Chương 20
Mặt trời gay gắt, sau khi con trâu cày xong được buộc dưới gốc cây long não, cùng ngồi dưới gốc cây còn có Giang Thời.
Dây hơi ngắn, con trâu bồn chồn cào cào đất, mũi hít hít ngửi ngửi, cắn một miếng vào chiếc áo khoác Giang Thời đang ngồi lên.
Giang Thời bị hành động của con trâu dọa giật mình, nhìn cái đầu trâu gần trong gang tấc, run sợ giải cứu tay áo khỏi miệng nó.
Y kéo chiếc áo khoác dịch ra xa con trâu, đồ ăn vặt trong lòng rơi đầy đất.
Giang Thời nhặt thạch, nhặt tăm cay, nhặt kẹo sữa, Cao Tân Hòa bưng phân trâu dừng lại trước mặt y:"Anh họ nhỏ.."
Ánh mắt oán trách của hắn ta như có thể hóa thành thực thể, Giang Thời bị hắn ta nhìn không chịu nổi, lấy ra một gói đồ ăn vặt trong lòng:"Cậu muốn không?"
Cao Tân Hòa giơ bàn tay dính phân bẩn thỉu của mình:"Anh thấy tôi có ăn được không?"
Giang Thời: "..."
Nếu hắn ta muốn thì có thể.
Không còn cách nào, Giang Thời bóc một viên kẹo sữa, chỉnh lại chiếc mũ rơm hơi to so với mình, rất ghét bỏ tiến đến gần Cao Tân Hòa, nhanh chóng nhét một viên kẹo vào miệng đang há to của hắn rồi lại tránh ra.
Vừa về chỗ cũ ngồi xuống thì nghe thấy Giang Tuyết đang nói chuyện với Trình Dã.
"Tiểu Trình cháu làm gì vậy, không cần cháu giúp đỡ đâu."
"Không sao ạ." Thân hình Trình Dã săn chắc màu mật ong duỗi người dưới nắng: "Dù sao cháu cũng không có việc gì khác."
Giang Thời liếc nhìn Trình Dã một cái, cánh tay của chàng trai rắn chắc và mượt mà, xách một bao phân bón lên vai rất dễ dàng. Hắn cúi đầu đi được hai bước, như cảm nhận được điều gì đó, dừng lại nhìn về phía Giang Thời.
Nhìn từ xa, Giang Thời phát hiện khuôn mặt hắn cũng rất ấn tượng, làn da là màu đen được mặt trời ban tặng, trong cơ thể chảy dòng máu mạnh mẽ như đất mẹ, gen người Di khiến ngũ quan hắn rất sâu sắc, giống như một con báo săn đang đi trong núi.
Trình Dã, quả nhiên rất "dã".
Giang Thời quay đi bóc một viên kẹo cho mình.
Vị quen thuộc tan chảy trên đầu lưỡi, vị viên kẹo lần này vẫn như trước, nhưng lại có vẻ không giống lắm.
Vừa qua mười hai giờ không khí dần trở nên oi bức, thêm vào đó đã đến bữa cơm, cả nhóm quyết định về nhà ăn cơm.
Giang Tuyết đã hầm thịt từ trước, về nhà nấu cháo xào hai món ăn đơn giản là đủ cho bữa trưa.
Tài nấu ăn của bà không được tốt lắm, những món ăn làm ra đối với Giang Thời mà nói chỉ có thể coi là miễn cưỡng nuốt trôi. Nhưng y là người ăn đồ ăn người khác làm, không có quyền kén cá chọn canh.
Giang Thời không hứng thú với món xào, ăn được một miếng thịt thì mặn không chịu nổi, may mà thời tiết nóng, vẫn ăn cháo được.
Cao Tân Hòa bưng bát ngồi cạnh Giang Thời ăn như heo con húc đồ ăn, Giang Thời bưng bát húp nhẹ một ngụm.
Lưu Ngọc Anh nhìn Giang Thời thêm hai lần: "Thằng bé này thật văn nhã, không chỉ đẹp trai, mà ăn uống cũng rất lịch sự, hoàn toàn không giống thằng Tân nhà tôi."
Nói rồi bà ấy vỗ một cái vào đầu Cao Tân Hòa: "Ăn chậm thôi, như ma đói đầu thai vậy, mẹ ở nhà có thiếu con một miếng ăn nào đâu?"
Cao Tân Hòa ôm đầu rất ấm ức, "Mẹ ơi, con đã đổ phân cả buổi sáng rồi, đổ đến bây giờ cảm thấy sắp bị ướp vào phân rồi, mẹ có thể đối xử tốt với con một chút không?"
Lưu Ngọc Anh: "..."
Giang Thời bưng bát lặng lẽ lùi xa Cao Tân Hòa một chút, chậm rãi húp một ngụm cháo.
Trình Dã ngồi cạnh y nhìn y nửa ngày vẫn chưa ăn hết nửa bát khẽ nhíu mày.
Buổi chiều vẫn phải ra đồng làm việc, nhưng lần này mọi người nói gì cũng không cho Giang Thời đi theo.
Trình Dã cúi đầu nhìn vết đỏ trên cổ y, lâu như vậy vẫn chưa khỏi, ngược lại còn đỏ hơn.
Hắn đẩy Giang Thời đang đứng dưới nắng ra chỗ râm mát:"Anh đừng đi nữa, cứ ở nhà đi, tôi đi giúp."
Nghe hắn nói vậy, Giang Tuyết lại thấy rất áy náy:"Ôi, sao được chứ, với lại không phải nhà cháu còn đất sao, giúp dì làm gì..."
"Đất nhà không trồng nữa." Trình Dã nói: "Cháu định cho người khác thuê trồng."
Đúng là hắn định về trồng trọt, hắn đã hứa với Giang Thời là sẽ quay lại học, không còn nguồn thu nhập, trồng trọt là cách kiếm tiền mà hắn có thể nghĩ ra hiện tại.
Nhưng trồng trọt cần chi phí lao động quá lớn, chu kỳ quá dài, lợi nhuận quá thấp, thêm vào đó thời gian của hắn không cho phép, Trình Dã suy nghĩ cả một đêm, đành từ bỏ đất nhà.
Mặc dù trong tay hắn còn hơn chín nghìn, nhưng nuôi một con chim nhỏ quý giá, số tiền này hoàn toàn không đủ.
Hắn phải nghĩ cách khác để kiếm tiền.
Giang Thời hoàn toàn không biết Trình Dã đang nghĩ gì, mặc dù y cảm thấy mình không đến mức vô dụng như vậy nhưng mọi người đều không cho y đi, nếu y còn phản đối thì sẽ có vẻ không biết điều.
Đứng cả buổi sáng, cộng thêm phơi nắng cả buổi sáng, toàn thân Giang Thời ê ẩm, gáy còn nóng rát, vừa đau vừa ngứa, y gãi gãi, không quá bận tâm, về phòng ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy là bị tiếng rao hàng ở cửa gọi dậy.
Giang Thời ôm chiếc chăn đỏ to tướng có chút mơ màng, tiếng nói ở cửa ngắt quãng, y nghe không hiểu lắm, nhưng có thể cảm nhận được là đang bán đồ.
Y lê dép mở cửa, phát hiện bên đường dưới cổng có một chiếc xe tải nhỏ đỗ lại, trên xe bày một số đồ khô và trái cây, mấy bà cô đang vây quanh mua đồ.
Giang Thời nhìn vài giây, về phòng tìm tiền tiêu vặt Giang Tuyết cho y.
Mùa này chính là mùa dứa ra quả, vừa rẻ vừa tươi.
Giang Thời mua hai quả, bảo ông chủ gọt vỏ, về nhà dùng dao vụng về cắt miếng, ngâm muối.
Nửa giờ sau, y xách dứa ra đồng.
Không có sự tham gia của y, tiến độ trồng trọt rất nhanh chóng, khi y đến đã ở giai đoạn cuối rồi.
Từ xa, Cao Tân Hòa đã vẫy tay với y:"Anh họ nhỏ, sao anh lại đến đây?"
Giang Thời lắc lắc túi trong tay:"Mang đồ ăn cho mọi người."
Đất trên đồng quá mềm, Giang Thời vừa thay giày sạch, không muốn giẫm vào, chỉ đứng ở ngã ba lớn tiếng gọi: "Tôi mua dứa, có ai muốn ăn không?"
Người đầu tiên hưởng ứng là Cao Tân Hòa.
Giang Thời đưa tăm tre cho hắn ta, giả vờ rất tự nhiên liếc nhìn về phía Trình Dã.
Chàng trai đang quay lưng lại với y, mặt trời phủ lên chiếc áo đen của hắn một lớp ánh vàng.
Sắp trồng xong rồi, ai cũng không có tâm trạng ăn uống, định dốc sức làm xong rồi tính.
Giang Thời bẻ cành cây ngồi bên bờ ruộng, chờ đợi cùng họ về nhà.
Lúc này mặt trời không còn gay gắt nữa, chiếu vào người ấm áp. Y nheo mắt phơi nắng một lát, gáy truyền đến một cảm giác ngứa ngáy, không kìm được lại đưa tay gãi gãi.
"Đừng gãi nữa."
Giọng nói đột nhiên xuất hiện bên cạnh cắt ngang hành động của Giang Thời, y quay đầu lại, phát hiện không biết Trình Dã đã đứng sau lưng y từ lúc nào.
"Sao anh lại đến đây?"
Trình Dã ngồi xuống cạnh y.
Mặt trời lặn về phía Tây trước mặt hai người, sau lưng là hương thơm của đất.
Ngồi gần hơn, Giang Thời thậm chí có thể ngửi thấy mùi mồ hôi sau khi lao động của Trình Dã. Thật lòng mà nói thì không dễ chịu chút nào, nhưng hắn chống tay xuống đất, chiếc áo ướt mồ hôi dính sát vào người, đường nét cơ bắp rất rõ ràng, khi nghiêng mặt nhìn sang, Giang Thời tự nhiên cảm nhận được một mùi vị gợi cảm.
Y khựng lại một chút, đưa tay chọc vào cánh tay Trình Dã: "Cậu có thể tránh xa tôi ra một chút không, hôi chết đi được."
Chỉ bằng những ngón tay thon mảnh của y, cơ bắp rắn chắc của Trình Dã không hề hấn gì, ngược lại làm tay y đau trước.
Trình Dã không nhúc nhích: "Thiếu gia, tôi giúp anh làm việc, anh lại chê tôi rồi à?"
Giang Thời mím môi:"Tôi đâu có bảo cậu giúp tôi."
"Ừm." Trình Dã nhàn nhạt nói: "Là tôi không chịu được cảnh nhìn thiếu gia chịu khổ, cứ bám riết lấy xin được giúp thôi."
Giang Thời: "..."
Y nói: "Trình Dã, cậu phiền phức không!"
Trình Dã cười đứng thẳng dậy nghiêng người, đối mặt với Giang Thời, "Không phải nói muốn ăn dứa sao? Giang Thời, đút tôi một miếng đi."
Giang Thời chỉ muốn ném cái túi đựng dứa vào mặt hắn: "Cậu không có tay à?"
Chàng trai đối diện xòe bàn tay dính đầy bùn vàng ra trước mặt y: "Bẩn rồi, làm nhiều việc quá, không có sức."
Giang Thời: "..."
Thấy nửa ngày y không động đậy, Trình Dã u uất nói: "Thiếu gia, anh thật tàn nhẫn."
Giây tiếp theo, một miếng dứa được nhét vào miệng hắn.
Tức giận đến mức Giang Thời quên hết lễ nghi được dạy dỗ từ nhỏ, một tay cầm dứa, một tay kẹp cằm Trình Dã, cứ thế ép hắn nuốt vào.
"Đồ ăn cũng không làm cậu im miệng được!"
Trình Dã không động đậy hồi lâu mãi đến khi sắp không ngậm được dứa nữa, hắn mới nhai nát nuốt xuống trong hai ba miếng. Hắn đưa tay lau cằm, cổ họng căng thẳng:"Giang Thời..."
Giang Thời trừng mắt nhìn hắn:"Cậu tránh ra đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu."
Trình Dã lập tức ngoan ngoãn, "Xin lỗi."
"..."
Ngày nào cũng chỉ biết xin lỗi.
Xin lỗi mà có ích thì cần cảnh sát làm gì?
Trồng xong mảnh đất này, Trình Dã không theo về mà đi ra phố.
Hắn đi tiệm thuốc mua thuốc, rồi lại đến tiệm tạp hóa mua dầu và gia vị mới về.
Buổi tối nhà họ Giang vẫn ăn những món ăn buổi sáng, cháo buổi sáng không ăn hết, buổi tối lại tiếp tục ăn.
Bữa cháo thứ hai rõ ràng không ngon bằng bữa đầu tiên, Giang Thời ăn hai miếng thì không thể ăn thêm được nữa.
Y đặt bát đũa xuống sân ngồi, không lâu sau Trình Dã cũng đi ra.
Cùng một chiếc ghế, đối phương ngồi cao hơn y một bậc.
Trình Dã nghiêng đầu nhìn gáy Giang Thời, y luôn không kiểm soát được mà gãi, bây giờ trông càng nghiêm trọng hơn.
Hắn đưa tay chạm vào: "Đã bảo anh đừng gãi rồi, anh vẫn không nghe."
Giang Thời bị hắn chạm vào kêu "xì" một tiếng, phản bác nói: "Nhưng mà nó ngứa, không gãi tôi khó chịu."
Trình Dã: "Gãi rồi càng khó chịu hơn."
Giây tiếp theo, cảm giác mát lạnh truyền lên cổ Giang Thời. Y quay đầu muốn nhìn, kết quả bị một bàn tay đẩy trở lại:"Đừng động, bôi thuốc cho anh."
Giang Thời sững sờ: "Cậu lấy thuốc ở đâu ra vậy?"
"Mua."
Trình Dã thu tay lại, đưa tuýp thuốc mỡ trong tay cho y:"Tối ngủ bôi thêm lần nữa, lúc ngứa cũng bôi, đừng gãi, gãi nữa là rách da đấy."
Giang Thời nắm tuýp thuốc mỡ, mất một lúc lâu mới hoàn hồn:"Vừa nãy không thấy cậu là do đi mua cái này à?"
Y lại nói: "Cậu làm gì mà tốt với tôi vậy?"
Trình Dã nghĩ nếu hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, bé thỏ con chắc chắn sẽ chạy mất hút ngay lập tức.
Hắn xoa xoa đầu ngón tay còn sót lại chút thuốc mỡ, thật thà nói: "Vì anh cho tôi tiền rồi, hai vạn tệ mua tôi rồi, đương nhiên trong mọi chuyện tôi phải nghĩ tới anh."
Chưa đợi Giang Thời trả lời, Trình Dã nhìn trời: "Trời tối rồi, thiếu gia có muốn đưa tôi về nhà không?"
Giang Thời: "..."
Với một thiếu gia mà đưa ra yêu cầu này, còn có đạo lý nào không?
Nhưng cuối cùng Giang Thời vẫn đi.
Căn nhà của Trình Dã vẫn rất tồi tàn nhưng dưới sự chỉ dẫn của Giang Thời, đồ đạc đã vứt gần hết, trông sạch sẽ hơn nhiều.
Trình Dã lấy ghế cho y ngồi xuống, cúi người nhóm lửa.
Ánh lửa chiếu sáng đôi mắt hắn, hắn hỏi Giang Thời: "Thịt hiện tại không có, nhà còn khoai tây và củ cải, ăn không?"
Lúc này Giang Thời mới phản ứng lại là hắn đang nấu cơm cho mình, y vô thức từ chối: "Tôi ăn rồi..."
"Anh chưa no." Trình Dã ngắt lời y, lôi ra một cây lạp xưởng người khác tặng từ trong tủ:"Còn chút thịt, ăn cơm niêu không?"
"Thiếu gia, sao lại có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi vậy?"
"Yên tâm, sẽ không để anh đói bụng mà ra khỏi nhà tôi đâu."