Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 38

Chương 38

 

Trước mắt bị bóng tối bao phủ, Giang Thời chớp mắt một cái, lông mi cọ vào lòng bàn tay thô ráp.

 

Hơi thở của y cũng hụt đi một nhịp, cảm nhận được nhiệt độ trên mặt, nhất thời cũng không dám nói gì.

 

Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt hơn từ phía bên kia truyền đến, “Cậu... các cậu nói chuyện xong chưa? Tôi sắp... sắp không nhịn nổi rồi.”

 

Giang Thời: “...”

 

Trình Dã quay đầu lại, cậu bạn phía sau đang ôm chăn lộ ra một đôi mắt u oán nhìn chằm chằm họ.

 

Ôi ôi... Cậu ta thật sự muốn đi vệ sinh mà…

 

Cậu bạn tên là Khâu Mậu Lâm.

 

Một ký túc xá có sáu người, ba người còn lại là ở lớp khác, chỉ có cậu ta, Giang Thời và Trình Dã là cùng lớp. Ban đầu Giang Thời còn ăn cơm cùng cậu ta, Trình Dã đến một cái là bắt cóc Giang Thời đi luôn.

 

Nhìn Trình Dã rất hung dữ, xem ra một đấm có thể đánh cậu ta ba cái, Khâu Mậu Lâm không dám nói gì.

 

Các bạn cùng phòng khác không cùng lớp với họ, ít tiếp xúc với Giang Thời và Trình Dã, nhưng Khâu Mậu Lâm thì khác, cậu ta không chỉ ngồi trước Giang Thời, mà còn ngủ ở giường dưới của Trình Dã.

 

Theo quan sát của cậu ta, quan hệ của hai người này nhìn rất không bình thường, không bình thường ở chỗ nào thì một thẳng nam như Khâu Mậu Lâm tạm thời không nghĩ ra được, nhưng có thể cảm nhận được ở giữa hai người có một bức tường ngăn cách mà không ai có thể tham gia vào.

 

Không còn cách nào, cậu ta ở quá gần, thêm vào đó giấc ngủ lại nông, rất nhiều lúc Trình Dã và Giang Thời nói chuyện cậu ta đều nghe thấy.

 

Rõ ràng cuộc đối thoại nghe cũng bình thường, nhưng không biết tại sao từ miệng hai người nói ra lại kỳ lạ đến vậy.

 

Khâu Mậu Lâm không muốn hỏi, cũng không dám hỏi, phần lớn thời gian đều giả vờ mình là người chồng đang ngủ say trong phim tình cảm, cho đến tối nay cậu ta uống quá nhiều nước.

 

Cậu ta thực sự không hiểu, không phải chỉ là hai cái áo, thích mặc thì mặc, không thích thì thôi, đáng để Trình Dã quỳ bên giường Giang Thời cầu xin cả buổi trời sao?

 

Đàn ông quỳ gối là vàng, trước mặt Giang Thời Trình Dã lại vứt đi ngàn vàng.

 

Bàng quang của cậu ta sắp nổ tung rồi, hai vị ở bên giường vẫn chưa nói chuyện xong, Khâu Mậu Lâm đành phải chịu đựng ánh mắt như muốn giết người của Trình Dã yếu ớt đưa ra lời thỉnh cầu của mình.

 

Không thèm để ý đến khí chất lạnh lùng của Trình Dã, cậu ta kéo quần chạy thẳng vào toilet. So với việc bị Trình Dã đánh, Khâu Mậu Lâm còn sợ mình tè ra quần ngay tại chỗ hơn.

 

Khi cậu ta đi vệ sinh xong quay lại thì ký túc xá đã chìm vào yên lặng, Trình Dã không còn ở dưới, Giang Thời cũng đã ngủ, còn quần áo ở cuối giường Giang Thời đã biến mất.

 

Khâu Mậu Lâm không dám nhìn nhiều, nhanh chóng trèo lên giường của mình. Cậu ta tưởng rằng hai người đã làm lành rồi, kết quả sáng hôm sau nhìn lại, phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.

 

Cả buổi sáng Giang Thời đều không nói chuyện với Trình Dã.

 

Khâu Mậu Lâm liên tục quay đầu nhìn về phía sau, Giang Thời không cảm nhận được, nhưng Lý Thải Anh lại nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của cậu ta. Cô ôm cuốn sổ tay, đứng ở tuyến đầu bảo vệ tình yêu, lườm Khâu Mậu Lâm: “Cậu nhìn gì mà nhìn?”

 

Tối qua Giang Thời ngủ muộn, đang ngủ bù, Trình Dã tan học đi mua đồ ở tiệm tạp hóa, chỗ ngồi không có người.

 

Lý Thải Anh mặt tròn, mắt tròn, tóc mái bằng, nhìn rất dễ tính.

 

Khâu Mậu Lâm kéo ghế lại gần cô: “Giang Thời và Trình Dã cãi nhau vẫn chưa làm lành sao?”

 

Lý Thải Anh dò xét cậu ta: “Sao cậu biết họ cãi nhau?”

 

“Ừm...”

 

Thấy cậu ta ấp a ấp úng, sắc mặt Lý Thải Anh càng nghiêm túc hơn, “Cậu còn lén lút nhìn Giang Thời, nói đi! Cậu có ý nghĩ gì không đứng đắn với cậu ấy không?”

 

Khâu Mậu Lâm chỉ cảm thấy oan uổng:“Giang Thời có đẹp đến mấy cũng là con trai mà, tôi có thể có ý nghĩ gì với cậu ấy chứ, cậu nói lý lẽ một chút được không?”

 

“Vậy sao cậu lại lén lút nhìn Giang Thời?”
Khâu Mậu Lâm ấp a ấp úng, cậu ta còn không biết câu nói này là khởi đầu của mọi tội ác, chỉ nói: “Tôi nói nhỏ cho cậu nghe, cậu đừng nói với người khác nhé.”

 

Lý Thải Anh híp mắt, cười đồng ý. Nhìn Giang Thời vẫn đang ngủ cô tùy tiện cầm một cuốn bài tập trên bàn, ngồi xuống bên cạnh Khâu Mậu Lâm, “Tôi không nói với người khác đâu, cậu kể tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”

 

Thế là Khâu Mậu Lâm kể lại chuyện đã thấy tối qua cho Lý Thải Anh nghe. Mấy tháng nay cậu ta đã chịu đựng Trình Dã và Giang Thời lâu lắm rồi, thấy cuối cùng cũng tìm được người để tâm sự, không nhịn được trút hết những nỗi khổ tích tụ bấy lâu ra ngoài.

 

“Cậu nói xem Trình Dã có bị làm sao không? Thái độ của Giang Thời với cậu ấy tệ như vậy, không những cậu ấy không tức giận, còn ngày nào cũng xun xoe phục vụ.”

 

“Nước nóng của Giang Thời là cậu ấy lấy, quần áo cũng là cậu ấy giặt, ăn cơm cũng phải cậu ấy xếp hàng lấy, không thích cơm ở căn tin thì còn phải trèo tường ra ngoài mua cho cậu ấy. Bản thân thì nghèo đến mức áo phông mười tệ ba chiếc ngày nào cũng thay nhau mặc, lại mua cho Giang Thời mấy trăm tệ tiền quần áo...”

 

Lý Thải Anh cầm cuốn sổ cúi đầu ghi chép, Khâu Mậu Lâm thấy vậy khựng lại một chút, “Cậu làm gì vậy?”

 

“Ồ, tôi đang viết tài liệu học tập. Họ còn làm gì nữa không? Cậu nói tiếp đi.”

 

Nói được một lúc, Khâu Mậu Lâm không nhịn được nói nhỏ, “Tôi cứ thấy hai người họ kỳ lạ thế nào ấy.”

 

Lý Thải Anh nghiêm túc, “Kỳ lạ chỗ nào, cậu đừng nói bậy, họ chỉ là tình bạn học bình thường thôi.”

 

Khâu Mậu Lâm lại bắt đầu gãi đầu, “Thật vậy sao? Dù sao tôi cũng sẽ không đi lấy nước rửa chân cho anh em của tôi đâu.”

 

Cậu ta vừa dứt lời, Trình Dã đi chơi trong giờ ra chơi lớn đã quay lại.

 

Hắn trèo tường ra ngoài mang về món thịt chiên giòn mà Giang Thời thích, không gọi y dậy, mà đặt túi lên bàn.

 

Giang Thời trong giấc ngủ ngửi thấy mùi thịt chiên giòn, y mơ màng ngẩng đầu, nhìn thấy cái túi còn nóng hổi bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết là ai mang về.

 

Thiếu niên lười biếng cử động cánh tay, không thèm nhìn về phía sau một cái, cũng không nói chuyện, chỉ cầm miếng thịt chiên giòn lên, rũ mắt cắn một miếng.

 

Khâu Mậu Lâm càng khó hiểu hơn, “Không phải cậu ấy vẫn còn giận Trình Dã sao? Sao vẫn còn ăn đồ của cậu ấy?”

 

Lý Thải Anh hừ hừ hai tiếng, “Cậu ngốc hay sao, người ta đã làm lành từ lâu rồi.”

 

Khâu Mậu Lâm lại bắt đầu gãi đầu, “Á? Từ khi nào vậy?”

 

Tất nhiên cậu ta không biết, có những lúc làm lành không nhất thiết phải nói ra câu tôi tha lỗi cho cậu mới là làm lành. Thiếu gia mặt mỏng không thể nói ra những lời như vậy, có thể hạ mình ăn đồ hắn cho chính là tín hiệu cậu ấy phát ra.

 

Y có sự kiêu hãnh của riêng mình, nhưng có người hiểu được sự kiêu hãnh đó.

 

Sẽ không bao giờ để xúc giác của con ốc sên vừa thò ra phải quay về mà không gặp được gì.

 

Trình Dã đã mặc chiếc áo phông mới Giang Thời mua cho hắn, độ dày của vải vẫn như cũ, nhưng khi lớp vải đó quấn lên người hắn, máu dưới da cũng không nhịn được mà cuộn trào.

 

Buổi trưa ăn cơm, Lưu Mãn gọi điện cho Trình Dã, gã quá vui mừng, thậm chí không nhắn tin mà gọi điện trực tiếp vào buổi trưa.

 

Giang Thời đã lưu số điện thoại của gã nhìn thấy màn hình cuộc gọi đến, liền đưa điện thoại cho Trình Dã.

 

“Anh Trình, bên quản lý đô thị đã liên lạc với em, hàng của chúng ta đã được thả ra rồi, chúng ta có thể lấy về!”

 

Trình Dã sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Thời.

 

Y đang cầm khay thức ăn, chọn món, ném tất cả những thứ không thích vào khay của Trình Dã. Thấy ánh mắt của hắn, Giang Thời trừng mắt lại, “Làm gì? Chia cho cậu chút đồ ăn mà cậu không vui à?”

 

Trình Dã xin nghỉ phép ra khỏi trường, ánh nắng tháng năm chiếu lên mặt hắn, làm mí mắt đau nhói.

 

Nhìn thấy hắn, Lưu Mãn và Tiểu Lục lập tức chạy đến, “Anh Trình!”

 

So với sự phấn khích của họ, Trình Dã lại bình tĩnh hơn nhiều, “Họ nói với cậu như thế nào?”

 

Lưu Mãn xoa xoa tay, “Không nói gì, chỉ nói thấy chúng ta còn trẻ, tha cho một lần, không cần nộp phạt nữa, về viết một bản kiểm điểm là có thể lấy đồ về.”

 

Văn phòng vẫn là văn phòng đó, tiếp đón họ vẫn là người đàn ông trung niên lần trước. Ông ta rót trà cho cả ba người, nụ cười trên mặt lúc này có vẻ chân thành hơn nhiều, “Mặc dù đồ có thể lấy về, nhưng lần sau đừng bày quầy trái phép nữa, lát nữa các cậu viết một bản kiểm điểm theo mẫu, viết xong ký tên là được.”

 

Lưu Mãn vẫn có chút không thể tin được, “Chỉ vậy thôi sao?”

 

Người đàn ông “hê” một tiếng, “Không thì sao? Cậu muốn thế nào? Nhất định phải nộp tiền mới được à?”

 

Lưu Mãn cười hì hì, hoàn toàn không ngờ sự việc đã như vậy mà còn có thể chuyển biến, gã lập tức lấy bút ra, dáng vẻ còn nghiêm túc hơn cả lúc đi học, “Viết! Chúng tôi viết ngay!”

 

Người đàn ông đi ra ngoài, để lại không gian cho họ.

 

Lưu Mãn viết theo mẫu được vài phút, quay đầu nhìn lại, Trình Dã vẫn ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt mà không nhúc nhích.

 

“Anh Trình? Sao anh không viết? Không sao, nếu anh không muốn viết, lát nữa em viết xong sẽ viết giúp anh.”

 

Trình Dã cầm bút xoay một vòng trên tay, “Cậu nói xem, tự nhiên lại được thả ra?”

 

Tiểu Lục hít hít mũi, cười nhe răng, “Không phải nói rồi sao, thấy chúng ta còn nhỏ, chắc là thấy chúng ta đáng thương.”

 

Lưu Mãn thì nghĩ sâu xa hơn Tiểu Lục một chút, “Anh nói xem... có phải người trước đây anh đắc tội đã tha cho anh rồi không?”

 

Trình Dã cười một tiếng, “Vậy thì hắn ta thật là nhân từ.”

 

Mọi chuyện trùng hợp đến vậy sao? Giang Thời vừa từ Giang Thành trở về, ngay sau đó hàng của hắn đã được thả ra.

 

Trình Dã không bao giờ tin vào sự trùng hợp.
...
Người đàn ông lướt qua bản kiểm điểm của ba người, cầm chìa khóa dẫn họ đi mở cửa lấy đồ.

 

Nhiều ngày trôi qua, những chiếc túi  ở góc đã bám một lớp bụi mỏng. Lưu Mãn vỗ vỗ lớp bụi trên đó, kéo khóa, nhìn những món đồ trang sức nhỏ lấp lánh bên trong, đột nhiên có hơi muốn khóc.

 

Ánh nắng buổi trưa len lỏi qua ô cửa sổ hẹp, bụi bay lượn trong ánh sáng, trong phút chốc Trình Dã như nhìn thấy con bướm tháng hai đang bay lượn về phía hắn.

 

Ban đầu, hắn chỉ muốn bắt con bướm.

 

Sau này, hắn muốn giữ lại con bướm.

 

Và bây giờ, hắn muốn con bướm tự nguyện dừng lại vì hắn.

 

Trình Dã trở lại vào tiết vật lý thứ hai buổi chiều.

 

Thầy giáo đang giảng bài đầy nhiệt huyết trên bục giảng, mí mắt của Giang Thời cố gắng mở ra lại từ từ khép lại trong những giọt nước bọt bay ra từ miệng thầy.

 

Một tiếng cọt kẹt, tiếng ghế kéo ở phía sau làm thần trí Giang Thời tỉnh táo lại, y quay đầu nhìn về phía sau, Trình Dã cúi lưng ngồi xuống, không biết lấy cái gì từ trong lòng ra đặt vào hộc bàn.

 

Thầy giáo vật lý kéo dài giọng: “Chúng ta hãy xem bài này, khi quả lắc C đến điểm thấp nhất, cơ năng được bảo toàn Mgl...”

 

Mí mắt Giang Thời cố gắng mở ra cuối cùng vẫn rơi xuống.

 

Y không biết mình đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng dường như nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào, ngay sau đó, một cảm giác lạnh buốt trên mặt.

 

Giang Thời bị lạnh mà tỉnh giấc.

 

Y mở mắt, không biết Trình Dã đã ngồi bên cạnh từ lúc nào, trên tay cầm một hộp trái cây trộn có đá lạnh áp vào mặt y.

 

“Mua cho anh.”

 

Giang Thời ngủ người bị mỏi, y xoa cổ ngồi dậy, cầm thìa khuấy khuấy, ăn một miếng dưa hấu trước.

 

Rõ ràng là chỗ ngồi rất rộng, nhưng Trình Dã cứ phải chen chúc ngồi cùng Giang Thời, thời tiết nóng lên, nhiệt độ cơ thể hắn cao, tựa vào bên cạnh nóng hầm hập, ngay cả cái góc nhỏ của Giang Thời cũng tràn ngập mùi của Trình Dã.

 

Đột nhiên y cảm thấy Trình Dã lại dịch về phía y một chút, bắp đùi dính vào bắp đùi, rồi giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, “Giang Thời, tôi nhận được điện thoại, lô hàng bị quản lý đô thị giữ lại của chúng ta đã được thả ra rồi.”

 

Ngày trở về Giang Thời đã lén hỏi Lưu Mãn, nên cũng không ngạc nhiên khi Trình Dã có một lô hàng.

 

Y chỉ cảm thấy Trình Dã ở quá gần, y không thoải mái đưa tay đẩy hắn một cái, “Nói chuyện thì nói chuyện, nóng như vậy, cậu dựa vào tôi gần thế làm gì?”

 

Trình Dã không nhúc nhích.

 

Thiếu gia sạch sẽ xinh đẹp ăn một miếng xoài, cảm thấy hắn đáng ghét chết đi được.

 

“Vận may của tôi tốt...” Trình Dã u ám nói, “Tưởng rằng cả đời này không lấy ra được, ai ngờ quay đầu đã được thả ra rồi.”

 

Hắn nhìn Giang Thời, “Anh nói xem, có phải có ai đó đang giúp tôi không?”

 

Giang Thời ngậm thìa trừng mắt nhìn hắn, “Tôi làm sao mà biết, cậu phiền không vậy Trình Dã, lúc nào cũng nói những chuyện không liên quan gì đến tôi.”

 

“Thật sự không liên quan gì đến anh sao?”

 

Ánh mắt Giang Thời lóe lên, “Có thể liên quan gì đến tôi, cậu có thể đừng dựa vào tôi không?”

 

Trình Dã nói: “Không thể.”

 

Giang Thời: “...”

 

“Thiếu gia.”

 

Trình Dã cười một tiếng.

 

“Không thành thật chút nào.”

 

Quá đáng yêu, sẽ bị 'thịt' mất đấy.

 

(Thực ra câu cuối là tiếng nóng, còn có nghĩa khác là sẽ bị hấp diêm đấy, lên Tấn Giang thấy tác giả bị khoá mấy chương liền vì độ mạnh bạo của bả )

Bình Luận (0)
Comment