Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 36

Chương 36

 

Biểu cảm trên mặt Giang Thời không đổi, đối diện với ánh mắt dò xét của Tạ Hồng, y chỉ bình tĩnh nhìn lại: “Nói xong chưa?”

 

Tạ Hồng siết chặt ly rượu trong tay: “Tống Thời!”

 

Giang Thời ăn xong miếng bánh ngọt trong tay, vỗ vỗ tay: “Nói xong thì cút. Còn nữa, tôi tên là Giang Thời.”

 

Cảnh tượng thiếu gia giả thất thế trong tưởng tượng không xuất hiện, so với trước đây, Giang Thời thậm chí còn trở nên ngông cuồng và không kiêng nể gì hơn.

 

Sao cậu ta dám? Và sao cậu ta có thể?

 

“Không có sự bảo vệ của nhà họ Tống, cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Giang Thời, từ Giang Thành phồn hoa đến cái nơi như Lâm Thành chắc khó chịu lắm phải không? Có phải ở đó chịu khổ nên cố ý chạy về đây ôm đùi Trương Trì không?”

 

Đối mặt với sự tức giận của Tạ Hồng, Giang Thời chỉ lười biếng duỗi chân:“Cũng được, ăn ngon uống tốt, không thiếu tiền, cũng không thiếu tình yêu, nếu muốn xem trò cười của tôi, e là phải làm cậu thất vọng rồi.”

 

Tạ Hồng không phải là kẻ không biết hàng, bộ đồ Giang Thời đang mặc hắn chỉ cần lướt qua một cái là có thể nhận ra thương hiệu và giá cả.

 

Áo hơn bốn trăm, giày hơn ba trăm.

 

Số tiền này nhìn thì không nhiều, nhưng tiền bây giờ rất có giá trị, những bộ đồ họ mặc hàng ngày cũng có giá tương tự.

 

Chiếc ly rượu trong tay Tạ Hồng suýt bị hắn bóp nát, hắn nhìn chằm chằm Giang Thời, trong mắt đầy hận thù và không cam lòng, “Cậu nghĩ cậu đắc ý được bao lâu? Rời khỏi nhà họ Tống mấy ngày này cậu vẫn có thể phong quang, nhưng năm năm, mười năm sau cậu còn có thể không? Đừng quên, bây giờ cậu không còn là thiếu gia nhà họ Tống nữa, chỉ là một thằng nhà quê thôi, tương lai có thể làm nên sóng gió gì?”

 

Giang Thời còn chưa kịp nói gì, Tống Kiến An ngồi bên cạnh đã đóng cuốn sổ từ vựng lại, nhíu mày nhìn Tạ Hồng:“Thứ nhất, con người là để phát triển, hiện tại không bằng tương lai. Thứ hai, gia thế chỉ là yếu tố bên ngoài để phát triển con người, thành công hay không phụ thuộc vào năng lực cá nhân. Thứ ba, dùng tiền bạc và xuất thân để đánh giá một người thật sự là một hành động vô cùng ngu xuẩn. Cuối cùng, lời nói và hành vi của cậu cực kỳ xúc phạm, không còn phù hợp với lễ nghi xã giao thông thường, cậu nên xin lỗi Giang Thời.”

 

Tạ Hồng tức giận:“Cậu lại là cái thá gì, tôi nói chuyện với Giang Thời đến lượt cậu xen vào à?”

 

Tống Kiến An nghiêm túc:“Tôi sẽ mang nguyên văn lời nói của cậu kể cho bố tôi nghe, và, Giang Thời không muốn nói chuyện với cậu.”

 

“Tống Kiến An!” Tạ Hồng gọi tên hắn, suýt chút nữa thì nghiến nát răng;“Hay lắm, chắc cậu không quên ai đã cướp đi cuộc sống ưu việt hơn mười năm của cậu chứ? Bây giờ cậu lại đứng về phía nó, lúc trước cậu ở Lâm Thành ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nó có nghĩ đến cậu không?”

 

“Thứ nhất, không phải Giang Thời đã cướp đi cuộc sống của tôi, mười mấy năm trước cậu ấy chỉ là một đứa bé sơ sinh, không có khả năng gây án. Thứ hai, người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu có nỗi khổ của người giàu, hai bên không thể so sánh, khi cậu ấy ở đây bị các người bắt nạt mà không để tôi nghĩ cho cậu ấy, ngược lại lại bắt cậu ấy nghĩ cho tôi, điều này không công bằng. Thứ ba, tôi ở Lâm Thành sống rất tốt, mẹ tôi rất yêu thương tôi, không có chuyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Cuối cùng, logic ngôn ngữ của cậu rất lộn xộn, lời nói trước sau bất nhất, lễ nghi cũng đáng lo ngại, rảnh rỗi không có việc gì làm thì nên đọc sách nhiều hơn.”

 

Tạ Hồng tức đến tái mặt, đưa tay chỉ vào Tống Kiến An run rẩy hồi lâu không nói được một chữ, cuối cùng chỉ có thể hậm hực bỏ đi.

 

Giang Thời chứng kiến toàn bộ quá trình không nhịn được cười thành tiếng: “Có vẻ như cậu phù hợp ở đây hơn tôi.”

 

Để đám thiếu gia con nhà giàu ngạo mạn này phải nghẹn lời như vậy, cũng không có mấy ai làm được.

 

Vẻ mặt Tống Kiến An bình thường ngồi xuống:“Một đám người ngu xuẩn đội một cái đầu ngu xuẩn, bạn Giang Thời ở cùng họ lâu như vậy mà vẫn giữ được sự trong sáng ban đầu, thật khó cho cậu.”

 

Giang Thời nghĩ, y cũng không cao thượng đến thế.

 

Y nói: “So với cậu thì tôi nhát hơn nhiều, ít nhất trước đây tôi không dám phản kháng như cậu.”

 

“Đây không phải là nhát.” Tống Kiến An cầm cuốn sổ từ vựng, sắp xếp từ ngữ một lúc mới mở miệng:“Chỉ là cậu yêu họ hơn tôi, cậu sợ làm phiền họ, nên nhiều lúc chọn cách nhẫn nhịn, nhưng họ lại coi sự nhẫn nhịn đó là điều hiển nhiên.”

 

“Con người đều là những cá thể độc lập, có tư tưởng, có tâm hồn, chưa bao giờ có chuyện gì là sinh ra đã hiển nhiên, tiếc là họ không hiểu.”

 

Khoảnh khắc đó, Giang Thời như thể nhìn thấy ánh sáng của triết học trên khuôn mặt hắn.

 

Giây tiếp theo, Tống Kiến An lại nói: “Không nói với cậu nữa, tôi còn chưa học xong từ vựng.”

 

Hắn cầm cuốn sổ từ vựng, đưa ra lời mời chân thành với Giang Thời, “Bữa tiệc rất nhàm chán, bạn Giang Thời, cậu có muốn cùng tôi học từ vựng không?”

 

Giang Thời khéo léo từ chối.

 

Y lướt mắt một vòng trong đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy Hoắc Tịch.

 

Hoắc Tịch đang đứng cạnh tường nói chuyện với ai đó, màu tóc đỏ rượu trên đầu hắn đã nhạt đi một chút, tóc đen từ chân tóc mọc ra, dần dần chuyển sang màu đỏ, nhìn cũng không xấu. Làn da trắng hơn lần trước Giang Thời gặp hắn, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen, người rất gầy, mặc vào trông rộng thùng thình.

 

Khoảnh khắc Giang Thời nhìn tới, Hoắc Tịch cũng nhìn lại, hắn không di chuyển, cứ thế đứng yên, dưới ánh đèn từ từ cong môi.

 

Giang Thời đứng dậy khỏi ghế sofa.

 

Y đi đến bên cạnh Hoắc Tịch, trong những ánh mắt đủ loại của mọi người xung quanh y hất cằm với hắn, “Nói chuyện chút.”

 

Hoắc Tịch cong mắt.

 

Người trong phòng khách ngày càng nhiều, trong đám đông ồn ào thỉnh thoảng lại truyền đến những tràng cười, so với phòng khách, khu vườn sau nhà yên tĩnh hơn nhiều.

 

Hôm nay không có trăng cũng không có sao, đèn đường tựa vào bên cạnh đình, vầng sáng màu vàng cam như một vầng trăng tròn.

 

Giang Thời đút tay vào túi quần, dựa vào lan can của đình. Đối diện y, Hoắc Tịch châm một điếu thuốc.

 

“Chuyện của Trình Dã là do cậu làm?”

 

Động tác nghiêng đầu của Hoắc Tịch khựng lại một chút, rồi hắn há miệng cắn đầu thuốc:“Tôi còn tưởng cậu ta có khí phách lắm chứ, không ngờ vẫn chạy đến mách lẻo với cậu.”

 

Giang Thời nhíu mày:“Vậy thật sự là cậu tìm người hủy tư cách tham gia của cậu ấy ?”

 

“Tư cách tham gia?” Hoắc Tịch cười một tiếng:“Cậu ta chỉ nói với cậu chuyện này thôi à? Cậu biết đấy, mấy chuyện này đối với tôi chỉ là chuyện nói một câu là xong, không phải cậu ta muốn đứng ra bảo vệ cậu sao? Tôi muốn xem xem, cậu ta có bản lĩnh gì để bảo vệ cậu?”

 

“Hoắc Tịch!” Giang Thời tiến lên một bước túm lấy cổ áo hắn, “Tôi khuyên cậu đừng quá đáng, chuyện giữa chúng ta, cậu động đến cậu ấy làm gì?”

 

Hoắc Tịch cũng không nhúc nhích, cứ để mặc y kéo. Hắn cười một tiếng, đôi mắt hoa đào đa tình rũ xuống nhìn Giang Thời:“Cậu cũng biết là chuyện giữa chúng ta sao? Cậu ta, một thằng nhóc nhà quê không biết từ đâu chui ra xen vào làm gì?”

 

Hắn nhướng mày: “Giang Thời, tôi sẽ không làm gì cậu đâu, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có tính khí tốt.”

 

“Hơi có chút sức mạnh là thật sự nghĩ mình là anh hùng sao? Bây giờ tôi muốn xem, khi cậu ta không còn một đồng xu nào, phải làm sao để làm anh hùng?”

 

Đầu ngón tay Giang Thời hơi trắng bệch, vài giây sau y buông tay lùi lại một bước:“Chuyện này không liên quan đến cậu ấy, dẹp bớt những thủ đoạn dơ bẩn của cậu đi.”

 

Hoắc Tịch đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo: “Đây là thái độ của cậu khi cầu xin tôi à?”

 

“Không phải cầu xin cậu.” Giang Thời nhìn hắn nói: “Là thông báo cho cậu.”

 

“Thông báo?” Hoắc Tịch cười một tiếng.

 

Ánh đèn chiếu lên mặt Giang Thời, ánh mắt y lộ ra sự lạnh lùng:“Cậu đoán xem, nếu bố mẹ cậu biết cậu là người đồng tính sẽ xảy ra chuyện gì? Trên danh nghĩa cậu là con trai độc nhất của nhà họ Hoắc, nhưng không biết bố cậu giấu mẹ cậu đã có bao nhiêu con riêng ở bên ngoài, nếu cậu thật sự nghĩ mình có thể kê cao gối ngủ, vậy cậu cứ tiếp tục động đến cậu ấy, nhưng tôi không biết giây tiếp theo bố mẹ cậu sẽ nhận được tin tức gì đâu.”

 

Lúc này sắc mặt Hoắc Tịch mới từ từ thay đổiv“Cậu uy h**p tôi?”

 

Giang Thời hất cằm: “Đúng, tôi đang uy h**p cậu.”

 

“Giang Thời!” Hoắc Tịch đọc tên y, giọng nói mang theo sự không thể tin được:“Cậu vì một người như vậy mà uy h**p tôi?”

 

Hắn đưa tay giữ chặt vai Giang Thời, ánh mắt chăm chú nhìn y:“Rốt cuộc cậu ta có gì tốt, đáng để cậu bảo vệ cậu ta như vậy?”

 

Giang Thời hất tay hắn ra, cảm thấy vô cùng chán ghét với hành vi động tay động chân của Hoắc Tịch: “ Cậu ấy rất tốt, tốt hơn cậu ngàn lần vạn lần, ít nhất cậu ấy sẽ không lừa dối tôi, cũng sẽ không bắt tôi làm những việc tôi không thích.”

 

“Hay!” Hoắc Tịch cười lớn, màu môi trong màn đêm trông cực kỳ đỏ: “Hay lắm.”

 

Cái vẻ mặt như muốn phát điên bất cứ lúc nào của hắn khiến mi tâm Giang Thời giật giật, y siết chặt tay, lùi lại một bước một cách không lộ liễu, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất lạnh lùng:“Hoắc Tịch, nếu để tôi phát hiện cậu làm gì Trình Dã nữa, thì vị trí thái tử gia nhà họ Hoắc của cậu cũng đừng hòng ngồi yên.”

 

Hoắc Tịch cười rồi ngừng lại, sắc mặt ngày càng tái nhợt, đột nhiên hắn ho, tiếng ho càng lúc càng nặng, đến cuối cùng thì cúi gập người.

 

“Rốt cuộc cậu ta có gì tốt... rốt cuộc có gì tốt...”

 

Giang Thời cũng không biết rốt cuộc Trình Dã có gì tốt, nhưng hắn là người đầu tiên nói với y chỉ cần y vui vẻ là được.

 

Y không nói gì, chỉ đứng đối diện với Hoắc Tịch.

 

Cuối cùng, Hoắc Tịch như kiệt sức, vịn vào lan can ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Thời đang đứng đối diện, từng chữ từng chữ nói:“Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện cả đời này cậu ta đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

 

Trương Trì náo loạn đến rất khuya mới đi ngủ, kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy Giang Thời đã không còn ở đó.

 

Tài xế ở nhà nói Giang Thời đi đến trung tâm thương mại, Trương Trì tỉnh dậy rửa mặt rồi đi tìm Giang Thời.

 

Khi cậu ta đến nơi, Giang Thời đang đứng trước một quầy bán quần áo, trong tay cầm một chiếc áo phông hỏi ông chủ: “Cái này bao nhiêu tiền?”

 

Ông chủ còn chưa kịp mở miệng, Trương Trì đã đi qua kéo tay Giang Thời lại:”Sao mày lại chạy đến đây mua quần áo rồi?”

 

Giang Thời bị cậu ta kéo suýt chút nữa đứng không vững, nhìn Trương Trì đầu tóc như tổ quạ, không nhịn được vò một cái trên đầu cậu ta, “Ở đây thì sao?”

 

Lúc này Trương Trì mới có thời gian chỉnh lại kiểu tóc của mình, “Quần áo ở đây muốn kiểu dáng cũng không có kiểu dáng, muốn đẳng cấp cũng không có đẳng cấp, tao dẫn mày lên lầu trên mua, ở đó đắt hơn.”

 

Sợ Giang Thời không có tiền, cậu ta lại nói: “Để tao mua cho mày.”

 

Giang Thời gạt tay cậu ta ra, lại cầm chiếc áo phông kiểu cơ bản ban nãy lên; “Không cần, quần áo trên đó vừa đắt vừa không bền, không hợp với cậu ấy.”

 

Cậu ấy?

 

Trương Trì nắm bắt được từ khóa, “Cậu ấy là ai? Mày còn mua quần áo cho cậu ấy nữa à? Mày còn chưa mua quần áo cho tao đâu!”

 

Giang Thời lười biếng nói: “Mày đâu có thiếu hai cái áo tao mua cho.”

 

Lý lẽ là như vậy, nhưng Trương Trì vẫn cảm thấy tủi thân:“Mày  định mua quần áo cho ai vậy?”

 

Cánh tay đang giơ lên của Giang Thời từ từ hạ xuống, đầu ngón tay vò cho vải bị nhăn một chút, lông mi y run rẩy, ánh mắt nhìn lên rồi lại rũ xuống.

 

“Trình Dã.”

Bình Luận (0)
Comment