Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 121

Tổ chương trình "Về chúng ta" sở dĩ sắp đặt môi trường cho khách mời gian khổ như vậy, thứ nhất là muốn các ngôi sao có thể trải nghiệm sâu sắc cuộc sống của nông dân ở cơ sở, để khán giả thấy được dáng vẻ chân thực của nông thôn; thứ hai là trong môi trường kinh tế không theo kịp nhưng mỗi ngày đều làm việc cực kỳ vất vả, là lúc dễ thể hiện rõ nhất năng lực và trách nhiệm của một người.

 

Quá trình ghi hình đã đi được hơn một nửa, các khách mời khác đều đã xảy ra tranh cãi, có một nhóm tình cảm thậm chí còn có xu hướng rạn nứt, chỉ có Giang Thời và Trình Dã là chưa bao giờ cãi nhau.

 

So sánh với các nhóm khác, đạo diễn phát hiện, nhóm của Giang Thời về cơ bản mọi việc đều do Trình Dã làm.

 

Lẽ ra, nếu một người gánh vác việc nhà trong thời gian dài, lâu dần trong lòng thể nào cũng sẽ mất cân bằng.

 

Nhưng Trình Dã hoàn toàn không nghĩ vậy. Đối với hắn, công việc vốn dĩ là hắn phải làm, Giang Thời chỉ cần ngồi thoải mái là được, nếu có ngày nào đó Giang Thời phải làm việc, hắn mới cảm thấy đó là vấn đề của mình.

 

Sở dĩ hắn có tinh lực dồi dào như vậy, đều nhờ vào cọc sạc hình người Giang Thời.

 

Chỉ cần có thể thấy Giang Thời ở bên cạnh là hắn tràn trề sức sống, huống chi thỉnh thoảng thấy hắn vất vả còn được thưởng cho mấy cái hôn.

 

Mỗi ngày pin đầy vạch, Trình Dã có sức trâu dùng không hết.

 

Các khách mời khác làm xong việc hoặc lúc không có việc gì làm thì nằm ở nhà, Trình Dã thì khác. Hắn sửa xong cửa sổ, lợp lại ngói trên mái nhà. Giang Thời thích hóng mát dưới gốc cây hồng, thế là hắn dứt khoát mua mấy cây tre về đan một cái ghế nằm, lại xây tường rào cho cái sân hơi nguy hiểm, tìm hai cái xô hỏng trồng vào đó mấy bông hoa dại không biết hái ở đâu về.

 

Sửa tường, trồng rau, cái sân lồi lõm đã được lấp phẳng, ngay cả bếp lò lộ thiên cũng được dựng một cái lều che. Căn nhà đổ nát ban đầu đang dần trở nên tốt đẹp hơn với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

 

Tiền bán bắp và lúa nước, cộng thêm một ít kinh phí Trình Dã "lừa" được, tính ra, nhóm của Giang Thời kiếm được nhiều tiền nhất.

 

Trong nhà dần dần sắm thêm nhiều đồ mới, ghế được đổi thành sô pha nhỏ thoải mái, cái bát hơi sứt mẻ của Giang Thời được đổi thành loại tốt hơn, đắt tiền hơn, Trình Dã thậm chí còn mua một cái tủ lạnh cũ.

 

Các khách mời khác đều có cảm giác sống cho qua ngày, chỉ chờ cho qua ba tháng này là xong. Chỉ có Trình Dã, bất kể ở đâu cũng đều đang nghiêm túc sống qua ngày cùng Giang Thời.

 

Độ hot của chương trình vẫn luôn cao ngất, trên mạng, lượt thảo luận về Giang Thời và Trình Dã vẫn rất nhiều.

 

【May mà show chỉ có ba tháng, nếu không sớm muộn gì anh Dã cũng dắt thiếu gia đi lên con đường khá giả.】

 

【Mới có ba tháng thôi đó, so với lúc mới đến, nhà họ thay đổi lớn thật, còn không kết thúc, e là anh Dã xây cả biệt thự luôn rồi.】

 

【Chỉ có thể nói là quá toàn diện, lúc làm tổng tài bá đạo thì đàm phán được dự án mấy trăm triệu, lúc làm nông dân cũng có thể sống sung túc.】

 

【Đừng quên, ban đầu Trình Dã cũng từ tầng lớp dưới đáy leo lên, giờ xem những gì anh ấy làm, Tổng giám đốc Hằng Viễn anh ấy không làm thì ai làm?】

 

Trong lễ tổng kết của show, tổ chương trình đã sắp xếp một phần hỏi đáp về sự ăn ý.

 

Nhóm của Giang Thời và Trình Dã từ chỗ bị đánh giá thấp nhất lúc ban đầu, đến độ hot cao nhất hiện tại, tổng hợp biểu hiện thường ngày của cả hai, tổ đạo diễn nhất trí cho rằng điểm của họ trong phần hỏi đáp sẽ là cao nhất.

 

Kết quả tính toán một hồi, điểm của họ lại thấp nhất.

 

Ban đầu, tỷ lệ chính xác trong câu trả lời của hai người rất cao, người dẫn chương trình toàn hỏi mấy vấn đề về sở thích, cả hai đều trả lời không chút do dự.

 

Sau đó, mọi chuyện bắt đầu đi theo hướng kỳ lạ.

 

MC hỏi: “Trong show lần này, bạn cảm thấy biểu hiện của ai khiến bạn bất ngờ nhất?”

 

Giang Thời nói: “Chắc là Tôn Gia Vũ, tuy ngày nào cậu ấy cũng than vãn, nhưng mỗi lần làm việc đều rất tích cực, tính tình cũng tốt, hiếm khi thấy cậu ấy nổi giận.”

 

Trình Dã nói: “Giang Thời, trước đây ở nhà anh ấy không rửa bát, ở đây lại học được cách rửa bát, quá khiến tôi bất ngờ.”

 

MC hỏi: “Vậy bạn cảm thấy trong số mọi người, ai là người chịu khổ giỏi nhất?”

 

Giang Thời ngượng ngùng nói: “Chắc là Trình Dã, dù sao thì tôi cũng có làm việc mấy đâu.”

 

Trình Dã tự hào nói: “Giang Thời, anh ấy chưa từng ở nhà nát thế này, mỗi ngày còn phải đi làm việc cùng tôi, vất vả nhất.”

 

MC hỏi: “Bạn cảm thấy trong số mọi người, ai nấu ăn ngon nhất?”

 

Giang Thời nói: “Trình Dã.”

 

Trình Dã nói: “Giang Thời.”

 

MC: “??”

 

“Xin mạn phép hỏi, thầy Giang có nấu cơm trong chương trình à?”

 

“Có một buổi sáng anh ấy luộc cho tôi hai quả trứng, lần đầu tôi thấy có người luộc trứng hoàn hảo đến vậy, là kỹ năng nấu nướng cả đời này tôi cũng không học được.”

 

“…”

 

MC hỏi: “Bạn cảm thấy trong số mọi người, ai là người có tính tình tốt nhất?”

 

Giang Thời nói: “Chắc là anh Triệu, dù sao anh ấy cũng là người tốt có tiếng.”

 

Trình Dã nói: “Giang Thời, trên đời không ai có tính tốt hơn anh ấy.”

 

Cuối cùng là phần hỏi đáp “Về chúng ta”.

 

MC: “Về hai bạn, bạn cảm thấy đối phương có khuyết điểm gì?”

 

Giang Thời nói: “Tôi cảm thấy em ấy quá lấy tôi làm trung tâm, thực ra không cần xem trọng tôi đến vậy, nên để ý đến cảm nhận của bản thân mình nhiều hơn.”

 

Trình Dã nói: “Tôi cảm thấy anh ấy quá lạnh nhạt với tôi, nên bám dính tôi nhiều hơn, đừng độc lập quá, phải thử dựa dẫm vào tôi nhiều hơn.”

 

MC: “Về hai bạn, bạn cảm thấy đối phương có ưu điểm gì?”

 

Giang Thời nói: “Trưởng thành, đáng tin cậy, tháo vá, biết dỗ tôi vui, ở bên em ấy cực kỳ có cảm giác an toàn.”

 

Trình Dã nói: “Đẹp, đáng yêu, dịu dàng, lương thiện, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, băng thanh ngọc khiết, giữ mình trong sạch, hiếu thiện lạc thí, thi ân bố đức…”

 

(Băng thanh ngọc khiết:Trong sạch, thanh cao.  Hiếu thiện lạc thí: Hiếu thảo, nhân từ, vui vẻ giúp người, có lòng hiếu và thiện tâm. Thi ân bố đức: Ban ơn, gieo đức, Hành thiện giúp đời.)

 

MC: “Dừng!”

 

Cuối cùng tính điểm, Giang Thời và Trình Dã dũng cảm giành hạng chót.

 

Giang Thời tức đến mức đá Trình Dã một cái.

 

Lúc đến là cuối hạ, lúc về đã là đầu đông, khi máy bay hạ cánh xuống Giang Thành, trời mới về chiều.

 

Tuy đã bước vào mùa đông, nhưng hôm nay có nắng, nhiệt độ không quá thấp.

 

Lưu Hòa Bình đến sân bay đón người. Nghệ sĩ nhà mình tham gia show làm nông ba tháng, nói không xót là giả, hắn ta rưng rưng nước mắt nhìn Giang Thời bước tới, dùng ánh mắt của một người cha già đánh giá y.

 

“Chịu khổ ba tháng trời, cậu xem cậu kìa…” Ánh mắt hắn ta rơi trên gò má tròn trịa của Giang Thời, khựng lại: “Béo lên rồi, cũng…” Hắn ta nhìn chằm chằm con ngươi màu nhạt của thanh niên: “Trắng ra rồi…”

 

Ngược lại là Trình Dã bên cạnh, đã làm việc quần quật suốt ba tháng, đó mới thật sự là gầy đi, đen đi.

 

Lưu Hòa Bình thu lại nước mắt cá sấu, mặt không cảm xúc nói: “Tôi đặt cơm rồi, đón gió tẩy trần cho hai người.”

 

Nhà hàng ở tầng thượng, thu hết cảnh sông sầm uất của Giang Thành vào tầm mắt. Giang Thời ngả người vào chiếc ghế thoải mái, nhìn cảnh sắc phồn hoa bên dưới: “Quen nhìn núi và đất đai rồi, đột nhiên quay về có hơi không quen.”

 

Trình Dã thì chẳng có gì không quen, vừa ngồi xuống đã rót trà đưa nước cho Giang Thời. Giang Thời chê đồ ăn vặt miễn phí không ngon, hắn thuận tay nhét vào túi, định mang về làm đặc sản cho Lưu Mãn và Tiểu Lục.

 

“Nếu anh thích, em xây một căn nhà ở thôn Khê Liễu, rồi khai hoang thêm hai khoảnh đất, lúc nào rảnh chúng ta về đó.”

 

Giang Thời nghe vậy lập tức xìu ngay: “Thôi khỏi đi.”

 

Lưu Hòa Bình ra ngoài nghe điện thoại đến giờ vẫn chưa về, hai người đành ăn trước. Trình Dã gỡ xương cánh gà đặt vào bát Giang Thời, thuận tay múc cho y một bát canh.

 

Hương thơm thức ăn và ánh đèn sáng trưng đan xen trước mắt. Ngón tay trắng sứ của Giang Thời cầm thìa khuấy nhẹ, nhìn sang Trình Dã bên cạnh: “Ở thành phố cũng tốt, ở quê cũng tốt, anh thấy em thích ứng nhanh thật đấy.”

 

Hầu hạ Giang Thời xong, Trình Dã mới bưng bát lên ăn. Cái bát sứ tinh xảo của nhà hàng, hắn ăn một miếng đã hết nửa bát.

 

“Thành phố hay nông thôn đối với em cũng không khác gì nhau, chỉ cần ở bên anh là được.”

 

Đối với hắn, chỉ có không ở bên Giang Thời mới là thật sự không quen.

 

Nghĩ ngợi một lát, Trình Dã nói: “Vẫn là ở thành phố tốt hơn một chút.”

 

Giang Thời tưởng hắn sẽ nói thành phố thoải mái hơn, kết quả nghe thấy đối phương mở miệng.

 

“Nhà ở quê không cách âm, da mặt anh mỏng, bị người khác nghe thấy sẽ ngại.”

 

Giang Thời: “…”

 

Lưu Hòa Bình cầm điện thoại đẩy cửa bước vào: “Ngại? Ai ngại?”

 

Giang Thời đá Trình Dã một cái ở dưới bàn.

 

Trình Dã bưng bát đứng dậy: “Em đi tìm phục vụ thêm cơm.”

 

Cô nhân viên phục vụ đứng đợi ở cửa rõ ràng đã xem show, thấy Giang Thời và Trình Dã là sáng rỡ cả hai mắt.

 

Trình Dã giơ cái bát đựng cơm tinh xảo lên: “Xin chào, tôi muốn…”

 

Nhân viên phục vụ hiểu ngay: “Tôi biết, tôi thêm cơm cho anh ngay.”

 

Cô nhận lấy cái bát từ tay Trình Dã: “Tôi bảo bếp sau bưng thẳng một nồi qua cho anh.”

 

Giang Thời bật cười.

 

Trình Dã: “…”

 

Bái phục.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ngày mai sẽ đăng ngoại truyện thanh mai trúc mã.

Bình Luận (0)
Comment