm rìu, cơ bắp cuồn cuộn, còn chưa thấy hắn dùng sức thế nào, một thanh gỗ đã bị chẻ đứt.
“Chiều em đi bẻ bắp, bán đi là có tiền.”
Giang Thời nói: “Bẻ rồi còn phải phơi, phơi rồi còn phải tách hạt, tính ra cũng phải mất một tuần, vậy tuần này chúng ta làm sao?”
Tổ đạo diễn cũng biết họ không có tiền, mỗi nhà được phát hai trăm tệ coi như tiền sinh hoạt tuần này, không tính lãi.
Trình Dã nhận tiền, rồi đưa cho Giang Thời.
Giang Thời lật qua lật lại hai tờ tiền đỏ chót mấy lần, lúc cất đi còn lườm Trình Dã một cái: “Sau này không có sự cho phép của anh, em không được mua đồ lung tung.”
Trình Dã tách một quả măng cụt đưa cho y: “Sau này hãy nói, ăn xong đi ngủ trưa một lát.”
“Em không ngủ à?”
“Em không buồn ngủ.”
Tinh lực Trình Dã thật sự dồi dào, một ngày có sức trâu dùng không hết, thể chất đi hai bước đã th* d*c như Giang Thời căn bản không thể so với hắn. Thấy người đàn ông nói xong lại ngồi xổm sang một bên bắt đầu nghiên cứu cửa sổ, y ngáp một cái, về phòng ngủ.
Giờ này mọi người đều đang ngủ, quay phim của bốn nhóm khác đã nghỉ ngơi, chỉ có người quay phim theo nhóm Giang Thời vẫn đang theo Trình Dã.
Trời nóng như vậy, dù máy quay đặt trên giá, quay phim cũng hơi chịu không nổi, họ chỉ mong Trình Dã mau làm xong cửa sổ để nghỉ ngơi, họ còn về bật quạt.
Tốc độ của Trình Dã cũng nhanh, chưa đến nửa tiếng đã làm xong. Nhưng làm xong hắn không vào nhà mà xách cuốc đi sang bên cạnh.
Bên cạnh nhà có một khoảnh đất hoang, đoán là chủ cũ dùng để trồng rau, nhưng giờ không ai ở nên đã bỏ hoang, cỏ mọc cao hơn người.
Trình Dã giẫm lên cỏ dại đi vào, đảo mắt một vòng quanh mảnh đất, vứt cuốc xuống, bắt đầu cúi người nhổ cỏ.
Quay phim cảm thấy trời sắp sập.
Ngay cả phó đạo diễn cũng không nhịn được phải qua xem, ông hỏi Trình Dã: “Cậu đang làm gì vậy?”
Động tác của sếp Trình rất nhanh nhẹn, ánh nắng chiếu lên người hắn toát lên vẻ khỏe khoắn đầy sức sống.
“Dọn dẹp mảnh đất này, trồng ít rau.”
Tương lai còn phải ở đây ba tháng, có loại rau mọc nhanh, vài tuần là ăn được.
Đạo diễn: “…”
Thấy ánh mắt của ông, đôi mắt đen của người đàn ông liếc qua: “Sao? Không được à?”
“Được thì được…”
Nhưng chưa thấy khách mời nào lại hăng hái làm việc như vậy.
Nhổ cỏ, cuốc đất, đợi Trình Dã làm xong thì các khách mời khác mới ngủ dậy.
Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền cõng gùi đi tới, thấy Trình Dã đang ngồi xổm rửa tay trước cửa nhà, gọi hắn: “Anh Trình, đi bẻ bắp không?”
Gặt lúa phiền phức hơn bẻ bắp, mọi người đều chọn bẻ bắp trước.
Trình Dã nói: “Các cậu đi trước đi.”
Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền đi xa rồi, Trình Dã bắt đầu bắc nồi, đổ dầu chiên thịt giòn, chiên xong thay bộ quần áo sạch sẽ mới vào nhà xem Giang Thời.
Cửa sổ chưa lắp, trong phòng tối om. Thị lực Trình Dã tốt, trong ánh sáng mờ ảo hắn thấy được gương mặt say ngủ của thanh niên.
Thân hình hơi cuộn lại, tay gác lên gối, mặt tựa vào tay, đôi mắt nhắm nghiền tĩnh lặng, hơi thở đều đặn.
Trình Dã ngồi xổm, ghé sát mặt, ngửi thấy mùi hương măng cụt ngọt ngào còn vương giữa môi răng Giang Thời.
Tâm trạng nôn nao cả buổi cứ thế lắng xuống, rồi lại bị một luồng cảm xúc khó kiềm chế hơn xâm chiếm.
Trong phòng có ít nhất ba máy quay, cổ áo còn gài mic, ánh mắt Trình Dã tối lại, hơi thở chậm rãi.
Cuối cùng không nhịn được, hắn đưa đầu ngón tay còn vương hơi nước ấn lên đôi môi hơi hé mở của thanh niên. Mềm mại, mang theo sắc đỏ ướt át, không chút phòng bị, bị hắn đưa vào nửa đốt ngón tay.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay bị ngậm lấy, vô thức m*t nhẹ một cái.
Giang Thời mơ màng, phản ứng bản năng của cơ thể lấn át ý thức, người chưa tỉnh đã vô thức sáp lại gần nguồn nhiệt.
Trình Dã đành vội vàng đứng dậy ôm lấy người suýt lăn xuống giường. Lòng bàn tay áp vào eo, lý trí bảo hắn nên buông ra, nhưng tay lại không nghe lời mà siết chặt, kéo vào lòng mình.
Căn phòng tối tăm chìm vào yên tĩnh, Giang Thời cuối cùng cũng tỉnh.
Y ngẩng đầu từ trong lòng người đàn ông, mở mắt, chỉ thấy ống kính máy quay đang nhấp nháy ánh đèn đỏ. Hơi thở của Trình Dã trên đỉnh đầu hơi nặng nề, có thứ gì đó cấn vào y.
Giang Thời sững sờ, rồi đột ngột đẩy vai Trình Dã ra, mặt đỏ bừng: “Em làm gì thế!”
Trình Dã buông tay, chấm đỏ trên đầu vẫn nhấp nháy, hắn đành nhắm mắt kìm nén, lúc mở mắt ra, hơi thở đã bình thường trở lại, chỉ là giọng nói hơi khàn: “Em gọi anh dậy, ngủ nhiều quá tối lại không ngủ được.”
Giang Thời thầm nghĩ, gọi y dậy mà sao y lại tỉnh trong lòng hắn? Mà miệng cũng là lạ, y bất giác nuốt nước bọt.
Giọng y hơi dữ: “Ai lại gọi người như em chứ, một tiếng động cũng không có, người không biết còn tưởng em muốn dọa chết anh.”
Phải nói là, đang ghi hình mà thứ đó lại chĩa vào người, nghĩ thôi đã thấy sợ.
Trình Dã đổi tư thế, thành thật nói: “Xin lỗi.”
Giang Thời lầm bầm: “Ngày nào cũng chỉ biết xin lỗi.”
Y xoay người xuống giường, bật đèn đầu giường, nhìn chằm chằm Trình Dã một lúc: “Em…”
Trình Dã nói: “Em đi vệ sinh.”
Trong nhà tối om không thấy trời đất, vừa ra cửa đã thấy mặt trời chạy tít sang đầu núi bên kia.
Giang Thời hỏi mới biết các nhóm khác đã ra đồng làm việc, y về phòng tìm cái áo khoác chống nắng mặc vào, lại đội chiếc mũ ban sáng.
Trang bị trên người thì xong rồi, còn những thứ khác Giang Thời mù tịt.
Trình Dã vác khuôn mặt ướt sũng từ nhà vệ sinh ra, thấy y như vậy thì sững sờ: “Anh muốn đi?”
“Đương nhiên rồi…” Giang Thời ngồi ở cửa thay giày thể thao: “Chúng ta là một đội mà.”
Ở nhà cũng chán, Trình Dã không nói gì, tìm cốc nước rót đầy, lại cho chỗ thịt giòn vừa chiên vào một túi, cõng cái gùi của nhà, dẫn Giang Thời ra ngoài.
Cốc nước có dây đeo, Giang Thời đeo luôn bên hông. Y sửa lại mũ, đi theo Trình Dã vài phút mới nhớ ra: “Sao chỉ mang một cái gùi?”
Trình Dã nói: “Nhà mình chỉ có một cái.”
“Hả?” Giang Thời nói: “Vậy anh làm gì?”
“Em bẻ trước, em mệt rồi đổi cho anh.”
Đến bên ruộng bắp, ven đường có một cây bạch dương, dưới gốc cây, Tôn Gia Vũ đang nằm bất động như cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Mặt cậu ta đầy mồ hôi, quần áo dính đầy vụn cỏ, hai tay dang ra, thấy Giang Thời và Trình Dã cũng chỉ đảo tròng mắt.
Giang Thời đeo cốc nước ngồi xổm trước mặt Tôn Gia Vũ: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Tôn Gia Vũ thoi thóp thở ra: “Chỉ có thể nói là còn sống.”
Trình Dã nhảy vào ruộng bẻ mấy tàu lá khoai môn, hắn trải tàu lá rộng lên phiến đá dưới gốc bạch dương: “Thiếu gia, anh cứ ngồi đây, chán thì ăn vặt, em đi làm việc.”
Giang Thời đứng dậy: “Anh đi với em…”
Trình Dã giữ vai y, hơi dùng sức ấn người ngồi xuống phiến đá: “Không cần đâu, đưa anh đến đây cũng chỉ vì sợ anh chán, tay của anh quý giá hơn em nhiều, sao có thể làm việc này?”
Giang Thời xòe tay ra, cũng mười ngón như người khác, chẳng thấy quý giá chỗ nào. Ngược lại là tay sếp Trình, động một cái là ký hợp đồng cả tỷ đồng.
Nhiều năm trước hắn cũng bẻ bắp ở thôn Khê Liễu, nói muốn cho Giang Thời những gì tốt nhất. Sau này quả nhiên hắn thực hiện lời hứa, nhưng xoay vần thế nào, lại quay về bẻ bắp.
Nhiều năm trôi qua, rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng cũng có rất nhiều thứ không thay đổi.
Tôn Gia Vũ khịt khịt mũi, bỗng dưng bật dậy như cá chép vượt vũ môn: “Giang Thời, trên người anh có gì thế? Thơm quá.”
Giang Thời thu lại ánh mắt đang nhìn Trình Dã, y lấy túi thịt giòn ra: “Thịt chiên giòn, Trình Dã chiên đó, cậu ăn không?”
Nước dãi Tôn Gia Vũ sắp chảy ra rồi, nhưng vẫn rất dè dặt hỏi: “Em ăn được không?”
Giang Thời thấy buồn cười, chủ động đưa túi qua: “Ăn đi.”
Mặt trời dần lặn về phía Tây, hai người ngồi dưới gốc bạch dương cùng chia nhau một túi thịt giòn.
So với vẻ nhếch nhác của Tôn Gia Vũ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Giang Thời ẩn dưới chiếc mũ rộng, làn da trắng đến phản quang, sắc mặt hồng hào. Rõ ràng là đang ngồi trên bờ ruộng cạnh ruộng bắp, mà lúc gió thổi qua mặt lại như đang ở khu nghỉ dưỡng, khiến quay phim phải quay mấy cảnh đặc tả y.
Thịt trong miệng Tôn Gia Vũ càng nhai càng thấy chua chát. Cậu ta nhìn chằm chằm khuôn mặt non mềm búng ra sữa của Giang Thời, lại sờ sờ dung nhan mới đến hai ngày đã bị tàn phá của mình, lặng lẽ xích ra xa Giang Thời.
Trình Dã thật sự rất giỏi giang.
Các ngôi sao khác còn đang than phiền lá bắp cứa cổ, chê nắng gắt, hắn đã ào ào một lượt, bẻ xong một gùi.
Hắn cõng gùi bắp đi ra, nhìn Giang Thời xinh đẹp ngồi dưới gốc bạch dương, nhìn chằm chằm y mấy phút, cảm thấy như đã sạc đủ pin, lại cõng gùi đi làm việc tiếp.
Quay phim đi theo hắnlắc lư trong rừng bắp, đầu đầy bụi phấn rơi xuống, áo ướt đẫm mồ hôi dính vào gáy, bên trong ngột ngạt đến không thở nổi, phải gọi là khổ không tả xiết.
Vậy mà khách mời đáng lẽ phải khổ hơn, lại tay nhấc tay hạ, bẻ bắp cực kỳ dứt khoát. Bẻ xong thì nhấc chân giẫm thân cây bắp xuống đất, nhanh gọn giẫm ra một con đường cho quay phim.
Lúc ra ngoài lần nữa, tay Trình Dã xách theo một củ cải dính đầy bùn.
Hắn vứt gùi xuống, vạch áo lau mồ hôi, cầm liềm gọt vỏ củ cải, như dâng bảo vật đưa cho Giang Thời: “Thiếu gia, ăn củ cải đi.”
Giang Thời hơi bất ngờ: “Em không ăn à?”
“Anh ăn đi.”
Giang Thời đưa cốc nước cho hắn uống, vươn tay gỡ vụn lá bắp dính trên mặt hắn.
Đầu ngón tay mát lạnh chạm vào giữa mày Trình Dã. Hắn nhìn đuôi mày cong cong của Giang Thời, cảm thấy mình có thể bẻ hết bắp ngô của cả thôn.
Giang Thời thấy gáy hắn ửng đỏ: “Anh đi với em đi, hai người sẽ nhanh hơn.”
“Không cần.” Trình Dã cũng không ngồi, như một con chó lớn ngồi xổm bên cạnh Giang Thời: “Anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi là được, một mình em làm nhanh hơn.”
Thế là bàn tay đang gỡ đồ của Giang Thời vỗ lên đầu hắn: “Em coi thường anh à?”
Trình Dã bị đánh quen rồi,không thèm né, thậm chí còn dụi dụi vào lòng bàn tay Giang Thời: “Không phải. Anh đi cùng em, em lại phải lo anh có mệt không, có bị côn trùng cắn không, có nóng không, còn phải đề phòng anh bị lá cứa…”
Giang Thời hơi cạn lời: “Anh đâu phải công chúa yếu ớt.”
Trình Dã cười một tiếng: “Ừ, anh là hoàng tử bé yếu ớt.”
Hắn đặt cốc nước bên cạnh Giang Thời: “Hoàng tử bé đợi em một tiếng nữa, sáu giờ chúng ta về nhà ăn cơm.”
…
Sáu giờ trời vẫn chưa tối, một mình Trình Dã bẻ bắp còn nhiều hơn bốn nhóm kia cộng lại. Bắp trong túi và gùi đều để ngoài đồng, một tay Trình Dã cầm cốc nước, một tay cầm sợi dây cỏ xâu một chuỗi châu chấu.
Giang Thời nhìn vào tay hắn, châu chấu giãy đành đạch, y “vèo” một cái vọt sang bên kia: “Cái này ăn được thật à?”
“Được mà.” Trên người Trình Dã là mùi mồ hôi quyện với đất: “Cho vào chảo chiên lên là được một đĩa thức ăn, hồi nhỏ em hay bắt ăn lắm.”
Ánh nắng cuối cùng cũng lặn sau đỉnh núi.
Người về nhà không chỉ có Giang Thời và Trình Dã, mà còn có những người dân thôn cũng đang bận rộn thu hoạch như họ.
Trong gió mang theo hơi lạnh mùa thu, sắc vàng trải khắp mặt đất.
Cả ngày Giang Thời chẳng làm gì, buổi tối xung phong đi rửa rau.
Y vừa bưng chậu rau lên, Trình Dã đã đưa tay đỡ lấy: “Trong túi ở nhà hình như có hai quả cà chua, thiếu gia lấy giúp em.”
Thế là Giang Thời đành lượn lờ về nhà, lúc ra thì Trình Dã đã rửa rau xong.
Y đặt cà chua lên thớt: “Vậy anh giúp em thêm củi…”
Trình Dã nói: “Em không đi được, anh gọi bọn Tôn Gia Vũ sang ăn cơm giúp em.”
“Đúng rồi…” Trình Dã bổ sung: “Nhớ bảo cậu ta, nhà mình không có bát cho họ đâu.”
Không cần Giang Thời gọi, Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền đã bưng bát lon ton chạy tới.
“Anh Trình…” Tôn Gia Vũ gọi: “Ăn cơm được chưa ạ?”
“Chờ chút nữa.” Trình Dã nói: “Lửa hơi nhỏ.”
Triệu Truyền biết ý liền đi thêm củi.
Tôn Gia Vũ không chỉ mang bát mà còn tự mang ghế, đặt mông ngồi xuống là không nhúc nhích: “Mệt chết đi được…”
Giang Thời bận rộn cả buổi mà chẳng làm được việc gì, y ngồi cạnh Tôn Gia Vũ cùng ngắm sao.
“Ừ, hôm nay đúng là mệt thật.”
Ánh mắt Tôn Gia Vũ nhìn y có chút ai oán.
Cậu ta xê dịch ghế lại gần Giang Thời, nói nhỏ: “Không thể không nói, chồng anh đúng là số một…”
Cậu ta giơ ngón tay cái với Giang Thời: “Trâu của đội sản xuất cũng không cừ bằng ảnh, hôm nay xem ảnh bẻ bắp, đâu có giống tổng tài, còn dân bản địa hơn cả dân bản địa.”
Nhưng nghĩ lại Tôn Gia Vũ cũng hiểu, nếu cậu ta cưới được người bạn trai xinh đẹp như Giang Thời, chắc cũng có thể nửa đêm bò dậy cày hai mẫu đất.
Hôm nay thật sự quá mệt, ăn cơm xong mọi người đều đi ngủ.
Tháo mic, tắt máy quay, trong căn phòng tối om, chiếc chăn mỏng đắp cho hai người.
Tay Trình Dã đặt trên eo Giang Thời, bàn tay thô ráp vì bị bắp cứa lướt qua làn da mịn màng, mơ hồ có xu hướng luồn vào trong.
Giang Thời nắm lấy tay hắn: “Em làm gì đấy, đang ghi hình mà!”
Đôi môi khô ráo của người đàn ông áp lên cổ y, hôn hôn lại l**m l**m, sau đó dứt khoát ngậm lấy: “Thiếu gia, sờ một chút đi, khó chịu quá.”
Tất nhiên Giang Thời cảm nhận được, y nép vào tường không cho hắn sờ: “Không sờ, em mau ngủ đi.”
“Không ngủ được, mấy ngày rồi không chạm vào anh.”
Giang Thời dùng chân đạp hắn: “Bao ngày, ghi hình được mấy hôm? Em đừng có động một tí là đ*ng d*c, em chê ban ngày làm việc chưa đủ mệt à?”
“Không mệt.” Trình Dã nắm lấy chân y đặt lên người mình: “Không làm, anh sờ em một chút, em khó chịu.”
Sờ cái con khỉ…
Giang Thời vừa định chửi, Trình Dã đã nắm chân y đặt lên trên đó.
Trong bóng tối, y không thấy rõ mặt người đàn ông, chỉ cảm nhận được hơi thở đột nhiên nặng nề, cơ bắp toàn thân căng cứng, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.
“Thiếu gia, giẫm một cái.”
“Sướng quá.”
-
Nửa tiếng sau, Trình Dã xuống giường lấy một chậu nước nóng, cầm khăn mặt lại đi vào phòng.
Giang Thời sống chết không chịu bật đèn, hắn đành mượn ánh sáng mờ ảo vén chăn lên, vớt bàn chân đã bị vò đến ửng đỏ của thanh niên ra, lau sạch sẽ cẩn thận rồi mới đi dọn dẹp bản thân.
Ngày hôm sau, Trình Dã năm giờ đã tỉnh.
Giang Thời vẫn tựa trong lòng hắn ngủ say, hắn véo cằm thanh niên, trộm một nụ hôn trong mơ rồi mới xoay người rời giường.
Giờ này tổ đạo diễn cũng chưa dậy, trời vừa hửng sáng, hắn cầm điện thoại livestream, mở phòng phát sóng trực tiếp.
Giờ này chó còn chưa dậy, nhưng vẫn còn không ít thanh niên cú đêm chưa ngủ.
Trong màn hình điện thoại, người đàn ông mặt không cảm xúc mặc áo khoác vào.
“Đạo diễn nói, mỗi tuần phải livestream ít nhất mười bốn tiếng, tính trung bình mỗi ngày hai tiếng. Giang Thời đang ngủ, tôi đi bẻ ngô.”
Dù sao phát gì mà chẳng được, xem hắn làm việc, thì sẽ không quay Giang Thời nữa.
Gà còn chưa gáy, quay phim cũng không có ai, Trình Dã tự mình mang điện thoại đi.
Một dòng bình luận chậm rãi trôi qua.
【Bái phục.】