Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 28

Chương 28

 

Lần thứ hai.

 

Đây đã là lần thứ hai Trình Dã phá hỏng chuyện của Hoắc Tịch.

 

Vùng gáy hắn ta vẫn còn vương lại lực kéo của Trình Dã lúc nãy, dùng sức cực lớn, hành vi cử chỉ th* t*c như thân phận của hắn, vô phép vô cùng.

 

Hoắc Tịch xoa vai: “Thằng họ Trình kia, chẳng lẽ bố mẹ mày không dạy mày ngắt lời người khác là rất bất lịch sự sao?”

 

Trình Dã không hề dao động: “Mẹ tôi mất rồi, bố tôi chết rồi, là trẻ mồ côi, không ai dạy.”

 

Hắn đứng trước mặt Giang Thời, hạ mày nhìn Hoắc Tịch:“Mấy người thành phố có bố có mẹ lạ thật, gọi cái hành vi không để ý ý muốn người khác mà trực tiếp động thủ là nói chuyện sao? Tôi thấy là quấy rối thì đúng hơn nhỉ?”

 

Sắc mặt Hoắc Tịch lại đen thêm một độ:“Mày nghĩ mày là ai? Mới quen nó mấy ngày mà đã tưởng hiểu rõ nó lắm sao?”

 

Trình Dã nói: “Tôi không hiểu rõ anh ấy, nhưng tôi nghe thấy anh ấy nói không muốn nói chuyện với anh.”

 

“Đó là cậu ấy đang giận dỗi tao...”

 

“Giận dỗi ư?” Trình Dã dồn ép: “Anh ấy có nói anh ấy đang giận dỗi sao? Đồng ý là đồng ý, không đồng ý là không đồng ý, đừng áp đặt những suy nghĩ đương nhiên của anh lên người anh ấy.”

 

“Chỉ cần anh ấy không đồng ý, dù tôi có chết, anh cũng đừng hòng lại gần anh ấy một bước.”

 

Hoắc Tịch há miệng, chuyển ánh mắt sang Giang Thời, “Cậu...”

 

Giang Thời nói: “Cậu về đi.”

 

Vệt màu máu cuối cùng trên mặt Hoắc Tịch cũng biến mất.

 

Giang Thời cúi đầu đi về phía trước, Trình Dã theo sát phía sau y.

 

Giang Thời đi càng nhanh, Trình Dã theo càng nhanh.

 

Thấy y sắp đâm vào cây, Trình Dã nhanh tay kéo y lại.

 

Giang Thời hất tay hắn ra: “Làm gì! Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng như vậy là tôi có thể tha thứ cho cậu!”

 

Trình Dã thật thà nói: “Xin lỗi.”

 

“...”

 

Xin lỗi, xin lỗi, cả ngày chỉ biết xin lỗi.

 

Mặt Giang Thời lạnh lùng bước vào trung tâm thương mại, Trình Dã theo sau: “Tôi thật sự không trốn học, tôi mua vé tàu buổi tối, tôi cũng không định vào làm phiền anh, ban đầu chỉ ngồi xổm ở cửa đợi anh ra thôi.”

 

Không ngờ lại vừa lúc đụng phải anh và Hoắc Tịch nói chuyện.

 

Giang Thời dừng bước, “Thế thôi sao?”

 

Trình Dã cũng dừng bước, “Còn phải có nữa sao?”

 

Giang Thời: “...”

 

Cậu hỏi tôi à?

 

Trình Dã khựng lại một chút, cúi đầu, “Xin lỗi.”

 

Bây giờ Giang Thời vừa nghe hắn nói xin lỗi là nổi cáu:“Im đi! Tôi hỏi cậu, sao cậu biết nhà họ Tống ở đâu?”

 

“Tống Kiến An nói với tôi.”

 

Giang Thời ngẩn ra một thoáng: “Không phải cậu ta không thích cậu sao?”

 

“Là không thích, nhưng tôi đã hứa sẽ cho cậu ta tập bài tập nâng cao mà giáo viên cho tôi lần trước.”

 

“...”

 

Chuyện vốn rất hoang đường, xuất hiện trên người Tống Kiến An lại hợp lý một cách kỳ lạ.

 

“Thế tiền tàu xe của cậu thì sao?”

 

“Mượn.”

 

“Thế năm trăm tệ trong túi tôi thì sao?”

 

“Kiếm được.”

 

Giang Thời lại: “...”

 

Trình Dã nói: “Chỉ kiếm được năm trăm tệ thôi, đều cho anh hết rồi.”

 

Xung quanh người qua lại tấp nập, mặt Giang Thời từ xanh chuyển sang đen, cuối cùng hít sâu một hơi mới không đánh Trình Dã một trận giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Y nghiến răng nghiến lợi hạ giọng lại gần Trình Dã:“Cậu nhất định phải theo tôi đến Giang Thành làm gì?”

 

Trình Dã nói: “Sợ anh bị bắt nạt.”

 

Giang Thời sững sờ, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Ai có thể bắt nạt tôi?”

 

“Không biết.” Trình Dã nói: “Nhưng sau này anh đã là người của làng Khê Liễu, không muốn anh một mình trở về nơi này.”

 

Hắn không bao giờ ôm bất kỳ sự may mắn nào, những gì hắn quan tâm thì nhất định sẽ canh chừng.

 

Giang Thời im lặng rất lâu, Trình Dã đợi mãi, chỉ đợi được cậu thiếu niên đá hắn một cái: “Cậu coi tôi là con nít hả?”

 

“Không phải, chỉ là tôi...”

 

“Chỉ là gì?” Giang Thời trừng mắt nhìn hắn’“Cả ngày chỉ có cậu là lo lắm chuyện, còn không mau theo kịp, lát nữa trời tối rồi.”

 

Trình Dã theo sau y.

 

Trong trung tâm thương mại đèn sáng trưng, quần áo treo cao trong tủ kính, nhân viên bán hàng mặc đồ chỉnh tề đứng ở quầy tiếp tân lim dim, gặp khách thì lười biếng liếc nhìn một cái, thấy đối phương ăn mặc bình thường lại cụp mắt xuống.

 

Trình Dã mang theo vẻ hoang dã không hợp với trung tâm thương mại sạch sẽ, chiếc quần hắn mặc đã bạc màu vì giặt, giày đã bong keo, ngay cả cổ áo phông bên trong cũng bị kéo rộng và biến dạng, toàn bộ trang phục chỉ có thể miêu tả bằng hai từ – tồi tàn.

 

Những người đi ngang qua không kìm được liếc nhìn hắn, ánh mắt đánh giá ngày càng nhiều, ngay cả Giang Thời cũng nhận ra.

 

Y vốn không nghĩ đến việc mua quần áo, nhưng nhìn bộ đồ của Trình Dã cộng lại ước chừng chưa đến năm mươi tệ, vẫn dừng chân trước một cửa hàng quần áo.

 

Trình Dã theo y nhìn vào, “Anh muốn mua quần áo sao?”

 

“Tôi không mua.” Giang Thời kéo cánh tay hắn đi vào trong, “Mua cho cậu.”

 

Trình Dã vừa nghe, lập tức dừng bước, “Tôi không cần.”

 

Giang Thời nói: “Tôi mua cho cậu, không cần tiền của cậu.”

 

“Cũng không cần.” Trình Dã thẳng thừng, “Đắt, lại không bền, không đáng tiền.”

 

“Nhưng anh có thể mua.” Hắn nói: “Kiểu dáng đẹp, chất lượng tốt, anh mặc đẹp.”

 

Giang Thời: “...”

 

Giang Thời thật sự muốn gõ đầu hắn xem bên trong rốt cuộc đang nghĩ gì.

 

Hai người giằng co ở cửa hàng quần áo, nhân viên bên trong cười nói, “Hai vị, có muốn vào không ạ?”

 

“Không cần đâu.”

 

Trình Dã giữ vai Giang Thời, dễ dàng kéo y ra ngoài. Giang Thời giãy giụa một hồi, kết quả đối phương không hề nhúc nhích, tức đến mức y lại đá Trình Dã một cái:“Cậu phát điên cái gì? Đã nói không cần cậu trả tiền rồi.”

 

Trình Dã buông tay phủi phủi bụi trên ống quần:“Thật sự không cần.”

 

Giang Thời đưa tay túm lấy quần áo trên người hắn: “Cậu xem, quần áo của cậu tồi tàn đến mức nào rồi? Giày cũng vậy, lúc nãy trên đường những người đó nhìn cậu bằng ánh mắt đó cậu không nhìn thấy sao?”

 

Trình Dã không quan tâm người khác nhìn hắn thế nào, hắn nhìn khuôn mặt Giang Thời vì xúc động mà ửng hồng, nói: “Nếu anh thấy tôi đi bên cạnh anh mất mặt, tôi có thể đợi ở ngoài cửa.”

 

Giang Thời đẹp trai như vậy, người bên cạnh ít nhất cũng phải ăn mặc bảnh bao một chút, bây giờ hắn nghèo không mua được quần áo đẹp, nhưng không sao, đợi hắn có tiền là được rồi.

 

Sớm muộn gì cũng vậy, Trình Dã có đủ kiên nhẫn.

 

Giang Thời lại đột nhiên nghẹn lời: “Tôi, tôi… không phải tôi có ý đó...”

 

Trình Dã không biết ý y nói là gì, cũng không thấy Giang Thời bảo hắn đi, chỉ có thể hỏi lại lần nữa:“Vậy tôi còn phải ra ngoài không?”

 

Giang Thời: “...”

 

Đi cái quái gì, Giang Thời đánh hắn một cái.

 

Trình Dã bị đánh một cách khó hiểu: “?”

 

Giang Thời đi lên tầng hai của trung tâm thương mại, tầng hai bán đồ trang sức, y quan sát một vòng, khóa chặt một khu vực nào đó.

 

Y liếc nhìn Trình Dã bên cạnh, ấn hắn ngồi xuống ghế sofa ở khu vực chờ đợi ở cửa:“Cậu ở đây đợi tôi, tôi đi mua đồ một chút, sẽ về ngay.”

 

Khu vực đồ trang sức nam bán rất nhiều loại đồ vật, cà vạt, trâm cài áo... đủ cả, nhưng những thứ này đều không phù hợp, Giang Thời đi đến chỗ bán đồng hồ.

 

Y có vẻ ngoài đẹp trai, vừa bước vào cửa hàng nhân viên đã niềm nở chào đón, “Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn mua loại đồng hồ nào?”

 

Giang Thời liếc nhìn về phía cửa, từ góc của y chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của Trình Dã.

 

Y mím môi: “Mua để tặng người.”

 

“Bạn bè hay trưởng bối ạ?”

 

Giang Thời nhón mũi chân miết miết trên sàn nhà, vài giây sau mới không tình nguyện nói: “Bạn bè thôi, tuổi cũng xấp xỉ tôi.”

 

Nhân viên dẫn y đi về phía trước, thấy y còn trẻ bèn giới thiệu cho y những mẫu đắt tiền và khó bán nhất.

 

Giang Thời vừa nghe vừa đánh giá những chiếc đồng hồ xung quanh, đột nhiên ánh mắt y dừng lại, người cũng theo đó dừng lại.

 

Y nhìn chiếc đồng hồ đặt ở góc, hỏi nhân viên, “Cái này bao nhiêu tiền?”

 

Nhân viên cũng nhìn theo, “Mẫu đồng hồ này nhà sản xuất đã ngừng sản xuất rồi, hiện tại chỉ còn duy nhất một chiếc, giá cả thì không quá đắt, nhưng kiểu dáng đã rất cũ rồi.”

 

Thiếu niên xinh đẹp hếch cằm:“Cứ lấy cái đó đi.”

 

“Quý khách chắc chắn không? Vì đây là chiếc cuối cùng, nếu quý khách mua mà có vấn đề gì thì bên chúng tôi không thể đổi lại được đâu ạ.”

 

“Tôi chắc chắn.”

 

Thấy y kiên quyết, nhân viên lấy ra cho y, “Vì là chiếc cuối cùng nên chúng tôi bán giảm giá, tính ra là hai trăm tám tệ.”

 

Hai trăm tám tệ, đối với Giang Thời trước đây thì đúng là không quá đắt, nhưng với y bây giờ…

 

Vị thiếu gia nhỏ bé ngày nào lục lọi trong túi cả buổi, toàn thân chỉ có một trăm năm mươi tệ.

 

“...”

 

Giang Thời im lặng một lúc, lấy ra năm trăm tệ Trình Dã nhét vào túi y.

 

Y rất chột dạ khi dùng tiền của Trình Dã mua quà.

 

Tính là mượn, tính là mượn, đợi có tiền sinh hoạt chắc chắn sẽ trả lại.

 

Nhân viên cúi đầu đóng gói cho y, cười nói chuyện phiếm, “Là quà sinh nhật tặng bạn bè sao ạ?”

 

Giang Thời mơ hồ “ừm” một tiếng.

 

“Vậy chắc hai người có mối quan hệ rất tốt nhỉ?”

 

Giang Thời nói: “Cũng tạm được.”

 

Chủ yếu là y nhìn thấy chứng minh thư của Trình Dã, ngày 15 tháng 4.

 

Vốn dĩ Giang Thời cũng không muốn để tâm, vì e rằng ngay cả bản thân Trình Dã cũng không để tâm, nhưng khi ngủ vào buổi tối, Giang Thời lại luôn nhớ đến những lời Trình Dã đã nói với y trước đó.

 

Trên đời này, dường như thật sự không có ai quan tâm đến sinh nhật của hắn.

 

Sinh nhật mười tám tuổi.
...
Trình Dã thực sự không để tâm.

 

Cho đến ngày 15, sau buổi tự học tối Giang Thời hỏi hắn có muốn đi chơi không.

 

Hôm đó hiếm hoi có trăng, ánh trăng sáng trong như nước, tiếng côn trùng rúc rích trong cỏ, Trình Dã bước qua bức tường thấp đưa tay về phía Giang Thời đang đứng bên dưới.

 

Hai người đến quán nướng lần trước, Giang Thời chủ động gọi rất nhiều đồ, nướng xong thì đưa một xiên cho Trình Dã, “Cho cậu ăn.”

 

Trình Dã nhướng mày, nhận lấy xiên nướng y đưa.

 

Bên cạnh có một bàn toàn đàn ông to con, tiếng nói chuyện lớn đến mức có thể thổi bay mái che. Bên kia, ánh trăng chiếu lên lông mi của thiếu niên, y cầm chai sữa đậu nành chạm vào chai của Trình Dã, tiếng va chạm trong trẻo của chai thủy tinh ẩn trong tiếng cười hò reo.

 

Giọng Giang Thời như ánh trăng xuyên vào lòng Trình Dã.

 

“Chúc mừng sinh nhật.”

 

Mười tám năm qua, lần đầu tiên có người nói chúc mừng sinh nhật hắn.

 

Cha hắn nói: “Trình Dã, mày chỉ là một thằng con hoang, lúc sinh ra mày lẽ ra phải b*p ch*t mày.”

 

Mẹ hắn nói: “Trình Dã, giá như lúc đó tao không sinh ra mày thì tốt rồi.”

 

Đây là lần đầu tiên có người cảm thấy sự ra đời của hắn là niềm vui.

 

Bỏ qua chuyện trước đây, bây giờ Trình Dã đang hạnh phúc, không phải vì sinh nhật mà là vì Giang Thời.

 

Giang Thời đặt chiếc đồng hồ đã mua trước mặt hắn: “Quà tặng cậu.”

 

Trình Dã cầm lấy nhìn một cái: “Hôm đó anh đến trung tâm thương mại chỉ để mua cái này sao?”

 

Giang Thời hừ hừ hai tiếng: “Thiếu gia đây nguyện ý mua quà cho cậu, mừng thầm đi nhé.”

 

Chiếc đồng hồ đó nhìn là biết không rẻ, Trình Dã cầm lên, ngón tay v**t v* kim loại trên dây đồng hồ:“Tại sao lại tặng quà cho tôi?”

 

“Đâu có nhiều tại sao thế? Sinh nhật đương nhiên phải có quà sinh nhật chứ.”

 

Giang Thời kéo tay Trình Dã, đeo đồng hồ vào tay hắn. Quả nhiên đúng như y nghĩ, Trình Dã đeo chiếc đồng hồ này rất đẹp.

 

Hắn cao lớn, tay cũng to, bỏ qua những vết chai sần do lao động thường xuyên ra thì đôi tay đó thực sự rất đẹp, xương cổ tay nổi rõ, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không phải kiểu đẹp yếu ớt, làn da mật ong khiến đôi tay hắn trông rất mạnh mẽ.

 

Đương nhiên, không chỉ là trông như vậy.

 

Nghĩ đến đây, Giang Thời rụt cổ lại, cài đồng hồ vào, hỏi hắn, “Đẹp không?”

 

Trình Dã im lặng rất lâu, không nhìn đồng hồ, ngược lại nhìn chằm chằm Giang Thời.

 

Nhìn đến khi Giang Thời cảm thấy hơi tê dại, hắn mới khép ngón tay lại: “Ừm, đẹp.”

 

Sinh nhật mười tám tuổi của Trình Dã diễn ra đơn giản, ăn một bữa thịt nướng xong hai người về.

 

Hắn đưa Giang Thời lên bức tường thấp.

 

Bức tường thấp đó chỉ là đối với những người thường xuyên trèo tường như họ thì mới thấy thấp, Giang Thời ngồi trên tường cúi đầu nhìn xuống, dưới chân toàn là sỏi đá, cách mặt đất ít nhất một mét.

 

Y đưa tay về phía Trình Dã đang đứng bên dưới, “Đỡ tôi một tay.”

 

Trình Dã lại rụt tay lại, đi đến trước mặt Giang Thời, ngẩng đầu nhìn y, “Hôm nay là sinh nhật tôi, có thể thực hiện một ước nguyện của tôi không?”

 

Giang Thời: “???”

 

“Không phải chứ...” Y nói: “Không phải tôi đã tặng quà cho cậu rồi sao?”

 

“Quà là quà, ước nguyện là ước nguyện.”

 

Giang Thời nghe vậy lập tức không vui:“Có phải tôi đã cho cậu mặt mũi quá rồi không, sao lại vừa ăn vừa lấy thế này?”

 

Trình Dã cười một tiếng, dùng tay chống vào đầu gối Giang Thời, “Một yêu cầu rất nhỏ thôi.”

 

Động tác này có chút kỳ lạ, Giang Thời không tự nhiên động đậy, “Yêu cầu gì?”

 

Ánh mắt Trình Dã lướt xuống, Giang Thời vì ngồi nên ống quần đồng phục co lên, để lộ một đoạn mắt cá chân trắng nõn.

 

Hắn đưa tay nắm lấy đoạn mắt cá chân đó, giống như lần đầu tiên gặp mặt, ngón cái v**t v* phần nhô ra, giọng nói trong màn đêm rất trầm thấp, “Muốn tặng thiếu gia một món quà.”

 

“Cái...” Giang Thời còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân lạnh đi.

 

Y cúi đầu, phát hiện trên mắt cá chân mình buộc một sợi vòng chân.

 

Ánh trăng chan hòa, ánh sáng bạc trắng phủ lên ngọc lan một lớp ánh sáng ấm áp, nụ hoa hé nở ôm lấy những mạch máu xanh mờ ảo.

 

Giang Thời động đậy chân, ngọc lan như giật mình khẽ rung.

 

Keng keng—

 

Cây cối ở góc tường lay động theo gió, hai bóng người một cao một thấp đứng bên tường.

 

Trình Dã đưa tay gạt nhẹ ngọc lan, hỏi Giang Thời.

 

“Thiếu gia, đã từng yêu chưa?”

Bình Luận (0)
Comment